← Quay lại trang sách

Chương 4 Oán cũ

Mạc Tông Trạch đã gặp được lão Khâu. Viên ngỗ tác cao niên đang mặt sưng mày sỉa này, nếu ngay bây giờ nằm xuống bãi cát ven hồ thì trông sẽ giống hệt một xác chết.

“Tuyệt đối không thể là Đoạn Chỉ Ma!” Liếc mắt qua mấy cái xác, lão Khâu kết luận ngay.

Mạc Tông Trạch gật đầu, “Vì thủ đoạn gây án không giống Đoạn Chỉ Ma ngày trước.”

“Mấy nạn nhân này đều bị chặt ngón tay...” A Kiệt lại hấp tấp nói xen vào, “Nhưng, đúng là Đoạn Chỉ Ma chỉ giết phụ nữ và bổ đầu bổ khoái...”

Lão Khâu lừ mắt nhìn gã bổ khoái mới vào nghề, “Đoạn Chỉ Ma đã im hơi kín tiếng mười tám năm qua, chẳng có việc gì sao tự nhiên ló mặt ra. Chưa hết, ba cái xác hầu như không có dấu vết vật lộn giãy giụa, lại bị chính binh khí của mình giết chết. Và, không chỉ có một hung thủ. Huống chi, ngày trước Đoạn Chỉ Ma giết bổ khoái chỉ bằng một nhát xuyên tim, sạch sẽ gọn gàng. Còn hung thủ giết ba người này lại hành động rườm rà phiền toái, tàn bạo khác thường.”

A Kiệt lẩm bẩm, “Đoạn Chỉ Ma cũng tàn bạo khác thường mà. Y toàn giết phụ nữ vô tội, còn bươi vầy xác chết nữa.” Rồi vội bổ sung một câu, “Nhưng tiểu nhân cũng không nói nhất định là y!”

Lão Khâu kể tóm tắt cho Mạc Tông Trạch chuyện xác chết đuối ở ven hồ phía Tây bị cướp đi. Đám người khả nghi ấy mặc toàn đồ đen chạy theo đường cái phía Tây Bắc.

Mạc Tông Trạch nhìn chằm chằm về hướng Tây Bắc, thoáng nghĩ ngợi rồi nói, “Chẳng rõ nạn nhân đó có bị chém đứt ngón trỏ không? Lão cứ xem xét đi, ta đuổi theo họ.” Nói rồi Mạc Tông Trạch phóng mình lên ngựa, loáng cái đã mất hút.

Lão Khâu thở dài, định ngăn ông ta nhưng cũng biết là không thể. Mạc Tông Trạch ham rượu bao năm, thể lực hao mòn mà tinh thần với công việc vẫn hăng hái. Lão cũng không rõ nên khâm phục hay nên cảm thương nữa.

Lão Khâu ngồi thụp xuống quan sát kỹ lưỡng ba thi thể rồi gọi A Kiệt đến lột hết quần áo của họ ra, lật qua lật lại xem xét hồi lâu. Cuối cùng lão đứng lên, tay vuốt bụng, “Thả chó!”

Không ai hồi đáp, cũng không thấy con chó nào.

Tiểu bổ khoái A Kiệt cho biết, “Đã thả chó rồi!”

Nha môn phủ Giang Kinh nuôi hai con chó săn mũi thính chuyên dùng cho phá án, sáng nay cả hai đều được cho đến ngửi vết thương của ba cái xác. Chúng theo các bổ khoái đi đánh hơi mọi chỗ, đến giờ vẫn chưa về, chứng tỏ không tìm thấy manh mối nào.

Lão Khâu nói, “Gọi về!”

Hai con chó săn mau chóng được gọi về.

Lão Khâu rút thanh trường kiếm A Kiệt đang đeo, trở tấm lưng trần của xác chết cụt đầu, “Nhìn lưng xem, có gì khác thường?”

A Kiệt nheo mắt nhìn kỹ, không nhận ra điều gì khác thường.

Lão Khâu lại trở lưng cái xác mất tứ chi có làn da tím tái. A Kiệt cố lắm mới phát hiện được một mảng xam xám dài rộng khoảng hai tấc, màu da đậm hơn xung quanh chút ít, trông giống một vết chàm. Gã lại nhìn cái xác cụt đầu, ở lưng có vết xám tương tự. Xác phụ nữ bị phanh lồng ngực cũng thế! Lưng ba cái xác có cùng một kiểu vết chàm, thế thì chỉ có thể là...

“Trúng độc chưởng [*] ! ” A Kiệt buột miệng, đã hiểu ra vấn đề.

(ct): * Chưởng có nghĩa là lòng bàn tay. Chưởng trong võ công là cú đánh bằng lòng bàn tay. Chưởng môn là người nắm môn phái trong lòng bàn tay, tức là điều hành nó.

Xác chết không có dấu hiệu giãy giụa, rõ ràng là đều bị đánh lén từ phía sau bằng độc chưởng. Sau khi chết rồi, họ mới bị binh khí của mình xả thây.

Lão Khâu cầm trường kiếm rạch một đường trên lưng cái xác cụt đầu. Máu đen trào ra.

“Cha mẹ ơi!” A Kiệt bưng miệng bịt mũi. Mùi khắm kinh khủng xộc lên, may mà đã nôn sạch bữa sáng, không thì lúc này gã phải đi viếng thăm gốc liễu lần nữa rồi.

Lão Khâu không bịt mũi che miệng, nhưng cặp lông mày xám bạc cau rúm, miệng méo xệch, một lúc lâu sau mới thở hắt ra, giọng khàn đặc, “Thả chó!”

Hai con chó săn chạy lại ngủi các vệt máu, sủa gâu gâu rồi cùng chạy bổ về phía cánh rừng ở mạn Đông Bắc. Hai bổ khoái nhanh chóng theo sau.

A Kiệt hỏi, “Độc chưởng này từ đâu ra?”

Lão Khâu đáp, “Biết thì nói xem!”

A Kiệt thú nhận, “Tiểu nhân thực sự không biết.”

“Thế thì ngươi chưa đủ tinh ý.” Lão Khâu lắc đầu, “Còn nhớ ngày trước nói chuyện lan man, ta từng kể cho ngươi biết mấy nhà hạ độc chưởng hiểm ác nhất thời nay không?”

A Kiệt đáp, “Tiểu nhân còn nhớ! Nhà họ Mao ở Tây Vân Nam này, Dịch tú tài phái Mang Sơn này, Nam Cung Thế Gia thôn Mộc Hoa này, Giang Nam Xuân hộ pháp của Tuyết Ưng Giáo này...”

“Giang Nam Đông!” Lão Khâu lại lắc đầu, “Đó là các nhân vật công khai, nhưng vẫn còn vài kẻ rất kín tiếng, ngươi quên rồi à?”

“Cái đầu tiểu nhân không thể bằng Khâu tiên sinh.”

A Kiệt mới vào nghề mà đã học hỏi được như thế là cố gắng lắm rồi, lão Khâu cũng không gây khó dễ thêm nữa, “Được! Ta nhắc lại cho ngươi biết. Hãy cố nhớ cho kỹ. Những kẻ ngầm hạ độc chưởng giết người, đa số là nhân sĩ của các danh môn chính phái...”

“Danh môn chính phái? Thế thì kỳ lạ quá!”

Lão Khâu cười nhạt, “Các nhân sĩ chính đạo luôn lo sợ giết người sẽ làm hoen ố tên tuổi trên giang hồ, nên mới bí mật ra tay bằng các ngón tà môn. Ngươi nghĩ mà xem, ba kẻ đen đủi này đều là người của các môn phái lớn, võ công không tầm thường, tại sao không có cơ hội đánh trả mà lại phải bỏ mạng sau một chưởng?”

A Kiệt bỗng hiểu ra, “Hung thủ cũng là danh môn chính phái, thậm chí hai bên là bạn với nhau, họ không chút đề phòng cho nên mới bị đánh lén!”

“Được! Ngươi đã sáng mắt ra rồi đấy!” Lão Khâu thở dài, “Rõ ràng hung thủ không muốn để lộ thân phận chính phái, nên mới dùng độc chưởng để đánh lén, sau đó lấy ngay binh khí của nạn nhân để xẻ thây họ. Người phá án nói chung, khi vừa nhìn thấy thi thể sẽ nghĩ rằng, trên giang hồ, ai có sở trường mượn sức đối phương để giết đối phương? Ai có võ công cao siêu đến mức chỉ một chưởng là hạ gục đối phương bằng vũ khí của chính họ?”

“Đại nhân càng nói càng mở rộng thế này... Rốt cuộc là độc chưởng gì? Danh môn chính phái nào ra tay?” A Kiệt thì ham nghe, nhưng mặt khác gã cũng nôn nóng muốn biết.

Lão Khâu lại nhìn vết máu đen trên lưng thi thể, “Phái Lã Lương trăm năm trước từng xuất hiện một nhân tài, sáng tạo ra một loại độc chưởng kinh hồn... Thoạt đầu nhân tài này hạ sát chưởng môn của mình, khi bị các trưởng lão trong phái và vài chục cao thủ chính đạo vây đánh, bèn tiện tay tước đi nhiều sinh mạng nữa...”

“Lão huynh ấy hóa điên hay sao? Đang yên đang lành đi giết chưởng môn của mình?” A Kiệt hỏi.

“Ai bảo là ‘lão huynh’ với ‘đang yên đang lành’? Nhân tài này là con gái của cựu chưởng môn kiêm phu nhân của tân chưởng môn, tên là Diêu Kha Nhi. Cô ta và chồng cùng học võ nghệ, là bạn từ thuở ấu thơ, ngay cả vị trí chưởng môn của chồng cũng phải nhờ cô ta giúp đỡ mới tranh được. Nhưng tân chưởng môn, sau khi nắm quyền, đứng trên tám trăm đệ tử thì lộ rõ bản tính hiếu sắc, dan díu với các nữ đệ tử chưa đủ, còn qua lại với đàn bà bên ngoài, thậm chí khuấy động dục vọng phàm trần của một thần ni phái Nga Mi. Vụ này bôi nhọ thanh danh của cả hai phái, những người đứng đầu thống nhất không làm to chuyện, nhưng phu nhân chưởng môn có lẽ thấy khó nuốt hận. Chỉ hiềm, võ công cô ta nhiều nhất là ngang tầm với chồng thôi.

“Sau khi vụ bê bối vỡ lở, biết vợ sẽ không dễ dàng bỏ qua, chưởng môn Lã Lương luôn luôn cảnh giác, không ngủ chung giường, thậm chí không ở chung phòng. Phu nhân thì kiên trì chờ dịp, ngoài miệng nói ‘Con người ta ai chẳng mắc sai lầm’ nhưng sau lưng lại âm thầm luyện nội công. Rồi một cơ duyên may mắn khiến Diêu Kha Nhi làm quen với Hoàng Tiên Chi, đệ tử yêu của Hoàng Sơn Lão Mẫu. Hai người đã kết nghĩa tỷ muội.

“Hai người phụ nữ đồng cảm, trao đổi tâm tình, thậm chí còn truyền cho nhau võ công bí truyền của phái mình. Diêu Kha Nhi vốn có năng khiếu với võ học, đã rút tỉa tinh hoa nội công của hai phái, tạo ra Hận lôi độc chưởng, rồi lại chọn lọc tinh túy kiếm pháp của hai phái kết hợp thành U linh thần kiếm hết sức quái dị thâm sâu.”

A Kiệt gật gù, “Sau đó bà ta dùng Hận lôi độc chưởng và U linh thần kiếm giết chết chưởng môn Lã Lương?!”

“Còn phế võ công của thần ni phái Nga Mi kia nữa! Mấy trưởng lão đức cao vọng trọng của Lã Lương cùng một số nhân vật danh môn chính phái rảnh hơi quá bèn liên kết để ‘phò tá chính nghĩa’ và bị Diêu Kha Nhi đánh cho liểng xiểng. Lại thêm Hoàng Tiên Chi trợ lực, vụ này thành ra ầm ĩ giang hồ một thời.”

A Kiệt bình luận, “Có lẽ hai mỹ nhân đó... lành ít dữ nhiều?”

“Ai bảo là hai mỹ nhân?” Lão Khâu bực mình, thanh niên giờ sao láu táu thế nhỉ! “Chuyện xảy ra cách đây cả trăm năm, chưa gặp bao giờ, sao biết là xấu hay đẹp? Chỉ biết họ đã ra tay hung tàn, thảm sát không biết bao nhiêu nhân sĩ các phái. Tuy nhiên, thiểu số không cự nổi đa số, sau vài trận ác chiến, hai bà thương tích đầy mình. Bấy giờ các trưởng lão phái Lã Lương nêu cao chính nghĩa lại vất vả đứng ra dàn xếp để hai bên đình chiến, không liều mình sát hại nhau nữa. Điều kiện giảng hòa cũng đơn giản, hai người đàn bà không phải chết, miễn là chấp nhận bị giam chung thân ở ngọn Kim Đỉnh núi Nga Mi, làm bạn với ngọn đèn và kinh Phật, sống đời cô quạnh, không rời núi một bước.”

“Sau đó thì sao?” A Kiệt nghe như nuốt từng lời.

“Không có sau đó!”

“Không có? Đang nghe hay!”

“Loạn đến thế chưa đủ à? Hai tỷ muội họ bị giam trên núi Nga Mi cả đời, không thể ló mặt ra làm bừa nữa. Trăm năm trôi qua, tức ngày nay, ta và ngươi lại có may mắn chứng kiến Hận lôi độc chưởng tái xuất giang hồ! Một nhân sĩ võ lâm năm xưa từng tham gia vây bắt hai người này, đã chép lại rằng ai trúng độc chưởng lưng sẽ tím đen, khi rạch ra thì hôi thối kinh khủng.”

“Mùi thối kinh khủng, chính là mùi của độc chưởng. Tay ai có mùi ấy, kẻ đó chính là hung thủ, cho nên đại nhân mới thả chó đi truy lùng.” A Kiệt hiểu ra, nhưng lập tức lại ngờ vực, “Hai bà bị giam giữ suốt đời, không tái xuất giang hồ nữa, thì lấy đâu ra truyền nhân?”

“Chỉ có thể suy đoán mà thôi. Có lẽ ni cô Nga Mi nào đó hiếu học, hoặc muốn tu luyện theo đường tắt, nên đã xin Diêu Kha Nhi dạy tuyệt kỹ cho. Ta cho rằng Diêu Kha Nhi cũng không chịu nổi cô quạnh và càng không muốn độc chưởng mình dày công nghiên cứu bị thất truyền nên đã chiều ý họ, dạy chưởng pháp và kiếm pháp cho những người thành tâm. Sau đó, đời này sang đời khác, họ truyền lại cho nhau.”

A Kiệt hỏi, “Liệu có phải bao năm qua Đoạn Chỉ Ma không gây án ở Giang Kinh là bởi y lưu lạc giang hồ rồi học được độc chưởng này?”

“Tại sao nhất thiết phải là Đoạn Chỉ Ma?” Lão Khâu bực mình.

A Kiệt khẽ nói, “Đại nhân biết nhiều hiểu rộng, ngoài Đoạn Chỉ Ma ra, đại nhân đã nghe đến ai khác giết người xong còn chặt ngón tay nạn nhân nữa không?”

Lão Khâu ngần ngừ nghĩ bụng, gã bổ khoái này nói không phải là không có lý. Tại sao lão cứ khăng khăng không phải Đoạn Chỉ Ma? Tại sao Mạc bổ đầu cũng nói không phải Đoạn Chỉ Ma? Cả hai đều đang cố ý né tránh vấn đề, thâm tâm mong sao hung thủ không phải là kẻ từng hoành hành ở phủ Giang Kinh khiến bao gia đình tan nát.

Bỗng nhiên, họ cùng biến sắc.

Có tiếng chó sủa từ xa vọng lại.