Chương 9 Chuyện đêm
Hồ Động Đình, Nhạc Châu.
Lái thuyền kín đáo quan sát, đoán chừng vị khách là một sĩ tử giàu có hào phóng, hành lý chắc đã gửi ở một quán trọ hạng sang trong phủ Nhạc Châu. Lúc này khách chỉ mặc bộ áo xanh, lưng giắt bảo kiếm, đeo túi gấm, ra đây du ngoạn ngắm cảnh hồ in bóng núi xanh. Khách đi một mình, không đem theo người hầu, chắc vì không muốn kẻ thô lỗ có mặt làm mất nhã hứng. Khách nói năng cũng ôn hòa nhỏ nhẹ, không có vẻ kẻ cả bề trên thường thấy ở đám người nhà giàu.
“Công tử đi xem Tam Giang Khẩu bao giờ chưa?” Người lái thuyền hỏi.
“Ta đi rồi, hôm qua. Từ Tam Giang Khẩu nhìn thấy cả hai dòng sông và hồ nước, cảnh sắc huy hoàng, thật sảng khoái dễ chịu. Hôm nay ta lên lầu Nhạc Dương, rồi ngao du hồ Động Đình, đều là những phong cảnh hạng nhất. Người ta nói ‘nước Động Đình, lầu Nhạc Dương’ thật chẳng ngoa chút nào.”
Khách phát âm rất chuẩn, chắc là người kinh đô, nhưng lại có vóc dáng thanh tú nho nhã kiểu người Giang Nam. Đúng là con nhà giàu có bề thế, sống trong nhung lụa thì diện mạo thanh cao như vậy cũng chẳng phải hiếm.
Lái thuyền phụ họa, “Hôm qua hơi âm u, hôm nay đẹp trời rồi. Cảnh mặt trời lặn trên hồ lúc này có lẽ là tuyệt diệu nhất đấy!”
Hoàng hôn chan hòa như tan trong màn nước. Vầng dương lớn một cách lạ lùng trên nền vàng lấp lóa đến tận chân trời.
Khách lại khôi phục vẻ trầm mặc, đang đắm chìm trong ráng chiều vàng óng, chợt hỏi, “Ở đầm Vân Mộng có rồng thật không?”
Lái thuyền ngạc nhiên, “Rồng?”
Khách mỉm cười, “Ta chỉ hỏi chơi vậy thôi. Hồ Động Đình, thời cổ gọi là đầm Vân Mộng. Sách xưa viết rằng đầm Vân Mộng có rồng...”
“Trong dân gian có không ít lời đồn đại về rồng, nhưng theo tôi cũng chỉ là truyền thuyết. Tôi chèo thuyền từ nhỏ, hồ này rộng ngàn dặm, tôi đã đi hết cả, chưa thấy rồng bao giờ, ngay con rùa hơi to một chút cũng ít thấy. Cánh thợ lặn tài ba nói hồ Động Đình chỗ sâu nhất cũng chỉ hơn trăm thước, rồng không bao giờ sống ở chỗ nước nông như thế cả.”
“Cảm ơn ngươi đã cho biết.” Khách nhìn ra hòn đảo Quân Sơn đẹp lạ kỳ phía xa.
“Công tử có ý đi chơi đảo Quân Sơn tối nay không? Đứng trên mấy mỏm đá cao chon von mà ngắm cảnh hồ và trăng thì...”
“Không cần. Phiền ngươi đưa ta đến chỗ kia!” Khách giơ tay trỏ về phía ven hồ xa xa.
Dưới ánh chiều nhàn nhạt, người lái thuyền nhìn theo, cảm thấy khó hiểu, “Nhưng, bên đó toàn là bãi hoang cỏ dại, quạnh không bóng người...”
“Không sao. Thư đồng sẽ dắt ngựa đến đó đón ta. Ta trả ngươi phí tổn hai chiều luôn.”
Một mảnh đất rộng, mọc toàn lau sậy khô vàng cao đến thắt lưng, thêm mấy cây liễu cổ thụ đã trăm năm tuổi. Một căn lều tre nằm khuất trong đó, chật hẹp và nhếch nhác, cửa trúc méo mó xộc xệch, chỉ có ba mặt vách, không thể gọi là nhà. Nhưng đó lại chính là nhà của Sở Ca.
Đằng sau lều có ao nước dài rộng độ mươi trượng, là nơi chứa tôm cá mà ban ngày Sở Ca đánh bắt được. Y dành ra nửa canh giờ chọn tôm cá sò hến còn nhỏ thả trở lại hồ, lớn thì đem ngâm xuống ao qua đêm cho tươi ngon, sáng sớm hôm sau đem ra chợ bán. Trong lều, Sở Ca thắp đèn và ngồi đọc thơ văn, sử sách yêu thích. Đó là cuộc sống mà y hài lòng...
Cho đến khi bốn cao thủ Đông Xưởng đột nhiên xuất hiện.
Họ mặc áo vải thô, đội mũ cao, đi giày đế trắng, dẫu từ xa đến nhưng vẫn gọn ghẽ chỉnh tề.
Cũng may, họ không biết chủ nhân là Sở Ca, nếu không sẽ rất đỗi phiền hà. Họ đạp cửa bước vào, thô lỗ hỏi, “Chỉ có mình ngươi?”
Người hỏi là một sai dịch, võ công có vẻ kém nhất bọn, tay cầm đao. Ba gã còn lại đều có thực lực, thậm chí có kẻ huyệt thái dương gồ lên, chứng tỏ là một cao thủ nội công, hai cánh tay khuỳnh khuỳnh như sẵn sàng động thủ. Một gã khác đi tay không, nhưng ngực, bên đùi và sau vai đều hơi phồng, rõ ràng đã trang bị đầy đủ ám khí, thắt lưng cồm cộm hẳn là giấu thanh roi trong đó. Gã sau cùng tuổi ngoài bốn mươi, trông có vẻ thư sinh, tay cầm chiếc quạt sắt.
“Vâng, chỉ có một mình tiểu nhân. Đánh cá, nghèo khổ, không có tiền bạc. Ao phía sau thì có tôm cá. Các vị lấy đi cũng được, chỉ xin tha mạng...” Sở Ca đứng dậy, cung kính nói. Y hiểu rằng không phải lúc gây rắc rối, bèn giả vờ ngô nghê, hiểu lầm mấy gã này là bọn thủy tặc cướp bóc.
Gã cầm đao quát, “Nhảm nào! Bọn ta là quan sai!”
Trông khí thế cung cách thì thư sinh cầm quạt sắt có vẻ là tên cầm đầu. Gã ung dung xòe quạt, cứ như cảm thấy nóng bức dù đang là đầu đông. Quạt phẩy ra gió, lật mấy trang sách đang để mở trên chiếc bàn xập xệ, cuốn Xuân thu [*] bản in năm Gia Tĩnh và cuốn Binh pháp Tôn Tử do Thích Kế Quang chú giải. Trên mặt đất còn một chồng sách cổ.
(ct): * Bộ biên niên sử các tiểu quốc thế kỷ 3-4 trước CN.
“Một người đánh cá mà lại thích đọc kinh sử binh pháp, có lạ không chứ?” Quạt sắt gấp đánh “soạt”, thư sinh này học vấn ra sao chưa biết nhưng khứu giác thính hơn cả chó săn. “Ngươi nói đi, hắn ở đâu?”
Sắc mặt Sở Ca bình thản như không, chỉ thoáng bối rối, “Ai cơ? Tiểu nhân không biết, thật thế!”
“Vân Lăng. Chắc ngươi đã nghe nói?”
Sở Ca không quen Vân Lăng nhưng có nghe danh. Y biết, sớm muộn gì người trong giang hồ cũng tìm đến mình, nhất là những tay thủy tặc khét tiếng, là Vân Lăng, Tần Hoài, hay Tiêu Tương, Phượng Trung Long, Dương Tử Giao, Xích Nhiêm Công, thậm chí Thủy Tiên Tử.
Thiên hạ đại loạn, nhập bọn với nhau để làm ăn là hình thức phổ biến. Riêng Sở Ca vốn là hào kiệt có hạng ở miền sông nước thì lui về ở ẩn. Có lẽ Vân Lăng đã tìm đến đây và vô tình “đem theo” các cao thủ Đông Xưởng này.
Nếu bại lộ thân phận thì chỉ còn cách quay về cuộc đời thủy tặc thôi. Sở Ca giả bộ sợ hãi khi nghe thấy hai chữ “Vân Lăng”, y loạng choạng bám vào bàn nhỏ cho khỏi ngã. Ngọn đèn phụt tắt, một cái đinh dài phóng ra từ trong bàn, cắm vào ngực gã Đông Xưởng hông quấn roi dài.
Thông thường khi bị vây đánh, cao thủ dùng ám khí là khó đối phó nhất, nên Sở Ca đã khởi động chốt cài ở bàn để tiêu diệt gã trước. Tiếc cho cao thủ vác ngồn ngộn ám khí từ xa đến, chưa kịp sử dụng thì lại mất mạng bởi ám khí. Xác gã còn chưa đổ xuống đất, Sở Ca đã rút nhuyễn kiếm dưới gầm bàn đâm thẳng vào thư sinh cầm quạt sắt, chính là muốn bắt kẻ đầu sỏ. Thư sinh lạnh lùng “Hứ” một tiếng, lại xòe quạt sắt, từ trong quạt phóng ra bảy mũi châm vàng. Gã mới đích thực là cao thủ ám khí.
Thông thường, Đông Xưởng xuất hành phá án đều đã lên trước kế hoạch, nghi phạm nào phải bắt sống, nghi phạm nào phải tiến hành xử tử ngay tại trận, nghi phạm nào sẽ bị tru di cửu tộc. Nhưng nếu gặp kẻ liều mạng hoặc xảy ra chuyện bất ngờ thì dù là loại nghi phạm nào cũng phải tiêu diệt càng nhanh càng tốt. Trước khi xông vào căn lều cũ nát, đám sai dịch này cho rằng chủ nhân chỉ là người đánh cá bình thường, nay y dám ra tay giết quan sai thì chỉ còn đường chết.
Thư sinh quạt sắt không muốn tốn nhiều sức lực nên lập tức tung tuyệt chiêu, vỗ quạt sắt, khí thế dời non lấp biển quyết nghiền binh khí của đối thủ thành mảnh vụn. Khi đối thủ đang bận ứng phó với quạt sắt thì gã sẽ ngầm phóng kim tiêu để khống chế. Chiêu này gã đã dùng vô số lần, chưa từng thất bại và càng chắc thắng ở nơi tối tăm ảm đạm. Nhưng người đánh cá đang giao đấu bỗng không thấy đâu nữa.
Sở Ca đương nhiên chỉ giả vờ tấn công thư sinh quạt sắt, thực tế chính là dương Đông kích Tây, chuyển sang tấn công sai dịch cầm đao. Nhuyễn kiếm xuyên tim, máu tươi tung tóe.
Nhưng cùng lúc, cái bàn cũ kỹ giống như một tảng đá bỗng bay lên rồi giáng xuống chủ nhân. Sở Ca phát hoảng, biết ngay đó là thủ đoạn của gã có nội công cao siêu. Y tung mình lên đạp vào bàn, cái bàn xoay tròn rồi nện vào gã thư sinh quạt sắt, tiếp đó y quay phắt người đâm kiếm vào cao thủ nội công. Gã vung hai tay ra khẽ đẩy, hầu như không tốn sức, nội lực mạnh mẽ đẩy bật nhuyễn kiếm của Sở Ca làm kiếm rùn nhẹ, rồi gã bất ngờ lật hai bàn tay kẹp chặt nhuyễn kiếm. Sở Ca vận lực kéo lại nhưng không ăn thua. Gã nội công thoáng mỉm cười đắc thắng, bấy giờ thư sinh quạt sắt đã tránh được cái bàn, thu quạt chọc thẳng vào lưng Sở Ca. Có lẽ thư sinh đã đổi ý, muốn bắt sống người đánh cá bí hiểm này đem về Đông Xưởng tra tấn, biết đâu sẽ khai thác ra nhiều mối nguy đang ẩn náu chốn giang hồ. Giữa thời buổi loạn lạc, các hào kiệt giang hồ, các cao thủ võ lâm luôn khiến Đông Xưởng cảm thấy bất an, ăn ngủ không yên.
“Cẩn thận!” Thư sinh quạt sắt hét lên.
Sợ gì chứ? Rõ ràng nhuyễn kiếm vẫn bị tay mình kẹp chặt mà! Cao thủ nội công định phản ứng thì đã muộn. Sở Ca đã lường trước rằng gã quạt sắt sẽ đánh vào sau lưng, y khẽ né người sang bên, đồng thời ấn chốt ở chuôi kiếm, rút ra một con dao găm. Dao găm xẹt qua cổ cao thủ nội công làm gã ngã gục, hai tay rời khỏi nhuyễn kiếm.
Sở Ca cầm dao găm chỉ vào mặt thư sinh quạt sắt, “Ngươi thừa hiểu hôm nay không thể bắt ta giam vào địa lao, chi bằng tử chiến với ta xem sao. Nhưng trước khi chết cũng phải cho ta câu trả lời rõ ràng, nói đi, tại sao ngươi tìm đến cái lều này? Còn ta, ta sẽ cho ngươi biết họ tên thật của mình.”
Nét mặt thư sinh quạt sắt không chút e sợ, nhưng giọng nói run run của gã không giấu được nỗi khiếp đảm, “Ngươi nói trước, ngươi là ai? Nói tên trên giang hồ cũng được.”
“Tên trên giang hồ hay tên của kẻ sống ở cái lều này cũng như nhau cả thôi, ta là Sở Ca!”
“Sở Ca!”
Mắt thư sinh tối dần đi. Sở Ca là thủy tặc khét tiếng, đến nay đã có mười bốn sai dịch Đông Xưởng bỏ mạng khi truy bắt Sở Ca, hôm nay lại thêm ba, hoặc bốn mạng nữa. Nhưng các bổ khoái địa phương cũng truy bắt Sở Ca thì chưa ai bị giết, cùng lắm chỉ bị thương.
“Tại sao ngươi chuyên giết người của Đông Xưởng?”
Sở Ca lắc đầu, “Đến lượt ta hỏi ngươi, tại sao ngươi tìm đến đây?”
Thư sinh quạt sắt hơi do dự. Có nên nói không, nói như thế nào... Sự do dự đó đã khiến gã đánh mất cơ hội nói chuyện lần cuối. Gã ngã vật ra sau, hai mắt vẫn trợn to nhưng không nhìn thấy sát thủ. Trong không gian mờ tối, Sở Ca nhận ra mấy viên bi sắt màu đen bắn vào trán và cổ gã quạt sắt, y lặng người đi, sát thủ đứng sau lưng mình, nếu hắn muốn lấy mạng, mình có kịp tránh không?
May sao kẻ đứng phía sau không định nhằm vào y, chỉ nói, “Bọn chúng bám theo tiểu đệ, còn đệ thì tìm gặp huynh, nên chúng đi theo đến đây.” Nói rồi, người ấy từ từ bước đến bên xác thư sinh quạt sắt, cúi nhìn, “Đây là Phí Ngân Khôn, một mãnh tướng của Đông Xưởng đấy.”
Sở Ca vẩy hỏa châm thắp sáng mấy ngọn nến cài trên vách lều. Người mới đến giơ tay, mấy viên bi sắt dính ở xác thư sinh quạt sắt bay vọt lên, rơi về lại lòng bàn tay hắn, va nhau kêu lách cách. Sở Ca đoán bàn tay kẻ này hẳn có miếng nam châm. Giết người xong, hắn thu ám khí lại để không lộ danh tính, hoặc là vì bi sắt cực hiếm không nỡ vứt đi.
“Huyền thiết châu [*] !” Huyền thiết châu là ám khí đặc trưng của Vân Lăng, một trong những thủy tặc bị Đông Xưởng chuyên tâm lùng bắt mấy năm nay, cũng như Sở Ca, Tần Hoài, Dương Tử Giao, Xích Nhiêm Công, Phượng Trung Long... Thời buổi này, biên cương chiến sự liên miên, trong nước nghĩa quân đua nhau nổi dậy, thủy tặc hoành hành khắp sông biển.
(ct): * Bi sắt đen.
Sở Ca ngầm đánh giá Vân Lăng, trẻ trung và khôi ngô hơn y tưởng. Mình mặc áo xanh, lưng đeo kiếm, vẻ mặt lành lạnh, nhưng đôi mắt thì tươi cười pha nét bướng bỉnh.
Vân Lăng quan sát Sở Ca. Y mỉm cười đứng giữa đám xác chết, bộ dạng xuề xòa bụi bặm và lôi thôi lếch thếch khác xa tưởng tượng, chân đất, râu ria lởm chởm, làn da đồng hun, mái tóc rối bù buộc qua loa, nhưng có vẻ cởi mở hơn người ta vẫn đồn.
Nếu không tính số sách vở rải rác trên sàn, căn lều đúng là chỗ ở của ngư dân, Sở Ca tiếng tăm lẫy lừng trông cũng chẳng khác gì mấy tay thuyền chài. Sở Ca mỉm cười nhưng ánh mắt không dễ nắm bắt, có nét mệt mỏi, là nhiệt huyết nguội lạnh như bảo kiếm tra vỏ, hay ý chí đang dồn nén? Thái độ nhàn nhạt lặng lẽ sau một hồi sát khí tuôn trào khiến máu chảy đầy đất bàn ghế ngổn ngang ấy còn đáng sợ hơn cả sự dữ dằn hùng hổ.
“Đệ cũng muốn hỏi tại sao huynh chuyên giết Đông Xưởng?” Có vẻ Vân Lăng không thích im lặng, bèn cất tiếng để bầu không khí ấm lên.
Sở Ca thì chẳng ngán sự cô tịch, y nhìn khắp căn lều lộn xộn, như muốn dọn dẹp để khách có chỗ ngồi, nhưng thật ra trong lòng đang nghĩ, tại sao Vân Lăng không để mình xử lý Phí Ngân Khôn, tại sao lại hạ sát khi gã sắp mở miệng?
Y hờ hững nói, “Không có lý do. Ta chỉ biết gặp tên nào giết tên ấy, gặp chính Thiên sư cũng quyết chiến luôn.”
Vân Lăng hơi biến sắc, nhưng vẫn tủm tỉm, “Sở huynh định chiến cả Thiên sư? Thế thì khác nào hữu dũng vô mưu?”
“Thiên sư” là biệt hiệu võ lâm của hoạn quan Tào Hóa Thuần, đốc chủ Đông Xưởng.
Vân Lăng giải thích, “Sư phụ nói, xét về võ công, Tào Hóa Thuần phải đứng thứ hai Đông Xưởng cơ đấy. Tiểu đệ có hỏi ai là thứ nhất? Sư phụ lại đáp thiên cơ bất khả lộ. Nên đành chịu vậy.”
Sở Ca định hỏi, sư phụ của ngươi là ai. Lại muốn hỏi, ngươi từ xa đến, chắc không định bàn về ngôi thứ trong Đông Xưởng, vậy ngươi có việc gì? Còn định hỏi, ngươi đã thành danh trên giang hồ, thừa sức cắt đuôi mấy gã Đông Xưởng, sao lại để chúng bám theo đến tận lều của ta?
Nhưng rốt cuộc y không hé một lời, chỉ lặng lẽ nâng cái bàn long chân bị hất đổ dậy, xách xác Phí Ngân Khôn ra ngoài lều. Lúc này nắng bên ngoài đã tắt.
“Phượng Trung Long chết rồi!” Bây giờ Vân Lăng mới trầm giọng nói vào việc chính.
Sở Ca dừng bước, hơi ngoảnh lại, tay vẫn còn xách thi thể thư sinh quạt sắt, “Ai giết?” Trên đời này có mấy người hạ nổi Phượng Trung Long?
“Chết đuối!”
“Đuối ở đâu?” Dưới nước có mấy người thắng nổi Phượng Trung Long?
“Hồ Chiêu Dương, phủ Giang Kinh, ba hôm trước thấy xác.”
“Ôi...” Sở Ca trầm mặc suy tư. Phượng Trung Long đến hồ Chiêu Dương làm gì? Làm sao Vân Lăng biết tin này? Sao lại cất công đến đây nói cho mình biết? Thật ra Vân Lăng là nhân vật thế nào?
“Lúc nãy đệ đã nhìn cái ao sau nhà huynh, toàn là cá nhỏ chừng một cân.” Vân Lăng nhìn khắp gian lều, không thấy cái ghế thứ hai bèn ngồi luôn xuống chõng tre. Ba cái xác đang nằm chình ình cũng không đủ khả năng gây bất tiện cho hắn. Nét bướng bỉnh trong mắt lan ra tận cặp mày, đôi môi.
Sở Ca cau mày bước đi hơn chục bước, ném xác Phí Ngân Khôn vào bụi cây, để lát nữa gom đủ rồi chôn. Quay trở vào lều, y nói, “Cũng muốn bắt nhiều cá to, nhưng e thuyền nhỏ của ta không chở nổi.”
Vân Lăng nghe ra ngụ ý của y, “Phượng Trung Long chết rồi, xét về tài nghệ sông nước, huynh sẽ là vô địch.”
“Khi Phượng Trung Long còn sống, ta và hắn chưa từng tỷ thí, chưa từng định cao thấp ra sao. Hắn ta sống hay chết, chẳng liên quan gì đến ta.” Sở Ca xách tiếp đến cái xác cao thủ nội công, “Có cảm thấy kỳ quặc đến mức đáng cười không, Phượng Trung Long bơi lặn đỉnh cao, mà lại chết dưới nước?”
“Không hiếm cao thủ sông nước chết đuối vì chủ quan. Trước khi xuống nước không vận động gân cốt đầy đủ, lặn xuống quá sâu, gặp phải xoáy nước... thế thì Lãng Lý Bạch Điều [*] cũng phải mất mạng ấy chứ! Dù có phải chết dưới nước hay không, thì Phượng Trung Long cũng đã đột tử trong vụ làm ăn ở hồ Chiêu Dương, vụ làm ăn mà hắn định là thành công thì sẽ rửa tay gác kiếm.” Vân Lăng bắt đầu gợi chuyện.
(ct): * Biệt hiệu của Trương Thuận, nhân vật giỏi bơi lặn trong Thủy Hử.
Sắc mặt Sở Ca hơi thay đổi. Vì kinh ngạc hay vì háo hức, Vân Lăng không xác định được. “Hồ Chiêu Dương không có thuyền buôn qua lại, làm ăn gì ở đấy?”
Vân Lăng mỉm cười bí hiểm, “Tất cả là do ở hồ này chứa đựng một bí mật động trời.”
“Kho báu Bá Nhan à?” Nghe xong, Sở Ca phì cười, đặt cái xác xuống, “Đó là là bí mật động trời?”
Vân Lăng chăm chú nhìn Sở Ca, “Vào thời Nguyên, Bá Nhan nắm quyền hành to lớn, dưới một người trên vạn người. Thời đó Đại Nguyên uy danh vang dội khắp chốn, vô số nước đến triều kiến. Bá Nhan vốn là kẻ nhìn thấy báu vật thì thèm rỏ dãi, chẳng từ chối một ai đến cống nạp. Dân gian đồn rằng, nhiều báu vật quý hiếm ngay cả hoàng đế chưa chắc có dịp nhìn thấy đều nằm trong phủ thừa tướng của Bá Nhan. Lão thừa tướng hống hách nghênh ngang, rốt cuộc đắc tội với Nguyên Thuận Đế, bị cách chức và tịch thu gia sản, nhưng triều đình không thu được thứ gì đáng giá trong phủ của lão. Chắc hẳn khi đắc chí lão đã lường trước lúc nguy nan, nên đã cất giấu kho báu ở chỗ khác. Sở huynh nghĩ mà xem, nếu tìm được kho báu ấy thì đó là một vụ làm ăn lớn nhường nào! Chuyện này, chẳng lẽ Sở huynh không buồn để mắt đến?”
Sở Ca chỉ cười chiếu lệ, “Bá Nhan giấu báu vật ở phủ Giang Kinh à?”
“Gần đây đệ nghe giang hồ đồn đại rằng đám báu vật khổng lồ ấy thì ra nằm dưới đáy hồ Chiêu Dương.”
“Thảo nào Phượng Trung Long đến tìm kho báu...” Sở Ca trầm ngâm.
“Sau đó sẽ rửa tay chậu vàng [*] .”
(ct): * Có thể hiểu như nghỉ hưu, từ bỏ công việc dễ gây điều tiếng thù oán nào đó.
Sở Ca khẽ thở dài, “Hắn ta mới chỉ có ý định, còn ta, đã rửa tay chậu vàng từ lâu rồi.”
“Phượng Trung Long đi tìm kho báu nhằm bảo đảm tương lai sống trong phú quý xa hoa, rồi mới thôi hành nghề. Huynh thì thu mình nơi bãi hoang, giống rửa tay chậu đất hơn.”
“Sao cũng được. Máu ngông cuồng tuổi trẻ của ta đã bị nước hồ Động Đình xối rửa cho nguội lạnh rồi. Hiện nay nói là ta gõ nhịp chèo thuyền cuối chầu, hoặc là kẻ thấp hèn sống qua ngày cũng được, cốt tự do thoải mái thì thôi.” Sở Ca hờ hững đáp.
Vân Lăng nhìn khuôn mặt trẻ trung sáng sủa của Sở Ca, cảm thấy cách ví von “ngông cuồng tuổi trẻ” có phần khôi hài, nhưng nhìn kỹ những nét từng trải lão luyện hiện trên khuôn mặt y thì lại thấy không có gì đáng cười nữa. Sở Ca chỉ ngoài ba mươi tuổi là cùng, nhưng ẩn chứa trong nụ cười và giữa đôi lông mày rậm hơi chau lại kia hẳn là vô vàn chuyện cũ thê lương.
“Nếu người đời đều học được vài phần cách nghĩ thoải mái của huynh, thì đâu có cảnh chinh chiến không ngớt bấy lâu...” Vân Lăng cảm thán, nhưng vẫn không quên mục đích ban đầu của chuyến đi, “Chinh chiến không ngớt, đúng là thực trạng trong thiên hạ hiện giờ.”
Sở Ca cố giả vờ không hiểu, “Chắc Vân đệ đến đây để bàn đại sự thiên hạ nhằm khai sáng cho tên đánh cá đầu óc trì trệ này chăng?”
“Tú tài không ra khỏi cửa cũng biết chuyện thiên hạ.” Vân Lăng trỏ tay vào những cuốn sách rải rác khắp lều sau cuộc giao đấu lúc nãy, “Sở huynh không phải tú tài, nhưng ham đọc sách, cũng hay lui tới chốn náo nhiệt, thì không thể không biết chuyện thiên hạ.”
Sở Ca lặng thinh, khẽ mỉm cười, chờ Vân Lăng nói rõ ý đồ.
“Nếu có người đứng ra cam đoan rằng chỉ cần tìm thấy kho báu Bá Nhan thì sẽ có được cuốn Thiên thư trong truyền thuyết, liệu Sở huynh có quan tâm không?”
Nét cười của Sở Ca bỗng biến mất, Vân Lăng nhận ra ngay. Y và hắn bấy nay vẫn được coi như kỳ phùng địch thủ trên giang hồ, và không chỉ về võ công hay tài bơi lặn.
“Ý Vân đệ là gì?” Sở Ca không trả lời, mà hỏi lại để chữa ngượng. Nếu biết giành được Thiên thư mà không động tâm, thì sao còn xứng với cái danh thủy tặc hàng đầu?
Thiên thư, xét theo nghĩa đen, là chuyện trời ơi.
Thật ra bình tĩnh cân nhắc thì thấy, có lẽ Thiên thư đúng là chuyện trời ơi.