← Quay lại trang sách

Chương 6 .1.

Masaya bị Fukuta gọi vào văn phòng. Bàn thiết kế phủ một lớp bụi mỏng, trên bàn chất đầy tài liệu và các tập hồ sơ, xem ra đã có một khoảng thời gian không đụng chạm đến. Đầu mẩu thuốc lá đầy ú ụ trong cái gạt tàn nhôm đặt trên tập hóa đơn thu chi, tàn thuốc vương vãi cả ra ngoài.

“Masaya, cái này đưa trước cho cậu.” Fukuta cúi đầu đẩy qua một phong bì màu nâu sẫm. Masaya cầm lấy xem, thấy bên trong có hai tờ 10000 yên và mấy tờ 1000 yên. “Đây là...”

“Tiền lương tính đến ngày hôm nay.”

Masaya nhìn gương mặt giám đốc. Đã gần nửa năm nay, tiền lương được tính theo ngày. Công việc quá ít, ngay cả anh, công nhân duy nhất của xưởng cũng không cần phải đến làm hằng ngày nữa. Tiền lương được phát vào khoảng ngày hai lăm hằng tháng, hôm nay mới là ngày mười lăm tháng Mười một, sớm hơn thường lệ đến mười ngày.

“Ông định đóng cửa xưởng à?” Masaya hỏi.

Fukuta so vai lại, gật đầu. “Đơn đặt hàng đã ít đến mức này, thực sự hết cách rồi. Hiện giờ lúc nào có việc mới gọi cậu đến xưởng, nhưng thời gian còn lại cậu cũng không thể chơi không mãi được, đúng không? Phía tôi cũng vậy, nếu một tuần máy móc chỉ chạy có ba bốn tiếng đồng hồ thì cũng không thể tiếp tục duy trì được nữa.”

Masaya thở dài, giống hệt như tình trạng gia đình anh lúc trước. “Ông có nợ tiền không?”

“Ừm.” Fukuta gãi đầu, đảo mắt một vòng xung quanh phòng làm việc, “Chỗ này cũng không xong rồi.” Ý chừng như đang nói ông ta đã đem thế chấp cả xưởng lẫn nhà của chính mình.

“Thật ngại quá, chỉ có một chút gọi là.” Fukuta nhìn chiếc phong bì trên tay Masaya.

“Cả tháng nay cũng có làm việc gì đâu.”

“Vốn tưởng là kinh tế cũng tới lúc khởi sắc lại rồi, chẳng ngờ lại kém đến mức này.” Fukuta lắc đầu, “Cứ thế này, tình hình chắc chắn sẽ càng lúc càng tệ hơn mà thôi.”

“Sau này ông có dự tính gì?”

“Không biết nữa. Ở đây được đến lúc nào hay lúc ấy thôi, tôi cũng chẳng còn nơi nào để đi được nữa.”

Masaya không biết nên nói gì cho phải. Anh hiểu rõ hơn ai hết, lúc này, có nói gì cũng vô ích.

“Cậu làm ở đây cũng được gần ba năm rồi, nhanh thật đấy.”

“Cảm ơn ông vẫn quan tâm chăm sóc tôi lâu nay.”

“Người nên cảm ơn là tôi mới đúng. Cũng may mà có cậu, cái xưởng này mới cầm cự thêm được một thời gian. Nếu không có cậu thì đã phải đóng cửa từ năm ngoái rồi. Cậu có tay nghề tốt, hẳn là có thể tìm được việc, cố gắng lên nhé.”

“Giám đốc cũng phải cố gắng đấy. Ngoài ra, việc kia tốt nhất là đừng nên làm nữa.”

“Chuyện gì cơ?”

“Việc riêng mà ông nhận ấy, tôi đã làm khá nhiều rồi, ông tưởng tôi không phát hiện ra đó là linh kiện của thứ gì sao?”

Fukuta lúng túng ngoảnh đầu đi.

“Kích cỡ sai một li thôi cũng đủ chết người rồi. Dù rằng giám đốc không tự mình dùng, nhưng lúc xảy ra sự cố, người bị căm hận chính là giám đốc đấy.”

Fukuta không gật đầu, vẻ mặt vừa như cười gượng, lại vừa như tự giễu, vỗ vỗ tay lên gáy.

Ra khỏi xưởng, Masaya đi thẳng về chỗ ở, giờ vẫn còn quá sớm để ăn cơm tối. Anh thay quần áo, chuẩn bị đi tắm, định nghỉ một lúc cho ấm người rồi đi ăn. Anh tính đến quán mì ramen bình thường vẫn hay ăn. Dạo gần đây, anh không đến quán Okada lần nào nữa.

Masaya đang kiểm tra nhiệt độ nước tắm thì chuông cửa vang lên. Trong nháy mắt, trong đầu anh hiện lên một gương mặt.

“Ai đấy?” Anh đứng sau cửa hỏi vọng ra.

“Em đây.”

Nghe thấy giọng nói, cả người Masaya căng ra, vội vàng mở cửa. Bên ngoài có một phụ nữ đeo kính gọng đen, mặc áo khoác dài, để tóc ngắn. Mất đến hai ba giây, Masaya mới nhận ra Mifuyu. “Sao lại ăn mặc kiểu này?”

“Đừng hỏi, cho em vào trước đã.” Mifuyu nhanh nhẹn lách qua cửa. Cô bỏ kính, rồi gỡ bộ tóc giả trên đầu xuống, xong xuôi mới cởi áo khoác. Mái tóc dài ngang lưng bị một thứ trông như tấm lưới búi tóm lại. Mifuyu tháo thứ ấy xuống, dùng ngón tay cào cào vài lượt để tóc rũ thẳng ra. Bóng cô phản chiếu trên cánh cửa kéo tủ âm tường không ngừng lay động.

“Em hóa trang đấy à?” Masaya hỏi.

“Định là thế, nhưng cũng không được ổn cho lắm, ăn mặc giống một bà nội trợ bình thường có lẽ còn đỡ thu hút chú ý hơn. Nhưng thôi chẳng sao.” Cô ngồi xuống nệm, ngẩng đầu lên nhìn Masaya vẫn còn đang đứng đờ ra ở đó, mỉm cười, “Lâu rồi không gặp.”

“Một tháng rồi.”

“Lâu như vậy cơ à?”

Masaya khoanh chân ngồi xuống. “Cũng không có lấy một cuộc điện thoại, em đang làm gì vậy?”

“Em xin lỗi, dạo này bận quá.” Mifuyu chắp hai tay trước ngực, “Hôm nay cũng phải tranh thủ thời gian đến đây đấy. Đang chuẩn bị cho một hoạt động lớn.”

Masaya ngoảnh mặt đi, nuốt một ngụm nước bọt. Anh chẳng còn tâm trạng nào mà phụ họa theo cô.

“Sao thế?” Mifuyu nhìn thẳng vào mặt anh.

Anh cũng nhìn vào gương mặt cô: “Mifuyu, em nghiêm túc đấy à?”

“Cái gì chứ?”

“Còn hỏi nữa... em thật sự muốn làm đám cưới với tay giám đốc Hanaya đó hả?”

“Còn phải nói nữa sao! Chuyện này sao có thể nói bừa được?”

Masaya hít sâu một hơi, quay người lại đối mặt với Mifuyu: “Không thể nghĩ lại à?”

“Đến nước này rồi còn nghĩ ngợi gì nữa?”

“Nhưng mà, Mifuyu, em không hề yêu anh ta, sao...”

“Khoan đã,” Mifuyu chìa hai tay về phía anh, gượng gạo cười một tiếng, “lúc trước em đã giải thích chuyện này mấy lần rồi còn gì? Em không yêu anh ta, nhưng em thích địa vị làm vợ anh ta. Muốn có được thứ mình ưa thích, đây là điều rất tự nhiên mà?”

“Chuyện này... cũng thật kỳ cục.”

Mifuyu nghiêm mặt, khoanh tay trước ngực, nói khẽ: “Masaya, có phải anh muốn nói, em kết hôn vì tiền là động cơ không thuần khiết?”

Thấy anh lại ngoảnh đầu đi, Mifuyu tỏ vẻ bất lực nói: “Đúng là hết cách với anh. Chừng này tuổi đầu rồi, sao anh vẫn còn theo đuổi lý tưởng trong hôn nhân chứ? Đám cưới là một phương thức để thay đổi cuộc đời thôi. Anh hãy nhìn cho kỹ những người phụ nữ đang phải chịu khổ ngoài kia mà xem, toàn là người chọn nhầm chồng, bảo cái gì mà đầu tiên là phải biết giữ bổn phận, phải yêu trẻ con, toàn vơ những chuyện chẳng liên quan vào làm điều kiện để kết hôn.”

“Những người yêu nhau sống với nhau, thế mới là hôn nhân thực sự, không phải vậy ư?”

“Yêu nhau à? Anh Akimura yêu em, em yêu cái vị trí phu nhân Akimura, có vấn đề gì đâu chứ?”

“Điều anh muốn nói là...”

“Em biết.” Mifuyu vươn tay chạm vào miệng anh, “Anh muốn nói là hai người yêu thương nhau. Nhưng hai người như thế còn cần đến hình thức kết hôn à? Người em yêu thực sự là Masaya, Masaya cũng yêu em, có phải không?” Thấy anh gật đầu, Mifuyu nói tiếp: “Chúng ta không cần những thứ kiểu như hôn nhân. Giữa chúng ta được kết nối bằng một nút thắt còn bền chắc hơn hôn nhân gấp bội. Kể cả khi em đã kết hôn, chúng ta cũng sẽ mãi mãi ở bên nhau. Lúc trước em đã nói rồi còn gì, trên thế giới này, anh là đồng đội duy nhất mà em có thể tin tưởng. Hy vọng em cũng là một người như thế với Masaya. Nhưng chúng ta phải cố gắng đừng để người khác biết về mối quan hệ này, khi một người đau khổ, người còn lại sẽ có thể ở phía sau đưa tay giúp đỡ, người khác không thể phát hiện, cảnh sát cũng không thể biết được. Lẽ nào như vậy không tốt hơn sao?”

Masaya sờ lên cái cằm râu ria lởm chởm, sau đó gãi gãi đầu.

“Nhưng anh không thể chịu đựng được việc Mifuyu thuộc về người khác.”

“Cho dù đã kết hôn, em cũng không thuộc về anh ta, chẳng qua chỉ đổi tên thôi. Chỉ một chút thay đổi nhỏ như vậy, là đã có thể trở thành người thừa kế di sản và thụ hưởng tiền bảo hiểm rồi.”

“Nhưng em sẽ phải ngủ với anh ta nữa.” Masaya khẽ lầm bầm, “Anh biết hai người đã ngủ với nhau mấy lần rồi, sau này sẽ tiếp tục như vậy nữa sao?”

Mifuyu thở dài, vẻ như đã hết kiên nhẫn: “Đồ ngốc.”

“Đồ ngốc?”

“Này, Masaya, anh hãy thử nhìn các cặp vợ chồng ngoài kia mà xem. Sau hai năm đầu, ông chồng sẽ bắt đầu chán ghét thân thể của người vợ, thêm năm năm nữa, thậm chí còn chẳng buồn liếc nhìn, những người đàn ông có tí tiền trong tay đều ra ngoài bồ bịch hết, trước khi đến lúc ấy anh nhẫn nại một chút là được thôi. Xét về bản chất, làm tình là gì chứ? Chẳng qua chỉ là một hành vi để sinh sản, lũ chó lũ mèo đều làm cả đấy thôi, hoàn toàn không cần để tâm làm gì. Anh cũng có thể thoải mái làm tình với những người đàn bà khác. Điều quan trọng là trái tim thôi, đúng không?”

Masaya nắm chặt hai tay lại, đập xuống mặt bàn đánh bộp một tiếng. “Anh còn chưa nghĩ thoáng đến mức ấy.”

“Xin anh đấy, cứ nghĩ thoáng một chút đi. Những kẻ tay không tấc sắt như chúng ta, muốn chiến đấu với cả cái xã hội này, ngoài cách ấy ra, có còn đường nào khác đâu.”

Masaya chầm chậm lắc đầu. “Mifuyu, em chưa từng nghĩ đến hạnh phúc của chúng ta sao?”

“Hạnh phúc?” Tựa như nghe thấy một từ bất ngờ, Mifuyu trợn tròn mắt lên.

“Không cần phải gặp nhau lén lút thế này nữa, dù không được xa hoa nhưng có thể yên ổn ở bên nhau, em chưa từng mong muốn một cuộc sống như vậy à?”

“Tức là có một gia đình giống như trong mấy bộ phim truyền hình gia đình ấy hả?” Giọng điệu Mifuyu không che giấu vẻ chế nhạo, “Đáng tiếc, anh Masaya à, đó chỉ là ảo tưởng thôi.”

“Ảo tưởng ư?”

“Có hai lớp nghĩa. Thứ nhất, kiểu gia đình ấy vốn chẳng hề tồn tại trên đời này. Dù bề ngoài có vẻ hạnh phúc mỹ mãn đấy, song cặp vợ chồng nào cũng có những góc khuất không muốn cho người khác nhìn thấy, chẳng qua là đeo mặt nạ lên để che giấu đi mà thôi. Thứ hai, kể cả có gia đình mỹ mãn như thế đi chăng nữa, hai chúng ta cũng không có tư cách để theo đuổi nó. Anh không quên những điều chúng ta từng làm đấy chứ?”

Masaya cúi đầu, cắn chặt môi, cảm giác như dạ dày bị thứ gì đó lèn chặt.

“Nhưng chúng ta cũng có cách thức sinh tồn của riêng mình, có cách thức sinh tồn thích hợp với chúng ta, không thể chỉ vì kích động nhất thời mà quên mất lẽ ra nên làm điều gì. Có điều...” Giọng Mifuyu trở nên dịu dàng hơn, “Thấy anh vẫn có thể theo đuổi thứ ảo tưởng đó, em cảm thấy rất vui. Chắc rằng trong ảo tưởng ấy, em chính là người vợ đáng yêu của anh rồi nhỉ.” Không chỉ giọng nói, cả ánh mắt của cô cũng dịu dàng hơn nhiều.

Masaya thở dài, mấp máy môi. “Mifuyu, em kiên cường quá.”

“Em cho rằng nhất quyết không được thất bại, còn muốn trở nên kiên cường hơn nữa cơ.”

“Anh thì không, có vẻ anh không thể trở thành đối tác tốt của Mifuyu rồi. Giờ anh còn mất cả việc làm nữa.”

“Ủa? Bị cái xưởng đó sa thải rồi à?”

Masaya kể lại chuyện hôm nay. Mifuyu mỉm cười nói: “Là vậy à, em còn tưởng anh làm sai chuyện gì rồi bị đuổi việc nữa cơ chứ. Nhà xưởng đóng cửa thì cũng chẳng làm gì được, đó có phải lỗi của anh đâu.”

“Anh phải mau chóng tìm một công việc mới, ít nhất cũng phải kiếm tiền để nuôi sống bản thân đã.”

“Chuyện tiền nong anh không cần phải lo, em sẽ nghĩ cách giải quyết. Giờ mới là lúc cần đến đồng đội đấy.”

“Anh không muốn làm trai bao đâu.”

“Chẳng ai cho anh làm trai bao đâu, từ nay về sau em còn cần anh giúp nhiều, nhưng trước đó thì...” Cô lấy ra một hộp nhựa đóng kín từ trong túi giấy mình mang đến, “Vẫn chưa ăn cơm tối phải không? Em mang đến cho anh ăn đây.”

Dưới cái nhìn chăm chú của Masaya, cô mở nắp hộp. Vừa thấy thứ bên trong đó, Masaya không kìm được giật lùi ra sau. Thịt bò sống.

“Đây là cái gì...” Anh hỏi như thể đang rên rỉ.

“Nhìn là biết mà? Thịt bò sống, có cả gan nữa. Ăn kèm có tỏi và gừng sống, anh muốn loại nào?”

“Cất đi ngay!” Masaya bụm miệng, nghiêng đầu sang một bên. Anh cảm thấy buồn nôn hết sức.

Mifuyu không hề có ý cất đi. Cô túm lấy vai anh, vận sức kéo mạnh trở lại, đẩy mặt anh tới trước cái hộp đựng thịt sống.

“Mau ăn đi, không ăn không được! Cứ như thế này làm sao mà vượt qua được những khó khăn về sau?”

Dạ dày Masaya co giật từng cơn, mồm miệng chua loét dịch dạ dày. Anh nhíu chặt lông mày, gắp thịt lên, chấm đẫm gia vị rồi nhắm mắt bỏ vào mồm. Vào khoảnh khắc ấy, trong mắt anh hiện lên những khối thịt đầm đìa máu tươi.

Cảm giác buồn nôn và run rẩy dữ dội trộn lẫn vào nhau, lan ra khắp người Masaya. Mất gần một tiếng đồng hồ, anh mới ăn hết chỗ thịt mà Mifuyu mang tới, sau đó nằm ngửa ra chiếu tatami, đầu óc rỗng không.

Masaya đang nhắm mắt điều chỉnh lại hơi thở, đột nhiên cảm giác được hơi thở của Mifuyu, bèn mở mắt ra, trông thấy gương mặt cô đang ở bên trên. Cô hôn nhẹ lên má anh, rồi trượt môi xuống môi anh, anh vòng tay qua đầu cô, vuốt ve mái tóc.

“Cảm giác thế nào?”

“Không diễn tả được.”

Mifuyu mỉm cười. “Vậy là tốt rồi. Đừng nghĩ ngợi những thứ thừa thãi ấy, anh nghĩ nhiều quá rồi.”

Masaya ngồi dậy, nhìn cái hộp nhựa đã rỗng không, tay vuốt vuốt lên ngực mình. “Cảm giác rất kỳ quặc, có lẽ là muốn ọe ra.”

“Chết cũng không được nôn ra, nôn ra tức là anh đã thua.” Mifuyu khẽ cấu anh, “Nếu cảm thấy khó chịu thì cứ nói ra.”

“Không sao rồi.” Masaya cười khổ.

Mifuyu gật đầu, bảo đi pha cà phê, rồi nhổm dậy.

“Lại có việc phải nhờ đến anh rồi.” Mifuyu vừa uống cà phê bằng một cái ca xấu xí vừa nói.

“Việc gì?”

“À, có một phiền phức nhỏ. Anh còn nhớ Aoe không? Aoe Shinichirou ấy.”

“Tay chuyên viên tạo mẫu tóc ấy hả. Hắn ta làm sao?”

“Không hiểu hắn ta bị làm sao mà lại hiểu lầm, cho rằng có thể kết hôn với em.”

“Gì hả?”

“Dạo này hầu như tối nào hắn cũng gọi điện cho em, hôm qua lại còn xộc đến chỗ em ở, em không cho hắn vào nhà, nhưng tốn khá nhiều công mới khuyên hắn về được.”

Masaya đã hiểu. Anh uống một ngụm cà phê. “Có phải hắn ta biết em sắp lấy chồng không?”

“Em không nói. Nhưng hình như hắn ta đã nghe được tin ở Blue Snow. Em đã dặn dò những người có liên quan không được nói ra, nhưng đúng là không thể nào bịt miệng người khác được.”

“Hắn ta nổi giận à?”

Mifuyu gật đầu, khẽ cười gượng gạo: “Gần như là nổi trận lôi đình, bảo em đã gạt hắn, phản bội hắn. Đàn ông mà nổi điên lên thật đúng là chẳng ra thứ gì cả.”

“Mifuyu, em cũng có trách nhiệm chứ?” Masaya gắng nén cảm xúc của mình xuống, “Chẳng lẽ em không cố ý khiến hắn ta hiểu lầm như vậy à? Aoe mê em như điếu đổ nên mới bị em lôi kéo về. Biết được em muốn kết hôn với người khác, tất nhiên hắn ta phải nổi xung lên rồi.”

“Em chưa từng nhận lời sẽ kết hôn với hắn ta, chỉ nói là hai người sẽ là đối tác tốt trong công việc thôi.”

“Đối tác tốt trong công việc cần phải lên giường với nhau à?”

“Đàn bà sử dụng vũ khí của đàn bà có gì không tốt? Đàn ông các anh rõ ràng cũng biết còn gì.” Cô bực bội phẩy tay, “Thảo luận thế này chẳng ích gì cả, đằng nào cũng phải nghĩ cách đối phó với Aoe, em vốn định bàn với anh việc này cơ.”

Masaya cầm bao thuốc, rút ra một điếu, vừa ngậm vào miệng, Mifuyu đã nhanh nhẹn chìa tay, dùng bật lửa dùng một lần châm thuốc cho anh.

“Cảm ơn.” Sau khi rít một hơi thuốc, anh lại hỏi: “ Aoe đã nói những gì?”

“Bảo em hủy bỏ đám cưới, nếu không hủy, hắn ta sẽ tự có cách. Kiểu như vậy.”

“Tự có cách? Hắn định làm gì?”

“Vấn đề chính là ở đây, anh cảm thấy hắn ta định làm gì?”

“Điều đầu tiên có thể nghĩ đến là tiết lộ quan hệ giữa hắn và em cho ông chồng tương lai của em. Không chỉ một mình anh ta, cũng có thể hắn sẽ nói với tất cả mọi người.”

Mifuyu gật đầu: “Còn gì nữa không?”

“Phá rối đám cưới, như là xộc vào chỗ tổ chức làm ầm lên chẳng hạn, giống như Dustin Hoffman trong phim Sinh viên tốt nghiệp ấy.”

“Trong phim cũng không phải là phá rối, chỉ cướp cô dâu đi thôi.” Mifuyu thở dài, “Thật phiền phức, anh nói xem nên làm thế nào bây giờ? Hắn ta là chuyên viên tạo mẫu tóc đang được ưa chuộng của công ty bọn em, không thể dạy cho hắn một bài học nhớ đời được.”

Masaya cảm thấy cô quá ích kỷ, nhưng cũng không nói ra miệng. “Điều hắn có khả năng làm nhất, chính là nói sự thật với Akimura.”

“Em lại không lo lắng việc này.”

“Ủa?”

“Không bao giờ có chuyện anh ấy tin lời Aoe.”

“Thì ra anh ta tin tưởng em đến mức ấy.” Giọng Masaya có vài phần mai mỉa.

“Tất nhiên cũng có nguyên nhân này.” Mifuyu hứ khẽ một tiếng, “Người đang yêu chỉ tin vào những lời có lợi cho mình, dù người khác có thấy rõ ràng là lừa gạt, họ cũng không nhìn ra được. Có một số phụ nữ sống chết thế nào cũng không chịu chia tay với những gã đàn ông chẳng ra gì, chính là thuộc loại này.”

Chắc là mình cũng thuộc loại này, Masaya thầm nhủ trong lúc nhìn Mifuyu, nhưng câu nói của cô dường như không hề bao hàm thâm ý ấy.

“Vì vậy, em không lo Aoe nói với Akimura. Chắc chắn Akimura sẽ xác nhận thực hư với em trước, mà em nhất định có thể đánh tan hoàn toàn nghi ngờ của anh ta.” Cô nói với vẻ đầy tự tin.

“Nếu tố cáo không có hiệu quả, tiếp sau đó, Aoe có lẽ sẽ đi rêu rao khắp nơi. Không biết người ta sẽ tin tưởng đến mức độ nào, nhưng xét cho cùng cũng không phải chuyện tốt lành gì.”

“Quả là phiền phức. Nếu người nhà hoặc họ hàng của Akimura nghe được thì hỏng bét, từ rày về sau em còn phải qua lại với họ nhiều. Còn một chuyện rắc rối nữa, Aoe là người nổi tiếng trong giới thẩm mỹ, chuyên viên tạo mẫu tóc siêu hạng mà rêu rao lên chuyện quái đản gì đó, đám truyền thông lắm chuyện chắc chắn sẽ xúm vào. Như vậy không chỉ ảnh hưởng đến việc kết hôn, mà còn làm tổn hại hình tượng của Hanaya và Blue Snow.”

“Cần phải khiến Aoe ngậm miệng.”

“Vậy mới phải tìm anh để bàn bạc, làm sao cho ổn đây nhỉ?” Mifuyu nũng nịu ngước mắt lên nhìn anh. Đối với Masaya, nét mặt này của cô thực sự vô cùng quyến rũ, bản thân cô chắc chắn cũng hiểu rõ hiệu quả này.

Masaya lắc đầu: “Nói thật, anh không biết. Đây không phải vấn đề có thể dùng tiền để giải quyết đâu.”

“Nếu có thể dùng tiền để giải quyết thì đơn giản rồi.” Mifuyu kê tay lên bàn chống cằm, nhìn Masaya. “Em đã nghĩ ra một cách.”

‘“Là gì?”

Mifuyu cụp mắt xuống, hơi chau mày. “Cũng không phải cách hay ho gì, nhưng hẳn là có hiệu quả, chỉ có điều rất khó thực hiện, vả lại... không tiện nhờ vả anh nữa.”

“Đừng để tâm những chuyện đó, em cứ nói ra trước nghe xem nào.”

“Ừ.” Mifuyu chỉnh lại tư thế ngồi cho ngay ngắn, “Chỉ là một ý nghĩ thôi, em cũng không muốn bắt anh làm theo. Nếu anh không muốn làm thì cứ nói thực cho em biết.”

“Em nói ra trước đi xem nào, lằng nhằng quá.”

Cô hít sâu một hơi, bắt đầu nói ra.

Nghe cô nói, tâm trạng Masaya nặng nề dần. Quả tình không thể nói đây là một cách hay, thực hiện cũng rất khó khăn, nhưng hiệu quả hẳn là rất tốt, có lẽ sẽ bịt được miệng của Aoe. Phỏng chừng, trước khi tới đây hôm nay cô đã lên kế hoạch xong xuôi cả rồi, bảo rằng muốn bàn bạc với anh, thực ra, cô đã định sẵn mọi thứ từ trước. Lần nào cũng vậy cả.

“Anh thấy sao?” Nói xong, Mifuyu chăm chú nhìn vào gương mặt anh ta.

“Rất khó.” Masaya nói, “Cách này của em khiến người ta chẳng thể nào hứng thú nổi.”

“Quả nhiên,” Mifuyu thở dài, “Vì vậy em mới không muốn nói ra.”

“Không có cách nào tốt hơn mà có hiệu quả tương đương với cách này sao?”

“Ví dụ như?”

Masaya không nói năng gì nữa.

“Hết cách rồi.” Cô dùng cả hai tay túm tóc buộc lên cao, “Em đoán anh sẽ không muốn làm nên đã lường trước khả năng không thực hiện được rồi. Thực ra, em cũng không muốn để anh làm chuyện đó. Xem chừng, chỉ còn nước nghĩ cách khác thôi, khổ nỗi không còn thời gian nữa rồi.”

“Thằng nhãi Aoe ấy nôn nóng rồi hả?”

“Đúng thế, tình hình này nói không chừng ngày mai hắn ta sẽ làm ra chuyện gì đó cũng nên.”

Masaya gãi đầu. Nhiệt độ trong phòng không cao lắm, nhưng anh đã đổ khá nhiều mồ hôi. “Chỉ còn cách làm như vậy thôi.”

“Nhưng... anh không muốn làm mà?”

“Không muốn thì cũng không thể tiếp tục kéo dài như vậy được. Vả lại, dù thế nào đi nữa anh cũng muốn giúp em. Em đã giúp anh vụ Soga rồi, lần này đến lượt anh trả ơn em.”

“Vụ Soga kia không có gì đâu, anh quên hắn đi.”

Sao có thể quên được chứ? Masaya thầm nghĩ, nhưng vẫn gật gật đầu, lẩm bẩm nói: “Cứ làm như vậy đi.”

“Được không?”

“Chỉ có cách đó thôi. Thế, em đã nghĩ sẽ ra tay với người nào chưa?”

“Chọn được vài người rồi.”

Masaya thầm nhủ, quả nhiên không ngoài dự đoán. Cô đã vạch sẵn kế hoạch, ngay từ đầu anh đã không có chỗ để chen miệng vào, cô cũng đoán trước được cuối cùng anh sẽ nhận lời. Mặc dù hiểu tất cả những điều này, nhưng Masaya vẫn muốn giúp cô.

“Bao giờ thì thực hiện?”

“Càng sớm càng tốt, tuần này hoặc là tuần sau, em sẽ chuẩn bị những thứ cần thiết.”

“Giờ anh bị xưởng cơ khí cho nghỉ việc rồi, đành phải mua công cụ bên ngoài vậy. Anh sẽ nghĩ cách giải quyết.”

Masaya đứng dậy, lấy trong tủ lạnh ra hai lon bia, đặt một lon trước mặt Mifuyu rồi tự mình mở lon còn lại. Cô không cầm lon bia lên.

“Từ giờ em sẽ không đến đây nữa.”

Câu nói của cô khiến Masaya suýt chút nữa thì sặc bia. Anh nhìn cô chằm chằm: “Tại sao?”

“Tay cảnh sát Kato kia khiến em không yên tâm, vẫn nên cẩn thận thì hơn.”

“Tay cảnh sát ấy lại đến à?”

Cô lắc đầu. “Chỉ đến công ty một lần, nhưng ông ta đã chú ý tới điều gì đó. Không, không phải là phát hiện ra điều gì cụ thể, mà chỉ đánh hơi thấy mùi gì đó thôi. Quả là một thằng cha thính mũi. Đám cảnh sát đều như lũ chó ấy, suốt ngày đi khắp nơi hít hít ngửi ngửi, trong số đó cũng có một số tên có khứu giác rất nhạy bén, Kato thuộc loại này.”

Nghe giọng điệu Mifuyu, có vẻ cô còn biết những cảnh sát khác thuộc loại này.

“Ý em là, nếu quan hệ của anh và em bị tên cảnh sát đó phát hiện thì sẽ phiền phức?”

“Chắc chắn. Ông ta đang nghi ngờ em về vụ bom thối ở Hanaya lẫn vụ mất tích của Soga. Ông ta không thể tiến thêm bước nào nữa, chính là vì không thể chứng minh được em có đồng bọn. Nếu ông ta biết về anh, chắc chắn sẽ bổ nhào tới như con chó điên đã bị bỏ đói lâu ngày ấy.”

“Nói như vậy, nếu như việc chúng ta muốn làm tiếp sau đây bị ông ta đánh hơi ra, hẳn sẽ có phiền phức.”

“Có lẽ ông ta sẽ đánh hơi ra. Ông ta sẽ dốc hết sức tìm kiếm đồng bọn của em, theo dõi, nghe trộm, dọa nạt, nói chung là bất chấp thủ đoạn.”

Masaya uống một ngụm bia, chùi bọt bên mép. “Vì vậy em không thể đến đây nữa? Trong khoảng thời gian tiếp theo không thể gặp mặt nhau nữa?”

“Chắc là không thể dễ dàng gặp nhau như trước, nhưng em sẽ nghĩ cách.”

“Thật sao?”

“Masaya,” Mifuyu dịch người lại, ôm chặt eo anh, “nếu không thể gặp anh, em không biết mình sẽ sống tiếp vì điều gì nữa. Mọi cố gắng này đều là vì hai chúng ta, để cho chúng ta được hạnh phúc.”

Masaya vuốt ve mái tóc Mifuyu, quàng tay ôm cô vào lòng. Nhịp tim của cô truyền đến cánh tay anh.

“Mifuyu.”

“Gì cơ?”

“Thực ra, tâm trạng của anh cũng giống như Aoe.”

Cô im lặng. Masaya thầm nghĩ, cô ấy không biết nên trả lời thế nào.

Không lâu sau, từ dưới cánh tay anh vang lên một giọng nói ấp úng: “Em biết.”

.2.

Mới hơn tám rưỡi, vị khách cuối cùng đã ra về, các nhân viên bắt đầu thu dọn đồ đạc. Bình thường, thu dọn xong thì có thể tan ca, nhưng riêng tối thứ Năm là ngoại lệ, hầu hết mọi người đều ăn tối qua loa rồi quay trở lại đây. Buổi học hằng tuần của Mon Ami được tổ chức định kỳ vào tối thứ Năm. Gặp hôm học hành sôi nổi, thường thường tan lớp về nhà đã hơn 12 giờ.

“Thật ngại quá, hôm nay tôi không tham gia được.” Aoe nói với nhân viên nam bên cạnh.

Xung quanh có mấy người tiếc nuối ra mặt. Thấy vậy, trong lòng anh ta chợt dâng lên cảm giác kiêu hãnh... Mọi người đều muốn học trộm tay nghề của ta, bởi vì ta chính là chuyên viên tạo mẫu tóc hàng đầu Aoe Shinichirou được người người yêu thích.

“Cứ vậy nhé, những việc còn lại nhờ các cậu làm nốt giúp.”

“Vâng.” Nhân viên nam kia gật đầu.

Aoe mặc áo khoác, đang định mở cửa salon tóc, bỗng nhiên trông thấy Nakano Ami đang quét nhà ở phía trước. Cô là nhân viên mới được nhận vào gần đây, tay nghề tương đối khá, chẳng những vậy, còn rất chăm chỉ học tập. Nakano Ami có vóc người nhỏ nhắn, mặt mũi thanh tú, rất được khách hàng ưa thích.

“Ami, hôm nay cô lại lái xe đến hả?”

“Vâng ạ.” Ami chớp đôi mắt to, đáp.

“Đỗ ở chỗ cũ à?”

Cô gật mạnh đầu, nhoẻn miệng cười tinh nghịch. Cử chỉ này cũng là bí mật khiến cô rất được ưa thích.

“Cẩn thận nhé, đừng để bị bắt vì đậu xe sai quy định đấy.”

“Em sẽ cẩn thận ạ.” Cô lại gật đầu lần nữa.

Ami ở với mẹ ở Komazawa, bố cô sống và làm việc một mình ở Sapporo, anh trai thì đã dọn ra ngoài vì công việc. Sau khi tốt nghiệp cấp III, Ami đã có bằng lái xe, hầu hết những hôm có buổi học, cô đều lái xe của bố đi làm. Cô không bao giờ dùng bãi đỗ xe có trả phí mà toàn đậu ở ven đường. Cô nói, có đầy chỗ tốt chẳng ai quản lý cả. Các đồng nghiệp trong salon tóc cũng từng bàn tán về chuyện này, bảo rằng việc ấy chẳng thể nào kéo dài mãi, sớm muộn cũng có ngày bị kéo cả xe đi.

Aoe ra khỏi salon tóc, lập tức đi thẳng ra bãi đỗ xe trả tiền theo tháng ở bên cạnh, leo lên chiếc BMW của mình. Hiện giờ, anh ta đang sống tại một căn hộ ở Meguro, nằm trong khu nhà mới xây, tiền thuê hơn 300.000 yên một tháng.

Aoe thầm nhủ, hai năm trước, không thể nào tưởng tượng mình lại có cuộc sống như ngày hôm nay. Nếu chỉ đi làm thuê cho người khác, dù nổi tiếng chừng nào chăng nữa, thu nhập cũng không thể tăng vọt lên được. Giả sử, dựa vào đồng lương đáng thương hại đó mà đi mở tiệm riêng, việc đầu tiên phải nghĩ đến chính là trả nợ, chuyện nâng cao chất lượng cuộc sống chắc chắn sẽ bị đẩy xuống hàng thấp nhất.

Khi đó, chấp nhận lời mời của Mifuyu quả là chính xác. Mình không phải bỏ ra đồng nào mà có thể độc lập mở tiệm, vả lại, với sự giúp đỡ của cô, danh tiếng của mình còn được nâng cao nhanh chóng. Trong giới thanh niên, dù là tên salon tóc hay tên Aoe Shinichirou, có thể nói là không ai không biết đến.

Nhưng Aoe vẫn nghĩ, không thể thỏa mãn với hiện tại được. Tuy nói rằng đã mở salon tóc riêng, nhưng Mon Ami không phải của một mình anh ta. Không, thực ra nó chỉ thuộc về Shinkai Mifuyu, anh ta chẳng qua chỉ là một thành viên trong hội đồng quản trị của Blue Snow mà thôi. Một nửa doanh thu của Mon Ami thuộc về anh ta, nhưng cũng chính vì cái cơ chế này, thu nhập mãi mãi không bao giờ hoàn toàn thuộc về anh ta.

Không chỉ là vấn đề thu nhập, dạo gần đây, ý nghĩ muốn sở hữu salon tóc thực sự của riêng mình, muốn sở hữu một salon tóc do mình sắp xếp từ đầu đến cuối càng lúc càng trở nên mãnh liệt trong anh ta.

Nhưng Mifuyu không bao giờ đồng ý. Nếu như không có Aoe Shinichirou, khách hàng của Mon Ami sẽ giảm đi một nửa. Về điểm này thì Aoe không tự phụ chút nào.

Aoe không hề muốn phản bội Mifuyu. Cô có ơn với anh ta, và quan trọng nhất là anh ta yêu cô. Nếu có thể cùng cô kết hôn, những suy nghĩ hiện tại sẽ mau chóng tan biến.

Nhưng người phản bội lại là Mifuyu. Từ lâu anh ta đã biết cô đang mở rộng phạm vi kinh doanh của Blue Snow, cũng biết rằng cô có quan hệ hợp tác với Hanaya, nhưng nằm mơ anh ta cũng không thể ngờ cô lại sắp kết hôn với giám đốc của Hanaya.

Lúc anh ta chất vấn Mifuyu về chuyện này, cô hoàn toàn không có vẻ gì áy náy. “Em cũng hơn ba mươi tuổi rồi, suy tính chuyện tương lai cũng là lẽ đương nhiên thôi đúng không? Chẳng lẽ cả đời em không kết hôn chắc?”

Aoe nhẫn nhịn hỏi, vậy thì chuyện của cô và anh ta phải tính làm sao, không ngờ cô nghi hoặc ra mặt nói: “Anh và em là bạn làm ăn còn gì? Chẳng những vậy còn là bạn làm ăn hợp tác với nhau rất vui vẻ nữa. Từ trước đến nay em vẫn luôn nghĩ như vậy đấy.”

“Em làm tình cả với bạn làm ăn à?”

Nghe thấy câu hỏi ấy, cô vẫn thản nhiên.

“Làm tình hay không làm tình thì có liên quan gì ở đây? Đó là vấn đề giữa đàn ông và đàn bà. Lúc đó, em vẫn chưa gặp Akimura, em coi anh như một người đàn ông, thích anh nên mới làm như vậy, nhưng em cảm thấy từ sau đó, quan hệ của chúng ta không hề tiến sâu thêm bước nào nữa. Anh thấy đấy, anh đã cầu hôn em bao giờ chưa?”

“Anh vẫn luôn nghĩ em là người yêu.” Aoe nói.

“Cảm ơn, nhưng em không phải. Đối với em, anh là bạn hợp tác làm ăn lý tưởng, em nghĩ đối với anh em cũng là như thế.”

Lời giải thích như vậy không thể nào khiến người khác chấp nhận được, nhưng Aoe cũng chỉ còn cách chấp nhận sự thật mình đã bị cô bỏ rơi. Anh ta cho rằng mình đã bị đặt lên bàn cân để đo đếm.

Mặc dù rất được hâm mộ, nhưng anh ta chẳng qua cũng chỉ là một chuyên viên tạo mẫu tóc, còn người kia lại là giám đốc của hãng trang sức đá quý lớn, anh ta không có hy vọng thắng.

Nhưng anh ta không muốn rút lui dễ dàng như vậy. Nếu Mifuyu đã phản bội trước, vậy thì anh ta cũng có quyền phản bội cô.

Khoảng ba tuần trước, Aoe tỏ ý muốn rút ra làm riêng. Lúc đó, hai người đang ăn cơm trong nhà hàng, Mifuyu chăm chú nhìn thẳng vào mặt anh ta, lắc đầu.

“Xem ra anh cũng thường thôi, vừa được voi đã đòi tiên rồi à? Có tham vọng không phải là xấu, nhưng nếu dùng nó ở phương diện khác thì tốt hơn nhiều.”

“Anh vẫn luôn nghĩ em ở bên anh trên cả hai phương diện công và tư. Nhưng nếu em đã nói anh chỉ là đối tác làm ăn, vậy thì anh đành chuyên tâm nghĩ đến chuyện làm kinh doanh thôi.”

“Anh giống hệt những nghệ sĩ vừa mới nổi tiếng đã muốn độc lập. Đa phần những nghệ sĩ ấy đều thất bại cả, anh không biết điều đó sao?”

“Anh không phải nghệ sĩ, anh là chuyên viên tạo mẫu tóc, anh sống bằng tay nghề.”

“Người hỗ trợ anh thành công là em, anh không hiểu điều đó à?”

“Anh đã không cần em hỗ trợ nữa rồi, cũng không cần những tính từ đi kèm kiểu như siêu cấp, siêu hạng gì đó, anh chỉ muốn có một con thuyền mà tự anh có thể điều khiển.”

“Thuyền? Anh nói thật là hay đấy.” Mifuyu cười gượng thở dài, “Nhưng ngay cả con thuyền anh đang ngồi bây giờ có trang bị tốt như thế nào anh cũng có biết đâu.”

“Mifuyu, không thể bắt cá hai tay được.”

“Cái gì?”

“Em muốn có cả giám đốc Hanaya và chuyên viên tạo mẫu tóc Aoe Shinichirou, tính toán như vậy là hơi quá rồi đấy.”

“Nghe giọng anh, cứ như là nếu em không kết hôn, anh sẽ không nói ra những lời này vậy.”

“Đúng vậy, nếu em không phản bội anh, anh sẽ không bao giờ nói thế.”

Mifuyu nhún vai, nhìn thẳng vào anh ta với ánh mắt nghiêm nghị. Ánh mắt ấy của cô đủ sức làm cho người khác phải dao động, nhưng anh ta không hề né tránh, hai bàn tay đặt dưới mặt bàn siết chặt lại.

“Em sẽ suy nghĩ.” Cô nói.

Sau đấy hai người vẫn chưa nói chuyện nghiêm túc thêm lần nào nữa. Mifuyu đôi khi đến salon tóc xem xét sổ sách, có nói chuyện vài câu thì cũng chỉ toàn về công việc. Aoe từng chủ động gọi điện thoại, hỏi sự việc kia tính đến đâu rồi, nhưng cô chỉ bảo anh ta đợi thêm.

Hôm nay, rốt cuộc điện thoại di động của anh ta cũng nhận được cuộc gọi từ Mifuyu, cô nói tối nay sẽ đến chỗ anh ta, còn dặn thêm rằng sẽ nói chuyện rạch ròi một lần.

Anh ta thầm tưởng tượng ra nội dung câu chuyện. Chắc hẳn cô sẽ không hủy bỏ hôn lễ, cũng không thể thoải mái nhận lời để mình ra làm riêng. Cùng lắm, Mifuyu sẽ đưa ra điều kiện, nói sẽ có thưởng đặc biệt hoặc nâng cao mức độ đãi ngộ. Aoe nhủ thầm với bản thân, cho dù Mifuyu đưa ra điều kiện tốt thế nào chăng nữa, mình cũng không được dao động.

Aoe về đến căn hộ, vừa thay xong quần áo thì điện thoại di động đổ chuông, là Mifuyu gọi tới. Cô nói đang ở quán cà phê gần đó, hy vọng anh ta có thể đến.

“Đã bảo sẽ đến nhà anh mà?”

“Định là như thế, nhưng em đổi ý rồi. Em đợi anh ở đây.” Cô nói xong liền ngắt máy.

Aoe suy đoán, giờ đang là thời kỳ quan trọng, cô không dám tùy tiện vào phòng của một người đàn ông khác. Anh ta tự nhủ, em đùa giỡn với anh như thế, vậy thì anh càng dễ đưa ra kết luận hơn.

Đến quán cà phê, Mifuyu mặc cả bộ vest trắng đang ngồi đợi anh ta, có vẻ như cô đi thẳng từ công ty tới đây, bên cạnh còn đặt một túi hồ sơ trông không hợp với cô cho lắm.

“Làm anh nhớ đến lần hẹn đầu tiên của chúng ta, à không, phải nói là lần đầu tiên chúng ta bàn công chuyện chứ.” Aoe ngồi xuống.

“Cũng như lần đó, em cho rằng chuyện mà chúng ta sắp nói tối nay là chuyện tốt đối với anh.”

“Nếu với anh là chuyện tốt, vậy thì hẳn là không được tốt lắm với em. Lẽ ra em không thể giữ được vẻ thanh nhã như vậy.”

“Thế mới nói đây là một phương án cân bằng, đôi bên đều có lợi.”

Thấy cô với tay lấy túi hồ sơ, Aoe thầm nghĩ, quả nhiên không ngoài dự đoán của mình. Trong lòng anh ta đã thấy chán ngấy.

.3.

Lúc Nakano Ami trở lại xe thì đã hơn 11 giờ đêm. Các nhân viên có kinh nghiệm phong phú trong salon tóc đã cho cô khá nhiều ý kiến về mẫu thiết kế kiểu tóc mới nên mới kéo dài đến tận bây giờ. Nhiều hôm, cô còn về muộn hơn cả hôm nay. Vì vậy, thứ Năm tuần nào cô cũng mượn xe của bố. Bố cô cũng nói, cái thứ xe này mà để lâu không chạy còn dễ hỏng hơn.

Đó là một chiếc Audi cũ, nội thất và bề ngoài đều đã rất cũ kỹ, đặc biệt từ khi Ami bắt đầu lái xe, các “vết thương” của nó lại càng thêm nổi bật, nhưng cũng chỉ mới va chạm nhẹ, chưa từng xảy ra tai nạn lần nào.

Sau khi chắc chắn mình không bị phạt vì đỗ xe trái phép, Ami yên tâm lên xe. Cô cũng cảm thấy nếu cứ làm vậy mãi, chẳng chóng thì chầy cũng có ngày bị tóm, nhưng cứ nghĩ đến chuyện nửa đêm nửa hôm còn phải đi bộ từ ga tàu điện ngầm về nhà, cô lại không muốn bỏ việc lái xe đi làm. Từ nhà cô tới ga tàu điện ngầm gần nhất cũng đến cả cây số.

Cô lái xe trên con đường quen thuộc như mọi lần. Trước buổi học tập kinh nghiệm, cô chỉ ăn tạm cơm suất trong cửa hàng tiện lợi, giờ bụng đã réo lên ầm ầm, cô định về nhà sẽ ăn thêm một bát mì ăn liền.

Sắp tới rồi, cô đi qua cổng nhà, vì chỗ đậu xe ở nơi khác. Mẹ Ami cho rằng tiền thuê chỗ đậu xe quá lãng phí, lúc nào cũng muốn xử lý cái xe này đi, nhưng bố cô nói sớm muộn gì ông cũng chuyển từ Sapporo về đây, đến lúc đó sợ rằng muốn thuê chỗ đậu xe cũng khó, nên vẫn cứ duy trì tình hình hiện nay.

Bãi gửi xe cách khu chung cư nhà cô chừng một trăm mét. Diện tích bãi không rộng lắm, nhiều nhất chỉ đậu được hơn mười chiếc xe, xung quanh đã bị các tòa nhà che chắn hết, ánh đèn đường gần như không thế chiếu vào được.

Vị trí thứ hai tính từ trong cùng chính là chỗ đậu xe của nhà Ami. Hồi mới bắt đầu lái xe, phải tốn rất nhiều công sức Ami mới lùi xe vào trong đó được, gần đây thì cô đã quen tay, chỉ cần một lần là đã đậu xe vào đúng chỗ một cách chuẩn xác. Ami thầm tự khen mình, tắt động cơ, lấy đồ rồi mở cửa xe ra.

Xuống xe, cô đang định cắm chìa khóa vào ổ khóa trên cửa xe, thì chợt nhận thấy sau lưng có tiếng động.

Cô chưa kịp quay đầu lại, cơ thể đã bị một luồng sức mạnh lớn kéo đi, kế đó, cả gương mặt bị thứ gì đó chụp lên. Cô chưa kịp cảm nhận nỗi sợ, người đã cứng đờ ra vì kinh hãi.

Ami muốn hét lên kêu cứu, nhưng hít sâu một hơi mà không phát ra được âm thanh nào. Ngay sau đó, cô đã bất tỉnh.

.4.

Ngày hôm sau cuộc gặp với Mifuyu, tâm trạng Aoe vô cùng tệ, điều đó gần như thể hiện hết ra trên nét mặt anh ta, các nhân viên trong salon tóc cũng không dám bắt chuyện với anh ta. Anh ta ngồi trong phòng nghỉ uống cà phê, hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác. Chẳng mấy chốc, trong phòng đã mù mịt khói.

Khỏi phải nói, cuộc trò chuyện với Mifuyu là nguyên nhân khiến anh ta không vui. Thật không ngờ, phương án của cô chỉ là tăng lương lên chút ít.

“Tăng lương vốn là việc đương nhiên, chuyện này mà còn phải nói nữa sao?” Anh ta nói.

“Anh không nắm được cụ thể tình hình kinh doanh nên mới nói vậy. Doanh thu quả thực có tăng lên, nhưng thu nhập không hề tăng trưởng nhiều như bề ngoài đâu. Hiện giờ không thể lơ là được, không biết đến lúc nào thì doanh thu sẽ trượt dốc nữa, chúng ta cần phải bảo tồn thực lực để đối phó với những tình huống khó khăn.”

Những lời thốt ra từ miệng Mifuyu cứ như thể ông chủ nói với một nhân viên đang đề nghị tăng lương vậy. Aoe cảm thấy vô cùng mất hứng, thậm chí chẳng còn hơi sức đâu mà nổi giận với cô nữa,

Nói chuyện chưa đầy một tiếng đồng hồ, anh ta đã đứng lên: “Cứ tiếp tục nói thế này chỉ lãng phí thời gian thôi.”

“Được rồi, vậy để em tính toán thêm.”

“Anh đoán em có tính bao nhiêu lần cũng thế cả thôi.” Aoe buông một câu, rồi bỏ mặc Mifuyu ngồi đó, đi ra khỏi quán cà phê.

Aoe có cảm giác chuyện lần này không giống tác phong xưa nay của Mifuyu. Anh ta vốn mong đợi cô sẽ đưa ra một phương án táo bạo hơn nhiều, nhưng không ngờ lại chỉ có tăng lương, vậy là ý gì chứ? Cô còn nói lương của thành viên hội đồng quản trị không thể thay đổi trong một năm, tạm thời áp dụng phương án lấy từ tiền quỹ tạm thời. Không ngờ Mifuyu lại cho rằng mình có thể đồng ý với điều kiện như vậy, điều này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Aoe. Anh ta hết sức tức giận: Chẳng lẽ trong mắt Mifuyu, mình lại là loại đàn ông dễ đối phó như vậy hay sao?

Đã thế, nhất quyết phải bỏ đi cho bõ tức. Anh ta quyết tâm vài ba ngày nữa sẽ rời khỏi Mon Ami.

“Anh Aoe.” Một nhân viên nam gọi anh ta, vừa đúng lúc Aoe dụi điếu thuốc vào gạt tàn.

“Có chuyện gì?”

“Lúc nãy mẹ Ami gọi điện thoại đến, bảo hôm nay cô ấy xin nghỉ.”

“Bị cảm à?”

“Không.” Nhân viên kia lắc đầu, “Bảo là bị tai nạn.”

“Tai nạn? Đấy, tôi đã bảo rồi mà.” Aoe nghiêng nghiêng mặt, “Tôi đã bảo cô ấy đừng lái xe đi làm nữa. Đến như tôi, những lúc mệt lái xe cũng oải nữa là.”

“Không, hình như không phải tai nạn giao thông đâu.”

“Ủa? Thế thì là gì?”

“Tôi không rõ lắm. Mẹ cô ấy cũng không nói cụ thể, chỉ bảo là có lẽ cần nghỉ ngơi một thời gian...”

“Sao thế nhỉ?”

“Không biết.”

“Được rồi, vậy thì công việc của Ami hôm nay mọi người chia nhau ra làm đi.”

“Vâng.”

Không phải tai nạn giao thông, Aoe cũng tạm yên tâm. Ngộ nhỡ Ami lái xe đâm phải người ta, chuyện này đăng lên báo, rất có thể sẽ ảnh hưởng đến hình ảnh của salon tóc. Aoe lắc đầu, ngu thật, sắp đi khỏi đây tới nơi rồi, hình ảnh của salon tóc còn liên quan gì đến mình nữa đâu? Đằng nào cũng không tổn hại đến thanh danh của Aoe Shinichirou.

Aoe không nghĩ ngợi nhiều về chuyện Ami vắng mặt. Cô là người mới, vẫn chưa có khách hàng cố định. Mặc dù những lúc bận rộn, thiếu một người cũng rất phiền phức, nhưng hôm nay không bận cho lắm.

Đến khoảng chiều tối, hai người đàn ông có dáng vẻ và phong thái hoàn toàn không phù hợp với salon tóc đẩy cánh cửa kính đi vào. Họ đều mặc áo khoác bên ngoài bộ vest, một người trạc tứ tuần, người còn lại trông trẻ hơn độ một giáp. Aoe vừa sửa tóc cho một khách nữ, vừa để ý quan sát... hai người này nhìn ngang nhìn dọc đều không giống khách hàng chút nào.

Nhân viên nữ ở quầy lễ tân đến bên cạnh Aoe, thì thầm vào tai anh ta: “Cảnh sát.”

“Cảnh...” Lo bị khách hàng nghe thấy, anh ta không nói hết câu, đưa mắt nhìn về phía quầy lễ tân, gật đầu chào hai người nọ. “Tôi biết rồi, bảo họ vào phòng nghỉ đợi tôi một lúc.”

“Vâng ạ.”

Aoe tiếp tục làm nốt cho xong việc, trong lòng lấy làm thắc mắc.

Thấy anh ta đi vào phòng nghỉ, hai người kia cũng đứng lên. Trong gạt tàn có thêm hai điếu thuốc lá vẫn chưa dập tắt.

“Anh bận rộn như vậy lại đến quấy rầy, thật sự xin lỗi.” Người nhiều tuổi hơn lên tiếng.

“Không có gì.” Aoe ngồi xuống đối diện với họ. Hai viên cảnh sát cũng ngồi xuống theo, cùng lúc dụi tắt thuốc lá.

Họ là cảnh sát ở đồn Tamagawa, người lớn tuổi tên là Ogata, người trẻ hơn là Kuwano.

“Chắc hẳn anh có biết cô Nakano Ami.” Ogata hỏi.

“Là nhân viên trong salon tóc của chúng tôi.” Aoe nhớ lại chuyện buổi sáng, “Tôi nhớ ra rồi, mẹ cô ấy gọi điện đến, nói là cô ấy gặp tai nạn, xin nghỉ một thời gian. Anh muốn hỏi chuyện này phải không?”

“Tai nạn? Ồ...” Ogata và Kuwano e ngại nhìn nhau, dường như có vẻ hơi khó xử.

“Không phải ư?”

“Nói là tai nạn thì không đúng lắm, chuyện này...” Ogata đưa mắt nhìn ra cửa.

“Không sao đâu, bên ngoài chắc là không nghe thấy gì đâu.”

“Ừm. Là thế này, không phải tai nạn, mà là một vụ án.

Đêm qua cô Nakano gặp phải kẻ xấu.”

“Gặp phải kẻ xấu? Tình hình thế nào?”

Ogata liếm môi, hơi vươn người ra phía trước. “Mong anh có thể giữ kín chuyện này, đây cũng là ý của mẹ người bị hại. Nhưng nếu không cho anh Aoe biết thì chúng tôi không thể tiến hành điều tra được.”

“Tôi sẽ không nói với ai.” Aoe gật đầu.

“Vậy xin nhờ anh. Là như thế này, đêm qua, cô Nakano bị kẻ xấu tấn công ở bãi gửi xe gần nhà, ví tiền và đồ đạc giá trị chừng hơn 20.000 yên đã bị cướp.”

“Bị cướp à?” Aoe lấy làm kinh ngạc. Anh ta chưa từng nghĩ sẽ có chuyện như vậy xảy ra.

“Cô Nakano vừa xuống xe liền bị tấn công từ phía sau, có vẻ như thủ phạm đã gây án sau khi cô ấy hôn mê.”

“Hôn mê... bị đánh ngất từ phía sau à?”

“Không, hắn ta cho cô ấy ngửi thuốc.”

“Ý anh là thứ kiểu như chloroform ấy hả?”

“Ồ.” Ogata lại nhìn chằm chằm vào mặt Aoe, “Anh cũng nắm rõ nhỉ.”

“Trong phim truyền hình vẫn thường xuyên thấy dùng cách này mà? Thật sự là chloroform hả?”

“Chúng tôi đoán vậy. Thứ đó có thể khiến người ta hôn mê trong nháy mắt, người bị hại gần như không nhớ lúc đó đã xảy ra chuyện gì.”

“Cô ấy vẫn ổn chứ?”

“Nghe nói chiều nay vẫn nằm trong bệnh viện. Xem ra tinh thần bị tổn thương nhiều hơn là thân thể. Vả lại, người nào ngửi phải thứ thuốc chloroform đó, khi tính lại cũng sẽ rất đau đầu.”

Aoe nhớ đến nụ cười thân thiết của Nakano Ami, tối qua lúc mình đi về vẫn còn trông thấy nụ cười đó. Không ngờ Ami lại gặp phải chuyện bất hạnh như vậy, thực sự khiến người ta khó mà tin nổi.

“Nghe nói hôm qua ở đây có tổ chức buổi học tập kinh nghiệm.”

“Đúng vậy. Để nâng cao trình độ cho nhân viên trong tiệm, tối thứ Năm hằng tuần đều có một buổi học tập kinh nghiệm.”

“Chỉ những hôm có buổi học cô Nakano mới lái xe đi làm đúng không?”

“Nghe nói vậy, cô ấy bảo ga tàu điện ngầm xa nhà quá. Thật không thể ngờ lại xảy ra chuyện như thế.” Aoe ngoảnh mặt sang hướng khác, “Giá mà tôi ngăn không cho cô ấy lái xe đến thì...”

“Mọi người đều biết chuyện cô Nakano lái xe đến hả?”

“Chắc những người trong salon tóc đều biết.”

“Thời gian kết thúc buổi học tập kinh nghiệm có cố định không? Tối qua hình như là đến khoảng 11 giờ.”

“Không cố định, về nguyên tắc là đến 11 giờ, nhưng nhiều khi muộn hơn một chút. Tất nhiên, sẽ cố gắng để mọi người kịp bắt chuyến tàu cuối cùng.”

“Vậy tức là, buổi học ngày hôm qua không kéo dài, mà kết thúc bình thường?”

“Chắc vậy. Tối qua tôi không tham dự, không rõ tình hình cụ thể.”

“Ồ, anh Aoe nghỉ sớm à?” Ogata dường như rất bất ngờ.

“Đi gặp giám đốc. Một người họ Shinkai.”

“Ủa, giám đốc ở đây không phải là anh Aoe sao?”

“Chúng tôi vận hành theo mô hình công ty cổ phần, tôi là thành viên hội đồng quản trị.”

Lúc trả lời, Aoe có cảm giác ánh mắt của hai viên cảnh sát nhìn mình kém hẳn vẻ kính trọng, tựa như đang nói: Thì ra chỉ là một cửa hàng trưởng được thuê về.

Cảnh sát hỏi cách thức liên lạc với Shinkai Mifuyu, Aoe liền đưa danh thiếp của cô cho họ.

“Tôi được ủy quyền xử lý mọi việc trong salon tóc này. Vì vậy, chắc chắn tôi nắm rõ về tình hĩnh của Nakano hơn. Nói chính xác ra, có lẽ Shinkai cũng không biết Nakano nữa.” Aoe cảm thấy, nếu không nói ra những lời này thì thật quá mất mặt.

“Chúng tôi hiểu rồi, còn một vài câu hỏi nữa.” Ogata hít vào một hơi. “Về việc cô Nakano gặp phải kẻ xấu, anh có manh mối gì không?”

“Manh mối?”

“Ừm.”

“Chuyện này thì... tôi làm sao lại có manh mối được chứ? Cô ấy nói là lái xe đi làm, tôi luôn lo lắng cô ấy bị phạt vì đỗ xe trái phép, thật sự không thể ngờ lại xảy ra chuyện như thế.”

“Vậy để tôi diễn đạt lại nhé,” Ogata ngẫm nghĩ một lúc rồi lại nói, “gần đây có chuyện gì kỳ lạ xảy ra với cô Nakano không? Như là có người gọi điện đến salon tóc hay đợi cô ấy bên ngoài chẳng hạn?”

Aoe chau mày. Lúc mới nghe câu hỏi, anh ta chưa hiểu được ngay ý đồ của đối phương, nhưng thấy vẻ mặt đầy ẩn ý của hai viên cảnh sát, dần dần anh ta cũng vỡ lẽ. “Hả? Không phải vậy chứ?”

“Gì cơ?”

“Cô ấy... chẳng lẽ Nakano bị cướp không phải ngẫu nhiên? Ý anh là thủ phạm ngay từ đầu đã xác định cô ấy là mục tiêu?”

“Hiện giờ vẫn chưa thể kết luận, cũng có khả năng là bọn tội phạm lang thang, nhưng nếu vậy thì thủ phạm hẳn phải mai phục ở bãi gửi xe ngay từ đầu mà không biết lúc nào có người đến đậu xe. Hiện trường tối tăm, từ bên ngoài gần như không thể trông thấy bên trong xe, nhưng cô Nakano vừa mới xuống xe thì tên cướp đã bổ nhào tới từ phía sau. Như vậy, chỉ có thể suy đoán rằng, trước khi cô Nakano xuống xe, thủ phạm đã biết trong xe chỉ có một mình cô ấy.”

Aoe liếc nhìn gương mặt Ogata. Viên cảnh sát này xét thế nào cũng không thể gọi là khôi ngô tuấn tú được. Anh ta chầm chậm gật đầu trước cái nhìn chằm chằm của đối phương.

Aoe không biết Nakano Ami đậu xe ở nơi nào, nhưng anh ta cảm thấy viên cảnh sát nói rất có lý. Xe của Ami là một chiếc Audi màu đen, thông thường, người ta chắc chắn sẽ không nghĩ có một cô gái trẻ một mình ra khỏi chiếc xe như vậy.

“Liệu có khả năng tên cướp bình thường vẫn luôn quan sát bãi gửi xe ấy, nên mới biết đêm thứ Năm sẽ có một cô gái một mình lái chiếc Audi đến đỗ không?” Anh ta thử dò hỏi.

“Cũng có thể nghĩ theo hướng đó.” Ogata gật đầu, “Chúng tôi đã tiến hành điều tra khu vực xung quanh, nhưng vẫn muốn tập trung vào những người có thể nắm rõ chi tiết về đường đi nước bước của cô Nakano.”

Đó là một cách nói vòng vo. Ngắn gọn là, ông ta cho rằng đây là hành vi của người có liên quan đến Mon Ami.

“Ít nhất, những người xung quanh tôi không có ai làm chuyện đó đâu.”

“Có lẽ anh không để ý đó thôi. Dạo gần đây, đã thấy xuất hiện một số kẻ nghiện bám đuôi đấy.”

“Cô ấy nói thế nào?”

“Về chuyện này,” Ogata có vẻ khó xử, hơi nhướng mày lên, “trong tình trạng hiện tại, cô ấy không thể trả lời các câu hỏi của chúng tôi. Theo lời mẹ cô ấy thì hoàn toàn không thể đoán được là ai làm.”

Ami thường ngày vẫn hay cười tít mắt, giờ lại rơi vào cảnh ngộ như vậy khiến cho tâm trạng Aoe càng thêm nặng nề. “Để tôi hỏi các nhân viên khác. Không thể nói tình huống cụ thể của vụ án, đúng không?”

“Anh cứ liệu chừng thôi. Nếu không nói cho rõ, hẳn là khó mà hỏi được gì.”

“Đúng vậy, thật khó xử, nên nói thế nào bây giờ nhỉ?”

“Cô Nakano có bạn trai không?”

“Không rõ lắm.” Aoe hơi nghiêng đầu, “Cô ấy rất được các nhân viên nam quý mến, nhưng không nghe nói là có bạn trai, có lẽ chỉ là tôi không biết thôi.”

“Giữa các đồng nghiệp có thường xảy ra chuyện yêu đương không?”

“Chuyện này hả, thỉnh thoảng cũng có, nhưng không nghe nói Nakano có chuyện như thế.” Nói t