Chương 6 Vô Kê
Cách Vô Kê đúng nửa dặm, Mạc Tông Trạch đang quỳ giữa đống bụi đất, ôm xác Nhất Trượng Hồng đã không còn thủ cấp. Đôi mắt ông ráo hoảnh.
Bàn tay dính máu nắm chặt, mu bàn tay nổi gân xanh phẫn nộ, căng lên như sắp vỡ tung. Nhất Trượng Hồng từ lâu đã là một phần sinh mệnh của Mạc Tông Trạch. Hôm nay thấy nó ra đi ngay trước mắt, ông kinh hoàng đến mức nhất thời quên mất đau khổ. Rồi đây, chỉ khi nâng chén uống tràn, bi thương mới có cơ hội từ từ dâng lên, chầm chậm thấm vào từng mạch máu. Một người thân nữa mất đi, một áp lực phục thù mới thành hình, ông lại có thêm một ý nghĩa để tiếp tục sống. Hoặc là, bớt đi một ý nghĩa để kéo dài sinh mạng này.
Tiếng nói cất lên sau lưng, “Chắc Mạc bổ đầu đang muốn đi dọc bờ sông để truy tìm kẻ vừa rồi? Hay chạy thẳng tới kinh đô đại náo Đông Xưởng?”
Muốn, ông muốn lắm. Nhưng lại biết đó không phải hành động khôn ngoan. Một mình đối đầu với bao nhiêu cao thủ Đông Xưởng, kể cả có giết được gã sai dịch trẻ tuổi ấy, thì tính sao cho mẹ già ở Giang Kinh và gia đình nhạc phụ ở kinh đô đây? Gây thù chuốc oán với Đông Xưởng khác nào tự đào huyệt chôn mình. Nhu nhược, ta vẫn là kẻ nhu nhược.
Mạc Tông Trạch bất thần nhớ ra, mình chưa kịp tạ ơn ân công đã chìa tay cứu mạng. Giọng nói rất quen thuộc, và khuôn mặt còn quen thuộc hơn. Đó là một chân dung đáng ái ngại ở phủ Giang Kinh, mình bận đồ đạo sĩ nhếch nhác, bộ dạng rồ dại, lang thang khắp hang cùng ngõ hẻm, vừa ăn mày vừa hành đạo, đôi khi cũng kể chuyện rong, kể chuyện tiếu lâm, xem bói lừa bịp dân ngoại tỉnh kiếm mấy đồng lẻ. Vì thế bị thiên hạ đặt cho biệt hiệu Vô Kê đạo trưởng. Vô Kê thỉnh thoảng cũng gây sự đôi co với người khác vì vài đồng bạc, các bổ khoái có liếc thấy đều cho qua.
Mạc Tông Trạch đã nhiều lần gặp lão trong thành, nhưng không ngờ lão lại là chân nhân bất lộ tướng. Ông chợt nhớ đến lời cảnh báo của bổ đầu tiền nhiệm Lã Diệp Hàn, phủ Giang Kinh ngọa hổ tàng long, là nơi vàng thau lẫn lộn, lúc nào cũng xảy ra chuyện khó lường.
“Để hạ gục gã cầm loan đao, đạo trưởng dùng tuyệt kỹ gì thế?”
Vô Kê đạo trưởng đáp, “Hừ, tuyệt kỹ gì đâu? Thấy ông gặp tình thế cấp bách, tôi thì không có binh khí, đành ném ra vài đồng xu bẩn để phong bế mấy huyệt vị của gã, giờ thì tốt rồi, tôi hết cả tiền ăn cơm tối nay!”
“Tôn hiệu của đạo trưởng là gì?” Vì ơn cứu mạng, Mạc Tông Trạch đương nhiên không đế lão phải đói bụng, và chắc chắn Vô Kê đạo trưởng cũng không phải tên thật của lão.
“Bần đạo là Vô Kê, họ còn gọi bần đạo là lão già điên, thầy bói láo, kẻ lừa bịp, ăn mày hôi... Danh khả danh, phi thường danh [*] , hà tất tìm biết.” Vô Kê đạo trưởng bước lên vài bước, mùi hôi hám loang ra không khí dễ mà đủ đánh ngã các cao thủ từ xa. “Bổ đầu đừng vội cảm ơn, hãy nén đau buồn rồi nghĩ kỹ xem, bão dông sắp ập đến, nên trú ẩn hay đón gió giỡn mưa?”
(ct): * Trích Đạo Đức Kinh, hàm ý tên đặt ra cũng chỉ là cách gọi, không mang ý nghĩa gì mãi mãi.
Mạc Tông Trạch nhất thời quên lãng buồn đau, tò mò hỏi, “Đạo trưởng nói sâu xa quá, tại hạ nhất thời chưa hiểu rõ.”
“Hôm nay Giang Kinh chết mấy người?”
“Bốn người.” Và một con ngựa.
Vô Kê lắc đầu, “Chưa hết đâu. Bần đạo nói bão dông sắp đến, là gió tanh mưa máu sẽ hoành hành khắp các sông hồ phủ Giang Kinh.”
Mạc Tông Trạch thầm nghĩ, dù võ công cao cường thì vẫn chỉ là Vô Kê đạo trưởng, toàn nói vớ nói vẩn không thể tin được...
“Nói vớ nói vẩn là cách để bần đạo xin ăn ngoài đường.” Vô Kê đọc được ý nghĩ của Mạc Tông Trạch, “Còn hiện giờ không phải lúc buông lời hàm hồ... đám đề kỵ của Đông Xưởng bỗng xuất hiện, chắc không phải là ngẫu nhiên?”
Tất nhiên rồi, làm gì có ngẫu nhiên. Mạc Tông Trạch hỏi, “Cái xác mà họ đem đi...”
“Mạc bổ đầu có nghe nói về Phượng Trung Long không?”
“Là hắn ư?”
Phượng Trung Long là thủy tặc hàng đầu trong giới lục lâm, cách đây không lâu, nha môn còn nhận được thông báo truy nã của Cẩm Y Vệ, nay Đông Xưởng lại đến thu xác, rõ ràng hắn đã phạm trọng tội uy hiếp đến an nguy xã tắc Đại Minh.
“Là cao thủ Đông Xưởng đến xử lý hắn?” Mạc Tông Trạch hoang mang, không rõ bản thân hi vọng mọi chuyện giết chóc đều trút lên đầu Đông Xưởng, hay mong muốn tất cả đều là tội trạng của Đoạn Chỉ Ma.
“Đông Xưởng đem xác hắn đi, nhưng chưa chắc chúng là hung thủ. Phượng Trung Long võ công ra sao không rõ, nhưng bao năm làm cường đạo chưa từng thất bại. Nếu hắn muốn chạy trốn, ấn náu, thì dù Đông Xưởng có bao nhiêu quân cũng không thể lần ra.”
Vô Kê huýt sáo, gọi con lừa của mình đến, nó cũng nhếch nhác như chủ nhân, lông trụi lốm đốm, chân tập tễnh, lưng thồ bọc hành lý cũ kỹ vá chằng vá đụp. Lão lại nói, “Mạc bổ đầu nên hỏi, tại sao Phượng Trung Long lại tới Giang Kinh, và đến hồ Chiêu Dương? Nếu lời khai của người ngư dân phát hiện ra cái xác là đúng, thì hắn chết đuối. Thủy tặc nổi tiếng giỏi bơi lặn mà chết đuối sao?”
Đúng là Mạc Tông Trạch đang băn khoăn điều này. Ông còn định hỏi có phải hắn bị chặt mất ngón tay không? Nhưng ai trả lời đây?
“Nửa đêm giữa hồ có ngư dân mặc áo tơi cầm cần không dây để câu mạng, Mạc bổ đầu đã nghe thấy ở đâu chưa?” Lẽ nào đây chính là đáp án của Vô Kê đạo trưởng?
Mạc Tông Trạch cười nhạt, “Đó chỉ là lời đồn hoang đường ở Giang Kinh nhiều năm qua. Cánh đàn bà hay đem kể dọa lũ con nít.”
“Giống như ông vua ngồi nhà vàng ăn bát ngọc, nhưng lại thích làm thợ mộc, nghe qua thấy hão huyền, nhưng chưa hẳn không có thật.” Vô Kê đạo trưởng leo lên lưng lừa. “Nhiều năm nay chẳng ai nhắc đến câu chuyện hoang đường ấy nữa, nhưng bổ đâu cứ thử đến hỏi các chủ quán rượu ven hồ mà xem, đêm hôm qua và hôm kia đều có người mặc áo tơi buông cần câu cá, những kẻ ngồi lê đôi mách, những con ma men đều tận mắt nhìn thấy.”
Mạc Tông Trạch vẫn không tin nổi, “Nhìn thấy người mặc áo tơi? Mấy người?” Nếu truyền thuyết kia là thật, tức là, một người mặc áo tơi sẽ câu một mạng.
“Sáu người.”
Mạc Tông Trạch lắc đâu, “Đến giờ mới phát hiện ra bốn cái xác.”
“Còn chưa sang ngày mới, chớ vội kết luận.” Vô Kê đạo trưởng vỗ cái lưng gồ ghề của con lừa, rồi nghiêng ngả nghênh ngang rời đi.
Bên hồ Chiêu Dương, tiếng chó sủa bỗng cắt ngang câu chuyện võ lâm thú vị của lão Khâu. A Kiệt nói, “Xem ra hai con chó đã có thu hoạch rồi đây.”
Một mũi hỏa tiễn phóng lên từ rừng cây du, bay cao hơn mười trượng. A Kiệt kéo tay lão Khâu, cả hai chạy đến bìa rừng.
“Bên này!” Tiểu bổ khoái Đào Đại vẫy gọi, rồi dẫn hai người đi sâu vào trong.
Gần chính giữa khu rừng, hai con chó săn nôn nóng không yên, chúng nhe răng, thè lưỡi nhìn lên, có hai xác chết treo trên hai cành cây. Mái tóc dài của nạn nhân rủ xuống che kín mặt, nhưng nhìn thân hình thì dễ dàng nhận ra đó là hai cô gái mặc đồ trắng gọn gàng, trang phục giống hệt nhau, tựa như chị em sinh đôi.
Chó săn đã tìm thấy xác, khỏi cần hỏi hay nghe lão Khâu giảng giải thêm, A Kiệt cũng biết hai cô gái này chính là hung thủ dùng Hận lôi độc chưởng đánh lén và hành hạ ba xác chết ở bãi cát ven hồ. Từ hung thủ biến thành nạn nhân, vận mệnh thay đổi chỉ trong chớp mắt.
Chẳng lẽ hai cô này giết ba người xong còn xả thây, chặt ngón tay? Lão Khâu khẽ run rẩy. Lại nhìn kỹ tay phải hai cô gái, cũng thấy mất ngón trỏ. Họ là Đoạn Chỉ Ma? Hay không phải?
Cách hiện trường nơi mấy thầy trò đang đứng chừng hơn một dặm, phía Bắc hồ Chiêu Dương, một toán kỵ sĩ đang khám xét vài ngôi nhà tranh. Họ ăn mặc như các nhà buôn bình thường, nhưng thật ra lại là hiệu úy của Cẩm Y Vệ. Cả thảy gồm bảy người, đều mang đao cong, bốn người vào cửa trước, hai người chặn cửa sau, còn lại một chỉ huy là quan tổng kỳ [*] đứng trên dốc cao, ghìm cương ngựa, quan sát mọi động tĩnh. Huy động lực lượng rầm rộ thế này là nhằm giải cứu thiên kim tiểu thư của đại học sĩ Tiết Quốc Quan đứng đầu nội các. Tiểu thư bị ma xui quỷ khiến hay sao mà nghe lời dụ dỗ bỏ nhà theo tên cường đạo Phượng Trung Long. Nay hành tung của hắn bị phát giác, đoàn quân người ngựa thần tốc của Cẩm Y Vệ bấy lâu ráo riết tìm kiếm tung tích tiểu thư đã lần đến tận đây.
(ct): * Chức quan võ bị dưới bách hộ.
Sáu hiệu úy xông vào cửa trước cửa sau đã lâu mà vẫn chưa thấy báo cáo gì. Viên chỉ huy đứng trên dốc cao sốt ruột, định chạy xuống hỏi thì sáu người kia đã lục tục đi ra, chia nhau tìm kiếm ở ngôi nhà bên cạnh. Lát sau họ lại quay về, sắc mặt băn khoăn nghi hoặc, chạy đến chỗ quan tổng kỳ bẩm báo: Không thấy bóng dáng Tiết tiểu thư!