Chương 10 .1.
“Tôi chưa bao giờ nghĩ mình xuất sắc hơn một chuyên viên tạo mẫu tóc bình thường, giờ chẳng qua là thỉnh thoảng xuất hiện trên tivi thôi, nhưng tôi mong muốn điều mà công chúng nhìn thấy chỉ là kỹ thuật và những linh cảm thiết kế, tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ dùng mái tóc của khách hàng để thể hiện cái tôi của mình. Điều quan trọng nhất là khiến cho khách hàng hài lòng, chỉ có vậy mà thôi. Nói thật một câu, tôi cũng chẳng thích cách dùng từ ‘siêu hạng’ này đâu. Theo tôi, các chuyên viên tạo mẫu tóc cũng giống như đầu bếp vậy, đều không nên lộ mặt quá nhiều.”
Aoe vừa thao thao bất tuyệt, vừa cố ý để ống kính máy quay hướng vào mé bên trái của mình. Anh ta đã thỏa thuận từ trước, lúc chụp ảnh cũng phải chụp dưới góc độ này. Bản thân anh ta không thấy có gì khác, nhưng Mifuyu nói, chụp như vậy mới có hiệu quả tốt nhất.
Nữ phóng viên phụ trách phỏng vấn vừa ghi chép vừa gật đầu. Nghe nói bài phỏng vấn này sẽ đăng lên tạp chí phụ nữ số tháng sau, tiêu đề hình như là “Phỏng vấn độc quyền chuyên viên tạo mẫu tóc siêu hạng Aoe Shinichirou”.
Aoe không thạo ăn nói lắm, nói chuyện với khách hàng còn đỡ, nhưng thảo luận cụ thể về một chủ đề nào đấy thì anh ta cực kỳ kém, song Mifuyu bảo anh ta không được từ chối các hoạt động như thế, lên tivi cũng vậy.
“Thời buổi này, chỉ có mặt hàng nào nổi bật mới bán đi được, nơi nào đông người thì người ta mới kéo đến. Nói tóm lại, không chiếm hạng đầu thì không ổn đâu, dùng thủ đoạn gì cũng phải nổi tiếng cho bằng được. Kiểu cửa tiệm tầm thường nhắm vào đại chúng giờ không thể sống nổi nữa rồi, chỉ có trong thời kỳ kinh tế bong bóng, dân chúng có điều kiện sống xa xỉ thì loại đó mới được chấp nhận.” Đây là chủ trương nhất quán của Mifuyu.
Cô còn nói, cũng không thể lộ mặt quá nhiều, như vậy sẽ làm mất tính thần bí. Cần phải để lại cho người ta ấn tượng rằng mình chẳng hề muốn lộ mặt, chỉ vì các nguyên nhân khác nhau mà bất đắc dĩ mới phải làm vậy thôi. Cô dặn dò Aoe, khi được phỏng vấn, nhất thiết phải kèm theo sắc thái này trong các câu trả lời của mình.
Kẻ không giỏi ăn nói như Aoe không thể nào nắm bắt được sắc thái ngôn ngữ vi diệu như vậy, thông thường, Mifuyu đều chuẩn bị sẵn câu trả lời cho anh ta từ trước. Vừa nãy, anh ta cũng chỉ đọc thuộc lòng những gì cô viết cho mà thôi.
“Anh bận rộn như vậy mà vẫn nhận lời phỏng vấn, thật cảm ơn anh quá.” Cô phóng viên hài lòng nói, “Khi đọc những người khác phỏng vấn anh, tôi đã cảm nhận được, anh Aoe có tư duy rất rành mạch rõ ràng. Hôm nay tôi lại cảm nhận được điều này thêm lần nữa rồi.”
“Cô quá khen.” Aoe thầm nắc nỏm, trả lời ngắn gọn. Mifuyu từng nhắc nhở anh ta, nếu không biết phải đối đáp thế nào thì cố gắng trả lời vừa ngắn gọn vừa mập mờ cho qua.
Sau khi phóng viên và thợ chụp ảnh ra về, Aoe ngồi hút thuốc trong phòng nghỉ, một nhân viên thực tập đột nhiên bước vào, mặt lộ rõ vẻ khó xử. “Thưa thầy, có cảnh sát đến.”
“Cảnh sát?” Aoe chau mày, “Đến làm cái gì?”
Trong đầu Aoe lại hiện lên những ký ức không lấy gì làm vui vẻ... vụ Nakano Ami bị côn đồ tấn công. Chẳng lẽ cảnh sát lại muốn hỏi về vụ đó?
Anh ta ra ngoài cửa tiệm, trông thấy ở ghế nghỉ có một người đàn ông trông hoàn toàn không ăn nhập gì với khung cảnh xung quanh. Người này chừng khoảng bốn tư bốn lăm tuổi, đầu tóc râu ria rậm rì, bộ vest đen lấm lem bẩn thỉu, không đeo cả cà vạt, sơ mi mở cúc hở cả ngực. Mặc dù người này khép hờ hai mắt, nhưng từ đằng xa Aoe đã thấy tròng mắt ông ta không ngừng chuyển động. Hai người khách nữ đang chờ đến lượt có lẽ cảm thấy gã này quá đáng sợ, nên đều tránh ra thật xa, tỏ vẻ chán ngán ra mặt. Aoe thầm nhủ, thế này sẽ làm ảnh hưởng đến hình ảnh salon tóc mất.
Người đàn ông trông thấy anh ta, bèn đứng dậy bước tới, nở một nụ cười trông mà phát khiếp. “Anh là anh Aoe? Anh bận rộn thế này mà còn làm phiền, thành thật xin lỗi.”
“Có chuyện gì vậy?”
“Muốn hỏi anh chút chuyện, có thể xin anh một chút thời gian không? Mười phút thôi, năm phút cũng được.”
“Bây giờ à?” Aoe không hề che giấu vẻ khó chịu.
“Xong ngay thôi mà.” Người đàn ông vẫn cười, tựa như một gã thợ săn đang liếm môi nhìn con mồi.
Aoe đưa mắt nhìn quanh, người đàn ông trông đến phát khiếp này rõ ràng đã thu hút sự chú ý của nhân viên cửa tiệm. Anh ta thở dài một tiếng. “Được rồi, mười phút thôi đấy nhé.”
“Cảm ơn anh.” Ông ta cúi đầu cảm ơn. Thái độ lịch sự quá thể đáng ấy khiến người ta sởn hết cả da gà.
Cửa tiệm Mon Ami 2 nằm ở Omotesando, mới khai trương hồi tháng Mười hai năm ngoái, hiện nay mỗi tuần Aoe đều dành hai ngày ở chi nhánh bên này. Viên cảnh sát chắc hẳn đã biết trước chuyện này.
“Vào những cửa tiệm kiểu này làm tôi thấy rất căng thẳng, xung quanh toàn là các cô gái trẻ.” Sau khi gọi đồ uống ở quán cà phê gần đó, viên cảnh sát nói. Ông ta tự xưng mình là Kato ở Sở cảnh sát.
“Anh có chuyện gì?” Aoe cảm giác được gương mặt mình cứng đờ ra.
“Cuối năm ngoái đã mở được tiệm thứ hai, phát triển nhanh thật. Tuổi trẻ tài cao thật đấy, quả không hổ danh là chuyên viên tạo mẫu tóc siêu hạng.”
“Cho hỏi...” Aoe nhìn đồng hồ đeo tay, muốn tỏ ý rằng mình không có nhiều thời gian.
“Quyết định mở cửa tiệm ở đây, cũng là ý của cô Shinkai phải không?”
Aoe nhất thời chẳng hiểu gì. Anh ta không ngờ sẽ nghe thấy tên Mifuyu trong hoàn cảnh này.
“À, tôi nói nhầm, giờ không phải cô Shinkai nữa, mà phải gọi là bà Akimura mới đúng.”
“Không, chúng tôi vẫn gọi cô ấy là Shinkai.”
“Ừm. Đó vẫn là người có ảnh hưởng nhiều nhất đến công việc kinh doanh của salon tóc phải không?”
“Chuyện này thì...”
Ông ta đã biết tên Shinkai, hẳn cũng đã tìm hiểu về tình hình kinh doanh của Mon Ami rồi. “Ông muốn hỏi chuyện về Shinkai à?”
“Ừm, coi như vậy đi, cũng muốn tìm hiểu từ nhiều phía.” Kato rút bao thuốc lá màu đỏ ra, “Anh và cô Shinkai có thường gặp nhau để bàn chuyện làm ăn không?”
“Ờ thì, cũng có lúc. Cho hỏi, ông đang điều tra vụ án nào vậy? Có liên quan gì đến Shinkai?”
Kato gật gật đầu đầy ẩn ý, châm điếu thuốc lá đang ngậm trên miệng, từ tốn hít vào một hơi. “Chuyện này giờ vẫn chưa thể nói được, đây là bí mật phá án, nói lung tung gây phiền phức cho anh thì không hay.”
“Nhưng thế này khiến tôi không được thoải mái lắm.”
“Anh quen biết với cô Shinkai trong trường hợp nào?” Kato dường như không nghe thấy Aoe nói gì, lại hỏi tiếp.
“Cô ấy chủ động làm quen với tôi, bảo là đang tính khỏi nghiệp thế này, hỏi xem tôi có muốn làm chung không.”
“Trước đó không hề có qua lại gì à?”
“Cô ấy là khách của cửa tiệm nơi tôi làm việc trước đây. Nghe nói cô ấy đã đi rất nhiều cửa tiệm khác nhau để lựa chọn nhân tài.”
“Chuyện này xảy ra vào thời điểm nào nhỉ?”
“Không lâu trước khi mở tiệm, chắc là khoảng ba bốn năm trước.”
“Ừm.” Kato hút thuốc, thỉnh thoảng lại nhấp một ngụm cà phê, “Có bạn gái không?”
“Hả? Ông nói gì?”
“Bạn gái ấy. Anh đẹp trai, lại được hâm mộ, chắc hẳn là được rất nhiều cô gái theo đuổi.”
Bấy giờ Aoe mới hiểu ra đối phương đang nói về mình, song không hiểu ông ta có mục đích gì, bèn trả lời qua quýt: “Hiện giờ thì không.”
“Ý anh là trước đó từng có? Mở tiệm xong thì chia tay?”
“Sao ông hỏi những chuyện này? Có liên quan gì hả?”
Thấy Aoe đã cao giọng lên, Kato vung vẩy điếu thuốc đang kẹp trên tay. “Chỉ xuất phát từ hứng thú thôi. Anh thấy đấy, vẫn hay nghe nói những người làm nghệ thuật bị ép phải chia tay với người yêu thuở ban đầu trước khi ra mắt công chứng. Cô Shinkai phải chăng đã từng chỉ thị cho anh làm như vậy?”
“Không hề.”
“Ừm, chúng ta đổi chủ đề khác nhé, anh có biết gì về quá khứ của cô Shinkai không?”
“Quá khứ?” Aoe chau mày, những câu hỏi của viên cảnh sát này cứ nhảy qua nhảy lại không biết đâu mà lần. “Biết một chút ít, ví dụ cô ấy từng làm ở Hanaya chẳng hạn.”
Viên cảnh sát lắc đầu: “Trước đó nữa thì sao?”
“Trước đó?”
“Ví dụ như trước khi làm ở Hanaya thì làm gì, anh đã bao giờ nghe cô ấy kể chưa?”
Aoe nhún vai: “Chuyện từ thời xa lắc xa lơ, tôi không biết.”
“Anh cũng không rõ lắm về quá khứ của cô Shinkai nhỉ?”
“Ông này hỏi lạ thật. Quá khứ của cô ấy có vấn đề gì chứ?”
Kato không trả lời mà dụi đầu mẩu thuốc vào gạt tàn, cầm tờ hóa đơn lên. “Anh đang bận rộn mà quấy rầy thế này, thật không phải. À, đúng rồi...” Ông nhìn vào ngực Aoe, “Hôm nay anh không đeo à?”
“Hả?”
“Mặt dây chuyền ấy? Chạm hình đầu lâu và hoa hồng. Nghe nói lúc trước anh thích đeo lắm.”
Aoe giật thót mình, vô thức đưa tay lên chỗ ngực áo.
“Tôi có nghe nói rồi, lần đó đúng là mắc vạ, nghe nói suýt nữa thì anh bị coi như nghi can rồi.”
Aoe muốn nuốt nước bọt, nhưng trong miệng lại khô không khốc.
“Cái mặt dây chuyền suýt nữa khiến anh rơi vào vòng lao lý, cuối cùng lại cứu anh một phen. Mấy người bên đồn cảnh sát Tamagawa bực bội lắm đấy, không ngờ lại gặp phải trường hợp ngẫu nhiên như vậy.”
“Ngẫu nhiên...”
“Ở hiện trường đánh rơi một mặt dây chuyền giống hệt như cái anh thích đeo phải không? Vả lại, theo như đồn cảnh sát Tamagawa điều tra được, thứ đó không phải mua đâu cũng được nhé, nghe nói phải sang Tây Ban Nha hay Bồ Đào Nha mới nhập hàng về được. Đồ hiếm như vậy lại trùng hợp rơi ở hiện trường, chỉ có thể nói là một sự ngẫu nhiên hiếm thấy thôi.”
Rốt cuộc Aoe đã hiểu ra, mục đích thực sự của viên cảnh sát là gọi lại chủ đề này. Tại sao đến giờ ông ta lại muốn lôi chuyện này ra nhắc lại? Có một điều anh ta có thể tin chắc, viên cảnh sát đang quan sát phản ứng của mình. Tuyệt đối không thể lộ vẻ kinh hoảng hay luống cuống, song Aoe cũng không làm cách nào ngăn được cơ thể mình nóng dần lên.
“Nghe nói có người ở đồn cảnh sát Tamagawa còn nghi ngờ anh ngay từ đầu đã có hai mặt dây chuyền. Một cái cố ý đánh rơi để chuẩn bị sau này làm chứng cứ ngoại phạm, cái còn lại thì để rơi ở hiện trường.”
“Vớ vẩn thật đấy! Tại sao tôi phải làm thế chứ?”
“Đúng vậy, anh chẳng có lý do gì để làm thế cả. Nếu không muốn bị nghi ngờ thì chẳng việc gì phải đánh rơi nó ở hiện trường cả. Sự ngẫu nhiên này quả là ngoài sức tưởng tượng, đến nỗi cả cảnh sát cũng đưa ra những giả thiết vớ vẩn như vậy đấy.”
Đó là đối thủ cạnh tranh cố ý bày ra để hãm hại tôi... Aoe muốn nói thế. Nhưng nếu nói ra, anh ta buộc phải thừa nhận mặt dây chuyền đánh rơi ở hiện trường là của mình.
“Bên đồn Tamagawa cũng đã điều tra cẩn thận nhà hàng mà anh để quên sợi dây chuyền, vì họ nghi ngờ hai bên thống nhất lời khai từ trước. Kết quả, cảnh sát không phát hiện ra điểm nào khả nghi, cũng không hề có dấu hiệu nhà hàng bị mua chuộc.”
“Tôi không bao giờ làm thế cả.” Aoe trừng mắt lên nhìn viên cảnh sát. Mifuyu cũng đã nói, cô không mua chuộc người ở nhà hàng. Đến thời điểm này, ngay cả Aoe cũng không biết rốt cuộc cô dùng cách gì, song cô đã quả quyết như vậy thì không thể sai được.
“Thật là không thể nào tin nổi.” Rốt cuộc Kato cũng đứng lên, “Mặt dây chuyền đó vẫn ở nhà anh chứ?” Nghe giọng điệu của Kato cứ như thể, nếu vẫn còn ở nhà thì mong rằng Aoe có thể lấy cho ông xem thử.
Aoe lắc đầu: “Vứt đi rồi.”
“Ủa, tại sao?”
“Thứ đó gọi lên cho tôi nhũng ký ức không vui, vả lại, tôi cũng chán đeo nó rồi.”
“Vậy à? Tôi lại thấy đó là vật mang đến cho anh sự may mắn đấy.” Ánh mắt sắc bén của Kato nhìn thẳng vào Aoe, “Có phải lại là cô Shinkai bảo anh vứt nó đi không?”
“Gì hả...”
“Đùa anh thôi.” Kato vừa cười vừa đi về phía bàn thu ngân.
.2.Quả nhiên không phải anh ta... Chia tay với Aoe, Kato vừa đi về phía ngã tư Omotesando vừa nhủ thầm trong bụng.
Một kẻ nhu nhược thế này không thể nào trở thành đồng phạm với Shinkai Mifuyu được.
Chỉ chứng minh rằng cô ta đã thế vào chỗ Shinkai Mifuyu thực sự trong trận động đất Hanshin Awaji thì không bao giờ đủ để truy ra trách nhiệm của cô ta, nhất thiết phải chứng thực được cô ta có một tên đồng phạm cùng đứng đằng sau các sự kiện liên quan. Vì vậy, người đầu tiên Kato chú ý đến là Aoe Shinichirou.
Aoe là cộng sự của Mifuyu trong công việc, đây đã là sự thật được công khai. Quan hệ của hai người này rất có thể không chỉ là hợp tác làm ăn bề ngoài, mà còn âm thầm đồng mưu trong bóng tối nữa.
Trước khi đến gặp Aoe, Kato đã thực hiện một số điều tra. Aoe thành công sau khi bắt tay với Mifuyu mở ra salon tóc Mon Ami, hiện nay đã đứng trong hàng ngũ những chuyên viên tạo mẫu tóc hàng đầu, là nhân vật được nhiều bên tranh giành. Có điều, anh ta không phải lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió. Qua những tin đồn truyền miệng, ông biết được Aoe Shinichirou suýt chút nữa bị coi là nghi can trong vụ án nữ nhân viên của tiệm anh ta bị cưỡng hiếp.
Kato đã điều tra rất kỹ về vụ án này. Thái độ của cảnh sát đồn Tamagawa khá lãnh đạm, nhưng họ cũng không hề do dự cho ông xem hồ sơ vụ án khi đó.
Nội dung vụ án và quá trình điều tra đã làm Kato chú ý. Theo tình hình lúc bấy giờ, Aoe bị nghi ngờ là chuyện không có gì phải bàn cãi, thế nhưng, ngay sau đó sự việc lại có biến chuyển 180 độ. Mặt dây chuyền mà Aoe một mực khẳng định là đã đánh mất từ trước được tìm thấy ở một nơi khác. Cảnh sát tra ra Aoe đã đánh mất mặt dây chuyền trước khi vụ án xảy ra, sự nghi ngờ đối với anh ta lập tức được tẩy sạch.
Cảnh sát đồn Tamagawa suy đoán, có lẽ có người cố ý hãm hại Aoe. Kato cũng đồng tình với quan điểm này, nhưng suy luận của ông không hề giống với những người kia. Ông cho rằng người hãm hại Aoe không phải kẻ thù của anh ta, mà chính là người hợp tác làm ăn.
Chính mặt dây chuyền hình đầu lâu và hoa hồng kia khiến ông nảy sinh ra ý nghĩ này.
Như ông đã nói với Aoe, thật khó mà tưởng tượng loại mặt dây chuyền đặc biệt như vậy lại trùng hợp xuất hiện đến hai cái trong cùng một vụ án. Thông thường, người ta sẽ suy đoán rằng, kẻ nào đó muốn hãm hại Aoe đã mua được một cái ở nơi nào đó. Mặt dây chuyền đặc biệt như thế sao có thể dễ dàng mua được như vậy chứ?
Kato từng hỏi ý kiến chuyên gia trong ngành gia công đồ trang sức, đồng thời cho xem tấm ảnh mượn được của đồn cảnh sát Tamagawa, hỏi xem muốn làm một cái giống như vậy có phức tạp hay không. Người đó nói, nếu gặp thợ có tay nghề thì một ngày là làm xong, nhưng nếu muốn làm giống y đúc, cần phải có tay nghề tương đối cao.
Người có tay nghề gia công kim loại cao... từ khóa này đã xuất hiện lần thứ ba rồi. Không cần phải nói, lần đầu tiên là trong vụ bom thối ở Hanaya, trong thiết bị phát tán khí độc có dấu vết của một người thợ gia công lành nghề. Lần thứ hai là lúc ông đến Blue Snow, các nhân viên cũng đánh giá như vậy đối với các sản phẩm mẫu bày trong tủ quầy.
Người đặt bẫy Aoe chắc chắn là Mifuyu, ông không nghĩ ra đáp án nào khác.
Nếu dựng lên câu chuyện này từ đầu, nội dung sẽ như sau:
Đầu tiên, Mifuyu ra lệnh cho đồng bọn lấy cắp mặt dây chuyền hình đầu lâu và hoa hồng trong nhà Aoe, đồng thời yêu cầu hắn chế ra một bản sao giống hệt. Sau đó, Mifuyu cầm bản sao này đến nhà hàng, có lẽ tên đồng bọn kia cũng đi cùng, trong ghi chép của nhà hàng sẽ lưu lại họ tên người đặt bàn và số người dùng bữa. Sau khi lẳng lặng dùng bữa xong, Mifuyu cố ý đánh rơi mặt dây chuyền bản sao kia lại nhà hàng, người của nhà hàng sẽ giữ lại, coi như đồ thất lạc của khách.
Khi công việc chuẩn bị như trên đã xong, tên đồng bọn kia lại tiếp tục hành động. Theo chỉ thị của Mifuyu, hắn ta tấn công cô nhân viên Nakano Ami của Mon Ami. Bấy giờ, tên này hẳn đã xịt lên mình thứ nước hoa thường ngày Aoe vẫn dùng. Khi chắc chắn Nakano Ami đã hôn mê bất tỉnh, tên này liền bỏ mặt dây chuyền lại hiện trường.
Chi tiết có lẽ có sai lệch phần nào, song về tổng thể, hẳn là vụ này được tiến hành theo các bước như trên. Vậy thì có thể hiểu được, tại sao Aoe có thể nắm bắt đúng thời cơ mà đến nhà hàng kia tìm lại mặt dây chuyền. Nghe nói, Aoe đã giải thích với cảnh sát ở đồn Tamagawa rằng: “Nghĩ nát óc để tìm nơi đánh rơi mặt dây chuyền kia, cuối cùng cũng nhớ ra cái nhà hàng đó.” Nhưng theo lẽ thường, vật yêu thích như vậy bị mất, anh ta phải phát hiện từ sớm mới đúng. Kato đoán là anh ta nhận được chỉ thị của Mifuyu, bảo rằng cứ coi như đánh rơi ở nhà hàng đó, mau đến mà lấy.
Vấn đề là, tại sao Mifuyu phải đặt bẫy hãm hại người hợp tác làm ăn với mình là Aoe? Kato cũng không thể nào suy luận chi tiết hơn, nhưng ông có thể hình dung được một điều.
Cố ý hãm hại anh ta, rồi chìa bàn tay ra cứu vớt trong lúc anh ta đang khốn khó... sách lược hại người xong rồi đứng ra làm người tốt này sẽ có hiệu quả như thế nào?
Sự phục tùng tuyệt đối của Aoe Shinichirou. Chắc chắn Aoe sẽ cảm thấy Mifuyu nắm được điểm yếu trí mạng của mình, đồng thời qua đây biết được cô ta có khả năng lớn lao chừng nào. Đảm bảo, tự đáy lòng mình anh ta sẽ nghĩ, không bao giờ có thể phản bội người phụ nữ này được.
Kato nghĩ, có khả năng lúc đó Aoe muốn chia tay với Mifuyu. Khi biết anh ta đã quyết, Mifuyu không chọn cách dọa nạt mà muốn mua chuộc lòng người, từ đó để anh ta biết được cô ta quan trọng đến nhường nào. Người đàn bà ấy chắc chắn có thể làm được điều này.
Theo cách suy luận này, đồng bọn của Mifuyu không thể là Aoe. Sau khi gặp Aoe, Kato lại càng tự tin hơn với suy luận của mình. Có lẽ Aoe là con rối bị Mifuyu điều khiển, nhưng chỉ trên phương diện công việc mà thôi. Cho dù không tính đến điều kiện phải có tay nghề gia công kim loại, anh ta cũng chẳng có bản lĩnh giúp cô ta phạm tội.
Kỳ thực, Kato đến gặp Aoe còn có một mục đích khác lớn hơn.
Lúc nãy, ông cũng đã thử dò hỏi Aoe về quá khứ của Shinkai Mifuyu, song ông cũng không hề chờ đợi kết quả gì lớn, mục đích của ông chỉ để Aoe kể chuyện ngày hôm nay với Mifuyu. Như thế, cô ta sẽ biết, có một viên cảnh sát tên là Kato đang đi khắp nơi điều tra về quá khứ của mình, không biết lúc ấy cô ta sẽ có cách đối phó như thế nào.
Muốn vạch trần thân phận thực sự của Mifuyu, con đường ngắn nhất chính là tìm ra đồng bọn của cô ta trước. Bao giờ tên đồng bọn ẩn nấp phía sau tấm màn ấy mới hành động đây?
Nhìn lại những sự kiện đã xảy ra trước đó, Kato có thể dễ dàng đưa ra đáp án: khi xuất hiện kẻ nào gây bất lợi đối với Mifuyu, ví dụ nhu Hamanaka, Soga, thậm chí là Aoe, cô ta đều sử dụng chiêu này.
Cô ta sẽ lập kế hoạch đối phó với tên cảnh sát phiền phức này như thế nào đây nhỉ? Nghĩ tới đây, toàn thân Kato đều run lên, không phải vì ông sợ hãi, mà là vì chờ mong đến khoảnh khắc mình có thể bóc trần bộ mặt thật của cô ả xấu xa đó.
.3.Trong ảnh, Yorie đeo kính râm màu tím nhạt, mặc bộ vest trắng ngà, Masaya đứng bên cạnh cũng khoác một chiếc jacket màu trắng bên ngoài áo len xám.
Bối cảnh là sảnh lớn một khách sạn nổi tiếng Tokyo. Một tấm ảnh khác chụp lại lưng Yorie lúc lấy phòng, cả cảnh hai người vào thang máy cũng bị chụp lại.
“Mặc dù chụp trộm, nhưng cũng nét ra phết.” Mifuyu thỏa mãn mỉm cười.
Như mọi lần, hai người gặp mặt ở một quán ăn gia đình.
Có lẽ không muốn để nhân viên quán ăn trông thấy mặt, cô chọn chỗ ngồi xoay lưng về phía họ.
“Anh hoàn toàn không biết là bị người khác chụp lén đấy,” Masaya nói.
“Nếu báo trước với anh, anh lại cứ mải nghĩ đến máy ảnh, hành động sẽ thiếu tự nhiên. Thế thì chẳng còn ý nghĩa gì nữa.”
“Mifuyu, ảnh này là em chụp à?”
“Tất nhiên, em đâu thể nhờ thám tử điều tra đường đi nước bước của Yorie chứ.”
Thứ Hai tuần trước, Mifuyu hỏi Masaya xem buổi hẹn lần sau là vào lúc nào, Masaya mới hiểu được ý đồ của cô.
“Em đã thuận lợi nắm thóp được người đó rồi.” Masaya cầm cốc cà phê lên, “Bằng chứng chị ta có quan hệ với trai trẻ khi chồng đi công tác... thế này, Yorie có ghê gớm mấy cũng không làm gì được nữa.”
“Vốn em nghĩ thế này là xong xuôi mọi chuyện rồi, nhưng thật đáng tiếc, cảm giác vẫn còn thiếu một bước nữa.”
Câu nói của Mifuyu khiến Masaya bỏ ly cà phê đã đưa lên đến khóe miệng xuống. “Tại sao?”
“Đây không phải bằng chứng có tính chất quyết định.”
“Còn thiếu gì nữa? Hai người cùng vào khách sạn, lại có cả ảnh thuê phòng nữa.”
Mifuyu lắc đầu. “Hoàn toàn có thể thoái thác được, chẳng hạn như nói chị ta ở khách sạn một mình, chỉ nhờ anh mang đồ lên phòng hộ thôi. Hoặc không thì khăng khăng phủ nhận luôn chuyện thuê phòng, bảo là chỉ ra quầy lễ tân hỏi chút chuyện, không hề làm thủ tục nhận phòng gì cả.”
“Thế chẳng quá khiên cưỡng à?”
“Có khiên cưỡng hay không cũng được, miễn là có thể phân trần thì không thể nói đây là bằng chứng có tính chất quyết định được. Em cần là cần bằng chứng khiến chị ta không thể không thừa nhận chuyện mình ngoại tình.”
“Em muốn anh làm gì? Không phải muốn anh chụp lại cảnh làm tình đấy chứ?” Masaya trọn mắt lên nhìn Mifuyu.
Dường như nghĩ rằng Masaya đang nói đùa, cô hơi đong đưa bờ vai, mỉm cười nói: “Nếu đăng lên mạng, hẳn là đám biến thái sẽ thích lắm cho mà xem.”
“Anh nói nghiêm túc đấy.”
“Anh chẳng cần làm gì cả, chỉ cần hẹn hò với chị ta, rồi vào khách sạn là được rồi.”
“Anh chẳng vào đấy rồi còn gì?”
“Khách sạn kiểu này không được.” Mifuyu gõ đầu ngón tay lên tấm ảnh, “Có đem ra kiện tụng thì những tấm ảnh ra vào khách sạn bình thường này cũng không được nhận định là bằng chứng ngoại tình.”
“Ý em là...”
Mifuyu đảo mắt nhìn xung quanh. “Chốt lại là khách sạn tình nhân.”
Masaya chau mày, lắc đầu: “Không tiện lắm đâu.”
“Tại sao?”
“Chị ta,” Masaya hạ thấp giọng xuống, “sao chị ta có thể vào khách sạn tình nhân chứ?”
“Thế thì phải xem tài của anh rồi, xem có rủ được chị ta đi hay không.”
“Anh không giỏi đến thế, đừng đánh giá anh cao quá.”
“Em không đánh giá cao anh. Chẳng phải là anh đã hoàn toàn nắm giữ được trái tim người đàn bà đó đúng như em kỳ vọng rồi đấy sao? Em thấy anh rất giỏi, Masaya, kể cả anh muốn đi làm trai bao, chắc chắn cũng làm được.”
Giọng điệu Mifuyu không thể nhận ra được là cô đang nghiêm túc hay đùa cợt.
Masaya nhìn thẳng vào mặt cô. “Anh chán lắm rồi, chuyện này hãy dừng ở đây đi, có những tấm ảnh này là đủ rồi. Dù không thể thắng kiện, thì cũng có hiệu quả khiến Yorie im lặng.”
“Chỉ là để đề phòng thôi.”
Masaya lắc đầu: “Em muốn nắm thóp Yorie là vì chị ta đi khắp nơi điều tra quan hệ giữa em và Hamanaka, lại còn nghi em có người đàn ông nào khác. Nhưng theo anh quan sát, chị ta không hề nghi ngờ em, sau này cũng không cần lo lắng chuyện đó nữa đâu.”
“Cái đó thì chẳng biết được, không thể sơ suất.”
“Chẳng lẽ là còn lý do nào khác?”
“Lý do nào khác? Anh ám chỉ điều gì?”
Ví dụ như thân phận thực sự của em, em không phải là Shinkai Mifuyu thật... Masaya nhìn chằm chằm vào cô, trong lòng dấy lên những nghi vấn ấy.
Mifuyu không né tránh ánh mắt của anh. “Nói tóm lại, chị ta muốn đuổi em ra khỏi nhà Akimura, có lẽ chị ta sẽ không từ thủ đoạn nào, em làm vậy là để đề phòng đến lúc đó thôi.”
“Thực sự chỉ vì thế thôi sao?”
“Anh nghĩ là còn vì cái gì nữa?” Mifuyu trợn mắt lên.
Masaya ngoảnh mặt đi. Anh không thể nhìn thẳng vào mắt cô.
Rốt cuộc em là ai... câu hỏi này đã tràn lên đến tận cổ họng, nhưng rồi lại bị anh nuốt ngược trở vào.
“Anh và chị ta làm như thế nào vậy?” Mifuyu hỏi.
Nhất thời, Masaya cũng không hiểu, anh ta chăm chú nhìn cô, hỏi: “Ý em là gì?”
“Thì là,” cô ngoảnh đầu liếc ra phía sau một cái, sau đó ghé mặt lại sát gương mặt Masaya, “lúc làm tình có dùng bao cao su không?”
Masaya giật thót lên, thân hình bất giác ngả về phía sau.
“Nói cái gì vậy! Làm thế, nếu như...” Masaya trợn tròn mắt lên, anh đột nhiên hiểu ra Mifuyu muốn nói gì, “Em... em muốn anh khiến chị ta mang bầu hả?”
“Chị ta hơn năm mươi rồi, chắc là không dễ đâu.”
“Này, em đang đùa phải không?”
“Em nghiêm túc đấy.” Vẻ mặt Mifuyu bỗng trở nên hết sức lạnh lùng, thậm chí khiến Masaya không rét mà run.
Masaya lắc đầu. “Cũng chỉ có em mới nghĩ ra được.”
Anh vươn tay cầm bao thuốc trên bàn, nhưng chưa với được thì bàn tay Mifuyu đã đưa ra, đặt lên tay anh. Lòng bàn tay cô âm ấm.
“Em cũng biết đang yêu cầu anh quá mức, nhưng nếu không có bằng chứng tuyệt đối, em thực không thể yên tâm được. Em không tin bất cứ điều gì cả. Ngoài anh ra, trên đời này em không tin được ai hết, nên đành phải nhờ vả anh thôi.”
“Thế...” Anh muốn nói, thế tại sao không nói sự thật cho anh biết? Tại sao không nói với anh, em không phải là Shinkai Mifuyu? Tại sao không cho anh biết thân phận thực sự của em?
Nhưng anh không thốt nên lời, một khi nhắc đến chuyện này, quan hệ của anh và Mifuyu sẽ lập tức tan vỡ.
“Sao rồi?” Mifuyu nghiêng đầu hỏi.
“Không, không có gì.” Masaya lắc đầu, “Không thoải mái lắm. Nói thật, chuyện này anh thậm chí còn không muốn nghĩ đến nữa, không ngờ lại muốn anh làm chị ta có bầu...”
“Có vẻ yêu cầu của em hơi quá đáng rồi.” Mifuyu cầm tờ hóa đơn trên bàn lên, “Đi nào, tìm chỗ nào điều chỉnh lại tâm trạng đi.”
Mấy chục phút sau, hai người đến một khách sạn ở Daiba, hình như Mifuyu đã dùng tên Masaya để đặt trước. Vừa vào phòng, hai người lập tức ôm chầm lấy nhau. Masaya tham lam vuốt ve thân thể lõa lồ mềm mại của Mifuyu, dùng toàn bộ thân thể cảm nhận cảm giác mê hồn từ làn da cô.
Xong xuôi, Masaya vuốt ve mái tóc mềm mại của Mifuyu, nhớ lại tình cảnh khi ở bên Yorie. Hai người đã quan hệ bốn lần, lần đầu tiên là ấn tượng sâu sắc nhất.
Lúc vào phòng ngủ của Yorie, chị ta đã khẩn cầu Masaya đừng bật đèn, chị ta ngượng ngùng không muốn Masaya nhìn thấy thân thể mình. Masaya đồng ý. Anh cũng lo, khi nhìn thấy thân thể lõa lồ của Yorie, có lẽ mình sẽ không thể nào lên giường với chị ta được nữa.
Có điều, cảm giác tiếp xúc trong bóng tối cũng không tệ như anh vẫn tưởng tượng. Khi mắt đã thích ứng với bóng tối, anh đánh giá lại thân thể Yorie một lần nữa, nói rằng cơ thể vẫn chưa xuống cấp thì là dối lòng, ngực cũng không còn được căng tròn, nhưng nhìn chung không hề khó coi.
Phát hiện ra Masaya đang nhìn mình, Yorie vội vàng đắp chăn lên, khẽ nói: “Đừng nhìn,” sau đó xoay người đi. Bộ dạng chị ta chẳng khác nào một thiếu nữ không có kinh nghiệm, lúc làm tình, chị ta cũng hầu như không cất tiếng, cơ thể cứng đờ ra.
“Với người như tôi... có dễ chịu không?” Yorie hỏi. Chị ta không hỏi “được không”, cũng không hỏi “cảm giác thế nào”, mà lựa chọn dùng từ “dễ chịu”. Masaya cảm nhận được sự thẹn thùng của Yorie.
“Tôi vui lắm.”
Nghe Masaya nói thế, Yorie trở mình quay người lại, hai tay vòng ôm lấy cổ anh.
“Anh đang nghĩ gì thế?” Mifuyu nằm trong vòng tay Masaya hỏi.
“Không, không nghĩ gì cả...”
Thấy anh ú ớ, cô mím môi cười khúc khích. “Em biết, anh đang nghĩ đến chị ta.” Cô đặt tay lên ngực Masaya, “Anh đang nghĩ đến Yorie, nghĩ đến chuyện làm tình với chị ta.”
Masaya chau mày: “Đừng nói lung tung.”
“Tức giận làm gì chứ. Tại em không tốt, việc này em biết chứ. Em bắt anh làm chuyện đó với người mình không thích, lại còn già như vậy, em thấy có lỗi lắm.”
“Đã bảo là không nghĩ rồi mà, em nhiều lời quá.” Masaya bỏ bàn tay cô ra khỏi ngực mình, quay người về phía tủ táp luy đầu giường, rút trong bao ra một điếu thuốc rồi châm lửa. Anh giả bộ không vui, đồng thời cũng rùng mình trước khả năng quan sát nhạy bén của Mifuyu.
Cô chầm chậm ngồi thẳng dậy, kéo chăn len quấn quanh người, bờ vai lộ ra ngoài ánh lên trơn bóng. “Hôm qua, Aoe kể với em một chuyện rất lạ.”
Masaya phun ngụm khói đã hít vào buồng phổi ra ngoài.
“Cảnh sát đến gặp anh ta. Anh còn nhớ tay Kato ở Sở cảnh sát không?”
“Ông ta hả?” Masaya giật mình, “Ông ta làm gì?”
“Nghe Aoe nói, ông ta điều tra lại vụ con bé học việc ở salon tóc bị tấn công. Kỳ lạ lắm phải không? Đến giờ rồi còn gì.”
Masaya dập tắt điếu thuốc còn một đoạn rất dài. “Ông ta phát hiện ra chuyện gì vậy?”
“Hình như nghi ngờ cái mặt dây chuyền hình đầu lâu và hoa hồng, em đoán là ông ta biết vụ đó khi điều tra các thứ xung quanh em. Ông ta hình như vẫn còn nghi ngờ gì đó về vụ bom thối ở Hanaya, mấu chốt là...” Mifuyu hơi rụt cằm lại, nhìn đăm đăm vào Masaya, “Soga mất tích...”
Masaya ngoảnh mặt đi, ngậm một điếu thuốc. Anh không muốn để Mifuyu suy đoán dựa trên nét mặt mình.
Sự việc xảy ra ở Kyoto lóe lên trong tâm trí anh. Kato đã biết Mifuyu là người giả mạo, chính vì thế, ông ta mới đến chỗ Aoe để thăm dò.
“Dù thế nào, nếu cứ để mặc tay cảnh sát đó làm bừa, thì cũng không phải chuyện tốt với chúng ta.”
Masaya ngoảnh đầu lại: “Em muốn thế nào?”
“Thế nên em mới tìm anh bàn chuyện này.”
“Mifuyu, em không định...”
“Tay cảnh sát đó,” Mifuyu ngắt lời anh, “đã nhìn ra được đằng sau em có một người đàn ông, ông ta đã đoán ra người đàn ông đó là kẻ đồng phạm. Kể cả vụ bom thối ở Hanaya, ông ta cũng giải thích theo cách này. Tuy nhiên, không cần để ý đến vụ án ấy làm gì, ngay cả Kato cũng chẳng hứng thú với một vụ án không có người chết đâu. Vấn đề là ở chỗ Soga.”
Masaya hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm vào bàn tay mình. Tàn thuốc mỗi lúc một dài hơn, anh vội gảy vào gạt tàn.
“Ông ta cho rằng Soga đã bị giết. Dĩ nhiên, ông ta không có bằng chứng, nhưng nếu ông ta cứ suy luận như vậy, rồi lại còn đi khắp nơi tìm kẻ đồng bọn của em, rõ ràng là rất nguy hiểm cho hai chúng ta.”
“Nhưng...”
“Hiện giờ ông ta chỉ hành động một mình, trong Sở cảnh sát cũng chỉ có mình ông ta theo dõi em chằm chằm, ra tay vào lúc này vẫn còn kịp.”
Đầu điếu thuốc hơi rung lên, Masaya ý thức được ngón tay mình đang run rẩy.
Kato quả thực là một mối phiền phức, kết quả sẽ như thế nào? Những chuyện sau đó gần như không thể đoán biết, nhưng chắc chắn là Masaya và Mifuyu đều sẽ bị hủy hoại.
Chẳng lẽ phải lặp lại chuyện đó lần nữa?
Vừa nghĩ tới đây, sâu trong tâm trí anh đột nhiên tràn ra một tầng mây đen dày đặc, trong chớp mắt đã che phủ toàn bộ mọi suy nghĩ của anh, đồng thời, cảm giác buồn nôn cũng trào lên dữ dội. Anh nghiến chặt răng, cố chịu đựng cơn quặn thắt nơi dạ dày, dùng đầu ngón tay trỏ dập tắt điếu thuốc.
“Sao thế?” Mifuyu đặt bàn tay lên vai anh, Masaya lẳng lặng lắc đầu, giơ bàn tay vừa bỏ điếu thuốc xuống lên bụm miệng.
Dường như Mifuyu đã nhận ra, cô vòng tay ôm chặt Masaya từ phía sau, tựa như muốn bao bọc lấy anh. Tấm lưng lạnh toát vì đổ mồ hôi của anh cảm nhận được hơi ấm từ làn da cô.
“Em sẽ không bao giờ để anh làm chuyện đó nữa.” Cô thì thầm bên tai anh, “Em không bao giờ muốn thấy anh đau khổ như thế nữa.”
Masaya liên tục hít thở sâu, chờ cơn đau đớn đột nhiên ùa đến từ từ lắng xuống. “Anh...” Anh thở hổn hển, “Vì hạnh phúc của hai ta, việc gì anh cũng làm được, bất kể là chuyện gì, hay bao nhiêu lần. Nếu thực sự có thể hạnh phúc...”
Mifuyu vuốt ve đầu Masaya: “Chắc chắn là được.”
Masaya ngoảnh đầu lại nhìn cô: “Thật không?”
“Em tin là thế. Vì vậy, Masaya, anh cũng phải tin tưởng.” Đôi mắt Mifuyu đầy vẻ chân thành, đỏ ửng lên, li ti vằn máu, lại đã hơi ươn ướt.
“Anh biết, anh cũng tin là thế. Nhưng em phải thề với anh, em không được phản bội anh, tuyệt đối không!”
“Em sẽ không phản bội, em thề.” Mifuyu nhìn thẳng vào mắt anh, khẽ gật đầu.
.4.Cuốn sổ để khách tham quan ký tên đã gần như kín chỗ trong ngày đầu tiên. Yorie nghĩ, giá chuẩn bị cuốn sổ to hơn thì tốt, nhưng nếu còn nhiều chỗ trống quá sẽ lại khiến người ta có ấn tượng triển lãm chẳng đông đảo gì, mà Mifune Kozo nghe nói phải chuẩn bị hai cuốn sổ, hẳn cũng sẽ rất vui.
Yorie nhìn đồng hồ, hơn sáu giờ rưỡi tối, bảy giờ là triển lãm đóng cửa. ơ khu vực nói chuyện nằm giữa hội trường, Mifune đang chuyện trò sôi nổi với ông chủ của gallery.
Yorie rời khỏi bàn tiếp tân, đi tới một góc hội trường. Tuy đây là triển lãm cá nhân của Mifune, nhưng cũng trưng bày cả một số tác phẩm của học trò ông. Mifune nói là cho mọi người cơ hội ra với công chúng, song mọi người ở lớp học đều hiểu rõ, nguyên nhân chính là vì ông không đủ tác phẩm để tổ chức triển lãm cá nhân.
Tổng cộng có mười bảy tác phẩm của học trò, ba món trong đó là do Yorie làm ra, một cái bát ăn điểm tâm, hai món kia là chén uống trà làm bằng bàn xoay.
Chị ta cầm chén trà do mình làm lên. Màu men trắng ngà. Ban đầu, chị ta định làm màu nhạt hơn, nhưng lúc nung xong thì màu men lại đậm hơn dự kiến. Mặc dù vậy, Yorie vẫn thích hình dạng của cái chén này, lúc cầm lên bằng cả hai tav, cảm giác như nó có thể hoàn toàn hòa làm một với bàn tay vậy. Chị ta bắt đầu nghĩ lan man, nếu dùng chén này uống trà...
Lúc đặt chén trà xuống, ánh mắt Yorie chuyển sang bình rượu bày bên cạnh. Đây là tác phẩm duy nhất của Masaya trưng bày tại triển lãm. Anh mới học làm gốm không bao lâu, nhưng đã dùng bàn xoay giỏi hơn tất cả mọi người. Yorie hiểu được tại sao Mifune lại chọn tác phẩm này đầu tiên. Khác với các loại chén trà, bình rượu có phần cổ bình thanh mảnh hơn phần thân không phải là thứ mà người mới học có thể làm được.
“Vì tôi thích uống rượu.” Trước mắt hiện lên hình ảnh Masaya vừa nói, vừa ngượng ngùng đẩy bàn xoay, Yorie cảm giác cơ thể mình đang nóng dần từ bên trong. Dạo gần đây, gần như ngày nào họ cũng gặp nhau. Dù vậy, chị ta vẫn muốn nhìn thấy gương mặt Masaya, muốn nghe thấy giọng anh.
Yorie cũng tự thấy mình đã ngần này tuổi rồi, chẳng có lý nào lại đi yêu một người đàn ông trẻ hơn mình cả chục tuổi. Không phải chị ta không biết xử lý tình cảm thế nào, chị ta cũng không nóng lòng gì cả. Điều này cực kỳ nguy hiểm, cũng vô cùng phiền phức, nhưng khi ở giữa vòng xoáy ấy, chị ta quả thực rất vui sướng.
Không hoàn toàn chỉ vì chị ta nhớ ra mình vẫn là một người đàn bà. Xét trên ý nghĩa này, phần “đàn bà” ấy bao lâu nay vẫn luôn ở sâu trong đáy lòng Yorie, chị ta vẫn luôn đợi chờ có người gõ lên cánh cửa ấy. Nhưng chị ta cũng đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, ngày đó có thể sẽ không bao giờ tới. Chờ đợi và từ bỏ, hai suy nghĩ ấy vẫn luôn giữ một thế thăng bằng tuyệt diệu, cứ thế cứ thế, tuổi tác chị ta ngày một lớn hơn.
Lúc mới gặp Masaya, Yorie chưa từng nghĩ anh ta sẽ trở thành người gõ cánh cửa đó. Đúng là chị ta cảm thấy Masaya là một thanh niên xuất sắc, nhưng trước đây, chị ta cũng có cảm giác như thế với những người khác. Điểm khác biệt là, anh phát ra tín hiệu muốn lại gần cánh cửa đó.
Yorie không muốn tự mình mở cánh cửa ấy ra, chị ta sợ làm thế mình sẽ đánh mất rất nhiều thứ. Đây có lẽ là cơ hội cuối cùng, song chị ta lại lựa chọn cách ở bên trong cánh cửa mà chờ đợi. Rất có thể, cuối cùng Masaya sẽ đi lướt qua trước cửa, nhưng chị ta lại không thể nào tự mình đến gần nó được. Vì vậy, ngày hôm đó khi anh đột nhiên gõ cửa, ý niệm tự kiềm chế bản thân hoàn toàn không có đất nảy mầm trong tâm trí chị ta, Yorie chỉ còn biết ngơ ngác nhìn anh bước vào.
Ngần này tuổi đầu rồi mà còn mê trai trẻ... có lúc chị ta cũng tự phân tích bản thân, từ đó xác nhận rằng mình vẫn giữ được sự tỉnh táo. Chị ta hiểu rõ, trạng thái này không thể nào kéo dài được mãi mãi, song cũng muốn thỏa thuê hưởng thụ thời khắc ngắn ngủi trước khi tỉnh khỏi cơn mơ này, dẫu chỉ là thêm một giây một phút. Nhưng cũng chính vì thế, khát khao không muốn sau này phải nuối tiếc gì càng thêm mãnh liệt, chị ta muốn đắp đầy mỗi giờ mỗi phút mỗi giây ở bên Masaya, làm bất cứ điều gì vì anh...
“Làm ơn cho hỏi...”
Đột nhiên nghe thấy có người cất tiếng, Yorie giật nảy mình. Mé sau bên phải chị ta có một người đàn ông đang đứng, râu ria xồm xoàm, trông chừng bốn mấy tuổi, cũng mặc vest, đeo cà vạt, nhưng Yorie cảm thấy ông ta toát lên vẻ quê kệch, không phải vì người này lùn một mẩu, mà có lẽ vì ông ta đang trợn mắt lên nhìn mình.
“Chị Kurata Yorie?”
“Đúng thế.”
Người đàn ông chìa ra một tấm danh thiếp. Yorie xem xong, hơi chau mày lại, không hiểu người của Sở cảnh sát đến tìm mình vì cớ gì.
“Tôi có thể hỏi chị chút chuyện không ạ?” Viên cảnh sát tên Kato hỏi.
“Được, nhưng tôi không thể rời khỏi đây trước bảy giờ.”
“Vậy thì nói chuyện ở đây luôn cũng được.” Kato bước tới phía trước tác phẩm trưng bày. Có lẽ ông ta muốn giả bộ làm một người khách vừa mới đến trước khi hội trường đóng cửa. “Đẹp thật đấy. Kể cả là tác phẩm của các học trò thì cũng đủ ra thị trường. Cho hỏi, chị học làm gốm được lâu chưa?”
“Một năm.”
“Ồ? Một năm mà đã làm đẹp thế này rồi cơ à.” Kato ngắm nhìn bát ăn điểm tâm mà Yorie nặn, rồi vươn tay về phía bình rượu bên cạnh, “Cái này cũng rất đẹp, có phải do người giàu kinh nghiệm làm ra không?”
Yorie mỉm cười. Tác phẩm của Masaya được khen ngại khiến chị ta rất vui. “Anh ấy mới học gần đây thôi.”
“Thật sao?” Kato có vẻ rất kinh ngạc, ông nhìn chằm chằm bình rượu, rồi đặt nó về chỗ cũ, “Trên đời này đúng là có người khéo tay thiên bẩm.”
“Anh ấy là một thợ thủ công.”
“Thợ thủ công?”
“Vốn anh ấy làm gia công kim loại, chế tạo các linh kiện rất nhỏ, cũng không thể nói là người nghiệp dư được.”
“Ồ, ra là vậy.” Kato gật đầu, lại nhìn về phía bình rượu. Nhìn nghiêng, gương mặt ông có vẻ hết sức nghiêm túc, Yorie bắt đầu thấy hơi là lạ.
“Anh muốn hỏi gì vậy?”
“À, xin lỗi.” Kato dường như giật mình sực tỉnh, “Là thế này, tôi đang điều tra vụ bom thối xảy ra ở Hanaya năm 1995.”
“Ồ, chuyện đó à,” đương nhiên, Yorie có biết, “vẫn còn điều tra ư?”
“Mấy chuyện vụn vặt thôi, vì đến giờ vẫn chưa giải quyết được.” Viên cảnh sát gãi đầu, cười đáp.
“Tôi tưởng đã thành án thối rồi...”
“Chị nghĩ thế cũng là lẽ đương nhiên thôi, tổ điều tra đã bị giải tán từ lâu rồi. Lúc đó, vì mới xảy ra vụ hơi độc trong ga tàu điện ngầm, cấp trên đặc biệt coi trọng, nhưng...”
“Anh muốn hỏi tôi chuyện gì?”
“Không biết chị có còn nhớ không, lúc bấy giờ đã xảy ra một chuyện, chính là vụ tên biến thái chuyên bám đuôi ấy. Nghi phạm chính là người phụ trách tầng đá quý, họ Hamanaka.”
“Tôi có nghe nói, nhưng không biết rõ chi tiết. Chẳng phải đã nói là vụ này với vụ bám đuôi không liên quan gì à?”
“Ý kiến này là chủ đạo, nhưng vẫn chưa thể đoán định được.”
“Nhưng...”
“Trong những cô gái bị Hamanaka bám đuôi, có một người tên là Shinkai Mifuyu. Qua điều tra, chúng tôi phát hiện ông ta từng bám đuôi rất nhiều cô gái, nhưng bản thân Hamanaka lại chỉ thừa nhận hành vi đối với Shinkai Mifuyu. Vả lại, ông ta còn khăng khăng nói Shinkai là tình nhân của ông ta.”
Yorie đưa mắt quan sát xung quanh, chị ta muốn xác nhận xem đoạn đối thoại vừa rồi có bị người nào khác nghe thấy hay không, cũng may bên cạnh họ không có người nào. “Tôi lấy làm khó hiểu, tại sao đến giờ lại lôi chuyện cũ ra nhắc lại vậy?”
“Tôi rất hiểu tâm trạng của chị. Nghe nói, cô Shinkai Mifuyu này hiện giờ là em dâu của chị, cũng chính là phu nhân của chủ tịch Akimura, nhưng chính vì thế tôi mới đến đây để hỏi chị. Gia tộc Akimura, bao gồm cả chị hẳn đều đã biết một loạt những sự kiện đó, song vẫn chào đón cô ta về làm phu nhân chủ tịch. Phải chăng, nhà Akimura đã tiến hành điều tra rồi?”
“Tất nhiên, chúng tôi đã thực hiện một loạt điều tra, có điều, cuối cùng vẫn là do em trai tôi quyết định, những người xung quanh nếu can thiệp quá sâu...”
“Chị nói đã điều tra, vậy đã điều tra đến mức độ nào rồi? Có phải cũng đã điều tra tường tận về quá khứ của cô Shinkai?”
“Tại sao tôi phải nói với anh những chuyện này?”
“Vì những thông tin này rất quan trọng. Cứ coi như do tình thế bắt buộc đi, nghi phạm của vụ án kia đã thú nhận rằng cô ta là tình nhân của hắn, cảnh sát chúng tôi đương nhiên sẽ để ý.”
“Anh... Kato phải không?” Yorie hít thở sâu, ưỡn ngực lên với viên cảnh sát, cằm hơi so lại: “Không biết anh có hiểu rõ mình đang nói gì không? Kể cả anh có lấy danh nghĩa điều tra vụ án chăng nữa, tôi cũng không thể tha thứ việc anh phỉ báng phu nhân của chủ tịch Hanaya được. Nếu anh làm chúng tôi nổi cáu lên, chúng tôi có thể yêu cầu cấp trên cảnh cáo anh đấy.”
Yorie trừng mắt lên nhìn Kato, nhưng ông hoàn toàn không lộ vẻ e sợ, ngược lại còn dửng dưng quan sát chị ta nổi cáu. Thấy dáng vẻ ấy, Yorie đột nhiên cảm thấy hơi bất an, thầm nhủ có lẽ mình đã rơi vào bẫy của người này mất rồi.
“Xin lỗi, đứng nói chuyện thế này hơi quá đáng rồi, mong chị rộng lượng bỏ quá cho.” Trái ngược hoàn toàn với vẻ mặt, Kato lễ độ nói lời xin lỗi.
“Chị Kurata, đến giờ rồi.” Phía sau có người gọi tên Yorie, đó là Yamamoto Sumiko, người cùng phụ trách tiếp khách với chị ta. Bình thường, hai người cũng không hợp nhau lắm, nhưng hôm nay, Yamamoto lại cứu Yorie một bàn.
“Vâng, tôi đi luôn đây.” Yorie nói với chị ta.
Yamamoto Sumiko lần lượt nhìn Kato và Yorie: “Anh là bạn chị Kurata à?”
“Tôi có việc liên quan tới Hanaya. Cũng đến lúc tôi phải về rồi.” Kato đáp.
“Anh có vừa mắt món nào không?”
“Nhiều lắm, đặc biệt là món này.” Kato cầm bình rượu lên.
“Ồ, cái này à.” Vẻ mặt Yamamoto như thể đã đoán trước được tình huống này, “Tác phẩm của anh Mizuhara. Anh ấy là do chị Kurata khai quật được đấy, loáng cái đã vượt qua hết chúng tôi rồi.”
Yorie ngại chị ta nói quá nhiều, nhưng Yamamoto vẫn cứ cười hì hì, không hề có ý bỏ đi.
“Chị Kurata khai quật à?” Kato hỏi.
“Hình như anh ấy đã có hứng thú với nghệ thuật làm gốm, tôi chỉ mời anh ấy tham gia lớp học thôi.”
“Nghe nói anh này vốn là thợ thủ công, có thể thấy trình độ của người thợ thủ công Edo đã thể hiện ra ở đây rồi.” Kato nhìn đồng hồ, dường như muốn chào tạm biệt.
Nhưng ông chưa kịp cất lời, Yamamoto Sumiko đã đính chính: “Anh Mizuhara không phải người Tokyo, là người vùng Kansai.”
“Kansai? Osaka à?” Kato hỏi Yorie.
“Nghe nói là ở Kobe.” Yorie đáp.
“Kobe...ừm.” Kato lại hướng ánh mắt về phía bình rượu, nhìn chằm chằm không chớp vào tấm biển đề chữ “Mizuhara Masaya”. Một lúc sau, ông cúi đầu xin lỗi vì đã làm phiền, rồi đi về phía cửa ra.
.5.Nghe nói viên cảnh sát Kato kia xuất hiện ở triển lãm cá nhân, Masaya xém chút nữa thì đánh rơi ly rượu trên tay xuống đất. Rượu vang đỏ trong ly dập dềnh hơi sánh ra, làm ướt cả bàn tay anh, Masaya vội liếm sạch sẽ. Nếu để rượu rớt lên áo choàng tắm màu trắng thì sẽ rất nổi, cũng may mà không bị dính vào.
“Sao cảnh sát lại đến?” Anh dè dặt hỏi.
“Tôi cũng không rõ lắm, chẳng lẽ bây giờ vẫn còn điều tra vụ bom thối ấy à?” Chị ta nghiêng đầu.
“Ông ta hỏi gì mình đấy?”
“Thì chuyện vụ bom thối ấy thôi. Mà nói một cách chính xác là,” chị ta nhìn ra ngoài cửa sổ, “hỏi chuyện về Mifuyu.”
“... chuyện gì vậy?”
“Nói vắn tắt thì, viên cảnh sát ấy cũng chú ý đến những điểm mà lâu nay tôi vẫn chú ý.”
Nghe Yorie kể, Kato dò hỏi xem nhà Akimura đã điều tra đến mức độ nào về thân thế và quá khứ của Shinkai Mifuyu. “Tôi bảo với Kato chúng tôi đã điều tra cẩn thận rồi, nhưng ông ta hình như vẫn nghi ngờ.” Yorie vươn tay cầm ly rượu trên bàn.
Hai người đang ở trong một phòng khách sạn cách Roppongi không xa lắm. Đây là lần đầu tiên họ bí mật gặp nhau ở chỗ này, Yorie luôn là người quyết định địa điểm gặp mặt.
“Vốn tôi đã không muốn tiếp tục truy cứu quá khứ của Mifuyu nữa, nhưng cảnh sát tìm đến tận cửa thế này, tôi lại bắt đầu để tâm rồi, dù như thế mình sẽ bị phê bình.” Yorie nhấp một ngụm rượu vang, mỉm cười ngước nhìn lên. Căn phòng khá u ám, nhưng vẫn thấy được phần ngực lộ ra ở chỗ hai vạt áo choàng tắm của chị ta ho ửng hồng.
Masaya đoán được nguyên nhân Kato xuất hiện ở chỗ Yorie. Viên cảnh sát đó đã biết Mifuyu là kẻ giả mạo. Chính vì vậy, ông ta mới cảm thấy không thể tin nổi, tại sao gia tộc Akimura tiếng tăm lừng lẫy như thế lại không phát hiện ra điều gì, còn rước cô ta về làm vợ của người đứng đầu gia tộc?
Masaya nghĩ, không thể bỏ mặc tay cảnh sát kia muốn làm gì thì làm nữa rồi. Nghe Mifuyu kể, ông ta cũng đã tới cả chỗ gã chuyên viên tạo mẫu tóc Aoe Shinichirou thăm dò tình hình. Kato đang truy về quá khứ của cô, muốn lột mặt nạ cô.
Masaya không biết bộ mặt thật của Mifuyu là gì, nhưng anh vẫn quyết định sẽ bảo vệ cô. Đồng thời, anh còn ngấm ngầm có cảm giác tự phụ: chỉ có mình mới đủ tư cách biết được bộ mặt thật của cô ấy.
Anh thầm nghĩ, nhất định phải tìm cách điều tra ra thân phận của Mifuyu trước Kato. Không thể truy hỏi cô được, làm như vậy sẽ dẫn đến quan hệ rạn nứt. Kể cả khi tra được thân phận của cô, Masaya cũng vẫn muốn giữ im lặng, cho tới khi nào cô thực lòng bộc bạch với mình.
Nhưng có cách nào để tra ra được thân phận thực sự của Mifuyu không? Cô phủ lên mặt mình bao nhiêu lớp vải, mỗi lớp đều không dễ gì gỡ ra được.
“Sao thế? Sao lại ngẩn người ra vậy? Tôi vừa nói gì làm mình giận à?” Yorie thấp thỏm nhìn gương mặt anh.
Masaya gượng cười uống cạn ly rượu vang. “Mình có biết người nào có quan hệ riêng mà tương đối thân thiết với Mifuyu không?”
Yorie tỏ vẻ ngạc nhiên: “Để làm gì?”
“Nếu có người như thế, có lẽ viên cảnh sát Kato kia sẽ tìm đến gặp.”
“Ừm, có lẽ là có, nhưng tôi cũng không rõ lắm, chẳng hiểu cô ta qua lại với hạng người nào nữa...” Yorie đặt tay phải lên trán, hơi nghiêng đầu đi, lát sau, dường như chị ta đã sực nhớ ra gì đó, liền ngoảnh mặt sang phía Masaya. “Không biết là quan hệ thân thiết đến mức độ nào, nhưng trong đám nhân viên ở Hanaya, hình như có người có quan hệ cá nhân với cô ta.”
“Đồng nghiệp hồi cô ta còn làm việc ở đấy à?”
“Chắc là không, nghe nói người đó nhờ quan hệ với Mifuyu nên mới được vào làm ở Hanaya.”
“Ồ...”
Mifuyu chưa bao giờ kể chuyện này, Masaya cũng không biết còn có người nào khác thân thiết với Mifuyu đến mức độ ấy.
“Lúc trước có nghe em trai tôi nhắc đến. Thấy bảo giờ cô ta vẫn đang làm ở tầng một của Hanaya, hình như chồng cô ta bị mất tích thì phải.”
“Mất tích?” Một tín hiệu lóe lên trong óc Masaya.
“Đúng vậy, bốc hơi luôn.”
“Mình có biết tên người đó không?” Masaya thấy tim mình đập nhanh hẳn lên.
“Người đó hình như là...” Yorie đặt ngón tay lên miệng, “Soga. Ừ, chắc là không sai được đâu.”
“Soga...”
“Sao vậy?”
“À, không có gì đâu, họ tên gì cũng chẳng quan trọng.” Masaya miễn cưỡng rặn ra một nụ cười, đổ rượu vang vào ly rượu trống không. Anh biết, gương mặt mình đã cứng đờ ra, đành gắng sức lấp liếm cho qua.
Rõ ràng, đó chính là vợ của Soga Takamichi.
Chẳng lẽ Mifuyu đã giúp vợ của Soga tìm việc làm? Anh chưa bao giờ nghe nói chuyện này. Tại sao Mifuyu lại làm như vậy? Soga Takamichi là kẻ đã đe dọa Masaya, là kẻ nắm giữ bí mật mà anh không thể để cho bất cứ người nào biết được. Chính vì vậy, anh mới đưa ra quyết định rùng mình ấy.
“Mình làm sao thế?”
“Không, không có gì.” Anh đưa tay che miệng, hòng giấu đi cảm xúc lộ ra trên mặt, “Hình như hơi say rồi.”
“Đúng là hiếm thấy, không ngờ mình lại say rượu.” Yorie đứng dậy, bước tới bên cạnh, vòng tay qua cổ Masaya, vuốt ve má anh, “Đi nằm một lúc đi.”
Masaya mặc nguyên áo choàng ngủ nằm xuống giường,
Yorie cũng sấn tới bên cạnh. Cứ thế, hai người ngủ đến sáng sớm, vậy là coi như kết thúc cuộ