← Quay lại trang sách

Chương 9 .1.

Những chiếc xe đậu trên đường khiến con đường vốn đã chật hẹp lại càng thêm chen chúc, nhưng chiếc xe tải vẫn đi sát sạt qua bên cạnh xe tắc xi, người phụ nữ trung niên đi xe đạp chở đầy đồ trong giỏ xe vẫn muốn len qua mé bên trái chiếc tắc xi, tài xế tắc xi thì vẫn thản nhiên đạp ga.

“Đường chật quá.” Kato không kìm được, buột miệng thốt lên.

“Thế đấy, thế này là bình thường mà.” Tài xế đanh mặt lại nói. Kato lên tắc xi ở ga Tennoji, nếu đi tàu điện từ đó thì cũng chỉ đi có hai ga. Ông vốn tưởng tài xế chê đường gần quá nên không vui, đến lúc xuống xe mới biết không phải như vậy.

“Đi đường tắt mà lại tốn nhiều thời gian, xin lỗi ông.” Tài xế vừa tìm tiền lẻ vừa nói.

“Không có gì.” Kato nói rồi ra khỏi xe, cảm giác thật dễ chịu. Ông liếc nhìn tên công ty của chiếc tắc xi vừa đi khỏi, âm thầm cười nhăn nhó. Người Osaka giỏi làm ăn chính là thể hiện ở những điểm như thế.

Dò bản đồ đi một lúc, ông liền phát hiện ra tòa nhà hai tầng mà mình muốn tìm. Tầng một là cửa hàng tiện lợi, không có bãi đậu xe, trước cửa hàng để đầy xe đạp, chắc là của những người đi tàu điện ở ga Momodani gửi lại.

Ông lên tầng hai, ấn chuông cửa căn hộ số 205. Lớp sơn trên cửa đã có nhiều chỗ bong tróc, những chỗ hở ra đã gỉ sét, trên biển tên đề chữ “Nagai”.

Trong nhà vọng ra tiếng phụ nữ đáp lời. Cánh cửa mở ra, một người phụ nữ tầm bốn tư bốn nhăm tuổi, sắc mặt vàng vọt ngẩng đầu lên nhìn Kato qua khe cửa. Sợi dây xích cửa bên dưới vẫn chưa tháo ra.

“Tôi là Kato, hôm qua đã gọi điện tới cho chị.” Ông cố gắng rặn ra một nụ cười, “Chị chưa nghe anh nhà nói lại ạ?”

“Ông ở Tokyo đến phải không?”

“Tôi làm ở Sở cảnh sát.” Kato cho chị ta xem giấy tờ.

“Có nghe nói, nhưng nhà chúng tôi và nhà Shinkai cũng không thân nhau lắm.”

“Hôm qua chồng chị cũng nói vậy, nhưng tôi vẫn muốn...” Ông tiếp tục nở nụ cười.

“Ồ, vậy à...” Bà chủ nhà Nagai có vẻ do dự, đóng cửa lại, tháo dây xích, sau đó lại mở cửa ra. Bà ta hình như không có ý định mời Kato vào nhà, chỉ đứng chỗ sảnh chờ nhìn ông, “Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”

Kato bước vào rồi thuận tay đóng cửa lại. Ông không muốn để người khác nghe thấy, nhưng nguyên nhân chủ yếu là vì lạnh. Nghe nói, mùa hè ở Osaka nóng hơn Tokyo rất nhiều, xem ra mùa đông ở đây cũng lạnh hơn nhiều.

“Chị từng sống ở chung cư Asahi Heights?”

“Ông nói là hồi ở Nishimiya? Đúng thế.”

“Bên cạnh là nhà vợ chồng Shinkai?”

“Đúng thế, nhưng cũng không nói chuyện gì với nhau, cùng lắm là chạm mặt thì chào nhau một tiếng thôi.”

“Trước khi trận động đất xảy ra thì sao? Có nói chuyện gì với ông Shinkai... hay là bà Shinkai không?”

“Ông nói là trước khi trận động đất xảy ra ư...” Bà ta sầm mặt lại, có lẽ là ngại trả lời quá phiền phức, nhưng chủ yếu là do phản ứng với từ “động đất” này. Cả khu chung cư bị sập, họ không có nhà mà về, giờ hình như đã yên ổn ở đây, nhưng chắc chắn đã phải nếm khá nhiều khổ sở.

“Thật xin lỗi, khiến chị nhớ lại những chuyện không vui trong quá khứ rồi.” Kato chân thành xin lỗi tự đáy lòng.

“Đã quên nhiều rồi, có nhiều người cảnh ngộ còn thê thảm hơn chúng tôi nữa. Tuy nhà bị sập, nhưng đó không phải nhà của chúng tôi, tổn thất nhỏ thôi.” Ánh mắt bà nội trợ đầy vẻ thương cảm dành cho những người khác. “À đúng rồi, nghe nói hai vợ chồng nhà Shinkai đều đã qua đời.”

“Vâng.”

“Thật bất hạnh... lúc ấy còn chẳng kịp thắp cho họ nén nhang, chỉ mải chạy vạy khắp nơi tìm chỗ lánh nạn thôi.”

“Hẳn là như vậy.”

“Nói đến đây tôi mới sực nhớ ra, đúng là tôi từng nói chuyện với bà Shinkai, mặc dù không nhớ rõ có phải trước hôm xảy ra động đất một ngày hay không. Lúc nghe tin bà ấy qua đời, tôi còn thầm nhủ, đó là lần cuối cùng tôi nói chuyện với bà ấy.”

“Hai người nói chuyện gì?”

“Chuyện con gái bà ấy. Tôi nhớ bà ấy bảo tối hôm đó con gái sẽ về nhà, sẽ sống chung với họ một thời gian, nhờ tôi để ý giúp, bà ấy còn nói để hôm sau cô con gái sang chào tôi nữa.”

“Tối hôm đó? Vậy cô ấy có sang chào hỏi chị không?”

“Không, chuyện này thì...” Bà Nagai tựa như đang nhìn về nơi nào đó xa xăm, một lát sau mới gật mạnh đầu, đáp: “Đúng rồi, không nhầm được, ngày hôm sau là xảy ra động đất, cuối cùng không gặp được cô con gái nhà ấy.”

“Nói vậy thì, chị cũng không biết cô con gái nhà ấy có về hay không?”

“Không, tôi nghĩ chắc hẳn là đã về rồi. Chồng tôi bảo từng trông thấy cô ấy ở chỗ lánh nạn, tôi còn nhớ tối hôm trước nhà họ thỉnh thoảng lại vẳng sang tiếng chuyện trò, như là đang vui vẻ lắm vậy. Vợ chồng nhà Shinkai bình thường rất lặng lẽ, trước đấy nhà họ chưa bao giờ vẳng ra tiếng nói chuyện như thế cả.”

Trong đầu Kato hiện lên hình ảnh một gia đình ba người đang vui vẻ nói cười.

“Vốn dĩ đang hạnh phúc là thế, không ngờ ngày hôm sau lại xảy ra động đất, chẳng hiểu Thượng đế và Bồ tát đi đâu hết cả rồi.” Bà Nagai nghiêng nghiêng mặt, “Cô con gái nhà họ cũng thảm thật, vừa mới ở bên cha mẹ được một đêm thì đã mất cả hai người.”

“Chị có nghe nói chuyện gì khác về cô con gái nhà Shinkai đó không?”

“Chuyện khác thì không có...” Bà Nagai dường như sực nhớ ra gì đó, “À phải rồi, hình như tôi có nghe bà Shinkai kể là cô con gái ở nước ngoài trở về.”

“Nước ngoài? Ở đâu?”

“Tôi cũng không hỏi rõ, nghe đâu là đi du lịch một thời gian dài.”

“Du lịch?”

“Ừm, ông cảnh sát này.” Bà Nagai hơi hạ cằm xuống, đảo mắt, “Nhà Shinkai ấy đã gặp chuyện gì vậy?” Ánh mắt bà ta đầy vẻ tò mò.

“Cũng không có gì, tôi đang điều tra một vụ án, nhưng không có liên quan trực tiếp với ông Shinkai. Chị bận rộn thế này mà còn làm phiền, thật ngại quá.” Rồi không để bà ta hỏi thêm câu gì nữa, Kato mở cửa, tự nhủ, may mà chị ta không cho mình vào nhà.

Kato ra khỏi tòa nhà, đang định lấy bao thuốc trong túi áo thì chiếc điện thoại di động để trong túi khác đổ chuông. Ông tặc lưỡi, rút máy ra, quả không ngoài dự đoán, người gọi tới là Nishizaki.

“A lô.” Ông nghe máy mà tâm trí vẫn để ở nơi khác.

“Anh đang ở đâu?” Nishizaki rõ ràng đang rất bối rối.

“Cậu có thể về trước.”

“Thế sao được? Cần phải chào hỏi bên Sở cảnh sát Sonezaki ở Osaka một tiếng chứ.”

“Tôi không có mặt cũng chẳng sao đâu mà.”

“Cấp trên mà biết anh không có mặt, thể nào cũng bị ăn mắng. Lần này đã khiến bên Osaka họ thêm phiền phức, cấp trên vốn đã chẳng vui vẻ gì rồi.”

“Biết làm sao được, ai bảo thủ phạm chết ở Osaka?”

“Tóm lại là xin anh đến Umeda trước đã, anh đã biết chỗ hẹn gặp chưa?”

“Biết rồi.”

“Nhờ anh đấy ạ.” Nishizaki buông một câu rồi ngắt máy. Bình thường, chàng thanh niên này rất nghe lời Kato. Ông thầm nghĩ, nếu để anh ta nổi cáu lên nữa thì không hay.

Lần này là mượn cớ công việc để tới Osaka. Một gã giết người cướp của ở Edogawa bị chết cóng trên đường phố ở Osaka, trong đồ đạc mang theo có cả tang vật của vụ cướp, nên nhanh chóng tra ra được thân phận của hắn. Nghi phạm chạy đến Osaka có lẽ là vì người bị hại có vé tàu Shinkansen đi Osaka. Tên này chắc cũng không có mục tiêu gì, chỉ là muốn chạy đi càng xa càng tốt. Tình cờ tổ của Kato lại phụ trách vụ án này, ông bèn chủ động xin đi công tác ở Osaka. Tất nhiên, ông còn có mục đích khác.

Năm ngoái, ông đã đi Kansai hai lần, đều là tranh thủ thời gian nghỉ phép.

Đầu tiên, ông tìm kiếm những người cư trú ở chung cư Asahi Heights nơi vợ chồng Shinkai từng sinh sống. Sau khi thăm dò bên môi giới nhà đất, ông biết được hầu hết những người đó đều đã dạt đến Osaka. Người thuê nhà dễ di chuyển hơn là người đã có nhà cửa, họ thà dạt lên mạn Osaka về cơ bản không bị ảnh hưởng của trận động đất còn hơn là ở lại Nishimiya hay Kobe mà chẳng tìm được việc làm.

Ông tìm được mấy người, hỏi han tình hình, ai cũng nói vợ chồng Shinkai là những người rất thật thà và yên phận. Mọi người đều nói, hai vợ chồng nhà này hễ gặp ai sống trong cùng tòa nhà đều sẽ chào hỏi rất lịch sự, nhưng không ai nghe nhắc đến chuyện về cô con gái của họ cả.

Kato cũng đã đến trụ sở chính của công ty ở Osaka mà Shinkai từng làm việc. Xét tới khả năng đối phương chắc chắn sẽ cảnh giác khi người của Sở cảnh sát đột nhiên ghé qua, Kato quyết định đưa vụ án mất tích của Soga Takamichi ra trước.

Người tiếp chuyện Kato tên là Kanzaki, trước từng làm việc cùng bộ phận với Soga, nghe nói tay Kanzaki này vào công ty trước Soga hai năm. Kanzaki biết chuyện Soga mất tích, nhưng không cung cấp được manh mối gì. Kato tỏ vẻ thất vọng. Tuy nhiên, ông sớm đã đoán trước kết quả này nên trong lòng cũng không có cảm giác gì đặc biệt.

Kỳ nghỉ phép thứ hai, Kato đi Kyoto, định tìm hiểu về nơi gia đình Shinkai từng sinh sống. Kyoto cũng đã thay đổi rất nhiều. Ông tra được địa chỉ nơi ở cũ của nhà Shinkai trong tòa thị chính thành phố Nishimiya, nhưng cũng tốn khá nhiều công sức mới tìm được đến chỗ đó, vì nhà Shinkai đã chuyển đi từ hơn chục năm trước.

Ở Kyoto, Kato tra ra được một sự thật kinh người.

.2.

Masaya đợi ở chỗ cái chuông bạc* trong nhà ga Tokyo chừng mười phút, đang định hút điếu thuốc thì Yorie xách túi LV bước ra từ phía sau một cây cột.

Địa điểm hẹn nhau mang tính biểu tượng của nhà ga Tokyo, được dựng từ năm 1968.

“Tôi xin lỗi, lúc sắp ra khỏi cửa lại nhớ ra bao nhiêu là việc.”

“Chị đã báo chuyện đi du lịch này với người nhà chưa?”

Yorie lắc đầu. “Bình thường tôi cũng sống một mình, không cần phải báo cho ai hết. Kể cả không ở Tokyo vài ba ngày thì cũng không ai chú ý đâu. Thế thành ra lại thoải mái thuận tiện hơn.” Nghe như thể chị ta đang ngấm ngầm ám chỉ mình và chồng cơ bản đã không còn liên hệ gì với nhau nữa. Chị ta cúi nhìn đồng hồ đeo tay, “Thôi chết, phải nhanh lên mới được.” Đã sắp đến giờ tàu Shinkansen khởi hành.

Trên con tàu mang tên Hikari đã tiến vào nhà ga, hai người ngồi sánh vai nhau. Với Masaya, đây là lần đầu tiên từ thuở cha sinh mẹ đẻ anh ngồi ở khoang hạng nhất. Mà vốn dĩ kinh nghiệm du lịch của anh cũng vô cùng ít ỏi.

Yorie có vẻ đã quen với việc đi xa. Tuy đến muộn so với giờ hẹn, song chị ta đã chuẩn bị đầy đủ cơm hộp, đồ uống để ăn trên tàu, còn mua cả bia lon cho Masaya nữa.

“Cũng nhiều người thật đấy.” Không lâu sau khi con tàu xuất phát, Masaya đảo mắt nhìn xung quanh, hạ giọng nói. Toa tàu đã kín đến tám phần mười.

“Buổi sáng có nhiều nhân viên công ty, buổi chiều vào giờ chẳng sớm chẳng muộn thì chẳng có ai cả.”

“Tình hình kinh tế sa sút mà người ngồi khoang hạng nhất vẫn nhiều nhỉ.”

“Cũng không tốn bao nhiêu tiền, chắc chắn là muốn tiêu hoang một chút thôi.” Yorie kéo bàn ăn ra cho Masaya, bày đồ ăn đồ uống lên trên.

Masaya nghĩ, những người xung quanh sẽ nghĩ gì về hai bọn họ? Một người phụ nữ đứng tuổi và một gã đàn ông trẻ. Gã trai trẻ không mặc vest không đeo cà vạt, sáng sớm đã uống bia. Người phụ nữ trông có vẻ giàu có. Bà nhà giàu và tình nhân trẻ tuổi của bà ta... trong đầu Masaya hiện lên hình ảnh cũ rích ấy. Những nhân viên công ty ở xung quanh họ dường như không ai để tâm đến người khác, ngay cả hai người phía bên kia lối đi cũng thế, một thì cắm mặt xem tài liệu công việc, người còn lại dựa vào lưng ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.

Masaya nhớ lại gương mặt những người bạn học giỏi thời cấp II và cấp III. Giờ có lẽ họ đã thành những nhân viên công ty như thế này, chắc là nhiều người đã lập gia đình, cắt giảm biên chế, trừ lương... dẫu rằng họ lúc nào cũng lo lắng về những việc ấy, nhưng rồi cũng sinh tồn được trong cái xã hội hiện đại này. Masaya có cảm giác chỉ có mình mình sống trong một thế giới dị dạng... không có công việc, song lại chẳng phải lo lắng chuyện ăn ở, vì mọi thứ đã có Mihiyu chu cấp.

“Có bia, uống không?” Yorie nghiêng đầu hỏi.

“Không chị ạ.” Masaya từ chối. Thực ra anh muốn uống, song lại ngại tiếng giật nắp lon bia sẽ vang đến tai những người đàn ông ở xung quanh.

“Anh nói chuyện với tôi lúc nào cũng giữ lễ như thế.” Yorie đột nhiên nói bâng quơ.

“Dạ?”

“Anh xem đấy, khi nói chuyện với tôi, anh luôn dùng kính ngữ.”

“Đâu có, à thì...” Anh mỉm cười, “Chị Kurata là bề trên của tôi, vả lại chị còn giúp đỡ tôi rất nhiều nữa.”

“Bề trên cái gì mà bề trên, chỉ nên nói là người nhiều tuổi hơn anh chút thôi.” Yorie trợn mắt lên nhìn anh, nhưng hình như không có vẻ gì là không vui, “Lúc nào đến Kyoto, mong anh cố gắng nói bằng tiếng vùng Kansai nhé.”

“Dạ?”

“Lúc hỏi thăm người ta, nếu dùng tiếng bản địa thì đối phương sẽ không quá đề phòng.”

“Tiếng Kyoto và Nishimiya có hơi khác nhau một chút.”

“Vậy à? Khác nhau như thế nào?”

“Tôi cũng không nói rõ được... tóm lại là hơi khác nhau.”

“Nhưng nhìn chung vẫn là tiếng vùng Kansai, dẫu sao thì cũng dễ được người ta tin tưởng hơn là người Tokyo.”

“Việc này thì...” Masaya hơi nghiêng đầu, anh thấy chuyện không đơn giản như vậy, nhưng ngại phiền phức nên cũng chẳng buồn phản bác, “Đến đấy rồi sẽ phải hỏi thăm rất nhiều người ạ?”

“Có lẽ thế, cũng không còn cách nào khác để điều tra.”

“Chị nói là muốn điều tra một người, người đó từng sống ở khu Sanjo ở Kyoto?”

“Hình như hồi trước từng sống ở đó, tôi muốn tìm lại ngôi nhà người đó sinh sống trước đã.”

“Có biết địa chỉ hồi ấy không?”

“Chỉ biết là ở Sanjo thôi.”

“Gì cơ? Chị định tìm từng nhà một à? Không thể làm thế được đâu. Vả lại, giờ người ta đã không còn sống ở đó nữa rồi, khu Sanjo cũng rộng lắm.”

“Tôi có manh mối.” Chị ta lấy trong túi ra một cuốn sổ nhỏ, mở sổ cúi đầu xem các ghi chép trong đó. “Năm Showa thứ 54* tốt nghiệp trường tiểu học Sanjo, năm Chiêu Hòa thứ 57* tốt nghiệp trường trung học cơ sở Sanjo số 1...”

Tức năm 1979.

Tức năm 1982.

“Lý lịch của người đó à?”

“Đúng vậy.” Chị ta gật đầu, “Trung học phổ thông và đại học thì không rõ. Nếu muốn xác định khu vực gia đình đó sinh sống, vẫn phải đến trường tiểu học và trung học cơ sở xem. Tên trường như vậy, hình như đều là trường công lập.”

“Ý chị là cần phải điều tra cả khu vực quanh hai ngôi trường đó à?”

“Tôi biết như vậy cũng không dễ dàng,” Yorie gấp cuốn sổ lại, bỏ vào trong túi, “nhưng chẳng có cách nào khác cả.”

“Không biết địa chỉ hiện tại của người đó à? Nếu biết được, liệu có thể tra ngược trở lại hay không?”

“Địa chỉ hiện tại thì có biết, nhưng muốn tra ngược cũng chỉ được mức độ nào đó mà thôi. Nếu đã chuyển nhà vài lần thì khó điều tra lắm. Trên thẻ căn cước cũng chỉ đăng ký địa chỉ gần nhất thôi.”

Masaya gật đầu. Đúng là Mifuyu đã chuyển nhà mấy lần. Trước khi kết hôn với Akimura, cô sống trong khu căn hộ ở khu Monzen Nakacho, trước đó lại từng chuyển đến căn hộ của bố mẹ ở Nishimiya, nhưng Masaya nghe nói, địa chỉ trên thẻ căn cước của cô ở Hatagaya. Không ngờ Yorie lại nghĩ ra cách điều tra từ trường tiểu học và trung học, quả là ghê gớm. Hẳn chị ta đã lấy được sơ yếu lý lịch của Mifuyu thông qua Hanaya.

“Vẫn không thể nói cho tôi biết tên của người đó à? Sau khi đến nơi, nếu cần phải hỏi han nhiều nơi, chắc chắn sẽ phải nói tên ra mới được.”

Yorie thở dài: “Cũng không phải không thể nói cho anh biết.”

“Nếu chỉ cần tôi ở trong phòng đợi thì lại là chuyện khác.”

“Không thể thiếu anh được.” Chị ta mỉm cười, “Nói cho anh biết họ của người đó trước nhé, Shinkai, chữ ‘tân’ là ‘mới’, chữ ‘hải’ là ‘biển’. Tôi muốn tìm địa chỉ mà Shinkai từng sinh sống.”

“Họ... Shinkai?”

“Họ này tương đối hiếm gặp, tôi nghĩ chắc là dễ tìm.”

“Đúng vậy.” Masaya gật đầu phụ họa, hướng ánh mắt ra ngoài cửa sổ. Mặc dù cái tên này đã nằm trong dự đoán, nhưng khi Yorie nói ra, anh vẫn thấy hơi căng thẳng. Anh không muốn Yorie phát hiện ra sự thay đổi trên nét mặt mình.

Có vẻ Yorie không biết nơi cha mẹ Mifuyu từng sinh sống, cùng lắm cũng chỉ biết là gia đình cô gặp nạn trong trận động đất ở Nishimiya chứ không biết địa chỉ cụ thể, bằng không lần này chị ta đã đi Nishimiya rồi.

Cảnh tượng Mifuyu đứng bên cạnh đống đổ nát của khu nhà bị sập đột nhiên hiện ra trước mắt anh. Bốn năm đã trôi qua. Lúc mới gặp, có nằm mơ Masaya cũng không nghĩ mình sẽ cùng cô đến Tokyo. Giờ nghĩ lại, từ sau khi tới Tokyo, đây mới là lần đầu tiên anh đi tàu Shinkansen.

Hai tiếng rưỡi sau, Masaya và Yorie ra khỏi nhà ga Kyoto, cất hành lý vào tủ gửi đồ trả tiền theo giờ rồi đi về phía hàng chờ tắc xi.

“Mấy năm rồi không đến đây, thay đổi nhiều thật đấy.” Yorie đưa mắt nhìn xung quanh nhà ga, “Bao lâu anh không đến Kyoto rồi?”

“Mười năm rồi,” Masaya trả lời, “thế nên không thể làm hướng dẫn viên cho chị được.”

“Đành chịu vậy, hai chúng ta cứ vừa đi vừa tính thôi.” Tâm trạng Yorie có vẻ rất thoải mái.

Sau khi lên tắc xi, chị ta đưa bản đồ Kyoto cho tài xế xem, nghe hai người nói chuyện thì biết chị ta muốn đến trường tiểu học Sanjo. Hình như Yorie muốn điều tra vị trí có trường tiểu học trước.

“Vấn đề là, vẫn chưa rõ tình hình khu xung quanh trường học thế nào.” Khi chiếc xe chuyển bánh, Yorie nói, “Vậy nên tôi muốn lấy trường học làm tâm điểm, từ từ mở rộng phạm vi ra xung quanh.”

“Đây là một vấn đề. Nên hỏi thế nào đây? Cũng không thể cứ gặp người nào là hỏi người đó có biết địa chỉ của nhà Shinkai hay không được.”

“Đúng vậy. Tôi định hỏi những người mở cửa tiệm trước, như là tiệm sushi chẳng hạn, những chỗ đó phải giao hàng tận nhà, có khi vẫn nhớ được tên của khách cũ.”

“Vậy cũng phải xem thời kỳ cụ thể ra sao. Người họ Shinkai ấy sống ở đó hồi mấy năm trước?”

Yorie hơi nghiêng đầu: “Mười năm... có lẽ là mười lăm năm trước.”

“Mười lăm năm...”

“Đến cái tuổi này của tôi, mười lăm năm chỉ như một cái chớp mắt thôi.” Chị ta nhún vai, “Song đối với người trẻ tuổi thì có lẽ là chuyện từ rất lâu rất lâu rồi.”

“Nói thế cũng không phải.”

Masaya cảm thấy không dễ dàng như chị ta nói. Cha Mifuyu là nhân viên công ty, ít liên hệ với hàng xóm khối phố hơn người buôn bán nhiều. Giờ đã cách mười mấy năm, có người nào còn nhớ hay không cũng rất khó nói.

Tâm trạng Masaya lúc này cực kỳ phức tạp. Nếu nghĩ cho Mifuyu, tốt nhất là cuộc điều tra lần này của Yorie thất bại, nhưng quả tình anh cũng muốn nhân cơ hội này tìm hiểu suy nghĩ của cô, thế nên mới không kể chuyện đến Kyoto cho Mifuyu biết.

Chiếc tắc xi chạy vào khu nhà dân ở cách xa đường phố đông đúc ồn ào. Không lâu sau, họ trông thấy một ngôi trường tiểu học, phòng ốc không lớn, sân trường trông cũng rất nhỏ. Chiếc xe dừng lại trước cổng trường.

“Có vẻ như vẫn đang trong giờ học.” Masaya thò đầu vào quan sát, trong sân trường có vài học sinh hình như khoảng lớp ba lớp bốn đang tập môn nhảy ngựa.

“Trong trường có danh sách học sinh đã tốt nghiệp không nhỉ?”

“Tất nhiên là có, nhưng tôi nghĩ họ sẽ không cho người ngoài xem đâu.”

“Đúng thế, chắc chắn là vậy.” Yorie lập tức bỏ cuộc, “Vừa nãy chúng ta có đi qua một con phố toàn cửa hàng nhỏ, quay lại đó xem thế nào trước đã.”

Chị ta cầm bản đồ đi đằng trước, Masaya theo sau. Nhìn dáng lưng thanh mảnh của Yorie, Masaya thầm nhủ, xem ra phải chuẩn bị tâm lý trước, hôm nay chắc chắn sẽ là một ngày dài đằng đẵng.

Đầu tiên, hai người hỏi một hàng thịt. Có lẽ vì đã qua giờ cơm trưa, bà trung niên chủ tiệm đang buồn chán không biết làm gì, thấy họ đi tới lập tức nở nụ cười nhiệt tình. “Xin chào quý khách, hai người muốn mua gì ạ?”

“À không, chúng tôi chỉ muốn hỏi chút việc thế này.” Masaya nói bằng giọng vùng Kansai, “Chị có biết gần đây có gia đình nào họ Shinkai không ạ?”

“Shinkai?

“Có lẽ từng ở đây hồi mười lăm năm trước.”

“Mười lăm năm? Lâu như vậy tôi không nhớ được đâu. Nhưng mà họ Shindo thì tôi có quen đấy.” Trông bà ta cũng chẳng hề muốn nhớ lại.

Masaya cảm ơn rồi ra khỏi cửa hàng thịt, không nén được tiếng thở dài. “Cứ đi khắp nơi hỏi kiểu này, chắc thể nào cũng cãi nhau.”

“Tôi chưa từng nghĩ là sẽ tìm được dễ dàng.”

Đi loanh quanh khắp nơi hơn nửa ngày trời, cuối cùng họ cũng không tìm được người nào quen biết nhà Shinkai.

“Tôi nghĩ về cơ bản là đã tìm hết khu vực xung quanh trường tiểu học đó rồi đấy.” Yorie nhìn tấm bản đồ trải trên mặt bàn, nói. Họ vừa ăn qua loa bữa tối ở một quán ăn gần nhà ga Kyoto.

“Người trong cửa tiệm thông thường đều không biết tên họ khách hàng.”

“Cũng phải hỏi đến mấy tiệm sushi rồi ấy nhỉ?”

“Hỏi năm tiệm rồi. Kể cả nhà Shinkai thường gọi sushi về nhà thì cũng chưa chắc tiệm sushi ấy ở trong khu vực quanh trường tiểu học.”

Yorie cười ảo não.

“Sao vậy?” Masaya hỏi.

“Tôi đang nghĩ, sao anh không thể nói ra cách nghĩ nào tích cực hơn nhỉ.”

“Ồ, tôi xin lỗi.”

“Không có gì, đến khách sạn rồi tiếp tục nghiên cứu phương án cụ thể vậy.” Yorie cầm hóa đơn đứng lên.

Hai người đi lấy hành lý ký gửi, rồi vào khách sạn bên cạnh nhà ga. Lúc Yorie làm thủ tục nhận phòng, Masaya cứ thấp thỏm không yên, chỉ biết châm thuốc để trấn tĩnh cảm xúc. Nếu Mifuyu thấy tình trạng này, chắc chắn cô sẽ khích lệ anh: Masaya, đêm nay là cơ hội đấy, nhất định không được bỏ qua đâu!

Yorie đi tới đưa cho anh một tấm thẻ từ: “Này, chìa khóa đây.”

“Cảm ơn chị.” Anh nhận lấy, trong đầu vừa thầm nhủ không phải hai người ở chung một phòng đấy chứ, Yorie đã lấy ra một tấm thẻ khác.

“Tôi ở phòng bên cạnh.”

“À, vâng...”

“Đây là cơ hội.” Anh dường như nghe thấy tiếng thầm thì của Mifuyu.

Trước khi vào phòng, Yorie hỏi: “Chúng ta bàn kế hoạch ở đâu được nhỉ?”

“Ờ, đâu cũng được chị ạ.”

“Vào phòng tôi cũng được mà sang phòng anh cũng xong. Hay là chúng ta ra bar rượu?”

“Tôi nghĩ xem,” Masaya như chết đuối vớ được cọc, “chẳng mấy khi được dịp thế này, chúng ta ra bar nhé.”

“Được, vậy chốc nữa tôi gọi anh.” Nói đoạn, chị ta bước vào phòng mình trước.

Masaya mở cửa, đây là phòng đơn. Bấy giờ, anh mới thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy Yorie không hề có ý gì. Song, lúc nằm trên giường nhìn chằm chằm lên trần nhà, anh đột nhiên thầm nhủ, phòng bên cạnh chắc gì đã là phòng cho một người.

Có nên sang phòng chị ta không? Masaya do dự. Anh không muốn làm thế, cảm giác Yorie cũng không mong muốn như vậy. Mifuyu có năng lực quan sát hơn hẳn người bình thường, duy chỉ có lần này có lẽ cô đã suy đoán vô căn cứ.

Có tiếng gõ cửa, Masaya ngẩng đầu lên đáp.

“Tôi chuẩn bị xong rồi, anh thì sao?” Giọng Yorie cất lên.

“Tôi cũng xong rồi.” Anh leo xuống giường.

Bar rượu nằm trên tầng cao nhất của khách sạn. Hai người được dẫn tới chỗ ngồi gần cửa sổ, ngồi xuống đối diện nhau. Yorie gọi martini, Masaya xem thực đơn rồi gọi cocktail gin và chanh. Anh gần như không biết tên của các loại cocktail.

“Thời tiết quá đẹp, thoải mái thật, cảnh đêm cũng đẹp nữa.” Yorie nhìn ra bên ngoài, nói.

Chị ta đã thay bộ váy liền thân màu trắng, vạt váy khá ngắn, cặp đầu gối nhỏ nhắn hướng về phía Masaya. Dường như Yorie đã trang điểm lại, Masaya có cảm giác đường nét gương mặt chị ta trông sắc nét hơn lúc họ dùng bữa tối.

Masaya vừa ngước mắt lên, lập tức chạm phải ánh mắt của Yorie. Anh vội châm một điếu thuốc.

“Chẳng được tích sự gì, tiếc thật.” Anh bỏ que diêm vào gạt tàn.

“Tôi vốn không trông đợi công việc sẽ tiến triển thuận lợi, có quá ít manh mối.”

“Vẫn còn ngày mai mà.”

Yorie gật đầu, lúc này rượu được mang lên. Chị ta giơ ly rượu ra phía trước, Masaya cũng cầm ly của mình đưa lên. Hai chiếc ly thủy tinh phát ra tiếng cụng lanh canh.

“Sao anh không hỏi gì hết vậy?” Chị ta nhấp một ngụm rượu rồi nói.

“Hỏi gì cơ?”

“Hỏi về người tôi đang điều tra. Tuy đã hỏi tên rồi, nhưng anh hoàn toàn không hỏi về mối quan hệ giữa tôi và người đó.”

“Tôi cần phải hỏi sao?”

“Cũng không phải.” Chị ta đặt ly rượu xuống tấm lót ly, “Những chuyện kiểu thế này thông thường rất khó lòng hợp tác một cách vô điều kiện, nhưng anh lại cứ thế lẳng lặng giúp tôi.”

“Bấy lâu nay tôi vẫn luôn được chị Kurata giúp đỡ mà.”

Chị ta mỉm cười: “Nói khách sáo quá. Có điều, cũng đành chịu vậy.”

Thoạt đầu, Masaya ngỡ là phần “được giúp đỡ” khiến cho chị ta không vui, nhưng rồi ngay lập tức nhận thức được vấn đề nằm ở cách xưng hô “chị Kurata”. Có lẽ, người phụ nữ này đang hy vọng anh gọi mình bằng tên.

“Đó là em tôi.” Yorie đang cúi gằm mặt đột nhiên nói. “Hả?”

“Em dâu, vợ của em trai tôi, lần trước đi triển lãm kimono anh cũng đã gặp rồi đấy. Họ trước đây của cô ấy là Shinkai, tôi đi Kyoto chuyến này chính là để điều tra về em dâu mình.”

Masaya ngẩn người, anh không ngờ Yorie lại nói những chuyện này ra với mình. “Tại sao vậy?”

Chị ta khẽ gượng cười: “Có thể nói đây là thói quen xấu của những gia tộc có tư tưởng cũ, nếu con trai trưởng muốn kết hôn, nhất thiết phải điều tra kỹ lưỡng tình hình bên nhà gái, nhưng chúng tôi còn chưa kịp điều tra gì thì em trai tôi đã kết hôn chớp nhoáng với cô gái ấy rồi. Tôi cũng từng tự khuyên mình rằng, đằng nào thì ván đã đóng thuyền, đành chịu vậy thôi, nhưng những việc khiến tôi thấy kỳ lạ quá nhiều, vậy nên mới quyết tâm tự mình điều tra lại một phen.”

“Nhiều việc khiến chị cảm thấy kỳ lạ? Ví dụ như...?”

“Đủ mọi việc, nói một cách đơn giản, chính là tôi cảm thấy người phụ nữ này không có quá khứ.”

“Không có quá khứ?”

“Đúng thế. Nghe nói cô ta là nạn nhân trong trận động đất Hanshin Awaji lần trước, nhưng những việc trước đó thì hoàn toàn không rõ, thậm chí ngay cả em trai tôi hình như cũng không biết, mà cha mẹ cô ta lại đã qua đời trong trận động đất rồi.” Hình như Yorie đột nhiên ý thức được điều gì đó, nhìn chằm chằm vào Masaya: “Lúc xảy ra động đất, anh cũng ở đó phải không?”

“Tô...” Sau mấy giây cân nhắc, Masaya đáp: “Lúc ấy tôi đang ở Osaka, không bị tổn thất gì.”

“Ừ, vậy thì tốt.”

“Có rất nhiều người mất đi tất cả trong trận động đất ấy, không chỉ là tài sản và người thân, mà còn bao gồm cả quá khứ nữa. Kỳ thực, quá khứ chính là mối liên hệ giữa người với người.”

“Kể cả thế, tôi nghĩ cũng phải có một hai bạn bè hay thân thích hồi xưa mới phải, nhưng hồi Tết cô ta còn chẳng nhận được một tấm thiệp chúc mừng năm mới nào cả.” Yorie hình như đã hơi nổi giận.

Masaya thầm nhủ, quả thực chưa bao giờ nghe Mifuyu nhắc đến những bạn bè ngày trước.

Yorie nhấp một ngụm martini, ngước nhìn anh, nở một nụ cười gượng gạo: “Nói vậy thì cứ nói, chứ chắc anh cũng không hiểu được. Xét cho cùng, đó là một thứ cảm giác. Ngay từ lần đầu gặp mặt, tôi đã có cảm giác ở cô ta có vẻ gì đó kỳ lạ, không có lý do gì cụ thể, nhưng nếu nói theo cách thông thường, thì đó chính là trực giác của phụ nữ.”

Masaya cười cười phụ họa theo, lòng thầm kinh ngạc trước sự tinh tường của chị ta.

“Có điều, lúc nãy ở dưới phòng, vừa trang điểm lại tôi vừa nghĩ, mình đến nơi này rốt cuộc để làm gì chứ?” Yorie giơ ly rượu lên phía ánh đèn, “Chẳng mấy khi mới đến được nơi đẹp thế này, thưởng thức đồ ăn ngon, ngắm nhìn cảnh đêm đẹp đến mê người, tại sao lại phải đi làm công việc của thám tử điều tra làm gì?”

“Nhưng chị đến đây chẳng phải vì chuyện này sao?”

“Đúng thế thật... nhưng không hiểu sao lại thấy trống rỗng hết sức. Lo lắng nhiều về việc của người khác làm gì chứ, có lẽ tôi nên nghĩ về chuyện của mình nhiều hơn, còn gây cho anh bao nhiêu là phiền phức nữa.”

Lúc nhắc đến “anh”, Yorie đảo mắt ngước lên nhìn Masaya. Anh có thể cảm nhận được trong mắt chị ta ánh lên vẻ nũng nịu.

“Thế, ngày mai không điều tra nữa à?”

“Không, ngày mai vẫn tiếp tục, ngày kia thì tôi không biết, có lẽ là về thẳng thôi.”

Hai người lại gọi thêm mỗi người một ly cocktail giống như lúc đầu, sau đó rời khỏi bar rượu, sắc mặt Yorie đã đỏ hơn lúc trước nhiều, nhưng bước chân vẫn rất vững vàng.

Hai người đứng trước cửa phòng Yorie. Chị ta lấy thẻ khóa cửa, ngẩng đầu nhìn Masaya: “Có muốn vào phòng uống thêm gì đó không?”

Chị ta nói bằng giọng hờ hững như thể không phải chuyện gì to tát, nhưng Masaya có thể cảm giác được đằng sau câu nói ấy ẩn giấu một quyết định trọng đại.

Gương mặt Mifuyu lướt qua trong đầu anh. “Thôi ạ.” Anh mỉm cười lắc đầu, “Đêm nay tới đây thôi, ngày mai còn phải đi điều tra tiếp.”

Vẻ mặt Yorie không có thay đổi gì đặc biệt, chị ta mỉm cười, khẽ gật đầu. “Ừ, vậy mai gặp nhé.” Chị ta cắm thẻ vào ổ khóa, “Chúc ngủ ngon.”

“Chúc ngủ ngon.” Masaya cũng lấy thẻ khóa từ trong túi áo ra.

.3.

Sáng sớm hôm sau, Masaya đang cạo râu trong phòng vệ sinh thì điện thoại đổ chuông. Anh ta bắt máy, giọng của Yorie vang lên: “Xin chào, tôi đây.”

“Đi ăn sáng ạ?”

“À... tôi hơi mệt.” Giọng chị ta nghe có vẻ phều phào.

“Chị sao vậy?”

“Hình như bị cảm, chắc là do không khí ở đây khô quá.”

“Có bị sốt không?”

“Chắc là hơi hâm hấp. Thật ngại quá, anh ăn sáng một mình được không?”

“Chuyện đó thì có gì... chị không sao chứ?”

“Không sao đâu, nghỉ ngơi một lát là khỏe thôi.”

“Vâng. Thế, hôm nay tính sao nhỉ?”

“Anh cứ đi ăn sáng trước đi, rồi quay lại gõ cửa phòng tôi. Nếu không ai trả lời, thì anh gọi điện thoại.”

“Tôi biết rồi.”

Phòng đã đặt trước cho hai đêm ngủ lại, không cần phải suy xét đến chuyện trả phòng hay không. Masaya đoán, chuyến điều tra hôm nay hẳn cũng sẽ công cốc.

Sau khi ăn xong suất cơm sáng tự chọn ở nhà ăn của khách sạn, Masaya ra quầy thông tin hỏi xem gần đây có hiệu thuốc nào không, rồi đi mua thuốc cảm, nước bổ sung dinh dưỡng và cặp nhiệt độ ở hiệu thuốc ngay bên dưới tầng hầm khách sạn. Anh gõ cửa phòng Yorie, bên trong lập tức có tiếng đáp trầm thấp vang lên, rồi cánh cửa mau chóng mở ra. Chị ta mặc áo ngủ của khách sạn bên ngoài áo phông, sắc mặt không được tốt lắm, nhưng hình như cũng vẫn trang điểm nhẹ.

“Chị thấy thế nào rồi?”

“Hơi mệt.” Yorie đặt tay lên trán.

“Tôi đã mua thuốc đây, có cả cặp nhiệt độ nữa.”

“À... cảm ơn anh, lát nữa tôi gửi anh tiền.”

“Khỏi cần. Đừng nghĩ mấy chuyện này nữa, chị nằm xuống trước đi đã, tốt nhất là uống thuốc vào.” Masaya lấy nước khoáng trong tủ lạnh ra.

Yorie ngồi trên giường. Giường này cũng là giường đơn. Chị ta uống thuốc cảm bằng nước Masaya đưa cho, rồi uống thêm nước bổ sung dinh dưỡng, sau đó nằm xuống, đắp chăn lên tận vai.

“Tốt nhất là nên đo nhiệt độ xem sao.” Masaya lấy cặp nhiệt độ trong hộp ra, đưa cho Yorie.

“Xin lỗi, đã bắt anh đi theo tôi làm những chuyện bất bình thường như vậy rồi, mà giờ còn thế này nữa, thật là chẳng ra sao cả.”

“Đừng nghĩ thế, hôm qua cũng đi khá nhiều rồi mà.”

“Chỉ có một chút như vậy...” Yorie thở dài, “cũng tại có tuổi rồi mà.”

Masaya vờ như không nghe thấy, thò tay vào túi áo lấy thuốc lá, nhưng rồi lập tức rút trở ra.

“Không sao đâu, cứ hút đi.”

“Không, cũng không phải thèm thuốc lắm. Tốt nhất hôm nay chị cứ nằm nghỉ trên giường đi, nếu cố gượng làm cảm nặng thêm thì ngày mai trở về phiền phức lắm đấy.”

“Nhưng hôm nay dù thế nào tôi cũng muốn đi gặp một người. Nếu không đi được thì ít nhất cũng phải nói với người ta một tiếng.”

Cặp nhiệt độ phát ra tiếng bíp bíp. Yorie nằm trong chăn khẽ nhúc nhích, lấy nó ra. “Ba bảy độ ba... chỉ sốt nhẹ thôi.”

“Chắc chị cũng biết rồi, vào buổi sáng, nhiệt độ cơ thể con người thấp, sau đó có lẽ sẽ tăng lên.”

“Nhưng đến được đây cũng không phải dễ dàng gì.” Yorie lắc đầu.

“Tối qua chị chẳng đã nói là nốt hôm nay sẽ thôi không điều tra nữa còn gì? Thế này chỉ sớm hơn dự kiến một ngày thôi mà.”

“Nhưng...” Có vẻ Yorie vẫn chưa cam lòng.

“Thế, thế thì tôi đi điều tra một mình, chị cứ nghỉ ngơi cho khỏe, như vậy được không?”

Yorie ngẩng đầu lên nhìn Masaya, vẻ mặt do dự, sau đó hướng mắt ra phía bệ cửa sổ. “Giúp tôi lấy cái túi kia ra đây được không?”

Chị ta mở túi, lấy ra một mảnh giấy. “Tôi muốn liên lạc với người này.”

“Họ... Nakagoshi à?”

Trên mảnh giấy có ghi “Nakagoshi Shintaro - Cửa hàng thủ công mỹ nghệ Mitsuya”, còn có cả số điện thoại, địa chỉ và địa chỉ trang web.

“Tôi lên mạng tìm hiểu về trường tiểu học Sanjo, kết quả tìm được trang web do người này lập ra, xem lý lịch anh ta, thấy cũng tốt nghiệp trường tiểu học Sanjo ra, người này tốt nghiệp năm Chiêu Hòa thứ 50*.”

Tức năm 1975.

“Ồ...” Masaya gật đầu, thì ra còn có biện pháp thế này nữa. “Ý chị là, nếu gặp được người này, biết đâu lại nắm được manh mối gì đó?”

“Cũng không hy vọng gì nhiều.” Yorie uể oải nheo mắt lại.

“Để tôi thử liên lạc với người này xem sao.”

“Anh giúp tôi liên lạc?”

“Ừm. Tôi sẽ tìm anh ta hỏi thăm rồi quay về luôn, dù sao cũng không thể để bệnh nhân ở một mình lâu được.”

Yorie chớp chớp mắt, thò tay ra khỏi chăn len. “Cảm ơn, anh tử tế quá.”

“Chị mau khỏe lại đi.” Masaya nhẹ nhàng nắm lấy tay chị ta.

Cửa hàng thủ công mỹ nghệ Mitsuya nằm ở Shijo Kawaramachi, chủ yếu kinh doanh đồ gốm sứ, trên tủ quầy còn trưng bày cả vải nhuộm, đồ trang sức lưu niệm. Tình hình kinh tế sa sút, xem chừng công ty này cũng chỉ còn cách sống nhờ những học sinh đến đây du lịch mà thôi. Chủ tiệm đang gói móc chìa khóa lại cho một nữ sinh, cũng chẳng hiểu cái móc chìa khóa đó trông giống thứ gì nữa. Nakagoshi thấp lùn, vóc người hơi mập mạp, cộng thêm gương mặt tròn xoe, rất thích hợp với kiểu cười mỉm. Dù cô gái chỉ mua món đồ trị giá mấy trăm yên, anh ta cũng một mực cúi đầu khom người, hết sức lịch sự tìm tiền lẻ trả lại cho cô.

“Để anh phải đợi lâu rồi. Thật đúng là, bình thường thì cứ ngồi mốc cả ra, chẳng hiểu sao đúng lúc này lại có khách, quái thật đấy.” Nakagoshi đóng máy thu ngân lại, nói với Masaya, “Anh là anh Mizuhara phải không, anh đến tìm người hả?”

“Như đã nói trong điện thoại, người tôi muốn tìm từng học ở trường tiểu học Sanjo, tốt nghiệp năm Showa thứ 54, sau anh bốn khóa.”

“Ừm, nếu là người sống ở gần đây thì nói chung tôi đều biết hết.”

“Là một cô họ Shinkai, tên là Shinkai Mifuyu... anh có ấn tượng gì không?”

“Shinkai? Hình như đã từng nghe nhắc tới.” Nakagoshi khoanh tay lại, lẩm bẩm: “Không biết anh đã tìm hiểu hay chưa, trường chúng tôi không có nhiều học sinh cho lắm, nhưng kém bốn khóa... việc này, anh đã hỏi thăm phía nhà trường chưa?”

“Không biết là cần phải tìm ai, vả lại, các thầy cô giáo hồi ấy chắc cũng không còn ở đó nữa rồi, tôi nghe nói người ngoài không dễ dàng xem được danh sách học sinh tốt nghiệp đâu.”

“Thời buổi này người ta quản lý chặt thông tin cá nhân lắm.” Nakagoshi xoa xoa một bên má, sau đó lẩm bẩm: “Không khéo ông thầy ấy biết được gì cũng nên.” Anh ta cầm máy điện thoại bên cạnh lên.

Masaya chưa kịp nói gì, Nakagoshi đã bắt đầu nói chuyện với người nào đó. Có vẻ như anh ta muốn hết mình giúp đỡ người đàn ông xa lạ đã đi cả một quãng đường dài từ Tokyo tới đây sau khi xem trang web của anh ta lập ra.

“A lô, thầy Araki phải không ạ? Em là Nakagoshi, Nakagoshi ở cửa hàng công nghệ Mitsuya ấy mà, lâu lắm rồi không liên lạc với thầy.” Lúc nói chuyện điện thoại, anh ta cao giọng hơn nhiều. “Em hỏi thầy câu này hơi lạ nhé, hồi năm Chiêu Hòa thứ 54, thầy dạy ở trường nào... gì ạ, ồ, vậy sao? Quả nhiên là ở Sanjo. Ha ha, ra là thế.” Anh ta liếc nhìn Masaya, mỉm cười gật đầu: “Là thế này ạ, có người đến chỗ em để tìm một người tốt nghiệp trường tiểu học Sanjo năm Chiêu Hòa thứ 54... anh ta xem trang web của em xong bèn tìm đến... thầy nói gì lạ vậy, nhiều người xem lắm đấy. Em trộm nghĩ, biết đâu thầy lại có danh sách học sinh tốt nghiệp năm đó hay thứ gì kiểu như thế, bèn gọi điện hỏi thầy... dạ? Việc gì ạ, hình như là gặp phải trận động đất Hanshin Awaji, sau đó thì mất tích.”

Hình như ông Araki đang hỏi tại sao phải tìm người này, Nakagoshi lặp lại một lượt những lời Masaya nói trong điện thoại.

“Ngoài thông tin tốt nghiệp trường tiểu học Sanjo năm Chiêu Hòa thứ 54, anh ta không còn manh mối nào khác nữa, nên mới tìm đến em, từ tận Tokyo. Thầy nghĩ cách giúp được không ạ?” Nakagoshi rất kiên nhẫn.

Masaya thì thầm vào tai anh ta: “Nhờ anh hỏi hộ, ông ấy có nhớ một học sinh tên là Shinkai Mifuyu không?”

Nakagoshi gật đầu, hỏi lại ông Araki, dường như ông Araki không nhớ ra.

“Hồi trước thầy toàn tự hào khoe rằng qua bao nhiêu năm thầy cũng không quên tên học sinh cơ mà... à, thì ra chỉ là những lớp thầy từng dạy thôi ạ... mặc dù khác khối lớp đi nữa, nhưng cái trường đấy thì được bao nhiêu học sinh chứ. Thầy có cách gì không ạ? Người ta đi cả quãng đường dài tới đây, để người ta tay không quay về thì còn ra gì nữa ạ. Thầy có kiếm đâu được danh sách học sinh tốt nghiệp năm Chiêu Hòa thứ 54 không ạ... ồ, gì cơ ạ?”

Nakagoshi đang thao thao bất tuyệt bắt đầu chăm chú lắng nghe người bên kia đầu dây nói. Một lúc sau, anh ta lấy tay bịt ống nghe lại, quay sang bảo Masaya: “Ông ấy bảo sẽ hỏi giúp những đồng nghiệp hồi trước, anh ở đây đến khi nào?”

“Định là ngày mai sẽ về Tokyo.”

Nakagoshi nói với ông Araki trên điện thoại, dặn dò ông mau chóng kiểm tra hộ, xong xuôi đâu đấy mới dập máy.

“Thầy Araki đó là ai vậy ạ?”

“Thầy ấy vốn là chủ nhiệm lớp tôi. Giờ đã già rồi, nghỉ hưu đã được mười mấy năm, ông ấy thú vị lắm. Mỗi khi bạn bè cùng lớp tụ tập, ông ấy vẫn là nguồn vui của chúng tôi đấy.” Dường như Nakagoshi lại nhớ ra chuyện gì đó, “À đấy, để tôi gọi điện hỏi bạn học cũ xem, biết đâu lại có một hai người biết cái cô họ Shinkai này.”

“Thôi khỏi ạ, anh bận rộn thế này...”

“Anh nhìn là biết rồi còn gì, chẳng bận bịu gì đâu, với lại, nghe anh nói là do trận động đất thì tôi không thể không can thiệp được rồi.” Nakagoshi nghiêm túc nói, “Em họ tôi ở Nishimiya, vừa mới kết hôn, hai đứa đang ríu rít như đôi chim câu, lẽ ra những tháng ngày hạnh phúc còn ở phía trước, nhưng căn hộ chung cư vừa mới mua của chúng nó bị sập, em họ đáng thương của tôi mới kết hôn được hai tháng đã thành quả phụ rồi.”

Masaya cụp mắt xuống. Lúc bấy giờ có mấy nghìn người chết, chắc chắn là có sự việc như thế xảy ra. Cảnh tượng mà anh không muốn nhớ đến lại hiển hiện ra trước mắt, anh không kìm được, cả người run lên.

“Để tôi hỏi thăm xem, có tin tức gì sẽ liên lạc với anh.”

“Xin làm phiền anh.” Masaya cho Nakagoshi số điện thoại di động của mình.

Sau khi rời khỏi cửa hàng thủ công mỹ nghệ Mitsuya, Masaya tản bộ trong khu Shijo Kawaramachi. Anh do dự không biết có nên kể lại toàn bộ câu chuyện này cho Yorie hay không, cuối cùng vẫn quyết định không nói. Mặc dù Nakagoshi nhiệt tình hợp tác, nhưng cũng chưa chắc đã có kết quả gì tốt, vả lại, nếu điều tra ra được việc gì liên quan đến Mifuyu, anh cũng muốn tự mình xác nhận lại trước đã.

Masaya đang định bước vào quán cà phê thì điện thoại di động đổ chuông, không hiển thị số người gọi. Nakagoshi chắc là không gọi đến nhanh như vậy, anh vừa nghĩ vừa nhấn nút nhận cuộc gọi.

“A lô, em đây.”

Masaya giật thót mình, không ngờ lại là Mifuyu. “Ừ” Anh ấp úng đáp lời.

“Em muốn hỏi anh chút chuyện, giờ nói có tiện không?”

“Ừ... chuyện gì thế?”

“Là về Yorie, hình như chị ta đã không ở nhà từ hôm qua. Anh có nghe nói chị ta định đi đâu không?”

“Không, không nghe nói.” Nhịp tim Masaya đập nhanh hẳn lên.

“Ồ, thế anh gọi điện thoại cho chị ta hỏi thử xem.”

“Chắc là đi công tác, hoặc là du lịch với bạn bè.”

“Chắc chắn là đi du lịch. Chị ta bảo với con trai thế, nhưng không nói cụ thể là đi đâu.”

“Vậy thì sao?”

“Cảm thấy là lạ. Trong đầu người đàn bà đó hẳn chỉ toàn nghĩ đến anh thôi, vậy mà không chào hỏi một tiếng đã bỏ đi du lịch rồi, em cảm thấy hơi khó tin.”

Masaya khẽ cười: “Em hơi tuyệt đối hóa vấn đề rồi đấy, chắc Yorie cũng có suy tính riêng của chị ta chứ.”

“Kể cả vậy thì việc không nói năng gì với anh cũng không bình thường chút nào. Lẽ ra ngày ngày chị ta đều phải mong ngóng được gặp anh mới đúng chứ.”

Mifuyu rất quả quyết, nhưng những điều cô nhận định xưa nay đều chuẩn xác, đây chính là điểm đáng sợ ở người phụ nữ này.

“Mifuyu, nếu em để ý chị ta như vậy thì tự mình gọi điện thoại là được mà?”

“Em chẳng có lý do gì để gọi điện thoại nên mới nhờ anh đấy chứ. Nếu là anh, chắc chắn chị ta sẽ không nói dối.”

“Mifuyu, rốt cuộc em đang sợ chuyện gì? Yorie không ở nhà vài ngày thì có gì phải lo lắng đâu?”

“Đừng hỏi nhiều nữa, tóm lại là anh gọi điện đi. Nếu biết được chuyện gì thì liên lạc với em, anh hiểu chưa?”

“Ừm, hiểu rồi.”

“Thế nhờ anh nhé.” Mifuyu nói xong liền ngắt máy.

Masaya bỏ điện thoại di động vào túi, gãi đầu. Phen này phiền phức thật rồi. Kể cả có che giấu việc anh đi cùng, nếu nói với Mifuyu rằng Yorie đang ở Kyoto, có vẻ cũng không ổn lắm. Anh chẳng còn tâm trạng nào mà vào quán cà phê nữa, bèn bắt tắc xi đi thẳng về khách sạn.

Về đến khách sạn, anh về phòng mình trước, hút xong hai điếu thuốc, đoạn gọi điện sang phòng Yorie. Chuông điện thoại đổ hai hồi thì chị ta bắt máy.

“Xin lỗi, chị đang nghỉ ngơi à?”

“Không sao, chỉ hơi váng vất tẹo thôi. Anh gọi điện ở đâu đó?”

Masaya trả lời là ở trong phòng, Yorie liền bảo anh sang phòng mình, giọng điệu nghe có vẻ nũng nịu.

Anh vừa gõ - cánh cửa đã mở ra, Yorie ăn mặc giống hệt như lúc ban sáng.

“Chị ăn gì chưa?”

Yorie gượng cười lắc đầu: “Chẳng muốn ăn.”

“Ít nhất cũng phải bổ sung nước chứ. Chị còn sốt không?”

“Vừa đo lúc nãy rồi, ba bảy độ sáu.”

“Quả nhiên là sốt cao hơn rồi.”

“Cứ tưởng nghỉ ngơi một lúc sẽ đỡ, nhưng phòng này khô quá.” Yorie chau mày ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, sau đó lại nhìn Masaya hỏi, “Có biết được thông tin gì không?”

Masaya lắc đầu. “Đã gặp người tên Nakagoshi đó rồi, nhưng không có thu hoạch gì đặc biệt, cũng là vì niên khóa khác nhau...”

“Ừm...” Có lẽ đã chuẩn bị tâm lý từ trước, Yorie không tỏ ra thất vọng cho lắm. “Ngại quá, lại bắt anh phải đi một chuyến.”

“Có gì đâu, nhưng có việc này tôi không được yên tâm lắm.”

“Việc gì cơ?”

“Chị nói là lần này đi Kyoto mà không nói với ai, nhưng chị không ở nhà, lúc về chắc chắn sẽ có người hỏi đến.”

“Bình thường tôi sống một thân một mình, không có nhà cũng chẳng ảnh hưởng đến ai cả, với lại, tôi đã bảo với con trai là đi du lịch rồi, chỉ không nói đi đâu thôi.”

“Nhưng nếu có người hỏi... em trai chị chẳng hạn.”

“Cậu ấy chẳng hỏi đâu... mà nếu có hỏi, ừm, tôi sẽ nói là đi vùng Kansai một chuyến thôi.”

“Kansai?”

“Tôi có nói dối đâu. Nếu cậu ấy hỏi đi đâu ở Kansai, thì tôi sẽ nói thẳng là chẳng liên quan gì đến cậu ấy cả.” Yorie vừa cười vừa nói. Có lẽ vì đang bị sốt, hai má chị ta ửng hồng.

Masaya vừa cười hùa theo vừa thầm tính toán trong đầu, vậy thì cứ nói với Mifuyu thế này: hình như chị ta đang ở Kansai, nhưng không nói địa điểm cụ thể với anh.

Đúng lúc này, điện thoại di động đổ chuông. Bằng trực giác, Masaya cảm thấy đó là Nakagoshi gọi đến, không thể nghe ở đây được.

“Bạn tôi ở Tokyo gọi, một lúc nữa gặp nhé.” Anh vội vàng cầm điện thoại ra khỏi phòng.

“Thầy giáo giúp tôi liên lạc được rồi, thầy Araki ấy, thầy ấy bảo đã tìm được giáo viên dạy lứa học sinh tốt nghiệp năm Chiêu Hòa thứ 54, nghe nói là ở khu Kamigyo.”

“Khu Kamigyo...”

“Ở mạn Đại học Doshisha ấy, thầy giáo ấy họ Fukazawa. Nghe nói giờ ông ấy không làm giáo viên nữa, mà kế thừa hiệu sách của gia đình. Tôi đã hỏi hộ anh cách thức liên hệ và địa chỉ rồi.”

“Tốt quá, thật sự rất cảm ơn anh.” Masaya ghi lại địa chỉ và số điện thoại mà Nakagoshi nói.

Masaya không chào hỏi gì Yorie, mà ra khỏi khách sạn luôn, nhảy lên tắc xi, định bụng xem trước xem có thông tin gì không, sau đó mới báo với chị ta.

Đúng như Nakagoshi đã nói, hiệu sách Fukazawa cách Đại học Doshisha chừng hai trăm mét. Hiệu sách không rộng lắm, nhưng có quầy dành riêng cho giáo trình đại học, đằng trước có khá đông người trẻ tuổi tụ tập. Quầy tạp chí cũng phong phú, các loại tranh truyện bán chạy chỉ có một ít nằm trong góc, có lẽ là vì quan điểm nào đó của người chủ đã từng làm thầy giáo.

Phía sau quầy thu ngân có một nhân viên nữ. Masaya đi tới, hỏi cô xem ông Fukazawa có ở đây không. Cô nhân viên chỉ tay ra phía vỉa hè, một người đàn ông mập mạp đang dỡ đống tạp chí ở đó.

“Thầy Fukazawa đúng không ạ?” Masaya bước tới phía sau ông ta, lên tiếng hỏi.

Người đàn ông đang ngồi xổm ngoảnh đầu lại, nét mặt dịu đi khá nhiều, có lẽ vì đã lâu lắm rồi không còn ai gọi ông là thầy nữa.

“Giờ thì mở hiệu sách rồi... tôi là Fukazawa.”

“Tôi là Mizuhara, chính là người đang tìm học sinh tốt nghiệp ở trường tiểu học Sanjo ạ.”

“Ồ, vừa nãy thầy Araki đã gọi điện cho tôi rồi, hóa ra là anh hả.” Fukazawa đứng dậy, vươn vai một cái, “Không ngờ anh đến nhanh thế.”

“Xin lỗi thầy, tôi đến đường đột quá, cũng bởi ngày mai tôi đã phải về Tokyo rồi ạ.”

“Ồ, vậy anh qua đằng này với tôi nhé.”

Fukazawa mở cánh cửa bên cạnh quầy thu ngân, trong đó là một phòng làm việc nhỏ, có bàn và tủ quầy trưng bày, sách chất đống khắp nơi. “Anh muốn hỏi về đám trẻ tốt nghiệp năm Chiêu Hòa thứ 54 hả?”

“Vâng. Lâu quá rồi, có lẽ thầy đã quên mất.”

“Anh muốn hỏi đứa nào nhỉ?”

“Shinkai, Shinkai Mifuyu.”

“À, Shinkai...” Nét mặt vốn đang hòa dịu của ông Fukazawa dường như trầm hẳn xuống, “Shinkai thì sao?”

“Từng ở Nishimiya, sau đó mất tích vì trận động đất.”

“Chuyện này thầy Araki đã nói với tôi rồi, giờ tôi cũng không biết cô học trò đó ở đâu nữa.”

“Thầy vẫn còn nhớ Shinkai ạ?”

Fukazawa có vẻ hơi do dự, sau đó khẽ gật đầu. “Đại để là vẫn còn nhớ.”

“Đó là một học sinh thế nào ạ?”

“Thế nào à... cảm giác của tôi thì đó là một cô bé bình thường, không có gì nổi bật, cũng không có vấn đề gì. Tôi còn nhớ, thành tích học tập của em ấy cũng tàm tạm.” Nói tới đây, Fukazawa ngước mắt lên nhìn Masaya, “Anh... anh Mizuhara, phải không?”

“Vâng.”

“Anh là cảnh sát à?”

Masaya trợn tròn mắt lên, hơi ngả người về phía sau: “Không. Sao thầy lại hỏi vậy?”

“Không có gì...” Fukazawa chau mày, vẻ do dự lộ rõ trên gương mặt. “Chừng ba tháng trước, có một người đến hỏi thăm chuyện của Shinkai. Người đó là cảnh sát ở Tokyo.”

“Cảnh sát? Tên là gì vậy ạ?”

“Hình như là... Kato.”