Chương 3 .1.
Anh nhắm mắt lại, dùng ngón tay nhẹ nhàng rờ lên bề mặt kim loại, có một phần cảm giác hơi gồ ghề, đoán chừng khoảng hai mươi mi li mét. Anh dùng giấy nhám nhẹ nhàng mài phần đó đi, mài xong lại lấy đầu ngón tay sờ. Lần này chỉ còn khoảng mười mi li mét, vẫn còn một chút xíu nữa. Anh lấy khăn bông lau mồ hôi túa trên trán. Hôm nay cũng rất nóng, chắc phải hơn ba mươi độ, điều hòa nhiệt độ chẳng có tác dụng gì.
Masaya đang định ấn miếng giấy nhám lên bề mặt kim loại, chợt sau lưng có người vỗ vai.
“3 giờ rồi, nên nghỉ đi thôi.” Fukuta nhăn nhó nói. Mặt ông ta to tướng, má hơi xệ xuống, tai cũng to, nhìn bề ngoài thì nên đặt cho ông ta biệt hiệu “ông Địa” mới phải, nhưng hầu hết thời gian ông ta đều xị mặt ra, lúc này cũng không phải ngoại lệ.
“Tôi làm nốt cái này đã.”
Fukuta hơi chau mày. “Ít nhất lúc nghỉ ngơi cậu cũng nên ra cùng bọn tôi chứ, việc này có phải gấp lắm đâu.”
“Vâng.” Thật tình không muốn đánh mất cảm giác nơi đầu ngón tay lúc này, nhưng giám đốc đã nói vậy, anh cũng không thể trái lời. Masaya để tờ giấy nhám xuống, rời khỏi bệ làm việc.
Khu vực nghỉ ngơi ở một góc công xưởng, xung quanh cái bàn cũ quây một vòng ghế, Nakagawa và Maemura đang ngồi ở đó châm thuốc lá. Masaya cũng lấy bao thuốc lá trong túi quần bảo hộ lao động ra. Nakagawa chừng hơn sáu mươi tuổi, người lùn nhỏ, sở trường hàn nối và tôi kim loại. Maemura khoảng ba tư ba nhăm, biết thao tác tất cả các loại máy móc gia công.
Vợ Fukuta bưng bình trà đại mạch và cốc đến.
“Giám đốc, sau đây tính sao? Không phải đã bảo hôm nay phải hàn bộ phận truyền động à? Giờ đồ vẫn chưa đưa tới.” Nakagawa hỏi.
Fukuta đã bắt đầu uống cốc trà đại mạch thứ hai, hai bên thái dương có mồ hôi nhỏ xuống. “Đã hủy rồi, tôi quên mất không nói.”
“Sao lại hủy?”
“Thấy bảo là thời gian này không có nhu cầu. Nghe giọng điệu ấy, chắc là ngừng sản xuất rồi. Loại thiết bị tập thể dục ấy hình như bán cũng không được tốt lắm.”
“Lại thế nữa.” Maemura nhếch mép nói, “Hết người này đến người khác giới thiệu sản phẩm sáng tạo cũng là chuyện tốt, mà sao không bỏ công quảng bá để sản phẩm bán chạy lên nhỉ?”
“Sau đây chúng ta làm súng hơi, lại có bản vẽ mới rồi.”
“Lại là súng hơi à? Đúng là bán tốt thật đấy.” Maemura cảm thán, “Lần này là súng gì vậy? vẫn là súng lục à?”
“Súng colt tự động.”
“Ồ, tôi có biết thứ đó.”
“Bản vẽ cấu tạo đã cầm đây rồi. Có một số chỗ yêu cầu rất chi tiết, nhưng không quá khó.”
“Thật không ngờ đến tuổi này lại bắt đầu làm súng lục.” Nakagawa ném đầu mẩu thuốc vào cái lon rỗng, làm phát ra một tiếng “xì”.
“Chẳng qua chỉ là đồ chơi thôi mà, Nakagawa.” Fukuta chữa lời.
“Chuyện này thì tôi hiểu, nhưng cứ có cảm giác không yên tâm cho lắm, liệu có bị đem dùng vào việc xấu không nhỉ?”
“Ông nghĩ nhiều quá rồi.” Maemura nói, “Giờ không phải lúc nói những lời ấy, có công việc mà làm là tốt rồi.”
Fukuta nghe vậy cũng gật gật đầu. “Tôi muốn tranh thủ lúc này có thể làm được bao nhiêu thì làm bấy nhiêu, bán cả lô được chừng nào thì bán chừng đó, vì không biết đến khi nào sẽ bị cấm sản xuất nữa.”
“Tệ đến mức đó à?” Maemura trợn mắt lên.
“Hiệp hội sản xuất súng hơi đang kháng nghị, vừa mới đây thôi, họ đã chính thức đưa ra kiến nghị ngừng tiêu thụ ở các cửa hàng bán lẻ.”
“Phía cửa hàng bán lẻ nói gì? Chắc là không nghe theo chứ?”
“Hình như tạm thời đã qua được rồi, nhưng nghe nói Sở cảnh sát cũng sắp bắt đầu hành động rồi đấy. Nếu cứ tiếp tục thế này, chọc giận cảnh sát thì phiền lắm, đến một lúc nào đó, có lẽ sẽ chủ động hạn chế.”
“Xem ra trước lúc đó là thời kỳ hoàng kim rồi.” Maemura uống cạn cốc trà đại mạch.
Masaya không tham gia vào cuộc trò chuyện, nhưng cũng hiểu bọn họ đang nói gì.
Cùng với sự thịnh hành của “trò chơi sinh tồn”, nhu cầu súng hơi tăng vọt, nhưng từ năm ngoái, tình trạng không mua nguyên cả khẩu súng, mà chỉ mua các bộ phận đã tăng nhiều. Đặc điểm của những bộ phận này chỉ có một, đó là làm bằng kim loại.
Hiệp hội Súng đồ chơi Nhật Bản đã đặt ra tiêu chuẩn: các bộ phận chính của súng hơi dạng súng lục phải chế tạo bằng nhựa, như vậy, cho dù có giống súng thật thế nào chăng nữa, cũng không vi phạm luật sử dụng súng. Nhưng từ năm ngoái, nhiều xưởng sản xuất bắt đầu làm linh phụ kiện bằng nhôm, những người mê chơi súng hơi đua nhau mua thay cho các bộ phận bằng nhựa. Gần như tất cả các bộ phận đều có bán, hễ muốn là có thể ráp được một khẩu súng hơi bằng kim loại hoàn chỉnh, thành phẩm rõ ràng chính là súng lục phỏng chế bị cấm trong luật sử dụng súng.
Trước tình hình ấy, bên đầu tiên có phản ứng không phải cảnh sát, mà là hiệp hội Súng đồ chơi Nhật Bản. Hiệp hội lo lắng ngộ nhỡ xảy ra chuyện, súng hơi có thể sẽ bị coi là vấn đề, nên đã yêu cầu các xưởng sản xuất linh phụ kiện ngừng sản xuất và tiêu thụ. Trước mắt, vẫn chưa có xưởng nào nghe theo chỉ thị này, vì hiện nay một bộ phận súng hơi giá cao đến khoảng mười nghìn yên mà cũng bán được gần mười nghìn cái. Một khẩu súng có vài ba bộ phận, nếu chủng loại súng hơi nhiều lên nữa, nhu cầu sẽ lại càng cao. Đối với các xưởng sản xuất, đây sẽ là sản phẩm bán chạy lâu dài.
Vợ Fukuta bưng khay đựng thứ gì đó đi tới.
“Ngại quá, vẫn như hôm qua.” Người phụ nữ gầy gò ấy đặt khay lên bàn.
Là thạch hoa quả đựng trong cốc. Nakagawa thò tay cầm lấy, Maemura không thích ăn đồ ngọt nên chỉ cười gượng gạo.
“Phải rồi, dạo này có gặp Yasu không?” Nakagawa hỏi Fukuta.
“Yasu à? Không.”
“Dạo này cũng không thấy anh ta ở phòng chơi pachinko, chẳng hiểu đang làm gì nữa.”
“Tôi có gặp vợ anh ta.” Maemura đặt tay lên bàn, chống cằm, đổ trà đại mạch vào cốc.
“Ở đâu?” Fukuta hỏi.
“Trước cửa ga Kawaguchi. Làm thu ngân trong siêu thị, trước ngực đeo biển nhân viên thực tập.”
“Làm thời vụ thôi.” Nakagawa nhanh nhẹn ăn hết cốc thạch hoa quả rồi thở dài một tiếng, “Yasu không làm việc được nữa, nên vợ anh ta mới quyết định đi làm, đúng là kiên cường.”
“Kawaguchi hơi xa nhà Yasu thì phải?”
“Chắc chắn là cố ý chọn siêu thị ở xa nhà rồi, có lẽ vì không muốn chạm mặt người quen. Tôi cũng không tiện chào hỏi cô ấy.”
Nghe câu trả lời của Maemura, Fukuta và Nakagawa gật gật đầu vẻ tán đồng.
“Yasu đúng là không may, sau này anh ta dự định sao nhỉ?” Vợ Fukuta đột nhiên thốt ra câu này. Masaya không biết tên chị ta.
“Ai mà biết được? Làm nghề thủ công mà không dùng được ngón tay thì chẳng còn gì để nói nữa.” Maemura nghiêng mặt, gãi gãi mái tóc cắt ngắn cũn.
“Vẫn không thể nhúc nhích à? Phải đến mấy tháng rồi ấy nhỉ, không đi bệnh viện khám à?” Nakagawa thắc mắc.
“Lần trước gặp anh ta là hồi tháng Tư, lúc đó hình như vẫn chưa thể cử động được.” Fukuta nhìn đăm đăm vào bàn tay phải của mình, “Cầm cốc cà phê cũng phải cầm bằng tay trái, tay phải hoàn toàn không dùng được nữa. Thấy bảo là phẫu thuật thì có khả năng hồi phục, không biết thế nào rồi.”
“Đúng là thằng ngu, đã nhắc nhở anh ta chú ý đến vậy rồi mà vẫn không nhớ lấy, cứ ăn uống cờ bạc gái gú, kết quả thành ra như vậy, lại còn phải để vợ đi làm nuôi gia đình, không cảm thấy mất mặt à?”
“Nhưng chung quy cũng gây cho giám đốc khá nhiều phiền phức. Lúc đó còn có rất nhiều đơn hàng làm mô hình, không có Yasu thì không làm được, rất phiền phức.”
“Cũng đúng, nhưng giám đốc có chịu thiệt đâu.” Maemura đứng dậy, quấn khăn bông lên cổ, liếc mắt nhìn Masaya, “Tìm ngay được người có tay nghề cao thay thế anh ta, không khéo còn phải cảm ơn chuyện đó ấy chứ.”
“Này.”
“Tôi no rồi, ra làm việc đây.” Maemura đi ngang qua Masaya, bước về phía xưởng.
“Tôi cũng đi đây.” Nakagawa cũng đứng dậy.
Masaya ném điếu thuốc còn một đoạn dài vào cái lon rỗng. Fukuta nhấc mông dậy, khẽ lẩm bẩm vào tai anh: “Đừng để tâm.”
“Tôi không để tâm.”
Vợ Fukuta bắt đầu dọn bàn, Fukuta liếc nhìn vợ, khẽ nói: “Lát nữa có chuyện muốn nói với cậu, làm xong việc đừng về vội.”
Xưởng gia công Fukuta nằm ở một con phố nhỏ gần Senju Shinbashi, quy mô tuy nhỏ, song cũng lớn hơn xưởng cơ khí Mizuhara của bố Masaya hồi trước. Từ tình trạng ế ẩm trước mắt, có thể nói xưởng này đang ở trong trạng thái giãy chết. Xưởng có ba công nhân. Giám đốc Fukuta trước đó từng bị tai biến mạch máu não, vì vậy rất hiếm khi đích thân thao tác.
Masaya bắt đầu làm việc ở đây từ cuối tháng Hai. Sau khi tới Tokyo, trong một thời gian ngắn anh rất khó kiếm được việc làm, lúc nào cũng như có lửa đốt trong lòng. Anh đã nhận được tiền bảo hiểm của bố, sau khi trả hết nợ nần của xưởng cơ khí Mizuhara, số còn lại không nhiều như dự kiến. Trong tình trạng ngành cơ khí chế tạo phát triển trì trệ hiện nay, tuy anh có tay nghề cao, song cũng không dễ gì tìm được việc. Tất cả các xưởng cơ khí đều đang cắt giảm nhân viên.
Đúng lúc này, Mifuyu cho anh biết tin về xưởng gia công Fukuta, bảo rằng ở đó cũng ổn định, có lẽ có thể giới thiệu anh đến làm. Mifuyu nói cô nghe chuyện này từ khách đến Hanaya.
Khi Masaya đến lần đầu tiên cũng bị từ chối. Fukuta lạnh lùng nói với anh rằng hiện nay đã đủ người, không có ý định tuyển thêm, nhưng Masaya vẫn đưa cho ông ta bản lý lịch. Thấy anh từng nhận được rất nhiều bằng chứng nhận, Fukuta lập tức trợn tròn mắt lên rồi nói, sau này có cơ hội sẽ liên lạc lại với anh.
Đột nhiên một ngày nọ, Masaya nhận được điện thoại của Fukuta, hỏi anh đã bao giờ sử dụng máy gia công phóng điện làm mô hình hay chưa. Masaya trả lời đã làm mấy lần, Fukuta liền bảo anh ngày hôm sau đến xưởng.
Hôm sau, Masaya đến xưởng Fukuta, được giao việc ngay tại chỗ, không có bất cứ lời giới thiệu chính thức nào. Đó là ngày đầu tiên anh làm ở xưởng gia công này.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Masaya không biết tình hình cụ thể. Fukuta chỉ nói với anh, có một công nhân họ Yasuura gặp tai nạn, không thể tiếp tục làm việc. Gần đây, Masaya phát hiện ra đó hình như không chỉ là tai nạn, gọi là vụ án có lẽ chính xác hơn, nhưng anh cũng không có bụng dạ đâu mà tìm hiểu kỹ chuyện này.
Đến 5 giờ, Maemura và Nakagawa tan làm về nhà luôn. Nói chính xác thì vốn dĩ cũng không có nhiều việc lắm. Lúc 3 giờ vừa nghỉ ngơi, hai người bọn họ sau 4 giờ cũng chỉ hút thuốc cho hết thời gian mà thôi.
Masaya thay quần áo xong, ngồi ở khu vực nghỉ ngơi đọc báo, chợt Fukuta bước đến. “Ồ, đã thay quần áo rồi à?”
“Vẫn còn việc à?”
“Muốn nhờ cậu một chuyện. Làm được cái này không?”
Fukuta trải một bản vẽ lên bàn. Trên bề mặt thép không gỉ có mấy rãnh nhỏ hơi nghiêng, kích cỡ nhỏ đến nỗi Masaya phải trợn tròn mắt, gia công bề mặt cũng yêu cầu kỹ thuật cao nhất. Có lẽ là linh kiện của thứ gì đó, trước đây anh chưa làm bao giờ.
“Đây là gì?”
“Là... linh kiện máy, đơn hàng cá nhân.”
“Xem ra cần độ chính xác tương đối cao.”
“Không làm được à?”
“Chỉ tốn chút thời gian thôi, tôi nghĩ có thể làm được.”
“Ừ, tôi cảm thấy chắc chắn cậu làm được. Sẽ trả cậu tiền làm thêm, giờ có thể làm hộ tôi luôn không?”
“Được.” Masaya đứng dậy khỏi ghế. Không cần thay quần áo bảo hộ lao động nữa, đằng nào trên người anh cũng chỉ mặc áo phông và quần bò.
Anh vừa cố định tấm thép lên bệ máy thì Fukuta bước tới. “Nói thực với cậu, tôi định cho Nakagawa nghỉ việc.”
Masaya dừng tay lại: “Tại sao...”
“Có lý do chính đáng. Dạo trước, có mười phần trăm số linh kiện giao nộp xảy ra vấn đề. Mối hàn xiêu vẹo rất nhiều, vết hàn cũng không sạch. Khi trước, đây là chuyện không tưởng, nhưng Nakagawa đã có tuổi, mắt không còn tốt nữa. Ông ấy muốn giấu, nhưng thành quả công việc thì không giấu được.”
“Vẫn còn việc khác mà?”
“Hết rồi.” Fukuta nhìn thẳng vào mắt Masaya, “Bây giờ không còn nhiều việc như trước nữa. Cả nhà máy lớn cũng phải ra sức cắt giảm nhân công, xưởng nhỏ ở phố không thể nuôi người vô dụng được. tới đây tôi sẽ nói chuyện với ông ấy, định bảo là không còn đơn hàng nào cần hàn nối nữa, sau này có việc sẽ lại gọi ông ấy.”
Nghe giọng điệu có thể cảm nhận rõ ràng rằng, ông ta không có ý định gọi Nakagawa trở lại.
“Cậu hàn cũng rất khá. Có cậu ở đây rồi, thì không cần Nakagawa nữa.”
“Nhưng nếu tôi bắt đầu làm hàn, Nakagawa sẽ biết qua Maemura.”
“Làm việc ấy khi Maemura không có ở đây là được rồi. Sau này cũng không cần Maemura phải đến hằng ngày nữa.”
“Ông định để anh ta thành công nhân thời vụ à?”
“Chậc, cách thì có nhiều lắm.” Fukuta gãi đầu.
Masaya thở dài, không nén nổi cảm giác tuyệt vọng: xem ra ở đây cũng vậy.
.2.Masaya đi tàu chuyến Tobu Isesaki, xuống tàu ở ga Hikifune, trên đường về chỗ ở, anh đến tiệm cơm phần mình hay ăn. Đó là một quán nhỏ tên Okada, từ chập tối bắt đầu bán thêm rượu, khách khứa đa phần là chủ cửa hàng và những công nhân làm kỹ thuật ở quanh đây. Hầu hết là bàn sáu người, toàn phải để người lạ ngồi chung bàn. Hôm nay vừa hay một bàn bốn chỗ trong góc còn trống, Masaya liền ngồi vào đó. Trên đầu có tivi, đang truyền hình trực tiếp trận đấu bóng chày. Vị trí này không được ưa thích, chính là vì không nhìn được màn hình tivi.
Yuuko mang khăn bông ẩm tới. “Chào anh.” Cô nheo mắt cười chào hỏi.
“Cho một phần cơm cá rán, thêm bia.”
“Vâng.” Cô đáp một tiếng rồi đi vào bếp.
Yuuko khoảng hai tư hai nhăm tuổi, gần như không trang điểm, lúc nào cũng mặc quần bò và áo phông cổ tròn. Qua câu chuyện của mẹ cô và những người khách khác, Masaya mới biết cô tên Yuuko. Mẹ cô bình thường ở phía trong, lúc nào bận rộn mới ra ngoài giúp. Cơm và thức ăn đều do bố cô nấu, nghe nói ông ta từng là đầu bếp chính trong khách sạn nổi tiếng. Hồi mới đến Tokyo, Masaya từng lo lắng cơm nước ở đây không hợp khẩu vị, song từ khi gặp quán cơm này, nỗi lo của anh cũng biến mất.
Những khách khứa khác đang nhìn màn hình tivi vỗ tay, có vẻ như đội bóng ưa thích đã giành điểm. Tất nhiên là đội Giant. Masaya không phải người hâm mộ của đội Hanshin Tigers, nhưng cũng cảm thấy không nên tùy tiện mở miệng nói chuyện. Nếu nghe thấy mình nói tiếng vùng Kansai, có lẽ ngay tức khắc sẽ có người đến kiếm chuyện.
Mifuyu suốt ngày bảo anh mau đổi khẩu âm, cô cho rằng nói tiếng Kansai có lúc có lợi, nhưng cũng nhiều lúc bất lợi, tốt nhất là tùy thời tùy lúc hãy dùng. Quả tình Mifuyu đã làm được điều này. Nếu cô không nói, chắc rằng không ai có thể ngờ được cô là người vùng Kansai.
“Tiếng Nhật tiêu chuẩn rất đơn giản, mà có phải bắt anh đi học tiếng Anh hay tiếng Pháp đâu, chính là tiếng Nhật, trên tivi ngày nào cũng nói ra rả, dù không muốn nghe cũng cứ lọt vào tai, anh nhớ lấy chẳng phải là được rồi hay sao?”
Nghe đơn giản, nhưng dù lọt vào tai anh bao nhiêu chăng nữa thì nói được hay không lại là chuyện khác. Ngôn ngữ phải nói mới học được, nhưng Masaya bây giờ không có cơ hội để nói nhiều, mà vốn dĩ anh cũng không phải người nhanh mồm nhanh miệng.
Yuuko bưng cơm và thức ăn lên. Lúc Masaya tách đôi đũa dùng một lần ra, Yuuko rót bia vào cốc cho anh. Masaya ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn cô.
“Chẳng hiểu đội Hanshin năm nay sao thế nhỉ?” Lúc nói chuyện, cô không hề nhìn vào mặt Masaya.
“Không rõ nữa.” Anh ta gượng gạo cười đáp. Xem chừng Yuuko đoán Masaya là người hâm mộ đội Hanshin, chắc là suy đoán từ khẩu âm của anh. Anh cũng không có ý phủ nhận.
“Hôm nay anh vẫn lấy cơm nắm chứ?”
“Có, nhân quả mơ khô và cá ngừ.”
Cô gật đầu, rời đi.
Masaya vừa ăn cá thu rán vừa uống bia. Đây là khoảnh khắc có thể làm tiêu tan nỗi mệt mỏi cả một ngày. Hồi làm việc ở xưởng gia đình, gần như anh không có khoảng thời gian hạnh phúc thế này, trong đầu lúc nào cũng lo lắng tình hình kinh doanh của xưởng cơ khí.
Nhưng xưởng Fukuta hình như cũng không ổn định, anh hồi tưởng lại cuộc đối thoại với Fukuta. Chuyện này chẳng có gì lạ, giống hệt thời kỳ cuối của xưởng cơ khí Mizuhara, liên tiếp sa thải những nhân viên từng nhận hàng loạt, thu nhỏ quy mô sản xuất. Đây là mô thức điển hình của vòng tuần hoàn ác tính khi sự thể chuyển sang tình trạng tồi tệ.
Masaya có thể hiểu được tâm trạng của Fukuta. Từ lúc mới bắt đầu làm việc, Masaya đã cảm thấy xưởng này không cần thiết phải có ba công nhân, chỉ cần một người có kỹ thuật toàn diện là duy trì được. Fukuta thấy kỹ thuật của Masaya, bèn cho rằng có anh là đủ rồi.
Linh kiện đó rốt cuộc là gì nhỉ?
Thấy Masaya làm xong món linh kiện ấy, Fukuta hình như rất hài lòng, khen ngợi mấy câu rồi thì thầm bổ sung: “Đừng nói chuyện này với hai người kia, họ không biết về linh kiện này đâu. Sau này thỉnh thoảng có đặt hàng lại phải nhờ đến cậu.”
Masaya lẳng lặng gật đầu. Chỉ cần có tiền làm thêm giờ, anh không phàn nàn gì cả.
Ăn cơm xong, hút thêm một điếu thuốc, Masaya đứng dậy. Thanh toán xong xuôi, Yuuko đưa nắm cơm gói trong túi giấy ra: “Của anh đây.”
“Cảm ơn.” Masaya đã quen mua cơm nắm ở đây về làm thức ăn khuya.
“À, còn cái này nữa.” Yuuko lấy ra một túi giấy nhỏ, “Anh không thích ăn đồ ngọt hả?”
“Đâu có.”
“Thế, cái này cũng cho anh luôn. Quà tặng miễn phí.” Cô chun mũi cười.
Ra khỏi tiệm Okada, đi bộ chừng năm phút là đến chỗ anh ở, đó là một căn nhà hai tầng nhỏ. Lúc mới đến Tokyo, Masaya không có việc làm, cũng không có người bảo lãnh, rất khó kiếm được nhà, lại hoàn toàn không phân biệt được phương hướng, nếu chỉ dựa vào bản thân thì chắc chắn không thể sinh tồn được.
Anh vào phòng, vừa bật đèn thì chuông điện thoại đã vang lên.
“A lô, em đây.”
“Ừ.”
“Bây giờ đến chỗ anh được không?”
“Được.”
“Mười phút nữa em đến.” Điện thoại dập luôn.
Nếu đã nói là mười phút nữa, chắc chắn cô gọi điện ở ngay gần đây. Lần nào cũng thế, trong trí nhớ của Masaya, cô chưa bao giờ gọi điện từ nhà mình cả.
Lát sau, tiếng chuông cửa lạc điệu vang lên. Masaya đứng dậy mở cửa. Cô không có chìa khóa ở đây, Masaya cũng không có chìa khóa chỗ cô ở.
Shinkai Mifuyu mặc áo sơ mi vải bông bên ngoài áo phông, bên dưới là quần bò. Khi tới đây, cô chưa bao giờ mặc quần áo nữ tính. Đầu tóc cũng chẳng chải chuốt tử tế.
“Vẫn ổn chứ?” Cô thoải mái duỗi chân ngồi xuống, hỏi. Lần gặp gần nhất là mười ngày trước.
“Cũng tàm tạm.”
“Công việc thế nào?”
“Không bình thường cho lắm.”
Masaya kể chuyện ở xưởng Fukuta cho Mifuyu nghe. Những tưởng cô sẽ tỏ ra nghiêm nghị, không ngờ mắt Mifuyu còn ánh lên những tia hưng phấn. “Nói tóm lại, kỹ thuật của anh đã được công nhận, thế chẳng tốt quá còn gì?”
“Nhưng hai người kia vì vậy mà sắp mất việc rồi.”
“Thế thì sao? Xã hội này chính là cá lớn nuốt cá bé, kẻ yếu bị ăn thịt.”
Masaya không lên tiếng. Anh ta cũng hiểu những gì Mifuyu nói, nhưng vẫn không sao thoải mái được.
“Masaya,” Mifuyu bình tĩnh nói, “thân phận của chúng ta không cho phép chúng ta nói những lời tốt đẹp.”
Masaya gật đầu. Đúng vậy, từ cái ngày xảy ra trận động đất, từ khoảnh khắc giết chết cậu Toshirou, cuộc đời anh đã thay đổi.
“Đây là gì thế? Bánh kem?” Để xoa dịu bầu không khí nặng nề, Mifuyu reo lên vui vẻ, vươn tay về phía túi giấy trên bàn, “Chà, bánh su kem của Harmony. Đúng là hiếm thấy, Masaya, anh cũng mua điểm tâm à?”
“Không phải mua, cô gái ở quán ăn cho đấy.”
“Ở quán ăn?” Mắt Mifuyu sáng lên, “Phải rồi, anh từng nói có một cô gái đáng yêu.”
“Đâu có nói cô ấy đáng yêu.”
“Thế hả? Dù gì đi nữa, xem ra cô ấy có ý với anh đấy.”
“Không thể nào.”
“Không cần phải giấu. Có phải chuyện gì xấu xa đâu. Ăn một cái được không?”
“Được.”
“Vậy em không khách sáo nữa nhé.” Mifuyu nói, đoạn cắn một miếng bánh, đưa ngón tay quệt kem bơ dính ở mép, sau đó nhìn anh: “Masaya này.”
“Gì?”
“Nếu anh muốn ngủ với cô gái đó cũng được.”
Masaya không hiểu ngay được ý cô, phản ứng chậm mất một nhịp. “Nói cái gì đấy? Vớ vẩn? Sao anh có thể làm thế được?”
“Có thể ngủ, nhưng em có một điều kiện.” Mifuyu ghé mặt lại gần, nhìn chằm chằm vào mắt anh, “Tuyệt đối không được phóng tinh vào cơ thể phụ nữ, chỉ cần anh thề như vậy thôi.”
Masaya chau mày. Anh cảm thấy Mifuyu không đùa.
“Nếu anh làm thế, quan hệ của chúng ta sẽ kết thúc, hoàn toàn kết thúc.”
“Vớ vẩn, không phải anh đã nói sẽ không làm như thế hay sao?” Masaya vươn tay ra lấy thuốc lá và bật lửa.
Mifuyu mỉm cười, cắn một miếng bánh kem to. “Ngon thật đấy, quả nhiên bánh su kem ở Harmony là ngon nhất. Masaya, anh cũng nếm thử đi.”
Anh chép miệng, phun ra một ngụm khói. Để đạt đến khoái cảm, Masaya vận dụng hết cơ bắp toàn thân, mồ hôi túa ra rơi xuống ngực Mifuyu, trung tâm não bộ cảm thấy một cơn tê liệt mang tính chu kỳ.
Sắp rồi... anh thầm nghĩ, không biết đêm nay có được không?
Khoái cảm dâng lên như sóng trào. Nếu cô không nói gì, Masaya định cứ làm tiếp đến cùng. Có lẽ cô sẽ có thai, đến lúc ấy rồi tính tiếp, anh đã chuẩn bị tâm lý rồi.
“Không được.” Đúng lúc này, Mifuyu trườn ra.
“Tại sao...”
“Không được.”
Mifuyu bảo Masaya ngồi dậy, áp môi vào, đưa tay vuốt ve chỗ đó. Động tác của cô rất thành thạo, biết dùng phương thức nào để kích thích bộ phận nào.
Con sóng lại dâng lên, Masaya rên rỉ khe khẽ, thuận theo sự dẫn dắt của cô.
“Này, có thể hỏi em chuyện này không?” Sau đó, Masaya nằm vắt ngang đống chăn, nhìn đăm đăm lên trần nhà, gối đầu lên cánh tay phải, tay trái hơi gập lại. Dưới nách anh là đầu Mifuyu, tay cô đang đặt trên ngực Masaya.
“Gì hả?” Mifuyu nũng nịu nói.
Anh lè lưỡi liếm môi, hỏi: “Dùng bao cao su cũng không được à?”
Cảm xúc của cô lập tức biến đổi. Mặc dù không nhìn thấy mặt, Masaya vẫn cảm nhận được cô đang nhăn nhó.
“Lúc trước chẳng đã nói rồi còn gì?”
“Quên rồi. Giải thích cho anh một lần nữa đi.”
Mifuyu thở dài, rời khỏi hốc nách của anh, ngồi thẳng dậy. “Tại sao anh lại muốn như thế chứ?”
“Chỉ cần là đàn ông, tất nhiên đều sẽ muốn. Để tránh thai, có thể lựa chọn bắn ra ngoài cơ thể, nhưng thực tế thì chẳng ai muốn làm cách ấy cả, thế nên mới dùng đến bao cao su.”
“Em đã dùng tay thỏa mãn cho anh rồi còn gì? Làm thế không lên đỉnh được à?”
“Không phải, nhưng anh vẫn muốn ôm người phụ nữ mình yêu mà làm một cách tự nhiên.”
Mifuyu lại nhích ra xa một chút, vớ khăn bông che cơ thể, dựa vào tường. “Chắc có rất nhiều phụ nữ thích như thế. Nhưng em không mong muốn Masaya của em trở thành người đàn ông như thế, em không muốn anh bị bản năng thao túng, bị tình dục chi phối. Em muốn anh trở thành một người đàn ông có thể khống chế dục vọng của mình bất cứ lúc nào.”
“Anh sẽ không bị bản năng thao túng.”
Mifuyu lắc đầu, ý như muốn nói Masaya vẫn chưa hiểu. “Nếu lên đến đỉnh là mục đích của việc làm tình, anh sẽ ưu tiên theo đuổi khoái cảm. Điều này có khác gì người bình thường đâu, mà chúng ta thì tuyệt đối không được như thế. Một khi làm tình buộc phải có suy nghĩ chi phối đối phương, khoái cảm của bản thân phải đặt ở vị trí thứ hai hoặc thứ ba thôi. Vì vậy, không thể coi khoái cảm là mục đích được. Không có cách nào khác cả.”
“Mifuyu, ý em là ngay cả làm tình cũng là thủ đoạn thao túng người khác?”
“Tất nhiên, chính là như thế đấy. Làm tình mà không có lợi cho mình thì chẳng có ý nghĩa gì cả.”
Masaya chậm rãi ngồi lên, gãi gãi đầu. “Làm tình với anh có ý nghĩa không?”
Mifuyu bật cười khúc khích. “Có ý nghĩa là cùng anh khẳng định tình yêu dành cho nhau. Mặc dù vậy, em vẫn không muốn anh thua trước dục vọng. Em hy vọng anh trở thành một người đàn ông kiên cường hơn nữa.” Mifuyu vuốt ve chân Masaya. Bàn tay cô chầm chậm chuyển động, vuốt lên bắp đùi anh ta.
Masaya vẫn không thể thoải mái, không biết làm sao cho phải. Anh muốn biết vì sao Mifuyu lại hình thành nên quan niệm kỳ dị như vậy, nhưng lại cảm thấy nếu tiếp tục gặng hỏi sẽ sa vào một vũng lầy nguy hiểm, nên có phần lo sợ.
“À, phải rồi, thứ đó làm xong rồi đây.” Để xoa dịu bầu không khí, Masaya nói.
“Thật không?” Mắt Mifuyu sáng lên.
Masaya trần truồng đứng dậy, lấy món đồ để trong ngăn kéo cái bàn nhỏ, đặt lên lòng bàn tay, chìa ra trước mặt Mifuyu. “Làm cái này tốn công ra phết.”
Mắt càng lúc càng sáng bừng, cô cầm món đồ trong lòng bàn tay anh lên. Một chiếc nhẫn, chất liệu bằng bạc, nguyên liệu là cô cung cấp cho Masaya.
“Giỏi quá! Đúng là Masaya, đúng như em đã hy vọng.”
“Hồi ở trường kỹ thuật anh chỉ làm qua món chế tác đồ trang sức này chút đỉnh thôi, giờ phải học lại từ đầu, thất bại mấy lần đấy. Cũng may ở xưởng bọn anh có máy móc chuyên dụng, không thì khó làm lắm.”
Chẳng rõ Mifuyu có đang nghe hay không, cô ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn, lát sau cặp mắt sáng lấp lánh lại nhìn sang phía anh. “Ba viên đá này gắn vào hoàn hảo quá, có phải khó lắm không?”
“Chỗ ấy là khó nhất, thử đi thử lại mấy lần đấy.”
“Anh giỏi quá! Em cảm thấy anh có thể làm được, nhưng không ngờ nhanh như vậy, lại còn đẹp thế này nữa chứ.” Cô lại chăm chú nhìn chiếc nhẫn, “Cảm ơn, Masaya. Thế này thì em có lòng tin để đấu một trận phân thắng bại rồi.”
“Không cần khách sáo. Mà một trận phân thắng bại là chuyện gì thế?”
“Tạm thời giữ bí mật, đợi khi nào thành công sẽ nói cho anh biết.” Mifuyu hôn lên chiếc nhẫn.
Masaya vào bếp, lấy trong tủ lạnh ra một lon bia, giật khoen, hớp một hơi chỗ bọt sắp trào ra ngoài.
Khoảng chừng một tháng trước, Mifuyu cầm bản vẽ chiếc nhẫn đến, hỏi anh có làm được thứ này không. Thực ra khi Masaya mới đến Tokyo, Mifuyu đã hỏi anh có biết làm đồ trang sức hay không. Anh trả lời là biết một chút. Đúng là anh từng làm, nhưng cũng không ngờ cô lại đưa ra yêu cầu này thật.
Bản vẽ chiếc nhẫn mà cô cầm đến hết sức đặc biệt, tới người chỉ có kiến thức cơ bản về chế tác đồ trang sức như Masaya cũng nhìn ra. Đặc điểm lớn nhất chính là cách bố trí đá quý, ba viên đá quý được đặt chồng lên nhau. Anh chưa từng thấy chiếc nhẫn nào có thiết kế như vậy.
Masaya cầm lon bia quay lại bên cạnh Mifuyu. Cô vẫn đang nhìn đăm đăm vào chiếc nhẫn.
“Anh chỉ muốn xác nhận một điều.” Masaya uống một ngụm bia, nói tiếp: “Chuyện em một trận phân thắng bại ấy có nguy hiểm không?”
Anh mắt Mifuyu chuyển từ chiếc nhẫn sang anh: “Anh có ý gì?”
“Ý anh là, sẽ không xảy ra chuyện giống như hồi tháng Tư chứ?”
Masaya vốn định nhăn mặt, nhưng rồi cô lại nhoẻn miệng cười như muốn xoa dịu bầu không khí gượng gạo này.
“Không nguy hiểm gì cả. Chuyện hồi tháng Tư cũng thế, có phiền phức gì cho anh đâu? Chẳng xảy ra chuyện gì cả, đúng không? Tin em đi.”
“Nhưng mà...”
“Đừng nói những lời lẽ tốt đẹp như thế nữa, Masaya.” Cô dường như nhìn thấu nội tâm anh, tiếp tục dặn dò, “Bọn mình chẳng đã nói rồi còn gì, hai người chúng ta phải tranh đấu đến cùng. Xung quanh toàn kẻ địch mà thôi. Để sinh tồn, chúng ta không thể làm những điều cao thượng được.”
“Chuyện này anh cũng hiểu, nhưng anh lo cho em.”
“Em chẳng sao cả. Chỉ cần có anh ủng hộ, em có thể tiếp tục tranh đấu. Vì vậy,” đôi mắt to hơi xếch lên của cô hướng về phía Masaya, “anh không thể phản bội em.”
Trước cái nhìn đăm đăm của cô, Masaya thấy như thể cả phần hạch tâm trong cơ thể mình cũng bị hút mất. Anh chớp mắt, khe khẽ lắc đầu, rồi lại gật gật đầu. “Anh sẽ mãi mãi đứng về phía em, không bao giờ phản bội.”
“Cảm ơn anh. Em vui quá.” Mifuyu vòng tay phải ôm cổ anh, thuận đà kéo anh lại gần, hôn lên mũi một cái.
Sau khi mặc lại quần áo, hai người cùng uống bia. Mifuyu chưa bao giờ ở lại căn hộ của anh, xem chừng đêm nay cô cũng định ra về.
“Hôm nay em đến có phải có việc gì không?” Masaya ném một hạt lạc vào miệng.
“Phải, có chuyện này muốn nhờ anh.”
“Chuyện gì?”
“Muốn nhờ anh điều tra một người.”
“Lại là chuyện này à?” Masaya chau mày lại, “Theo dõi hay lục lọi túi rác?”
“Túi rác không cần lục lọi nữa, nhưng theo dõi thì vẫn cần thiết.” Cô hơi nghiêng nghiêng đầu.
“Em muốn điều tra ai? Lại là nhân viên ở Hanaya à?”
“Lần này không liên quan gì đến Hanaya.”
Cô lấy trong túi xách ra một tấm ảnh, đặt trước mặt Masaya.
Trong ảnh là một người đàn ông, gương mặt nhỏ, cằm nhọn, cặp kính râm hơi to nhưng hợp với anh ta, người này mặc quần bó, khoác một chiếc áo sơ mi trông rất thời thượng. Anh ta hình như đang đứng trước cửa hiệu gì đó, dáng đứng cũng rất lịch thiệp, có vài phần phong thái nghệ sĩ.
“Đây là ai?”
“Aoe Shinichirou.” Mifuyu cầm bút bi viết lên khoảng trắng của tờ tạp chí tuần để bên cạnh mấy chữ này, “Chuyên viên tạo mẫu tóc.”
“Chuyên viên tạo mẫu tóc? Hả, chuyên viên tạo mẫu tóc là đàn ông?” Masaya lại liếc nhìn tấm ảnh. Anh hoàn toàn không biết gì về ngành nghề này.
“Chẳng có gì hiếm thấy cả, giờ salon tóc nào mà chẳng có chuyên viên tạo mẫu tóc là đàn ông.”
“Tại sao phải điều tra gã này?”
“Tất nhiên là để thực hiện giấc mơ của chúng ta rồi.”
“Giấc mơ? Gã này có thể thực hiện giấc mơ của chúng ta sao? Một chuyên viên tạo mẫu tóc?”
“Masaya, đừng coi thường gã ta.” Mifuyu cầm tấm ảnh lên bằng hai tay, nói với Masaya, “Nhìn cho kỹ gương mặt của người đàn ông này, có lẽ gã ta có thể thay đổi số mệnh của chúng ta đấy. Có khi gã còn là một con gà đẻ trứng vàng của hai ta cũng nên.”
.3.Sang tuần sau, công việc chủ yếu của xưởng Fukuta là làm phụ tùng súng mô hình, Masaya phụ trách gia công tỉ mỉ từng bộ phận được đúc ra.
Anh đang giũa cò súng, đột nhiên xung quanh tối sầm, ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy đối diện bệ làm việc có một người đàn ông lạ mặt đang đứng, khoác áo sơ mi kiểu Hawaii bên ngoài áo may ô, miệng ngậm que tăm, chừng khoảng ba tư ba nhăm tuổi.
“Giám đốc đâu?” Gã ta thô lỗ hỏi, ngước nhìn vào trong, hoàn toàn không để Masaya vào mắt.
“Chắc là ở bên trong?”
Có lẽ vì Masaya nói giọng Kansai nên người kia ném cho anh ánh mắt như thể đang nhìn một con quái vật, Masaya cũng nhìn lại đối phương. Người kia đảo mắt nhìn sang bệ làm việc, cầm một món phụ tùng đã gia công xong lên. Masaya đang định nhắc đối phương chớ trực tiếp chạm tay vào, sẽ bị dính dầu nhờn, nhưng chưa kịp mở miệng thì gã ta đã để lại chỗ cũ.
“Cũng tạm được đấy.” Nói xong, gã ta đi vào phía trong.
“Yasu, làm gì đấy?” Phía sau máy khoan có giọng nói cất lên, là Maemura.
“Ờ.” Người kia giơ tay trái lên, tay phải vẫn đút trong túi quần. Masaya bấy giờ mới hiểu ra, gã ta chính là Yasu.
Maemura xuất hiện giữa lối đi.
“Lâu lắm không gặp rồi. Mấy hôm trước còn nói chuyện không biết cậu đang làm gì, vẫn ổn chứ?”
“Cũng tàm tạm, từ từ thôi. Ở đây thế nào?”
“Vẫn thế, cả ngày toàn làm đồ chơi.”
“Nhưng vẫn có việc mà làm chứ?”
“Chuyện này thì khó nói lắm.” Maemura lau mặt bằng chiếc khăn bông vắt trên cổ, “Hôm nay đến đây làm gì vậy?”
“À, qua chào hỏi một tiếng thôi. Ủa, sao không thấy Nakagawa? Lại đau lưng nữa à?”
“Chuyện này thì...”
Maemura hạ giọng, Masaya không nghe được anh ta nói gì, nhưng có thể đoán ra nội dung câu chuyện.
Cuối tuần trước, Fukuta thông báo với Nakagawa rằng ông ta đã bị sa thải, sau ngày thứ Hai, Nakagawa không đến làm nữa. Maemura thấy lạ đã hỏi Fukuta, sau khi biết được sự thật liền lớn tiếng phản đối, những chuyện này Masaya đều nghe thấy hết. Maemura nói, Nakagawa lớn tuổi như vậy mà còn sa thải ông ta, thật là quá đáng, sau này ông ta biết tính sao? Hồi trước thì vắt kiệt sức lực người ta, giờ sao có thể bạc tình bạc nghĩa như vậy được? Có lẽ vì không thể nhịn được nữa, chiều hôm đó Maemura đã bỏ về. Nhưng mỉa mai thay, việc anh ta bỏ về sớm đã chứng minh một điều: chỉ cần một mình Masaya, xưởng cơ khí vẫn hoạt động được. Maemura không biết điều này, đến giờ vẫn chưa có cảm giác nguy hiểm “lần sau sẽ tới lượt mình”.
“Thật quá đáng. Không có người hàn nối, có ảnh hưởng gì đến công việc không?” Yasuura nói.
“Gần đây chẳng có việc gì phải hàn nối nữa, nên giám đốc mới quyết cho ông ấy nghỉ việc.”
“Chậc.” Yasuura dường như đang nghĩ ngợi gì đó, “Giám đốc có đây không?”
“Chắc là có. Cả ngày cứ nhìn chằm chằm vào đống sổ sách mà rên hừ hừ.”
“Tôi đi chào hỏi một tiếng.” Yasuura đi vào cánh cửa văn phòng kiêm nhà chính.
Lại một lúc nữa, đã đến thời gian nghỉ ngơi lúc 3 giờ. Masaya ra khu vực nghỉ, thấy Maemura đang hút thuốc một mình ở đó. Masaya đến làm việc ở xưởng này cũng được mấy tháng rồi, nhưng Maemura hầu như chưa bao giờ chủ động nói chuyện với anh. Masaya cũng không muốn nói chuyện. Vốn tưởng bầu không khí nặng nề ấy sẽ lại tiếp tục thì vợ Fukuta bưng một cái khay tới như thường lệ, bên trên là bình trà đại mạch và chút đồ điểm tâm. Nakagawa không ở đây, chị ta cũng thôi không mang đồ ngọt ra nữa.
“Yasuura nói gì với giám đốc thế?”
“Chẳng hiểu.” Vợ Fukuta lắc đầu. Chị ta không thể không biết nội dung cuộc trò chuyện, có lẽ cảm thấy không nên nói mà thôi.
Một lúc sau, Fukuta và Yasuura đi ra.
“Xin ông đấy! Ông cứ xem đi đã, khỏi hết rồi mà.” Yasuura vẫn không cam lòng, còn Fukuta lại tỏ vẻ khó xử.
“Tôi không có khả năng thuê nhiều người như vậy, cậu đừng giận tôi.”
“Không có tôi chắc chắn là không được. Mỗi cỗ máy ở đây đều có đặc điểm riêng, ngoài tôi ra, không ai dùng được đâu.”
“Những lời này tôi đã tin cậu bao nhiêu năm, giờ mới biết là cậu bốc phét. Thôi, cậu về đi, đến chỗ tôi thì thà rằng đi nơi khác thử còn hơn. Nghe nói vợ cậu đi làm ở siêu thị rồi, cậu cũng mau chóng tìm công việc mới đi thôi.”
“Vậy nên tôi mới...”
“Chỗ tôi không được, xin lỗi cậu.” Fukuta xoay lưng về phía Yasuura, ngồi xuống ghế.
Yasuura trừng mắt nhìn tấm lưng tròn lẳn của Fukuta một lúc, dồn sức đá bay xô nước bên cạnh. “Hiểu rồi, không ngờ ông lại vô tình như vậy.” Anh ta ném lại một câu rồi rời khỏi công xưởng.
Maemura liếc nhìn Fukuta. “Muốn ông thuê lại cậu ta à?”
“Ừ. Cậu ta bảo tay phải không còn vấn đề gì nữa, nhưng vừa nhìn đã biết ngay là không ổn, mà kể cả khỏi hẳn rồi, tôi cũng chẳng đủ tiền thuê cậu ta.”
Loảng xoảng một tiếng, Maemura đứng bật dậy, chẳng nói chẳng rằng xông ra ngoài, chắc là đuổi theo Yasuura.
Fukuta thở dài. “Cậu ta nên lo cho mình thì hơn. Nếu cậu ta vẫn cứ nghĩ lúc nào cũng có việc mà làm, thì đúng là một thằng ngốc.”
“Ông à...”
“Không sao đâu, đã bảo Masaya rồi mà.” Fukuta uống một hớp trà đại mạch.
“Tay của Yasuura không thể cử động được à?”
“Cũng không phải hoàn toàn không thể nhúc nhích, nhưng làm việc thi không được. Cậu ta muốn giấu, nhưng vừa nhìn là nhận ra ngay.”
“Thật tội nghiệp.” Vợ Fukuta khẽ nói.
“Bị người ta đâm đấy.” Fukuta nói.
“Gì hả?” Masaya hỏi, anh không hiểu, “Tôi nghe nói là gặp tai nạn mà.”
“Vì mất mặt quá nên mới nói thế thôi, thực ra là bị đâm.”
“Sao lại thế...”
“Tự làm tự chịu.” Fukuta hừ một tiếng, “Nghe đồn là bắt gái ở Ikebukuro, sau đó đến khách sạn, toàn là trò cũ, bị đổ thuốc mê, ngủ say như chết. Nếu chỉ bị trộm mất ví tiền thì cũng thôi, đằng này tay còn bị đâm cho một nhát, bị tổn thương thần kinh, thế là thành ra như vậy.”
Masaya sờ lên mu bàn tay. “Báo cảnh sát chưa?”
“Báo rồi. Nhưng những chuyện tương tự như vậy nhiều quá, cảnh sát không điều tra tử tế đâu, chắc là cũng cảm thấy cậu ta không nên đi kiếm gái lung tung như thế. Tóm lại là tôi nghĩ vậy đấy.”
“Hung thủ vẫn chưa bị bắt à?”
“Đời nào bắt được?” Fukuta thò tay ra bốc điểm tâm.
Sau giờ làm, Masaya ăn tối rồi tới Shibuya. Mãi gần đây anh mới nắm được đại khái đường sá Tokyo, nhưng vẫn chưa được rành rẽ lắm. Shibuya là nơi anh khó phân biệt phương hướng nhất, nhưng anh phải thực hiện việc Mifuyu nhờ vả.
Anh vào quán cà phê hay ghé nằm ven Miyamasuzaka. Gọi là hay ghé qua, tức là mấy ngày nay hầu như hôm nào anh cũng đến.
Bàn cạnh cửa sổ còn trống. Masaya ngồi xuống gọi một cốc cà phê, sau đó lấy thuốc lá và bật lửa ra.
Đối diện bên kia đường có một tòa nhà mới xây, tầng hai mở một salon làm đẹp tên là Bouche, kết cấu toàn bằng kính, nhìn từ bên dưới có thể trông thấy trần nhà màu trắng.
Masaya xem đồng hồ, 8 giờ kém 5. Bouche làm việc đến 8 giờ tối, nhưng nhiều khi tới giờ đóng cửa vẫn còn có khách, thông thường phải đến 8 giờ rưỡi mới hoàn toàn đóng cửa, đợi thêm khoảng mười lăm phút nữa nhân viên mới ra về, xem chừng ít nhất cũng còn bốn mươi lăm phút nữa mục tiêu mới đi ra. Masaya đã tính toán thời gian từ trước, nhưng vẫn không dám đến muộn, vì cũng có khi salon đóng cửa đúng 8 giờ.
Anh lấy tấm ảnh trong túi áo ra, kỳ thực anh đã nhớ kỹ gương mặt này từ lâu, ảnh cũng không còn cần thiết nữa rồi.
Aoe Shinichirou... tại sao gã này có thể trở thành con gà đẻ trứng vàng? Masaya không hiểu gì cả. Anh hỏi Mifuyu, cô cũng chỉ nói “anh cứ đợi mà xem”, lại còn bồi thêm một câu: “Quan trọng là phải xem anh làm thế nào.”
Cho đến thời điểm này, kết quả điều tra cho thấy, Aoe Shinichirou sống trong căn hộ một phòng tại khu nhà năm tầng ở gần Togoshi Ginza, không có xe riêng. Hiện vẫn chưa rõ nơi gã ta hay đi uống rượu, gã thường mua cả đống tạp chí thời thượng ở cửa hàng tiện lợi bên cạnh khu chung cư, cũng hay mua cơm hộp ở cửa hàng tiện lợi ấy, có vẻ hầu như không nấu cơm bao giờ.
Masaya vừa uống cà phê vừa hút thuốc, thoáng cái đã hết sạch cốc cà phê, anh lại gọi thêm một cốc trà sữa. Gần 9 giờ rồi, đèn trong Bouche vẫn sáng, trước đây chưa bao giờ đóng cửa muộn như thế cả. Nghe Mifuyu nói, các salon tóc lớn thường định kỳ tổ chức các ngày hội học tập, để những người mới chỉ biết gội đầu có cơ hội rèn luyện tay nghề. Nếu hôm nay là ngày hội học tập, có thể sẽ phải đợi rất lâu. Masaya bực bội.
Hơn 9 giờ, kim phút của đồng hồ đeo tay lại nhích thêm khoảng một phần ba vòng, cốc trà sữa đã nguội ngắt, cánh cửa Bouche rốt cuộc cũng mở ra, những người trẻ tuổi trong salon tóc lần lượt đi ra ngoài. Masaya phát hiện Aoe Shinichirou cũng ở trong số đó, vội vàng đứng dậy.
Aoe Shinichirou thường ngày toàn đi về phía ga Shibuya, nhưng tối nay, sau khi vẫy tay chào tạm biệt đám nhân viên mới vào làm, gã lại đứng yên tại chỗ.
Masaya trả tiền, ra khỏi quán cà phê. Anh tưởng Aoe định bắt tắc xi. Mặc dù con đường này chật chội, xe đi rất chậm, nhưng nếu tới đường Aoyama, tùy theo hướng đi, cũng có khả năng dọc đường lại thông thoáng. Muốn theo dõi thì phải tranh thủ từng phút giây.
Masaya vừa chú ý không để Aoe phát hiện, vừa băng qua đường, lúc này, trong tòa nhà có một cô gái trẻ bước ra, mặc quần bò với áo phông, để tóc ngắn màu nâu, đầu đội mũ. Cô gái đi về phía Aoe Shinichirou. Hai người bắt đầu sánh vai đi đến ga tàu điện ngầm Shibuya hết sức tự nhiên.
Masaya chỉ muốn chụp ảnh cô gái. Trực giác cho anh biết, hai người này không đơn thuần là quan hệ đồng nghiệp.
•••
“Đúng là em muốn có ảnh, nhưng đằng nào thì cũng biết tên rồi, chỉ cần vào salon, lúc nào cũng có thể trông thấy cô ta.” Nghe Masaya kể lại, Mifuyu gật đầu nói.
“Địa chỉ cũng biết rồi.” Anh chỉ phần ghi chép của mình, bên trên viết chữ “Shinsencho”.
“Shinsencho... Aoe ở lại nhà cô ta?”
“Anh đợi đến 11 giờ rưỡi cũng không thấy gã ta đi ra, chắc là ở lại đó rồi.”
Cô gái ấy tên Iizuka Chie. Nhìn biển tên trên cửa chỉ biết được họ của cô ta, về sau Masaya lại đến khu chung cư nơi cô ta sống, tra được đầy đủ họ tên từ đống thư từ trong hòm thư. Lúc trước, anh rất mâu thuẫn về việc xem trộm thư tín của người khác, giờ thì cũng quen rồi.
“Hằng tuần Aoe Shinichirou chỉ tới nhà Chie vào thứ Tư, có vẻ lần này ngày hội học tập kéo dài đến tối muộn nên mới ở lại chỗ cô ta.”
“Không giống như đang sống chung à?”
“Dựa vào tình hình trước mắt thì không có khả năng này, hai người đều ở phòng đơn, muốn sống chung buộc phải chuyển nhà.”
“Không biết đã qua lại được bao lâu rồi?”
“Có cảm giác không giống như mới bắt đầu dạo gần đây.”
“Ồ.” Mifuyu rơi vào trầm tư.
“Này, rốt cuộc em định điều tra gã ấy làm gì hả? Anh đã theo dõi gã gần mười ngày rồi, chẳng cảm thấy có gì đặc biệt cả, cái tên chuyên viên tạo mẫu tóc ấy sao mà thành con gà đẻ trứng vàng được?”
Mifuyu nhìn chằm chằm vào mặt Masaya. “Masaya, tóc anh dài quá, có lẽ nên đi cắt đi nhỉ?”
“Không phải em bảo anh đến Bouche cắt đấy chứ?”
“Thế thì sao, đằng nào chẳng phải cắt.”
“Tha cho anh đi mà, anh chưa bao giờ đi salon cả.”
“Ngượng à?”
“Tất nhiên rồi.”
“ Chậc? Nhưng thời đại mà anh phải thay đổi hoàn toàn suy nghĩ ấy có lẽ sắp đến rồi đó.”
“Thế là ý gì?”
“Sau này nam giới cũng sẽ đến salon thẩm mỹ như một lẽ tất nhiên, không chỉ đám thanh niên trẻ, mà cả những người đàn ông như Masaya cũng đi đấy.”
“Không thể nào.”
“Cho dù nền kinh tế ảm đạm, người ta cũng chẳng tiếc tiền tiêu cho ăn diện đâu. Nói chính xác hơn, họ sẽ chỉ muốn tiêu tiền vào việc ăn diện thôi, trong đó thay đổi kiểu tóc là đơn giản nhất.”
“Vì vậy salon thẩm mỹ sẽ trở nên thịnh hành? Đơn giản thế á?”
“Anh cứ chờ mà xem. Trực giác của em xưa nay rất chuẩn xác.” Mifuyu mỉm cười.
.4.Lúc Shinkai Mifuyu bước vào salon, Aoe Shinichirou đang cắt tóc cho khách. Hình cô phản chiếu trong gương nhìn vào mắt anh ta, mỉm cười chào hỏi. Aoe Shinichirou cũng gật nhẹ đầu với tấm gương. Hôm nay cô mặc cả bộ màu trắng. Aoe Shinichirou thầm nghĩ, chắc chắn lại là Chanel rồi, lần nào cũng vậy.
Aoe Shinichirou biết hôm nay cô sẽ đến. Trên danh sách hẹn trước có tên cô, chỉ cắt tóc, lần cắt tóc trước cách đây hai tuần. Dạo này một tháng cô đến hai lần, lần nào cũng yêu cầu đích danh Aoe Shinichirou cắt tóc cho mình.
Làm xong việc đang dở, thợ phụ đi tới báo với anh ta Mifuyu đã gội đầu xong. Aoe Shinichirou lẳng lặng gật đầu.
Mifuyu đang ngồi trước gương xem tạp chí. Lúc Aoe đi từ phía sau lại, cô dường như nhận ra được, lập tức ngẩng đầu lên, lại nhìn vào mắt anh ta qua tấm gương.
“Chào cô.”
“Hình như anh vẫn bận rộn nhỉ.”
“Cảm ơn cô.” Hai tay Aoe xới xới mái tóc còn ẩm của cô, “Hôm nay chỉ cắt thôi à?”
“Ừ, giống lần trước.”
“Tôi biết rồi.” Aoe khẽ trả lời, cầm cây kéo lên.
Tóc của Mifuyu hơi ngả nâu, tuy rằng rất mảnh, nhưng sợi nào sợi nấy đều thẳng, cũng có độ bóng. Aoe luôn muốn thử nghiệm làm cho cô một kiểu tóc táo bạo, nhưng rồi lại thôi, vì e không phù hợp với phong thái chín chắn của cô.
“Hôm nay anh rảnh không?” Lúc cắt tóc mai, Mifuyu hỏi. Aoe dừng tay kéo, do dự giây lát, đang chưa biết nên trả lời thế nào thì phát hiện ra đôi mắt to hơi xếch của Mifuyu đang nhìn chằm chằm vào mình. “Được không?”
“Ừ...”
“Chín giờ, ở quán đối diện.”
“Được.” Anh ta trả lời, sau đó vội vàng xác nhận lại xem Chie có trông thấy cảnh vừa rồi hay không. Cũng may, cô đang mải uốn tóc cho một khách khác.
Xem sổ ghi chép, Mifuyu bắt đầu đến Bouche từ tháng Ba năm nay, ngay từ đầu đã yêu cầu đích danh Aoe. Cột người giới thiệu để trống, Aoe không rõ tại sao cô lại chọn mình, cũng chưa bao giờ hỏi.
Mới đầu, mỗi tháng cô đến một lần, rồi dần dần đến thường xuyên hơn. Trong salon, Mifuyu đã trở thành chủ đề bàn tán của mọi người. Các nhân viên nữ đều nói, chắc chắn cô là người mẫu hay nghệ sĩ, nếu không thì cũng là nữ chiêu đãi viên ở hộp đêm cao cấp, người bình thường chẳng ai đẹp như thế cả. Aoe cũng cảm thấy vậy.
Aoe từng thử hỏi cô làm nghề gì, Mifuyu chỉ trả lời là “công việc bình thường thôi”. Khách hàng đã không muốn trả lời rõ, nếu còn cố gặng tức là trái với quy tắc nghề nghiệp.
“Sau giờ làm anh có rảnh không?” Lần trước, Mifuyu đã hỏi vậy. Lúc bấy giờ Aoe đang sửa kiểu tóc cho cô, anh ta ngạc nhiên nhìn cô ở trong gương.
Cô nhoẻn miệng mỉm cười. “Yên tâm, không phải muốn hẹn hò với anh đâu, tôi có chuyện cần bàn với anh.”
“Với tôi à?”
“Đúng thế.” Mifuyu trong gương nhướng mắt lên nhìn anh ta. Aoe giật nảy mình, thầm nhủ, có lẽ đây chính là sắc đẹp diễm lệ mà người ta vẫn thường ca tụng.
Hai người hẹn gặp mặt trong quán cà phê cách salon chừng hai ba phút đi bộ. Cô ngồi đợi ở bàn phía trong. Aoe chỉnh lại tư thế rồi đi về phía cô. Cô nói là có chuyện muốn bàn với anh ta, nhưng Aoe không để tâm lắm, cảm thấy chắc cũng chẳng có chuyện gì quan trọng cả, xét cho cùng vẫn chỉ muốn hai người gặp riêng mà thôi. Anh ta rất hiếm khi được khách mời như thế này, hồi trước cũng chưa nhận lời lần nào, vì lo nếu có tranh cãi gì sẽ gây phiền phức cho salon thẩm mỹ, nếu để Chie biết được thì lại càng phiền toái hơn.
Nhưng Shinkai Mifuyu lại là chuyện khác. Anh ta muốn biết thân phận thực sự của cô gái xinh đẹp bí ẩn này, đương nhiên sâu trong nội tâm anh ta cũng tiềm tàng dục vọng của một gã đàn ông.
Nhưng Aoe không thể lường nổi những lời Mifuyu nói sau khi đợi anh ta gọi xong đồ uống.
“Mở salon tóc? Tôi...?”
“Không phải một mình anh, là anh và tôi.” Trên môi cô nở một nụ cười, tựa như đang thưởng thức vẻ luống cuống của Aoe.
“Cô đang đùa tôi đấy à?”
“Sao lại thế được. Không có chuyện tôi gọi riêng anh ra đây chỉ để nói đùa đâu.”
Cô kể, mình nhờ điều tra tìm hiểu mà biết đến Aoe. Ví dụ, trên phố gặp phụ nữ nào có kiểu tóc đẹp liền đi tới chào hỏi, hỏi thăm cắt tóc ở đâu, do ai cắt, sau đó đích thân đến tận nơi thẩm định, cuối cùng đã chọn được anh ta.
“Có mấy điều kiện thế này: đầu tiên là phải sáng tạo, còn phải trẻ tuổi, chưa mở salon thẩm mỹ riêng, quan trọng nhất là phải có điểm sáng.”
“Điểm sáng ư?”
“Đúng thế. Chỉ dựa vào tay nghề giỏi thì không thể sinh tồn về sau. Nếu không có thứ gì đó hấp dẫn tâm lý khách hàng thì chắc chắn không được. Nói cực đoan một chút thì mấu chốt quyết định thắng hay bại là ở chỗ khiến khách hàng mù quáng tin tưởng đến mức độ nào. ‘Chỉ cần đến gặp tay chuyên viên tạo mẫu tóc ấy, hắn có thể cắt cho cô kiểu tóc đẹp’ hồi xưa thì thế, nhưng bây giờ khác rồi: ’Chính vì là kiểu tóc do tay chuyên viên tạo mẫu tóc ấy tạo hình, thế nên mới đẹp’. Nói cách khác, bản thân chuyên gia thẩm mỹ sẽ trở thành thương hiệu. Tôi tin chắc, ở anh có điểm sáng ấy.”
Aoe hoàn toàn bị nhiệt tình hừng hực của Mifuyu áp đảo. Anh ta chưa bao giờ nghĩ ngợi về tương lai của giới thẩm mỹ sâu đến mức ấy, cũng chưa từng nghĩ rằng mình là một người đặc biệt. Anh ta có cảm giác như ở giữa sương mù, chẳng rõ có phải đang bị lừa hay không? Câu hỏi ấy cứ lởn vởn trong tâm trí.
Cô lại nói, từ giờ trở đi salon thẩm mỹ chỉ làm việc tốt thôi thì không thể sinh tồn được, cần phải có tư chất tổng hợp của kỹ thuật viên, người kinh doanh và người chế tác.
“Tóm lại,” Mifuyu ngừng lại giây lát rồi tiếp, “tiền do tôi chuẩn bị. Mở salon tóc như thế nào theo lý tưởng ra sao, chúng ta sẽ bàn bạc để quyết định. Sau này cứ tuân theo nguyên tắc đã định, anh cắt tóc còn tôi sẽ suy nghĩ làm sao để kinh doanh phát đạt, đồng thời phụ trách việc sổ sách tiền nong. Chỉ cần hai người đồng lòng làm việc, chắc chắn sẽ có thể phát triển thuận lợi.&rdq