Chương 5 .1.
Đổ chỗ rượu vang còn lại vào hai chiếc ly, chai rượu đã rỗng không. Takaharu nâng ly lên. “Cạn một ly cuối cùng nhé.”
Dường như nhận ra được ý đồ của anh ta, Shinkai Mifuyu cũng mỉm cười nâng ly rượu lên. Hai chiếc ly chạm vào nhau khẽ kêu lanh canh.
Takaharu nhấm một ngụm rượu vang, hít vào một hơi, cảm nhận mùi thơm của rượu vang và hoa. Bậu cửa sổ được trang trí bằng hoa tươi, bên ngoài là cảnh đêm phồn hoa của Tokyo. nơi này là nhà hàng Pháp nằm trên tầng cao nhất của khách sạn. Nghe nói đầu bếp chính ở đây từng nhiều lần giành được huy chương ở Pháp, có vẻ không phải chỉ là quảng cáo suông, bữa ăn đêm nay đã đủ để chứng minh điều ấy.
“Nhìn nét mặt anh cứ như rốt cuộc cũng trút được gánh nặng ấy.” Mifuyu mỉm cười.
“Tôi không thể phủ nhận, quả là thở phào nhẹ nhõm. Làm việc với người phụ nữ tinh quái như cô đây, không thế lơi lỏng phút nào.”
“Tôi mà tinh quái?”
“Dĩ nhiên, bị gương mặt xinh đẹp của cô quyến rũ, người ta sẽ vô thức làm ra những điều bất lợi cho mình, ký tên đóng dấu vào bản hợp đồng có lợi cho phía các cô.”
“Tôi không nghĩ lần hợp tác này lại bất lợi cho Hanaya.” Mifuyu lườm anh ta một cái, đương nhiên, ánh mắt cô không hề có vẻ thù địch.
“Tôi lúc nào cũng phải hết sức cẩn trọng, đề phòng bị cô mê hoặc thành thử mới mệt mỏi rã rời. Chính vì thế, mùi vị của rượu vang mới trở nên đặc biệt như vậy.”
“Tôi mới là người căng thẳng đây này, không ngờ lại có thể hoàn thành được một vụ giao dịch lớn đến thế.”
“Không ngờ cô cũng có thể nói ra những lời khiêm tốn như thế, tôi thật sự rất ngạc nhiên đấy. Cô chỉ nhấc tay một cái đã làm được chuyện khiến cả giới trang sức đá quý phải trố mắt, chẳng lẽ cô cũng biết căng thẳng hay sao?”
“Tôi cũng là người bình thường thôi mà.” Cô đưa ly rượu lên môi. Có vẻ cô đã hạn chế thoa son để ăn uống, nhưng đôi môi cô vẫn tươi tắn.
“Lúc trông thấy chiếc nhẫn cô mang đến, tôi thật sự rất ngạc nhiên. Người bình thường không thể nào nghĩ ra được, mà không, phải nói đó là sáng tạo xưa nay chưa từng có mới đúng. Quả không hổ là phụ nữ.”
“Cảm ơn.” Cô cũng hơi cúi đầu trịnh trọng nói lời cảm tạ.
“Điều làm tôi ngạc nhiên hơn nữa, là cách cô mang theo chiếc nhẫn ấy đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi. Tôi đã gặp đủ loại người không hẹn trước mà cứ thế nhào thẳng đến như những thương gia cứng rắn hoặc những nhà thiết kế không tự biết mình là ai..., nhưng đợi ở trong thang máy dành riêng cho nhân viên để gặp tôi thì cô là người đầu tiên đó.”
“Tôi nghĩ đó là nơi mà giám đốc Akimura chắc chắn sẽ xuất hiện, vả lại còn không thể dễ dàng bỏ chạy nên quyết định chọn chỗ đó. Khi ấy thật là thất lễ quá.”
“Cô từng làm việc trong cửa hàng của tôi, thảo nào nắm được phạm vi hoạt động của tôi ở mức độ nhất định. Phục cô thật đấy. Có điều, cũng là một kinh nghiệm rất thú vị, lần đầu tiên tôi bị người ta chặn ở trong thang máy đấy, chắc cũng là lần cuối cùng.”
“Tôi cũng hy vọng đó là lần cuối cùng.” Cô lại nhoẻn cười.
Chuyện xảy ra chừng bốn tháng trước. Takaharu muốn về phòng giám đốc, liền vào trong thang máy, không ngờ ở bên trong đã có một cô gái mình không quen biết. Thang máy vừa mới khỏi động, cô gái liền đề nghị anh ta xem tác phẩm của mình. Takaharu còn chưa kịp trả lời, cô đã mở hộp ra trước mặt anh ta.
Takaharu vốn định nói, cô có chặn tôi ở đây cũng không có tác dụng gì, nhưng vừa trông thấy những chiếc nhẫn trong hộp, anh ta liền nuốt ngay lời lại.
Trong hộp có mấy kiểu mẫu anh ta chưa từng thấy bao giờ, trong đó nổi bật nhất là chiếc nhẫn gắn đá quý theo lối lập thể, bên dưới ruby có kim cương, hai viên saphire xếp ở phía trên và phía dưới. Anh ta bị kiểu mẫu này thu hút, muốn xác nhận xem các loại đá quý được gắn lên đó bằng cách nào.
“Anh có hứng thú không?” Cô hỏi.
“Một chút.” Takaharu trả lời.
Takaharu mời cô vào phòng giám đốc, sau đó cầm điện thoại nội bộ lên. Song cô lại nói: “Anh hãy tự mình xem trước đã.”
Anh ta vốn định gọi nhân viên thạo về đá quý và kim loại quý lên, nhưng cô đã nhận ra. Takaharu lấy làm khó xử, vì anh ta gọi nhân viên lên thực ra còn có một mục đích khác. Song ngay cả ý đồ này cũng bị cô nhìn thấu. Cô mỉm cười nói: “Anh có gọi nhân viên kỹ thuật lên, bảo họ ghi nhớ cấu tạo của các mẫu thiết kế này cũng chẳng được tích sự gì đâu. Ngoại trừ chúng tôi, không ai có thể tạo ra loại sản phẩm này, một trăm phần trăm không thể.”
“Ý cô là gì?”
“Chúng tôi đã đệ đơn đăng ký độc quyền cấu tạo này, đồng thời đã triển lãm công khai. Đơn đăng ký được phê duyệt chỉ là vấn đề thời gian thôi.”
Thực lòng, đấy là thời điểm Takaharu kinh ngạc nhất. Có rất nhiều người đến giới thiệu mẫu thiết kế, nhưng chưa từng có ai đi đăng ký độc quyền trước rồi mới mang đến cả.
“Hy vọng anh có thể xem xét kỹ lưỡng tác phẩm của chúng tôi trên cơ sở đã hiểu được điều này.” Mifuyu lại mở chiếc hộp ra lần nữa.
Lúc nhìn thấy tác phẩm của cô, trực giác của Takaharu đã tin chắc rằng những thứ này có thể trở thành sản phẩm thương mại. “Mục đích của cô là gì?”
“Nói một cách đơn giản, chính là hợp tác về mặt kinh doanh và kỹ thuật. Tôi cho rằng có mấy cách như sau: thứ nhất, sản phẩm do chúng tôi sản xuất, Hanaya phụ trách tiêu thụ; thứ hai, chúng tôi chuyển nhượng quyền sở hữu kỹ thuật của mẫu thiết kế này, Hanaya sản xuất và cách tân. Dù là hình thức nào, mong rằng các sản phẩm trong phạm vi hợp tác kinh doanh đều dùng một nhãn hiệu mới.”
Trên tấm danh thiếp cô chìa ra có in dòng chữ “Blue Snow - Chủ tịch Shinkai Mifuyu”.
Hôm đó, Mifuyu để lại mấy sản phẩm mẫu rồi ra về. Takaharu triệu tập các nhân viên thân tín của mình lại, để bọn họ xem xét. Họ hoàn toàn nhất trí về hai điểm. Một, đây là những mẫu thiết kế hoàn toàn mới mẻ, chắc chắn sẽ bán chạy; hai, hợp tác kinh doanh với một công ty không rõ nội tình bên trong quả có hơi mạo hiểm. Cả hai điểm này đều đã nằm trong dự liệu của Takaharu.
Trước tiên, họ tiến hành điều tra về tình trạng đăng ký độc quyền, biết được khả năng sản phẩm này được phê duyệt là rất cao. Nếu muốn kiến nghị, nhất thiết phải chứng minh được đã tồn tại sản phẩm tương tự trước khi thông báo độc quyền được công khai.
Vẫn có mấy nhân viên kiên trì phản đối, nhưng Takaharu quyết định dựa vào trực giác đánh cược một ván. Anh ta quyết định gặp Shinkai Mifuyu, lúc đó đã là mười ngày sau khi hai người gặp nhau lần đầu tiên.
“Cô vẫn chưa nói cho tôi biết.” Takaharu vừa uống cà phê vừa nói.
“Gì cơ ạ?”
“Những sản phẩm mẫu mà cô cho tôi xem lúc đầu là do ai làm? Thoạt tiên tôi tưởng là cô, nhưng nói chuyện mấy lần mới phát hiện hóa ra không phải. Tôi nghe nói hiện Blue Snow có năm nhân viên kỹ thuật, nhưng hình như đều mới tuyển dụng gần đây. Tôi rất muốn biết người tạo ra hàng mẫu kia là ai.”
“Tại sao? Ai làm mà chẳng được? Chỉ cần biết được cấu tạo, những người có kỹ thuật nhất định đều có thể làm được.”
“Tất nhiên, giờ thì ai cũng có thể làm, vì vừa có kỹ thuật lại có cả hiện vật nữa, nhưng lúc cô nghĩ ra thiết kế đó, chắc chắn là chẳng có thứ gì cả. Muốn biến thiết kế trong đầu cô thành hiện vật, tôi nghĩ là tương đối khó khăn, có giành được đăng ký độc quyền hay không chủ yếu là ở phần này. Cô không có kỹ thuật làm đồ trang sức, vậy nên chắc chắn đã có người giúp cô hoàn thành chúng. Nói hơi cực đoan một chút, việc giành được đăng ký độc quyền chính là công lao của người phía sau cô. Vậy nên tôi mới muốn biết người này đang ở đâu, làm gì.”
Takaharu nhớ đến nét mặt những nhân viên kỹ thuật sau khi xem sản phẩm mẫu. Bọn họ kinh ngạc trầm trồ trước sự sáng tạo độc đáo đó, nhưng điều khiến họ sững sờ hơn cả, chính là phương pháp sử dụng để sắp đặt đá quý theo kiểu lập thể.
Một người trong số họ đã nói một câu khiến Takaharu ấn tượng sâu sắc: “Thứ này chắc không phải do người chuyên chế tác đồ trang sức làm ra.”
Câu này quá bất ngờ, Takaharu vội hỏi anh ta nói vậy nghĩa là sao.
“Tôi thấy đúng là làm rất tốt, nhưng lại quá tốn công vào những chỗ đơn giản. Những kỹ thuật mà người chỉ cần học qua lớp hướng dẫn chế tác đồ trang sức nghiệp dư cũng hiểu thì người này lại không biết, nhưng những chỗ phức tạp lại được làm một cách hoàn mỹ. Nói thế này cho dễ hiểu, đây là một món thập cẩm các loại kỹ thuật thủ công.” Nhân viên kỹ thuật đó giải thích.
“Từ giờ trở đi chúng ta đã là đối tác của nhau rồi, tôi cũng có quyền được biết chuyện này chứ nhỉ?”
Mifuyu mỉm cười, không hiểu cớ gì lại hướng ánh mắt ra phía ngoài cửa sổ. Trên ô cửa kính phản chiếu đôi mắt to tròn.
“Người làm ra thứ này,” cô chậm rãi cất tiếng, “là một công nhân bình thường có thể gặp được ở bất cứ xưởng cơ khí nhỏ nào. Anh ta không phải chuyên gia làm đồ trang sức, nghề chính là gia công kim loại.”
Quả nhiên, Takaharu thầm nghĩ, xem ra tay kỹ thuật viên kia không nhìn lầm.
“Anh ấy đã không còn trên thế gian này nữa rồi.”
“Gì hả?”
Mifuyu ngoảnh đầu lại nhìn Takaharu. “Anh ấy là bạn của bố tôi, tôi đã nhờ anh ấy làm giúp mình những món hàng mẫu được đón nhận đó. Như anh biết đấy, tôi không có kiến thức về phương diện chế tác trang sức, chỉ biết cùng anh ấy lần mò từng chút một rồi định ra phương án thiết kế thôi.”
“Cô nói anh ấy đã qua đời, có phải là gặp tai nạn gì không?”
Cô nhìn thẳng vào anh ta, lắc đầu. “Động đất, chính là trận động đất Hanshin Awaji đó. Sự việc quá đỗi bi thảm, không thể nào nói một cách hời hợt là tai nạn được.”
Takaharu chau mày, gật gật đầu. Anh ta biết Mifuyu cũng trải qua trận động đất ấy. “Nghe nói trận động đất đó đã cướp đi mạng sống của rất nhiều nhân tài ưu tú, xem ra trong số ấy bao gồm cả người này.”
Mifuyu cúi đầu, đặt tay lên cốc cà phê, nhưng lại không cầm lên.
“Chắc đã gọi ra quá khứ đau buồn của cô rồi. Chúng ta đổi chỗ khác nói chuyện nhé.” Takaharu hơi giơ tay lên, gọi nhân viên phục vụ đến.
Cùng tầng cũng có quán rượu, nhưng hai người quyết định đi thang máy xuống tầng hầm. Quán rượu ở đó rất nổi tiếng, bên trong có chỗ ngồi ngăn riêng dành cho khách VIP, nhưng hai người chỉ ngồi ở quầy bar, vì Mifuyu muốn như vậy.
“Tối nay nhiều cặp tình nhân thật, có phải vì sắp đến Giáng sinh không nhỉ?” Takaharu ngoảnh đầu liếc nhìn, “Bình thường đa phần là các doanh nhân vừa mới họp hành xong.”
“Anh Akimura lần nào cũng ngồi ở chỗ dành cho VIP, có lẽ chẳng bao giờ chú ý đến sự tồn tại của các cặp tình nhân.”
“Không. Đừng nhìn tôi vậy mà tưởng lầm, tôi rất thích quan sát người ta, đi đâu cũng ngó nghiêng.” Anh ta chầm chậm xoay cổ, sau đó bật cười, “Những người bên cạnh sẽ nghĩ thế nào về chúng ta nhỉ?”
“Không rõ nữa.”
“Tuy rằng hỏi tuổi phụ nữ là rất bất lịch sự, nhưng chắc có lẽ tôi và cô cách nhau khoảng mười lăm tuổi, à không, có thể là hai mươi tuổi.”
Mifuyu bật cười khúc khích. “Đừng lấy lòng tôi như vậy chứ. Nếu tôi và anh Akimura cách nhau hai mươi tuổi, thế thì chẳng phải tôi thành ra con bé hai chục tuổi đầu à?”
“Tôi năm nay bốn lăm tuổi. Nhìn vẻ ngoài cô cũng chỉ hai bốn hai lăm, nhưng nom biểu hiện già dặn của cô, không thể không cho rằng cô đã tích lũy nhiều kinh nghiệm sống hơn thế, vì vậy tôi mới đoán cô nhỏ hơn tôi mười lăm tuổi.”
“Anh cứ đoán đi.”
“Hai người tuổi tác cách nhau như vậy, ở trong mắt người đòi sẽ là như thế nào nhỉ? Bảo là bố và con gái thì lại gần quá, bảo là anh trai em gái, thì lại cách nhau xa quá. Cấp trên và cấp dưới? Giáo viên và học sinh?”
“Dù là quan hệ gì cũng không thể ở chỗ thế này uống rượu đúng không, vả lại còn chỉ có mỗi hai người.”
“Thế tức là quan hệ của hai người này không bình thường rồi. Vả lại, người đàn ông còn có vợ có con, cũng tức là quan hệ ngoại tình.” Nói tới đây, anh ta đưa ngón tay cái trỏ trỏ qua vai, “Chúng ta có thể đánh cược, ở đây cứ ba người thì sẽ có một người nghĩ như thế.”
“Không phải vậy chứ?”
“Sự thật là thế đấy. Con người mà, ai chẳng thích suy đoán lung tung. Có điều, bọn họ nghĩ thế cũng không phải hoàn toàn sai.
Mifuyu im lặng nghiêng đầu, tựa hồ không hiểu ý tứ thật sự của anh ta.
“Họ đã nhầm ở hai điểm: một là họ cho rằng tôi đã có vợ có con, hai là họ cho rằng chúng ta rời quán rượu sẽ đi khách sạn thuê phòng. Nhưng ngoài ra thì về cơ bản không sai, ít nhất, bọn họ coi như đã nhìn ra được tâm trạng của tôi.”
Tựa như sực hiểu ý anh ta, nét mặt Mifuyu nghiêm túc hẳn. Cô ngồi thẳng người dậy, mặt hướng về phía quầy bar.
“Việc ký hợp đồng hợp tác kinh doanh đến ngày hôm nay là xong rồi, nhưng sau này, vì công việc, chắc chắn chúng ta sẽ còn gặp nhau nhiều, có lẽ cũng sẽ cùng ăn cơm uống rượu giống hôm nay. Khi đó, mục đích của tôi không chỉ dừng lại ở công việc nữa. bởi lẽ đó, tôi muốn nói trước với cô. Nếu cô không muốn tiếp nhận tôi, mong rằng cô có thể nói rõ, sau này tôi sẽ không nhắc lại chuyện này nữa, cũng sẽ chú ý không để cô phải băn khoăn bất cứ điều gì.”
Những lời này anh ta đã nghĩ sẵn từ hôm qua. Dù thế nào, Takaharu cũng không thể nói những lời như kiểu mong muốn đi đến hôn nhân, nhưng nếu không thẳng thắn thừa nhận tình cảm của mình, sự việc sẽ không thể tiến triển. Đây là chủ trương nhất quán xưa nay của anh ta.
Mifuyu hít sâu một hơi, liếm môi, quay lại nhìn anh ta. “Tôi thật sự rất kinh ngạc.”
“Vậy sao? Cô trông không có vẻ gì là quá kinh ngạc cả.”
“Lúc kinh ngạc thật sự, lại không thể để ý thay đổi nét mặt đâu. Chẳng lẽ anh đang nói đùa để khiến tôi phải kinh ngạc hay sao? Nếu thật là vậy, lẽ ra tôi nên phản ứng mạnh hơn một chút mới phải.”
“Cô quả là một phụ nữ sắc sảo.” Takaharu đưa ly rượu lên sát miệng, cười nhăn nhó, “Hờ hững nói lảng sang chuyện khác, thực ra lại đang nhanh chóng tính toán xem trong trường hợp này nên trả lời thế nào mới là thỏa đáng nhất.”
Lần này đến lượt Mifuyu cười nhăn nhó, đôi môi ánh lên lấp lánh.
“Anh nói cứ như tôi là một phụ nữ xấu vậy.”
“Xin chớ hiểu lầm, tôi lại thích điểm này ở cô. Đến giờ tôi vẫn chưa lập gia đình, lý do chỉ có một, chính là chưa gặp được người phụ nữ thông minh. Trong những phụ nữ tôi từng gặp, cô là người thông minh xuất chúng nhất, phụ nữ thông minh thì sắc sảo. Tất nhiên, nếu đổi một góc nhìn khác, cũng có thể hiểu nhầm cô là một phụ nữ xấu.”
Mifuyu hơi nghiêng đầu, sau đó tay chống cằm nhìn anh ta. “Anh đang khen tôi phải không? Biết đâu nếu tôi coi là thật, anh sẽ lại coi thường tôi, cho rằng đây mới đúng là một ả đàn bà ngu ngốc trăm phần trăm.”
“Thôi đánh trống lảng được rồi, có thể cho tôi một câu trả lời không?” Takaharu nhìn thẳng vào mắt cô.
Mifuyu rút bàn tay chống cằm trả về, hai tay vắt chéo nhau trên đầu gối, ngón tay đeo hai chiếc nhẫn thiết kế độc đáo mà cô lấy làm tự hào. “Tôi hiểu tình cảm của anh, thật sự tôi rất lấy làm vinh hạnh.”
“Lấy làm vinh hạnh... cảm giác như đằng sau sẽ có từ ngữ chuyển ý.”
“Ừm, cho phép tôi nối vào phía sau một chữ ‘nhưng’, mong anh cũng đứng ở vị trí của tôi mà nghĩ thử, tôi hoàn toàn không có chuẩn bị gì về tâm lý cả. Tâm ý của anh tôi đã hiểu, ở lớp nghĩa này tôi có thể chấp nhận, nhưng nếu bắt tôi trả lời ngay lập tức thì thật là làm khó nhau quá.”
“Không có hy vọng gì sao?”
“Cách nói này đâu có hợp với anh.”
Takaharu cũng cảm thấy ngại ngùng. Quả đúng là vậy.
“Nói thật lòng, tôi hơi lúng túng. Giờ nghe lời bày tỏ của anh Akimura chắc chắn sẽ không ảnh hưởng đến việc sau này chúng ta gặp lại nhau. Nhưng nếu lần nào gặp nhau anh cũng bắt tôi trả lời thì đấy lại là việc khác.”
Takaharu bật cười khe khẽ. “Nói như thế, tức là muốn bảo lưu thái độ trong một khoảng thời gian?”
“Ừm, anh hiểu như vậy cũng được ạ.”
“Tốt quá, dù đầu sắp lìa khỏi cổ rồi, cũng vẫn còn có hy vọng.” Takaharu lại nâng ly cocktail lên, “Vậy tôi tự mình nâng ly chúc mừng trước một mình nhé.”
“Có phải anh cảm thấy tôi là một ả đàn bà tự cao hay không?”
“Tự cao? Tại sao chứ?”
“Nghe được lời bày tỏ của giám đốc Hanaya nổi tiếng lẫy lừng, không ngờ lại chẳng mừng rỡ nhảy cẫng lên, quả là kỳ lạ.”
Takaharu mỉm cười lắc đầu. “Tôi thừa nhận mình rất tự tin, tôi cũng thừa nhận, có nhiều lúc trước mắt người khác tôi sẽ tỏ ra rất hài hước, nhưng đó chỉ là phương diện công việc thôi. Lúc gặp phải người phụ nữ thông tuệ thật sự, tôi lại chẳng biết nên làm gì, không hiểu phải làm sao mới nắm bắt được trái tim của cô.”
“Cho tôi một ly cocktail.” Mifuyu nói với nhân viên phục vụ, sau đó mỉm cười với Takaharu, “Nói thật, trong đầu tôi lúc này chỉ toàn công việc thôi. Để thực hiện giấc mơ, tôi có rất nhiều điều cần suy nghĩ, hoặc có thể nói là buộc phải suy nghĩ.”
“Giấc mơ... giấc mơ của cô cụ thể là gì vậy?”
“Một hai câu chẳng thể nào nói rõ được, nhưng nếu miễn cưỡng phải nói ra,” cô khẽ hạ cằm xuống, nhìn xéo lên trên, “có lẽ... là theo đuổi cái đẹp.”
“Nói vậy thì mơ hồ quá.”
“Bất cứ ai cũng đều theo đuổi cái đẹp, nhiều người còn không tiếc phung phí tiền của vào việc này, nhiệm vụ của tôi chính là cung cấp cái đẹp cho những người đó. Đương nhiên, chỉ riêng cái đẹp thôi cũng đã có rất nhiều loại hình đa dạng. Có người cho rằng đá quý đẹp, cũng có người cho rằng kiểu tóc đẹp. Tôi nghĩ, cũng có rất nhiều phụ nữ theo đuổi cái đẹp của nhan sắc, tôi mong rằng có thể thỏa mãn tất cả những ước vọng của họ.”
“Cô cũng đã bước đầu có được thành công trong ngành thẩm mỹ rồi. Tôi hỏi thêm một câu nữa, bản phác thảo giấc mơ của cô trông như thế nào? Chẳng lẽ cô muốn nắm trong tay mọi ngành nghề có liên quan đến cái đẹp?”
Mifuyu xua tay. Đúng lúc này, nhân viên phục vụ đặt ly cocktail xuống trước mặt cô. Cô cầm ly rượu lên, nói: “Tôi chưa bao giờ có suy nghĩ cuồng vọng đến mức ấy. Giấc mơ mà tôi phác ra trong đầu là thế này: đầu tiên có một đường hầm, có lối vào và lối ra. Ở chỗ lối vào có một cô gái, bề ngoài không đáng yêu lắm, không trang điểm, quần áo cũng không có phong cách. Nhưng trên tay cô ấy có một chút tiền, có lẽ là đi làm thêm hay gì đó để dành được. Cô ấy cầm số tiền đó đi vào đường hầm. Một lúc sau, cô gái từ trong đường hầm đi ra đã được trang điểm xinh đẹp, kiểu tóc cũng rất phù hợp. Một thời gian sau, cô ấy lại đến, mang nhiều tiền hơn lần trước. Cô ấy đã trở nên xinh đẹp, vì vậy kiếm được công việc thu nhập cao hơn. Cô ấy lại đi vào đường hầm, lúc đi ra, so với lần trước lại càng...”
“Đẹp hơn.” Takaharu và cô đồng thanh nói.
“Có lẽ là mặc một bộ đồ hợp người hơn, hay là đeo thêm trang sức?”
“Hoặc đã giảm béo, cũng có thể là thực hiện liệu trình chăm sóc da.”
“Phẫu thuật chỉnh hình?”
“Cũng có thể.” Mifuyu gật đầu, “Mỗi lần từ trong đường hầm đi ra đều trở nên đẹp hơn.”
“Đường hầm ma thuật này chính là giấc mơ của cô?”
“Cũng có thể tạm nói như vậy.”
“Nếu thế, cô chỉ thỏa mãn nhu cầu của phụ nữ, còn mặc kệ đàn ông ư?”
“Tôi nghĩ, xét về mặt kết quả thì cũng đã thỏa mãn được nhu cầu của đàn ông rồi. Bọn họ chỉ cần đợi ở lối ra đường hầm là xong, những người phụ nữ trở nên xinh đẹp sẽ lần lượt lần lượt đi ra.”
“Cô nghĩ rằng sự theo đuổi của đàn ông đối với cái đẹp, đơn thuần chỉ là sự theo đuổi những người phụ nữ đẹp thôi sao?”
“Tôi chắc chắn một trăm phần trăm.” Mifuyu quả quyết nói, “Chẳng phải thế hay sao?”
Takaharu không phản bác, mà hơi dịch người về phía sau, cố ý đánh giá cô từ đầu đến chân, còn đưa một điếu thuốc lên miệng, châm lửa.
“Sao vậy?”
“Nếu đứng thế thật, bản thân những người phụ nữ trở nên xinh đẹp trong đường hầm ma thuật ấy đã trở thành sản phẩm thương mại mà cô tạo ra.”
“Nói là sản phẩm thương mại không biết có chính xác hay không, nhưng có thể nói là tôi cung cấp vẻ đẹp khiến họ tràn trề tự tin trước mặt đàn ông.”
Takaharu tiếp tục hút thuốc, khói mờ tỏa ra xung quanh. “Những chiếc nhẫn mẫu mà cô cho tôi xem lúc đầu đều rất đẹp, nhưng nếu nói theo cách của cô, cô đã trưng ra với tôi một sản phẩm mẫu còn đặc sắc hơn bội phần.”
“Gì thế nhỉ?” Mifuyu chớp chớp mắt.
“Chính bản thân cô.” Anh ta cầm ly rượu lên, chìa tới trước mặt cô.
Mifuyu khoe hàm răng trắng muốt, nhấm một ngụm cocktail.
.2.Trông thấy Mizuhara Masaya đã lâu lắm mới đến quán ăn cơm, Yuuko giật nảy mình. Anh thay đổi quá nhiều, thậm chí cô còn không nhận ra ngay được. Hai gò má vốn hơi gầy giờ càng thêm hóp lại, hốc mắt trũng sâu, sắc mặt trông rất tệ, và nhất là vẻ mặt u uất nặng nề.
“Anh sao vậy?” Yuuko quên cả đưa khăn bông cho anh.
“Sao vậy là sao?” Anh ngước đôi mắt trũng sâu lên nhìn cô.
“Anh không được khỏe à?”
“Không... không có gì.” Giọng anh nghe chẳng có chút sức lực nào.
“Thế thì tốt... dạo này anh không đến, em còn lo không biết có phải anh bị ốm không nữa. Thật là không sao chứ? Công việc bận quá đúng không?”
Chẳng hiểu vì sao, Masaya cười nhạt. “Người thi thoảng mới gặp như cô mà cũng lo lắng cho tôi, kỳ lạ thật.”
“Anh nói vậy là sao?”
“Không có gì.” Anh hướng ánh mắt lên tấm bảng đen treo trên tường, nơi có viết thực đơn. “Cho một đĩa rau củ hỗn hợp và trứng gà rán, cả bia nữa.”
“Chỉ thế thôi à? Không ăn cơm phần à?”
“Hôm nay thì thôi đi.” Anh bắt đầu xem chương trình đặc biệt nhân dịp cuối năm trên tivi.
Yuuko bưng bia và đĩa đồ ăn khai vị lên, Masaya lắng lặng uống bia, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên nhìn tivi. Sau khi món chính được đưa lên, thái độ của anh cũng không thay đổi.
Trong gần một tiếng, Masaya uống hết hai chai bia lớn, không gọi thêm đồ ăn.
“Hôm nay không lấy đồ ăn đêm à?” Lúc tính tiền, cô hỏi khẽ.
“Không.”
“Nhưng anh đã ăn gì đâu.”
“Không muốn ăn.” Anh ta lấy ra một tờ giấy bạc 5000 yên.
Yuuko không tìm tiền trả lại ngay, mà đưa cho anh một tờ giấy và một cái bút bi. “Cho em biết địa chỉ nhà anh được không? Em muốn gửi thiệp mừng năm mới.”
“Cho tôi hả?” Anh có vẻ hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn đón lấy cây bút. Chữ anh khá đẹp. Yuuko từng nghe một người khách nói rằng, những thợ thủ công trình độ cao viết chữ cũng đẹp.
Viết địa chỉ xong, anh nhận tiền trả lại, đi thẳng ra khỏi tiệm ăn.
Tiệm ăn Okada đóng cửa lúc 12 giờ. Sau khi người khách cuối cùng ra về, Yuuko bắt đầu làm cơm nắm. Bà Satoko kinh ngạc hỏi cô đang làm gì vậy.
“Chốc nữa con đến nhà bạn.”
“Hả? Muộn thế rồi mà.”
“Con biết rồi.”
Có lẽ vì Yuuko thường xuyên ở tiệm ăn đỡ đần đến tận khuya nên ban đêm cô có ra ngoài chơi bố mẹ cũng không quản lý chặt chẽ lắm. Vả lại, nhóm bạn bè mà cô qua lại chủ yếu là bạn chơi từ nhỏ tới lớn cùng khu phố hoặc bạn cùng lớp, xưa nay cô không bao giờ đến những nơi xa lạ.
Nhưng đêm nay, chỗ mà cô muốn đi lại không phải nhà bạn, trong túi áo khoác của cô là mảnh giấy lúc nãy Mizuhara Masaya viết địa chỉ.
Lần theo số nhà trên địa chỉ, cô tìm đến một khu căn hộ hai tầng cũ kỹ. Lan can cầu thang đã gỉ hoen, Yuuko lên cầu thang, tìm được số phòng, rồi nhấn chuông cửa.
Cửa mở, gương mặt gầy guộc của Masaya hiện ra. Yuuko cúi đầu chào anh. Masaya chớp chớp mắt mấy cái. “Yuuko, muộn như vậy rồi...”
“Em mang đồ ăn đến.” Cô giơ cái túi giấy đang xách trên tay lên.
“Mang đến cho tôi hả?”
“Trông anh cứ như thiếu dinh dưỡng ấy, em lo anh không ăn uống tử tế.” Nói tới đây, cô nhận ra vẻ nghi hoặc trên gương mặt Masaya, “Có phải em đang quấy rầy anh không?”
“Không đâu, chỉ là tôi hơi kinh ngạc thôi.”
“Đúng vậy, không báo trước mà đã đến thế này, em xin lỗi ạ.” Yuuko đưa cái túi giấy về phía trước, “Nếu không chê thì anh ăn một chút đi nhé.”
Masaya do dự chìa tay ra, nhưng trước khi nhận túi giấy, anh lại đưa mắt nhìn Yuuko.
“Bên ngoài lạnh không? Hay là vào ngồi một lát, tôi pha trà cho cô uống?”
Cô cũng hiểu, Masaya rất do dự mới thốt ra lời mời này, hẳn là đã nghĩ kỹ việc để một cô gái trẻ vào nhà có ý nghĩa như thế nào.
Yuuko chưa kịp trả lời, anh đã nói: “Muộn quá rồi, không ổn lắm. Để tôi đưa cô về thì hơn.”
“Đợi đã.” Cô luống cuống nói, “có thể vào một lúc cũng được mà.”
“Vậy hả?”
“Dạ.” Cô gật đầu.
“Ừm. Trong nhà bừa bộn lắm, thôi... mời cô vào.” Masaya mở rộng cánh cửa ra.
Vừa vào phòng, Yuuko tức khắc cảm giác được một luồng hơi lạnh. Không phải do nhiệt độ, bên ngoài có lẽ lạnh hon, cô trông thấy cả ánh sáng đỏ phát ra từ lò sưởi điện trong phòng, nhưng sau lưng quả thực là lạnh toát.
Masaya lấy nệm ngồi ra. Trên bàn nhỏ để cái gạt tàn đầy đầu mẩu thuốc lá, lon bia rỗng và túi đựng đậu phộng, chiếc tivi 14 inch đang phát những đoạn đặc sắc nhất trong các cuộc thi đấu thể thao năm nay.
Yuuko ngồi ngay ngắn trên nệm, đưa mắt nhìn quanh trong phòng. Tuy Masaya là đàn ông sống một mình, nhưng nhà cửa thu dọn cũng khá sạch sẽ. Nói cho đúng hơn, trong nhà chẳng có gì mà bày biện cả, cô cảm thấy nơi này thiếu hơi thở của cuộc sống.
“Anh đang làm gì vậy ạ?”
“Chẳng làm gì cả.” Masaya vừa đặt bình nước lên bếp ga vừa trả lời. “Đang xem tivi.”
“Bình thường cũng thế ạ?”
“Ừ, đi làm, ăn cơm, ngủ, vậy thôi.”
“Anh Masaya này, người nhà của anh đâu?”
“Chưa kể với cô à? Trước trận động đất Hanshin Awaji, bố tôi đã tự sát, giờ chỉ còn một mình tôi thôi.”
“Ồ...” Yuuko cảm thấy mình đã hỏi điều không nên hỏi, “Em xin lỗi.”
“Không cần xin lỗi.” Masaya rốt cuộc cũng lộ ra hàm răng trắng bóng. Đã lâu lắm rồi Yuuko không thấy anh cười.
“Thế, anh đón năm mới cũng chỉ có một mình à?”
“Gần như vậy, không có gì đặc biệt. Năm mới hay không với tôi cũng thế cả thôi.”
“Anh không về Kansai thăm bạn bè trước kia à?”
Masaya bật cười. “Có muốn về thì ở đó cũng chẳng còn nhà nữa rồi. Bạn bè thì... mấy năm không liên lạc rồi, không biết bọn họ đang làm gì nữa.”
Thấy ánh mắt ngơ ngẩn xa xăm thoáng lộ ra trong khoảnh khắc ấy, Yuuko có cảm giác anh rất muốn trở về, chỉ là, có nguyên nhân gì đó khiến anh không thể trở về được.
“À, nếu anh không có việc gì, đầu năm mới đi đền thờ với em được không? Dạo gần đây em không đến đó, đột nhiên lại muốn đến.”
“Hả? Cũng được.”
“Đến chỗ chùa Senso nhé. Chắc là sẽ đông đúc lắm, nhưng thế mới có không khí của năm mới chứ. Anh đã đi chùa Senso bao giờ chưa?”
“Chưa, tôi chưa.”
“Quyết định vậy nhé. Ngày mùng ba em đi lúc nào cũng được.”
Nước đã sôi. Masaya đứng dậy, bắt đầu pha trà trong ấm. Hai chén trà này là một đôi, điều này khiến tâm trạng Yuuko thấp thỏm không yên, nhưng cô quyết định không nghĩ sâu hơn.
“Cô đã có lòng mang đồ ăn ngon đến cho tôi, vậy chúng ta cùng ăn một chút nhé.” Lúc mang trà ra, Masaya nói.
“Vâng. Anh nếm thử đi, toàn là món đặc biệt của quán nhà em đấy. Chắc anh đều đã ăn rồi.”
“Đồ ăn của quán Okada là ngon nhất rồi, tay nghề của ông chủ là nhất.” Masaya cầm đôi đũa dùng một lần lên.
“Cảm ơn anh. Nếu bố em nghe thấy hẳn là sẽ vui lắm.”
Masaya đưa đũa về phía món rau chân vịt lạnh, sau đó thử thêm món trứng gà rán và rau củ hầm. Mỗi lần ăn một miếng, anh đều tấm tắc: “Quả là ngon thật.”
“À, bao giờ thì đi thăm đền nhỉ?” Yuuko ngước mắt nhìn Masaya. Anh đang lẳng lặng gắp thức ăn vào miệng. “Anh này.” Yuuko định hỏi lại lần nữa, anh đã cất lời.
“Không hẹn trước với cô được.”
“Ủa... có chuyện gì ạ?” Cô thầm nhủ, vừa nãy còn nói là không có việc gì cơ mà.
“Đôi khi đột nhiên lại có việc.”
“Vậy thì chịu rồi. Anh gọi điện thoại cho em là được, mình có thể đổi thời gian hẹn mà.”
“Ừm. Nhưng tôi vẫn không thể hẹn với cô được. Tôi, tôi không quen như vậy, thật ngại quá, cô mời người khác đi vậy.”
Yuuko cúi đầu. Cô nghĩ Masaya không muốn đi thăm đền với mình, có cảm giác lòng tự tôn bị tổn thương.
Masaya vẫn đang ăn món rau củ hầm. Yuuko nhận ra vẫn còn một hộp chưa mở ra. “Em mang cả cá sống nữa đấy.”
“Gì hả?” Không hiểu sao, sắc mặt Masaya trở nên đáng sợ.
“Cá ngừ. Bố em cũng rất vừa ý đấy, bảo là hôm nay nhập được đợt cá rất tươi ngon.” Yuuko mở hộp, đưa tới trước mặt anh.
Sắc mặt Masaya sa sầm lại. Trông thấy những miếng cá sống, anh chau mày, nhìn lảng đi chỗ khác.
“Sao vậy anh?”
“Không có gì...”
Yuuko mang cả đĩa nhỏ, nước tương và mù tạt đến, cô bày những thứ này ra trước mặt anh.
Masaya hít sâu một hơi, chầm chậm đưa đôi đũa lại gần chỗ cá ngừ. Anh gắp một miếng, chấm vào nước tương, nhìn chằm chằm hồi lâu rồi mới cho vào miệng.
“Ngon không ạ? Bố em nói hiếm khi nào mua được cá ngon thế...” Cô đột nhiên im bặt. Masaya trông có vẻ không ổn lắm. Sắc mặt anh trong nháy mắt đã trở nên trắng bệch, mồ hôi túa ra đầm đìa. Liền sau đó, anh bụm chặt miệng, đứng dậy chạy vào trong bếp.
Yuuko ngẩn người ra nhìn Masaya đang nôn mửa không ngừng bên bồn nước, một lúc sau cô mới định thần lại được, vội vàng chạy lại sau lưng anh. “Anh không sao chứ? Sao vậy ạ?”
Nôn xong, Masaya vẫn thở hồng hộc. “Tôi xin lỗi, không sao đâu.”
“Anh còn nói là không sao nữa...”
Masaya không ngoảnh lại, lắc lắc đầu. “Không phải do cá ngừ, nhưng chắc tôi không ăn được nữa rồi, cô dọn giúp đi vậy.”
“Ưm, vâng.” Yuuko thu dọn hộp thức ăn. Trước đó, cô đã ăn thử một miếng, hình như không bị biến chất, mùi vị vẫn rất tươi ngon.
Masaya xối nước cho sạch bồn rửa, rồi súc miệng đi súc miệng lại, lấy khăn bông lau khô miệng xong mới quay lại. Anh điều hòa hơi thở, hai vai liên tục nhô lên hạ xuống. “Xin lỗi, cô đã cất công mang cho tôi, thế mà lại...”
“Không sao... rốt cuộc là do đâu thế ạ? Hình như cá không bị biến chất.”
“Không phải tại cá ngừ. Nguyên nhân là ở tôi.”
“Nguyên nhân... gì vậy ạ?”
Masaya không trả lời, anh lại cầm đũa lên vươn về phía món rau, thế nhưng, có lẽ do đã không còn cảm giác muốn ăn, bàn tay anh ngừng lại giữa chừng, đoạn buông đũa xuống. “Thực ngại quá, cô có thể mang về được không?”
“Ồ, được ạ, em xin lỗi.” Yuuko cuống quýt thu dọn. Cô rất lúng túng, lại bắt đầu thấy bất an, ngờ rằng mình đã làm chuyện gì thừa thãi.
“Đồ ăn của cô mang đến đều rất ngon, cá ngừ... chắc là cũng rất ngon.”
“Anh Masaya, có phải anh không được khỏe không ạ?” Yuuko hỏi.
Masaya vươn tay lấy bao thuốc, nhưng nhìn gương mặt nhăn nhó của anh, có thể thấy thuốc lá cũng chẳng ngon lành gì.
“Anh Masaya...”
“Tôi không sao,” anh đanh mặt lại. “Chỉ là dạ dày không ổn lắm, đừng để tâm.”
“Đi khám bác sĩ xem thế nào?”
“Mấy ngày nữa tôi đi.”
Yuuko ý thức được sự việc không phải như vậy. Nếu chỉ là dạ dày không ổn thì sẽ không như thế. Anh đang che giấu điều gì?
Ngón tay kẹp điếu thuốc của Masaya run run, sắc mặt vẫn trắng nhợt.
“Tay anh...”
“Không sao.” Anh muốn giấu bàn tay cầm điếu thuốc đi.
“À, anh Masaya...”
“Phiền quá đi, cô cứ mặc xác tôi!”
Yuuko đờ ra không thể nhúc nhích, như bị đông cứng lại. Bầu không khí căng thẳng nặng nề đến độ khiến người ta không thở nổi. “Em biết rồi, em về đây. Em xin lỗi, toàn làm những chuyện thừa thãi.”
Yuuko cầm chiếc túi giấy đứng lên. Masaya ngồi khoanh chân bất động. Khói thuốc chầm chậm lượn vòng quanh.
Cô đang định đi giày thì liếc thấy cái đĩa nhỏ rơi bên cạnh Masaya. Đĩa là của cô mang đến, lúc nãy khi chạy vào bếp anh va phải khiến nó rơi xuống đất.
Cô bước lại nhẹ nhàng nhặt đĩa lên. Nước tương bên trong đã bắn ra tung tóe, cô lấy khăn giấy ở bên cạnh lau sạch sẽ.
Đột nhiên, cánh tay Masaya vươn ra, chụp lấy cổ tay Yuuko. Cô không kìm được kêu lên kinh hãi, đang định hỏi anh làm gì, thì một lực kéo mạnh mẽ ập đến. Yuuko bị kéo ngã vật ra chiếu tatami, Masaya bổ nhào lên người cô.
“Đừng làm vậy, đừng mà!”
Miệng Yuuko bị miệng anh bịt chặt. Liền sau đó, bàn tay anh đã thô lỗ thọc sâu vào trong áo len của cô.
Mặc dầu đầu óc trống rỗng, Yuuko vẫn ra sức vùng vẫy. Nhân lúc miệng Masaya vừa rời ra trong giây lát, cô cắn mạnh vào môi anh.
Sức Masaya yếu dần. Cô đẩy anh ra, dùng cả tay lẫn chân lao ra bên ngoài, xách đôi giày thể thao để ở cạnh cửa, chạy chân trần ra khỏi phòng, tới tận ngoài đường cái mới đi vào.
Về đến nhà, Yuuko vẫn không thể bình tĩnh lại. Cô không ngờ rằng Masaya lại làm chuyện như thế. Nếu thái độ của anh dịu dàng hơn, chắc chắn cô đã để yên cho anh rồi. Sao anh phải thô bạo thế? Chẳng lẽ cảm thấy cô gái này có ý với mình thì không coi cô ta ra gì nữa sao?
Điều khiến Yuuko bị sốc không phải hành vi của anh, mà là bởi cô đã thấy một bộ mặt khác của Masaya. Đêm hôm đó, cô trằn trọc mãi không sao ngủ được.
Yuuko buồn bã mất hai ba ngày, một ý nghĩ khác dần dần phình to trong tâm trí cô. So với hành vi của Masaya ngày hôm ấy, Yuuko để ý đến sự thay đổi trước đó của anh hơn. Phải chăng đã có chuyện gì không hay xảy ra với anh? Có lẽ anh làm vậy với cô chỉ là để quên đi chuyện kia, hoặc là anh đang gắng sức phát ra tín hiệu cầu cứu. Cô thậm chí còn bắt đầu thấy ân hận vì khi ấy mình không hỏi rõ duyên cớ đã bỏ chạy.
Đêm giao thừa mấy ngày sau, quán ăn Okada vẫn mở cửa bình thường, đóng cửa sau khi chương trình liên hoan ca nhạc tất niên của đài NHK kết thúc đã trở thành thông lệ hằng năm.
Yuuko bận rộn giao đồ ăn bên ngoài. Quán Okada nhận mấy đơn đặt hàng bữa ăn cuối năm, phải đưa đồ ăn đến cho vài vị khách đặc biệt.
Chiều tối, khi quay về quán ăn, cô phát hiện trên bàn ăn còn trống để một cái túi giấy quen thuộc, chắc chắn là cái túi để ở nhà Masaya. Lúc đó cô cuống cả lên, quên luôn hộp thức ăn ở căn hộ của anh. Sau đấy, cô nhớ ra ngay, nhưng không cách nào quay lại lấy được, còn đang rầu rĩ vì chuyện này.
“Mẹ à, đây là...”
“Ồ, anh thợ vóc người cao ráo hay đến nhà mình ăn mang đến đấy, bảo là anh ta mượn của con.”
“Lúc nào thế ạ?”
“Vừa mới rồi.”
Yuuko xoay người lao ra cửa, chạy thật nhanh trên con đường tới nhà Masaya.
Chẳng mấy chốc, phía trước xuất hiện một bóng người cao lớn mặc áo chống rét màu xanh lá cây, tay thọc vào túi áo, đang lững thững đi về phía trước.
“Anh Masaya.”
Nghe thấy tiếng gọi, anh đứng lại, chầm chậm quay đầu, đôi mắt đờ đẫn trông thấy cô liền trợn to ra: “Yuuko...”
Cô chạy tới bên cạnh anh, song lại không biết nên nói gì. Cô bắt đầu tự hỏi: Tại sao mình lại đuổi theo?
“Lần trước, thật sự xin lỗi cô,” Masaya nói, “tôi không biết lúc đó mình bị sao nữa. Chắc hẳn là cô giận lắm.”
“Không giận, mà kinh ngạc nhiều hơn.”
“Tôi nghĩ chắc chắn là thế rồi.” Masaya cúi người thật thấp, “Tôi xin lỗi.”
“À, có phải đã xảy ra chuyện gì không ạ? Nếu không ngại, anh cứ nói với em.”
Masaya mỉm cười. “Cảm ơn. Yuuko, chỉ có mình cô nói những lời này với tôi thôi, cô thật tốt bụng.”
“Anh đừng coi người ta như trẻ con mãi thế,” cô trợn tròn mắt, “em đang lo lắng cho anh mà.”
Sắc mặt Masaya lập tức nghiêm túc hẳn. Anh nheo mắt lại, né tránh ánh mắt Yuuko, dường như đang nhìn thứ gì đó lóa mắt lắm. “Tốt nhất cô đừng dính líu gì đến tôi, tôi không phải loại người tử tế gì đâu.”
“Sao lại thế được? Em tin là mình không nhìn nhầm người.”
Masaya cúi đầu xuống nhìn Yuuko, ánh mắt đầy vẻ chân thành. “Nếu tôi đã giết người, cô sẽ thế nào? Có còn tin tôi không?”
Yuuko nín thở, nhìn chằm chằm vào mắt anh, tim đập thình thịch.
Masaya khẽ cười. “Đùa với cô thôi, bị lừa rồi hả? Yuuko, trình độ nhìn người của cô vẫn còn non lắm.”
Masaya đi tiếp. Yuuko đuổi theo. “Mong anh nói cho em biết một chuyện này thôi. Mấy hôm trước anh như thế, vì đó là em, hay chỉ là để thỏa mãn, với ai cũng thế cả?”
Masaya dừng bước, nhíu mày lại. “Sao lại hỏi chuyện này?”
“Nếu câu trả lời là vế sau, em sẽ không bao giờ tha thứ cho anh. Anh nói rõ cho em đi, là thế nào?”
Masaya chớp mắt, tránh né ánh mắt của cô, rồi đột nhiên thở dài một tiếng. “Vừa nãy tôi nói rồi, chính tôi cũng không biết lúc đó mình bị sao nữa, dù là ai cũng thế cả thôi.”
“Anh nói dối...” Cô lắc đầu, “Anh gạt em!”
“Yuuko, tha thứ cho tôi, sau này đừng dính líu gì với tôi nữa.” Masaya đi tiếp, tựa như đang dùng tấm lưng của mình để nói, đừng đi theo tôi.
.3.Bên cạnh Ougioohashi ở khu Adachi phát hiện một xác nam giới chết không rõ nguyên nhân, bị nhét vào cốp sau một chiếc xe hơi bỏ đi. Cái xác hoàn toàn lõa lồ, gương mặt và dấu vân tay đều bị hủy hoại, trên cổ có dấu vết bị siết. Chiếc xe là đồ ăn trộm.
Việc cần kíp trước mắt của đội điều tra là xác định nhân thân người chết. Cảnh sát lấy khu vực Tokyo làm trung tâm, tiến hành điều tra lại các trường hợp bỏ nhà ra đi hoặc mất tích mới báo án trong thời gian gần đây. Manh mối duy nhất chỉ là dấu vết điều trị nha khoa.
Kato Wataru ở tổ của Mukai trong đội điều tra cũng tham gia vào công tác này. Từ lâu ông đã chán ngấy công việc trinh sát đơn điệu này rồi, tuy là nhiệm vụ định mức được chỉ định, nhưng hầu như ông chỉ ngồi trong quán cà phê giết thời gian.
Tối hôm đó, ông cũng chẳng buồn điều tra nghiêm túc gì đã trở về phòng cảnh sát. Ông không về trụ sở, vì không muốn nhìn thấy gương mặt đanh lại của đội trưởng Mukai.
Kato đi tới chỗ ngồi, thấy tay đồng nghiệp trẻ Nishizaki đang rạp người trên bàn viết gì đó, chắc lại là báo cáo. Mấy hôm trước, đã phát hiện một người mất tích rất giống với xác chết nam giới kia, nhưng sau khi qua máy tính phân tích, lại phát hiện đó không phải cùng một người.
“Sếp lại nổi cáu lên rồi, bảo anh không chịu làm việc nghiêm túc.” Nishizaki ngẩng đầu lên cười.
“Mặc xác ông ấy. Vô lý lắm, thời đại thông tin rồi mà còn phải đi khắp nơi hỏi han này nọ, quá là hoang đường.” Kato ngồi xuống ghế, kéo kéo chiếc cà vạt.
“Thẩm tra kỹ càng, không được bỏ sót là hợp lý nhất, đây vốn là chủ trương nhất quán của các sếp mà.”
“Bọn họ chỉ muốn cái công trạng ‘đã điều tra toàn bộ’ thôi. Nếu phát hiện có sơ sót trong điều tra sẽ bị truy cứu trách nhiệm mà. Chính vì mấy người đấy cứ tính toán chuyện này, nên mới bị bọn người xấu lợi dụng sơ hở. Bọn chúng đã thành thạo máy tính rồi, còn đám cảnh sát chúng ta đến giờ vẫn đang dùng bàn tính gảy tay.”
Nishizaki cười nhăn nhó đứng lên, có vẻ muốn đi vệ sinh.
Kato châm thuốc lá, xoay xoay cổ, khớp xương kêu lên răng rắc.
Lúc điếu thuốc cháy được chừng hai phân, ánh mắt ông bất chợt dừng lại trên bàn của Nishizaki ở bên cạnh, trên đó để tờ báo cáo mới viết được một nửa.
Kato cầm bản báo cáo lên, đọc lướt qua một lượt. Đó là biên bản ghi chép cuộc nói chuyện với vợ một người mất tích tên Soga Takamichi, chính là trường hợp mấy hôm trước đã được xác nhận không liên quan gì đến vụ án này. Kato thầm nhủ, cái thứ này lẽ ra chẳng cần phải tốn công viết.
Kato hững hờ xem lướt qua nội dung báo cáo, ánh mắt đột nhiên dừng lại, sau đó trợn tròn mắt lên, đọc thật kỹ rồi lại đọc lại từ đầu thêm một lượt nữa.
Lúc này, Nishizaki quay lại. “Sao thế ạ?”
“Đây là cái gì?”
“À... lần trước làm rộn hết cả lên, lại còn phiền cả đến bên phòng giám định, thế nên tôi muốn tổng kết lại một chút.”
“Tôi không hỏi cậu chuyện đó. Người phụ nữ xuất hiện trong này, cậu đã gặp chưa?”
“Người phụ nữ?”
“Ừ, ngày hôm đó Soga Takamichi đi gặp con gái của cấp trên cũ. Chính là người phụ nữ này.”
“À, anh muốn nói đến người mà anh ta đã hẹn gặp ở quán cà phê chứ gì, tên là gì ấy nhỉ?”
“Shinkai, Shinkai Mifuyu. Tôi hỏi cậu đã gặp cô ta chưa?”
Nishizaki hoang mang lắc đầu, tựa hồ không hiểu sao Kato lại đột nhiên hưng phấn như thế. “Chưa, vì không biết người chết có phải Soga Takamichi hay không. Kết quả đã chứng thực là không phải.”
“Cái cô Shinkai Mifuyu, liệu có phải chính là người phụ nữ đó không nhỉ?”
“Người nào?”
“Nghe thấy cái tên Shinkai Mifuyu, cậu không nhớ ra chuyện gì à? Cái tên này không thường gặp cho lắm.”
“Không. Tôi cũng cảm thấy đây là một cái tên hiếm gặp... ai vậy nhỉ?”
“Vụ bom thối ở Hanaya, cậu quên rồi à?”
“Hanaya hả? Vụ ấy thì còn nhớ.” Nishizaki chợt biến sắc mặt, trợn mắt há hốc miệng ra, “A, Shinkai... đúng rồi, kẻ bám đuôi...”
“Hamanaka.” Kato lục lọi trong trí nhớ, “Kẻ bám đuôi ấy họ Hamanaka, là người phụ trách tầng ở Hanaya. Ông ta nói Shinkai Mifuyu là tình nhân của mình.”
“Tôi nhớ ra rồi. Người phụ nữ đó rất ghê gớm, từ đầu đến cuối kiên quyết phủ nhận quan hệ với Hamanaka. Kato, lúc đó anh cảm thấy cô ta nói dối nhỉ.”
“Cái cô Shinkai Mifuyu này,” Kato chỉ bản báo cáo của Nishizaki, “liệu có phải là người phụ nữ đó không?”
“Không rõ nữa.” Nishizaki nghiêng đầu, “Cái tên này rất hiếm gặp, có lẽ không phải là trùng tên họ. Lúc nãy vừa mới nói rồi đó, vốn định điều tra rõ thân phận người chết xong rồi mới... đây cũng là chỉ thị của các sếp.”
“Chuyện này thì chẳng sao, tôi hiểu.” Kato đặt báo cáo lên bàn của Nishizaki, lại châm một điếu thuốc nữa.
“Nếu là cùng một người, anh cảm thấy có gì đáng nghi không?”
“Không, cũng không phải là có điểm gì đáng nghi.”
“Nhưng nhìn mặt anh, rõ ràng là rất để tâm. Kato, lúc ấy anh đã có một suy đoán rất táo bạo còn gì? Anh nói có hai tên bám đuôi, kẻ theo dõi Shinkai Mifuyu và người quấy nhiễu những nhân viên nữ khác trong cửa hàng không phải là một, kẻ bám đuôi thứ hai kia chính là thủ phạm của vụ bom thối... tôi cảm thấy rất có lý.”
“Viết tiểu thuyết thì được, nhưng không thể khiến các sếp chấp nhận.”
Kato nhớ lại tình hình lúc đó. Mặc dù hơi đặc biệt, nhưng ông rất tự tin với suy luận của mình. Nếu cấp trên có thể chấp nhận quan điểm của ông mà phái người điều tra đến cùng, chắc chắn sẽ tìm ra được chứng cứ. Nhưng cấp trên chỉ tập trung vào Hamanaka, cuối cùng đã lọt vào giữa một mê cung.
Kato nhớ rất rõ gương mặt Shinkai Mifuyu, đặc biệt là đôi mắt của cô, đến nay hình ảnh đôi mắt ấy vẫn còn in sâu trong óc ông. Lúc bị cô nhìn chằm chằm, người ta sẽ có một cảm giác bất an không thể gọi tên, cơ hồ cả người đều bị hút vào trong đó vậy. Hễ hồi tưởng về ánh mắt ấy của cô, là cảm giác đó lại xuất hiện.
Người phụ nữ đó lại xuất hiện rồi...
Chắc chắn là một sự ngẫu nhiên. Người làm cảnh sát hình sự, tất nhiên sẽ gặp phải chuyện này. Mỗi lần phá án, đều phải gặp mặt rất nhiều người, tuy rằng các vụ án hoàn toàn khác nhau, song sau mấy năm có thể sẽ lại tìm đến cùng một người để điều tra. Tình huống này, bản thân ông cũng từng gặp phải rồi.
Nhưng người phụ nữ tên Shinkai Mifuyu đó... Kato cho rằng không thể coi là ngẫu nhiên được. Trong vụ án ở Hanaya, cô ta cũng ở một vị thế hết sức nhạy cảm, còn lần này người hẹn gặp cô ta lại mất tích.
Ông định thần lại, chợt nhận ra Nishizaki đang nhìn mình với ánh mắt lo lắng, bèn cười nhăn nhó, búng tàn thuốc lá đi.
“Tôi bị sao vậy nhỉ? Người chết không phải là Soga Takamichi, dù có liên can gì với Shinkai Mifuyu đi chăng nữa, chúng ta cũng chẳng thể làm gì được.”
Nishizaki dường như đã nhìn ra được ý đồ của Kato, không nói không rằng, chỉ nhếch mép lên cười.
Hai ngày sau, thân phận của cái xác cạnh Ougioohashi đã được tra rõ. Tại một bệnh viện nha khoa ở khu Mitaka phát hiện ra một bệnh án hoàn toàn trùng khớp với tình trạng của người bệnh, đó là ông chủ một xưởng in nhỏ, không bao lâu sau, vợ ông ta và tình nhân đã bị bắt vì nghi giết người.
Những chuyện này đều không liên can gì đến Shinkai Mifuyu.
.4.Kyoko đang ăn sáng với con gái Haruka như thường lệ, thì điện thoại đổ chuông. Người có phản ứng trước không phải Kyoko, mà là Haruka. Con bé dừng đũa, liếc mắt nhìn điện thoại. Ánh mắt đó đã không đơn thuần là mong đợi nữa, mà còn chứa đựng cả vẻ khẩn thiết bi thương, liền sau đó, hai mẹ con nhìn nhau. Tình huống này đã lặp đi lặp lại vô số lần gần một năm nay. Kyoko nhìn con gái mỉm cười khe khẽ lắc đầu, ý như đang nói... không phải, chắc chắn là không phải. Cô cố gắng giảm thiểu sự thất vọng của con gái xuống mức thấp nhất, đồng thời cũng xây dựng cho mình một hàng rào phòng ngự.
Kyoko cầm ống nghe lên. “A lô, đây là nhà Soga.”
“A lô, tôi là Morikawa.” Một giọng nam rất lưu loát vang lên, “Đối với các gia đình có học sinh tiểu học, đây là tin cực kỳ tốt lành. Xin lỗi, cho tôi hỏi nhà chị có đang thực hiện hình thức giáo dục tiếng Anh nào đó cho con trẻ không?”
“Giáo dục tiếng Anh?”
“Đúng thế. Nếu hiện nay vẫn chưa làm, chị nhất định nên thử một lần. Không phải kiểu ngồi trước bàn học truyền thống đâu...” Người ở đầu dây bên kia thao thao bất tuyệt.
“Nhà tôi không dùng đâu, không có tiền.”
“Phí tổn không nhiều đâu ạ. Nếu chị chưa hiểu rõ, tôi có thể đến tận nhà giải thích rõ ràng cho chị được không ạ?”
Kyoko lại nói “Không cần” một lần nữa, sau đó dập máy. Dạo gần đây, những cuộc điện thoại kiểu này rất nhiều, người thì môi giới bán nhà, người thì bán đất xây mộ, còn cả đề nghị đầu tư. Thật không hiểu nổi làm cách nào mà họ biết được số điện thoại nhà nữa.
Định thần lại, Kyoko đột nhiên nhận ra Haruka đang chăm chú nhìn mình với ánh mắt buồn bã. Kyoko lắc đầu. Con bé cúi gằm mặt xuống, lại chậm rãi ăn tiếp bữa sáng, vẻ u uất ấy của nó không thể chỉ miêu tả bằng một từ “thất vọng” được. Chỉ riêng việc làm con bé hụt hẫng như thế, đã đủ để cô rủa đám người chẳng để ý gì người khác, cứ gọi điện thoại bán hàng bừa bãi ấy là bọn tội ác chất chồng rồi.
Kyoko an ủi con gái đang ủ rũ một lúc, cuối cùng cũng tiễn được nó đi học. Sau đấy, cô thu dọn qua loa đống bát đũa, chuẩn bị ra ngoài. Kyoko chỉ trang điểm lấy lệ, khoác lên người bộ vest giản dị mua đại hạ giá, đứng trước gương một lát cho có, thế nhưng tâm trạng vẫn chẳng tốt lên tẹo nào. Nỗi u uất và cảm giác thê lương trống rỗng khuấy đảo tâm trí cô.
Giờ này năm ngoái, Kyoko nằm mơ cũng không bao giờ nghĩ mình sẽ ra nông nỗi này. Thời điểm ấy là đỉnh điểm của hạnh phúc. Haruka sắp vào lớp một, Kyoko rất phấn khởi, còn rủ bạn đi cùng để chọn quần áo cho con mặc lúc nhập học, khi đó, người bạn còn rất hâm mộ cô vì có tiền mua hàng hiệu cao cấp. Cô nhìn mình trong gương rồi thở dài cảm thán, mới chỉ có một năm, sao lại thay đổi nhiều đến thế? Trông cô như thể già đi mười tuổi, gương mặt hoàn toàn chẳng còn chút sức sống nào.
Đã gần một năm kể từ ngày cơn ác mộng đó xảy ra.
Không, cơn ác mộng ấy vẫn còn đang tiếp diễn. Ngày hôm đó, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với người chồng vẫn đi làm như thường lệ của cô? Đến giờ, cô vẫn chưa có câu trả lời. Cô đã chuẩn bị tâm lý rằng chồng mình không còn sống trên đời này nữa, sống đến giờ cô vẫn còn chút hy vọng mong manh, có lẽ một ngày nào đó anh sẽ đột nhiên trở về. Không chỉ Haruka, mà chính bản thân cô mỗi lần điện thoại đổ chuông, lại nghĩ không biết đấy có phải là điện thoại của Takamichi hay không.
Cô bắt đầu đi làm từ mùa thu năm ngoái, trước đó thì dùng tiền tiết kiệm T