← Quay lại trang sách

Chương 15 Tây Thị[*]

Bắc Kinh.

Vào thành rồi, Vân Lăng dẫn Sở Ca và lão Khâu đến một quán trọ khang trang gần Sùng Văn Môn. Quán này quen Vân Lăng, nên lập tức sắp xếp hai phòng thượng hạng cho ba người. Vân Lăng đương nhiên ở riêng một phòng, Sở Ca và lão Khâu ở chung. Hai ngày qua, ngày đi, tối ngủ trọ, đều bố trí thế cả.

(ct): * Pháp trường thời Minh, ở phía Tây Bắc Kinh.

Lúc này Sở Ca đang ngồi trong quán trà ở Tây Thị, chén trà trên bàn đã nguội, tay cầm cuốn Trung nghĩa Thủy Hử truyện cúi đọc nhưng chẳng được mấy trang. Đường phố ngoài kia nhan nhản dân chúng chạy loạn, tay xách nách mang, nam nữ già trẻ dắt díu nhau đi vào cổng thành, trông ai cũng bụi bặm phờ phạc.

Có hai xe chở tù cũng đang tiến vào, người đánh xe và người áp giải đều mặc áo lửng nâu đi giày ống, nhìn qua biết ngay là sai dịch của Đông Xưởng. Tù nhân trên xe là nam giới, áo quần rách bươm, dù đi đường thiếu ngủ đói khát, nhưng vẫn có nét cứng cỏi cao ngạo. Chắc kẻ đó không nghĩ rằng một khi đã rơi vào tay Đông Xưởng thì dù là người thép cũng bị nhào nặn thành đám bùn nhão. Lúc này xe đang chầm chậm lăn qua cầu Cam Thạch. Cầu cách quán trà khoảng mươi trượng, nắng lấp lóa trên những phiến đá xám lát cầu. Nắng hắt chói đôi mắt Sở Ca, gợi lại bao ký ức buồn đau.

“Đang nhớ chuyện xưa à?” Vân Lăng ngồi xuống ghế bên cạnh từ lúc nào, rót thêm trà cho Sở Ca.

Chín năm trước, Viên đốc sư bị xử lăng trì ở cây cầu đá kia, chịu đựng trăm ngàn nhát đao kiếm, mỗi nhát là một lần thịt rơi máu chảy, không còn ra hình người. Dân chúng kinh thành chỉ biết ông là gian thần bán nước câu kết với giặc, đua nhau cắn rứt thịt ông. Còn Sở Ca không làm gì nổi, không thể làm gì.

“Vì huynh bị trói, không thể cướp pháp trường... Chứ ai cũng biết huynh dám liều một phen, Viên đốc sư và Thập bát phiêu biết, Đông Xưởng cũng biết.” Vân Lăng nhỏ nhẹ nói. Lúc này quanh bàn họ khá vắng vẻ, chỉ cần đừng lớn tiếng thì không sợ ai nghe thấy. Vân Lăng thở dài, rồi tiếp, “Trong ngục tối, Viên đốc sư nhờ người nhắn ra rằng phải can ngăn huynh đừng cướp pháp trường, nếu cứ liều lĩnh thì sẽ rơi vào thiên la địa võng của Đông Xưởng. Cho nên các huynh đệ thân thiết mới bỏ thuốc mê vào cơm canh của huynh, đợi huynh ngủ li bì thì trói lại. Thật ra họ đã cứu mạng huynh.”

Sở Ca lim dim mắt ngắm nghía Vân Lăng, “Làm sao muội biết? Khi đó muội bao nhiêu tuổi?”

Vân Lăng đỏ mặt, đưa tay lên che mắt Sở Ca, “Nhìn gì mà nhìn? Muội đã quyết định cùng huynh vào đại náo địa lao Đông Xưởng thì cũng phải tìm hiểu cho rõ con người huynh chứ.”

“Ta lại chẳng biết gì về cô gái sẽ cùng ta đại náo địa lao Đông Xưởng cả.”

Nhưng Vân Lăng không tiếp lời Sở Ca, chỉ nói khẽ, “Muội còn biết, Ngải Ngải là tiểu thư nhà Viên đốc sư!”

Sở Ca bóp chặt chén trà trong tay, cố kìm giữ sự sửng sốt, “Mong muội giữ bí mật cho!”

Viên đốc sư bị kết tội bán nước, thông đồng với giặc, bị xử tử, lẽ ra còn phải tru di cửu tộc, nhưng triều đình châm chước vì ông vốn là đại thần, hoàng thượng rộng lượng khoan hồng, tha chết cho thân thích nhà họ Viên, chỉ đày họ đi biên cương miền Nam.” Vân Lăng nhíu mày nhìn Sở Ca, “Vậy là họ vẫn được sống, tại sao huynh còn muốn cướp xe tù?”

Sở Ca nói, “Hoàng thượng buồn vui thất thường, đổi ý xoành xoạch mà. Hôm nay hắn cho ai đó Thượng Phương bảo kiếm để điều động binh mã cần vương, ngày mai lại hạ lệnh bắt người ta tống ngục ngay được. Ai dám đảm bảo nhà họ Viên thoát chết hôm nay vẫn sống sót ngày mai. Sớm muộn gì hoàng thượng cũng lật lọng thôi, vì muốn bảo vệ gia quyến họ Viên, ta đã cùng các huynh đệ Thập bát phiêu tổ chức mai phục bên sông...” Sở Ca thở dài, nhắc lại chuyện cũ thực không dễ dàng gì.

Vân Lăng nói, “Để đoán nhé, và các huynh lại trúng mai phục của Đông Xưởng!”

“Không hẳn như vậy. Bọn ta cũng lường trước chứ. Ngờ rằng Đông Xưởng sẽ dùng nhà họ Viên làm mồi nhử nên bọn ta chưa vội ra tay, im lìm bám theo xe tù liền mấy ngày, khi cả đoàn áp tù vượt sông Hoàng Hà, ta bèn chú ý xem động tác của người trên thuyền ra sao.

“Dân thạo sông nước thì trên thuyền cũng đứng ngồi vững vàng như trên mặt đất, nhưng lũ người này thì ngả nghiêng chới với, tức là khả năng bơi lặn non kém. Thập bát phiêu trải qua nhiều năm rèn luyện thủy chiến ở Liêu Đông, trong đó có bảy người là cao thủ bất kể giao tranh trên cạn hay dưới nước. Nếu đánh úp giữa sông, bọn ta sẽ cầm chắc phần thắng.

“Để có đủ nhân lực, bọn ta đã bỏ nhiều tiền thuê năm gã thủy tặc hỗ trợ, dùng ba thuyền nhỏ bao vây, một thuyền nhỏ khác tạm giấu dưới nước từ trước, khi cần thiết sẽ lôi lên. Lại bố trí một thuyền lớn đậu sẵn gần đó, chờ cứu được gia quyến Viên đốc sư thì sẽ chở đi ngay. Còn nhỡ xảy ra bất trắc thì sẽ phân tán họ lên các thuyền nhỏ.” Sở Ca lại thở dài thườn thượt.

Vân Lăng cau mày, “Sắp xếp như thế là khá chặt chẽ rồi, các huynh đều là kiện tướng thủy chiến, chắc chắn không hoảng loạn khi lâm trận.”

“Bọn ta tính được gần hết mọi tình huống, lại quên một điều là nội gián. Chắc chắn có kẻ đã ngầm báo tin cho Đông Xưởng, nên hôm đó khi bọn ta ra tay thì vấp phải cực nhiều cao thủ.” Sở Ca uống hết chén trà trên tay, “Hai bên chém giết tơi bời, bọn ta chỉ cứu được con gái út của Viên đốc sư. Dọc đường đã nhiều sợ hãi, rồi lại chứng kiến cảnh đầu rơi máu chảy, cô bé khiếp đảm khóc không thành tiếng. Kể từ đó không nói được nữa, chỉ phát âm ng... ng...”

Vân Lăng lắc đầu, “Và đặt tên cô bé là Ngải Ngải luôn? Huynh bừa bãi quá đấy!”

Sở Ca cười khổ sở, “Đâu, nó tự đặt tên cho mình!”

“Và cả biệt hiệu Độc Cô Dã nữa à?” Vân Lăng khẽ cười, “Thật là một thiếu nữ có suy nghĩ kỳ quái.”

“Đúng là suy nghĩ kỳ quái. Ta đưa nó đi Giang Nam ít lâu, rồi nghe theo ý nó, dừng chân ở hồ Động Đình. Hỏi nó tên là gì thì nó viết xuống bãi cát hai chữ Ngải Ngải. Tất nhiên ta không tin, vì ta đã nhiều lần nghe Viên đốc sư nói tên nó là A Liên. Khi được cứu, nó mới lên tám, đã học khá nhiều thơ văn. Về sau ẩn náu tại Họa Mi Cư, Tiểu Kiều lại mời đủ các danh nho nhã sĩ ở Nhạc Dương đến dạy bảo, cầm kỳ thư họa đều am hiểu. Ba chữ ‘Độc Cô Dã’ ký tên ở các bức thư họa cũng do ý thích của Ngải Ngải. Đôi lúc ta nghĩ rằng, trong cơ thể mảnh khảnh ấy là một trái tim hoang dã bất kham.” Sở Ca tủm tỉm cười.

Vân Lăng hơi sửng sốt, khi nói về Ngải Ngải, thái độ của Sở Ca rất giống cha nàng năm xưa khi nói với người ngoài về con gái mình.

“Ai đã tố giác với Đông Xưởng?” Vân Lăng tò mò hỏi, “Ngoài Thập bát phiêu thì chỉ còn năm tên thủy tặc đánh thuê.”

“Năm tên ấy chỉ biết là sẽ đi cướp thuyền chứ không hề biết là thuyền quan phủ chở tù nhân, lại có người của Đông Xưởng áp giải. Kế sách chỉ mình huynh đệ ta biết thôi.”

Vân Lăng “À” một tiếng, “Thế thì rõ rồi!”

“Chắc vậy. Nhưng đến nay, ta vẫn không xác định được là huynh đệ nào. Cũng kể từ đó, ta không dám liên lạc với Thập bát phiêu nữa.” Sở Ca nhắm mắt, yên lặng một lúc lại nói, “Mấy hôm nay muội đi sớm về khuya nhằm dò la địa lao của Đông Xưởng, đến giờ mới tìm gặp ta, chắc có việc quan trọng cần thương lượng? Ta đoán muội đã có cách đưa Khâu tiên sinh xuống hầm ngầm nhưng chưa thực sự tin chắc?”

Vân Lăng tủm tỉm, “Đúng là chưa chắc.”

Nàng chấm ngón trỏ vào nước trà rồi vẽ trên mặt bàn, “Địa lao của Đông Xưởng nằm trong một khoảnh sân mà bốn bề có nhà bao quanh, luôn có bốn sai dịch và một dịch trưởng canh gác. Cứ cách một canh giờ lại có một dịch trưởng dẫn quân đi kiểm tra một lượt. Trông cung cách, thấy rằng đám người này đều không phải hạng tầm thường. Nếu có chuyện gì thì một dịch trưởng và tám sai dịch ở nhà phía Đông sẽ chạy ra ngay. Dưới địa lao có bao nhiêu sai dịch, thì khó đoán, thỉnh thoảng chúng lại đổi gác, mỗi lần ít nhất là năm tên. Đêm cũng như ngày, canh gác cực kỳ nghiêm ngặt.”

Sở Ca hỏi, “Có nhìn thấy địa huyệt giữ xác không?”

“Cửa vào địa huyệt chỉ cách cửa vào địa lao vài trượng, muội còn nhìn thấy lúc chúng khiêng xác vào trong. Có lính canh hay không thì chưa rõ. Địa huyệt chất băng đá quanh năm nên lạnh cóng. Thật ra, địa lao đã được canh phòng thì có lẽ địa huyệt không cần canh giữ nữa. Huynh xem, thông tin như thế đã tạm được chưa?”

Sở Ca gật đầu, “Khi đối đầu với Đông Xưởng mà cảm thấy có phần thấp thỏm, thì sẽ càng thêm phần thắng. Những người quá tự tin đều đã ôm hận xuống hoàng tuyền cả rồi.”

Vân Lăng gật gù, “Đông Xưởng lắm mưu nhiều kế, làm việc chắc chắn, nay đi ngàn dặm xa đem xác Phượng Trung Long về, chắc phải có quỷ kế?”

“Phượng Trung Long viết thư cho muội nói rằng tìm thấy hắn ta thì sẽ tìm thấy kho báu Bá Nhan. Mẩu tin này liệu có rơi vào tay Đông Xưởng không? Bọn họ gấp rút đem xác Phượng Trung Long về, một là để tìm tung tích linh kỳ đại hãn trên người hắn, hai là khám nghiệm tử thi để điều tra ra danh tính hung thủ, đồng thời chờ những kẻ như chúng ta lò dò tìm đến thì bắt luôn.” Sở Ca trầm ngâm phân tích, “Dù đã biết họ canh gác cẩn mật, thì đấy vẫn chỉ là bề ngoài. Thực chất chưa tỏ mà cứ dẫn xác vào thì khó lòng đảm bảo không gặp nguy hiểm.”

Kế hoạch của Vân Lăng là điệu hổ ly sơn. Sở Ca đánh vào địa lao Đông Xưởng giả vờ cướp ngục, dụ lính canh tản ra, sau đó Vân Lăng sẽ dẫn lão Khâu vào địa huyệt, rồi lại chạy sang địa lao hỗ trợ Sở Ca, để lão Khâu có đủ thời gian khám nghiệm tử thi. Giờ nghe Sở Ca nói ra mối lo đối với Đông Xưởng, nàng cũng hiểu rằng nếu đánh thẳng vào địa lao thì sẽ gặp mai phục. Ngẫm nghĩ một lát, Vân Lăng hỏi, “Huynh có cao kiến gì?”

“Điệu hổ ly sơn.”

Vân Lăng ngớ ra, bật cười, “Sao lại thế...”

“Nhưng dùng cách thức khác...” Sở Ca hạ thấp giọng, “Mấy hôm nay ta ngồi đây uống trà không chỉ vì hoài niệm chuyện xưa, ta cũng quan sát các hạng người ra vào thành nữa. Liền mấy ngày đều có xe tù về. Hôm qua ba xe, hôm nay hai xe, mỗi xe nhốt bảy, tám người. Các tù nhân đều không phải hạng tầm thường, dù ăn mặc rách rưới nhưng trông ai cũng sắc sảo, nhìn là biết con nhà võ, chân không giày, cơ bắp nổi gân xanh...”

“Là các cao thủ khinh công!”

“Đúng thế! Nếu chỉ một xe tù chở cao thủ khinh công thì coi như tình cờ, nhưng một loạt xe tù đều chở cao thủ khinh công thì thật là kỳ lạ! Trong đó có vài người xăm mình, hình hổ báo long xà... và một chữ ‘Sấm’ nữa.”

“Ồ!” Vân Lăng kinh ngạc.

Sở Ca gật đầu, “Nghĩa quân của Lý Sấm chiêu mộ nhiều cao thủ võ lâm, mấy năm trước họ bại trận ở Đồng Quan, rất ít người tử thương, cũng chỉ có vài người bị bắt sống. Gần đây không nghe nói quân triều đình và nghĩa quân giao tranh với nhau, mà lại có nhiều cao thủ bị bắt thế này thì vô lý thật.”

Vân Lăng ngẫm nghĩ rồi nói, “Nghe nói, Lý Sấm binh mã ô hợp nhưng có nhiều mưu sĩ giỏi, thạo dùng kế, sau thất bại ở Đồng Quan, binh mã phân tán trong núi Thương Lạc. Mấy tháng trước Trương Hiến Trung ra đầu hàng nhưng rồi lại làm phản. Nghe nói Lý Sấm cũng đã xuống núi. Hay là họ đang có kế hoạch lớn nào đó?”

Sở Ca quan sát Vân Lăng. Tại sao một cô gái lại thông tỏ tình hình giang hồ và chính sự chiến cuộc thế này? “Nếu muội không có việc gì gấp, thì cùng đến quán rượu gần cổng thành ngồi một lát, xem xem có nhân sĩ võ lâm nào không?”

Vào thời loạn lạc, không ít gia đình lo xa, cho con em luyện võ, thậm chí gia nhập các môn phái, rèn luyện bản lĩnh để ứng phó khi cần thiết. Kinh thành đương nhiên tập trung đông đảo dân võ biền, võ tướng đã đành, ngay các quan văn cũng biết dăm ba chiêu thức. Chưa kể hàng vạn binh mã, đề kỵ Cẩm Y Vệ và sai dịch của Đông Xưởng. Cho nên, dù ngoài phố có một số nhân sĩ võ lâm thì cũng không gây chú ý.

Tuy nhiên, có một nhóm người khiến Sở Ca thầm kinh ngạc, mắt ai nấy sáng quắc, huyệt thái dương hơi gồ lên tỏ rõ là cao thủ nội công. Trong đó có một người gầy đét, trông như bộ xương mặc quần áo, tay cầm cương nổi gân xanh chằng chịt, đôi mắt sáng quắc. Sở Ca không biết mặt người ấy nhưng nhận ra thân hình và hai bàn tay. Con người ta có thể chỉnh sửa khuôn mặt, hóa trang thậm chí đeo mặt nạ, khiến người bình thường không nhận ra, thân hình cũng đổi khác bằng cách mặc thêm quần áo, gầy biến thành béo. Nhưng bàn tay và ánh mắt thì không thể chỉnh sửa.

Mấy năm trước Sở Ca từng gặp người này, cả hai cùng định cướp một thuyền buôn và đã giao đấu với nhau trên sông Hoài. Sở Ca thua về nội lực nhưng nhờ nhuyễn kiếm linh hoạt và tài bơi lặn, nên hai bên coi như ngang sức. Người này là Tô Vong Niên của phái Võ Đang, cướp thuyền nhằm kiếm lương thực cho nghĩa quân nông dân. Cuối cùng cả hai thỏa thuận, cùng cướp thuyền lương thực của nha môn rồi chia nhau, Sở Ca hưởng một phần năm.

Đánh nhau sứt đầu mẻ trán mới thành thân quen. Hai người hành động ăn ý, cướp thuyền, áp tải và chiến đấu với quan binh. Xong xuôi, họ cùng uống một chầu thoải mái rồi mỗi người đi một ngả. Cho đến hôm nay mới tái ngộ ở kinh thành. Nói đúng hơn là Sở Ca nhìn thấy người ấy.

Sở Ca và Vân Lăng đang ở quán trà bên hông cổng thành, ngồi trong một gian riêng trên gác để tiện quan sát dòng người ra vào.

Vân Lăng thắc mắc, “Lý Sấm định đánh kinh thành thật, nhưng lẽ nào chỉ trông vào mấy người này và những người như đói ăn trên xe tù? Lực lượng phòng vệ kinh đô ít ra cũng trên năm vạn...”

Sở Ca mỉm cười, “Nếu để cho người ngoài nhận ra kế sách thì họ thất bại là cái chắc! Khó mà biết những người này đến kinh đô để làm gì, nhưng chắc chắn phải liên quan đến các xe tù kia. Với chúng ta, sự xuất hiện của họ và các xe tù là tin tốt lành.”

Vân Lăng bỗng hiểu ra, “Họ đến là để gây rắc rối cho Đông Xưởng.”

“Chưa chắc. Chúng ta cần theo sát diễn biến để dễ bề hành động.”

Vân Lăng cười, “Chúng ta điệu hổ ly sơn đã đành, lại còn mượn gió bẻ măng! Huynh chờ một chút.” Nàng đặt ngón tay lên môi, khẽ “Suỵt”, rồi đưa hai tay lên ra hiệu, “Đang có người theo dõi họ rồi.”

Sở Ca toan hỏi “Này, cử chỉ đó là sao?” thì sau lưng vang lên giọng nói lạnh tanh, “Đạo tặc to gan, dám mò đến kinh thành làm càn! Bắt lấy hắn!”

Nghe chưa dứt lời, Vân Lăng đã thò tay vào túi gấm lấy ra Kim Ngân Hoa, tay kia nắm chặt hai hạt huyền thiết châu, người xoay nửa vòng. Kẻ vừa hô là một nam nhân gầy khô, tuổi ngoại tứ tuần, tay cầm đao, đầu đội mũ cài lông vũ, mặc áo gấm đi giày ống đen, là trang phục của hiệu úy Cẩm Y Vệ!

“Dư huynh, đừng đùa chứ!” Sở Ca đứng dậy, chắn giữa Vân Lăng và viên hiệu úy. “Vị này là Dư Hâm Đồng, nghĩa huynh của ta. Còn đây là...” Sở Ca nhìn Vân Lăng, cười tinh quái, “Nghĩa đệ Vân Lăng, vừa mới kết giao.”

Dư Hâm Đồng chắp tay thi lễ, “Ta là nghĩa huynh của Sở Ca, đệ là nghĩa đệ của y, vậy chúng ta cũng là huynh đệ!” Thấy Vân Lăng cau mày, vẫn có phần cảnh giác, Dư Hâm Đồng bèn cười nói, “Đệ không nhận ra Sở Ca chơi với cả quan lẫn phỉ nhỉ. Thật ra hai bên vốn là một, năm xưa Thái Tổ xông pha gây dựng giang sơn, vốn cũng là phỉ mà thôi.”

Vân Lăng phì cười, “Nói câu này là mắc tội chết đấy! Còn gì là Cẩm Y Vệ nữa?”

Sở Ca hỏi ngay, “Việc đệ nhờ...”

“Đã chuẩn bị đủ cả rồi. Ta sợ đệ đưa nhiều người đến, đi lại nghênh ngang, sẽ bị người triều đình phát hiện, nên tạm cất ở quán đệ trọ. Mà, cùng phòng đệ có một lão già béo nứt, là bạn đồng hành với hai người à?” Dư Hâm Đồng nói giọng Bắc pha giọng Nam.

“Đồng hành nhưng không đồng tâm.” Sở Ca đáp, “Nhưng không sao, lão ấy là người thật thà.”

Vân Lăng chưa nguôi thắc mắc về Dư Hâm Đồng, lại hỏi, “Còn hai huynh thì không đồng hành nhưng lại đồng tâm? Dư đại ca ở Tào mà lòng ở Hán à?”

Dư Hâm Đồng sửng sốt, rồi cười vang, “Xem ra đã có người vạch trần ta rồi đây!”

Vân Lăng lạnh lùng nói, “Còn chối! Lòng huynh theo Viên đốc sư.”

Dư Hâm Đồng sầm mặt, bất giác đưa tay sờ chuôi đao, liếc nhìn Sở Ca rồi nghiêm giọng hỏi, “Đệ đã nói những gì với tên này?”

Không đợi Sở Ca trả lời, Vân Lăng đáp luôn, “Sở huynh không nói gì hết. Đều do đệ suy đoán thôi. Hiệu úy đề kỵ Cẩm Y Vệ, phần lớn là người kinh thành, dù có nguồn gốc làm việc ở các tỉnh ngoài, thì thường vẫn là người phương Bắc. Dư đại ca đã chịu khó luyện giọng miền Bắc, nhưng nghe ra vẫn còn âm sắc miền Nam. Viên đốc sư là người Quảng Đông, từng làm tri huyện ở Phúc Kiến, nghe đâu cũng nói giọng Bắc pha giọng Nam. Trong các gia tướng thân tín của ông, có nhiều nghĩa sĩ miền Nam quê Quảng Đông, Phúc Kiến đi theo ông đến Liêu Đông. Huynh là Cẩm Y Vệ nhưng không bắt tên thủy tặc họ Sở này, có nghĩa tình, lại có chất giọng miền Nam, thì đệ không thể không liên tưởng đến Viên đốc sư.”

Dư Hâm Đồng ngạc nhiên, rồi cười rộ lên, “Đệ nhặt đâu ra tiểu tử tinh quái này thế?”

Sở Ca lắc đầu, “Đó là một câu chuyện dài và buồn, không tiện nói ra.” Vân Lăng giẫm mạnh vào chân Sở Ca. Sở Ca hỏi, “Chắc Cẩm Y Vệ phải biết tên cướp khét tiếng Vân Lăng đấy nhỉ?”

“Đề kỵ tất nhiên phải biết, còn đám hiệu úy chúng ta thì chỉ ăn no ngủ kỹ mà thôi... nhưng ta vẫn luôn quan tâm đến tiền đồ của đệ, đương nhiên cũng ngưỡng mộ đại danh Vân Lăng.” Dư Hâm Đồng nhìn ánh mắt dò hỏi của Sở Ca, rồi tiếp tục, “Nếu đệ tin tiểu đệ này thì cứ nói thẳng thắn, để khỏi phải e ngại.”

Sở Ca nhìn Vân Lăng, “Đệ đoán đúng, Dư đại ca là một gia tướng của Viên đốc sư. Năm xưa Viên đốc sư bị giết oan, xử lăng trì, bị xẻo hàng trăm nhát đao, rồi phơi thây ở Tây Thị, thủ cấp treo trên cây sào để dân chúng nhổ nước bọt. Ban đêm vẫn có vài đề kỵ Cẩm Y Vệ canh gác. Dư đại ca và hai người nữa trong Thập bát phiêu đã phối hợp, dụ chúng rời vị trí, lấy được thủ cấp Viên đốc sư, sau đó tìm chỗ bí mật ở kinh thành để chôn cất. Kể từ đó Dư đại ca nhận trách nhiệm suốt đời canh gác mộ Viên đốc sư.”

Dư Hâm Đồng thở dài, “Không chỉ ta, mà đời con đời cháu ta sẽ mãi mãi canh giữ mộ của ngài.”

“Dư đại ca trung nghĩa vô song, đáng kính phục. Nhưng... tại sao đại ca lại vào Cẩm Y Vệ?”

Dư Hâm Đồng than thở, “Ta vốn là con nhà võ, gắn liền với côn kiếm đao thương, chẳng biết làm gì khác. Muốn tồn tại ở kinh thành và nuôi gia đình, cần phải có công việc ổn định lâu dài. Ta cũng đã thử làm vài việc nhưng rốt cuộc vẫn phải trở lại nghề cũ.”

Sở Ca nói, “Dư đại ca võ công cao cường, thi vào Cẩm Y Vệ thì thừa sức. Cũng may, Dư đại ca là gia tướng của Viên đốc sư nhưng không ai hay biết. Vào Cẩm Y Vệ cũng có cái lợi, thuận tiện hỗ trợ bọn ta ra vào kinh thành.”

“Ví như giúp các vị thu xếp bố trí binh khí chứ gì?” Vân Lăng rất không hài lòng. Sở Ca rõ ràng nhận lời giúp mình đột nhập địa huyệt Đông Xưởng, nhưng lại tiện tay làm việc riêng.

Sở Ca mỉm cười, “Các vị? Các vị chính là chúng ta! Dư huynh giúp chuẩn bị phương tiện, là để dùng vào việc đột nhập địa huyệt.”

Vân Lăng cả mừng, nhưng ngoài mặt vờ giận, “Lúc trước đã bàn bạc rằng đệ phụ trách sắp đặt việc ra vào địa huyệt kia mà?”

Đoán rằng Vân Lăng muốn thế hiện trước mặt Dư Hâm Đồng, Sở Ca chỉ cười trừ, “Đúng thế. Nhưng địa lao Đông Xưởng là chốn hiểm ác, chuẩn bị kỹ lưỡng đến đâu cũng không thừa.” Y lại hỏi Dư Hâm Đồng, “Gần đây Đông Xưởng bắt được một số thuộc hạ của Lý Sấm, đều là các cao thủ nội công, huynh có nghe nói không?”

“Đâu chỉ là nghe nói!” Dư Hâm Đồng đứng lên, “Già nửa số đó giam trong ngục Cẩm Y Vệ! Những tù nhân này bị đưa đến Đông Xưởng để thẩm vấn và thụ hình, nhưng nhà ngục của Đông Xưởng hơi chật, thẩm vấn xong thì giải sang ngục Cẩm Y Vệ. Nhắc đến Cẩm Y Vệ, có khi ta phải trở về thôi, kẻo mang tiếng trong giờ làm đi chơi.”

Đợi Dư Hâm Đồng khuất dạng phía cầu thang, Vân Lăng cau mày, “Đã nhận muội là nghĩa đệ thì cuộc vui tối nay nhớ dẫn ‘đệ’ đi cùng nhé.”

Sở Ca hơi biến sắc, “Tối nay có cuộc vui gì? Ta đi lầu xanh ấy mà.”

Vân Lăng đưa mắt lườm y, “Lầu xanh có tên là Tô Vong Niên hả?”

Sở Ca không giấu được, đành gật đầu, “Họ bám theo xe tù của Đông Xưởng đến kinh thành. Chưa biết để cướp ngục hay có ý đồ nào khác, dù sao cũng cần tìm hiểu cặn kẽ để không xảy ra rắc rối, làm hỏng việc khám nghiệm tử thi của chúng ta. Con người Tô Vong Niên cực kỳ thận trọng và đa nghi, hẳn sẽ cảnh giác khi mới gặp muội lần đầu. Muội đi theo ta cũng được, nhưng mọi giao thiệp cứ để ta phụ trách. Nhé?”

Sở Ca rất muốn hỏi thêm, xem ai do thám mọi chuyện giúp Vân Lăng, nhưng cuối cùng y nén lại.

Mấy năm nay đại quân Mãn Thanh đã nhiều lần tiến đánh kinh thành, các cổng thành đều được canh gác cẩn thận, trời chưa tối đã đóng chặt cho chắc ăn. Hai người ra khỏi thành khi trời còn sáng, vào một lán nhỏ gần quán trọ của bọn Tô Vong Niên để ăn tối, sau đó nấp bên ngoài rất lâu, đến tận khi tiếng thanh la giới nghiêm vang lên.

Sau nửa canh giờ, đường phố chỉ còn màn đêm, hơn chục bóng người chui ra từ mấy ô cửa sổ quán trọ rồi chạy như bay về phía Nam, thân pháp tỏ rõ là các cao thủ khinh công, người cao gầy trong bọn chắc là Tô Vong Niên. Họ đi đường tắt, ngõ hẹp, thỉnh thoảng nhảy lên mái nhà nhằm tránh lính tuần tra. Cuối cùng họ chạy vào một bãi tha ma giữa rừng tùng bách.

Sở Ca và Vân Lăng phi thân theo, nấp sau một thân cây. Bãi tha ma tối om om, không ai thắp đuốc, chỉ thấy lờ mờ bốn năm chục người, rồi một giọng sắc nhọn vang lên, “Các vị đến muộn đấy!”

Một giọng khác nói, “Tô thống lĩnh, Lý tướng quân, Cao tướng quân! Thuộc hạ đã kiểm tra, quanh đây không có kẻ khả nghi. Quan binh tuần tra các đường phố bên ngoài vẫn đi theo tuyến cũ như mấy đêm trước. Chúng ta cứ việc đốt đuốc, không ngại gì.”

Đuốc lần lượt cháy sáng, soi rõ một Tô Vong Niên gầy nhẳng như quỷ, đứng gần ông ta là một thiếu niên mắt tròn mặt vuông và một thanh niên mập lùn. Xem ra là chỉ huy của cả đám đông đêm nay.

Thiếu niên mắt tròn nói, chính là giọng sắc nhọn lúc nãy, “Mấy hôm nay bị Đông Xưởng tra tấn, bức cung, chúng ta lại tổn thất vài nhân thủ. Không thể chờ thêm được nữa. Tô thống lĩnh đáng lẽ nên có mặt từ hôm qua, sao lại đến muộn thế này?”

Tô Vong Niên vẫn đứng im, như thể không nghe thấy. Một lát mới cất cao giọng, “Tiếu Triệu, ngươi bảo là đã kiểm tra xung quanh, có kỹ không đấy?”

Một người trong đám đông đáp, “Kỹ rồi. Có chuyện gì sao?”

Vân Lăng bỗng thấy cánh tay mình bị giật mạnh. Sở Ca nói nhỏ, “Hiện thân đi!” Vân Lăng lập tức hiểu ra, Tô Vong Niên hỏi câu đó tức là đã biết có kẻ nghe trộm. Nhưng chưa rõ là thù hay bạn, nên rào đón để cho hai người cơ hội lộ diện. Sở Ca nói đúng, con người này quả là thận trọng.

Hai người nhảy vọt ra. Dưới ánh đuốc sáng lòa, các thuộc hạ của Lý Sấm đều giương binh khí, gươm đao loang loáng.

Nhận ra Sở Ca, Tô Vong Niên giơ tay ngăn sát khí đang dâng lên, “Sở lão đệ cũng đến kinh thành làm ăn à?”

Sở Ca mỉm cười, “Đâu có! Ban ngày trên phố, tôi nhìn thấy các vị, định bước đến chào hỏi nhưng lại e nhiều người phức tạp, nên mới chọn giờ này cho thanh tĩnh. Không ngờ lại gặp nhiều người hơn!”

Thiếu niên được gọi là Lý tướng quân gay gắt nói, “Tô thống lĩnh! Tên này là ai? Hành động của chúng ta ưu tiên bí mật, nên dẹp bạn hữu sang một bên mới phải!”

Tô Vong Niên lạnh lùng nói, “Con thuyền chở bảy trăm tấm vải, hai ngàn cân gạo và hơn một vạn lạng vàng bạc mà mạt tướng tấn công bốn năm trước, nếu không nhờ người anh em này trợ giúp thì e đã không lấy được. Đây là thủy tặc hàng đầu giang hồ, đại danh Sở Ca. Chắc không phải hôm nay các vị mới nghe nói?”

Vân Lăng cười, “Khen y hàng đầu, thì ta là gì đây?”

Sở Ca đẩy Vân Lăng một cái, “Bây giờ không phải lúc phô trương hão!”

Tô Vong Niên nhìn nhanh Vân Lăng, thấy túi gấm nàng đeo sau lưng, liền chắp hai tay, “Thì ra là Vân Lăng, tên tuổi không thua kém Sở Ca. Hôm nay mới gặp, thất lễ thất lễ!” Ông ta trỏ thiếu niên mắt tròn, “Đây là tướng quân Lý Quá.” Rồi lại trỏ thanh niên mập lùn, “Vị này là tướng quân Cao Nhất Công.”

Sở Ca và Vân Lăng đều đã nghe nói đến hai cái tên này, không khỏi ngạc nhiên. Lý Quá là cháu của Lý Tự Thành, Cao Nhất Công là em vợ Lý Tự Thành, cả hai đều là tâm phúc của ông ta. Việc họ đích thân đến kinh đô chứng tỏ hành động lần này rất quan trọng. Lý Quá không chào hỏi, chỉ cất tiếng oang oang, “Đang thời loạn, bốn năm cũng đủ để thế sự xoay vần, toán phản vương từng kề vai sát cánh cùng Sấm vương khởi nghĩa từ những ngày đầu, bị triều đình trấn áp dữ dội còn đầu hàng rồi làm phản, sau đó lại đầu hàng. Bọn họ chỉ là quân vụ lợi, gặp cám dỗ thì sẽ thế nào? Cho nên hai người này ‘ngẫu nhiên’ trông thấy Tô thống lĩnh đã đáng nghi, lại còn bám theo đến tận đây, vậy là có ý đồ gì?”

“Lý tướng quân cả nghĩ rồi!” Sở Ca trịnh trọng cúi chào, “Lâu nay khắp chốn rối ren, dân chúng khốn đốn, kẻ làm đạo tặc cũng gian nan khổ sở, làm ăn ở đường thủy không dễ, cho nên hai chúng tôi mới rủ nhau về Bắc Kinh tìm kế sinh nhai. Không ngờ gặp lại người quen cũ bèn mạo muội làm phiền. Dù các vị làm việc gì chúng tôi cũng xin dốc sức hỗ trợ, mọi thu hoạch đều gửi lại nghĩa quân của Sấm vương, chúng tôi chỉ xin bát canh mà thôi.”

Tô Vong Niên đưa ngón trỏ và ngón giữa lên gãi má, “Đa tạ thiện chí của Sở lão đệ. Có điều, chúng ta về kinh lần này không nhằm cướp của, dù hai vị nhiệt tình giúp sức thì cũng không có gì để chiêu đãi, mà còn khiến hai vị phải mạo hiểm.”

Sở Ca tỏ ra bứt rứt, gãi tai trái. Vân Lăng bỗng nói, “Chắc các vị đến để giải cứu đám hảo hán nghĩa quân bị bắt chứ gì? Việc này, chúng tôi cũng giúp được.”

Sở Ca thầm nghĩ “Gay rồi”. Quả nhiên, đám đông đứng xung quanh lại lao nhao đao kiếm, lần này ngay Tô Vong Niên cũng không ngăn họ, còn trầm giọng hỏi, “Bám dai như đỉa, hai người muốn gì? Hai người tự nguyện đến, hay do ai sai khiến?” Ông ta giương ngón cái, ngón trỏ và ngón út lên, ra hiệu cho các thuộc hạ sẵn sàng.

Cao Nhất Công từ nãy vẫn im lặng, bây giờ lạnh lùng hỏi, “Đông Xưởng, hay Cẩm Y Vệ?”

Sở Ca rút nhuyễn kiếm ra ném xuống đất, xòe hai bàn tay, “Tôi xưa nay hành động một mình, Vân đệ cũng vậy, không nghe ai sai khiến, cũng không nhằm trút giận giùm ai. Tôi hạ vũ khí nhằm thể hiện thành ý.”

Vân Lăng cũng đành buông túi gấm xuống bên chân, càu nhàu, “Vũ khí và huyền thiết châu của ta ở cả trong này.”

Cao Nhất Công gật đâu, “Tốt! Hai vị quả nhiên đều là những người lanh lẹ.” Rồi nhìn Tô Vong Niên. Tô Vong Niên cũng gật đầu, phất tay ra hiệu, rồi bất chợt quát to, “Bắt lấy chúng!” Ngay tức khắc, tám bóng đen chạy lên vây chặt Sở Ca và Vân Lăng.

Tô Vong Niên nói, “Đây là các đệ tử Võ Đang, thành thạo Huyền vũ lưỡng nghi trận của bản môn, chưa từng thất thủ. Hai vị có muốn thử chơi không?”

Vân Lăng kêu lên, “Quá vô lý! Dù chơi, thì cũng phải đến chốn làng chơi chứ sao lại ở bãi tha ma trong rừng sâu thế này?”

Tám gã kia tiến lại rồi tung quyền cước, di chuyển tít mù, xoay liền mấy vòng. Sở Ca và Vân Lăng mải chống trả, không kịp kêu ca gì nữa. Nhưng rồi Vân Lăng vẫn lớn tiếng, “Đây... mà là Huyền vũ lưỡng nghi trận? Phái Võ Đang các người chạy trận thường chậm rãi, chứ sao lại nhanh thế này?”

Tô Vong Niên cười nhạt, “Khi giao đấu với các cao thủ, nghiên cứu võ học, dùng hình tượng bát quái viên mãn để đối kháng vẹn toàn. Nhưng sau khi gia nhập nghĩa quân của Sấm vương, chúng ta dùng trận pháp này để ứng chiến. Chiến trường ác liệt, gươm đao cung tên bốn bề bủa vây, nếu cứ giữ phong thái chậm rãi thì e thân xác đã sớm về nơi tiên cảnh. Cho nên...” Ông ta bỗng tung mình nhảy vào cuộc chiến, miệng vẫn nói rành mạch, “Trận pháp này không chỉ nhanh mà còn phải có thêm người!” Tô Vong Niên hạ xuống sau lưng Vân Lăng, phóng tay điểm vào bả vai nàng. Vân Lăng kinh hãi, không kịp né tránh. Tay phải tê dại. Tiếp đó hai vai bị vít chặt, một sợi xích sắt choàng lấy trói nghiến nửa người trên. Vân Lăng cố giãy giụa thì lại bị điểm thêm mấy huyệt nữa, toàn thân cứng đơ. Trong ánh lửa mờ nhạt, nàng buồn bã đưa mắt tìm Sở Ca. Tình hình y còn bi đát hơn, có đến mấy sợi xích sắt trói gô. Cả hai bị lôi đến bên gốc cây bách, ngoài xích sắt, đối phương còn dùng thêm hai sợi dây thừng to trói lại cho chặt.

Tô Vong Niên bước đến trước mặt họ, “Đành đắc tội với Sở lão đệ. Đêm nay chúng ta bàn việc, tìm mãi mới được chốn yên tĩnh này, không thể chuyển đi đâu khác. Hai vị cố ý không tránh đi, nên chúng ta đành dùng hạ sách vậy.”

Một người khác bước đến cầm túi gấm của Vân Lăng lên, lấy Kim Ngân Hoa ra. Mũi nhọn sắc loang loáng phản chiếu ánh trăng lao về phía Vân Lăng.

Sở Ca quát, “Dừng lại!”

Binh khí nổi tiếng của Vân Lăng khựng lại giữa chừng, như thể tiếng quát của Sở Ca phát sinh công hiệu vậy, thật ra là Tô Vong Niên đưa hai ngón tay kẹp chặt lưỡi kiếm. “Triệu đệ, ai cho đệ giết họ?”

Lý Quá đứng cách đó không xa, chen vào, “Định giữ lại để chúng đi báo quan à?”

Tô Vong Niên đáp, “Chịu ơn nhỏ cũng phải báo đáp thỏa đáng. Sở lão đệ từng trợ giúp nghĩa quân chúng ta, cũng được coi là đồng đạo võ lâm. Chúng ta hạ sát lúc họ không thể chống trả thì đâu còn chữ ‘nghĩa’ của nghĩa quân Sấm vương nữa?”

Lý Quá cười nhạt, “Nói hay đấy. Mấy hôm trước các người đi vòng đến miếu thổ địa Giang Kinh, đem hai bổ khoái đi nuôi chó hoang, thì cũng là ‘nghĩa’ hay sao?”

Tô Vong Niên thầm kinh ngạc, hiểu rằng trong các đệ tử Võ Đang có tai mắt của Lý Quá, đành biện bạch, “Bổ khoái làm việc cho triều đình, đúng là kẻ địch. Hai vị này là lục lâm, cũng chống đối triều đình như chúng ta, thì họ là bạn. Tại hạ dù sao cũng biết phân biệt phải trái.”

“Tranh chấp kiểu này, chỉ e đến lúc trời sáng cũng không bàn việc được.” Cao Nhất Công nói, “Ta nên làm rõ kế hoạch ngày mai đã, rồi hãy tính xem nên xử lý bọn chúng ra sao. Tô thống lĩnh không muốn chúng nghe hết chuyện đấy chứ?”

“Đương nhiên.” Tô Vong Niên bước đến, nói nhỏ “Thứ lỗi”, rồi điểm vào một loạt huyệt vị trên cổ tay Sở Ca và Vân Lăng. Hai người gục đầu xuống, chìm vào hôn mê.

“Hai vị ngủ ngon đấy!” Một giọng nói vô cảm, rồi một gáo nước lạnh cóng tạt vào đánh thức Vân Lăng. Nàng run bắn, mở mắt ra. Hơn chục người lố nhố đứng trước mặt họ, đều mặc áo nâu đội mũ cao, là sai dịch của Đông Xưởng.