← Quay lại trang sách

Chương 4 .1.

Quán bít tết Sannomiya hồi trước Soga từng ăn nhiều lần giờ đã dọn đến cách chỗ cũ chừng một trăm mét, may là tấm biển vẫn không thay đổi, điều này khiến anh thở phào. Trên đường, vẫn thấy những dấu vết của trận động đất ở khắp mọi nơi, nhưng rốt cuộc cũng bắt đầu có dấu hiệu hồi phục trở lại.

“Chỉ lôi tấm sắt này ra thôi.” Bà chủ tự hào nói. Thân hình đẫy đà và sắc mặt hồng hào của bà vẫn hệt như lần gặp trước, nhưng chắc hẳn bà đã phải tốn khá nhiều thời gian mới lấy lại được vẻ mặt tươi tắn thế này.

“Đây là của báu nhà chúng tôi đó.” Bà chủ vừa nói vừa vuốt ve tấm sắt màu bạc.

“Nhà chị giỏi thật đấy, mới có một năm, quán bít tết đã hồi phục được đến thế này rồi.” Soga cầm ly rượu vang đỏ lên đảo mắt nhìn xung quanh trong quán. Đã gần 10 giờ tối, không còn khách hàng nào khác. Quán ăn này vốn đóng cửa lúc 9 giờ 30, Soga đã đặt hẹn trước, nên quán đặc biệt kéo dài thời gian riêng cho anh.

“Nghe anh nói vậy thật là vui quá. Chúng tôi vẫn muốn quay trở lại chỗ cũ, tất nhiên còn phải tốn thêm chút thời gian nữa. Những khách quen hồi trước thấy chỗ này, hắn sẽ tiếc lắm.”

“Tôi thấy chỗ này cũng được lắm.”

“Cảm ơn anh.” Bà chủ mỉm cười, uống một ngụm bia tươi. Vẻ mặt ấy dường như đang nói rằng, tôi biết đây chỉ là lời khách sáo thôi. Quán cũ to gấp đôi quán bây giờ, quan trọng nhất là không khí đậm phong cách cổ xưa, giờ khó mà tái hiện lại được.

Bà nói, quán cũ không bị đổ trong trận động đất, nhưng các nhà ở xung quanh liên tiếp bắt lửa, mọi người đều bó tay không làm gì được, cuối cùng nhà cửa cháy hết sạch, chỉ chuyển được mỗi tấm sắt nặng mấy chục cân này ra ngoài. Câu này của bà chắc không hề nói quá.

“Xem ra, nhà cũ vẫn chắc chắn hơn. Chỗ đó là nhà của người Tây cũ được cải tạo lại, các nhà xây mới ở xung quanh đều sập hết cả rồi.”

Soga phụ họa. Trên thực tế, những ngôi nhà được lắp ghép từ vật liệu chế sẵn tối tân mới là chắc chắn nhất, nhưng không cần thiết phải tranh luận những điều này với bà chủ làm gì.

“Anh Soga này, giờ anh đã chuyển đi Tokyo, có phải sẽ không quay lại đây nữa không?”

“Đúng vậy. Chắc tôi sẽ ở bên đó một thời gian.”

Soga làm việc tại một công ty thương mại có trụ sở chính ở Osaka. Anh quê gốc ở tỉnh Saitama, ba năm trước, từng làm việc tại trụ sở chính, sau đó được điều tới chi nhánh ở Tokyo. Tuy nói là chi nhánh nhưng cả quy mô công ty lẫn việc kinh doanh đều đã vượt qua trụ sở chính, kế hoạch trong tương lai gần sẽ đổi thành trụ sở chính ở Tokyo. Vì vậy, lần điều động này có thể nói là một lần thăng chức.

Anh chủ yếu phụ trách mảng máy móc sản xuất. Hôm nay có hội nghị khách hàng ở Osaka, sau khi xong việc, anh ta đến Kobe. Đây là kế hoạch anh đã định trước.

“Hôm nay anh ở lại đây à?”

“Vâng, ngày mai còn đi Nishimiya.”

“Nishimiya? Đến đó làm gì vậy?”

“Ở đấy có người quen.” Anh lắc lắc đầu, “Phải nói là từng có mới đúng. Bà chủ, bà còn nhớ ông Shinkai không?”

“Shinkai?” Bà chủ ngẫm nghĩ trong giây lát, rồi gật đầu, “À, anh nói đến cái ông sống ở Sanjo Kyoto ấy à...”

“Đúng, đúng.”

“Một người rất phong độ, đầu tóc bạc trắng, đeo kính gọng vàng.”

“Ông ấy từng sống ở Nishimiya, đã qua đời trong trận động đất năm ngoái.”

“Ồ.” Bà chủ chau mày, nhưng không tỏ vẻ gì là kinh ngạc. Những người từng trải qua trận động đất ấy đã chứng kiến quá nhiều cái chết của các nạn nhân. “Thật bất hạnh, không ngờ ông ấy...”

“Vợ ông ấy cũng qua đời rồi. Tôi muốn đến phúng bó hoa.”

“Hình như anh có kể, ông ấy từng giúp đỡ anh rất nhiều.”

“Chính ông ấy là người hướng dẫn tôi làm việc. Sau khi thôi việc, ông ấy và vợ sống nương tựa vào nhau, thật không ngờ lại thành ra như thế.”

“Những người qua đời quá nửa là người cao tuổi. Khó khăn lắm mới đến lúc được sống thanh nhàn thoải mái, thế mà... thật quá tàn khốc.” Có lẽ nhớ đến người nào đó, bà chủ quán dùng tạp dề chấm chấm khóe mắt.

Ra khỏi quán bít tết, Soga tới một khách sạn vẫn tồn tại sau trận động đất. Sau khi vào phòng, Soga kéo rèm cửa ra. Cảnh đêm Kobe một thuở từng đẹp đến nhường nào, giờ đây gần như chỉ còn lại một mảng tối đen như mực. Những ngôi nhà không người ở, những tấm biển nê-ông đổ dưới đất, thảy đều bị nhấn chìm trong mảng tối ấy.

Anh tắm xong, lên giường, đang định tắt đèn trên tủ đầu giường đi, chợt phát hiện vách tường bên cạnh có một vết nứt nhỏ, chẳng rõ có phải do trận động đất gây ra không. Cho dù là phải thì trong cuộc kiểm tra sau động đất, chắc hẳn cũng đã được nhận định là không có vấn đề gì rồi.

Mới mấy hôm trước, ở Kobe đã cử hành “Lễ truy điệu những nạn nhân của trận động đất Hanshin Awaji”. Thủ tướng cũng có mặt, nhưng việc cứu trợ cho người bị nạn vẫn rất thiếu thốn, hiện nay vẫn có gần một trăm nghìn người sống trong nhà tạm, trường học hoặc các công viên. Căn nhà mà một người bạn của Soga vừa mới mua đã không thể ở được nữa, nhưng vẫn phải trả nợ ngân hàng. Xem chừng chính phủ hoàn toàn không có ý định thực sự cứu trợ bọn họ. Nghe đâu chính phủ phải chi cho quỹ Hỗ trợ nhà ở đang nợ nần đầm đìa những 700 tỷ yên, Soga thầm nghĩ, chẳng lẽ không thể lấy ra vài phần trăm trong số đó phát cho những người gặp nạn này sao?

Anh đã làm việc tại trụ sở chính Osaka bảy năm, bạn bè ở vùng này rất nhiều, đã biết có mười mấy người bị nạn, song chỉ có mình vợ chồng ông Shinkai là được xác nhận tử vong.

Soga biết tin này qua tivi. Phát thanh viên bình thản đọc họ tên của những người thiệt mạng, trong đó có Shinkai Takeo và Shinkai Sumiko.

Shinkai là trưởng phòng của Soga hồi ở Osaka, do tốt nghiệp từ cùng một trường đại học nên ông rất quan tâm đến anh. Nghe nói, ông đã đột ngột xin thôi việc khi còn hai ba năm nữa là về hưu. Sự việc không được công khai, nhưng hồi đó hầu hết mọi người ở trụ sở chính Osaka đều biết, trưởng phòng Shinkai bị ép phải thôi việc.

Lúc đó đang là thời kỳ đỉnh cao của nền kinh tế bong bóng. Một công ty sản xuất ô tô cỡ lớn muốn xây dựng một nhà máy mới, hầu hết các máy móc sản xuất và gia công đều do công ty của Soga phụ trách mua sắm. Trong tình hình kinh tế ảm đạm như hiện nay, gần như không thể tưởng tượng ra một hạng mục nào lớn đến thế, tương ứng, khoản tiền lót tay cũng nhiều phát khiếp, những người có liên can càng về sau càng nhiều. Một trong số những người đó bị lộ, rất có thể sẽ bị lần theo đầu dây mối nhợ mà tra được vụ việc ăn hối lộ. Rốt cuộc phải cắt đứt manh mối ở đâu đây? Cuối cùng, ông Shinkai đã bị chọn làm vật hy sinh.

Soga không rõ tình hình cụ thể ra sao, nhưng giám đốc và các thành viên hội đồng quản trị không thể không biết. Mỗi lần thấy những kẻ đó vẫn ăn trên ngồi trốc, Soga lại cảm thấy giận sôi lên.

Lời đồn cũng bị thêm mắm giặm muối đủ kiểu. Một trong số đó là về tiền ngậm miệng, có tin rằng số tiền ông Shinkai được nhận nhiều gấp đôi tiền về hưu bình thường, thậm chí có người bảo ông từ chức còn được lợi hơn.

Lời đồn là thật hay giả thì không thể biết được. Dẫu là thật chăng nữa, Soga cũng tin chắc đó không phải là điều mà trưởng phòng Shinkai mong muốn. Ông Shinkai thường nói, thành tâm thành ý, làm việc chăm chỉ mới là con đường ngắn nhất dẫn đến thành công của một nhân viên kinh doanh xuất sắc. Soga có thể tưởng tượng, chắc hẳn ông vô cùng tiếc nuối khi phải chuốc lấy tiếng nhơ rồi bị ép phải thôi việc. Ông chấp nhận từ chức, chẳng qua chỉ là vì nghĩ cho công ty; ông sống ẩn dật, cũng chỉ vì muốn tránh những sự truy cứu không chính đáng mà thôi.

Vậy mà ông lại gặp phải trận động đất này. Biết tin ông chết, chắc hẳn một số người đang mở cờ trong bụng. Hễ nghĩ đến những chuyện này, Soga lại không sao chịu đựng nổi.

Anh tắt đèn, nhắm mắt lại, nhưng mãi vẫn không ngủ được, có lẽ là do nghĩ đến ông Shinkai, tinh thần có phần kích động.

Sáng sớm hôm sau, anh rời khách sạn đến Nishimiya, lên một chiếc xe tắc xi. Anh mang theo thiệp chúc mừng năm mới. Sau khi thôi việc, ông Shinkai vẫn gửi thiệp chúc mừng năm mới cho anh hằng năm, lần nào cũng tự tay viết lời chúc. Ông viết chữ rất đẹp, lời chúc lại khiêm tốn hòa nhã, toát lên sự chân thành. Soga lấy thiệp ra để tài xế xác nhận địa chỉ. Lúc trước, anh từng đến căn hộ nơi vợ chồng ông Shinkai sống một lần, nhưng giờ đây trí nhớ không còn tác dụng gì nữa, vì diện mạo đường phố giờ đã hoàn toàn đổi khác.

Tài xế kiểm tra trên bản đồ, rồi nổ máy xe.

“Khu vực đó bị thiệt hại nghiêm trọng nhất. Bạn tôi ở đấy, gặp hỏa hoạn, giờ chẳng còn nhà mà về.”

“Anh cũng là người ở đây à?”

“Tôi hả... ở Amagasaki. Cũng may là căn nhà tôi ở không sao, nhưng xe bị hỏng. Tôi mất một thời gian dài không làm việc được, rầu hết cả người.”

Soga giờ mới để ý đây là tắc xi tư nhân.

“Người gửi thiệp mừng năm mới này không sao chứ?”

“Ừm, qua đời rồi, cả hai vợ chồng...”

“Chậc.” Tài xế thở dài, phản ứng giống như phản ứng của bà chủ quán bít tết, “Nói thế này thực không nên, nhưng có lẽ hai vợ chồng cùng chết còn tốt hơn. Nếu chỉ còn lại một người thì còn khổ hơn. Chồng sống sót, thì chẳng biết làm việc nhà việc cửa gì; vợ sống sót, sau này cuộc sống cũng không ổn định được, lại càng không thể nào quên người đã khuất kia.”

Soga không cảm thấy người tài xế nói vậy có gì là không nên. Lúc nào cũng có thể đọc được những bài báo kiểu như vậy, kể về những người cao tuổi còn lại một mình sau trận động đất chết vì đói khát suy kiệt trong những căn nhà tạm. Thứ họ cần không chỉ là tiền bạc và thức ăn, quan trọng nhất là phải có can đảm để tiếp tục sống.

Hay tin về cái chết của vợ chồng ông Shinkai, Soga đã muốn đến hiện trường ngay tức khắc. Nhưng trong tình trạng ấy, anh ta không thể nào đi được, hơn nữa do ảnh hưởng của trận động đất, công việc lại càng bận bịu hơn, rốt cuộc anh không đi được, thoáng cái đã một năm trôi qua.

Soga mở chiếc cặp da, bỏ tấm thiệp vào ngăn trong. Trong đó còn để một thứ quan trọng khác. Anh vuốt nhẹ, rồi đóng cặp vào.

Lần này tới đây, ngoài việc phúng hoa, anh còn một mục đích quan trọng khác: đưa cho con gái của vợ chồng ông Shinkai một món đồ.

Anh phát hiện món đồ ấy hồi cuối năm ngoái, tình cờ rơi ra trong lúc dọn dẹp bàn làm việc ở công ty. Đó không phải thứ mà Soga nên giữ, lúc trước ông Shinkai gửi nó ở chỗ anh, từ bấy đến giờ vẫn chưa lấy lại.

Anh nghĩ, dù thế nào cũng phải trả thứ này lại cho con gái ông. Anh giữ nó cũng không có ý nghĩa gì, mà cũng không thể tự tiện xử lý nó được. Chủ yếu là, thứ này chắc chắn vô cùng quan trọng đối với cô ấy.

Cô gái ấy tên là Mifuyu. Soga chưa gặp cô lần nào, nhưng đã từng đến cửa hàng nơi cô làm việc.

“Con gái tôi tìm được việc tại một cửa hàng thời trang ở Minami Aoyama, tên là White Night. Tôi cũng chẳng rõ là bán thứ gì nữa, lúc nào rảnh anh giúp tôi đi xem nó thế nào, không cần phải mua gì đâu.” Hồi trước, ông Shinkai từng nói như vậy trong điện thoại.

Soga nghĩ, nếu cửa hàng đã ở Minami Aoyama thì chắc chắn là hàng cao cấp rồi. Sau giờ làm, anh đã đến đó, không ngoài dự đoán, trong cửa hàng mặt tiền toàn gắn bằng kính ấy bày toàn những thứ đắt tiền đến nỗi anh không thể mơ tới. Nhưng đúng hôm ấy Mifuyu lại xin nghỉ. Người tiếp anh là bà chủ cửa hàng, chị ta trông khoảng ba mươi tuổi, từ cách nói chuyện điềm đạm toát lên vẻ tao nhã.

“Thật xin lỗi, làm anh mất công đến thế này. Shinkai hiếm khi xin nghỉ phép lắm, nhưng cô ấy nói hôm nay có chuyện quan trọng không thể vắng mặt được.” Người phụ nữ ấy dường như cảm thấy áy náy tự đáy lòng, “Cô ấy làm việc rất tốt, phiền anh hãy nhắn với bố mẹ cô ấy như thế.”

“Tôi sẽ truyền đạt lại.” Soga hứa. Tối hôm đó anh liền gọi điện thoại cho ông Shinkai.

Đó là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng anh đến White Night. Lần này, vì muốn tìm Mifuyu, anh lại đến đó, không ngờ nơi ấy đã biến thành một khách sạn. Xem chừng, bà chủ tao nhã kia cũng không trụ nổi trước sự xuống dốc của nền kinh tế.

Soga muốn tìm nơi ở của Mifuyu, nhưng không nghĩ ra phương pháp nào hiệu quả, đành tìm đến nhà cũ của vợ chồng Shinkai xem thử.

“Chắc là ở gần đây thôi.” Tài xế cho xe chạy chậm lại.

Soga đưa mắt quan sát xung quanh. Không khơi gợi nổi trí nhớ của anh, tất cả đều đã hoàn toàn thay đổi. “Đến đây cũng được rồi, tôi tự đi bộ tìm vậy.”

“Vâng. Chẳng giúp gì được anh, thật ngại quá.”

Lúc xuống xe, ngoài chiếc cặp da, Soga còn cầm theo một túi giấy. Bấy giờ, tài xế mới sực hiểu ra, khẽ gật đầu: “Chẳng trách lúc nãy tôi ngửi thấy mùi thơm.”

Soga mỉm cười với anh ta. Trong túi giấy là hoa tươi định đặt ở hiện trường thảm họa.

Sau khi chiếc tắc xi đi khỏi, Soga đứng ngây ra tại chỗ một lúc lâu. Gạch vụn đã được dọn dẹp sạch sẽ, nơi này đã trở thành một bãi đất trống, nhưng cũng vẫn còn khá nhiều chỗ đổ nát bừa bãi chưa được thu dọn. Có thể trông thấy những phòng ốc may mắn tránh được thảm họa ấy, nhưng giao thông đi lại vẫn rất bất tiện. Con đường khôi phục vẫn còn rất gian nan, xem ra trước mắt vẫn còn rất nhiều việc phải làm.

Người qua lại thưa thớt, những người thi thoảng mới trông thấy thì chắc mười mươi là đám thợ thuyền thi công. Xem tình hình này, muốn tìm được nơi vợ chồng nhà Shinkai từng sinh sống cũng khá là khó khăn.

Trước một ngôi nhà nhỏ, một phụ nữ trung niên đang tưới hoa. Nhà này không phải mới xây dựng, có lẽ thuộc nhóm may mắn thoát nạn, bức tường xi măng vừa mới được tu bổ lại.

Soga chào bà ta. Người phụ nữ từ từ ngoảnh đầu lại, Soga liền đưa tấm thiệp mừng năm mới cho bà ta xem.

“Địa chỉ này chắc là ở đằng sau tòa nhà kia kìa.” Bà ta chỉ vào một tòa nhà màu xám, “Nhưng nhà cửa bên đó gần như đều sập cả rồi.”

“Tôi biết rồi ạ.” Cảm ơn người phụ nữ xong, Soga rời khỏi đó.

Có vài gia đình đang bắt tay xây nhà mới. Để xây dựng thành phố có khả năng chống chịu bền bỉ trước thảm họa, một số khu vực muốn quy hoạch chỉnh thể thống nhất rồi mới xây dựng lại, có điều, tiến độ của mọi người ở đây dường như không đồng bộ chút nào. Nhưng nếu bắt những người mất nơi ở đợi đến khi quy hoạch hành chính xong xuôi thì có vẻ hơi tàn nhẫn, vì tình cảnh mỗi gia đình lại khác nhau.

Nơi mà người phụ nữ trung niên kia nói đến quả nhiên phần lớn đã trở thành đất trống. Trong trí nhớ của Soga, có rất nhiều nhà nhỏ hơn ngôi nhà gia đình Shinkai ở. Một số nơi đã bắt đầu đào móng, những công nhân đội mũ bảo hộ lao động đang điều khiển xe cần cẩu.

Một tấm biển đổ nằm dưới đất. Soga lập tức dừng bước.

Trên tấm biển đề “Xưởng cơ khí Mizuhara”. Dường như thứ gì đó đã kích thích trí nhớ của anh. Giọng nói của ông Shinkai Takeo lại văng vẳng bên tai: “Qua đèn xanh đèn đỏ, đi về phía trước thêm một đoạn nữa, bên tay trái có một xưởng cơ khí tên là Mizuhara, tiếp tục đi sẽ đến chung cư tôi sống, đấy là một tòa nhà hai tầng không có bất kỳ điểm gì đặc biệt.”

Lần trước khi đến đây, ông Shinkai từng chỉ dẫn như thế qua điện thoại. Chính là xưởng cơ khí này rồi, không sai được.

Xưởng cơ khí Mizuhara tạm thời chưa sập, mặc dù cốt thép đã hơi xiêu vẹo song nó vẫn sừng sững đứng đó, có điều bên trong trống hoác, chỉ còn trơ sàn xi măng. Trên nền nhà có đủ loại dấu vết hình dạng khác nhau. Người chuyên phụ trách bán máy móc sản xuất như Soga lập tức nhận ra đó là dấu vết của các loại máy móc gia công.

Đi thêm một quãng nữa, trước mặt anh xuất hiện một khoảnh đất trống. Soga dừng bước. Mảnh đất trống dài, hẹp theo phương ngang kia chắc chắn chính là đất nền khu chung cư nơi vợ chồng ông Shinkai từng sống. Đầu bên trái vẫn còn sót lại một phần cầu thang bê tông, Soga còn nhớ khi ấy anh ta đã lên tầng bằng lối đó.

“Ồ, xin mời xin mời. Xa hơn cậu nghĩ đúng không?”

“Cậu đến được đây thật mừng quá, cả hai chúng tôi đợi nãy giờ đấy.”

Trong đầu anh ta hiện lên hình ảnh vợ chồng ông Shinkai. Tối hôm đó, họ đã rất mong Soga đến chơi nhà, chỉ cần nhìn các món ăn mà bà Shinkai dày công chuẩn bị là thấy ngay điều này.

Soga lấy hoa tươi trong túi giấy ra, để ở một góc khu đất trống, hai tay chắp trước ngực, nhắm mắt lại. Anh nghe được tiếng gió, như thể người chết đang rầm rì trò chuyện với nhau vậy.

Soga đứng thêm một lúc nữa, đột nhiên cảm giác hình như sau lưng có người liền ngoảnh đầu lại, bắt gặp một ông già đang quan sát anh. Ông lão mặc một chiếc áo khoác dày sụ bên ngoài áo len, đầu đội mũ lông.

Hình như ông lão nói gì đó. Tiếng ông nhỏ quá, Soga nghe không rõ, bèn xin ông nhắc lại một lần nữa.

“Chung cư Asahi Heights à?” Ông lão vừa nói vừa bước lại gần.

Soga bấy giờ mới có phản ứng. Đó chính là tên chung cư mà vợ chồng ông Shinkai từng trú ngụ. “Vâng ạ. Tôi có người quen sống ở đây, nghe nói là bị sập rồi.”

“À, nó tanh bành cả rồi, vốn dĩ từ đầu xây dựng đã không được vững chãi lắm mà.”

“Ông ơi, ông cũng sống ở gần đây ạ?”

“Tôi sống ở trước mặt kia kìa. Cũng may căn nhà chi hơi nghiêng một tẹo.”

“Trong tòa chung cư này có một người họ Shinkai, ông có biết ông ấy không ạ?”

“Shinkai? Tôi không biết, chưa nghe nói bao giờ.” Ông lão lắc đầu, “Nhưng tôi quen tay chủ nhà.”

“Chủ nhà ư?”

“Tay ấy họ Sakamoto, đang xây nhà mới ở chỗ rẽ phía trước mặt kia kìa.”

Có lẽ chính là ngôi nhà đang thi công mà lúc nãy Soga trông thấy.

“Đang xây dựng, chắc là vẫn chưa vào ở đâu nhỉ.”

“Tôi không rõ, chắc là thế.”

Soga cảm ơn, rồi quành ngược trở lại tới phía trước căn nhà đang xây dở. Một người đàn ông mặc áo chống lạnh đang đứng giữa đường săm soi bản thiết kế.

“Xin lỗi, cho tôi làm phiền anh một chút.” Soga đánh tiếng. Người kia ngẩng đầu lên.

“Đây là nhà ông Sakamoto phải không ạ?”

“Đúng vậy.”

“Xin lỗi, anh có thể cho biết cách liên hệ với ông Sakamoto được không? Tôi muốn hỏi thăm một chút về căn hộ mà ông Sakamoto cho thuê. Đây là danh thiếp của tôi ạ.” Soga vừa nói vừa đưa ra một tấm danh thiếp.

Người đàn ông nghi hoặc hết nhìn tấm danh thiếp rồi lại nhìn Soga. “Anh muốn nói đến chung cư ngày xưa ở phía đằng trước kia à?”

“Vâng ạ, chung cư Asahi Heights. Tôi có người quen từng sống ở đó.”

“Ồ... anh đợi một chút.” Người đó đi vào căn nhà đang xây. Thoáng sau, anh ta bước ra, cầm theo một mảnh giấy nhỏ. “Tôi chỉ biết số điện thoại này thôi.”

“Vâng, vậy là đủ rồi ạ.”

Số điện thoại này có mã khu vực là 06, có vẻ ông Sakamoto này sống ở Osaka.

Soga gọi điện ở ga Nishimiya, may là người đó lại đang ở nhà. Anh cũng không vòng vo, nói thẳng luôn là muốn hỏi về chuyện của Shinkai.

“Anh là người quen của ông Shinkai hả? Tôi cũng đang có chút chuyện đây.”

“Chuyện gì thế?”

“Tôi đang tìm con gái của ông Shinkai, khổ nỗi không biết cách thức liên lạc.”

Soga lấy làm thất vọng, đây cũng là điều mà anh đang muốn biết. Nghe Soga nói vậy, ở đầu dây bên kia cũng vang lên tiếng thở dài thất vọng.

“Chậc. Thật ngại quá, như tôi vừa mới nói đấy, tôi cũng không biết.”

“Đến tòa thị chính liệu có tra ra được không nhỉ?”

“Tôi đoán là không. Tôi đã đi hỏi rồi, không rõ địa chỉ của cô con gái, nhưng nghe nói lúc xảy ra động đất, cô ấy ở cùng bố mẹ trong căn hộ chung cư đó.”

“Cô ấy cũng gặp nạn trong trận động đất à?”

“Chắc là vậy.”

Một nhà ba người đều gặp phải động đất... thật sự quá bất ngờ.

“Ông Sakamoto này, giờ tôi có thể ghé qua chỗ ông được không ạ? Tôi muốn hỏi cụ thể hơn một chút.”

“Tất nhiên là được rồi, nhưng tôi không biết gì nhiều đâu, cũng chỉ có những thứ vừa mới nói đó thôi.”

“Vậy cũng không sao ạ, làm phiền ông.” Soga kẹp ống nghe vào bên tai, cúi đầu xuống.

Khoảng ba mươi phút sau, Soga đến quận Fukushima ở Osaka. Từ ga Noda trên đường vành đai Osaka đi bộ vài phút, Soga trông thấy ngay khu chung cư mà Sakamoto bảo. Đây là căn hộ cho thuê, nghe nói sau trận động đất có một người bạn làm môi giới nhà đất giới thiệu cho.

“Phòng này vừa mới bỏ trống trước trận động đất, vẫn còn chưa dọn dẹp, nhưng ở được đã là tốt lắm rồi, nên tôi vội vàng dọn đến luôn. Lúc ấy, mỗi căn hộ đều có bao nhiêu người tranh nhau thuê. Có nằm mơ tôi cũng không ngờ được, người làm nghề cho thuê nhà đất như mình lại chẳng có chỗ mà ở.” Sakamoto vừa pha trà cho Soga vừa kể.

Căn nhà ông ta ở đã cháy rụi, chung cư cho thuê cũng bị sập, đáng lẽ không thể cười nổi nữa, nhưng giọng điệu ông ta cũng không hề buồn rầu. Nghe nói, ông ta còn kinh doanh quán cà phê ở Umeda nữa.

“Khu chung cư Asahi Heights của tôi đã thành ra như thế, giờ phải trả tiền đặt cọc lại cho mọi người. Những người khác tôi đều đã trả lại rồi, chỉ còn nhà ông Shinkai nữa thôi.”

“Ông đến tòa thị chính hỏi rồi ạ?”

“Vâng. Trong điện thoại tôi cũng đã nói đấy thôi, rốt cuộc cũng không tra ra được.” Sakamoto xoa xoa cái đầu lưa thưa tóc. Trông ông ta có vẻ là người tháo vát trong công việc, nếu đã chủ động trả tiền đặt cọc lại cho khách thuê thì hẳn phải là người tốt, có lẽ vì cùng là nạn nhân, ông ta cũng không lòng nào ăn chặn tiền đặt cọc.

“Cô con gái ông bà Shinkai cũng ở trong trận động đất ấy thật ạ?”

“Hình như cô ấy từng mang theo thi thể của cha mẹ đến lánh nạn ở nhà thể thao. Sáng sớm hôm ấy, chúng tôi ở Hiroshima, vô cùng lo lắng tình hình ở nhà và khu chung cư, nhưng tàu điện và xe hơi đều không thông đường, ruột gan cứ rối bời cả lên.”

“Tức là ông cũng không gặp được con gái ông Shinkai ạ?”

“Không. Nhưng người ở kế bên nhà ông Shinkai kể rằng có chào hỏi con gái ông ấy ở chỗ lánh nạn. Người đó còn kể, cô con gái về chơi với bố mẹ vào buổi tối ngay trước hôm xảy ra trận động đất, hôm ấy trong căn hộ nhà họ còn vẳng ra tiếng cười nói vui vẻ khác hẳn ngày thường.”

“Buổi tối trước hôm xảy ra trận động đất? Sao mà lại...” Hai chữ “đen đủi” bị Soga nuốt ngược trở lại. Anh ta sực nhớ ra, Sakamoto cũng là người bị hại.

“Chính vì thế, giờ tôi cũng đang tìm địa chỉ của con gái ông ấy. Để anh phải đi cả quãng đường dài tới đây, thật là ngại quá.”

“Không có gì đâu, là tự tôi muốn đến quấy quả đấy chứ ạ.” Soga xua xua tay, “Ông có còn giữ hợp đồng thuê nhà ký với ông Shinkai không ạ?”

“Tất nhiên là có.” Sakamoto mở chiếc cặp da dẹp lép đặt cạnh ghế, lấy từ bên trong ra một tập hồ sơ, “Chính là cái này.”

“Cảm ơn ông.” Soga vươn tay ra tiếp lấy.

Anh ta hy vọng ở dòng tên người đảm bảo có viết tên người thân, nhưng chỗ đó để trống, cũng may là dòng người liên hệ khẩn cấp có điền:

2-X-X-306 Hatagaya, quận Shibuya, thành phố Tokyo

Shinkai Mifuyu (Con gái lớn)

Điện thoại: 03 - xxxx - xxxx

“Đã liên hệ với địa chỉ này chưa ạ?” Soga nhìn Sakamoto.

“Đã gọi điện thoại, nhưng hình như cô ấy không còn ở đó nữa, họ nói là số này không tồn tại.”

Soga rút cuốn sổ ghi chép từ túi trong áo khoác ra. “Tôi chép lại được không ạ?”

“Tất nhiên là được, nhưng chắc anh có đến đấy cũng chẳng ích gì đâu.” Sakamoto lắc đầu, “Nếu tìm được con gái ông ấy, anh báo cho tôi một tiếng được không?”

“Đương nhiên rồi ạ.” Soga vừa chép vừa cười với ông ta.

.2.

Lúc trông thấy lịch hẹn trước, Aoe còn tưởng có nhầm lẫn. Không chỉ tuần này, lịch hẹn tuần sau cũng đã kín mít. Từ lúc khai trương đến giờ, đây là lần đầu tiên xuất hiện tình trạng này.

“Ghê thật, điện thoại cứ đổ chuông liên hồi không ngớt.” Nhân viên thực tập Hamada Mika tròn mắt lên nói. Cô phụ trách việc nhận điện thoại, chắc chắn chưa bao giờ quay mòng mòng vì các cuộc gọi đăng ký hẹn trước như thế này.

Những cái tên trong lịch hẹn này gần như đều là khách hàng mà Aoe không quen biết. Tại sao họ lại đột nhiên muốn đến tiệm của anh ta cắt thử? Nguyên nhân rất đơn giản.

“Sức mạnh của truyền thông quả là lớn.” Hamada Mika thay Aoe nói lên suy nghĩ trong lòng.

“Đúng thật.” Anh ta chỉ biết gật đầu, rồi nhủ thầm trong bụng, cô ta quả là giỏi.

Truyền thông mà Hamada Mika nói đến, là các bài báo đăng trên tạp chí thời thượng. Gần đây có mấy tờ tạp chí liên tiếp đăng bài chuyên đề về tạo kiểu tóc, trong đó đều giới thiệu về Mon Ami. Tất nhiên, cũng giới thiệu cả các salon tóc khác, nhưng đó toàn là những tiệm lâu đời đã xác lập được địa vị vững chãi trong giới thẩm mỹ, duy chỉ có Mon Ami là vừa mới khai trương.

Người sắp xếp mọi chuyện này là Mifuyu. Trước khi mở cửa tiệm, cô từng nói với Aoe: “Anh thiết kế mấy kiểu tóc độc đáo, xứng đáng gọi là tác phẩm đắc ý đi, xong rồi sẽ chụp ảnh.”

“Chụp ảnh để làm gì?”

Cô xòe hai bàn tay ra cười nhăn nhó, như muốn nói: sao cả chuyện này mà anh cũng không hiểu? “Tất nhiên là để quảng bá cho Mon Ami rồi. Còn phải nói nữa à?”

Aoe nghĩ ra mấy kiểu tóc, Mifuyu không biết kiếm đâu được mấy cô gái làm người mẫu. Aoe làm tóc cho họ xong, cô liền lấy máy ảnh ra chụp hết lại.

Mifuyu gửi những tấm ảnh đã rửa ra tới mấy tòa soạn tạp chí, toàn là các tạp chí thời thượng nhắm đến đối tượng là phụ nữ trẻ. Nếu là tạp chí mà cô coi trọng, cô sẽ đích thân mang ảnh đến gặp chủ biên. Cô đã xin nghỉ việc ở Hanaya.

Thành quả từ hàng loạt những cố gắng này của Mifuyu, chính là những bài báo họ vừa nhắc đến. Nhưng nếu các tạp chí không đồng loạt đăng bài chuyên đề về mẫu thiết kế tóc, những cố gắng đó cũng không có kết quả gì. Mifuyu đã bình tĩnh phân tích hiện nay xã hội đang cần những thông tin thế nào, rồi những đơn vị cung cấp thông tin muốn truyền đạt nội dung ra sao, thế nên chiến lược của cô mới thành công.

Mon Ami thoắt chốc đã trở thành một salon tóc nổi tiếng. Aoe kéo thêm hai nhân viên ở Bouche đến, nhưng rồi cũng không đủ, đành phải gấp gáp tuyển thêm mấy người nữa, vẫn thiếu, lại thuê thêm mấy nhân viên thời vụ.

Aoe nghĩ, xem ra mình đã thắng canh bạc này rồi.

Chiều tối hôm đó, Iizuka Chie đến cửa tiệm. Aoe lúc ấy đang đứng trước quầy tiếp tân gần cửa, ánh mắt anh chạm phải ánh mắt của cô ở phía bên kia cánh cửa kính.

“Chào anh.” Chie dường như hơi ngại ngùng, “Có vẻ anh rất bận.”

“Ừ,” anh ta nhìn đồng hồ, “vẫn còn khách hẹn trước. Nhưng toàn chỉ cắt tóc thôi, không lâu lắm, chắc khoảng tám giờ là xong.”

“Vậy tám giờ em lại đến nhé.”

“Cũng được. À thôi, gần đây có một quán ăn kiểu Ý, em ở đấy đợi anh nhé?”

“Được ạ.”

Aoe nói cho cô địa chỉ. “Vậy tám giờ gặp nhé.” Chie nói xong liền quay đi.

Aoe vừa cắt tóc cho vị khách tiếp theo, vừa nghĩ đến chuyện với Chie. Từ lúc nghỉ việc ở Bouche, anh ta chưa gặp cô lần nào. Hai người chia tay mà không cãi cọ gì, nhưng quả thực có phần gượng gạo.

Nguyên nhân là do Aoe không nghe lời khuyên của cô, từ đầu đến cuối, Chie vẫn luôn phản đối anh ta dựa vào vốn của Shinkai Mifuyu để mở tiệm riêng.

Cũng không phải anh ta không hiểu ý kiến của Chie, một người không hề thân thiết lại xuất vốn ra cho mình mở tiệm, dầu thế nào cũng khiến người ta có cảm giác không được chắc chắn lắm. Nếu như muốn độc lập, thì hãy tự mình gom tiền từng bước một, như vậy mới vững chãi, không có sơ sẩy gì.

Trước đây, Aoe chắc chắn sẽ tôn trọng ý kiến của Chie, nhưng từ sau khi gặp Mifuyu, anh ta cảm thấy Chie nói gì cũng quá ấu trĩ. Nếu chỉ làm ăn chân chỉ hạt bột thì chẳng thể sinh tồn trong cái xã hội này được, cố gắng chưa chắc đã được báo đáp, muốn giành được thành công, buộc phải đánh cuộc vào những thời khắc mấu chốt... suy nghĩ này gần với thực tế hơn.

Từ sau khi quen biết Mifuyu, quan điểm của Aoe về phụ nữ cũng đã thay đổi. Lúc trước, anh ta muốn người yêu của mình là một cô gái dễ thương, Chie chính là như vậy. Nhưng ở Mifuyu, anh ta lại cảm thấy một sức hút hoàn toàn khác biệt, không đơn thuần chỉ là sự hấp dẫn của phụ nữ trưởng thành. Hễ ở bên cạnh cô, anh ta lại có cảm giác phải sở hữu giác quan nhạy bén như đang chơi dao nhọn vậy, khiến anh ta cảm nhận được bên trong mình có thứ gì đó thăng hoa.

Nói tóm lại, Aoe cảm thấy ở phương diện nào Chie cũng có khuyết điểm. Chie không thể nào không chú ý đến những thay đổi này của anh ta, hoặc giả cũng đang nghi ngờ quan hệ giữa anh ta và Mifuyu, cuối cùng hai bên dần dần xa nhau.

Aoe thầm nghĩ, tại sao lúc này Chie lại đến tìm mình nhỉ? Nếu cô ấy muốn làm hòa, vậy mình nên làm gì? Anh ta ý thức được, trong lòng mình cũng đang mong điều đó.

Đúng tám giờ, anh ta đến nhà hàng đã hẹn trước, nằm ở dưới tầng hầm.

“Cửa tiệm của anh giờ oách thật đấy.” Anh ta vừa ngồi xuống, Chie đã nói.

“Ảnh hưởng của tạp chí lớn kinh khủng.”

“Còn do tài năng thực sự được công nhận nữa.”

“Không biết có phải thế không.”

Hai người gọi đồ ăn theo set được nhà hàng giới thiệu.

“Sợi dây chuyền này rất hợp với anh.” Chie nói.

“À... mua ở Roppongi đấy, anh cũng rất thích.” Aoe vuốt ve sợi dây chuyền. Mặt dây chuyền chạm hình đầu lâu và hoa hồng, anh ta đã mua nó sau khi chia tay với Chie.

Sau khi thông báo tình hình gần đây cho nhau nghe, Chie ngập ngừng hỏi: “Anh thấy em ngốc lắm đúng không?”

“Tại sao?”

“Vì em phản đối anh tự mở tiệm riêng. Cửa tiệm của anh thành công rồi, có phải anh đang nghĩ, đấy cô thấy chưa hả?”

“Anh không nghĩ như thế, cũng không biết là đã thành công hay chưa, tất cả còn phải xem sau này mới biết được.”

“Nhưng chắc chắn anh đang nghĩ, không nghe lời em là chính xác.” Chie ngước mắt lên nhìn anh ta.

“Chuyện này...” Aoe cứng họng, không nghĩ ra câu nào hoàn hảo để che đậy được.

“Không cần phải dối gạt em làm gì, anh nghĩ như vậy cũng là lẽ dĩ nhiên thôi.”

“Anh không phải muốn dối gạt...” Aoe ấp úng nói. Phần ăn đợi mãi mới ra cũng không còn mùi vị gì nữa.

“Em cất công đến đây là vì chuyện này à?” Anh ta chủ động hỏi.

“Không phải... chỉ là muốn gặp anh thôi, em cũng không biết tại sao nữa.” Chie cầm nĩa cúi gằm mặt xuống.

Aoe nhủ thầm, quả nhiên cô ấy muốn nối lại với mình, nhưng lại không nói ra miệng. Anh ta thoáng do dự, liệu có nên chủ động đề nghị không nhỉ?

Đúng lúc này, có tiếng nhân viên phục vụ nói “Xin chào quý khách” vẳng đến. Chie ngẩng đầu lên nhìn, lập tức thần người ra. Aoe cũng ngẩng đầu lên nhìn theo, bỗng giật nảy mình.

Shinkai Mifuyu đang đi tới. Nhìn nét mặt, dường như cô đã biết trước họ ở đây.

“Xin chào.” Cô mỉm cười với Chie.

“Chào chị.” Chie cũng chào lại, rồi đưa mắt nhìn Aoe. Vẻ mặt cô tựa như đang hỏi: Anh gọi chị ta đến đấy hả? Aoe khẽ lắc đầu.

“Tôi có thể ngồi đây được không?” Mifuyu kéo ghế bên cạnh Aoe ra.

“Xin mời.” Aoe chỉ có thể trả lời như vậy.

Mifuyu ngồi xuống, bảo nhân viên phục vụ mang rượu sherry cho mình. “Tôi đoán là ở đây mà.”

“Tại sao?”

“Tôi hỏi nhân viên, họ nói có một vị khách rất xinh đến tìm anh Aoe. Anh Aoe thích nhà hàng này, tôi đoán là hai người có lẽ sẽ đến đây gặp mặt.” Mifuyu nheo mắt cười cười.

“Lúc trước ở Bouche, đây là...”

Aoe đang định giới thiệu Chie, Mifuyu đã mỉm cười gật đầu. “Tôi biết, cô Iizuka Chie, lúc trước đã gặp nhau mấy lần.”

Chie lại cúi đầu tỏ ý chào hỏi.

“Hai người đang nói chuyện gì vậy?” Mifuyu hết nhìn Aoe rồi lại nhìn sang Chie. Chie cúi gằm đầu xuống.

“Không có gì... cô ấy tình cờ đến khu vực gần đây, tiện thể ghé thăm xem tôi thế nào. Chẳng mấy khi mới đến đây được một lần, nên muốn ăn với nhau bữa cơm thôi.” Aoe thanh minh.

“Ồ, vậy tôi nói chuyện này trước được không?”

“Được chứ.”

“Tôi tìm cô Chie có chút chuyện thế này.” Mifuyu ngoảnh mặt sang nhìn Chie, “Cho hỏi, lương của cô bây giờ được bao nhiêu?”

Chie buột miệng “a” lên một tiếng.

“Nếu cô muốn, thì đến làm việc tại Mon Ami được không? Giờ nhân viên trong cửa tiệm đang thiếu, tôi rất đau đầu. Cô và Aoe chắc chắn sẽ phối hợp rất tốt, nếu có thể đến đây làm thì hay quá.”

Aoe nghe mà ngẩn cả người ra.

“Đợi chút đã, sao có thể thế được?”

“Gì cơ?”

“Việc lấy người ở Bouche là sau khi thương lượng với bên đó nhiều lần mới quyết định. Nếu giờ lại kéo thêm một người nữa sang, không hiểu bên ấy sẽ nói gì.”

“Tôi tin có thể dàn xếp ổn thỏa chuyện này với bên Bouche, chỉ cần cô Chie đây đồng ý thôi.”

“Cảm ơn ý tốt của chị, tôi chưa hề có ý định rời khỏi Bouche.” Chie nhìn thẳng vào Mifuyu, nói dứt khoát, “Tôi sẽ tiếp tục làm ở Bouche.”

“Ồ? Thật đáng tiếc quá, tôi cứ tưởng cô sẽ trở thành trợ thủ tốt của Aoe nữa cơ đấy.” Mifuyu liếc nhìn Aoe, nở một nụ cười đầy ẩn ý.

“Tôi xin phép trước ạ.” Chie nhổm dậy.

“Đợi đã, em còn chưa ăn xong mà.”

“Xin lỗi, em ăn no rồi.” Chie không buồn nhìn Aoe, cầm túi xách đi thẳng ra phía cửa. Nhân viên phục vụ vội vàng đưa áo khoác cho cô.

Aoe toan đuổi theo, nhưng vừa trông thấy gương mặt Mifuyu, chân anh ta không nhúc nhích được nữa. Cô dường như đang lặng lẽ tỏ ý, đừng làm chuyện mất mặt nữa.

Sau khi Chie đã đi xa, Mifuyu chậm rãi đứng lên, ngồi xuống chiếc ghế Chie đã ngồi.

“Ồ, phí quá, còn thừa bao nhiêu đây này.”

“Tại sao lại nói ra những lời đó?”

“Anh không cảm thấy đây là ý hay à? Anh Aoe, anh không muốn có nhân viên trình độ cao hả?”

“Chuyện đó thì có.”

“Có điều,” Mifuyu vẫn mỉm cười, nhìn chằm chằm vào mặt anh ta, “dù gì cũng không tiện thuê bạn gái cũ, phải vậy không?”

Aoe giật thót người, trợn trừng mắt lên. Mifuyu hình như rất thích thú với phản ứng này của anh ta, cô gọi nhân viên phục vụ đến, bảo cậu ta dọn bàn, rồi gọi một phần ăn tương tự.

“Anh Aoe này, sau này đừng làm chuyện ngốc nghếch nữa.” Mifuyu nói, “Đối với anh, từ nay trở đi mới là thời kỳ mấu chốt, quyết định anh rốt cuộc chỉ là một thợ cắt tóc bình thường, hay có thể tiến lên một tầm cao mới. Nếu anh cứ không kiên định thế này, chắc chắn sẽ chẳng nên cơm cháo gì đâu.”

“Chẳng lẽ ăn cơm với đồng nghiệp cũ là chuyện ngốc nghếch sao?”

“Sao anh vẫn không hiểu nhỉ. Anh bây giờ đã không còn là anh trước đây nữa, phải vứt bỏ quá khứ đi. Bằng không, anh sẽ chẳng thể nào giành được phần thắng trong cuộc cạnh tranh đâu. Anh không muốn chiến thắng sao?”

“Dĩ nhiên...”

“Vậy,” Mifuyu cầm con dao ăn trên bàn lên, chỉ mũi dao vào Aoe, “cấm không được phản bội tôi, kể cả nghĩ trong đầu cũng không được.”

Giọng điệu lạnh như băng của Mifuyu khiến Aoe không rét mà run, anh ta lẳng lặng so cằm lại.

.3.

Cuộc đàm phán ở Shinjuku kết thúc sớm hơn dự kiến, Soga xem đồng hồ, mới hơn 7 giờ tối. Ô ghi chú nơi đến tiếp theo trên tường văn phòng đề “Về thẳng nhà sau khi đàm phán xong xuôi”. Soga sống ở quận Suginami.

Có nên đi xem thử không đây? Anh thọc tay vào áo khoác, lấy một mảnh giấy từ túi áo trong ra. Trên mảnh giấy là địa chỉ cũ của Shinkai Mifuyu.

Sau khi từ Kansai trở về, đã nhiều lần anh muốn đến đó xem thử, nhưng công việc cứ bận rộn suốt, cuối tuần người nhà lại đòi anh đưa đi chơi, từ bấy tới giờ vẫn chưa đến địa chỉ ấy được. Anh cảm thấy dẫu có đi cũng chỉ uổng công, vì một năm trước Shinkai Mifuyu đã dọn đi khỏi địa chỉ trên tờ giấy đó rồi.

Nhưng anh vẫn không sao thoát khỏi cảm giác lấn cấn trong lòng. Nếu không đi xem một lần, anh không thể vứt được tờ giấy đó đi.

Soga bắt tắc xi từ ga Shinjuku, đi thắng đường cao tốc Koshu, rẽ phải ở trước lối rẽ Hatagaya, vừa hay chính là phường 2, quận Hatagaya. Soga xuống xe, định vừa đi bộ vừa tìm. Chỗ đó san sát toàn những tòa nhà treo biển quảng cáo cỡ lớn của các bệnh viện và máy móc quang học nổi tiếng. Soga nhớ ra, mình đã từng nhiều lần đến đây vì lý do công việc.

Địa chỉ trên tờ giấy là một tòa chung cư nhỏ nhắn trang nhã, trông bề ngoài không mới lắm, cũng không có cổng gác.

Soga đi vào cổng chính, mé bên trái là phòng của nhân viên quản lý tòa nhà. Ô cửa sổ nhỏ đã đóng chặt, bên trong cũng không sáng đèn. Nom tình hình này, nếu không đến sớm thì nhân viên quản lý sẽ không có mặt.

Mé bên phải để các thùng thư. Soga liếc nhìn tấm biển tên của thùng thư phòng 306, bên trên đề “Suzuki”, còn phòng 305 là “Nakano”, phòng 307 không ghi tên họ.

Anh ta thoáng do dự, rồi vào thang máy lên tầng ba. Phòng 306 ở giữa hành lang. Soga đi qua cửa, dừng chân lại trước phòng 305.

Anh ta khẽ hít sâu một hơi, ấn chuông cửa. Soga hy vọng là một người đàn ông ra mở cửa, bởi phụ nữ hay đề phòng hơn, nhưng tiếng trả lời trong loa lại là giọng nữ.

“Thật xin lỗi chị, bất ngờ làm phiền thế này. Tôi muốn hỏi thăm cô Shinkai trước đây từng ở nhà bên cạnh.”

“... Anh là ai vậy?”

“Tôi họ Soga, đang tìm cô Shinkai.”

“Ồ, là vậy ạ...”

Thoáng sau, cánh cửa mở ra, một phụ nữ tóc dài xuất hiện. Cửa không móc dây xích bảo hiểm, Soga vốn tưởng là đối phương không đề phòng mình, nhưng khi cúi đầu xuống, liền trông thấy chỗ tiền sảnh có để một đôi giày da của đàn ông.

“Anh muốn hỏi chuyện gì vậy?” Giọng người phụ nữ có vẻ hơi kinh ngạc.

“Là thế này...” Soga giải thích vắn tắt sự thể cho cô ta nghe.

Người phụ nữ họ Nakano ấy thoạt đầu còn lộ vẻ nghi hoặc, nhưng sau khi nghe về trận động đất Hanshin Awaji, liền khe khẽ gật đầu. “Tôi và cô Shinkai có nói chuyện với nhau mấy lần. Lúc cô ấy mới dọn đến còn sang nhà tôi chào hỏi nữa, người trẻ tuổi như thế bây giờ hiếm hoi lắm.”

Soga gật đầu. Trong khu chung cư đa phần là các hộ độc thân sinh sống, lúc dọn nhà rất hiếm người chào hỏi hàng xóm. Nhưng anh ta có thể hình dung được, Mifuyu nhất định sẽ làm thế. Mặc dù không hiểu nhiều về Mifuyu, nhưng anh ta đoán vợ chồng ông Shinkai chắc hẳn sẽ dạy dỗ con cái như vậy.

“Lúc dọn đi có phải cô ấy cũng qua chào chị không ạ?”

“À, đúng thế.”

“Thế chị có nghe cô ấy nói chuyện gì không? Chẳng hạn như định chuyển đi đâu ấy?”

Người phụ nữ tỏ ý tiếc nuối. “Chuyện từ lâu lắm rồi, tôi không nhớ được nữa, hình như không nghe cô ấy nhắc đến.”

“Ồ.” Mặc dù đã liệu trước, Soga vẫn rất thất vọng.

“Tôi hoàn toàn không hay biết cô ấy cũng gặp phải trận động đất đó, bấy lâu nay cứ tưởng cô ấy vẫn ở nước ngoài.”

Soga ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào cô ta: “Nước ngoài?”

“Tôi nhớ cô ấy từng bảo sau khi dọn khỏi đây thì muốn ra nước ngoài một thời gian, hình như là... London.”

“Chuyện từ bao giờ vậy ạ?”

“Hình như là... dịp cuối năm ba năm về trước.”

“Ba năm trước...”

Soga lấy làm kinh ngạc. Anh ta vốn cho rằng Mifuyu mới dọn ra khỏi đây trước khi đi Nishimiya.

“Cô ấy ở nước ngoài bao lâu ạ?”

Nakano nghiêng đầu. “Chuyện này... cô ấy nói là sẽ thuê chung phòng với một người nữa, tôi đoán chắc khoảng một năm gì đó.”

“Một người nữa ư?”

“Vâng, hình như tôi có nghe cô ấy kể... là sẽ đi cùng một người mình ngưỡng mộ từ lâu.”

“Đàn ông à?”

Nakano mỉm cười: “Mới đầu tôi cũng nghĩ thế, nhưng cô ấy nói là phụ nữ.”

“Công việc thì sao ạ?”

“Hình như là xin nghỉ... à không, không phải.” Nakano ngẫm nghĩ, “Tôi nhớ cô ấy bảo là chỗ làm bị đóng cửa rồi, bà chủ cũng đổi một người khác.”

Soga biết đó là cửa hàng thời trang ở Aoyama.

“Ừm...” Nakano cất tiếng, “Như vậy được chưa ạ. Đã lâu quá rồi, tôi không nhớ rõ lắm, giờ cũng không còn qua lại gì nữa rồi.”

“À vâng, thật xin lỗi vì đã làm mất thời gian của chị. Có thể cho phép tôi yêu cầu thêm một điều vô lý nữa được không ạ?” Anh ta đưa danh thiếp, nhờ nếu chị ta nhớ ra chuyện gì thì hãy liên hệ với mình.

Đợi cho Nakano đóng cửa lại, Soga lại đi sang phòng 307 nhấn chuông. Người sống ở đây là đàn ông, nhưng anh ta không nhớ Shinkai Mifuyu.

“Tôi đi công tác khá nhiều, có lẽ cô ấy cũng muốn sang nhà tôi chào hỏi, nhưng lúc đó chắc tôi không có nhà, sau đó một ngày đột nhiên phát hiện ra căn hộ ở bên cạnh đã bỏ trống.” Người đàn ông mặc áo may ô nói với vẻ không được kiên nhẫn lắm.

“Chuyện từ bao giờ rồi ạ?”

“Không nhớ nữa. Người đang ở căn đó hình như chuyển đến đây từ ba năm trước, chắc là cô ấy đã dọn đi trước đó.”

Anh ta không nói rõ, nhưng đại để giống với những gì Nakano đã nói.

Ra khỏi chung cư, trong lúc ngồi tắc xi về nhà, Soga sắp xếp lại các thông tin thu lượm được thì là thế này: Shinkai Mifuyu dọn khỏi căn hộ từ ba năm trước, tức là năm 1993. Cô xin nghỉ việc, cùng với “người phụ nữ mình ngưỡng mộ” ra nước ngoài. Khoảng một năm sau, cô gặp phải trận động đất Hanshin Awaji khi ở nhà bố mẹ tại Nishimiya.

“Người phụ nữ được ngưỡng mộ” này rốt cuộc là ai? Nếu có một người như vậy, sau trận động đất, Mifuyu hẳn phải chạy đến chỗ cô ta trước tiên, mà cô ta cũng sẽ không đời nào bỏ mặc Mifuyu vừa mới gặp nạn như thế, có thể sẽ đề nghị Mifuyu tạm thời sống chung với mình trước. Nhưng nếu đúng là vậy, Mifuyu hẳn đã lưu địa chỉ hoặc số điện thoại của người phụ nữ này làm phương thức liên hệ khẩn cấp ở cơ quan hành chính hoặc cảnh sát rồi.

Anh ta sờ lên ngực phải, ở túi bên trong là thứ cần phải đưa cho Shinkai Mifuyu. Để sẵn sàng giao nó cho cô, lúc nào Soga cũng mang theo nó bên mình.

Ba ngày sau, người phụ nữ họ Nakano kia gọi điện thoại cho anh ta, bảo rằng đã tìm được thiệp chúc mừng năm mới Shinkai Mifuyu gửi cho chị ta hồi tết năm kia.

Soga lập tức chạy thẳng đến nhà Nakano.

“Cho tôi chép lại nội dung được không ạ?” Soga rút cuốn sổ ghi chép ra.

“Khỏi cần, cho anh luôn đấy, tôi giữ cũng chẳng để làm gì.”

“Vâng, cảm ơn chị.”

Ra khỏi chung cư, anh ta xem lại tấm thiệp mừng năm mới một lần nữa, lời chúc trên thiệp đã được in sẵn, bên cạnh còn nắn nót viết thêm mấy câu bằng kiểu chữ in đều đặn: “Lúc còn là hàng xóm đã được chị săn sóc nhiều. Tôi sắp ra nước ngoài rèn luyện một thời gian, chúc chị mạnh khỏe.”

Phía trên còn in địa chỉ và số điện thoại, bên cạnh dán một mảnh giấy nhỏ in ra từ máy đánh chữ, ghi rằng: “Shinkai Mifuyu ở nhờ”. Chắc là xin thiệp mừng năm mới còn thừa của chủ nhà, bên dưới mảnh giấy hẳn là họ tên của chủ nhà.

Địa chỉ ở Mita, có vẻ cũng là chung cư. Soda do dự một chút rồi quyết định, lấy điện thoại di động ra.

.4.

Cơm phần cá nướng hôm nay là món cá tầm nướng muối. Masaya uống một ngụm bia, cầm đôi đũa dùng một lần gắp một miếng cá. Xưa nay anh rất giỏi ăn cá, xương cá nhiều mấy cũng không thành vấn đề. Một bà thím trong họ thậm chí còn gọi anh là “kẻ thù của loài mèo”, ý bảo anh ăn cá quá sạch sẽ, còn nói chính vì thế, Masaya mới thích hợp làm công việc thủ công.

Cá tầm nửa nạc nửa mỡ, ăn rất ngon. Ở quán Okada có thể gọi thêm cơm thoải mái, Masaya ăn loáng cái đã hết một bát, liền vẫy tay gọi Yuuko.

“Hôm nay anh ăn ngon miệng nhỉ.” Yuuko cầm bát, mỉm cười nói, “Công việc có bận không ạ?”

“Không bận lắm. Cơm ở đây ăn ngon mà.”

“Nghe anh nói thế, ông chủ chắc vui lắm.” Yuuko cười tươi đi vào trong bếp. Ở quán ăn, cô gọi bố mình là ông chủ.

Thực ra, công việc của Masaya khá bận. Qua tết, các đơn đặt hàng linh kiện cho mô hình xe hơi loại nhỏ tăng lên nhiều, giám đốc Fukuta còn thường xuyên yêu cầu Masaya chế tạo những linh kiện kỳ quặc không rõ mục đích sử dụng kia nữa, vì vậy anh cứ phải tăng ca liên tục. Nhưng những điều này không phải nguyên nhân khiến Masaya thấy mệt mỏi. Công việc mà Mifuyu thỉnh thoảng nhờ làm đã trở thành gánh nặng lớn nhất của anh, không chỉ hao tổn tinh thần, mà còn phải chú ý không để Fukuta phát hiện ra nữa, rất là vất vả.

Mifuyu thỉnh thoảng lại mang đến bản vẽ nhẫn hoặc dây chuyền, nhờ anh làm theo. Gần đây, thậm chí cô còn chẳng mang bản vẽ đến, mà là bản thiết kế 3D làm trên máy tính. Không biết cô học được ở đâu, nhưng Mifuyu rất giỏi các thao tác trên máy tính, có lúc cô còn chỉnh sửa một số sản phẩm hàng hiệu cho giống sáng tác của mình, sau đó đưa ảnh chụp cho Masaya, bảo anh làm theo. Masaya cũng chưa từng học ngành làm trang sức chính quy, chỉ biết mò mẫm thử nghiệm hết lần này đến lần khác, mệt bã cả người.

Nhưng mỗi lần trông thấy vẻ mặt hân hoan của Mifuyu lúc đưa thành phẩm cho cô xem, những vất vả ấy đều tan biến như bọt nước. Anh tin chắc, mình có thể trả bất cứ giá nào vì cô.

Anh từng hỏi tại sao cô bảo mình làm những thứ này, nhưng câu trả lời trước sau vẫn như một: “Vì tương lai của chúng ta. Masaya, mỗi món đồ mà anh làm cho em, đều sẽ có ích cho tương lai của chúng ta.”

Mifuyu không giải thích cho Masaya câu nói này có hàm nghĩa gì. Hình như cô có dự định phóng tay đánh cược một phen trong giới buôn đá quý trang sức, nhưng đường đi nước bước cụ thể ra sao thì anh không nắm rõ.

Chuyện với tay chuyên viên tạo mẫu tóc kia cũng khiến Masaya lấn cấn trong lòng. Không ngờ Mifuyu đã mở một salon tóc mà Masaya hoàn toàn không hay biết. Sau khi biết được giám đốc salon tóc ấy là Aoe, Masaya lại càng kinh ngạc hơn, thực tình không hiểu nổi Mifuyu đã lôi kéo gã ta bằng cách nào. Đối với Masaya, toàn bộ chuyện mở tiệm này như sấm nổ giữa trời quang vậy.

“Chuyện này có gì đâu, chỉ thuê căn nhà, trang trí lại một chút. Quan trọng là phải nhìn về lâu về dài, làm thế nào để salon tóc trở nên nổi tiếng mới là mấu chốt để giành được thắng lợi.”

Có vẻ rốt cuộc Mifuyu đã giành được thắng lợi. Salon tóc Mon Ami mà cô kinh doanh giờ đã trở nên nổi tiếng, Aoe rất được ưa chuộng, thậm chí còn thường xuyên được các tạp chí phỏng vấn.

Sự nghiệp thành công cố nhiên là điều tốt, nhưng mỗi lần thấy Mifuyu hành động, Masaya đều có một cảm giác bất an không thể lý giải. Rốt cuộc cô làm những chuyện đó vì lý do gì? Rốt cuộc mọi sự sẽ đi tới đâu? Masaya hoàn toàn không thể nhìn ra được.

Anh nghĩ đến hai nốt ruồi đen nằm song song trên cổ Mifuyu. Tay Yasuura trước làm công nhân ở xưởng cơ khí

Fukuta bị một người đàn bà kỳ lạ hại cho mất cả công việc. Đến nay, thân phận người đàn bà ấy vẫn còn là một dấu hỏi, đặc điểm duy nhất mà Yasuura nhớ được là trên cổ cô ta có hai nốt ruồi.

Masaya cảm thấy khả năng này không lớn lắm, nhưng đồng thời cũng tin chắc Mifuyu có thể gây ra chuyện như vậy. Có một thời gian, xưởng cơ khí Fukuta chủ yếu gia công đồ trang sức bằng bạc, hiện nay vẫn còn giữ lại các thiết bị làm đồ trang sức, cũng chính vì vậy Masaya mới đáp ứng được các yêu cầu của Mifuyu. Anh bắt đầu nghi ngờ, liệu có phải cô biết được chuyện này, nên mới đề nghị mình đến làm ở xưởng cơ khí đó? Vả lại, để chắc chắn Masaya có thể làm việc tại đó, cô còn đặt bẫy hãm hại Yasuura, vì tính chất công việc của người này giống với anh... lẽ nào những việc này đều chỉ do anh quá cả nghĩ?

Suất cơm cá nướng hết sạch, bia cũng đã cạn, Masaya nhổm người đứng lên.

“Hôm nay có cần cơm nắm không?” Lúc tính tiền, Yuuko hỏi.

“Thôi. Tắm xong tôi muốn đi ngủ luôn.”

“Anh mệt hả?” Yuuko hỏi với vẻ quan tâm, “Anh sống có một mình, việc dọn dẹp nhà cửa, giặt giũ quần áo phải làm thế nào?”

“Lúc nào hứng lên thì tự giặt quần áo. Còn dọn dẹp nhà cửa thì chẳng bao giờ làm.”

Thỉnh thoảng có một cô gái đến dọn dẹp hộ tôi... những lời này dù thế nào anh cũng không thể nói ra được.

“Nhà cửa bẩn quá không tốt cho sức khỏe đâu.” Yuuko chau mày, nói khẽ, “Để em đến dọn dẹp giúp anh nhé, em thạo việc thu dọn lắm.”

Có khách đang gọi Yuuko, cô ngoảnh đầu lại đáp một tiếng thật to rồi tạm biệt Masaya. Anh khẽ gật đầu, đoạn rời khỏi quán ăn.

Trên đường về chỗ ở, Masaya nghĩ thầm, nếu sống chung với một cô gái như Yuuko thì sẽ thế nào nhỉ? Anh không hiểu rõ Yuuko cho lắm, nhưng cảm giác nếu ở bên cạnh cô, chắc chắn sẽ có một cuộc sống bình