Chương 7 .1.
Đôi tình nhân mới bước vào trông khoảng chừng hai tư, hai nhăm tuổi, hai người đều nhuộm tóc xám. Cô gái tóc ngắn, còn anh chàng kia tóc lại dài chấm vai, còn để cả hàm râu lưa thưa.
Trước đấy, hai người đã đứng xem rất lâu trước ô cửa sổ trưng bày bên ngoài, hẳn là có ý mua thật, nhưng không nên kỳ vọng quá nhiều, tối đa họ cũng chỉ mua chiếc nhẫn khoảng một hai chục nghìn yên là cùng.
“Xin chào quý khách.” Ông ta vẫn nhoẻn miệng cười tươi như hoa chào đón hai người nọ.
“Lấy cho tôi xem sợi dây chuyền khảm đá đỏ bên ngoài kia được không?” Cô gái hỏi.
“Đá đỏ, sợi nào ạ?”
“Sợi có khảm đá đỏ, bên ngoài có con rắn nhỏ quấn quanh ấy.”
“Ồ.” Ông ta mở cửa kính từ phía trong, thò tay vào lấy ra, đặt trước mặt cô gái, “Sợi này phải không ạ?”
“Đúng rồi, thứ này đáng yêu quá.”
“Đá này tốt lắm đấy, đây là đá mã não.”
“Ờ.”
Cô gái hình như không quan tâm lắm đến viên đá ở giữa. Nếu cô muốn biết thêm chút nữa, ông ta sẽ nói màu này là màu nhuộm nhân tạo, nhưng ông ta đã dập tắt ý nghĩ này ngay. Cô gái hình như thích hình trang trí con rắn xung quanh viên đá. Chàng trai trông có vẻ là bạn trai cô đứng bên cạnh với thái độ hờ hững, rõ ràng đang muốn bạn gái mua cho nhanh, còn mua món gì cũng chẳng quan trọng.
“Ở đây bán theo giá niêm yết à?” Cô gái cầm sợi dây chuyền hỏi. thời buổi này, người trẻ tuổi thường hay thích mặc cả trả giá. Khi tới làm việc ở cửa tiệm này, ông ta mới cảm nhận được sâu sắc điều này, ở chỗ trước kia hoàn toàn không hề có cảm giác như vậy.
Tất nhiên, có thể rẻ hơn một chút, giá này đã được ấn định dựa trên cơ sở ấy. Nhưng rốt cuộc có thể rẻ đến chừng nào, là do ông ta tự cân nhắc xử lý.
“Có thể trừ đi phần thuế tiêu dùng.”
“Ồ, có thể bớt thêm chút nữa không?”
“Bớt thêm 3.000 yên nữa đi.” Chàng trai nói. Có lẽ, anh ta ngại nếu không nói giúp đôi câu, sau khi ra khỏi cửa hàng sẽ bị bạn gái cằn nhằn.
“Vậy thì chúng tôi chẳng còn lãi đồng nào nữa cả.” Ông ta gượng cười.
“Chậc, làm gì có chuyện.” Cô gái dẩu môi lên.
Thực ra cũng có thể bớt cho cô ta 3.000 yên... vừa nghĩ tới đây thì cánh cửa bật mở, lại có một người khách nữa bước vào. “Xin chào quý khách.” Ông ta chào hỏi theo phản xạ, nhưng vừa nhìn thấy gương mặt đối phương, đã giật mình đánh thót.
Gương mặt này ông ta đã từng gặp ở đâu đó rồi. Đầu tóc bù xù không chải, râu ria xồm xoàm, ánh mắt sắc lạnh, gương mặt gầy guộc, hình như đã gặp ở nơi nào đó. Một người buôn đá quý? Không, không phải, chắc là đã gặp ở nơi khác. Ông ta tin chắc một trăm phần trăm người này sẽ không mang đến chuyện tốt lành gì, nên mới giật nảy mình như thế.
“Ừm, chú ơi, chú bớt 2.000 yên đi, chúng tôi trả tiền mặt.”
Món đồ có 20.000 yên, lại còn nghĩ trả tiền mặt là oách lắm, thật đúng là bó tay, nhưng ông ta muốn xua cặp đôi này đi trước rồi tính sau.
“Thôi được rồi, đúng là không thể địch nổi các cô gái ngày nay.”
Cặp nam nữ trẻ tuổi reo lên hân hoan. Người vừa đến liếc nhìn ông ta một cái. Lúc bốn mắt nhìn vào nhau, không hiểu sao, người kia còn nhếch mép cười, khiến ông ta rùng cả mình.
Đúng khoảnh khắc ấy, phần nào đó trong ký ức bỗng nhiên tái hiện sống động. Ông ta vừa nhớ ra người đàn ông này, lập tức đờ người ra.
“Chú ơi, chú bị sao vậy?”
“À, không sao cả, tôi xin lỗi.”
Những ngón tay đang gói sản phẩm run lập cập. Người này đến đây làm gì? Tìm mình có chuyện gì? Chẳng lẽ lại tới gây sự? Định khơi lại chuyện cũ? Những ý nghĩ chẳng lành liên tiếp hiện lên trong tâm trí. Ông ta không bao giờ muốn gặp lại người đàn ông này nữa.
Cặp tình nhân đã nhận sợi dây chuyền đi ra khỏi cửa tiệm, ông ta vẫn chần chừ không biết có nên chào hỏi người mới đến hay không. Rất nhanh, người kia đã chủ động đi tới trước mặt ông ta. Ông ta cúi đầu chào.
“Có vẻ ông vẫn nhớ tôi.”
Đúng vậy, không sai, ông ta thầm nhủ, đúng là giọng nói này. Trong cái quá khứ mà ông ta không muốn nhìn lại ấy, ông ta từng bị giọng nói này dọa nạt, nhiếc móc.
“Này, ông Hamanaka.” Người kia lại lên tiếng.
Ông ta bất đắc dĩ ngẩng đầu lên, lúc ánh mắt chạm nhau, ông ta không kìm được chớp chớp mắt. “Vâng, tôi vẫn nhớ.”
“Đã lâu không gặp. Ừm, cũng... ba năm rồi.”
“Ông là... sĩ quan... sĩ quan Kato.”
“Ông còn nhớ cả họ của tôi, thật vinh hạnh quá.” Gương mặt râu ria xồm xoàm của Kato nở một nụ cười. Trong mắt Hamanaka Yoichi, nụ cười ấy trông như thể gã sứ giả mang theo làn gió chẳng lành đang liếm liếm môi.
Hamanaka liếm cặp môi khô khốc, cất tiếng: “Có chuyện gì không? Đáng lẽ không còn việc gì cần tìm đến tôi nữa rồi chứ.”
“Xem ra ông đã chán nhìn bản mặt tôi lắm rồi.” Kato cười gượng, “Ông Hamanaka, tôi nghe vợ ông nói ông làm việc ở đây. À, xin lỗi, phải nói là vợ cũ mới đúng.”
Ông ta cố tình, Hamanaka hằn học rủa thầm trong bụng.
“Đã dặn cô ta đừng tùy tiện nói với người ngoài rồi.”
Hamanaka vốn định xỉa xói thêm mấy câu nữa, nhưng cách này dường như không có tác dụng với đối phương. Kato gật đầu, lấy bao thuốc lá ra. Hamanaka nhớ viên cảnh sát này là một con nghiện thuốc lá hạng nặng, phòng thẩm vấn lúc nào cũng mờ mịt khói thuốc.
“Kỷ niệm chương của Thế vận hội mùa đông Nagano cũng bán à. Lần này Nhật Bản mình quả là đã ra công ra sức. Đội Nhật Bản thể hiện xuất sắc thế, mấy thứ này liệu có tăng giá lên không nhỉ?” Kato nhìn chòng chọc vào tủ quầy, “Từ lâu tôi đã biết ở khu Okachimachi có nhiều cửa hàng vàng bạc đá quý, nhưng đây là lần đầu tiên bước vào đấy. So với cửa hàng nổi tiếng, ở đây có vẻ rẻ hơn nhiều nhỉ, cả cặp đôi trẻ tuổi vừa nãy mà cũng có thể tùy ý đi vào.” Nói tới đây, ông ta ngẩng đầu lên, “Đúng là một trời một vực với tiệm Hanaya ở khu Ginza.”
“Ông cố tình đến mỉa mai tôi đấy à?”
“Không, không.” Kato châm thuốc, “Chuyện xảy ra ba năm trước quả thực đã khiến ông rất khó chịu, nhưng tôi cũng vậy thôi. Đối với cảnh sát chúng tôi, ông Hamanaka thực sự có rất nhiều điểm đáng nghi ngờ.”
Hamanaka ngoảnh mặt đi. Đây là chủ đề ông ta không muốn nghĩ đến nữa.
Kato phả ra một hơi khói. “Về vụ bom thối, từ đầu tôi đã không hề nghi ngờ ông. Đằng nào cũng đến tận đây rồi, tôi nói thực cho ông biết, đó là một thiết bị xả khí được gia công cực kỳ tỉ mỉ, người không chuyên khó mà làm được.”
“Không nghi ngờ? Lúc đó tôi đã bị các ông cho nếm đủ mùi khổ sở còn gì.”
“Thực ra cũng là tại ông quá đen đủi, vừa xảy ra vụ bom thối, lại sinh ra vụ tên biến thái bám đuôi, thông thường ai cũng sẽ cho rằng hai vụ có liên quan đến nhau.”
“Vụ bám đuôi kia cũng...”
“Ông muốn nói vụ ấy cũng không liên quan gì đến ông? Tôi hiểu.”
Hamanaka thở dài, nhìn ra phía cửa. Ông ta hy vọng có khách bước vào, dù chỉ mua món đồ nào rẻ tiền cũng được.
“Nhưng mà, ông Hamanaka này, ông đã thừa nhận quan hệ với một người... Shinkai Mifuyu. Ông theo dõi cô ta, đây là sự thật phải không?”
“Đến giờ lại hỏi lại chuyện này, ông muốn làm gì?”
“Ông chỉ cần trả lời câu hỏi của tôi là được rồi. Thế nào, chẳng lẽ ông muốn theo đúng trình tự chính quy phức tạp kia à? Tôi thì chẳng sao, nhưng ông thì e là sẽ phiền phức lắm đấy.” Kato kẹp điếu thuốc lá vừa ngậm trên miệng vào giữa hai ngón tay, gõ gõ xuống mặt tủ quầy, “Khó khăn lắm mới tìm được một công việc, hẳn ông cũng không muốn bị lật lại những chuyện đã qua ngày trước. Chi bằng cứ nói thực với tôi đi.”
Hamanaka thầm nghĩ, người này chắc chắn chẳng có bạn bè gì. “Khi ấy tôi đã nói rồi còn gì, tôi và cô ta từng hẹn hò.”
“Quả là tôi đã nghe ông nói như vậy, cũng viết cả vào trong báo cáo, nhưng Shinkai Mifuyu lại một mực phủ nhận.”
Không ngờ cảnh sát lại gọi thẳng tên Mifuyu ra như thế, Hamanaka cảm thấy hơi ngượng nghịu, nhưng ông ta muốn nói cho rõ ràng mọi chuyện, bèn cúi gằm mặt xuống cất tiếng: “Nếu các ông có thể điều tra tỉ mỉ hơn một chút, chắc hẳn sẽ biết rõ, từ trước đấy chúng tôi đã qua lại với nhau. Đây là sự thật.”
“Ồ...” Kato lại phả ra một hơi khói. Hamanaka tưởng ông ta lại đang cười khẩy, nhưng ngẩng đầu lên nhìn, lại thấy gương mặt rất nghiêm túc của Kato.
“Tại sao cô ta lại phủ nhận?”
“Còn phải hỏi à?” Hamanaka thở hắt ra một hơi dài, “Tôi là nghi can trong vụ bám đuôi, cô ấy không muốn dây dưa gì với tôi nữa. Kể cả chỉ là quan hệ trong một thời gian ngắn, nhưng nếu người khác biết cô ấy đang qua lại với một người đàn ông từng bám đuôi các nhân viên nữ trong cửa tiệm, không biết cô ấy sẽ bị mọi người nhìn bằng ánh mắt như thế nào, cũng khó mà tiếp tục làm việc ở Hanaya.”
“Sau đấy ông có nói chuyện với cô ta không?”
“Làm gì có chuyện đấy?” Hamanaka lắc đầu, “Mấy lần định liên lạc với cô ấy, nhưng rồi lại thôi. Nếu cô ấy đi rêu rao khắp nơi rằng tôi cứ đeo bám thì tôi giải thích thế nào được, đành buông tay thôi. Dù sao đi nữa, kết quả cuối cùng cũng đâu có thay đổi gì lớn.”
Sau khi Hamanaka được cảnh sát thả ra, công ty cho ông ta ở nhà chờ điều động, rồi chuyển ông ta sang một chức vụ ngồi không ăn lương, trên thực tế là đang âm thầm gây áp lực, muốn ông ta thôi việc. Có lẽ lúc đó nên tiếp tục kiên trì, nhưng ông ta không còn đủ tinh thần và sức lực nữa, cảm thấy lấy được khoản tiền thôi việc cũng là tốt lắm rồi, liền nộp luôn đơn xin nghỉ việc.
Cơn ác mộng của ông ta vẫn chưa kết thúc ở đó. Không lâu sau, Junko vợ ông ta đòi ly hôn, còn nói nếu ông ta không đồng ý thì sẽ thuê luật sư. Một khi dính líu đến kiện tụng, ông ta không thể giành phần thắng được. Ở Sở cảnh sát, chính miệng ông ta đã từng thừa nhận có qua lại với Shinkai Mifuyu.
Nhà cửa và con cái đều bị giành mất, còn phải trả tiền cấp dưỡng, cuộc đời đâm vào khúc ngoặt tăm tối. Thậm chí, ông ta từng nghĩ đến việc tự sát.
“Ông Hamanaka,” Kato nhìn chằm chằm ông ta không chớp mắt, “có phải ông đã gây thù chuốc oán với ai không?”
“Tôi hả? Sao lại nói thế?”
“Tôi rất thông cảm với ông.” Kato lại nở nụ cười đáng ghét ấy, “Bám đuôi phụ nữ đúng là không tốt, nhưng xét những sự việc phát triển sau đó, tôi cảm thấy ông rất đen đủi. Trong xã hội còn đầy những kẻ khác làm những việc tương tự, nhưng đều nghĩ cách lấp liếm cho qua được hết. Trường hợp của ông thì lại khác. Không chỉ xảy ra vụ đánh bom thối, mà sự việc tất cả nhân viên nữ trong tiệm đều bị một gã đàn ông kỳ lạ bám đuôi cũng lộ ra. Nếu ta giả sử những việc này đều do ông làm.”
“Hai chuyện đó đều chẳng liên can gì đến tôi cả.” Hamanaka trợn mắt lên với ông ta.
“Nếu vậy thì cũng quá tình cờ. Vụ bom thối hay vụ biến thái bám đuôi, mọi chứng cứ đều chỉ về phía ông. Chẳng lẽ lại là trùng hợp?”
“Dù gì cũng không phải là tôi.”
“Vậy mới nói,” Kato đã hơi mất kiên nhẫn, ông ta dụi điếu thuốc vào gạt tàn, “không phải ông làm. Nhưng nếu đặt giả thiết đó không phải là trùng hợp, thì tức là có người muốn hãm hại ông.”
Hamanaka liếc nhìn Kato. Viên cảnh sát không né tránh ánh mắt của ông ta, khẽ gật đầu.
“Ai lại làm thế chứ?”
“Vậy tôi mới hỏi ông, ông có gây thù chuốc oán với người nào không?”
“Không nhớ...”
“Đừng trả lời một cách đơn giản như vậy, hãy nghĩ cho kỹ vào.” Kato lại ngậm một điếu thuốc nữa, nhưng vẫn chưa châm lửa, mà tiếp tục nói, “Như là Shinkai Mifuyu chẳng hạn.” Điếu thuốc hẩy lên hẩy xuống khe khẽ.
“Cô ấy? Tại sao chứ... không thể nào...”
“Lúc đó ông cũng từng nói rồi thôi. Khi hỏi ông tại sao phải lục lọi thư từ của cô ta, ông nói là muốn xác nhận xem có phải cô ta có bạn trai mới hay không. Nếu điều ông nói là sự thật, thì cũng có khả năng cô ta muốn chia tay với ông chứ.”
“Có lẽ thế, nhưng... vì chuyện này mà muốn hãm hại tôi sao?”
“Chuyện này không phải là không thể nghĩ đến.”
“Vớ vẩn!” Hamanaka xua tay, “Cô ấy việc gì phải làm vậy. Tôi là người đã có gia đình, nếu cô ấy đề nghị chia tay, tôi cũng không có cách nào cả. Nhưng cô ấy không hề đề nghị chia tay trước, mặc dù cuối cùng vẫn chia tay, nhưng đó là vì xảy ra sự việc kia...”
“Cô ta đã có người đàn ông khác à?”
“Điều này... thực ra đến giờ, tôi cũng không rõ lắm.” Hamanaka lắc đầu.
“Lý do khiến ông cho rằng Shinkai Mifuyu có người đàn ông khác là gì?”
“Lý do ư...”
“Chắc chắn là phải có căn cứ gì, ông mới đi lục lọi thư từ của cô ta và theo dõi cô ta chứ.” Từng câu, từng chữ của Kato đều như có gai nhọn tua tủa.
Hamanaka xoa mặt, hướng ánh mắt ra phía cửa. vẫn không có vẻ sẽ có khách mua hàng ghé vào. “Tôi nghe nữ nhân viên ở Hanaya nói lại.” Ông ta đáp.
“Nói là Shinkai đã có bạn trai?”
“Không nói thẳng ra như vậy. Cô ấy bảo vô tình nghe thấy Mifuyu gọi điện thoại, hình như đang hẹn hò với ai đấy.”
“Cô nhân viên ấy tên là gì?”
Hamanaka thở dài: “Hatakeyama.”
Kato lấy cuốn sổ ghi chép trong túi áo, giở một trang trong đó ra, chỉ vào bên trên.
“Chậc, trong biên bản cũng ghi lại, Hatakeyama Akiko, một trong những nhân viên nữ tố cáo bị tên biến thái bám đuôi. Ông nghe cô ấy nói lại à?”
“Ừm.”
“Chỉ nghe nói chuyện qua điện thoại, sợ rằng không thể phán đoán được có phải người yêu hay không, có lẽ chỉ là hẹn hò với cô bạn nào đó thôi.”
“Tôi cũng từng nghĩ như thế, nhưng Hatakeyama quả quyết rằng Mifuyu gọi điện cho một người đàn ông... lúc ấy, Hatakeyama hình như còn chưa bị tên biến thái đeo bám kia quấy nhiễu, cô ấy kể với tôi trong lúc nói chuyện phiếm. Cô ấy bảo, phụ nữ chỉ lộ ra bản chất thật sự của mình trước mặt người mình yêu mà thôi...”
“Bản chất thật sự?”
“Nghe bảo lúc đó Mifuyu nói chuyện điện thoại bằng tiếng địa phương, tức là tiếng vùng Kansai ấy. Vả lại, giọng điệu ấy không giống như gọi cho bạn bè, nũng nịu lắm. Tóm lại là Hatakeyama đã nói như vậy đấy.”
“Tiếng Kansai...” Kato trầm ngâm, “Nghe cô ấy nói vậy, ông đã đoán được là ai chưa?”
“Quả thực tôi thấy rất lạ. Mifuyu mất cha mẹ trong trận động đất, cô ấy còn nói mình đã rời khỏi Kansai một thời gian dài, không còn bạn bè nào ở đó nữa rồi. Theo lý mà nói, cô ấy không thể có bạn bè nói chuyện bằng tiếng Kansai được.”
“Vì vậy ông mới đoán đó là đàn ông.”
“Tóm lại là tôi muốn xác nhận chuyện này. Tôi lục hòm thư của cô ấy, là muốn xem có thư từ Kansai gửi đến không.”
Vừa nghĩ lại chuyện ngày đó, khắp người Hamanaka nóng bừng bừng lên như có lửa đốt. Tại sao mình lại say đắm người phụ nữ đó như thế nhỉ? Giờ còn phải bộc bạch những chuyện này ra, ông ta cảm thấy rất phiền muộn.
“Ông cảnh sát, xong chưa vậy? Mặc dù tôi không biết ông đang điều tra cái gì, nhưng hiện tại tôi đã không còn liên quan gì đến Hanaya và Mifuyu nữa rồi. Ông tha cho tôi đi được không?”
Kato lờ đi như không nghe thấy, tiếp tục hỏi: “Ông chỉ lục lọi thư từ thôi hả? Có dò hỏi những chuyện gì khác nữa không?”
“Những chuyện khác cũng không...”
“Thật sao?” Kato liếc mắt nhìn ông ta, “Tôi không tin được một người tự tiện xem trộm thư từ của người khác lại chỉ dừng ở đó.”
Thấy Hamanaka không nói năng gì, Kato lại châm một điếu thuốc. “Chắc hẳn cũng đã bới thùng rác, và theo dõi cô ta nữa.”
“Ông cảnh sát, tôi sắp nổi giận rồi đấy.” Hamanaka hằm hằm nhìn thẳng vào đối phương, “Chuyện này đã kết thúc rồi còn gì? Tại sao giờ lại...”
“Đã kết thúc rồi, đến nước này, tôi cũng không muốn làm gì ông cả, vì vậy ông cứ nói thực cho tôi biết là được.” Giọng nói trầm thấp của Kato như thể vọng xuống tận dạ dày, “Như đã nói khi nãy, chắc hẳn ông cũng muốn giữ gìn cuộc sống hiện tại. Nếu bị bật khỏi đây nữa, thì thật sự ông không còn chỗ nào để đi đâu.”
“... Cô ấy rốt cuộc đã làm chuyện gì? Tại sao phải điều tra rốt ráo như vậy?”
Kato ngậm điếu thuốc cười nhe răng: “Ông không cần biết.”
“Nhưng...”
Hamanaka đang định nói tiếp thì Kato đã lấy từ túi áo trong ra một món đồ đặt lên mặt tủ quầy. Trông như một tờ quảng cáo được gấp lại, bên trên in hình các loại vàng bạc đá quý, logo của Hanaya đập ngay vào mắt ông ta.
“Đây là gì vậy?”
“Nghe nói Hanaya sắp sửa lột xác rồi, ông biết không, Hanaya và một công ty tên là Blue Snow triển khai hợp tác kinh doanh, bắt đầu kinh doanh những đồ vàng bạc đá quý hoàn toàn khác với ý tưởng trước đây.”
Hamanaka không biết cả tên của công ty kia lẫn việc Hanaya sắp tung ra sản phẩm mới. Bấy lâu nay, ông ta vẫn luôn cố gắng tránh né không tiếp xúc với các thông tin liên quan đến Hanaya.
“Nhìn vẻ mặt của ông, chắc là không biết rồi.”
“Tôi không quan tâm.”
“Ừm. Nhưng nếu biết được chủ tịch công ty Blue Snow này là Mifuyu, ông sẽ phản ứng thế nào? ít nhiều cũng có chút hứng thú chứ?”
Hamanaka ngước nhìn gương mặt râu ria lởm chởm của Kato. “Không thể nào...”
“Đời là thế, cứ luôn xảy ra những chuyện không thể nào. Tiện thể cho ông kinh ngạc thêm lần nữa, Shinkai Mifuyu giờ còn là phu nhân của chủ tịch Hanaya, vì vậy, tên của cô ta bây giờ là Akimura Mifuyu.”
“Gì hả?” Hamanaka trợn tròn mắt lên, “Kết hôn với chủ tịch Akimura... cô ấy à?”
“Quá trình cụ thể tôi cũng không rõ. Không biết là Shinkai Mifuyu từng gặp Akimura trong thời gian làm việc ở Hanaya, hay là gặp gỡ ông ta vì quan hệ công việc, nói tóm lại, về cả công lẫn tư, Shinkai Mifuyu đều đã thành công nắm giữ được Hanaya rồi.”
Hamanaka khẽ lẩm bẩm: “Thật không thể tin nổi!”
“Cô ta đúng là một người phụ nữ không thể lường nổi. mới ba năm trước, cô ta vẫn còn lằng nhằng với ông, vậy mà giờ đã phát triển đến mức độ này rồi. Còn ông thì sao, làm trong cái cửa tiệm bé tí này, cả ngày bán mấy món đồ trang sức rẻ tiền cho những cặp tình nhân trẻ tuổi ví xẹp lép. Ông không cảm thấy không đáng à?”
Những lời lẽ nhục mạ ấy khiến Hamanaka rất tức giận, nhưng ông ta đã không còn hơi sức đâu mà phản bác nữa. Đã có người đi cầu thang bước hụt thì cũng có người bước vào buồng thang máy hanh thông. Ông ta hiểu được điều này, nhưng vẫn cảm thấy mình thực sự là một kẻ quá đen đủi.
“Vì vậy, ông Hamanaka này.” Giọng Kato đột nhiên trở nên nghiêm túc, “Dù là chuyện nhỏ nhặt tới đâu cũng được, trong lúc ông điều tra Shinkai Mifuyu từ nhiều phương diện, ông có phát hiện ra điều gì thú vị không? Không liên quan đến đàn ông cũng được.”
“Tôi chẳng phát hiện được gì cả.”
“Đừng nói thế chứ.”
“Thật đấy. Ngoài phương diện đàn ông ra, quả tình tôi cũng muốn tìm hiểu sâu hơn về cô ấy, vì tôi thực lòng thích cô ấy.
Kato dường như rất hiểu tâm trạng của ông ta, gật đầu liên tiếp mấy lần, tất nhiên, những cái gật đầu ấy cũng hàm chứa cả sự chế nhạo sâu sắc.
“Tôi từng tranh thủ ngày nghỉ tìm đến quê cô ấy. Khi đó vừa mới xảy ra động đất, việc tái thiết vẫn chưa được triển khai một cách có hệ thống. Tôi đã đi vòng vòng khắp nơi cả một ngày trời, định bụng tìm một hai người quen biết cô ấy.”
“Kết quả thế nào?” Kato vươn người ra phía trước.
“Chỉ có vậy thôi.” Hamanaka xòe hai tay ra, “Rốt cuộc cũng tìm được nơi bố mẹ cô ấy từng sinh sống. Lúc đó, giao thông vẫn còn chưa đảm bảo, tôi chỉ chụp vài tấm ảnh gạch ngói đổ nát chất lên như núi rồi quay về. Không gặp được bạn bè nào của cô ấy cả.”
“Ảnh đâu rồi?”
“Ừm,” Hamanaka lắc đầu, “chắc là để ở nhà, có lẽ đã bị vợ tôi vứt đi từ lâu rồi cũng nên.”
“Ông đã kể chuyện này với Shinkai Mifuyu rồi à?”
“Tôi nghĩ... chắc là kể rồi. Đúng, đúng vậy, đã kể với cô ấy rồi. Tôi nhớ là đã cho cô ấy xem những tấm ảnh đó, bảo rằng tôi đã về thăm quê cô ấy.”
“Cô ta phản ứng ra sao? Có phải rất kinh ngạc không?”
“Cũng không lấy gì làm kinh ngạc, chỉ hơi giận dỗi hỏi tôi tại sao lại làm thế. Tôi nhớ lúc ấy mình đã trả lời: ‘Muốn biết tất cả về em.’ Có lẽ ông sẽ cảm thấy tôi rất ngu xuẩn, phải không?”
Kato không trả lời, chỉ tủm tỉm cười, trên mặt như viết rành rành đáp án: rõ là ngu xuẩn.
“Tôi hối hận lắm. Nhưng lúc đó tình cảm của tôi đã rất nghiêm túc, không muốn mất cô ấy nên mới muốn biết tất cả mọi điều về cô ấy. Ở cô ấy, có thứ gì đó khiến đàn ông phát điên.”
Kato nghe vậy thì gật gật đầu. Không hiểu vì nguyên do gì, gương mặt ông ta đã không còn nụ cười giễu cợt khi nãy nữa.
“Đủ chưa? Ông có hỏi thêm tôi cũng không trả lời được gì nữa đâu. Ông nói cho tôi biết đi, tại sao lại bắt đầu điều tra lại chuyện này? Cô ấy đã làm gì? Có liên quan đến vụ án nào hả?”
Kato chẳng buồn liếc nhìn ông ta, cất bật lửa và bao thuốc vào túi áo. “Xin phép ông.” Vừa nói, ông ta vừa đi ra phía cửa.
“Ông cảnh sát.”
Kato mở cửa nhưng trước khi bước ra ngoài, lại ngoảnh đầu nhìn vào. “Vừa nãy ông mới nói rồi đó, cô ta có thể khiến đàn ông phát điên. Cô ta đã làm điều đó đấy.” Ông nhếch mép lên cười, buông thêm một câu: “Sẽ còn gặp lại,” rồi ra khỏi cửa hàng.
Sau khi Kato đi khỏi, Hamanaka đứng thẫn thờ một lúc lâu, cảm giác rũ rượi như thể vừa mới nôn hết thứ gì đó tích tụ ở sâu thẳm trong lòng ra vậy. Định thần lại, ông ta ngồi phịch xuống ghế.
Gương mặt xinh đẹp và thân hình đầy đặn của Mifuyu đến giờ vẫn hiện lên rõ mồn một trước mắt ông ta. Trong những người phụ nữ mà ông ta từng qua lại, rõ ràng, Mifuyu chính là người quyến rũ nhất.
Lúc mới gặp mặt, ông ta không hề mê muội đến mức ấy. Khi cô tới chào hỏi, tự xưng mình là Shinkai được phân tới quầy túi xách da ở tầng một, ông ta chỉ cảm thấy cô rất xinh đẹp, chứ chưa hề nghĩ cô sẽ trả thành đối tượng ngoại tình của mình. Sau mấy lần gặp, ông ta dần dần bị hấp dẫn. Cô có vẻ ngoài rất kiên cường, nhưng đôi khi lại để lộ vẻ mong manh yếu đuối trong thoáng chốc, khiến người ta không kìm lòng được muốn chìa cánh tay giúp đỡ. Song cô cũng rất ngoan cố, kiên quyết không chấp nhận sự trợ giúp của người khác. Thái độ ấy của cô có lúc khiến người ta cảm thấy lạnh băng, có lúc lại cảm thấy cực kỳ cương quyết, cứng mềm vô cùng đúng mực. Đôi mắt cô sở hữu một thứ ma lực mà những phụ nữ khác không tài nào bắt chước được. Nếu cô nhìn thẳng vào ai, người đó sẽ có cảm giác như thể bị nhìn thấu tận nơi sâu kín nhất trong lòng, cả người bị hút vào đôi mắt ấy.
Hamanaka vốn dĩ đã là kẻ trăng hoa, lúc trước từng nảy sinh quan hệ với nhân viên làm bán thời gian trong cửa hàng, nhưng chưa bao giờ ngoại tình với nhân viên chính thức cả. Shinkai Mifuyu là ngoại lệ. Ông ta đã yêu cô. Ông ta còn có cảm giác, Mifuyu dường như cũng mong muốn điều đó. Ông ta tin tưởng, chỉ cần tiếp cận cô, chắc chắn mình sẽ thành công.
Ông ta đoán không sai. Hai tuần sau khi Mifuyu đến làm việc tại Hanaya, quan hệ của hai người đã phát triển đến mức đi thuê phòng khách sạn.
“Em muốn làm việc cùng một chỗ với anh.” Mifuyu rúc vào vòng tay Hamanaka thủ thỉ, “Em muốn lúc nào cũng được ở bên cạnh anh.”
“Sẽ bị người trong tiệm ngờ vực đó.”
“Giờ vẫn chưa có chuyện gì đâu. Em vừa mới vào làm, không ai nghi ngờ em và anh có quan hệ đâu.”
“Vậy cũng phải.”
Khi đó Hamanaka là người phụ trách tầng, có quyền đề nghị điều động nhân sự. Sau một hồi sắp xếp, ông ta đã nhanh chóng thỏa mãn nguyện vọng của Mifuyu, điều chuyển cô lên quầy bán đồ trang sức đá quý trên tầng ba.
Ở cửa tiệm, hai người đóng vai cấp trên giỏi giang và nhân viên mới; khi ở trên giường, Hamanaka lại tham lam hưởng thụ thân thể của Mifuyu, hòng giải tỏa những kìm nén hằng ngày. Hamanaka rất thỏa mãn, ông ta không muốn phá hoại gia đình, mà cũng không muốn để mất Mifuyu.
“Anh có một giấc mơ, sau này có thể tạo ra sản phẩm mang nhãn hiệu độc quyền của riêng mình.” Ở trên giường, ông ta từng nhiều lần ôm lấy bờ vai Mifuyu mà nói, “Vì vậy, anh đang học chế tạo đồ trang sức, ở nhà có cả bàn làm việc. Anh còn nghĩ ra được vài mẫu thiết kế rồi.”
“Em muốn xem thiết kế của anh.” Mifuyu nói. Một hôm, Hamanaka mang từ nhà đi mấy bản vẽ đưa cho cô. Xem xong, đôi mắt cô ánh lên vẻ hưng phấn: “Cái nào cũng rất đẹp, toàn là những thứ em chưa thấy bao giờ!”
Nghe không giống như cô đang nói lấy lòng.
“Thật không? Anh cũng rất tự tin.”
“Đặc biệt là mẫu này, giỏi quá đi, đặt được hai lớp đá quý chồng lên nhau!”
“Các mẫu trang sức đá quý đặt trên bề mặt hai chiều nhiều vô số kể, nhưng thiết kế đá quý bố trí theo kiểu lập thể thì chưa từng thấy bao giờ. Thứ này không chừng có thể xin đăng ký độc quyền.”
Thực ra, Hamanaka hoàn toàn không có chút tự tin nào, ông ta không biết thiết kế của mình có thể được công nhận đến đâu. Còn giấc mơ ra làm riêng kia, ông ta cảm thấy đó cũng chỉ là một giấc mơ mà thôi. Dù thế, nghe những lời của Mifuyu, ông ta vẫn cảm thấy rất vui...
Giờ nghĩ lại, Hamanaka đoán có lẽ mình sẽ không bao giờ gặp lại cô nữa, tất thảy đều sụp đổ tan tành vì một loạt những sự việc ly kỳ xảy ra khi ấy.
Ông ta hờ hững liếc nhìn xuống tủ quầy, bên trên là tập quảng cáo của Hanaya mà Kato bỏ lại. Hamanaka bĩu môi, định vứt nó vào thùng rác. Đang định buông tay, ông ta lại đột nhiên đổi ý. Ông ta hít sâu một hơi, mở tập quảng cáo đó ra.
Đầu tiên là dòng quảng cáo nổi bật: “Hanaya sẽ phát triển theo hướng mới”, bên dưới là ảnh loại nhẫn kiểu mới vừa bán ra trong thời gian gần đây.
Hamanaka vốn chỉ hờ hững liếc nhìn, nhưng vừa trông thấy bức hình, ánh mắt ông ta lập tức trở nên hung dữ, bàn tay cầm tập quảng cáo cũng bắt đầu run rẩy.
“Sao lại thế... thật không thể tin nổi!” Ông ta lẩm bẩm một mình, như thể đang rên rỉ.
.2.Hôm sau, Hamanaka đi tới trụ sở của Blue Snow nằm trên đường Aoyama. Ông ta không muốn để người khác coi thường, bèn khoác lên người bộ vest đã lâu không mặc. Đây là bộ mới nhất của ông ta, nhưng cũng đã mua từ bốn năm trước.
Công ty ở tầng bốn. Ông ta không ngờ lại thấy hơi ngần ngại, bắt đầu ghê tởm chính bản thân mình. Vài năm trước, dù đứng trước mặt nhân vật VIP ghê gớm cỡ nào, ông ta cũng chưa bao giờ mất tự tin, nhưng còn giờ thì sao? Vừa bước vào thang máy đã bắt đầu dao động tinh thần rồi.
Văn phòng kiêm phòng trưng bày của Blue Snow hoàn toàn dùng tường vách lánh, các sản phẩm bày hướng ra phía mặt đường, ngoài vàng bạc đá quý, họ còn trưng bày cả các loại thực phẩm chức năng nữa.
Hamanaka vừa đi qua cửa, cô lễ tân đã nhoẻn miệng cười chào đón: “Xin chào quý khách.” Ông ta lấy danh thiếp trong túi ra, tiếp tục bước tới. Danh thiếp này ông ta mới làm từ khi bắt đầu công việc hiện tại, rất hiếm khi đưa cho người khác, vì thực ra cũng không cần thiết.
“Tôi muốn gặp chủ tịch của các cô.”
Cô gái ở quầy lễ tân có vẻ rất bất ngờ, ngạc nhiên nhìn ông ta, nhưng vẫn giữ nụ cười trên môi: “Xin đợi cho chốc lát,” đoạn đi qua bên cạnh ông ta, nói gì đó với một phụ nữ lớn tuổi hơn ngồi bên bàn gần đó.
Ông ta ngoảnh đầu lại, ngó nghiêng tủ trưng bày bên cạnh. Phía trên có đề dòng chữ “B.s Original No.l”, bên trong trưng bày mẫu nhẫn. Sau khi xem xét kiểu dáng, Hamanaka vội vàng hít thở thật sâu, cố gắng kiềm chế bản thân không phát ra âm thanh.
Một lát sau, hai cô gái cùng đi tới chỗ ông ta.
“Xin lỗi, ông không hẹn trước ạ?” Cô gái lớn tuổi hơn hỏi.
“Ừ, đúng vậy.”
Ánh mắt lạnh lùng thoáng hiện lên phía sau cặp kính gọng vàng của cô ta, có điều, khóe miệng vẫn thấp thoáng nụ cười mỉm. “Ông có việc gì không ạ? Cứ nói trực tiếp với chúng tôi.”
“Tôi có chuyện muốn nói trực tiếp với chủ tịch Shinkai, nhờ cô vào chuyển lời giúp. Nếu chủ tịch đã ra ngoài, tôi có thể đợi ở đây.” Hamanaka cũng mỉm cười trả lời. Ông ta đã quá quen với kiểu cười giả lả này rồi.
Cô gái hình như hơi khó xử, nhưng thái độ vẫn không thay đổi. “Chủ tịch đang tiếp khách... ông là...” Cô ta cúi đầu đọc tấm danh thiếp, “Ông Hamanaka, tôi sẽ chuyển lời đến cho chủ tịch.”
Xem chừng cô ta không có ý định thông báo cho chủ tịch. Thái độ này không có gì là bất ngờ, ông ta cũng từng ở trong hoàn cảnh tương tự như vậy.
Hamanaka lại lấy trong túi áo vest ra một tấm danh thiếp, ông ta đã cố tránh không dùng đến, nhưng cứ tiếp tục dằng dai thế này sẽ chẳng được việc gì. Ông ta đưa danh thiếp cho đối phương.
“Phiền cô đưa ngay tấm danh thiếp này cho chủ tịch. Nếu chủ tịch vẫn không muốn gặp tôi, tôi sẽ tự động rời khỏi đây.”
Đó là danh thiếp ông ta dùng khi còn làm ở Hanaya. Mặc dù trong lòng ông ta hiểu rõ sớm muộn gì cũng phải vứt chúng đi, nhưng Hamanaka vẫn để nguyên trong ngăn kéo tủ. Hôm nay, ông ta cầm đi ba tấm.
Cô gái có vẻ hơi lúng túng. Quả thực, không thể tùy tiện xua đuổi người của Hanaya đi được, nhưng cô ta chưa từng nghe nhắc đến cái tên này bao giờ, không biết nên đối xử thế nào cho phải. Chắc chắn cô gái này không biết đến vụ bom thối năm đó.
“Người phụ trách quầy kinh doanh trang sức đá quý của Hanaya, hình như là ông Sakuragi mà...”
Cũng nắm rõ tình hình đấy nhỉ. Nghe thấy cái tên Sakuragi ấy, Hamanaka không nén được bực bội: thằng nhãi Sakuragi đó không ngờ lại ngồi lên vị trí của mình!
“Cô mang đưa cho chủ tịch Shinkai xem, chắc chắn cô ấy sẽ hiểu. Làm phiền cô.” Ông ta vẫn cười cười, cúi đầu nhờ vả.
Cô gái ngẫm nghĩ giây lát, rồi nói: “Phiền ông đợi một lát.” Sau đó, cô ta biến mất vào khu vực văn phòng bên trong. Hamanaka thở dài, liếc nhìn cô lễ tân vẫn đang đứng bên cạnh. Cô dường như không biết nên xử sự làm sao cho phải, bộ dạng trông hơi ngượng nghịu.
“Tôi có phải kẻ đáng ngờ gì đâu.” Ông ta cười hiền hòa.
Nụ cười cũng trở lại trên gương mặt cô gái, cô trở về chỗ ngồi của mình.
“Giờ còn kinh doanh cả thực phẩm chức năng nữa kia à?” Ông ta hỏi.
“Vâng, có mấy loại thực phẩm chức năng bổ trợ cho việc làm đẹp, ở đây có cả sản phẩm dùng thử nữa.”
“Thôi khỏi, không cần, tôi là đàn ông, cũng đã qua cái tuổi chú trọng đến hình thức bên ngoài rồi.”
Đúng lúc này, cô gái đeo kính kia bước ra. ”Chủ tịch nói muốn gặp ông, mời ông đi lối này.”
“Tốt quá.” Hamanaka cười với cô gái ngồi ở bàn lễ tân rồi cất bước đi theo.
Bên trong khu văn phòng có một cánh cửa, cô gái đeo kính gõ cửa rồi mở ra. “Khách đến rồi.” Nói đoạn, cô ta gật đầu với Hamanaka.
Hamanaka đi vào trong, Mifuyu đang ngồi bên bàn đối diện với bộ xô pha tiếp khách đọc tài liệu. Cô ngẩng đầu lên, không nhìn Hamanaka, mà nói với cô gái sau lưng ông ta: “Tôi không gọi, các cô không ai được vào đây cả.”
“Tôi biết rồi ạ.” Cô gái đáp lời xong liền lui ra. Sau khi cánh cửa đóng lại, Mifuyu đứng dậy, nhìn thẳng vào Hamanaka, không ngại ngần bước tới bên cạnh ông ta.
“Lâu rồi không gặp.”
“Nghe nói em phát triển rất tốt, tôi cũng đã xem tập quảng cáo của Hanaya rồi.”
“Mời anh ngồi, có uống gì không?” Cô dường như không hề nghe ông ta nói.
“Khỏi cần, tôi chỉ muốn nói chuyện với em thôi.”
“Đúng là lâu lắm rồi không gặp, trông thấy danh thiếp, tôi thực sự rất ngạc nhiên. mời anh ngồi.” Cô lại mời Hamanaka ngồi xuống xô pha, tự mình cũng ngồi xuống trước.
Hamanaka nhìn chằm chằm không chớp mắt vào gương mặt cô, ngồi xuống, sau đó đảo mắt một vòng quanh phòng. Trong phòng không bày biện thứ gì thừa thãi, chỉ có tủ kính là tương đối nổi bật, bên trong toàn các sản phẩm của công ty này.
“Nói thật, tôi còn tưởng em sẽ không gặp tôi nữa cơ.”
“Tại sao? Gặp gỡ đủ mọi loại người là chức trách của chủ tịch, đặc biệt là những công ty nhỏ như của chúng tôi.”
“Ngoài miệng nói như vậy, nhưng em toàn làm chuyện lớn lao không thôi. Chẳng phải em đã bắt tay hợp tác với Hanaya rồi sao? Phải rồi, quên mất chưa chúc mừng em.” Hai đầu gối Hamanaka chạm vào nhau, đầu cúi xuống: “Chúc mừng em kết hôn.”
Giọng nói đương nhiên đầy vẻ châm chọc, ông ta vốn tưởng rằng đối phương sẽ tỏ vẻ không vui, nhưng ngẩng đầu lên nhìn, Mifuyu vẫn không hề dao động, còn khe khẽ gật đầu, cử chỉ thoải mái tự nhiên.
“Cảm ơn. Hai người bọn tôi bận quá, đến giờ vẫn chưa có cảm giác là mình đã kết hôn.”
“Nghe nói em kết hôn với ông ấy, tôi thực sự rất kinh ngạc.” Hamanaka nghiến răng kiên trì đeo bám chủ đề này, “Thật không ngờ người đó lại là chủ tịch của Hanaya.”
“Nên nói là duyên phận.” Mifuyu thong dong đối đáp lấy lệ.
Xem ra, cô muốn giả ngây ngô đến cùng, tôi cũng đã chuẩn bị tâm lý sẵn rồi... Hamanaka chỉnh lại tư thế ngồi, ho khan một tiếng. “Tôi còn có mấy chuyện muốn hỏi em.”
“Chuyện gì vậy?” Mifuyu nhìn đồng hồ, hiển nhiên, cô đang tỏ ý mình không có quá nhiều thời gian để tán gẫu. Hamanaka giả bộ như không thấy.
“Đầu tiên là chuyện ba năm trước. Chắc là em không muốn nhắc lại nữa, tôi cũng thế, nhưng tôi muốn làm cho rõ ràng. Có lẽ em muốn hỏi tôi tại sao lại nhắc chuyện cũ làm gì, nhưng nguyên nhân nằm ở em, chuyện này lát nữa sẽ nói. Nghe nói, lúc đó em bảo với cảnh sát rằng không hề có qua lại với tôi. Tại sao em phải nói dối?”
Nụ cười trên gương mặt Mifuyu thoắt chốc đã biến mất. Cô mím chặt môi, nặng nề thở hắt ra từ lỗ mũi, sau đó khoanh tay trước ngực, nhìn chằm chằm vào Hamanaka lắc đầu. “Sao anh vẫn nói ra được những lời như thế? Có thể biết điểm dừng hay không?”
“Ừm, em muốn che giấu quan hệ với tôi, điều này không phải là tôi không hiểu được. Lúc đó, tôi chẳng hiểu sao lại trở thành nghi phạm, nếu việc em ngoại tình với tôi bị mọi người hay biết, chính bản thân em cũng không thể tiếp tục làm ở Hanaya được nữa. Nhưng như em đã biết rồi đấy, kẻ đó không phải tôi, tôi không phải kẻ gây ra vụ bom thối, mà cũng không phải thằng biến thái bám đuôi các nhân viên nữ khác trong cửa tiệm. Vì chuyện này, em có thể xin lỗi tôi một tiếng được hay không? Lúc đó, nếu em chịu thừa nhận mối quan hệ với tôi, tôi đã được loại khỏi danh sách tình nghi rồi.”
Mifuyu nhìn ông ta với ánh mắt thương hại: “Anh nghĩ tôi sẽ thừa nhận chuyện đó sao?”
“Ở đây không có ai khác nghe thấy, chỉ có tôi và em. Tôi hy vọng em có thể nhận lỗi với tôi, nói rằng lúc đó mình đã nói dối.”
Mifuyu lắc đầu, đứng dậy, chỉ tay ra cửa: “Mời anh về cho.”
“Này, đợi đã.”
“Nói thực lòng, tôi không hề muốn gặp anh. Mặc dù thời gian không dài, nhưng nể tình anh dẫu sao cũng từng là cấp trên đã quan tâm tôi ít nhiều, nên tôi mới quyết định gặp anh. Tôi thật không ngờ, anh lại nói ra những lời như vậy.”
“Đợi đã, Mifuyu.”
“Anh là gì mà gọi thẳng tên tôi ra như thế?”
Mifuyu bước tới bên cạnh bàn, cầm điện thoại lên, tựa hồ muốn gọi người vào.
“Vẫn chưa nói xong mà. Còn một chuyện nữa, thứ đó hình như tên là ‘B.s Original No.l’ hả, chính là cái mẫu nhẫn đó.”
Bàn tay Mifuyu đang định ấn xuống một nút bấm, nghe nói vậy bèn dừng lại, nhưng cô vẫn áp ống nghe bên tai, nhìn ông ta nói: “Mẫu nhẫn đó thì làm sao?”
“Theo tôi quan sát được, đó hình như là sản phẩm mẫu đợt đầu của công ty em.”
“Đúng thế.”
“Người thiết kế là ai?”
“Tôi.” Mifuyu vừa nói vừa đặt ống nghe về vị trí cũ, “Anh muốn nói gì nữa?”
Hamanaka dựa người vào xô pha, vắt tréo chân, ngẩng đầu lên nhìn Mifuyu: “Không ngờ em lại có thể lớn tiếng nói ra những lời như vậy! Mẫu nhẫn đó là do tôi thiết kế. Lúc ấy em đã nói thế nào ấy nhỉ? Lúc tôi cho em xem bản vẽ trong khách sạn ở khu Koto ấy.”
“Anh đang nói gì vậy? Tôi không hiểu gì cả.”
“Đừng giả bộ ngây ngô nữa. Tôi đã xem rất kỹ tập quảng cáo của Hanaya, trong đó ít nhất có năm mẫu nhẫn được làm dựa trên cơ sở mẫu thiết kế của tôi.”
“Mong anh chớ kiếm cớ gây sự như vậy. Những mẫu đó hoàn toàn là sản phẩm mà công ty chúng tôi và Hanaya nghiên cứu phát triển, tuyệt đối không phải thiết kế của bên thứ ba nào cả.”
“Tôi đang nói, em đã ghi nhớ thiết kế của tôi. Bản thân người thiết kế nói sai làm sao được?” Hamanaka đứng dậy, đi về phía tủ trưng bày. Bên trong tủ cũng có mấy mẫu nhẫn. “Cái này cũng là thiết kế của tôi, cái thứ hai từ bên phải sang.” Ông ta ngoảnh đầu lại nhìn Mifuyu, “Thiết kế sắp xếp đá quý theo kiểu lập thể là do tôi nghĩ ra. Trong tập quảng cáo nói, thiết kế ấy đã được đăng ký độc quyền. Người nói cho em biết thiết kế này có thể xin đăng ký độc quyền cũng là tôi, vả lại còn nói cho em ở trên giường nữa.”
Vốn tưởng rằng Mifuyu chắc chắn sẽ nổi giận, không ngờ cô lại nhoẻn miệng mỉm cười, khiến Hamanaka hơi bối rối.
“Về đăng ký độc quyền đó, đã có nhiều bên đến hỏi han, hoặc có thể nói là kháng nghị, bên nào cũng nói mình đã nghĩ tới thiết kế tương tự như vậy, không thể nói rằng đây là sáng tạo độc đáo của riêng công ty chúng tôi được.”
“Điều tôi muốn nói là...”
“Đối với những kháng nghị kiểu này, chúng tôi trả lời như sau: về việc đăng ký độc quyền, nếu có điều gì kháng nghị, xin hãy đến Cục bản quyền dựa theo đúng thủ tục mà đệ đơn. Ngoài ra, nếu trước đây anh đã nghĩ ra thiết kế tương tự như vậy, xin hãy đưa ra bằng chứng. Tất nhiên, cho dù anh lấy ra vài bản vẽ và mẫu thành phẩm thì cũng không có ý nghĩa gì cả, chỉ có thể nhận định là mô phỏng theo sản phẩm của công ty chúng tôi mà thôi.”
Mifuyu đang yêu cầu Hamanaka đưa ra bằng chứng. Tất nhiên hẳn là cô hiểu rõ, mình đã ăn cắp ý tưởng thiết kế qua câu chuyện trên giường, nhưng quả đúng như những gì cô nói, không hề có chứng cứ nào cả.
“Tôi không muốn tranh cãi chuyện đăng ký độc quyền ấy nữa, cũng không muốn đòi em trả tiền thiết kế. Em chỉ cần nói với tôi tại đây là được rồi, mong em hãy thừa nhận mình đã dựa vào thiết kế của tôi mà giành được thành công hôm nay, nhưng lại coi đó là thứ của mình. Nếu em đồng thời xin lỗi tôi rằng hồi ấy đã che giấu sự thật hai người chúng ta có qua lại, thì tôi sẽ hoàn toàn thỏa mãn, lập tức rời khỏi chỗ này ngay.”
Mifuyu xòe hai tay ra, tựa như đang nói mình không thể tiếp tục nói chuyện với ông ta nữa. Cô vươn tay phải ra cầm điện thoại lên.
“Mifuyu.”
“Tôi đã nói với anh rồi mà, anh không có tư cách gọi thẳng tên tôi ra như thế, cũng không có lý do gì mà hoạnh họe tôi cả.”
“Em dám nói vậy à? Tôi sẽ nói cho chủ tịch Akimura biết chuyện của chúng ta.”
Có người gõ cửa, cô gái đeo kính lúc nãy thò đầu vào.
“Ông khách đây muốn ra về, cô tiễn giúp tôi.” Mifuyu nói bằng giọng khô khốc.
“Đợi đã, tôi vẫn còn điều cần nói.”
“Đủ rồi! Tôi không có thời gian nghe người đã bị Hanaya đuổi việc nói chuyện.”
“Em nghĩ tôi bị đuổi việc là do ai hả?”
“Chính bản thân anh,” Mifuyu bình tĩnh nói, “vì anh là tên ti tiện bám đuôi phụ nữ.”
Nét mặt cô gái đeo kính lập tức cứng đờ, trông như thể vừa nhìn thấy thứ gì đó bẩn thỉu lắm. “Mời ông ra về, chủ tịch rất bận. Nếu ông không nghe, tôi buộc lòng phải gọi bảo vệ.”
“Cô nhớ đấy, chắc chắn tôi sẽ làm cho cô phải hối hận.” Hamanaka đẩy cô ta ra, đi khỏi phòng làm việc.
.3.“... Về việc đăng ký độc quyền, nếu có điều gì kháng nghị, xin hãy đến Cục bản quyền dựa theo đúng thủ tục mà đệ đơn. Ngoài ra, nếu trước đây anh đã nghĩ ra thiết kế tương tự như vậy, xin hãy đưa ra bằng chứng. Tất nhiên...”
Nghe tới đây, Kato tắt máy ghi âm đi. Ông gãi gãi cái cằm đầy râu, thở dài rồi rút ra một điếu thuốc.
“Thế nào?” Hamanaka hỏi.
Kato không trả lời ngay. Ông phun một hơi khói ra ngoài, nhìn cây cảnh bày biện trong quán. Hai người đang ngồi trong góc một quán cà phê ở Kasumigaseki, Hamanaka đã hẹn Kato ra đây.
“Này, ông Kato, ông mau nói đi chứ.”
Kato uể oải nhìn Hamanaka: “Bảo tôi nói gì bây giờ?”
“Tôi hỏi ông nghĩ thế nào. Giờ thì chắc ông đã biết là tôi không nói dối rồi chứ hả?”
“Tôi không cho rằng ông nói dối, ba năm trước cũng thế.” Kato gảy tàn thuốc, “Nhưng mà băng ghi âm kiểu này chẳng có tác dụng gì cả.”
“Tại sao? Tôi đã nói thẳng ra với cô ta rồi mà.”
“Đúng là ông đã nói thẳng ra rồi, nhưng người phụ nữ đó không hề thừa nhận. Tác dụng làm bằng chứng của băng ghi âm vốn dĩ đã thấp, thế này thì càng khỏi cần nhắc đến nữa.”
“Đúng là Mifuyu đã phủ nhận, nhưng... nhưng, nếu tôi đang bịa tạc thì không thể nào hùng dũng đi tìm cô ta nói lý lẽ như vậy được. Cả chuyện hai chúng tôi từng qua lại cũng thế. Nếu thực sự không có quan hệ, tôi không lý nào lại đi chất vấn cô ta tại sao phải che giấu quan hệ giữa hai chúng tôi, bằng không chẳng phải tôi là kẻ thần kinh không bình thường à.”
Kato lạnh lùng nhìn Hamanaka đang ra sức giải thích, bờ vai khẽ rung, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười tủm tỉm. “Đúng, ông chính là một kẻ thần kinh không bình thường.”
“Gì cơ...”
Kato phun khói thuốc về phía Hamanaka đang lắp ba lắp bắp. “Nếu nghe cuộn băng này, người ta chỉ có thể phán đoán như vậy thôi. Này, ông Hamanaka, giả sử ông mang theo máy ghi âm, và ghi lại được những lời nói thật của Shinkai Mifuyu, thì ông định làm thế nào?”
“Đem ra làm bằng chứng... có lẽ không đủ khả năng làm chứng... nếu kiện nhau ra tòa, có thể sẽ thua, nhưng nếu để giới truyền thông biết được, chắc chắn sẽ thành chủ đề bàn tán...”
“A ha, ông muốn lợi dụng để bắt chẹt Shinkai Mifuyu.” Kato mỉm cười.
“Không thể nói là bắt chẹt được... tôi chỉ muốn...”
“Được rồi, chẳng quan trọng gì đâu.” Kato sốt ruột xua tay, “Ông nghĩ là cô ta không lường được những chuyện này à?”
“Hả...” Hamanaka chớp mắt.
“Ông ăn mặc thế nào khi đi gặp cô ta? Có mang theo túi không?”
“Túi? Không, tôi đi tay không, áo sơ mi, cà vạt, mặc vest...”
“Không muốn để cô ta thấy bộ dạng bệ rạc của ông hả.”
“Không phải vậy...” Hamanaka cúi đầu thẽ thọt... ông ta đã bị nói trúng tim đen.
“Như vậy thì không được.” Kato nói, “Cô ta biết trên người ông có giấu máy ghi âm, hoặc có thể nói, cô ta sợ nên lúc nói chuyện với ông, mỗi câu của cô ta đều hết sức cẩn trọng.”
Hamanaka đặt tay lên ngực, bấy giờ ông ta đã bỏ máy ghi âm vào túi trong áo vest. Ông ta nhớ lại cảm giác lúc đó.
“Không thể nào...”
“Tôi tin ông thì mới nghe băng ghi âm, cũng mới phát hiện ra người phụ nữ này diễn kịch từ đầu đến cuối, còn không hề có sơ hở nào. Như ông đã nhắc đi nhắc lại đấy, cuộc nói chuyện lúc đó không thể bị người nào khác nghe được, điều đó chứng tỏ, người phụ nữ ấy đã tính toán đến cả khả năng mình bị thu âm lại rồi.”
Hamanaka đờ người ra như phỗng, nhìn chằm chằm vào chất lỏng màu đen trong cốc cà phê.
“Ông Hamanaka này, ông hãy dừng lại đi thôi.” Kato bình tĩnh nói.
Hamanaka ngẩng đầu. “Dừng lại? Ý ông là sao?”
“Ý tôi là ông không phải đối thủ của người phụ nữ ấy đâu. Cứ tiếp tục giằng co nữa, chắc chắn ông sẽ thiệt thòi đấy.”
“Tôi sẽ không bỏ qua như vậy đâu. Tôi đã mất hết tất cả, xét cho cùng cũng là do cô ta, cả bản vẽ mẫu nhẫn mà tôi thiết kế cũng bị cô ta ăn cắp bản quyền... không thể nào nhẫn nhịn như thế được. Dù thế nào chăng nữa, tôi cũng phải đáp trả, bằng không làm sao nuốt trôi cục tức này.”
“Vậy thì ông cứ giao hết cho tôi đi, ông Hamanaka, ông chỉ cần cung cấp thông tin cho tôi thôi, giống như hôm nay vậy. Sau này ông cứ làm theo cách này là được, xin nhờ ông.” Giọng lưỡi Kato như thể đang dụ dỗ Hamanaka, lại vừa giống như đang lấy lòng ông ta, đồng thời cũng coi ông ta như một thằng ngốc.
Hai tay Hamanaka đặt lên mặt bàn, nắm chặt lại, đấm mạnh xuống. “Tôi không thể chấp nhận được.”
“Sao ông vẫn không hiểu nhỉ?” Kato bực bội nói, “Kẻ nghiệp dư như ông cứ lượn qua lượn lại suốt ngày sẽ quấy nhiễu bọn tôi. Người phụ nữ đó vốn đã đề phòng rất kỹ, ông còn tiếp tục đánh động cô ta, người ta chẳng những không lộ đuôi cáo ra, mà còn trốn sâu thêm vào hang, có thể sẽ khiến chúng tôi không ra tay được.”
Hamanaka trọn trừng mắt lên nhìn Kato, Kato cũng chẳng ngại ngần gì, trừng mắt nhìn lại.
“Ông không thể hiểu được tâm trạng của tôi đâu.” Hamanaka mở ví lấy ra số tiền trả phần cà phê của mình, đặt trên mặt bàn, tiện thể cầm máy ghi âm đứng dậy.
“Này, ông Hamanaka, ông nổi nóng lên thì có ích gì?” Kato chụp lấy cánh tay ông ta, “Tôi đã bảo là ông cứ giao hết cho tôi rồi còn gì? Cứ ngồi xuống đi.”
Sau khi Hamanaka đã ngồi xuống, Kato hài lòng gật đầu. “Chuyện mẫu thiết kế nhẫn ấy, ông nói với Shinkai Mifuyu vào lúc nào? Trước hay sau khi đã có qua lại với cô ta?”
“Lúc trước tôi đã nói với ông rồi.”
“Tôi muốn xác nhận lại lần nữa.” Kato mỉm cười.
Hamanaka thở dài: “Sau khi qua lại.”
“Ông chắc chắn?”
“Chắc chắn. Chuyện mẫu thiết kế ấy, thậm chí tôi còn chưa nói với người thân.”
“Ừm.”
“Ông cảnh sát, lúc nãy ông bảo tôi giao mọi việc cho ông giải quyết, chẳng lẽ ông có thể báo thù người đàn bà đó?”
Vai Kato rung lên, ông cười nhăn nhó: “Tôi đâu có thù hận gì Shinkai Mifuyu, làm sao gọi là báo thù được, chỉ có thể tạm gọi là muốn bóc trần lớp vỏ ngụy trang của cô ta mà thôi.”
“Nhưng ông cũng không thể bắt cô ta được, cô ta có phạm tội gì đâu.”
Kato không trả lời, chỉ nhe răng ra cười.
“Lần trước ông có kể mình từng đi Kobe để điều tra về Shinkai Mifuyu, đúng không?”
“Không phải Kobe, mà là Nishimiya.”
“Chuyện này không quan trọng. Ông đã điều tra được những gì?”
“Lần trước tôi đã nói với ông rồi mà, tìm được căn nhà bị sập trong trận động đất của bố mẹ cô ta, còn đi loanh quanh gần đó nữa.”
“Ngoài ra?”
“Ở Nishimiya thì chỉ có thế thôi. Vốn tôi cũng định đến Kyoto xem thử nữa, nhưng không có thời gian, đành thôi.”
“Kyoto?”
“Nghe nói bố mẹ cô ấy vốn sống ở Kyoto, cô ta học tiểu học và trung học cũng ở Kyoto. Tôi cũng muốn biết cả về thời gian đó nữa.”
Kato nghiêm trang nhìn chằm chằm vào ông ta. “Ông có biết địa chỉ hồi cô ta còn sinh sống ở Kyoto không?”
“Không biết, nhưng biết tên trường học. Trong sơ yếu lý lịch có ghi.”
“Ông xem trộm sơ yếu lý lịch của cô ta à?”
Khóe miệng Hamanaka giật giật. Kato cũng chẳng quan tâm đến chuyện này nữa, tiếp tục hỏi: “Giờ vẫn còn sơ yếu lý lịch của cô ta chứ?”
“Sao mà còn được? Tôi vứt từ lâu rồi.”
“Ít nhất ông cũng vẫn nhớ cô ta tốt nghiệp trường nào chứ? Ông say đắm cô ta thế kia mà.”
“Nhớ được thì sao?”
“Nói cho tôi biết.” Kato vừa nói vừa lấy cuốn sổ ghi chép ở túi áo trong ra.
•••
Từ biệt Kato, Hamanaka trở lại cửa hàng, phát hiện ra cánh cửa xếp đang hé mở. Ông ta giật nảy mình, lúc đi chắc chắn đã đóng chặt cửa rồi. Hamanaka chạy vội tới, đẩy cánh cửa lên. Trong cửa hàng có bóng người thấp thoáng. Sau khi nhìn rõ đó là Koizumi, Hamanaka mới yên tâm. Koizumi là người thuê ông ta, ngoài cửa hàng này, còn kinh doanh ba cửa hàng khác nữa.
Koizumi hình như đang kiểm tra đơn hàng, trông thấy Hamanaka bèn lên tiếng hỏi, giọng điệu không vui vẻ gì: “Ông ra ngoài à?” Ông ta mặc một chiếc áo sơ mi cũ đã phai màu, bên ngoài thêm chiếc áo khoác nhàu nhĩ. Hamanaka luôn thầm nhủ, ông chủ lẽ ra cần phải chú ý ăn mặc một chút, nhưng lão hà tiện Koizumi này chẳng bao giờ nghe được.
“Đi mua chút đồ...”
“Ừ.” Koizumi vẫn đanh mặt lại, “Nghe bảo ông nhảy xổ vào Hanaya hoạnh họe sản phẩm của nhà người ta hả?”
Hamanaka ngẩn người: “Sao ông biết?”
“Quả nhiên.” Koizumi bỏ tập hóa đơn xuống