← Quay lại trang sách

Chương 13 Bắt cóc

Đội ơn Bồ tát, ba hôm nay không có thêm xác chết nào xuất hiện.

Nghe nói giữa đêm qua bổ đầu đã về thành, sau đó lại bận rộn những gì không biết.

Ngỗ tác Khâu Tam Giáp nhàn rỗi nên vô cùng vui vẻ. Lão là ngỗ tác kỳ cựu duy nhất còn lại của phủ Giang Kinh, nha phủ thường chỉ có hai ba ngỗ tác, ba chục năm qua những ngỗ tác trung niên hoặc trẻ tuổi đến rồi lại đi, chỉ có lão bền bỉ trụ lại.

Nay tuổi đã cao, lão cũng không trách những đồng liêu ngày trước bỏ nghề nữa, bởi có một số người trời sinh không có bản lĩnh để làm ngỗ tác, nếu chỉ khám nghiệm những tử thi bình thường ít vết thương thì còn được, chứ nếu gặp tử thi toàn thân nát bấy, một nửa đầu bị chém phăng, mắt sắp rơi ra, ruột gan chằng lên cổ... thì họ sẽ sợ chết ngất, hãi phát điên, sống không yên, làm ngỗ tác sao được? Tất nhiên, xin thôi việc là lối thoát duy nhất. Cho nên, lão Khâu ung dung làm ngỗ tác trưởng của Giang Kinh là phải!

Với thâm niên ba chục tuổi nghề, lão được các bổ khoái nhất mực kính trọng, ngay tri phủ và chỉ huy sứ cũng phải nể mặt, đối xử tử tế với lão. Thậm chí, lũ ăn hại ở Đông Xưởng đôi khi vẫn phải mời lão về kinh đô khám nghiệm tử thi, dù cố ra vẻ ngạo mạn nhưng thật ra lúc lắng nghe lão phân tích, kết luận, họ cũng không khỏi tự ti.

Lúc này lão Khâu đang hể hả bước vào Ánh Xuân Uyển. Đây là bí quyết lớn của lão, sau cả ngày làm ngỗ tác vầy vò xác chết, còn gì bằng ôm choàng lấy mỹ nữ thơm tho mềm mại để thư giãn và quên nỗi sầu thế?

“Ôi, lâu quá chưa thấy quan nhân đến đây! Tiểu Hồi Hương đợi mãi đấy! Tôi gọi cô ấy nhé!” Ma ma họ Triệu ân cần chào hỏi, nhưng trong lòng không chắc chắn lắm, vì mấy hôm trước Tiểu Hồi Hương bảo có việc cần trở về căn nhà bên sông, chẳng biết đã quay lại đây hay chưa. Cũng may, lão Khâu đã chủ động gạt đi, “Đừng vội... Hồi Hương đã có tuổi, cứ để nàng nghỉ ngơi ít hôm. Cô nương mới đến... hôm nay có rỗi không?” Lão ôm cái bụng phục phịch đáng tự hào ngồi xuống, nâng chén trà vừa bưng đến.

Ma ma thoáng do dự, “Ý quan nhân là... Thu Lan à?”

“Đúng! Thu Lan. Nghe nói cô ấy mới đến hôm qua đúng không? Cho nên, lão Khâu ta đây muốn thưởng thức đồ ăn tươi mới.”

“Khâu tiên sinh thạo tin thật!” Ma ma cố tỏ ra nhiệt tình nhưng nụ cười thì gượng gạo. Bà ta không biết lão Khâu đã mua chuộc thằng bé làm bếp, hễ có kỹ nữ mới đến thì nó lập tức báo tin cho lão.

“Sao thế? Có ai đó nhanh chân đến trước rồi à?” Nhận ra ma ma do dự, lão Khâu hỏi, giọng hơi lạnh dù vừa nhấp ngụm trà nóng.

Ma ma vội đáp, “Không phải thế! Cô nương mới đến... hơi kén khách...” Bà ta thoáng nhìn cái bụng phệ của lão Khâu, “Chưa chắc đã hợp với quan nhân. Cô ấy ưa sạch sẽ, thích ngâm thơ, điền từ với các văn nhân thi sĩ...”

Lão Khâu lắc đầu quầy quậy, “Vớ vẩn quá! Ở đây, ai quyết định tất cả? Ai là ma ma? Ma ma phải biết dạy người chứ, đã là kỹ nữ mà còn muốn sạch sẽ thì giống như... làm ngỗ tác mà lại sợ tử thi! Có nghe được không? Hay cô ấy chê lão Khâu này thô kệch. Tưởng mình là Liễu Như Thị hay Đổng Tiểu Uyển [*] chắc? Ta đây dù sao cũng là người hưởng bổng lộc triều đình...” Lão Khâu bỗng đứng bật dậy, “Thôi, cứ để ta vào ‘bái kiến’ cô ấy?”

(ct): * Hai kỹ nữ tài sắc vẹn toàn ở thế kỷ 17.

“Khâu đại quan nhân đã trọng thị như thế thì tiểu nữ xin kính mời! Giọng một mỹ nhân từ đầu câu thang vọng xuống. Đôi môi hồng chúm chím, tiếng oanh thỏ thẻ, khuôn mặt xinh tươi như đóa phù dung, lão Khâu chưa nhìn thấy Liễu Như Thị và Đổng Tiểu Uyển bao giờ, nhưng chắc họ cũng chỉ đẹp đến thế này là cùng. Cơn nóng giận vừa nổi lên bỗng chốc tiêu tan.

Trong khuê phòng của Thu Lan.

Bà già giúp việc bưng trà và hoa quả thơm ngon vào, lúc lui ra ngoài không quên khép kín cửa lại. Lão Khâu định nói “Trong này ngột ngạt quá” rồi cởi áo, nới thắt lưng... nhưng lại nghĩ, lần đầu gặp giai nhân, không nên tỏ ra quá sốt ruột, nhất là mình muốn kết giao để tận hưởng lâu dài, bèn thôi. Huống chi, người đẹp này khá trầm tĩnh, khiến đám ong bướm không dám thô lỗ khinh nhờn.

“Cô nương mới đến Giang Kinh à?”

“Vâng. Tiểu nữ từ Giang Nam đến đây, lại chẳng quen biết ai.” Đúng là Thu Lan nói giọng Giang Nam.

“Lạ nước lạ cái, cần được ai đó quan tâm. Cô nương họ Thu, ta họ Khâu [*] , tạm coi như một nhà. Ta là bậc kỳ cựu ở Giang Kinh, các châu phủ đều nể trọng. Nếu cô nương cần gì thì cứ cho ta biết.” Đương nhiên là phải xem xem hôm nay cô hầu hạ ra sao đã, lão Khâu thầm nghĩ.

(ct): * Hai họ này đồng âm, cùng đọc là “qiu”.

Thu Lan mỉm cười, hàm răng ngọc thấp thoáng sau làn môi.

“Khâu đại nhân làm việc ở nha môn à?”

“Phải! Ta là ngỗ tác... ngỗ tác đứng đầu.”

Ánh mắt Thu Lan đầy vẻ hiếu kỳ, “Ngỗ tác... là trông coi người chết phải không?”

“Là khám nghiệm tử thi. Không phải nói khoác chứ, ở Giang Kinh và chín châu phủ quanh đây, ta là người có kỹ thuật khám nghiệm phá án giỏi nhất!”

Thu Lan đon đả thán phục, “Tức là, các vụ án mạng ở Giang Kinh, đều do đại nhân khám nghiệm tử thi?”

“Đương nhiên, nhất là các vụ trọng án, đều do ta đích thân xem xét.”

Thu Lan như chợt nhớ ra điều gì, “Mấy hôm trước tiểu nữ thấy các chị em kể lại, gần hồ Chiêu Dương xảy ra nhiều án mạng, trong các nạn nhân có một tay thủy tặc khét tiếng, chắc cũng do đại nhân khám nghiệm?”

Lão Khâu e ngại, “Thôi, đừng nói chuyện này nữa.”

Thu Lan cúi đầu, “Tiểu nữ vô ý, đắc tội với đại nhân...”

Đây là thời cơ tốt để thể hiện lòng độ lượng, lão Khâu nói, “Không, không có lỗi gì... nhưng đây là việc hệ trọng đối với nha môn, chúng ta đừng bàn nữa. Vả lại ta không khám nghiệm tử thi Phượng Trung Long, đây là ngoại lệ.”

“Đó là vụ án lớn, mà đại nhân lại không khám nghiệm tử thi?” Thu Lan khẽ hỏi.

Lão Khâu nghĩ ngợi, ừ phải, tại sao họ không để cho mình khám nghiệm tử thi Phượng Trung Long? Nhưng rồi họ sẽ phải mời mình về kinh đô để làm giúp thôi. “Cô nương đã nghe nói về Đông Xưởng chưa?” Lão hạ thấp giọng, cứ như sợ trong phòng có kẻ nghe lén.

“Có! Nhưng tiểu nữ hiểu biết nông cạn nên không rõ mấy.” Thu Lan áp lại gần, lão Khâu ngửi thấy hương hoa cúc thoang thoảng từ mái tóc mây của giai nhân.

Lão nói, “Đông Xưởng là một nha môn trực thuộc triều đình, những người trong đó na ná như bổ khoái, phụ trách truy bắt tội phạm quan trọng của triều đình, họ trực tiếp làm việc cho hoàng đế, được cầm Thượng Phương bảo kiếm và có quyền sinh quyền sát. Khi xác Phượng Trung Long được phát hiện, ta đã phi ngựa đến ngay nhưng cô nương đoán xem? Người của Đông Xưởng đem xác hắn đi rồi! Các vụ án mà Đông Xưởng xử lý thì châu phủ không được can dự.”

Thu Lan nói, “Tiểu nữ ít học nhưng cũng hiểu, bớt việc thì càng nhẹ mình. Đại nhân hà tất buồn phiền.”

Lão Khâu lắc đầu, “Cô nương không biết rồi, làm ngỗ tác lâu năm thì sẽ biến thành hai loại người, một là chai sạn, chẳng bao giờ xúc động, hai là hay nghĩ ngợi và chỉ muốn khám phá đến cùng.”

“Thế thì tiểu nữ đoán đại nhân thuộc loại thứ hai.”

“Phải đấy!” Lão Khâu bỗng cảm thấy mình và Thu Lan không chỉ là vui vẻ bất chợt, chưa biết chừng sẽ có được hồng nhan tri kỷ cũng nên.

“Tôi biết thế từ lâu rồi.” Thu Lan bật cười.

Lão Khâu sửng sốt đứng bật dậy, “Biết từ lâu... nghĩa là sao?”

Bỗng có một bàn tay đặt lên vai, ấn lão Khâu ngồi xuống. Lão Khâu ngoảnh lại. Từ lúc nào không rõ, đứng sau lưng lão là một người đàn ông mặc áo ngắn bó sát người, nước da bánh mật, khôi ngô anh tuấn.

“Các người...”

“Chúng tôi giúp Khâu tiên sinh toại nguyện, dẫn ông đến khám nghiệm tử thi Phượng Trung Long.” Thu Lan tươi cười nói.

Lão Khâu lại lắc đầu, “Không... đừng nói tếu! Xác Phượng Trung Long bị Đông Xưởng đem về kinh đô, có lẽ lúc này đã lôi ra bãi tha ma vùi thây rồi! Khám nghiệm cái gì nữa?”

Thu Lan nói, “Chúng tôi dàn xếp mãi mới tìm được đến chỗ Khâu tiên sinh, ai lại đùa bỡn? Đông Xưởng cất công lấy xác hắn đem về, làm gì có chuyện đưa đi chôn ngay? Họ phải bảo quản chu đáo trong địa huyệt của Đông Xưởng chứ!”

“Đâu được? Đã ngần ấy hôm...”

“Chuyện này ông thạo hơn chúng tôi, có đầy cách để giữ thi thể không bị phân hủy, đúng không? Ông cứ lắc đầu thế này, e rằng trái với tinh thần tìm tòi luôn muốn khám phá đến cùng mà lúc nãy ông nói?”

Trán lão Khâu lấm tấm mồ hôi, “Địa huyệt của Đông Xưởng kề sát địa lao, canh gác nghiêm ngặt, trực ban là những gã sai dịch có võ công hàng đầu, xưa nay những ai đột nhập địa lao, có mấy người sống mà thoát ra?”

“Nếu chúng tôi bảo đảm Khâu tiên sinh sẽ an toàn trở về thì sao?”

Lão Khâu cười gằn, “Hừ! Chỉ hai người mà cũng đòi...” Nhưng đôi mắt lão bỗng trợn tròn, Thu Lan đang tháo đồ trang sức, cởi áo váy... rồi biến thành một nam nhân tuấn tú, trang phục gọn gàng, đeo trường kiếm. Tiếp đó, bàn tay thon mở túi gấm đặt bên bàn, lấy ra một binh khí hình thù kỳ lạ. Lão Khâu đờ đẫn nghe hai người xưng danh, Vân Lăng và Sở Ca. Nhớ lại công văn và cáo thị truy nã tội phạm, toàn thân lão Khâu mềm nhũn rồi đổ sập xuống đất như đống bột bị nhào quá nhiều nước.

Sở Ca nhấc “đống bột” nặng nề lên, mỉm cười, “Khâu đại nhân đừng sợ, hãy cùng bọn tôi đến hầm ngầm chứa thi thể ở địa phương thao diễn một phen, để khỏi phải lúng túng khi lên kinh thành.”

Nơi bảo quản thi thể của phủ Giang Kinh nằm bên ngoài nha môn, cách phòng của các bổ khoái một tầm tên bắn. Nằm sâu dưới đất hơn một trượng là hầm ngầm, bên trên là phòng làm việc và nhà kho của các ngỗ tác. Gần đây liên tiếp xảy ra án mạng nên hầm chứa xác chật chội, dù luôn được đổ thêm nước đá để bảo quản, lão Khâu cũng xoa dầu cao tự chế vào các thi thể để chống phân hủy nhưng hầm ngầm vẫn nặng mùi. Sở Ca và Vân Lăng đâm ra ân hận vì bữa trưa nay ăn hơi nhiều...

Vân Lăng nhìn các thi thể một lượt, thở dài rồi hỏi, “Hung thủ là ai, trông hắn ra sao?”

Lão Khâu mới bước xuống vài bậc thang đã thở gấp, áp tay vào bụng để trấn tĩnh, “Tất cả các nạn nhân đều bị chặt ngón tay trỏ, đám bổ khoái trẻ cho rằng hung thủ là Đoạn Chỉ Ma...”

“Đoạn Chỉ Ma?”

“Tên ác nhân ấy là một truyền kỳ ở địa phương này. Hai chục năm trước y đã gây ra một loạt án mạng kỳ quái, nạn nhân toàn là nữ và đều bị chặt mất ngón tay trỏ.”

Sở Ca hỏi, “Lần này hung thủ cũng chặt ngón tay, thì rõ là Đoạn Chỉ Ma rồi, nhưng Khâu tiên sinh không cho là thế?”

“Phải! Vì có quá nhiều nghi vấn, dựa vào tình tiết chặt ngón tay thì chưa thể khẳng định, cần nghiên cứu kỹ các vết thương dẫn đến tử vong. Ta cho rằng, thủ pháp giết người lần này không giống như hai chục năm trước. Chẳng phải ta coi thường hai vị, nhưng dù không phải công việc danh giá thì khám nghiệm tử thi vẫn cứ là một nghề ra đầu ra đũa. Lão Khâu này không tự đề cao quá đáng, đôi mắt ta không bao giờ bỏ sót bất kỳ dấu vết nhỏ nào trên thi thể. Ví dụ, ba cái xác bị hủy hoại tàn bạo này chính là do hai nữ nhân kia ra tay.”

Sở Ca mỉm cười, “Khâu đại nhân có biết Tống Từ không?”

Lão Khâu ngạc nhiên, “Ta tuy cục mịch thật nhưng không phải hạng mù chữ. Người anh em định hỏi điệu nào? Niệm nô kiều hay Tây giang nguyệt?”

“Một người xưa tên là Tống Từ.”

Lão Khâu thầm nguyền rủa, rồi đáp, “Sao không nói hẳn ra? Ta mà lại không biết à? Ông ấy là cụ tổ của nghề ngỗ tác, ta thuộc lòng cả cuốn Tẩy oan tập lục [*] của ông ấy, có muốn nghe ta đọc không?”

(ct): * Ghi chép về việc rửa oan. Sách chuyên môn pháp y sớm nhất trên thế giới, ghi chép cách thức giải phẫu thân thể người, kiểm nghiệm thi thể, giám định các nguyên nhân cơ học gây tử vong... Sách thực tiễn hóa quan điểm của Tống Từ, sử dụng các phương pháp khoa học trong xử lý án mạng, có bằng chứng rõ ràng để khỏi dẫn đến oan sai. Sách đã được dịch ra các thứ tiếng phương Tây từ tận thế kỉ 15.

“Để hôm khác.” Sở Ca bắt đầu xem xét đánh giá ba cái xác đầu tiên xuất hiện bên hồ Chiêu Dương, chúng đều đang phân hủy.

Vân Lăng nói, “Năm xưa Tống Từ là ngỗ tác số một...”

“Không chỉ năm xưa, mà từ xưa đến nay ông ấy luôn là số một!” Lão Khâu xẵng giọng, như thể cho rằng Vân Lăng quá đỗi xấc xược.

“Vâng vâng, xưa nay đều là số một. Nhưng Khâu tiên sinh có biết, Tống Từ ít ra cũng từng khám nghiệm sai sáu thi thể liên quan đến sáu vụ án quan trọng, rốt cuộc, khiến bốn người phải chết oan?” Sở Ca lật sấp một cái xác.

“Toàn nghe đồn nhảm rồi phán láo!” Lão Khâu cũng hiểu, Sở Ca nhắc nhỏm đến Tống Từ, ngụ ý lão Khâu chỉ là ngỗ tác bình thường thì kiểu gì cũng sẽ mắc sai lầm. Lão chẳng thiêt phản bác, chỉ nhắc, “Kìa, người anh em động vào làm gì? Cẩn thận đấy!”

Sở Ca đang chăm chú nhìn một vết đen ở lưng cái xác, bỗng nói, “Đèn dầu!”

Lão Khâu cười nhạt, vẻ đắc ý, “Có biết vết đen đó là gì không?” Rồi lão chuẩn bị giảng giải kỹ thuật khám nghiệm của mình.

Vân Lăng cầm đèn đưa lại gần.

“Đúng nhỉ?” Sở Ca ngoảnh lại hỏi Vân Lăng chứ không trả lời lão Khâu.

Vân Lăng ghé mũi lại ngửi, “Phải. Tiếc rằng, ai đó đã xoa dầu chống phân hủy, xoa quá nhiều, tuy nhiên vẫn nhận ra đúng là Hận lôi độc chưởng.”

“Sao các người lại...” Trong hầm lạnh nhưng lão Khâu bỗng toát mồ hôi, lão dám cam đoan rằng trong hàng ngàn ngỗ tác, hầu như chỉ mình lão nhận ra vết đen mờ mờ sau lưng tử thi để suy luận đến Hận lôi độc chưởng, thế mà hai gã trai non choẹt này lại làm được điều đó! Hậu sinh khả úy, nhìn cơ sự này, e rằng về sau Khâu ngỗ tác lão luyện sẽ khó mà kiếm sống rồi!

Nhìn thấu nỗi lòng của lão, Vân Lăng mỉm cười, “Đại nhân đừng lo. Chúng tôi đương nhiên không có bản lĩnh phát giác độc chưởng, mà chỉ nghe đồn đại, và đã nghe nói về kết luận kỳ lạ của ông nên mới đến để xác nhận. Về kỹ năng khám nghiệm thì ngày nay chỉ có ông là hàng đầu.”

Nghe ca ngợi, lão Khâu đỏ mặt nhưng cũng mau chóng yên tâm lại, lão chỉ trách khéo, “Ai mà nhanh mồm nhanh miệng thế?” Dù lão thừa biết, các bổ khoái trẻ tuổi mà có chút men rượu vào thì một tấc đến trời!

Sở Ca nói, “Tài nghệ khám nghiệm tử thi của ông là đệ nhất, tiếc rằng ông lại không hiểu biết về nội lực võ công, nên không thể trở thành thần y truyền thế như Tống Từ.”

Lão Khâu lại nóng mặt, “Ý gì?”

“Theo ý ông, hung thủ giết người tàn độc, là hai nữ nhân. Tại sao?”

“Còn phải hỏi à?” Lão Khâu cười nhạt, “Xác hai nữ nhân xuất hiện ở khu rừng bên trái bờ hồ, nhìn trang phục và kiếm thì biết họ là đệ tử phái Nga Mi, không thể sai. Có cần ta kể một lượt về nguồn gốc sâu xa của Nga Mi và Hận lôi độc chưởng không?”

Sở Ca không đáp, chỉ áp bàn tay lên vết đen trên lưng cái xác, bất động.

Vân Lăng lặng lẽ nhìn Sở Ca. Khâu ngô tác sốt ruột hỏi, “người anh em phát công vận khí à?”

Vân Lăng khẽ nói, “Ông cứ nhìn cho kỹ!”

Sở Ca thở phào, nhấc bàn tay ra. Dưới ánh đèn, lão Khâu tròn mắt há miệng. Sở Ca đã vận nội lực tác động khiến vệt đen giãn rộng, rồi thành hình một bàn tay to chứ không nhỏ nhắn thon thả như tay nữ đệ tử Nga Mi. Một bàn tay nam giới.

Vân Lăng hỏi, “Phiền Khâu đại nhân kể tỉ mỉ lai lịch của Đoạn Chỉ Ma.”

Lát sau, cả ba trèo ra khỏi hầm ngầm chứa xác. Sở Ca vừa mở cửa thì một mũi kiếm chĩa ngay vào mặt.

“Lũ trộm to gan, dám lẻn vào khu vực quan trọng của nha môn!” Người cầm kiếm mặc trang phục bổ khoái, vóc dáng cao lớn, tuổi chừng hai mươi, trông khí khái nghiêm nghị.

Vân Lăng ló đầu ra, nói, “Chúng tôi đi cùng Khâu đại nhân, cũng coi như làm việc công!” Rồi kéo lão Khâu đến cửa, một mũi dao găm gí vào lưng viên ngỗ tác kỳ cựu.

Lão Khâu hết cách, đành xua tay nói, “A Kiệt... A Kiệt... đừng lo, hai vị này là bạn... giúp ta xem xét các thi thê’.”

A Kiệt nửa tin nửa ngờ, nhìn từ đầu đến chân Sở Ca và Vân Lăng, “Họ có nhận ra điều gì không?”

“Không. Nhưng... cũng có thể là tên Đoạn Chỉ Ma ra tay. Hẳn là mấy năm nay y đã học được Hận lôi độc chưởng.” Lão Khâu nói, chợt có cảm giác mũi dao gí vào lưng mạnh hơn, lão hiểu rằng mình nên ít lời. “Ngươi đứng chắn cửa thì bọn ta ra sao được?” Lão biết A Kiệt tuyệt đối không thể địch nổi hai tên thủy tặc này, nếu giao đấu thì mất mạng như chơi, nên lão không hô hoán, đành tạm thời cho qua.

A Kiệt ngẩn người, lùi sang bên nhường đường.

Sở Ca ra trước, lão Khâu và Vân Lăng theo sát đằng sau. Vân Lăng chắp tay chào A Kiệt, “Hân hạnh!” Nào ngờ gã bổ khoái trẻ tuổi tuốt kiếm đâm thẳng vào vai trái nàng. Vân Lăng lập tức lắc mình né ra.

Lão Khâu quát, “A Kiệt, đừng làm loạn, người mình cả đấy!”

A Kiệt đâm liền ba mũi kiếm, “Hắn rành rành là Vân Lăng, tội phạm bị truy nã, người mình sao được?” Nói đâu xa, mới hôm qua ở chỗ chủ nhà cho thuê, gã còn nhìn chăm chăm vào chân dung Vân Lăng đây thôi.

Thấy mình bị vạch trần, Vân Lăng không e dè nữa, vừa đánh mắt ra hiệu cho Sở Ca vừa vung Kim Ngân Hoa tấn công A Kiệt. Sở Ca hiểu ý, nhận thấy kiếm pháp của tiểu bổ khoái này tuy điêu luyện sắc bén nhưng kinh nghiệm chiến đấu vẫn non kém, rõ ràng Vân Lăng chẳng cần trợ lực, y bèn kéo theo lão Khâu rồi tung mình lao vút ra ngoài.