← Quay lại trang sách

Chương 2 .1.

Ra khỏi nhà ga Koenji, chưa đi được bao xa, Hatakeyama Akiko đã chú ý thấy.

Lại nữa rồi...

Cả người cô run lên một chặp. Xung quanh không có người qua lại, con đường này có rất ít đèn đường, hai bên cũng không có nhà dân để xin giúp, cô đành cố rảo bước nhanh. Cô muốn chạy, song lại sợ dẫn đến tình thế không thể cứu vãn.

Tiếng giày da của chính mình gõ xuống mặt đường rải nhựa nghe hết sức chói tai. Giữa những khoảng ngắt âm, có thể cảm giác được một âm thanh thấp trầm pha tạp vào. Tiếng bước chân của cô nhanh lên, âm thanh ấy cũng sẽ đẩy nhanh tiết tấu; nếu cô giảm tốc độ, tiết tấu của đối phương cũng theo đó chậm lại.

Lần đầu tiên cô để ý thấy mình bị bám đuôi là hai tuần trước. Giống như hôm nay, đó cũng là một đêm mây đen mù mịt, không trăng không sao. Thoạt đầu, cô tưởng đó là âm vọng của tiếng bước chân mình, nhưng khi cô dừng lại trước máy bán hàng tự động để mua một lon nước, âm thanh mà cô ngỡ là tiếng vọng kia lại chậm đi mấy nhịp một cách không tự nhiên. Cô ngoảnh đầu lại nhìn, bắt gặp một bóng đen nhanh chóng nấp vào phía sau chiếc ô tô đang đỗ.

Cô giật mình kinh hãi: bị bám đuôi rồi.

Cô không mua nước uống nữa mà rảo bước đi tiếp.

Tiếng bước chân phía sau cũng đi theo. Lần này Akiko không còn can đảm ngoảnh đầu lại nhìn nữa, nỗi sợ hãi và bồn chồn cơ hồ khiến quả tim cô vỡ tung. Rốt cuộc cũng đến khu chung cư, sau khi đi qua cánh cửa kính của tòa nhà, cô mới dám nhìn lại phía sau. Trên con đường tối tăm không một bóng người.

Nhưng cô về phòng chưa được bao lâu, chuông điện thoại đã kêu lên. Âm thanh từ đầu bên kia ống nghe truyền tới khiến cô lập tức đờ ra như phỗng.

“Về nhà rồi.”

Đối phương chỉ nói một câu đó rồi dập điện thoại. Cô biết đó là một người đàn ông, nhưng không nghe ra là ai. Âm thanh đó thấp trầm, lại mơ hồ không rõ.

Từ đó trở đi, liên tiếp xảy ra những sự việc kỳ dị. Một buổi tối nọ, Akiko trở về nhà phát hiện trên tay nắm cửa có treo cái túi giấy, bên trong để hộp cơm bento của một quán ăn kiểu Nhật nổi tiếng và mảnh giấy viết “chào mừng về nhà”, tất nhiên, cô không ăn hộp cơm ấy mà vứt đi luôn cùng với mảnh giấy. Có lúc, cô lại nhận được phong bì bên trong có ảnh gửi đến qua đường bưu điện, trong ảnh là cô trên đường đi làm hoặc lúc đang tiếp khách. Cô cũng vứt cả những tấm ảnh đó đi.

Ba ngày trước, trong hòm thư xuất hiện một tờ giấy từ máy đánh chữ. mới đầu Akiko còn tưởng là thông báo của quản lý tòa nhà, vì đoạn đầu viết rất giống. Nhưng đọc xuống dưới, sắc mặt Akiko liền tái nhợt đi. Trên đó viết thế này:

“... gần đây có thêm nhiều người không phân loại rác kỹ. Về mặt này, cô Hatakeyama Akiko ở phòng 503 thực hiện rất xuất sắc, ngay cả pin khô cô cũng phân loại rõ ràng. Tôi rất thích điểm này ở cô.”

Rốt cuộc là ai làm vậy? Không thể đoán ra được. Ngày hôm sau, cô liền đến đồn cảnh sát gần đó để trình bày tình hình, nhưng thái độ của viên cảnh sát phụ trách tiếp dân thực sự khó mà nói là nhiệt tình được.

“Tôi hiểu chuyện này chắc hẳn đã làm cô sợ hãi, nhưng chỉ dựa vào mấy thứ này chúng tôi cũng không thể làm gì được.” Vẻ mặt viên cảnh sát như thể anh ta sắp sửa ngáp to một cái.

“Nhưng tên đó theo dõi tôi, lén chụp ảnh rồi gửi cho tôi. Còn nữa, hắn còn lục lọi cả rác tôi vứt đi. Chẳng lẽ những hành vi này không phải là phạm tội à?”

“Không thể, nếu thế thì tất cả hành vi của thám tử tư đều là phạm tội rồi. Quan trọng nhất là không có tổn thất. Nếu muốn buộc tội, cô cần phải trình bày tình hình tổn thất.”

“Tôi bị giày vò về tinh thần. Gần đây, ngay cả trên đường đi làm tôi cũng hết sức căng thẳng. Lúc làm việc cũng luôn có cảm giác bị người ta giám sát, không thể nào tập trung vào công việc được. Đây lẽ nào không gọi là tổn thất?”

Viên cảnh sát vẫn cười sốt một: “Chuyện trên phương diện tình thần có thể coi là tổn thất được không? Điều này ấy à, cảm giác của mỗi người đối với các sự vật khác nhau nhiều lắm.”

“Nhưng mà trong các vụ ly hôn, nếu chịu đựng đau khổ về mặt tinh thần, không phải cũng có thể nhận được bồi thường ư?”

“Đấy là phương diện dân sự, cô gặp cảnh sát nói những chuyện này khiến chúng tôi khó xử quá.” Giọng điệu viên cảnh sát càng lúc càng khó chịu, “Tóm lại, nếu bị giày vò thể xác hoặc gặp phải nguy hiểm thì hãy quay lại tìm chúng tôi. Trong tình hình hiện tại thì dù thế nào cũng không thể lập án được.”

“Tôi cảm thấy mình bị nguy hiểm tính mạng, như vậy cảnh sát cũng không có biện pháp gì sao?”

“Không phải tôi đã nói rồi sao?” Viên cảnh sát bực dọc nói, “Có cảm thấy tính mạng bị nguy hiểm hay không, chuyện này mỗi người lại thấy mỗi khác. Có rất nhiều người đến tìm cảnh sát nói chuyện kiểu như cô, nhưng chẳng có gì xảy ra cả, muốn cảnh sát chúng tôi làm gì chứ? Chứng cớ người đang đeo bám cô muốn làm hại cô đâu?”

Thấy Akiko không đáp được, viên cảnh sát lại cười khẩy bổ sung: “Chậc, không cần lo lắng vậy đâu. Có khi đó chính là người đàn ông có ý với cô đang tìm đủ mọi cách để thu hút sự chú ý của cô đấy. Chuyện này thì phải xem cô nghĩ như thế nào, kỳ thực đó cũng là một chuyện đáng mừng, vì cô xinh đẹp như vậy mà, cô cứ coi đó là thuế người đẹp đi. Đúng đúng, thuế người đẹp, thuế người đẹp.”

Viên cảnh sát dường như hết sức hài lòng với cách nói “thuế người đẹp” này, lặp đi lặp lại tới mấy lần.

Không thể chờ mong vào cảnh sát, chỉ còn cách tự bảo vệ mình, nhưng cô không tìm hiểu được thân phận thực của đối phương, cũng không nghĩ ra cách gì hay. Trước mắt, biện pháp duy nhất mà cô nghĩ được chính là tạm thời không làm bừa kích thích đối phương, cố gắng hết sức không để ý đến sự tồn tại của hắn.

Đây thực ra không thể coi là biện pháp được. Hành động của đối phương ngày một leo thang. Hành vi theo dõi tối nay còn táo tợn hơn những lần trước, dường như hắn đã có chỗ dựa nên chẳng e dè gì, kể cả bị phát hiện cũng chẳng sao. Nếu Akiko thình lình xoay người chạy về phía hắn, kết quả sẽ thế nào? Chất vấn đối phương, có lẽ sẽ chỉ rơi vào cạm bẫy của hắn.

Chẳng có gì xảy ra cả, muốn cảnh sát chúng tôi làm gì chứ?

Bên tai Akiko văng vẳng câu nói vô trách nhiệm của viên cảnh sát. Nếu xảy ra chuyện gì, tất cả chẳng phải đều đã muộn rồi hay sao? Nếu tình hình này cứ tiếp tục tiến triển, chắc chắn là sẽ có chuyện xảy ra, một chuyện gì đó không thể cứu vãn được.

Nhưng Akiko không nghĩ ra biện pháp nào cả. Tiếng bước chân của kẻ thù vô hình khiến toàn thân cô run rẩy. Akiko gắng ép mình không được bỏ chạy, đi về phía nhà.

•••

“Sao vậy? Trông cậu có vẻ mệt mỏi?”

Nghe thấy có người nói chuyện, Akiko mới sực tỉnh. Vừa nãy cô lại thần người ra, tất nhiên là nghĩ tới kẻ chưa từng lộ mặt kia.

Shinkai Mifuyu lo lắng nghiêng đầu. Bằng tuổi Akiko, có lúc cô trông già dặn khác thường, có lúc lại ngây thơ trong sáng như cô bé con. Lúc này, cô hơi giống loại thứ hai.

“À, xin lỗi, vừa nãy mình đang mải nghĩ.”

“Dạo này sắc mặt cậu hình như không được tốt lắm, không khỏe à, hay có gì lo lắng?”

“Coi như... lo lắng đi.” Akiko miễn cưỡng nặn ra một nụ cười. Vì lý do công việc, trưng ra bộ mặt cười tươi là sở trường của cô, nhưng cô vẫn cảm thấy hai má mình hơi cứng. Xem ra, cô đã đến giới hạn chịu đựng rồi.

“Nếu cậu không ngại, có thể đến tìm mình tâm sự lúc nào cũng được. Tất nhiên, có lẽ ngoài việc nghe cậu thổ lộ tâm tình ra, mình cũng chẳng giúp được việc gì khác.” Mifuyu mỉm cười, quay về chỗ quầy hàng nhẫn thiết kế. Đó là quầy hàng do cô phụ trách. Akiko phụ trách quầy nhẫn đính hôn, nằm ở phía trong cùng của cửa hàng này.

“Hanaya” là cửa hàng trang sức đá quý lâu năm ở Ginza. Ba tầng nhà đều là cửa hàng, tầng một bán đồ lặt vặt cùng với quần áo, tầng hai bán các đồ dùng hằng ngày loại cao cấp, tầng ba là khu vực trọng điểm của Hanaya, kinh doanh các loại đá quý và kim loại quý.

Gần một tháng nay, doanh thu của cửa hàng đang trượt dốc, rõ ràng là vì sự kiện khí độc trong ga tàu điện ngầm. Vì không biết lúc nào sẽ trở thành vật hy sinh của đám khủng bố, chỉ cần không có việc gì đặc biệt khẩn cấp, mọi người dĩ nhiên sẽ nghĩ cách tránh đi vào trung tâm thành phố. Sau sự kiện gây ra thương vong lớn về người này, tinh thần cảnh giác của người dân tăng cao, ngành trang sức đá quý xa xỉ nhất bị ảnh hưởng đầu tiên. Lúc trận động đất Hanshin Awaji mới xảy ra cũng vậy.

Phải rồi, hình như cậu ấy chính là nạn nhân... nhìn bóng lưng Shinkai Mifuyu, Akiko sực nhớ ra.

Không lâu sau trận động đất, Mifuyu được tuyển vào làm chính thức ở Hanaya. Akiko không rõ quá trình cụ thể ra sao. mới đầu, Mifuyu làm ở quầy hàng tầng một, khoảng hai tuần sau thì chuyển lên tầng ba. Việc điều động như vậy rất hiếm thấy, vì thế ban đầu mọi người đều hết sức ngạc nhiên. Nhưng đến giờ, sau hai tháng, như Akiko được biết, không còn ai dị nghị về việc Mifuyu làm trên tầng ba nữa. Mifuyu rất hiểu về trang sức đá quý, cũng rất giỏi tiếp đãi khách hàng, lại thạo ngoại ngữ, lúc có khách ngoại quốc, mọi người cũng nhờ cô cả. Tất cả mọi người đều nghĩ, chẳng trách lại tuyển dụng cô trong khi tình hình buôn bán ế ẩm thế này.

Nghe nói cô đã mất cả bố lẫn mẹ trong thảm họa động đất, nhưng không thể nhìn ra nét buồn bã nào ở cô, mà cô cũng chưa từng đề cập đến trận động đất ấy. Akiko cảm thấy nội tâm của Mifuyu rất kiên cường, bắt đầu nhìn cô với ánh mắt khác, sau khi biết được Mifuyu bằng tuổi mình, thậm chí cô còn cảm thấy hơi tự ti.

Có lẽ cô ấy có thể giúp mình nghĩ ra cách gì hay. Akiko đột nhiên có cảm giác này.

Hanaya mở cửa đến tám giờ tối, sau đó họp thêm nửa tiếng là các nhân viên trong cửa hàng được tự do. Lúc thay quần áo trong phòng thay đồ, Akiko gọi Shinkai Mifuyu: “Này, sau giờ làm cậu có thời gian không? Đi uống cốc trà nhé?”

“Được thôi.” Mifuyu mỉm cười gật đầu.

Tầng hai của tiệm bánh ngọt có mặt tiền trên con phố Chuodori là quán cà phê. Bàn cạnh cửa sổ vừa hay còn trống, hai người liền ngồi xuống đối diện nhau. Akiko gọi cà phê, còn Mifuyu thì gọi trà sữa Royal.

“Hôm nay cũng thật tệ. Xảy ra sự kiện khí độc, mình cũng biết lưu lượng khách sẽ giảm, nhưng sao cả người đến xem nhẫn cưới cũng ít đi nhỉ?” Akiko mở đầu bằng một chủ đề không lấy gì quan trọng.

“Năm nay không may mắn, rất nhiều người đã lùi ngày kết hôn sang năm sau. Trên tivi có nói đấy.”

“Ồ, có lẽ là vì nguyên nhân này.” Akiko đang định nhắc đến chuyện động đất, vội kìm lại.

Sau khi đồ uống được đưa lên, Akiko bắt đầu nói tới sự việc kia. Mifuyu nghiêm túc lắng nghe, chốc chốc lại nhệch miệng ra, có vẻ rất đau khổ, như thể chỉ nghe thôi cũng khiến cô cảm thấy khó chịu.

“Có manh mối gì không?” Nghe xong, Mifuyu hỏi.

“Chính vì không có nên mới đau đầu đây. Nếu biết là ai, có lẽ mình đã nghĩ ra cách đối phó.” Cô uống một ngụm cà phê, mùi vị rất chán.

Mifuyu đặt ngón tay lên cốc trà, chăm chú nhìn chếch xuống dưới như thể đang trầm tư. Cúi thấp đầu càng làm hàng lông mi dài của cô thêm nổi bật, một sự phối hợp tuyệt vời với đôi mắt hạnh nhân, trông chẳng khác nào người mẫu trên các tạp chí thời thượng. Sao cậu ấy lại chọn công việc này nhỉ? Không ngờ trong đầu Akiko lại nảy ra một vấn đề hoàn toàn không liên quan đến phiền não của cô lúc này.

Mifuyu ngẩng đầu lên: “Chuyện này làm mình sửng sốt quá.”

“Đúng thế. Thật sự là không thể tin nổi, không ngờ lại có người đi làm chuyện đó.”

“Mình không có ý đó.” Mifuyu đưa mắt nhìn quanh, sau đó ghé lại gần, “Gần đây mình cũng gặp phải chuyện giống như thê’.”

“Cái gì?” Nghe được tin ấy, Akiko buột miệng hỏi, “Thật à?”

Mifuyu chầm chậm chớp chớp mắt.

“Khoảng một tuần trước, sau khi về nhà mình phát hiện trên cửa có kẹp một tờ giấy. Mình tưởng lại là danh thiếp của công ty bảo hiểm liền cầm lên xem, thì thấy bên trên có chữ viết.”

“Viết gì vậy?”

“Chào mừng về nhà. Nghe nói hôm nay em lại bán được nhiều đá quý đẹp đẽ như em vậy.”

“Hả...” Cánh tay Akiko nổi đầy da gà, cô vừa dùng tay xoa xoa, vừa nói: “Thế là có ý gì? Còn gì nữa không?”

“Có mấy lần điện thoại mà không nói gì. Mình cũng không biết túi rác có bị kiểm tra hay không nữa.”

“Chuyện này là thế nào? Chẳng lẽ là cùng đối tượng đang đeo bám mình?”

“Tại sao lại chọn mình với cậu làm mục tiêu chứ?” Mifuyu nói.

“Mình cũng không hiểu.” Hai tay Akiko ôm lấy cốc cà phê, “Cậu có cảm thấy chuyện này là ngẫu nhiên không? Hai người cùng gặp phải sự việc khiến người ta sởn gai ốc trong cùng một khoảng thời gian ấy?”

“Đúng vậy.” Mifuyu cũng tỏ ra khó hiểu.

Mặc dù không hiểu gì, nhưng biết được không chỉ có mỗi mình gặp phải tình trạng này, Akiko cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.

“Nếu đúng là cùng một người, lẽ nào chỉ có hai bọn mình bị hại?”

Akiko lập tức hiểu được ý của Mifuyu. “Ý cậu là những đồng nghiệp khác cũng gặp phải tình trạng tương tự?”

“Ừ. Những chuyện thế này rất khó kể ra với người khác, mình đoán mọi người sẽ chỉ âm thầm lo lắng thôi.”

Có lẽ vậy. Bản thân Akiko cũng thế, nên cô rất hiểu. “Ngày mai hỏi thử mọi người xem.” Cô vừa nói vừa gật đầu.

Tầng ba của Hanaya ngoài Akiko và Mifuyu ra, còn ba nhân viên nữ nữa. Ngày hôm sau, Akiko nhân lúc vắng khách nói chuyện với họ, hỏi thăm dạo gần đây có bị gã đàn ông kỳ quặc nào đeo bám hay không.

Kết quả thật đáng kinh ngạc, cả ba đều gặp phải những chuyện quái dị dưới những hình thức khác nhau. Một người nhận được ảnh chụp mình trên đường đi làm, một người nhận được những cuộc điện thoại không lời, còn một người nữa thì giống Mifuyu, trên cửa nhà từng bị người ta kẹp mảnh giấy nhắn.

Cả bọn đi đến một kết luận, khẳng định đây là hành vi của cùng một người. Rốt cuộc là ai? Năm người, kể cả Mifuyu bàn bạc hồi lâu mà cũng không có manh mối nào.

Tìm được người cùng cảnh ngộ khiến Akiko vững dạ hơn nhiều, song cũng có một vấn đề khiến cô càng thêm bất an. So với cô, mức độ bị quấy nhiễu của bốn người còn lại rõ ràng nhẹ hơn nhiều, rõ ràng để lại ảnh hưởng tâm lý.

Sau giờ làm, Akiko đi mua đồ lót và mấy thứ đồ lặt vặt của nam giới. Tối hôm đó, khi đổ rác, cô bỏ cả những thứ ấy vào trong, mong rằng lúc đối phương lục lọi thùng rác, sẽ tưởng rằng trong gian phòng này từng có đàn ông đến ở.

.2.

Sau khi đảo mắt một vòng trong cửa hàng, Sakuragi khe khẽ thở dài. Trước quầy bán nhẫn thiết kế có hai cặp tình nhân trẻ tuổi, nhưng nhìn ngang dọc thế nào cũng giống hạng khách chỉ xem không mua. Kể cả có mua, chắc cũng chỉ chọn loại rẻ tiền chừng 30.000 yên. Shinkai Mifuyu đang giới thiệu các mẫu nhẫn mới với cặp đôi ăn mặc sang hơn. Chỉ có cô gái hứng thú, còn anh chàng kia rõ ràng chỉ muốn mau chóng thoát khỏi nơi này. Sakuragi suy đoán, bọn họ sẽ không mua.

Ở quầy bán nhẫn đính hôn, Hatakeyama Akiko đang cho một cặp đôi chừng ngoài ba mươi tuổi xem mấy mẫu nhẫn. Anh ta cảm thấy bên này may ra còn có hy vọng. Những khách hàng chỉ xem không mua rất hiếm khi bảo nhân viên bán hàng lấy ra nhiều mẫu nhẫn để xem cho kỹ, quần áo của người đàn ông nhìn cũng tương đối sang trọng. Sakuragi đoán người này cố tình ăn mặc như vậy để đến cửa hàng Hanaya. Giờ chỉ xem Hatakeyama Akiko có thể bán được loại đắt chừng nào mà thôi. Cô nàng này quá tốt, lúc nào cũng ngây ngô giới thiệu mấy món rẻ tiền. Nếu khách hàng trông có vẻ còn đang do dự, tốt nhất là mình đích thân qua đó xem xét tình hình thì hơn.

Những quầy hàng khác cũng lác đác khách, nhưng đại đa số đều như đi tham quan thủy cung, chỉ lướt qua trước tủ kính mà thôi. Các cặp tình nhân trẻ mê mẩn ngắm nhìn những món đồ bày biện trong tủ kính sẽ không bao giờ mua, đó toàn là những tuyệt phẩm ít nhất cũng có giá ba triệu yên trở lên. Nền kinh tế vốn đã sa sút, lại xảy ra trận động đất lớn Hanshin Awaji, rồi cả sự kiện khí độc trong ga tàu điện ngầm, lượng khách có suy giảm cũng là điều nằm trong dự đoán.

Người phụ trách tầng ba Hamanaka đi cầu thang cuốn lên, gương mặt chữ điền nở nụ cười xun xoe, đang nói gì đó. Sakuragi từng gặp cặp đôi trung niên đi phía sau ông ta, đó là vợ chồng ông chủ cửa hàng hạ giá dạo gần đây phát triển rất nhanh chóng. Thân hình béo phì của người đàn ông chật ních trong bộ vest Burberry, tay đeo đồng hồ Rolex vàng lấp lánh. Người phụ nữ thì vận toàn đồ Hermès, nhưng chẳng những thân hình và khí chất đều kém, mà cách trang điểm cũng rất nhà quê. Sakuragi thấy tủi thân thay cho đám đồ hiệu trên người bọn họ.

“Kính chào quý khách. Hôm nay quý khách muốn chọn gì ạ?” Sakuragi bước tới chào hỏi họ, tỷ lệ nụ cười dành cho hai người là năm trên một. Người phụ nữ đương nhiên là trọng điểm.

“Chưa quyết định cụ thể sẽ mua gì. Có điều Hamanaka liên lạc với chúng tôi, nói cửa hàng mới nhập được ít hàng tốt.”

“Chiếc vòng cổ dạo trước bà vẫn vừa ý chứ ạ?” Hamanaka hỏi.

“À, chiếc ngọc trai đen đó.” Sakuragi gật đầu, anh ta đã nhớ ra. Mặc dù không hợp chút nào, nhưng người phụ nữ này lúc đó vẫn rất hài lòng.

“Chẳng phải các anh nói đã nhập một ít ngọc lục bảo đẹp sao?” Người phụ nữ đánh mặt vừa đỏ vừa xấu sờ sờ ngón tay to như con cá tuyết nói. Bà ta đeo nhẫn gắn kim cương và hồng ngọc, toàn là mua ở đây cả.

“Tôi nghĩ chắc chắn bà sẽ thích.” Sakuragi cười cười với bà ta.

Đưa mắt nhìn theo Hamanaka dẫn hai người kia vào phòng VIP, Sakuragi thầm nghĩ, mấy người phất lên nhờ bán hàng giá rẻ này không ngờ lại đến đây phách lối, đúng là tổn hại đến danh tiếng của Hanaya.

Đột nhiên, Sakuragi nghe thấy tiếng cảm ơn. Ngẩng đầu nhìn lại, anh ta thấy Shinkai Mifuyu đang đưa cho đôi tình nhân kia chiếc túi giấy có in tên tiệm. Sakuragi vốn tưởng rằng hai người đó sẽ không mua, nhưng chắc anh ta đoán sai rồi. Nhẫn thiết kế không lãi được là bao, nhưng dẫu sao cũng tốt hơn là không bán được gì.

Sakuragi nhìn Shinkai Mifuyu, thầm nhủ cô gái này đúng là nhân tài hiếm có. Lúc cô đột ngột được điều chuyển từ khu bán hàng tầng một lên đây, Sakuragi đã lo lắng cô không thể đảm đương nhiệm vụ, nhưng cô lại đặc biệt giỏi nắm bắt tâm lý của khách hàng. Nghe nói, cô từng làm việc ở một cửa hàng thời trang nổi tiếng, không hiểu vì sao lại nghỉ việc. Sakuragi vốn tưởng cô sẽ có khuyết điểm chết người nào đó, nhưng giờ xem ra không có vấn đề gì.

Sakuragi cho rằng Shinkai Mifuyu khá hơn Hatakeyama Akiko nhiều, cô kia vẫn còn đang nói bã bọt mép mà chưa bán được một chiếc nhẫn.

Sakuragi quyết định bước đến giúp, vừa dợm bước, anh ta chợt để ý thấy có gì đó là lạ. Một cái túi giấy in logo của Hanaya đế bên dưới tủ kính trưng bày chiếc mũ miện kim cương. Anh ta tưởng là của khách hàng để đó, nhưng xung quanh lại chẳng có ai.

Sakuragi lại gần cầm túi giấy lên. Ngay sau đó, sự việc liền xảy ra.

Cùng với tiếng soạt khe khẽ, một mùi tanh tưởi xộc lên mũi lan tỏa ra xung quanh.

Akiko nhận ra mình không thể nào tập trung tinh thần làm việc được, cứ mải lo lắng chuyện kia, tuy rằng cô đã gắng hết sức kiềm chế, nhưng nó vẫn lẩn khuất ở một ngóc ngách nào đó trong tâm trí cô.

Người khách nam hỏi gì đó nhưng Akiko đang thần người ra nên nghe không rõ, đành phải hỏi lại: “Gì ạ?”

“Tôi nói là bạch kim...”

Anh ta vừa nói tới đây, ánh mắt Akiko chợt trông thấy trạng thái kỳ quặc của Sakuragi. Sakuragi nằm vật ra sàn, miệng há ra rồi lại khép vào, một cánh tay đang huơ lên.

Akiko còn đang thắc mắc, đột nhiên ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc, kế đó cô cảm thấy khó thở, mắt cay sè. Trạng thái này không chỉ xuất hiện ở riêng cô. Vị khách nữ nãy giờ vẫn so sánh hai chiếc nhẫn bắt đầu ho sặc sụa, chảy nước mắt giàn giụa. Người khách nam đang ôm cô ta cũng ôm cổ họng hét lớn: “Có phải khí độc không?”

Câu nói này làm những người có mặt ở hiện trường nhận ra tính chất nghiêm trọng của sự việc. Mọi người đều chú ý đến mùi tanh tưởi, lập tức hét lên.

“Mau ra ngoài!” Người khách nam tóm lấy cánh tay cô gái đi cùng, xông ra phía cầu thang. Những khách hàng khác cũng theo sau bọn họ.

Hamanaka bước ra khỏi phòng VIP: “Có chuyện gì vậy?”

Akiko muốn giải thích tình hình, nhưng hít thở khó khăn, vừa định mở miệng, cô đã sặc khí.

“Hình như là chất khí gì đó.” Shinkai Mifuyu đi tới bên cạnh Akiko, cất những chiếc nhẫn bên ngoài vào trong tủ quầy, “Phải nhanh chóng rời khỏi đây, còn phải cứu anh Sakuragi nữa.” Cô cũng bắt đầu ho dữ dội.

Hamanaka đến giờ mới hiểu ra, vội hét lớn: “Mau cất hàng hóa đi, sau đó xuống dưới lánh nạn. Nhớ đừng quên mang theo chìa khóa tủ đấy.”

Trước khi ông ta ra lệnh, các nhân viên trong cửa hàng đã bắt đầu hành động. Khách khứa chỉ có vài người, hàng để bên ngoài rất ít. Bọn họ dùng khăn tay che miệng lại chạy về phía cầu thang. Sakuragi cũng đã được các nhân viên nữ cứu ra, còn có người ấn nút báo động.

Thấy Hamanaka dẫn đôi vợ chồng trong phòng VIP ra cửa thang máy, Akiko vỗ vai Shinkai Mifuyu nói: “Chạy mau lên.”

“Ừ.”

Thấy Mifuyu chạy về hướng ngược với thang máy, Akiko hét lên: “Ngược rồi.” Nhưng Mifuyu không dừng bước, mà ấn lên nút dừng thang cuốn, sau khi xác nhận thang đã dừng hẳn, cô mới men theo thang cuốn đi xuống. Thì ra là vậy, Akiko lấy làm khâm phục.

Cổ họng và mắt đều đau rát, cô bắt đầu cảm thấy nhức đầu, buồn nôn.

.3.

Khoảng một tiếng sau, Akiko đến bệnh viện đa khoa ở Akashicho, ngoài cô còn có mười mấy người khác được đưa đến đây, đều là nhân viên và khách hàng ở tầng ba. Tính cả Akiko, triệu chứng của hầu hết mọi người đều rất nhẹ, nghỉ ngơi một lúc là hồi phục. Chỉ có Sakuragi là được đưa vào phòng bệnh tiếp nhận điều trị, phỏng chừng phải nằm viện mấy ngày để theo dõi.

“Sợ chết khiếp đi được. Có nằm mơ mình cũng không ngờ sẽ gặp phải chuyện này trong cửa hàng.”

“Đúng thế. Cứ tưởng chỉ cần không đi tàu điện ngầm là có thể yên tâm rồi chứ.”

“Tại sao lại chọn đúng cửa hàng mình nhỉ? Những chuyện thế này chẳng phải đều xảy ra ở những chỗ tập trung đông người hay sao?”

Các đồng nghiệp của Akiko xôn xao bàn tán. Sức khỏe đã hồi phục, giờ họ đang đợi trong phòng chờ.

Shinkai Mifuyu không góp chuyện, chỉ cúi đầu ngồi im. Cô và Akiko là những người rời khỏi hiện trường sau cùng, hồi phục chậm hơn so với mọi người.

Akiko cũng không có tâm trạng nói chuyện, nhưng không phải vì nguyên nhân sức khỏe. Một ý nghĩ đang chiếm cứ tâm trí cô. Chuyện này thật xui xẻo, cô không hề muốn nghĩ đến, nhưng lại không thể xua nó ra khỏi đầu mình. Cô muốn tìm người để thảo luận, nhưng chắc chắn ai nghe xong cũng sẽ hoảng hốt lo sợ.

Một lúc sau, Hamanaka xuất hiện, vẻ mặt ông ta hết sức hốc hác.

“Nghe nói cảnh sát muốn hỏi chuyện.”

Các nhân viên nữ lập tức trở nên căng thẳng.

“Cứ nói thật là được, chú ý đừng thêm vào những suy đoán và tưởng tượng của các cô, chỉ thuật lại sự thật thôi. Hiểu chưa hả?” Hamanaka dặn.

Mọi người đều gật đầu.

Bọn họ được dẫn đến một gian phòng giống như phòng họp bên trong bệnh viện, ngồi đối diện với năm viên cảnh sát ở hai bên chiếc bàn dài.

Không một lời tự giới thiệu, viên cảnh sát ngồi giữa đã cất tiếng nói luôn. Người này cắt đầu cua, nhìn bề ngoài khoảng bốn mươi tuổi, ánh mắt sắc sảo, cằm rất nhọn, mặc một bộ Âu phục màu xanh lam sẫm cắt may rất khéo. Ông ta bảo mọi người cứ nói thoải mái, nhưng thấy không ai mở miệng bèn hỏi: “Vị nào phát hiện ra sự việc khác thường đầu tiên?”

Mọi người đều nhìn về phía Akiko. Cô đành phải nói.

Cô cố gắng kể lại tình cảnh phát hiện ra Sakuragi có trạng thái khác thường một cách rõ ràng nhất. Trong lúc nghe, người kia luôn nhìn thẳng vào mắt Akiko. Bốn viên cảnh sát còn lại, người thì ghi chép, người thì gật đầu.

Akiko nói xong, Shinkai Mifuyu, ba nhân viên nữ khác và Hamanaka lần lượt thuật lại sơ lược quá trình sự việc xảy ra.

“Trước khi anh Sakuragi phát hiện túi giấy đó, không ai chú ý đến nó à?” Người kia hỏi bọn họ.

Không ai trả lời, ông ta lại đổi câu hỏi khác.

“Có ai xác định được trước mấy giờ thì không có thứ đó không?”

Vẫn không người nào trả lời. Mấy viên cảnh sát bắt đầu lộ vẻ thất vọng.

Người kia đưa mắt nhìn Hamanaka.

“Hôm nay áng chừng có khoảng bao nhiêu vị khách, tính cả những người chỉ xem mà không mua ấy?”

“Rốt cuộc có bao nhiêu người?” Hamanaka ngoảnh đầu nhìn mấy nhân viên nữ, hỏi cô ngồi bên cạnh, “Tôi không ở trên tầng ba nhiều, không rõ lắm... có bao nhiêu người nhỉ?”

“Chừng... bốn năm chục người gì đó.” Cô gái trả lời không tự tin cho lắm.

“Không phải chứ? Tính cả những người chỉ vào xem qua một chút rồi đi luôn, chắc phải đến hơn một trăm người.” Một nhân viên nữ khác nói.

“Vậy à?” Cô nhân viên nói đầu tiên lẩm bẩm. Không ai lên tiếng nữa. Chắc mọi người đều đang thầm nghĩ, chẳng ai lại đi đếm xem có bao nhiêu vị khách cả, tất nhiên không thể nào biết được. Ít nhất là Akiko nghĩ như vậy.

“Trong số khách ấy có nhân vật nào khả nghi không, ví dụ như không xem hàng hóa, mà chỉ lượn lờ xung quanh cửa hàng?”

Mọi người vẫn im phăng phắc.

Akiko nghĩ, hỏi kiểu này thì người ta làm sao trả lời được? Lúc nào chẳng có rất nhiều người không để ý đến hàng hóa, chỉ lượn qua lượn lại trong cửa hàng, nhiều người chỉ vì muốn giết thời gian trước cuộc hẹn nên mới vào. Nếu lúc nào cũng để ý đến những người này thì chẳng bao giờ hết được.

“Vậy, không giới hạn trong ngày hôm nay, trước đây mọi người có từng thấy người nào khả nghi, hoặc nhận được cuộc điện thoại kỳ lạ nào không? Tóm lại là, có xảy ra chuyện gì gây cho mọi người ấn tượng sâu sắc hay không?”

Vẫn không ai lên tiếng. Người đàn ông đang định nói thêm gì đó, đột nhiên có người buột miệng thốt lên một câu: “Chuyện đó thì...” Đó là một nhân viên nữ tên là Sakai Shizuko.

“Gì vậy?” Người đàn ông ngoảnh đầu nhìn cô.

“Có lẽ chẳng liên quan đến sự kiện này đâu.”

“Thế cũng không sao. Đã xảy ra chuyện gì?”

“Ưm, thế này...” Không hiểu sao, Sakai Shizuko lại đưa mắt nhìn Akiko, “Kể ra chuyện đó được không?”

“Chuyện nào cơ?”

“Thì cái gã đàn ông kỳ quái đó ấy. Cậu thấy đó, cả bọn chúng mình đều là người bị hại còn gì?”

Akiko giật mình. Cô không nghĩ những người khác sẽ nói ra chuyện này.

“Chuyện gì vậy? Chuyện bị hại mà các cô nói là như thế nào?”

“Là thế này, tất cả mọi người ở đây bao gồm cả tôi thời gian này đều bị quấy rối một cách kỳ quặc.”

“Cụ thể là như thế nào?”

“Ví dụ... về nhà phát hiện có mảnh giấy kỳ quặc, nhận được những tấm ảnh kỳ quặc, còn bị bám đuôi nữa.”

“Gượm đã, dạo gần đây cô gặp phải những chuyện này à?”

“Tôi chỉ nhận được mảnh giấy nhắn, những người khác từng nhận được ảnh.”

Các cảnh sát lộ vẻ nghi hoặc pha lẫn kinh ngạc, như thể phát hiện ra một thứ không thể ngờ đến ở một địa điểm bất ngờ, ai nấy đều nhìn chằm chằm vào mấy người hội Akiko.

Cuối cùng, Akiko đành phải kể ra việc gần đây có một gã đàn ông bí ẩn đeo bám mình, vì những người khác đều đã nói rồi. Cô đã lược bỏ đi nhiều, vì không muốn để người khác biết tình trạng của mình còn nghiêm trọng hơn những người còn lại. Ngoài ra, còn một nguyên nhân khác quan trọng hơn.

“Gã đàn ông bí ẩn...” Viên cảnh sát đặt tay lên cổ. Hiển nhiên, ông ta thấy thất vọng. Điều ông ta muốn nghe không phải là những chuyện kiểu này.

“Là một thằng biến thái.” Viên cảnh sát ngồi ở mé ngoài cùng bên trái đột nhiên làu bàu. Ông ta để râu ria xồm xoàm, mái tóc dài tùy tiện hất ra sau đầu, nói xong lại còn cười lên thành tiếng. Viên cảnh sát ngồi giữa bực bội nhếch mép.

Sau khi cảnh sát điều tra xong xuôi, mọi người trở về cửa hàng. Khu vực bán hàng đã bị cấm vào, họ thay quần áo ở phòng thay đồ rồi định về thẳng nhà luôn. Nghe nói, việc bán buôn về sau sẽ có thông báo riêng.

Akiko vừa ra khỏi cửa hàng, đã bị người khác vỗ vai, là Shinkai Mifuyu. Khóe miệng cô đang mỉm cười, nhưng ánh mắt lại đầy vẻ nghiêm túc.

“Có thời gian không, đi uống cốc trà rồi về nhé?”

“Ừ... được.”

Akiko vừa nhận lời, Mifuyu liền bước đi luôn.

“Phen này thì phiền phức rồi, không biết cửa hàng sẽ thế nào.” Họ lại đến quán cà phê lần trước, Mifuyu vừa uống trà sữa Royal vừa nói.

“Không biết nữa.” Akiko ậm ờ trả lời. Lúc này, cô chẳng còn tâm trạng đâu mà nghĩ đến chuyện của cửa hàng đá quý.

“Lúc nãy tại sao cậu không nói thật?” Mifuyu hỏi, “So với bọn mình, cậu bị quấy nhiễu còn nghiêm trọng hơn, tại sao lại chỉ nói qua loa thế?”

Akiko cụp mắt xuống. Quả nhiên, Mifuyu đã để ý đến.

“Tại sao thế?” Mifuyu lại hỏi thêm lần nữa, giọng điệu tựa hồ còn pha chút trách móc, như thể muốn nói, xảy ra chuyện lớn như vậy mà cậu còn che giấu, đối với mọi người đều không có lợi.

Akiko ngẩng đầu lên, bắt gặp đôi mắt to tròn của Mifuyu đang đăm đăm nhìn mình, cô có cảm giác như nội tâm đã bị đối phương nhìn thấu.

“Có lẽ mình nên nói ra chuyện đó.”

“Chuyện gì?”

“Ùm, là thế này...”

Akiko do dự mở túi, lấy ra một mảnh giấy, mở ra rồi đặt lên mặt bàn. Trên đó in chữ:

“Em lại dám phản bội anh! Tính mạng em nằm trong tay anh, anh sẽ cho em biết điều này. Cẩn thận! Lúc nào anh cũng ở bên cạnh em đấy.”

.4.

“Là khí clo. Trong túi giấy đó phát hiện ra bình chứa bằng nhựa và bong bóng vỡ. Trong bình chứa đựng NaClO, trong bong bóng khí rất có thể chứa đầy axit sunfuric. Hai thứ này trộn vào nhau sẽ có phản ứng hóa học, sinh ra chất khí. Trước mắt, vẫn chưa phát hiện ra điểm chung với sự kiện khí độc trong ga tàu điện ngầm.” Giọng Mukai vang vang trong phòng họp. Ông có vóc người gầy guộc, mặc bộ Âu phục phẳng phiu, nhìn bề ngoài trông giống như nhân viên của một công ty hàng đầu hơn. Nhưng đó là khi chưa để ý thấy ánh mắt sắc bén.

Trên tay Mukai đang cầm bản báo cáo của phòng Nghiên cứu khoa học điều tra thuộc Sở cảnh sát, nội dung là kết quả phân tích túi giấy nghi phạm để lại hiện trường vụ bom thối xảy ra tại cửa hàng Hanaya ở khu Ginza.

Nghe nói là khí clo, Kato Wataru nhếch mép cười. Chẳng trách hôm nay đám người bên an ninh không xuất hiện. Tài liệu này hẳn cũng được đưa đến trụ sở điều tra sự kiện khí độc trong ga tàu điện ngầm rồi. Nếu không liên quan đến khí độc, giờ mấy người bên đó chắc chắn không quan tâm nữa. Vừa nghe tin ở Ginza xảy ra sự kiện khí độc, đám người ấy đã xông đến hiện trường đầu tiên, điều tra thẩm vấn các nhân viên bị hại, tự tiện nắm lấy quyền chủ đạo, giờ thì hay rồi...

Mukai dẫn các điều tra viên do Kato dẫn đầu đến đồn cảnh sát Đông Tsukiji, trụ sở điều tra cũng tạm thời đặt ở đây. Nói là tạm thời, vì hiện tại các cuộc điều tra liên quan đến khí độc đều do Sở cảnh sát Thành phố phụ trách.

Giống như ngày hôm qua, hôm nay họ vẫn tiến hành điều tra xung quanh hiện trường. Thu hoạch cực kỳ ít ỏi. Điểm đặc trưng duy nhất chính là túi giấy của Hanaya, nhưng ở khu Ginza mà cầm loại túi giấy này cũng chẳng có gì đặc biệt cả.

Trước mắt, manh mối duy nhất là hai máy quay video giám sát đặt ở tầng ba cửa hàng Hanaya. Có hơn một trăm người đi qua chỗ để túi giấy. Máy quay không quay phía dưới chân, không thể phán đoán đó là túi giấy của ai. Nhân viên điều tra đang miêu tả lại các đặc điểm gương mặt của từng người xuất hiện trong băng ghi hình, lập danh sách, đồng thời cũng so sánh với các băng ghi hình giám sát cũ. Mọi người cho rằng nghi phạm chắc chắn đã đến điều tra địa hình từ trước.

“Cần phải đặc biệt nhấn mạnh là phương thức gây án trộn hai loại hóa chất này với nhau.” Mukai tiếp tục nói, “Theo như bản báo cáo này, đối tượng đã cho quả bóng chứa axit sunfuric vào bình chứa đổ đầy muối NaClO sắp đặt sẵn từ trước, chỉ cần quả bóng bị kích thích sẽ vỡ toang ra.”

“Kích thích là thế nào?” Một cảnh sát hỏi.

“Theo như sắp xếp thì chỉ cần đụng vào túi giấy, công tắc sẽ bật, sử dụng nam châm điện làm mũi kim đâm vỡ quả bóng. Tình tiết cụ thể cậu có thể xem bản sao của báo cáo.”

Nhìn bản sao báo cáo được đưa tới, Kato phục sát đất. Thiết bị sử dụng nam châm điện làm mũi kim bắn ra lẫn cấu tạo của công tắc đều không quá phức tạp. Công tắc dùng viên bi sắt trong trò pachinko, chỉ cần đụng vào túi giấy, viên bi sẽ lăn trên đường ray, trong khoảnh khắc nó chạm vào vật cản ở một bên, dòng điện sẽ chạy từ viên pin vào nam châm điện. Có lẽ ngay cả học sinh tiểu học cũng làm được.

“Bi sắt...” Kato lẩm bẩm.

“Giờ đang xác định phòng chơi pachinko, chắc sẽ nhanh chóng tra rõ thôi.” Mukai nói, “Về bình chứa bằng nhựa và bóng cao su, cũng đang điều tra nhà máy sản xuất, nam châm điện có lẽ là dùng linh kiện của thứ gì đó, không rõ tình hình cụ thể của kim và các bộ phận khác, về thiết bị sinh ra khí, chỉ có nhiêu đó.”

“Chẳng có gì rõ ràng cả.” Có người lầm bầm một câu.

Mukai trừng mắt nhìn về phía ấy. “Cũng không phải là không có gợi ý gì. Đúng như bản báo cáo này đã viết, thiết bị này cực kỳ đơn giản, chỉ cần trình độ của học sinh trung học là có thể làm được. Kể cả các cậu, chỉ cần xem sơ đồ vẽ trong đó, hẳn có thể hiểu ngay được cấu tạo. Nhưng có thể nghĩ ra được cách này không mới là mấu chốt.”

Thấy tổ trưởng nói vậy, mọi người đều im re. Kato trong lòng cũng hết sức tán đồng. Con người sau khi trưởng thành, nếu không phải sở thích, cũng không cần vận dụng trong công việc, chắc chắn sẽ quên tiệt những nguyên lý đã học về nam châm điện và dòng điện.

“Còn một vấn đề nữa. Tuy rằng nguyên lý đơn giản, song muốn nó phát huy được công năng thì bất kể là công tắc sử dụng bi sắt, hay nam châm điện, đều cần thỏa mãn điều kiện thích hợp. Nếu không suy nghĩ đã làm, chắc chắn sẽ không thể hoạt động bình thường. Thiết bị trong vụ án này được làm tương đối tinh xảo. Phòng Nghiên cứu khoa học điều tra cho rằng, nghi phạm hoặc là người chuyên nghiệp trong ngành chế tạo, hoặc đã thử làm đi làm lại rất nhiều lần.”

“Rõ ràng là do người khéo tay làm.”

Nghe ý kiến của Kato, Mukai nói: “Tôi cũng có cảm giác như vậy.” Sau đó, ông lại hùng hồn nói: “Mặc dù không biết bên an ninh lý giải thế nào, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc chắp nối vụ án này với sự kiện khí độc trong ga tàu điện ngầm. Hành vi khủng bố có mục tiêu là nơi công cộng như ga tàu điện ngầm, và vụ án nhằm vào cửa hàng đá quý này, về mặt tính chất hoàn toàn khác nhau, đây là ý kiến thống nhất của toàn thể thành viên trong phòng Hình sự. Trước tiên, cần phải triệt để tra xét tinh hình xung quanh những người liên quan đến Hanaya.”

“Nếu phát hiện có liên quan đến sự kiện khí độc thì tính sao?” Kato hỏi dò.

“Đến lúc đó,” Mukai ngừng lại trong giây lát, nửa bên mặt hơi dãn ra, “đến lúc đó hẵng hay. Chúng ta cứ tiến hành điều tra đúng theo trình tự. Nếu cần lấy thông tin từ bên an ninh, thì phải nghĩ cách mà moi ra. Nhưng hễ bọn họ không hỏi, chúng ta cũng không cần phải báo cáo lại với họ làm gì.”

“Vâng.” Kato cũng mỉm cười.

Kato rất để tâm đến nhân vật bí ẩn dạo gần đây đeo bám các nhân viên nữ mà họ nhắc tới. Khí clo tuy rằng nguy hiểm, nhưng không đến nỗi chết người, có lẽ mục đích của nghi phạm là dọa nạt người nào đó trong cửa hàng Hanaya. Cách thức hiếm độc này hoàn toàn phù hợp với hình tượng nhân vật bí ẩn mà bọn họ nói tới. Lúc lấy lời khai, vì ông buột miệng nói ra một câu “biến thái”, đám người bên an ninh đang chờ mong điều gì đó kết nối đến sự kiện khí độc trong ga tàu điện ngầm kia còn nhìn ông với ánh mắt khó chịu.

Tóm lại, đối với những người liên quan đến Hanaya, đặc biệt là các nhân viên, cần phải lần lượt điều tra thẩm vấn. Kato và đồng nghiệp đang bàn tính xem nên triển khai công việc thế nào, đột nhiên nhận được thông báo, nói có hai nữ nhân viên ở Hanaya đến đồn cảnh sát, hình như có điều muốn nói.

Kato quyết định cùng đồng nghiệp trẻ cùng thuộc tổ của Mukai tên là Nishizaki đi gặp bọn họ.

Hai cô gái đang chờ trong phòng tiếp khách trong góc bộ phận cảnh sát hình sự. Kato có ấn tượng với cả hai. Hai người đều xinh đẹp, một cô có gương mặt đặc biệt thu hút, thừa sức đi làm diễn viên. Wataru nhớ được cô này tên là Shinkai Mifuyu, tuyệt đối không chỉ vì tên của cô tương đối hiếm gặp.

Lần này Shinkai Mifuyu lại chỉ là người đi cùng, nhân vật chính là cô nhân viên tên Hatakeyama Akiko kia, nói rằng trong lúc lấy lời khai hôm qua, có một chuyện cô chưa nói.

“Chuyện gì vậy?” Kato nheo mắt cười hỏi.

Vừa thấy mảnh giấy Hatakeyama Akiko lấy trong túi xách ra, nụ cười của Kato lập tức tắt ngấm. Thậm chí có thể gọi đó là lời báo trước của thủ phạm.

“Cô nhận được lúc nào vậy?” Kato hỏi.

“Hai ngày trước khi xảy ra vụ việc. Hết giờ làm về nhà, tôi phát hiện nó được kẹp trên cửa.”

“Viết rằng Tại dám phản bội anh’ là có ý gì? Chẳng lẽ ý là cô đã phản bội gã đàn ông bí ẩn kia?”

“Hình như hắn nghĩ thế.” Hatakeyama Akiko gật đầu. “Thế là ý gì?”

Shinkai Mifuyu cất tiếng giải thích: “Tôi từng góp ý với Hatakeyama, bảo cô ấy giả vờ như có bạn trai. Chẳng hạn như phơi quần áo đàn ông, đổi biển tên thành tên nam giới, hoặc bỏ lẫn đồ dùng của đàn ông vào trong thùng rác.”

“Ừm. Cô đã làm theo?” Anh mắt Kato chuyển sang phía Akiko.

“Tôi bỏ thêm vật dụng của đàn ông vào trong thùng rác, lúc phơi quần áo cũng...”

“Bắt đầu từ khi nào?”

“Chắc là chừng một tuần trước.”

“Đến hôm nay, ngoài mảnh giấy này ra, còn gì bất bình thường nữa không?”

Akiko thoáng nghĩ ngợi, rồi khẽ lắc đầu. “Không có chuyện gì đặc biệt. Không nhận được thư từ kỳ lạ gì, cũng không có điện thoại, tôi còn tưởng cách làm của Shinkai có hiệu quả rồi...”

Kato khoanh tay lại, ánh mắt lại hướng xuống mảnh giấy.

Phần “lại dám phản bội anh” này có thể giải thích như sau: gã đàn ông bí ẩn dường như đã cho rằng Akiko có bạn trai. Gã này quá si mê cô gái mục tiêu, lúc nào cũng nhận định cô là thứ thuộc về mình. Kato biết khá nhiều vụ án giết người phát triển từ nguyên cớ này.

“Tính mạng em nằm trong tay anh, anh sẽ cho em biết điều này.” Những lời này cho thấy trạng thái tinh thần của kẻ này hết sức nguy hiểm. Cảm giác nôn nóng vì chưa đạt được mục đích cộng với lửa giận vì bị người mình yêu phản bội, khiến hắn ta có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.

Nhưng Kato nghĩ, trong câu này không cảm nhận thấy ý định giết người vì bị ép đến đường cùng. Điều hắn muốn biểu thị chỉ là “có thể lấy mạng em bất cứ lúc nào”, chỉ là cảnh cáo, hơn nữa nhìn từ góc độ cảnh cáo, phương thức thả khí clo này quả thực rất có hiệu quả.

“Lúc nào anh cũng ở bên cạnh em đấy.” Câu này có ý gì nhỉ? Chỉ có nghĩa là hắn nắm rõ hành động của Hatakeyama Akiko như lòng bàn tay, hay còn ý nào khác?

“Sau khi xảy ra vụ việc có gì khác thường không?” Kato hỏi Akiko.

“Tối qua tôi nhận được điện thoại.”

“Nói gì?”

“‘Đã biết chưa hả? Chớ có phản bội anh.’ Sau đó đầu kia gác máy. Tôi sợ điếng người, vì vậy...”

“Hôm nay cô bèn tới đây.”

Akiko gật mạnh đầu.

Trở về trụ sở, Kato lập tức báo cáo với Mukai. Mukai liếc nhìn mảnh giấy, hạ giọng nói: “Chuyện này phía truyền thông đã biết chưa?”

“Chưa tiết lộ ra ngoài, cũng đã dặn dò bọn họ không nên nói.”

Mukai gật đầu.

“Có cần phái người giám sát Hatakeyama Akiko không? Nhưng những nhân viên nữ khác cũng bị gã đàn ông bí ẩn kia quấy nhiễu ở các mức độ khác nhau.”

“Đây chính là điều tôi nghĩ mãi không ra. Nếu gã đàn ông vì quá mê đắm Hatakeyama Akiko nên mới sinh hận rồi gây ra vụ án này, tại sao hắn còn đi quấy rối những cô gái khác? Chẳng lẽ là để che đậy?”

“Che đậy cái gì?”

“Không rõ.”

“Chẳng lẽ thoạt đầu hắn hứng thú với tất cả nhân viên nữ trong cửa hàng Hanaya, sau đó mới tập trung vào một mình Hatakeyama Akiko?”

“Có khả năng này.” Giọng điệu của Kato có vẻ không đồng tình.

“‘Lúc nào anh cũng ở bên cạnh em đấy’... câu này khiến người ta phải nghĩ ngợi nhiều đây.” Mukai dường như có cùng cảm giác với Kato.

“Chỉ là dọa nạt, hay định làm thật? Điểm này cần phải chú ý.”

“Định làm thật?” Mukai ngẩng đầu lên nhìn Kato, vẻ mặt như đang chờ đợi thuộc cấp nói ra suy nghĩ giống mình.

“Nghi phạm ở trong nội bộ, hoặc giả ở ngay bên cạnh bọn họ. Nhưng nếu là vậy, phải chăng hắn sẽ không viết như thế? Đây lại là một nghi vấn nữa. Có thể hắn đã đánh giá thấp Hatakeyama Akiko, cho rằng cô ấy sẽ không báo cảnh sát.”

Mukai nhắm mắt lại, như chìm vào suy tư.

“Có năm nhân viên nữ, tạm thời tiến hành giám sát việc đi làm và về nhà của họ trước đã.”

.5.

Mục tiêu sống tại một chung cư xây dựng năm năm trước, mặt tiền hướng ra phố Kasaibashi ở Monzen-nakacho, khu Koto, tầng một là cửa hàng tiện lợi, vì vậy ban ngày ở đây có rất nhiều người qua lại. Mặc dù chỉ cần chú ý những người ra vào khu căn hộ, nhưng vậy cũng đủ kiệt sức rồi.

Điều tra viên của đồn cảnh sát Đông Tsukiji hằn học chửi thầm trong bụng, lại bị phái làm cái việc nhàm chán này, đúng là phiền chết đi được! Anh ta thuộc loại nhân viên cốt cán trong đội Cảnh sát hình sự, không ngờ lại phải nhận nhiệm vụ đi giám sát người bị hại trong vụ bom thối, công việc này thật sự quá thấp kém, khiến anh ta có cảm giác tự tôn bị tổn thương. Hôm nay đã là ngày thứ ba rồi, không có gì khác thường cả. Anh ta đã hết hy vọng, cho rằng sau này cũng sẽ chẳng có chuyện gì nữa.

Anh ta biết rõ đám người ở trên sở đang nghĩ gì. Bọn họ vốn tưởng chuyện này có liên quan đến sự kiện khí độc trong ga tàu điện ngầm, nên vội vàng thành lập ban điều tra, nhưng tình hình vụ án lại không phải vậy, chỉ xuất hiện một tên biến thái bỉ ổi mà thôi. Thấy thế, đám người kia liền thay đổi phương châm, nhanh nhẹn đẩy phiền phức cho đồn cảnh sát khu vực. Nếu có một hai người chết, họa may họ còn dồn thêm lực lượng, nhưng đến cả người bị hại nghiêm trọng nhất là Sakuragi cũng sắp xuất viện, có khi muốn khởi tố tội danh sát nhân bất thành cũng chưa chắc đã được. Như thế, hoàn toàn có thể giao hết mọi thứ cho đồn cảnh sát khu vực, nhưng bọn họ lại không chịu làm thế, chính là vì lo lắng sẽ điều tra ra mối liên quan nào đó với sự kiện khí độc kia.

Anh ta ngồi trên ghế lái của chiếc xe van loại dùng chở cả người lẫn hàng hóa. Chiếc xe này anh ta mượn của người bạn buôn bán đồ điện. Anh ta đậu xe ở mé bên trái phố cầu Kasaibashi để tiện quan sát khu chung cư đối diện. Hành lang bên ngoài chung cư này hướng ra đường cái, có thể nhìn rõ cửa từng căn hộ.

Đang ngáp liền hai cái, anh ta nghe thấy có người gõ cửa kính bên phía ghế lái phụ. Một cảnh sát trẻ ít kinh nghiệm hơn anh ta đang nhìn vào trong xe.

Người mới tới mở khóa, kéo cửa xe ra. “Đổi ca rồi.”

“Rốt cuộc cũng đến giờ. thời gian trôi chậm quá.” Anh ta vươn vai trong khoang xe chật hẹp.

Đúng lúc này, viên cảnh sát trẻ đang chăm chú quan sát khu chung cư bỗng “A” lên một tiếng. Anh ta lập tức nhìn về phía đó theo phản xạ.

Trước cửa có một người đàn ông đang đứng, người này mặc áo jacket chống lạnh màu xám, vóc người trung bình, khoảng bốn mươi tuổi, có lẽ là già hơn một chút, không nhìn rõ mặt.

Người đàn ông đang mò hòm thư. Tầng một chung cư này có phòng để hòm thư riêng, chỉ có bưu kiện chuyển phát nhanh hoặc thư bảo đảm là đưa tới tận cửa. Ông ta trông không giống nhân viên bưu điện, mà cũng không giống như nhân viên chuyển phát.

“Có cần quát ông ta một tiếng không?” Người đồng nghiệp trẻ tuổi hỏi.

“Đợi đã, để xem tình hình thế nào.”

Ngay sau đó, người đàn ông rời khỏi cửa căn hộ, đi về phía thang máy. Ông ta dường như không hứng thú với những căn hộ khác.

“Cậu đợi ở đây.” Anh ta ra lệnh cho đồng nghiệp. Tuy đây không thể coi là công lớn, nhưng cũng không thể để cậu cảnh sát trẻ hơn cướp đi được.

Anh ta chạy một mạch qua đường, đợi trước cửa khu chung cư. Từ đây, anh ta cũng có thể nhìn thấy phòng để hòm thư, điều này đã được xác nhận từ hôm giám sát đầu tiên.

Người kia đã xuất hiện. Nếu ông ta đi thẳng qua hòm thư thì tính sao? Tay cảnh sát quyết định, kể cả vậy cũng phải gọi ông ta lại.

Không ngoài dự kiến, người đàn ông đi về phía hòm thư, dường như muốn kiểm tra tình hình xung quanh trước. Tay cảnh sát rụt đầu lại. Sau đó lại vươn người ra quan sát tiếp.

Người đàn ông thò tay vào lỗ bỏ thư của một hòm thư. Hiển nhiên, không phải ông ta bỏ đồ vào trong đó, mà là muốn lấy đồ vật bên trong ra. Loại hòm thư này, nếu không biết mật mã thì sẽ không thể mở ra được. Người đàn ông bỏ thứ gì đó vào trong túi áo jacket, định đi ra ngoài như chưa từng xảy ra chuyện gì.

“Xin lỗi, đợi một chút.” Tay cảnh sát quát gọi.

Người đàn ông đứng lại, chừng như chẳng hiểu gì cả.

“Vừa nãy ông làm gì vậy?”

“Đâu... đâu có làm gì.” Người đàn ông lắc đầu, nhưng lại không nhìn thẳng vào tay cảnh sát.

“Nãy giờ tôi vẫn quan sát hết đấy. Có phải ông muốn ăn trộm thư không?”

“Không hề.”

“Vậy thì ông đang làm gì?”

“Tôi nói rồi còn gì, chẳng làm gì cả. Thật phiền phức!”

Tay cảnh sát phát hiện đối phương muốn bỏ chạy, liền tóm lấy cổ tay ông ta. Lúc này, nét mặt ông ta mới đờ ra. Người đàn ông chưa kịp lớn tiếng hô hoán, cảnh sát đã lấy phù hiệu ra.

“Trước tiên cho tôi biết họ tên và địa chỉ của ông, sau đó lấy món đồ trong túi ông ra đây cho tôi xem. Hành vi của ông rõ ràng là đang phạm pháp.”

Sắc mặt người đàn ông thoắt chốc tái mét, còn tay cảnh sát được nếm khoái cảm khi đấm trúng vào chỗ hiểm của đối phương.

.6.

Trong quá trình thẩm vấn, Kato Wataru vẫn nghi hoặc trước câu trả lời bày ra trước mặt. Tuy vẫn chưa thể đoán định đây là đáp án chính xác, nhưng nếu đã mắc phải lưới của cảnh sát giăng ra thì rõ mười mươi ông ta là nghi can rồi.

Trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, Hamanaka Yoichi đã trở nên hốc hác cực độ, ánh mắt đờ đẫn hướng về phía bàn trong phòng thẩm vấn, miệng he hé mở. Nhìn dáng vẻ ấy của ông ta, chắc chắn không thể ngờ được đây lại là người phụ trách cả một tầng trong cửa hàng đá quý trang sức nổi tiếng ở khu Ginza.

Trên bàn để một chiếc phong bì, của bưu điện gửi đến, bên trong là chi tiết sử dụng và thông báo yêu cầu trả tiền. Hamanaka đã móc trộm ra khỏi thùng thư.

Người nhận thư là Shinkai Mifuyu. Cảnh sát phụ trách giám sát đã chứng kiến Hamanaka lục lọi hòm thư gắn trên cửa căn hộ của cô.

“Này, ông Hamanaka, đến lúc nói sự thật rồi đấy, tại sao lại trộm thư của Shinkai Mifuyu?” Kato lên tiếng. Vấn đề này, ông đã hỏi đi hỏi lại vài lần rồi.

Hamanaka vẫn cúi gằm đầu, đáp: “Điều này, vừa nãy tôi đã nói...”

“Không phải trộm mà là nhặt được, muốn đưa lại cho cô ấy nên mới đến chung cư của cô ấy. Ban đầu định bỏ vào hòm thư trước cửa căn hộ, sau đó lại đổi ý xuống tầng một, nhưng không nhét vào được, đành bỏ cuộc, đang định về thì bị cảnh sát quát dừng lại, có phải không?” Kato lặp lại lời khai trước đó của Hamanaka bằng giọng điệu giễu cợt, “Ông Hamanaka, giả sử ông là cảnh sát, ông có hoàn toàn tin vào lời khai như vậy không? Có tin tưởng ngay lập tức không? Chắc là không nhỉ. Vậy thì, có thể nói ra điều gì khiến chúng tôi tin được không?”

Đầu Hamanaka càng lúc càng cúi thấp. Ông ta muốn tìm cách thoát khỏi tình cảnh khốn quẫn này, nhưng không nghĩ ra ý tưởng gì, đành tiếp tục giữ im lặng. Rốt cuộc ông ta đang che giấu điều gì?

“Ông Hamanaka, nghe vợ ông nói ông thường chơi pachinko. Gần đây có phòng chơi nào ông thường xuyên ghé không?”

Có lẽ vì chủ đề câu chuyện đột nhiên thay đổi, Hamanaka chớp chớp mắt nhìn Kato.

“Có phải ông từng mang bi sắt ở đó ra ngoài không?”

“Bi sắt? Không có.”

“Ồ?” Kato gí cằm lại gần, ngẩng đầu nhìn xéo gương mặt Hamanaka, “Thiết bị phun khí độc chính là dùng bi sắt của phòng chơi đó. Có thể nói là ngẫu nhiên được không?”

Hamanaka giờ mới hiểu ý của Kato, vội ra sức xua tay nói: &