Chương XVII
Một bầu không khí nặng nề, đầy đe doạ của bão táp tràn vào qua các khung cửa sổ mở rộng. Những tia nắng chạy trốn giữa những đám mây tối tăm, đùa nghịch trên những giấy hoa căng trên tường, trên những đồ gỗ chạm trổ, trên những tác phẩm nghệ thuật trang trí trong buồng nữ quận chúa Olgoff.
Trong tấm áo khoác bằng len trắng, bà lão đang nằm trên chiếc ghế dài. Mười lăm ngày trước đây, bà bị một cơn rối loạn não, và thầy thuốc đã cho gọi cháu gái bà đến. Nhưng bây giờ bà đã có vẻ bình phục. Cặp mắt bà, dưới làn mi hơi chảy, còn giữ được vẻ nhanh nhẹn thường ngày, cử chỉ của bà đã có vẻ cũng được dễ dàng như trước. Giọng nói vẫn có âm điệu mệnh lệnh quen thuộc khi ra lệnh cho những người hầu gái ở phòng bên. Thỉnh thoảng người ta mới nhận thấy có chút ít suy nhược trong trí thông minh, cho đến lúc này vẫn sáng suốt.
Bà nữ tu sĩ đứng cách đấy mấy bước trên ban công. Cặp mắt bà đang chữa bệnh nên vẫn còn phủ băng đen. Hơi nghiêng người về phía trước, bà chìa trán ra hứng sự vuốt ve của làn không khí nóng bỏng. Bà hái một bông hồng leo trên ban công và bóp nát nó trong mấy ngón tay. Thấy vậy, bà quận chúa sốt ruột nói:
- Franziska, đừng nên làm thế này! Cháu cũng biết là cô không chịu được cảnh thấy người ta tàn phá một bông hoa.
Bà nữ tu sĩ bỏ rơi bông hoa, cánh đã rã rời, xuống. Một nụ cười mỉa mai hơi chua chát hé mở trên môi:
- Thưa cô, cháu xin lỗi. Cháu không biết là trong tay cháu có bông hoa ấy. Cô có một trái tim đa cảm lắm.
Trong những lời cuối cùng có một vẻ châm biếm chua chát mà bà quận chúa không nhận thấy:
- Phải, đối với hoa tôi coi chúng như bạn. Sophia đâu!
Một tỳ nữ xuất hiện trên ngưỡng cửa buồng, bà quận chúa nói tiếp:
- Nhặt chiếc hoa tội nghiệp kia lên và ném ra ngoài để nó khỏi còn mãi dưới mắt ta, - thấy nữ tỳ chưa tìm thấy vật chỉ định, bà gay gắt nói tiếp. - Thế nào, đồ ngốc kia, mi không thấy gì à? Bây giờ đóng cửa lại. Franzisca, lại ngồi đây. Nhìn cái bóng đen cao lớn ảm đạm đứng ngược sáng, cô khó chịu lắm!
- Nhưng thưa cô, bắt đầu từ hồi tối nay cháu đã có thể ra đi được rồi chứ ạ?
Bà nữ tu sĩ rời khỏi ban công và tiến lên vài bước, vừa lùi vừa dò dẫm tìm lưng chiếc ghế tựa.
- Đấy, gần hơn một chút nữa... đấy. Đúng là không thể chịu được khi phải đeo tấm băng đen gớm ghiếc kia lên trán! Không, cô chưa muốn cháu ra đi. Quả thật cô còn cảm thấy ốm lắm, và trong những lúc như thế này, cần phải có bên mình một người họ hàng. Và bây giờ, cháu là người họ hàng độc nhất của cô. Những đứa khác cô không thèm đếm xỉa đến.
Cặp lông mày đẹp của bà nữ tu sĩ hơi nhăn lại. Bà quận chúa lại nói tiếp giọng chua chát:
- Hình như ngày mai ở Runsdorf người ta cử hành hai đám cưới phải không? Cháu biết chứ, Franzisca?
- Có đấy ạ.
- Ai nói mà cháu biết?
Rất cả quyết, bà nữ tu sĩ trả lời:
- Walther viết cho cháu và hôm qua cháu gặp nó cùng với Bianca đi chơi trong rừng.
- Cháu có nói chuyện với chúng không?
Giọng nói có vẻ tàn nhẫn, gần như đe doạ. Nhưng bà nữ tu sĩ ngẩng cao đầu lên vẻ cao ngạo:
- Tất nhiên là có ạ! Chưa bao giờ cháu cắt đứt quan hệ với Walther và đối với Bianca, cháu có một tình cảm rất lớn không thể nào thù ghét quyết định của nó. Quyết định như thế là tốt nhất đối với nó, theo cháu nghĩ.
Kinh ngạc, bực tức làm bà quận chúa lặng đi một lúc.
- Tôi không lầm đấy chứ? - bà lão ấp úng. - Cháu đã nói một điều không thể tưởng tượng được? Tốt nhất? Một cô gái nhà Lendau lấy một người nhà Duntz? Và cả nó nữa, thằng Walther ấy nữa, có lẽ cũng đã hành động tốt nhất, đưa một con giáo viên lên hàng một bá tước?
- Vâng, nếu nó thấy thế vừa là nghĩa vụ vừa là hạnh phúc của nó.
- Như thế có nghĩa là Franzisca Lendau sẽ chấp nhận con người ấy là cháu mình? - Bà lão đột nhiên chồm lên, trừng cặp mắt nẩy lửa nhìn cô cháu gái.
- Cũng có thể ạ!
Bà quận chúa nắm chặt hai bàn tay đeo đầy nữ trang đặt trên chiếc chăn bằng sa tanh trắng.
- Vậy là cháu cũng điên rồ như chúng? - Giọng bà già như rít lên. - Sức mạnh nào đã có thể làm cháu thay đổi? Trước kia cháu đã từng phẫn nộ khi nghĩ rằng thằng Walther muốn làm nghề thầy thuốc như một tên bình dân chính cống.
- Sức mạnh nào à? Nỗi đau khổ về tinh thần. Đã từ hai năm cháu sống trong cảnh ẩn dật hoàn toàn và suy nghĩ một cách trung thực trước Chúa. Bây giờ cháu nghĩ rằng cháu đã đi lầm đường.
Bà già hơi nghiêng người với một ánh dữ lóe lên trong mắt.
- Cô có thể tin được điều mà anh cháu đã tiên đoán không? Rằng thằng Duntz trước kia đã cầu hôn cháu và cháu đã đáp lại sự hỗn xược đó như cháu cần phải làm, nhưng cháu đã yêu thằng ấy đến độ sau đó từ chối mọi cuộc cầu hôn khác?
Mặt bà nữ tu sĩ trở nên tái mét. Hai tay bà run lẩy bẩy và đáp lại bằng giọng kiêu căng:
- Khi nào cần như thế phải như thế? Cháu đã làm điều mà cháu cho là bổn phận. Nhưng cháu không thể chấp nhận việc người ta yêu cầu cháu một hy sinh nào khác không cần thiết, như trường hợp Walburge khốn khổ.
- Mà cháu cho là? Có nghĩa là ngày nay...
- Cháu hối hận sâu sắc đã xúc phạm đến lòng tự hào của một người đàn ông mà cháu tín nhiệm nhất, đã bóp nát đồng thời những hy vọng hạnh phúc của cháu và của một con người cao thượng, trung thực trong tất cả.
- Đến nỗi, nếu quá khứ hồi sinh, Franzisca Lendau sẽ trở thành bà Duntz.
- Cháu nghĩ đúng như thế.
Bà quận chúa để rơi mình xuống đệm. Một vẻ giận dữ và hằn thù làm bộ mặt bà trở nên xấu xí gớm ghiếc. Tuy nhiên, bà nói với một giọng bình tĩnh không ngờ:
- Bắt đầu từ giờ, nơi ở của cháu có lẽ là Runsdorf.
- Nếu vậy, - bà nữ tu sĩ đứng lên trả lời, - xin phép cô cho cháu được chuẩn bị lên đường.
Bà quận chúa lắc chuông thật mạnh gọi người hầu. Rồi quay nhìn cháu gái, trong mắt thoáng một vẻ hơi kỳ lạ.
- Tất nhiên chúng ta sẽ không gặp nhau nữa. Cô muốn thế. Cháu rất giống mẹ cháu. Mẹ cháu cũng đẹp như cháu. Paola... Paola!
Bà thốt lên một tiếng cười chói tai, kỳ cục làm Franzisca phải run lên đau lòng và phải bực tức nói:
- Thưa cô, cháu không hiểu tại sao kỷ niệm thân thương và đau đớn ấy lại có thể làm cô vui sướng như thế?
- Vui sướng à? Cô chẳng vui sướng chút nào. Cô còn muốn khóc đây. Đối với Eberhand cũng vậy. Cô thương tiếc lắm, lắm, lắm.
Bà lại cười như thế, làm tai người cháu gái như bị xé tan từng mảnh.
- Mong cô hãy im đi! - bà nữ tu sĩ nói gần như quát. - Cháu thấy là cô thương tiếc nhiều lắm, bất kỳ ai, mặc dù là chồng hay anh cô.
- Arnulf ấy à? Không đâu, hắn không có nghị lực, rồi cuối cùng hắn cũng trở thành điên như vợ hắn... và từ đó trở thành nguy hiểm như vợ hắn. Cái chết tự nguyện của hắn đã tránh cho ta biết bao nhiêu phiền phức...
Bà già nói một cách bình tĩnh, giọng châm biếm. Nhưng cặp mắt bà, màu xanh đã tái do tuổi tác, long lanh một cách kỳ lạ.
- Cô muốn nói gì thế? - bà nữ tu sĩ kêu lên, giơ hai tay về phía bà già.
Bà già giật nẩy mình, trong một vài giây các ngón tay bà run rẩy đưa lên chùi trán.
- Không, chẳng nói gì, - bà già ấp úng. - Thôi đi, đi đi!
Cánh cửa mở, xuất hiện người hầu gái có nhiệm vụ dắt bà đi. Kể từ ngày bị yếu thị lực, bà không dám đi ra ngoài một mình. Bà quận chúa nhắc lại:
- Đi đi! Chúng ta chẳng còn quan hệ gì với nhau nữa.
- Dù cô làm thế, chúng ta bao giờ cũng có trong huyết mạnh cùng một dòng máu. Và cháu sẽ cầu nguyện cho cô. Xin chào cô, - bà nữ tu sĩ nói và cúi đầu chào.
Vẻ mặt bà quận chúa co rúm lại, bà nói:
- Tôi chẳng cần đến những lời cầu nguyện ấy. Đã từ lâu, chúng ta không cùng chung một tín ngưỡng. Thật may mắn cho tôi vì chúng sẽ gây khó chịu cho tôi trong cuộc sống. Vĩnh biệt! Và bảo với Walther là tôi phủ nhận bọn chúng, phủ nhận tất cả: nó, em gái nó, vị hôn thê của nó... phải, tất cả!
Những câu cuối cùng này được thốt ra với một sức mạnh như phun ra tất cả sự căm hờn của bà già.
Nữ tu sĩ bước đi không nói năng gì. Bà hiểu rằng mọi lý lẽ đề vô ích với bản chất con người ấy, con người mà đến lúc này bà mới hiểu được đầy đủ thái độ bất công và kiêu ngạo khắc nghiệt.
Mười lăm phút sau, tỳ vào cánh tay người dẫn đường, bà nữ tu sĩ trên đường đi Runsdorf. Bà cảm thấy mệt mỏi rã rời, nhưng bà không muốn ở lại lâu hơn nữa trong ngôi nhà mà người em gái của bố bà vừa đuổi bà.
Bỗng nhiên bà hỏi:
- Maria này, hình như có người đang đi đến chúng ta?
- Em thấy hình như là bá tước Lendau đi cùng với một thiếu nữ, có lẽ là tiểu thư Lienkwicz.
Vẻ mặt bà nữ tu sĩ dãn hẳn ra. Bà bước vội lên trong khi Walther và Marysia cũng làm như vậy.
- Thưa cô, cháu rất sung sướng được gặp cô! - Bá tước nói và đưa lên môi bàn tay mới chìa ra cho chàng.
- Cô cũng vậy, cháu thân mến ạ! Cháu có vui lòng cho cô ở nhờ Runsdorf không? Cô sẽ giải thích sau.
- Được thế thì hạnh phúc quá! Ở đấy bao giờ cũng là nhà của cô, xin cô chớ quên như vậy.
- Maria, hãy quay lại biệt thự, đóng gói tất cả những gì thuộc của riêng tôi lại, tôi sẽ cho đến lấy sau. Sau đó quay lại tìm tôi ở Runsdorf.
- Nhưng thưa cô, có vấn đề gì xảy ra vậy? - Walther hỏi khi Maria đã đi xa.
Bà nữ tu sĩ dang hai bàn tay về phía Marysia mà bà đoán là ở bên cạnh Walther và nói:
- Trước hết, hãy cho phép người cô tương lai được hôn cháu. Cô rất sung sướng về hạnh phúc của cháu trai cô và cũng là của cháu nữa, rất xứng đáng.
- Thưa bà, vậy là bà không giận cháu chứ? - Marysia hỏi và ghé trán lại gần môi bà nữ tu sĩ.
- Tất nhiên là không, mà cô còn rất tán thành việc Walther đã biết kết hợp tình yêu và lý trí. Nếu có những người khác cũng làm vậy, họ sẽ không có gì phải hối hận, - một tiếng thở dài làm ngực bà phập phồng. Bà nói tiếp, giọng xúc động. - Cô rất tán thành các cháu, chính vì thế mà cô phải ra ngoài biệt thự và sẽ không bao giờ bước qua ngưỡng cửa nhà đó nữa.
Bà kể tóm tắt sự kiện vừa xảy ra trong buồng bà quận chúa Olgoff. Walther bực tức nói:
- Bà già khốn khổ ấy giữ mãi lòng kiêu ngạo nguyên vẹn cho đến hơi thở cuối cùng. Dù sao, cháu cũng muốn rằng từ nay mọi quan hệ sẽ bị cắt đứt giữa các bà. Từ nay trở đi, chúng cháu hoàn toàn là của cô, thưa cô Franzisca thân mến!
- Thế mà chúng cháu đang rầu lòng nghĩ rằng lễ thành hôn của chúng cháu thiếu cô, - Marysia nói.
- Cô sẽ dự, nhưng đứng xa. Với cái này thì còn ra gì? - bà chỉ chiếc băng đen.
- Nhưng thưa cô, cháu đã bao giờ thấy cô cần làm dáng đâu...
Bà nữ tu sĩ khẽ nhún vai:
- Ồ, đâu phải thế. Nhưng vì cô mà sẽ có một điểm quá tối trong buổi lễ cưới. Đừng năn nỉ nữa, Walther, cô muốn như thế thì hơn. Nhưng cô nghĩ là cô đã vụng về làm cản trở cuộc đi chơi của các cháu, lẽ ra cô phải giữ Maria lại...
- Thưa cô, chẳng hề gì ạ! Cô hãy tỳ lên cánh tay cháu đây. Ai đang chạy lại đây thế kia?
- Ernest đấy ạ, - Marysia nói và đã nhận ra một trong những đầy tớ ở Runsdorf.
- Gì thế? - bá tước hỏi khi người đó chạy đến nơi, mặt đỏ nhừ mặc dù chỉ là một khoảng cách ngắn.
- Heintz vừa lên một cơn dữ dội ạ và cha André bảo tôi chạy ngay đi tìm bác sĩ Berdeck.
- Để tôi tự đi. Marysia, đưa cô về lâu đài nhé!
Khi Walther đã đi xa, bà nữ tu sĩ nắm cánh tay Marysia và vừa nói vừa suy nghĩ:
- Nghề nghiệp của anh ấy, như anh ấy hiểu, là một trong những nghề cao thượng và tốt đẹp nhất.
- Vâng, và sung sướng biết bao được làm bạn đường, được giúp đỡ anh ấy hoàn thành nhiệm vụ với khả năng nhỏ bé của mình. Được cùng với anh ấy chỉ bằng một trái tim và một tâm hồn! Phải chăng đó là một hạnh phúc chân chính, thưa cô?
Bàn tay tì lên tay Marysia run run một lúc lâu, rồi bà nữ tu sĩ trả lời, giọng như lạc đi:
- Phải, đó là hạnh phúc. Hạnh phúc trong nghĩa vụ, duy nhất và chân chính. Niềm tự hào đẩy lùi mọi thứ khác mà từ giờ trở đi, chỉ còn lại hối hận và thương tiếc.
Trước bữa ăn trưa, Marysia lên buồng lão Heintz. Cha André đang ngồi đầu giường bệnh nhân và lần tràng hạt. Thấy cô thiếu nữ, cha đứng lên và động tác đó làm lão Heintz quay đầu lại.
Bộ mặt héo hắt co rúm lại trong mấy giây. Nhưng cặp mắt lão không còn vẻ sắc sảo đến khó chịu vẫn thường gây ấn tượng cho Marysia, và đã dịu lại và hết vẻ lo ngại sững sờ cô đã nhận thấy trong những ngày trước đây khi đến thăm và an ủi lão, một công việc từ thiện khó khăn vì cô hiểu con người đó.
- Bác thế nào rồi, bác Heintz? - Marysia cúi xuống bệnh nhân sau khi đã chào cha André.
- Thưa tiểu thư, tôi đi đây. Sáng nay tôi đã tưởng xong xuôi rồi. Vì thế tôi sợ... - lão rùng mình. - Tôi đã kêu van với bá tước cho tôi biết mọi hy vọng đã mất hết chưa. Ông đã thú thật với tôi rằng ông cho là thế. Thế là tôi xin được Cha đây...
Lão quay lại phía linh mục. Ông đang nhìn lão một cách hiền từ và ngẫm nghĩ:
- Phải, và thế là lão đã thanh thản trước Chúa. Lão không thấy sung sướng à?
- Dạ, có, nhưng thưa cha, con thấy hãy còn sợ lắm, thưa cha... - lão già lại rùng mình lên nữa. - Con đã mắc tội nhiều quá, tàn nhẫn quá trong ngần ấy năm trời.
- Một người khác còn có tội hơn bác, thế mà con người khốn nạn đó chẳng tỏ vẻ hối hận, - Marysia nghiêm giọng nói.
Tấm thân gầy còm của người hấp hối hơi giật mình. Lão ấp úng:
- Hay là tiểu thư cũng đã biết chăng?
- Biết từ lâu rồi, Heintz, tội của lão nặng lắm. Phải chăng lão đã tuân theo lệnh của nữ bá tước Luba?
- Vâng, chính bà ấy điều khiển tất cả. Bá tước Arnulf đã để bà ta dắt mũi như một đứa trẻ con. Tôi, tôi cũng bị ảnh hưởng của bà. Bà ta ghét ông anh Eberhard và ham muốn của cải của ông bởi vì bà thích hào nhoáng đến say mê. Bá tước Arnulf, sau những cuộc ăn chơi hoang phí như điên rồ, sắp rơi vào cảnh phá sản. Bà ta lợi dụng cơ hội đó để mớm ý cho bá tước... Lúc đầu bá tước còn kháng cự, nhưng rồi nhượng bộ và tôi bị giao trách nhiệm thực hiện. Trước đó ít lâu, nữ bá tước Luba đã phát hiện ra bản đồ cái hồ và bí mật chuyển hướng dòng nước. Chúng tôi thoả thuận với nhau sau sẽ sử dụng thứ đó để xoá mọi dấu vết của tội ác. Và sự việc thế là được tiến hành. Ông chủ tôi và người em gái chia nhau số tiền cướp được của người anh trai, trừ hai mươi nghìn đồng Florin giấu dưới hầm ngầm. Lúc chết, bá tước Arnulf đã chi tiêu hết phần của mình và cả thêm vào món dự trữ. Từ đây, những khi các ông chủ tôi túng thiếu quá để trang trả những món nợ cấp thiết, tôi lại phải xuống hầm ngầm. Tôi đoán thấy bá tước Otto, mặc dù hơi nghễnh ngãng, có nhiều nghi ngờ về điểm ấy hơn cha cậu. Còn về bá tước trẻ của chúng ta, bá tước Walther... Ôi, lạy Chúa! Tôi đã lấy số tiền cuối cùng cách đây nhiều năm, vào một đêm đông, hôm ngài đại công tước mở dạ hội, buổi đó có bà nữ tu sĩ tham dự...
- Tôi có trông thấy bác hôm đó, - Marysia nói.
- Tiểu thư có trông thấy tôi à? Vậy là tiểu thư may mắn không bị tôi nghi ngờ. Nếu không thì...
Lão già bóp hai bàn tay xương xẩu lại với nhau, rồi một lúc sau nói tiếp:
- Biết bao tội ác. Thế mà đến những ngày cuối cùng tôi chẳng biết hối hận là gì. Tôi bị mù quáng bởi lòng sùng bái dòng họ Lendau, bởi lòng quyến luyến say mê đối với bá tước Arnulf, bởi hằn thù ngấm ngầm của tôi với bá tước Eberhard. Tôi đã thấy chính đáng cái tội ác đã cướp bóc tài sản, gây thiệt hại cho cậu bé Boleslas, người thừa kế của ông bác. Cậu ta ra sao? Cậu ta đáng mến và tốt nhưng bị tôi ghét và là người tôi đã giết.
- Có thể là nữ bá tước Luba không xa lạ với vụ mất tích này? - Marysia nhận xét.
- Tôi không hiểu bà ta có âm mưu gì với cậu bé không, nhưng tôi thấy là bà rất có khả năng làm việc đó.
Cha André cho đến lúc này vẫn im lặng ngồi nghe và quan sát ông già với một niềm thương xót vô hạn. Lúc này ông tiến lên và đặt một bàn tay lên tay lão Heintz và nói:
- Chẳng ích gì việc kết thêm một tội ác nữa cho lương tâm một kẻ đã quá nặng nề. Nữ bá tước Luba không tìm cách hãm hại Boleslas Lienkwicz, cậu bé tự bỏ đi sau khi có một số dấu hiệu cho thấy có những tội ác gì đó ở những người mà bề ngoài tỏ ra có hành động cao thượng là nuôi cậu, một đứa trẻ mồ côi không nơi nương tựa được ăn học tử tế. Boleslas không thể sống với những người đã giết chết ông bố nuôi của mình. Cậu đã bỏ sang trốn với sự đồng lõa của cha Walhen. Cậu đã sang Thụy Sĩ sống với ông anh của cha Walhen, cũng là linh mục.
- Thế rồi sao nữa? - Heintz hỏi, mắt lão vẫn không ngừng nhìn ông già thánh thiện.
- Thế rồi cậu trở thành linh mục.
Lão Heintz ấp úng:
- Chính cha là Boleslas Lienkwicz chăng?
Cha André khẽ gật đầu làm Marysia rụng rời, kêu lên một tiếng.
Heintz lầm bầm:
- Tôi đã nghi mà! Cặp mắt xanh dịu dàng kia, giọng nói... phải, tất cả làm tôi nhớ đến...
- Boleslas Lienkwicz, - Marysia nói, vẫn còn bàng hoàng vì phát hiện ấy.
- Vâng, Boleslas, anh em họ với tiểu thư, nhưng cũng khá xa đấy. Tôi là người cuối cùng của nhánh đã di cư sang Ấn Độ, và về danh nghĩa đó, tôi có những giấy tờ cũ xác minh mối quan hệ họ hàng của chúng ta, đồng thời tổ tiên của chúng ta có nguồn gốc là Hiệp sĩ quý tộc và danh giá.
- Thế tại sao cha không tố cáo những kẻ phạm tội? - Heintz hổn hển nói.
- Tôi không có một chút chứng cứ nào, những người Lendau có thế lực và coi những lời khai của tôi là trí tưởng tượng trẻ con... Sau này tôi có thể khêu lên mối hoài nghi, nhưng tôi đã tình nguyện rũ bỏ tất cả vì làm như vậy không thích hợp với nghề nghiệp của tôi là gieo đau thương và hổ thẹn vào một gia đình không biết gì về tội ác...
- Có người đến, - Marysia ngắt lời. - Hình như là tiếng chân của bá tước... nhất là, thưa cha, xin đừng để lộ cho ông ấy biết!
- Xin con cứ yên tâm.
Đúng là Walther. Chàng đến để biết tình hình người lão bộc và người yêu.
Ông linh mục trầm ngâm đứng nhìn hai người đi xa. Lúc quay lại, ông gặp cặp mắt Heintz. Lão bộc lẩm bẩm:
- Tiểu thư ấy sẽ đem lại hạnh phúc cho vị chúa công trẻ. Cha có biết con rất căm ghét họ, những người Lienkwicz bởi vì có có tư tưởng là họ cùng một dòng họ với cha và con đâm ra hoài nghi. Thưa cha, con sợ lắm!
Lão già run lên lập cập. Linh mục cầm tay lão và dịu dàng hỏi:
- Vì sao hả con?
- Tất cả bọn Runsdorf, Arnulf chủ tôi, nữ bá tước Paola xinh đẹp, họ đều nằm đấy. Xác họ đều được dòng nước giữ gìn tốt và cô hầu phòng trẻ vẫn có mãi trên cổ những vết ngón tay của tôi...
Lão co rúm người lại trong một cơn co giật. Linh mục đổ vào giữa đôi môi lão mấy giọt một thứ an thần do Walther pha chế, và một lúc sau, kẻ khốn khổ bình tĩnh lại.
Linh mục ngồi xuống cạnh lão, và với một giọng thâm trầm cảm động, nói về hy vọng và xá tội cho kẻ đã giết cha nuôi ông.