Chương 17 Lao ngục
Địa lao Đông Xưởng.
Đợi tiếng bước chân xa dần, Vân Lăng hỏi Sở Ca,
“Huynh thấy rồi đấy, địa lao Đông Xưởng được canh phòng hết sức nghiêm ngặt. Huynh nghĩ sẽ thành công mấy phần?”
Ngoài kia là cửa nhà lao với lưới sắt thô, dày, bưng kín một buồng giam nhỏ rộng hơn một trượng. Trong buồng giam, bọn Tô Vong Niên và các thuộc hạ của Lý Sấm được “ban ơn” đeo xích sắt to nặng, chân còn bị cùm bằng xích có khóa.
Sở Ca chật vật đứng lên, nhích đến bên cửa sắt nhà lao, nhìn hành lang âm u trống vắng. “Muội thử nói xem, liệu có bao nhiêu người già sắp chết đến nơi mà vẫn hiên ngang nói rằng, có biết ta đây từng ngồi tù Đông Xưởng không?”
Vân Lăng nói, “Giá mà tay chân không bị xiềng xích, muội sẽ tặng huynh mấy viên huyền thiết châu cho cái hào khí ấy xẹp bớt đi.”
Sở Ca khẽ thở dài, “Giờ hối hận, e rằng đã muộn.”
Hôm qua Sở Ca định một mình đi vào chốn hiểm nguy này, Vân Lăng không bằng lòng. Sở Ca nói đây không những là “diệu kế” mà còn là con đường tắt duy nhất để đột nhập địa lao Đông Xưởng. Vân Lăng suy nghĩ hồi lâu, rồi quyết định cả hai cùng đi. Vào chốn hang hùm, có đồng đội phối hợp vẫn hơn.
“Muội không nói là hối hận. Muội chỉ uất vì đã để lũ rác rưởi Đông Xưởng tóm cổ quá dễ dàng.”
Sở Ca nhìn ra ngoài song sắt, xác định rõ không có bóng ai, bèn khẽ nói, “Nên nhìn nhận theo hướng lạc quan, chúng ta đã đến gần địa lao mà chẳng tốn mấy sức lực, đúng chứ?”
Vân Lăng vỡ lẽ, “Chúng ta bị thuộc hạ của Lý Sấm khống chế, đây là diệu kế của huynh phải không? Không phải sai dịch Đông Xưởng tình cờ tìm thấy hai tên thủy tặc đã truy lùng bao năm qua, mà thật ra huynh cố ý nhờ đám Tô Vong Niên bắn tin cho chúng!”
Sở Ca phớt lờ, chắp hai tay, xích sắt kêu loảng xoảng, “Người hiểu ta, chỉ có Vân hiền đệ!”
“Hiền... hiền cái gì!” Vân Lăng gần như kêu lên.
“Muội nghe ta nói đã. Lần này chui đầu vào lưới, cũng nên làm cho đến nơi đến chốn. Đông Xưởng vốn tinh quái, nếu tự mình dẫn xác đến thì họ sẽ nghi ngờ. Các thuộc hạ của Lý Sấm ‘chuyển giao’ hai thủy tặc chúng ta, nếu Đông Xưởng đến xem xét, thấy hiện trường bề bộn những dấu vết giao tranh, chúng ta bị trói gô, thì chứng tỏ hai ta bị chơi khăm do nội bộ đạo tặc chia chác không đều. Họ sẽ cho rằng tóm được hai ta chỉ là ngẫu nhiên, sẽ không đào sâu xem xét ý đồ thực sự của chúng ta và sẽ không nghi ngờ chúng ta dùng khổ nhục kế.”
Vân Lăng cảm thấy Sở Ca nói có lý, toan dặn dò y mai kia còn kế sách gì thì nhớ thông báo trước cho mình, vì dẫu sao mình cũng là người khơi mào vụ này. Nhưng chưa kịp nói thì thấy Sở Ca biến sắc. Tiếng chân dồn dập ngoài hành lang, rồi dừng lại trước cửa buồng giam của họ.
“Ra để thẩm vấn!” Một giọng gắt gỏng vang lên, khóa cửa to đùng mở lách cách. Hai sai dịch lực lưỡng hùng hổ bước vào.
Vân Lăng nhìn Sở Ca, khẽ bỡn cợt, “Đã lường trước điều này chưa?”
Sở Ca không tỏ thái độ gì. Thật ra thẩm vấn chỉ là chuyện sớm muộn, nhưng y vẫn nghĩ đám Lý Sấm đối kháng với triều đình bao năm, lại nắm được bí mật về kho báu Bá Nhan và linh kỳ thì sẽ bị lôi ra hỏi trước tiên, còn y với Vân Lăng chỉ là đạo tặc làm ăn nhỏ lẻ, cũng không gây ảnh hưởng to tát gì. Như vậy y sẽ đủ thời gian xoay xở để thoát thân. Đâu ngờ tình hình không như mong đợi.
“Thẩm vấn ta trước, làm sớm cho xong, để nhanh chóng ra khỏi cái chốn buồn tẻ này.” Sở Ca bước về phía cửa.
Một sai dịch đưa tay ấn vào ngực y, “Ngươi hãy khoan. Thẩm vấn đồng bọn ngươi trước.”
Gã sai dịch thứ hai đặt tay lên vai Vân Lăng, cười nhạt, “Quy tắc của Nam công công là xét hỏi tên non tuổi trước.”
Cả hai gã cùng cười nhăn nhở.
Vân Lăng lắc mình tránh sang bên, “Ta tự đi được!” Rồi ngoảnh nhìn Sở Ca cười nhạt, “Nào, nước này thì tính chưa?”
Sở Ca nghe lòng nặng trĩu, Đông Xưởng hỏi cung, không đơn giản là hỏi bằng mồm. Nếu thân phận nữ nhi của Vân Lăng bị bại lộ thì đây sẽ là nỗi hổ thẹn tột bậc với nàng. Y không hiểu nổi tại sao Đông Xưởng lại hứng thú với thủy tặc đến thế? Hay là bốn cái xác sai dịch bị giết bên hồ Động Đình đã lộ diện? Sao chúng biết thủ phạm là y và Vân Lăng? Mà suy đến cùng, giết sai dịch tuy là tội nặng nhưng dù sao cũng không hệ trọng bằng đám quân nông dân khởi nghĩa làm phản chứ.
Cửa buồng giam đã khóa lại, một tên sai dịch nói với Vân Lăng, “Yên tâm đi, tiểu tử! Vừa rồi ta đùa đấy. Nam công công chỉ thèm bọn măng tơ. Ngươi non choẹt thật nhưng cũng không còn là trẻ con nữa. Ông ấy sẽ chỉ tra tấn, cắt ngón tay, cắt gân chân ngươi thôi.”
Sở Ca ngao ngán ngồi phịch xuống đất, thầm nguyền rủa mình sơ suất.
Khi Vân Lăng bị giải đến Trung nghĩa hội thẩm đường thì Nam công công đang nghĩ đến Lâm Hưởng. Gã đi chưa bao lâu, thư của bổ đầu phủ Nhạc Châu lại gửi đến, báo tin sai dịch Đông Xưởng mất tích đã hi sinh vì nước. Cho nên, Lâm Hưởng đi ba ngày rồi vẫn không có tin tức gì cũng là điều dễ hiểu.
Nam công công nghĩ ngợi, Lâm Hưởng hiện đang làm gì? Ông sai gã xuống Nam không chỉ để tìm các đồng liêu Đông Xưởng, mà quan trọng hơn là tìm hiểu các tình tiết kỳ quái ở Nhạc Dương. Tại sao Vân Lăng lại từ hồ Chiêu Dương đến hồ Động Đình? Có liên quan đến kho báu Bá Nhan không? Liệu Lâm Hưởng có điều tra thành công không?
Nam công công thu nhận Lâm Hưởng từ nhỏ, coi gã như con, thấy gã có tư chất, ông đã huy động các mối quan hệ của mình với giới võ lâm và Đông Xưởng để bồi dưỡng gã thành tài. Sự nghiệp còn dang dở của ông, mai sau cũng có thể truyền cho gã. Tâm tư của Nam công công cũng giống như các bậc làm cha mẹ bình thường, dồn hết tâm trí cho con cái là nhằm hiện thực hóa ước mơ của mình.
Chính vì thế, ông không để gã lộ diện sớm, mãi hai năm trước mới đưa đứa con nuôi này vào Đông Xưởng. Ông quá hiểu Đông Xưởng, biết rõ đây là nơi ráo riết hủy diệt con người, nhiều thanh niên đầy tiềm năng sớm trở thành sai dịch, mải miết hành động vô phương hướng để rồi lãng phí tuổi xuân đi làm các vụ án lặt vặt, rơi vào vũng xoáy bè phái đấu đá, vừa cảnh giác giữ mình vừa học cách bới móc tố giác kẻ khác, rốt cuộc quanh quẩn với một chức vị nhỏ, không ham lập công, chỉ cầu tròn trịa không mắc lỗi, dần dần rời xa lời thề tận trung báo quốc thuở ban đâu.
Cảnh cửa lớn của Trung nghĩa hội thẩm đường bỗng mở rộng, cắt ngang dòng suy nghĩ của Nam công công.
“Cường đạo sông biển nổi tiếng Vân Lăng! Rốt cuộc ta đã được gặp, hân hạnh!” Nam công công quan sát kỹ Vân Lăng. Gã trẻ tuổi này có khuôn mặt ưa nhìn, nước da ngăm ngăm tuy tăng thêm hào khí nhưng lại mang cảm giác không thật, như thế muốn che giấu khuôn mặt đẹp. Cho đến giờ, người trong Đông Xưởng đều biết Nam công công khoái những thiếu niên măng tơ, ông cũng chẳng thiết che đậy. Tiểu tử này mà trẻ hơn năm mười tuổi thì...
Vân Lăng nhìn viên hoạn quan ngồi cách mình hơn một trượng ấy. Ông ta tuổi trạc ngũ tuần, thân hình vừa phải, khuôn mặt vuông vức cân đối, làn da hơi vàng, cũng coi là đĩnh đạc đường bệ. Nàng mỉm cười, “Tôi từng gặp không ít cao thủ Đông Xưởng, nhưng ông gần như đứng đầu, hân hạnh được gặp.”
Nam công công cười nhạt, “Quá lời. Không dám. Đông Xưởng ngọa hổ tàng long, nói xếp hạng làm gì cho buồn cười. Vân lão đệ sa vào địa lao của chúng ta, đến Trung nghĩa hội thẩm đường này rồi mà vẫn tươi tỉnh. Ta nghĩ, ngươi hoặc là khờ dại, hoặc là can đảm khác thường.”
“Là cả hai, được chưa?”
Nam công công không phật ý vì câu nói xấc, vẫn giữ giọng điềm đạm, “Ta có mấy vấn đề muốn thỉnh giáo. Nếu Vân lão đệ chịu khai thật thì tốt, giảm bớt được rất nhiều phiền hà.” Nam công công cố ý nhìn sang đám dụng cụ tra tấn bày la liệt hai bên, tin rằng Vân Lăng cũng đã nhìn thấy cả.
Vân Lăng không cười nữa, “Tôi cứ tưởng đã vào ngục Đông Xưởng là phiền hà lắm rồi. Lại còn phiền hà gì khác nữa hay sao?”
Nam công công cười nhạt, “Xem ra Vân lão đệ muốn nếm thử. Chủ sẽ chiều khách, nhỉ!” Ông gật đầu với các sai dịch đứng bên, một gã bước đến trước mặt Vân Lăng, vung mã tấu bổ thẳng xuống đầu nàng! Vân Lăng tái mặt, khẽ rú lên. Nhưng thanh mã tấu không hề phạm đến da thịt, mà chỉ chém vào chính giữa cái còng khóa hai tay. “Xoảng!” Xích sắt rơi xuống đất.
Vân Lăng cúi nhìn hai tay đã được giải phóng, không dám tin mình đã gặp may, “Ý Nam công công là, nếu tại hạ khai thật, thì...”
Phía sau bỗng thò ra hai cái vòng sắt khóa chặt hai cánh tay Vân Lăng rồi giật mạnh lại, ghìm người nàng vào một tấm sắt to xuất hiện từ lúc nào không biết. Mã tấu lại vung lên, chặt đứt xích sắt quấn ở hai chân, hai vòng sắt nữa xuất hiện, ghìm cổ chân Vân Lăng lên tấm sắt.
“Thiết bị tốt quá! Đông Xưởng các vị quả có nghề!” Vân Lăng cựa quậy.
Nam công công khẽ lắc đầu, “Ngươi ngẩng lên nhìn xem!” Vân Lăng làm theo, rồi thét một tiếng kinh hãi, ngay trên đầu nàng là một mũi dùi, thân dùi có gai. Nam công công nói, “Mũi dùi này ngoáy vào sọ thú vị ra trò, nếu ngươi muốn thử thì cứ nói! Ta bận lắm, nên vào đề luôn nhé. Gần đây Vân lão đệ có mon men đến hồ Chiêu Dương không?”
“Có!” Vân Lăng đáp không do dự.
Nam công công gật đầu, “Ngươi có biết Phượng Trung Long không?”
“Có!” Vân Lăng cau mày, rồi cười nhạt, “Tôi quên béng Nam công công đang thẩm vấn, nên sẽ luôn cài cắm những sách lược đánh lừa đối phương nhỉ? Đương nhiên tôi biết, mà Đông Xưởng các vị cũng biết, Phượng Trung Long đã chết ở hồ Chiêu Dương.”
Nam công công lại gật đầu, “Chết như thế nào?”
Vân Lăng lắc đầu, “Tôi không tận mắt nhìn thấy, cũng không khám nghiệm tử thi, dù khám nghiệm cũng không nhận ra điều gì, thì đâu thể biết hắn chết như thế nào chứ.”
“Quân doanh Biện Trung có một mãnh tướng tên Tôn Bá Hùng, ngươi có biết không?”
Vân Lăng lại cau mày, “Mới nghe tên, chưa gặp. Ông hỏi làm gì?”
Những tiếng rin rít vang lên, Vân Lăng giật mình. Mũi dùi trên đầu hạ xuống một đốt ngón tay.
“Phượng Trung Long đi một mình đến hồ Chiêu Dương phải không?”
Vân Lăng ngập ngừng, “Một mình một cỗ xe, xe có rèm che, có lẽ trong xe là một cô gái.”
Nam công công tủm tỉm, “Cô gái ấy đâu?”
“Tôi còn không biết cô ta là ai, thì sao biết cô ta đi đâu.”
Lại thêm những tiếng rin rít. Mũi dùi đã hạ xuống sát chỏm tóc của Vân Lăng. Nam công công tiếp tục tủm tỉm, “Bí mật về linh kỳ của Thành Cát Tư Hãn, ngươi biết chứ?”
“Chỉ nghe đồn đại, chắc chắn không thể bằng Đông Xưởng có mạng lưới khắp nơi.” Vân Lăng nhắm mắt, biết rõ hậu quả của câu trả lời. Đúng thế, mũi dùi lại “rin rít” một chặp, nhưng lần này chỉ xoay xoay tại chỗ. Vân Lăng đang thở gấp thì Nam công công trấn an, “Đừng sợ, đừng sợ! Ngươi nên biết ta không nôn nóng đâm thủng sọ ngươi đâu. Vì cái đầu ngươi còn chứa nhiều thứ, đúng không?”
Vân Lăng lắc đầu, “Tôi thực sự...”
“Có người nhìn thấy ngươi đến quân doanh tìm Tôn Bá Hùng, và mấy hôm trước Tôn Bá Hùng phơi xác bên hồ Chiêu Dương. Cũng có người nhìn thấy ngươi thuê gian nhà tranh bên hồ, cỗ xe rèm thêu đỗ trước cửa, nhưng cô gái trong xe mất tích, tên đánh xe Phượng Trung Long cũng biến thành con ma nước! Hồ Chiêu Dương thì sao? Đáy hồ có kho báu Bá Nhan và binh thư đại hãn!”
“Binh thư của Thành Cát Tư Hãn không thể giấu dưới đáy hồ, chỉ có linh kỳ vẽ bản đồ mộ đại hãn, đến tôi cũng biết.” Vân Lăng ngắt lời.
Nam công công lạnh lùng nói, “Thấy chưa, đúng là ngươi biết!”
“Nhưng cô gái bị Phượng Trung Long giấu đi, thì tôi không biết.”
“Cô gái?” Nam công công cười nhạt, bước lại gần Vân Lăng, nói nhỏ, “Đó không phải một cô gái bình thường, ngươi không biết thật ư? Cho ta biết tung tích cô gái đó, thì hôm nay coi như đánh nhau xong mới thành bằng hữu, ngươi được quay về ngủ yên ở nhà lao, ta sẽ chiêu đãi ngươi thịnh soạn.” Nam công công cơ bản đoán rằng, Vân Lăng đã biết tung tích của Tiết tiểu thư nên mới đến kinh thành, định dùng việc này để tống tiền Tiết đại nhân. Mấy vụ tương tự ở kinh thành nhiều lắm.
Vân Lăng lắc đầu, “Tôi không có gì mà nói.”
Nam công công vân vê cái cằm nhẵn thín, nghĩ ngợi rồi hỏi, “Ngươi đến kinh thành lần này đế tìm xác Phượng Trung Long à?”
“Xác chết, có gì đáng xem?” Vân Lăng giả ngu.
“Tự hỏi mình đi! Ở cái xác đó có tung tích của linh kỳ phải không?” Ông chăm chú quan sát sắc mặt Vân Lăng.
Vân Lăng nhíu mày, “Thi thể đó làm sao giấu được linh kỳ chứ?”
Nam công công, “Ngươi lại tự hỏi mình đi.”
Vân Lăng diễn kịch rất đạt, nhưng Nam công công vẫn nhận ra.
Vân Lăng không hiểu, “Tự hỏi mình? Thế là sao?”
“Vân lão đệ đã nghe nói đến Trừu tân đại pháp chưa?”
Vân Lăng tái mặt, “Tôi mới nghe đồn thôi. Công công... biết dùng Trừu tân đại pháp à?”
“Hôm nay ngươi gặp may... nếm thử.” Nam công công bước lại gần hơn nữa, hơi thở nặng mùi phả vào mặt Vân Lăng, “Ngươi cho rằng Đông Xưởng chúng ta đi xa ngàn dặm chuyển xác Phượng Trung Long về để hậu táng hay sao? Trong người hắn chứa bí mật về linh kỳ, đồng bọn của hắn sẽ đến tìm. Đông Xưởng vẫn đang chờ để tóm chúng. Vân lão đệ chính là đồng bọn mà không chịu khai thật, thì ta đành dùng Trừu tân đại pháp vậy. Kẻ bị thực thi Trừu tân sẽ phải lột sạch quần áo, cứ thế, vừa lột vừa khai thôi.”
Thật ra chỉ là khoa trương để hù dọa. Khi từng mảnh quần áo bị lột xuống, nỗi sợ hãi sẽ tăng lên. Ai không đủ kiên định, thì có khi chưa bị trừu tân đã khai tông tốc.
“Thế nào, Vân lão đệ?” Nam công công thích thú nhìn Vân Lăng mặt mũi tái nhợt, ánh mắt ông dần dịch chuyển xuống phía dưới. “Nếu ngươi vẫn không biết nói gì thì trước tiên lột quần ngươi nhé.”
Năng lực thẩm vấn của Nam công công là số một Đông Xưởng, ngay Kỳ công công địch thủ của ông cũng thua xa, không dám nhúng tay vào quyền hành của ông ở địa lao Đông Xưởng.
Chỗ đặc sắc hơn đời của Nam công công là nhanh chóng nhận ra nghi phạm có định khai thật hay không, có giấu giếm gì không. Điều này không liên quan đến trình độ tu luyện nội lực và võ công cao thấp, tất cả là ở khả năng quan sát nhạy bén và cơ mưu trí tuệ. Vân Lăng đã nói thật nhưng phần lớn vẫn còn giấu nhẹm. Xem ra, không thể không dùng Trừu tân đại pháp.
Vân Lăng kêu lên, “Không được!”
Nam công công nói, “Bây giờ khai ra vẫn chưa muộn.”
“Nhưng tôi không biết, thật thế!”
“Lần lượt từ quần lên áo vậy! Lột đến lúc nào dừng, là do ngươi tự quyết định.” Chỉ nhìn vẫn chưa đã cơn thèm, Nam công công đưa tay về phía hạ thể con mồi.
“Không được!” Vân Lăng lại hoảng sợ kêu lên, dù biết rằng đã muộn.
Bàn tay khô gầy của Nam công công từ từ đưa về phía Vân Lăng, đồng thời, ông thưởng thức nỗi sợ hãi hơi thái quá của tên thủy tặc trẻ tuổi. Trần truồng là chuyện bình thường của con người, có gì mà sợ đến vậy?
“Rầm...” Cùng một tiếng động lớn, cánh cửa vào Trung nghĩa hội thẩm đường đổ sập, hai gã sai dịch cũng đồng thời ngã vật. Nam công công chưa kịp phản ứng thì một mũi nhuyễn kiếm đã nhằm ngay vào ngực. Sở Ca!
Nam công công biết hai người này bị bắt cùng nhau, cũng biết binh khí nổi tiếng của Sở Ca là nhuyễn kiếm, ám khí nổi bật là phi tiêu dưới nước hình cá tên là Phá Lãng Thoa.
Nếu không vì hai tên thủy tặc này có mối quan hệ trực tiếp, thì Nam công công sẽ tò mò về Sở Ca hơn. Trước khi Sở Ca bị bắt, ông đã quan sát kỹ chân dung y do họa sĩ Đông Xưởng vẽ, trông quen quen. Ông bảo Lâm Hưởng tìm hiểu đám hồ sơ cũ, xem lại những hình vẽ từ lâu, và tìm ra một nhân vật nhang nhác, một tâm phúc của tên giặc bán nước Viên Sùng Hoán, tên là Dương Khiếu Lâm, đứng đầu Thiết huyết thập bát phiêu. Nghe nói Dương Khiếu Lâm trẻ tuổi nhưng giỏi thủy chiến, võ công đứng số một trong mười tám tên đó, thậm chí từng làm giáo đầu của thủy quân Liêu Đông.
Ai chẳng biết Sở Ca, Vân Lăng chỉ là biệt hiệu, cho nên, tên thật của y hẳn là Dương Khiếu Lâm. Dù là Sở Ca hay Dương Khiếu Lâm, tại sao Đông Xưởng lại hận y thấu xương? Đó là vì, đang thời loạn, đạo tặc nổi lên khắp nơi, nhiều bổ khoái địa phương đã phải hi sinh khi làm nhiệm vụ, nhưng đạo tặc dám giết sai dịch Đông Xưởng thì chỉ đếm trên đầu ngón tay. Nam công công được biết, phải hơn chục sai dịch Đông Xưởng đã bỏ mạng bởi bàn tay Sở Ca. Sao y dám táo tợn như vậy? Chỉ là vì hận thù sâu nặng, không có cách giải thích nào khác.
Nam công công đứng bất động nhưng trong chớp mắt ông đã tránh được mười mấy nhát kiếm của Sở Ca. Ông cười khẩy, giơ tay lên, từ ống tay áo thụng xuất hiện chiếc kim câu dài ba thước, nhanh chóng xuất chiêu khiến Sở Ca phải giật lui.
Cả hai tạm hoãn tấn công, gườm gườm nhìn nhau. Nam công công thấy Sở Ca lưng đeo một cái túi to, lăm le xuất kích, bèn hỏi, “Sở Ca, ngươi muốn chết sớm sao? Ngươi nên biết trăm năm qua không ai chạy thoát khỏi địa lao của Đông Xưởng đâu.”
Sở Ca mỉm cười, “Chuyện gì cũng phải có mở đầu, đúng không?”
“Có chí khí! Nhưng ngươi giờ lo thân mình còn không xong , định cứu ai chứ?” Nam công công huýt dài. Hôm nay ít ra cũng có hai mươi bốn sai dịch đang trực ban, trong đó có bốn người là dịch trưởng trở lên, họ sẽ xông vào đây ngay. Nhưng ông vẫn ngầm thấy bất ổn, tại sao tên họ Sở này lại ra khỏi buồng giam được?
Sở Ca nói, “Đáng tiếc, thật quá đáng tiếc!”
Nam công công hỏi, “Đáng tiếc cái gì?”
“Ông đã cởi xích trói cho Vân đệ của tôi.”
Vân Lăng bực dọc, “Đừng nói kháy nhau chứ!” Nàng thử cựa quậy, các vòng sắt dày bằng đốt ngón tay vẫn không nhúc nhích.
Nam công công giả vờ vung kim câu đánh Sở Ca, thực chất lại nhằm vào Vân Lăng, định bụng khiến Sở Ca nhất thời hoang mang không quyết định được cách ứng phó thì sẽ bắt sống y. Không ngờ, cùng một tiếng “xẹt”, Vân Lăng đã rút lấy một binh khí dài từ trong túi gấm! Hai tay nàng đã thoát khỏi vòng sắt, và được Sở Ca dúi túi gấm cho tự lúc nào! Mà, binh khí của tù nhân đã tạm cất trong kho địa lao, làm sao y lấy được?
Túi gấm chặn được kim câu, rồi bật ra một binh khí kỳ quái nửa kiếm nửa đinh ba. Sở Ca đã tìm thấy chốt mở vòng sắt giải phóng tay cho Vân Lăng, nhưng chân nàng vẫn bị khóa chặt không làm ăn gì được. Nam công công định thừa cơ lao đến thì nhuyễn kiếm lại đâm vù vào mặt, ông chỉ còn cách lắc mình né. Vân Lăng gắt gỏng, “Sao chỉ làm nửa vời? Huynh tháo nốt vòng ở chân cho người ta đi chứ?”
Sở Ca vừa lia kiếm vù vù vừa nói, “Vì chốt còng tay khác chốt còng chân, phức tạp hơn một chút.”
Nam công công cười thầm, ráo riết phóng toàn độc chiêu. Sở Ca đón đỡ một lúc đã tê dại cả tay, phải giật lui liên tục để né tránh, gần như lùi ra tận cửa. Ngoài hành lang lại có tiếng chân dồn dập, hẳn là đám sai dịch Đông Xưởng nghe hiệu của Nam công công đã chạy đến. Trước mặt cường địch sau lưng viện binh, Sở Ca đành lùi dần vào góc tường. Lúc hết đường lùi cũng là lúc kim câu bổ thẳng vào mặt. Sở Ca chới với bỏ thủ chuyển công, vẩy nhuyễn kiếm ra. Nam công công nhếch miệng cười, tay còn lại bất ngờ vung lên kẹp chặt nhuyễn kiếm! Kim câu vẫn tiếp tục bổ xuống.
Bỗng Nam công công “Hự!” một tiếng nặng nề, kim câu chệch hướng, ngón tay kẹp nhuyễn kiếm cũng buông lỏng. Thì ra trong lúc ném ám khí, Sở Ca đã xoay xở tháo được vòng sắt cột chân Vân Lăng. Vừa thoát kìm kẹp, Vân Lăng cầm túi gấm vùng dậy ném ngay hai viên huyền thiết châu. Nam công công đang chăm chú uy hiếp Sở Ca, tuy phản ứng kịp vào phút cuối, nhưng vẫn bị thiết châu bắn trúng vai. Sau một thoáng nén đau, lại ồ ạt tấn công, cố gắng tốc chiến tốc thắng.
Thấy viên hoạn quan bị thương là thế mà vẫn gồng sức chiến đấu, Sở Ca càng không dám coi thường ông ta. Vân Lăng nhắc, “Đã biết không thể thắng, còn ham đánh làm gì?”
Sở Ca đáp, “Chờ một lát đã!”
Vân Lăng càu nhàu, “Chờ à? Viện binh đã kéo đến cửa rồi!”
“Thì cứ chờ chúng vào!” Sở Ca tung mình nhảy xổ tới, triển khai tấn công, “Đệ tiếp tục lắm lời với ta, hay sẽ giúp ta đưa lão hoạn quan này về chầu trời hả?”
Trong lúc cả hai lời qua tiếng lại thì Nam công công đã hai lần lia kim câu vào Sở Ca. Vân Lăng sửng sốt, vội vung Kim Ngân Hoa xuất chiêu phối hợp, cùng Sở Ca giáp kích Nam công công. Mất một lúc vẫn bất phân thắng bại. Đã lố nhố bóng người ở cửa Trung nghĩa hội thẩm đường, Nam công công hô, “Chặn cửa! Chớ để chúng chạy thoát!”
Ba sai dịch vội lấy mình ngáng cửa, ba gã khác xông vào vây đánh hai thủy tặc.
Sở Ca nói, “Bọn chúng cậy đông áp đảo, chúng ta đi thôi!” Rồi xách thanh mã tấu khi nãy vừa dùng để chặt đứt vòng sắt của Vân Lăng.
Vân Lăng cười nhạt, “Đi? Bằng cách nào?”
Nam công công đã đuối sức, nhưng ba tên vừa vào đều có võ công cao cường, tình trạng của Sở Ca và Vân Lăng không bớt gay go hơn là bao.
“Hai ngươi quậy phá đủ chưa? Mau đầu hàng đi, may ra còn giữ được mạng.” Hễ xuất chiêu là vai và cánh tay đau buốt, nhưng Nam công công vẫn gồng mình chịu đựng, tiếp tục vung kim câu tung đòn chí mạng. Với thực lực của đám viện binh, ông ta tin chắc quân mình sẽ bắt sống được hai tên thủy tặc.
Nhưng không ngờ cả hai thình lình biến mất ngay trước mắt. Thì ra, nhân một tích tắc Nam công công chững lại, Sở Ca đã ném một nắm thiết đinh ra làm các sai dịch phải nhảy loi choi né tránh, rồi kéo Vân Lăng cùng phi thân lên nóc nhà.
Trung nghĩa hội thẩm đường nằm ở giữa khu địa lao sâu dưới mặt đất ba trượng, thật ra không có nóc nhà, mà chỉ là tấm sắt Ốp lên cao, sau khi hạ tấm sắt xuống để tra tấn Vân Lăng thì trên nóc lộ ra một khoảng trống. Ròng rọc điều khiển các chốt dụng cụ tra tấn phần lớn đều lắp ở khoảng trống trên này. Sở Ca nhảy lên, nhanh chóng quan sát bố cục rồi mừng rỡ nói, “Quả nhiên là thế! Tuyệt vời!”
Vân Lăng không cảm thấy tuyệt vời ở chỗ nào, tay vung Kim Ngân Hoa gắng ngăn chặn lũ sai dịch định nhảy theo. Nam công công thì đang lim dim mắt, điều tiết hơi thở để dưỡng thương. Lên đến nơi, thấy xung quanh là tường gạch đỏ kín bưng, nàng cười khẩy, “Giờ mà tìm được lối ra mới là tuyệt vời!”
Sở Ca cúi nhìn đám dây chão rối rắm để kéo các trục bánh xe, “Tại sao phải tìm lối ra? Ờ trên này cũng được mà?”
Vân Lăng đang bực, đã thấy Sở Ca giật mạnh một sợi xích chăng ngang, những tiếng kẽo kẹt vang lên, tấm sắt là cơn ác mộng của Vân Lăng ban nãy đã nhanh chóng được kéo lên, lắp kín trần, ngăn cách họ với các sai dịch Đông Xưởng. Sở Ca nói, “Bây giờ thì yên tĩnh rồi.”
Vân Lăng kêu, “Huynh điên rồi à? Tự đẩy mình vào ngõ cụt chưa đủ, lại chặn kín lối ra duy nhất?”
Sở Ca cười hề hề, “Ai bảo là ngõ cụt?”
Ở bên nhau mấy ngày cộng với trải nghiệm đêm nay, Vân Lăng đã hiểu hơn về Sở Ca. Y không phải dạng người lỗ mãng tùy tiện, mà làm gì cũng có lý do, chỉ tội hành sự cứ úp úp mở mở.
Sở Ca xách đèn lom khom đi trước, đi được mấy bước bồng dừng lại, “Miễn chê!” Và đưa tay ra giật giật.
“Uỳnh...” Một tiếng động lớn vang lên, sau đó là tiếng vọng rền rĩ. Vân Lăng nhìn phương hướng, đoán họ đã ra khỏi phạm vi hội thẩm đường. “Huynh thả cái gì xuống à?”
“Cánh cửa!”
Vân Lăng nhớ là Sở Ca đã đạp đổ cửa chính rồi xông vào hội thẩm đường, nàng mỉm cười, “Huynh định đền cho Trung nghĩa hội thẩm đường một cái khác à?” Giờ nàng đã hiểu tại sao Sở Ca bảo chờ chứ không vội chạy ra khỏi hội thẩm đường. Là vì y muốn đợi cho quân số Đông Xưởng đổ dồn vào gian nhà thẩm vấn kiên cố đó đã.
“Đông Xưởng xây địa lao cẩn thận để đề phòng vượt ngục cướp ngục, ngoài cửa sắt ba thước lại có một cửa sắt nữa, bình thường rút lên trần, nếu có cướp ngục thì họ ấn nút, cửa sắt sẽ sập thẳng xuống, nhốt hết đám vượt ngục hay cướp tù lại. Ngay ở nơi tra tấn cũng thiết kế thêm cửa, vì sợ cướp tù.”
“Sợ những kẻ to gan như huynh ấy hả?” Vân Lăng hậm hực, “Mà, tại sao huynh không đến sớm hơn? Muộn một chút nữa thôi là...”
“Là sao?” Sở Ca giả vờ không hiểu.
“Là... Huynh lại còn rảnh tay đi kiếm túi gấm.”
Sở Ca cười, “Vô ơn! Mất bao nhiêu công ta mới tìm được đóa hoa đẹp với mấy viên bi của muội đấy.”
Nói đoạn, y ngồi xuống. Vân Lăng ngạc nhiên hỏi, “Đi tiếp đi chứ? Nhân lúc hạ cửa nhốt lão hoạn quan và lũ sai dịch thì mau mau rời khỏi chốn ma quỷ này luôn thôi!?”
Sở Ca nói, “Muội quên chúng ta xông pha nước sôi lửa bỏng thâm nhập địa lao để làm gì à?”
Nhớ đến việc khám nghiệm tử thi, Vân Lăng tặc lưỡi, “Nhưng đâu thể làm việc đó khi cả lũ sai dịch đang muốn liều mình với chúng ta?”
“Đúng thế, cho nên phải đợi đã.”
Lại úp mở! Vân Lăng kiên nhẫn hỏi, “Tình hình đã thế này thì nên khai sáng cho muội cái. Ban đầu huynh giao dịch gì với các thuộc hạ của Lý Sấm vậy?”
“Họ giúp chúng ta một việc nhỏ, chúng ta giúp họ một việc lớn. Chỉ cần trợ giúp chúng ta, họ muốn gì cũng được.”
“Muốn gì là muốn gì?”
Lúc này đám Đông Xưởng bị nhốt ở Trung nghĩa hội thẩm đường đang luôn mồm la ó, chờ viện binh đến mở cửa. Sở Ca căng tai lắng nghe, đúng là có những tiếng bước chân hỗn loạn, nhưng đều không ở gần chỗ mình, bèn nói nhỏ, “Ăn trộm người.”
“Ăn trộm ai?”
“Một người đàn ông.”
“Tóm lại là ai chứ?”
“Muội thạo tin tức, đã nghe tên Đới Thương bao giờ chưa?”
Vân Lăng gạt đi, “Ai bảo muội thạo tin? Muội không biết gì cả. Lần đầu nghe thấy cái tên này...”
“Đó là...” Bỗng có tiếng động rầm rầm, cả hai nhảy bật lên, va phải tường. Vân Lăng sợ hãi kêu, “Động đất?”
Địa lao sâu ba trượng, chẳng may động đất thật thì sẽ thành mồ chôn đám tù nhân.
Sở Ca nói, “Không phải! Mà là đến lúc rồi!”
“Đến lúc gì? Với cả huynh đang nói dở, Đới Thương là ai?” Vân Lăng căn vặn.
Sở Ca không đáp, đảo người lom khom đi về phía trước. Bên ngoài nhốn nháo tiếng hò hét và tiếng bước chân. Đi một đoạn, Sở Ca dừng lại, nhìn kỹ dưới chân và xung quanh rồi đưa tay rút một phiến đá. Một lối ra hình vuông xuất hiện, dưới kia là hành lang của địa lao. Sở Ca cúi xuống quan sát, hành lang đang vắng vẻ. Những tiếng gọi í ới vang lên ở mọi nơi, một là ở ngay trên đỉnh đầu, hai là trong Trung nghĩa hội thẩm đường. Cũng tức là sau “động đất” thì các sai dịch trực ban đều chạy ùa ra lối vào để nhìn ngó, bọn Nam công công vẫn bị giam trong phòng tra tấn. Sau các cánh cửa sắt địa lao thì càng xôn xao, đám tù nhân đều không biết ngoài kia xảy ra chuyện gì.
Cả hai nhảy xuống, giữa những tiếng lách cách của gông xiềng và tiếng quát mắng vang lên nhốn nháo.
Sở Ca nói, “Muội ra đầu cầu thang canh chừng, sau đây sẽ có sai dịch đi xuống, chắc sẽ cầm theo chìa khóa buồng giam, hãy hạ gục bọn chúng. Ta hành động ở bên này.” Nói rồi y chạy lại trước một cánh cửa sắt gần đó, đập cửa thật mạnh.
Vân Lăng kinh ngạc, “Chìa khóa? Huynh định thả tù à?”
“Ta chỉ định thả các thuộc hạ của Lý Sấm, nhưng Đông Xưởng xảo quyệt, giam lẫn lộn các loại tù nhân cho nên đành phải thả tất cả ra.”
“Thả tất cả?” Vân Lăng càng kinh ngạc, “Tù nhân ở đây đâu phải đều là anh hùng nghĩa sĩ, có cả những kẻ tàn bạo hung hãn mà.”
Sở Ca nói, “Với chúng ta lúc này, càng hỗn loạn càng tốt. Nghĩa sĩ hay tàn bạo thì cũng đang hận Đông Xưởng cả.”
“Thả ra rồi sao? Các thuộc hạ của Lý Sấm định làm gì?” Vân Lăng mới dứt lời, đã nghe tiếng bước chân ở cầu thang, bèn ra hiệu cho Sở Ca.
Ba sai dịch hớt hải chạy xuống, vừa chạy vừa hô, “Yên lặng! Đập gõ gì thế hả?” Giọng có vẻ hoảng hốt, vì họ nhận ra nguyên nhân của “động đất” chẳng phải chuyện gì tốt đẹp.
Sở Ca và Vân Lăng cùng ra tay. Chỉ chốc lát đã giải quyết xong ba sai dịch. Sở Ca lục soát xác chết, tìm thấy chìa khóa bèn đưa cho Vân Lăng một chùm, bản thân y cầm một chùm, “Trên chìa có khắc số buồng giam.” Hai người bắt đầu mở cửa thả tù.
Chỉ chớp mắt, mấy chục tù nhân đã đứng kín hành lang chật hẹp, ba người đầu tiên được thả vừa khéo là thuộc hạ của Lý Sấm. Khi Sở Ca phá xiềng xích, họ không kịp cảm tạ, vội chạy ra giật binh khí của ba gã sai dịch đã chết rồi xông lên cầu thang chém giết. Đám đông còn lại cũng được mã tấu của Sở Ca giải phóng khỏi gông cùm, họ tiện tay cầm luôn gông cùm đi làm binh khí, hò hét xông ra vùng trời tự do ngoài địa lao.
Sở Ca và Vân Lăng hòa vào đám đông, tiếp tục mở khóa các buồng giam. Tầng trên còn ít nhất hơn chục sai dịch và dịch trưởng, trong đó có không ít cao thủ, trận chiến sắp tới sẽ đẫm máu lắm đây.
Mở được cánh cửa sắt cuối cùng, Sở Ca kinh ngạc, vẫn còn một tầng cửa! Y lách cách mở xong, lại gặp một tầng cửa nữa! Lòng bàn tay đầm đìa mồ hôi. Đông Xưởng bố trí ngần này chướng ngại vật thì trong kia hẳn phải là trọng phạm liên quan đến an nguy xã tắc hoặc có võ công cao siêu khác thường, hoặc là cả hai.
Sở Ca hít sâu một hơi, mở lớp cửa thứ ba, Vân Lăng cũng mở nốt buồng giam cuối cùng, lòng ngờ ngợ. Khi mở khóa các buồng kia, nàng đều nghe bên trong có tiếng cựa quậy và tiếng xiềng xích loảng xoảng. Nhưng buồng này thì im lặng, cứ như chấn động lúc trước và bạo loạn tiếp theo đều không tác động gì đến nơi đây. Hay là buồng giam này bỏ không? Nàng thận trọng bước vào, đúng là vắng tanh. Nàng thở phào, quay mình bước ra thì bị hai bàn tay vồ lấy bóp cổ! Vân Lăng muốn kêu cứu mà không thể, đôi tay ấy ghì càng chặt hơn, làm nàng sắp chết ngạt đến nơi.
Sở Ca không thể chạy sang vì y vừa mở xong lớp cửa cuối cùng và đang ngây người. Một bà già chầm chậm bước ra kéo theo gông xiềng nặng chịch, chẳng buồn nhìn vị cứu tinh của mình. Đằng sau là một ông già gầy gò, bộ dạng khá giống Tô Vong Niên, mái tóc dài rối bù che một nửa khuôn mặt xương xương. Cuối cùng là một nhà sư tuổi ngoài năm chục, người tầm thước, mắt tròn râu rậm, không có vẻ là người Trung nguyên.
Liếc xong cả ba, Vân Lăng thầm than, sao lại thả họ ra, huynh muốn chết à?
Khỏi cần Vân Lăng cảnh báo, ông già đi đến bên cạnh Sở Ca thì bất ngờ giơ tay phải mổ vào huyệt đản trung của y, động tác cực nhanh, gông xiềng đang đeo cứ như không.
Sở Ca hiếm khi hoang mang. Hồi nghe tin Viên Sùng Hoán bị hoàng đế tống ngục, y cũng nhanh chóng trấn tĩnh để tìm kế giải cứu. Nhưng lúc này bị ông tù nhân gầy nhẳng ở địa lao Đông Xưởng chĩa ngón tay vào ngực định điểm huyệt, thì y hoang mang. Ông ta vẫn đeo xiềng xích, trông lờ đờ nhưng lại cực kỳ nhanh nhẹn, đáng kể nhất là nội lực ghê gớm phóng ra ở đầu ngón tay, Sở Ca muốn tránh mà không kịp. Phen này không chết cũng trọng thương. Y đang bế khí chuẩn bị chịu đựng độc chiêu thì ông già bỗng rụt tay về, sức mạnh cũng tan biến.
Sở Ca vội giật lùi, tránh xa ba tù nhân kỳ quái nọ, rồi lại nhìn ông già đang giơ tay, hai đầu ngón tay kẹp một viên huyền thiết châu, miệng lẩm bẩm, “Nhỏ mà nặng, đen như than, bám chặt như nam châm, là huyền thiết của Thiên Sơn chăng?” Ông ta nhìn thanh niên trẻ tuổi mặt mũi đỏ nhừ đang đứng ở cửa nhà lao đằng xa, “Các hạ có quan hệ thế nào với Thiên Sơn Huyết Mẫu?”
Vân Lăng mở xong cửa buồng giam cuối cùng thì bị đánh úp, một gã mập lùn bóp cổ làm nàng suýt chết ngạt. Gã ta làu bàu chửi rủa, nhưng rồi nhận ra Vân Lăng không phải tên sai dịch Đông Xưởng vẫn ngược đãi mình mọi hôm, bèn buông tay, chạy ào đi cùng các tù nhân khác. Vân Lăng chưa kịp mắng vốn câu nào đã thấy ông già gầy nhẳng bất ngờ điểm huyệt Sở Ca, vội bắn ra hai viên huyền thiết châu, dù biết làm như thế cũng vô dụng, nếu ông già đúng là một nhân vật truyền kỳ trong giới võ lâm.
Lúc này, lại có hai tiếng ầm ầm từ xa vọng đến. Mọi người ngẩng nhìn, đất bụi từ nóc địa lao lả tả rơi xuống. Sở Ca gật đầu. Vân Lăng hiểu ý, không bận tâm đến ông già nữa, phi thân bay vút ra ngoài địa lao. Cũng may, ông già không có ý truy kích.
Cửa địa lao ở tận cùng cầu thang, sân bên ngoài có hơn chục người gục ngã. Đa số tù nhân Đông Xưởng được thả là dân giang hồ có “thành tích” làm phản, lại thêm các thuộc hạ của Lý Sấm bị bắt gần đây, cho nên rất đông cao thủ. Sau khi lên tầng trên để tới mặt đất, họ đã chen nhau xông ra, dễ dàng đánh gục mấy tên sai dịch còn đang quan sát tình hình cháy nổ phía xa.
Khi Vân Lăng và Sở Ca chạy đến cửa địa lao thì các thuộc hạ của Lý Sấm chẳng còn một ai, Vân Lăng hỏi, “Đây là thỏa thuận giữa huynh và Tô Vong Niên hả? Họ trói huynh nộp cho Đông Xưởng, còn huynh thì thả người của họ ra khỏi đây?”
Sở Ca gật đầu.
Vân Lăng lại hỏi, “Khu vực này đã ổn, chúng ta đi khám nghiệm tử thi được rồi chú?”
Sở Ca ngó quanh, rồi chu môi huýt sáo. Tiếng vó ngựa vang lên, một người bịt mặt đánh một cỗ xe nhỏ chạy vào sân địa lao, bê một bao bố to trong xe quăng ra, Sở Ca bắt gọn. Người bịt mặt lại ném thêm bảy tám cái túi nữa rồi vung lưu tinh chùy gắn xích sắt choảng vào ổ khóa một cửa sắt gần đó.
Khóa bung ra rơi xuống đất, người bịt mặt quất ngựa phóng đi như bay, mất tăm mất tích.
Vân Lăng cau mày, “Những gì đây?”
Sở Ca buông bao bố đánh thịch. Có tiếng “úi chà...” phát ra.
Vân Lăng hiểu ngay, mỉm cười bước đến mở bao bố. Một lão già béo tròn bò ra, chính là Khâu Tam Giáp. Vân Lăng đoán người bịt mặt lúc nãy là Dư Hâm Đồng, chở lão Khâu đến chờ sẵn gần Đông Xưởng, khi địa lao hỗn loạn, nghe thấy hiệu lệnh của Sở Ca thì đánh xe vào “giao hàng”.
“Còn mấy cái túi kia? Đều là Khâu ngỗ tác à?”
Sở Ca cười, “Là những thứ còn được việc hơn cả lão ta! ” Y nhìn xung quanh, rồi quăng đống túi lên các mái nhà, kêu lộp bộp mấy tiếng. Thấy Vân Lăng cau mày chờ câu trả lời, y chỉ nói, “Thiên cơ bất khả lộ.”
Lão Khâu đứng dậy, đập vào mắt là xác người la liệt, chân run miệng hỏi, “Đây là đâu?”
“Địa lao Đông Xưởng.” Vân Lăng đáp, đang nghĩ xem có nên thưởng cho Sở Ca một viên huyền thiết châu để y tiết lộ thiên cơ không.
Lão Khâu “À” một tiếng, chưa khám nghiệm tử thi mà mặt đã tái mét. Mấy lần trước được Đông Xưởng mời đến, lão đều vào tổng bộ, vào phòng lớn đèn nến sáng trưng. Còn địa lao Đông Xưởng bẩn thỉu xấu xa thì hôm nay mới đến lần đầu. Chưa kể phải xuống tận địa huyệt lạnh giá.
Sở Ca gõ vào đâu lão Khâu, “Vẫn nhớ đấy chứ?”
Lão Khâu gật đầu, vịn vào bức tường vàng ố bước đi. Cánh cửa sắt khép hờ, ổ khóa vỡ dưới đất, lão Khâu đánh bạo kéo cửa ra.
Đợi bộ dạng ục ịch khuất vào cửa địa huyệt, Vân Lăng và Sở Ca nhìn nhau rồi cùng phi thân lên nấp ở góc mái nhà phía Đông. Vị trí này nhìn xa được đến năm sáu dặm, thấy phía Tây Bắc mù mịt khói lửa.
Vân Lăng hỏi, “Đám Lý Sấm định làm gì to tát thế?”
Sở Ca bèn đáp, “Hồi sau sẽ rõ.” Y liếc cửa địa lao, “Sao ba người kỳ quái kia vẫn chưa chạy ra.”
Vân Lăng cười nhạt, “Nếu huynh biết họ là hạng người gì thì chẳng khó đoán tại sao.”
“Nói rõ hơn đi.”
Vân Lăng cố nén để không trách cứ, “Muội cho huynh biết một cái tên, Sư Linh Quyên!”
“Giáo chủ Bạch Liên Giáo!” Sở Ca sửng sốt, “Bà ta đã chết cách đây mười tám năm rồi mà?”
“Cùng bị Đông Xưởng sát hại hồi đó còn có tả hữu hộ pháp của bà ấy là Thù Mộc Thượng Nhân và Vệ Hạo Nhiên. Hôm nay huynh may mắn gặp được cả ba.”
Sở Ca ngớ người, định thần nhớ lại hình dáng họ, thấy quả đúng như miêu tả trong các giai thoại võ lâm, vả lại trước giờ thông tin Vân Lăng cung cấp chẳng bao giờ sai lệch. Chà! Cô gái này rốt cuộc có lai lịch gì? Y gãi đầu, đành nói, “Thế thì, họ nán lại trong địa lao càng lâu càng tốt, nếu bọn Nam công công tìm được cách ra khỏi phòng tra tấn thì vừa khéo có người chặn lại, Khâu ngỗ tác sẽ có thêm thời gian để khám nghiệm tử thi.”
Vân Lăng mỉm cười, “Đó là huynh tưởng thế thôi.” Nàng trỏ xuống cửa địa lao, hơn chục tù nhân vừa được thả đang lục tục đi ra, phần lớn đã tháo xiềng xích, nhưng không vội đi khỏi cái chốn chết chóc này mà đứng thành hai hàng ngay ngắn, khom lưng cúi đầu, chắp tay hành lễ, cung kính nghênh đón ba người cuối cùng. Một bà lão đầu bạc phơ, hai ông già tuổi ngoài sáu chục.
“Bạch liên hoa nở, quang minh vạn trượng, Vô Sinh Lão Mẫu, hương đượm thế gian! Giáo chủ nương nương thiên thu vạn tuế!” Đám tù nhân đồng thanh tán tụng.
Sở Ca khẽ hỏi, “Các đại ca kia đều là tín đồ Bạch Liên Giáo à?”
“Chắc không phải.” Vân Lăng lắc đầu, “Nghe đồn cao thủ Bạch Liên Giáo rất giỏi yêu thuật mê hoặc người ta, ve vãn khiến họ tin tưởng rồi gia nhập giáo phái. Ba nhân vật đỉnh cao này ắt là thạo cái trò đó rồi. Họ lề mề trong địa lao mãi mới ló mặt ra, rõ là để lung lạc lôi kéo khiến các tù nhân tin theo rồi trở thành tín đồ. Nghe nói những ai mới gia nhập đều rơi vào trạng thái mê muội tự cho rằng gươm đao không thể xâm phạm thân xác mình, rồi sẵn sàng xả thân vì giáo chủ.”
Sở Ca gật đầu, “Thật tài tình! Ba vị này là đại địch của Đông Xưởng, muốn bình an ra khỏi kinh thành thì phải trà trộn vào đám đông, các tín đồ mới sẽ là tấm bia sống che chắn cho họ.”
Vân Lăng than thở, “Không rõ họ định làm gì chúng ta nhỉ?”
Đúng lúc ấy, Sư Linh Quyên ngẩng đầu nhìn về phía hai người đang nấp, miệng khẽ mỉm cười.
Sở Ca nói, “Chỉ e bà ấy còn quan tâm chúng ta hơn cả Đông Xưởng.”
Qua cửa địa huyệt là đến một cầu thang đá chạy xuống thấp, hơi lạnh từ bên dưới luồn lên cuốn lấy người lão Khâu. Lão châm ngọn đuốc đã chuẩn bị sẵn, run rẩy bước từng bước xuống cầu thang. Đi khoảng trăm bậc mới hết, dưới này giá lạnh kinh người, dù đã mặc áo bông dày xụ, lão vẫn rét run.
Tận cùng địa huyệt lại có một cánh cửa, không khóa. Bên trong bày vài cái máng đá to rộng chứa các thi thể ướp lạnh. Lão Khâu cầm đuốc đưa đến gần nắp máng đá. Trên mỗi nắp đều dán giấy viết họ tên thi thể. Mỗi máng đá chứa năm cái xác. Thi thể Phượng Trung Long đặt trong máng thứ ba.
Lão Khâu khẽ “Xùy” một tiếng, nhấc nắp lên rồi giơ đuốc lại gần, lần lượt xác định năm cái xác không quần áo. Đều là nam giới, tóc buộc thẻ gỗ viết họ tên. Lão bê xác Phượng Trung Long ra, đặt xuống nắp máng, bắt đầu bước thứ nhất của khám nghiệm tử thi, là quan sát. Thoạt nhìn, xác Phượng Trung Long giống xác chết đuối bình thường, trương phềnh, toàn thân không có vết thương nào rõ rệt, làn da cũng không biến đổi đáng ngờ, lật thi thể lại, lưng không có dấu vết bị tấn công. Một ngỗ tác bình thường sẽ mau chóng kết luận là sặc nước, chuột rút, ngạt đờm hoặc bị ngất do đau tim... Nhưng lão Khâu không hấp tấp kết luận. Sặc nước thì cũng phải rạch ngực ra xem phổi đã. Chết trong nước, dù nguyên nhân ban đầu là gì, nước cũng đã tràn vào phổi. Hôm nghe nói cái xác bị đem đi là Phượng Trung Long, lão đã sinh nghi, nạn nhân nổi tiếng thạo sông nước, khả năng chết đuối gần như bằng không.
Nhìn xác Phượng Trung Long, lão Khâu đoán hắn gần ba mươi tuổi, độ tuổi sung sức đề kháng tốt, khó mà bỗng dưng phát bệnh. Huống chi, ngón trỏ phải còn bị cắt gọn. Thế là sao? Nếu đúng là Đoạn Chỉ Ma đánh lén Phượng Trung Long dưới nước, thì y còn là một cao thủ bơi lặn nữa à. Khác với thủ đoạn cách đây hai chục năm, Đoạn Chỉ Ma ngày nay giết người không để lại vết tích tấn công. Giá trị của lão Khâu là ở đây: đi đến phán đoán chính xác từ những dấu hiệu mờ mịt nhất.
Lão hạ thấp đuốc, tỉ mỉ xem xét từng tấc da thịt. Nạn nhân chết đuối, khi mới vớt lên thì phù thũng nhưng ít ngày sau sẽ xẹp đi rõ rệt. Da Phượng Trung Long không còn đàn hồi nhưng sờ vào thấy trơn tuột, do đã được xoa dầu cao chống phân hủy. Tay sờ đến một chỗ, lão thầm ngạc nhiên, thế này mà Đông Xưởng không mời mình đến để “hội chẩn”? Quá sửng sốt, lão không nhận ra một bóng đen đã đứng phía sau. Bóng đen nhìn cái xác Phượng Trung Long hồi lâu. Khi nghe lão Khâu “Xùy” thêm một tiếng thì bóng đen đặt tay lên vai lão. Lão Khâu giật mình đánh rơi ngọn đuốc. Bóng đen nhặt đuốc lên. Đó là một nam nhân mập lùn, mái tóc dài bù xù, đỉnh đầu búi tóc, mình mặc áo ngắn, giống như một tù nhân vừa được giải phóng.
“Ai đây?” Lão Khâu hỏi.
Chẳng thiết nhìn lão, gã kia lẩm bẩm những âm thanh kỳ quái, một tay giơ đuốc, tay kia sờ soạng Phượng Trung Long, lắc đầu, lật sấp, lướt mắt từ đầu đến chân, lại lẩm bẩm. Rồi lật ngửa cái xác, đứng ngây ra hồi lâu như đang nghĩ ngợi gì. Bất thần gã giơ tay, dùng cạnh tay rạch bụng Phượng Trung Long. Lão Khâu rú lên kinh ngãi, “Ngươi... làm gì thế hả?”
Gã nọ không để tâm, tiếp tục luồn tay sâu hơn vào ổ bụng Phượng Trung Long, vừa soi đuốc vừa sờ nắn từng tí một.
“Ngươi phá hỏng cái xác rồi!” Lão Khâu không chịu nổi nữa, bước tới đẩy gã ra. Kẻ nọ vẫn đứng vững, nhưng bàn tay rút phắt khỏi bụng Phượng Trung Long, mang theo máu me chộp tới cổ lão Khâu. Mùi máu quánh thối đã đủ để lão chết ngạt, chưa kể bàn tay như gọng kìm kẹp chặt yết hầu, chỉ chốc lát, hai chân lão rời khỏi mặt đất, mắt tối sầm, tay thõng xuống bất lực. Đúng lúc lão bắt đầu mê man thì một tiếng thét vang lên, bàn tay bóp cổ lỏng ra, lão Khâu rơi thịch xuống đất. Lão ho sặc sụa. Mắt dần sáng lại. Nửa tỉnh nửa mê, lão thấy hai bóng người giao đấu, một thô mập, một mảnh mai, các máng đá đựng xác bị xô đẩy lung tung. Lão Khâu nhổm dậy, nhặt bó đuốc trên sàn, nhận ra người xuống cứu mình chính là Vân Lăng, Kim Ngân Hoa thoăn thoắt trên tay. Ác nhân rạch bụng thì không có vũ khí, liên tiếp giật lui, rõ ràng đang bị áp đảo.
Vân Lăng vừa đánh vừa hỏi, “Ngươi là ai? Sao dám xâm phạm thi thể Phượng Trung Long?”
Ác nhân không đáp, chỉ một mực đối phó. Được một lúc, tự biết mình không địch nổi, gã bèn nhặt một hòn đá ở máng ném Vân Lăng. Khi Vân Lăng né tránh, gã lại nhặt hòn khác ném tiếp. Địa huyệt ùng oàng như sấm nổ, đá bay vù vù. Ác nhân nhặt tới hòn đá thứ năm, thì ném vào lão Khâu. Lão đang áp tay che mặt che đầu, không hề nhìn thấy hòn đá sắp giáng xuống chứ đừng nói là né tránh. Vân Lăng thầm rủa khốn kiếp, tung mình bay chéo sang chĩa Kim Ngân Hoa chặn lại đường đá bay, rồi hất mạnh lại địch thủ, nhưng gã ta đã chạy mất.
Vân Lăng đứng ở cửa, hơi do dự. Xét về thân pháp, khinh công của gã không tầm thường, đòn chân cũng mạnh, chưa chắc đã đuổi kịp. Nàng thở dài, lặng lẽ quay lại bên xác Phượng Trung Long, đứng bất động như tượng đá, ánh lửa soi tỏ vẻ mặt nhợt nhạt, đầy thương cảm của nàng. Khâu Tam Giáp liếc thấy mắt nàng có ánh lệ thì rất kinh ngạc, nhưng chỉ hỏi, “Sao ngươi lại xuống đây một mình?”
Vân Lăng cố trấn tĩnh, “Trên kia đang giao đấu kịch liệt, viện binh Đông Xưởng kéo đến, tín đồ Bạch Liên Giáo đang chờ thời cơ để phá vòng vây. Nhân lúc hỗn loạn tôi mới chạy được xuống, Sở Ca đang bố trí để chúng ta an toàn rời khỏi đây. Ông khám nghiệm đến đâu rồi?”
Lão Khâu đáp, “Ngươi đến thật đúng lúc, sờ cái xác xem thử đi! Sờ vào đâu cũng được.”
Vân Lăng cau mày, chạm vào bả vai Phượng Trung Long.
Lão Khâu hỏi, “Có nhận ra điều gì không?”
Vân Lăng lần dọc xuống cánh tay xác chết. Lão Khâu hỏi, “Thấy gì khác thường không?”
“Nếu tôi chỉ đụng hai lần mà kết luận được thì đâu cần mời ông lặn lội đến đây...”
Lão Khâu thở dài, “Ta biết ngươi sẽ nói thế... Chỗ bí hiểm này không phải ai cũng nhận ra được, trừ ta.”
Vân Lăng ngập ngừng, “Xác có vẻ mềm chăng...”
“Đến giai đoạn phân hủy, xác nào cũng mềm. Nhưng xác tên này thì giập nát đến từng đốt xương. Tại sao vậy? Nếu sờ nắn đúng cách thức, ngươi sẽ nhận ra gân bám trên xương còn lỏng lẻo hơn cả cơ thịt.
“Xác chết nói chung dù phân hủy thì gân vẫn liên kết các đốt xương, khớp xương. Xác Phượng Trung Long còn bôi cao chống phân hủy, cơ thịt vẫn trong tình trạng tốt, nhưng gân chân gân tay lại như đã mủn. Tại sao?
“Tình trạng này ta mới gặp lần đầu, lúc nãy có cảm thấy băn khoăn nhưng không sao hiểu nổi. Cũng may, ta từng được nghe các tiền bối kể về một loại võ công thất truyền trăm năm qua... Ngươi biết nhiều giai thoại võ lâm, đến đây đã đoán ra vài phần rồi chứ?”
Vân Lăng gật đầu, “Là Hóa cốt miên chưởng?”
Lão Khâu đáp, “Đại khái là thế nhưng không phải thế. Hóa cốt miên chưởng khiến xương cốt giập vỡ chứ gân thì không. Ngươi đã nghe nói đến Tán hồn âm chưởng chưa?”
Vân Lăng kinh hãi, “Môn này thất truyền lâu lắm rồi, còn ghê gớm hơn Hóa cốt miên chưởng.”
“Nói cách khác, Hóa cốt miên chưởng chỉ như vỏ ngoài của Tán hồn âm chưởng. Tán hồn âm chưởng không những phá nát gân cốt mà còn hủy diệt cả tinh, khí, thần của đối phương. Những người có nội công thượng thặng chỉ kham nổi một chưởng là cùng, ngay các cao thủ tuyệt đỉnh tu luyện cả nội công ngoại pháp cũng khó mà chịu đựng nổi mười phần Tán hồn âm chưởng. Nhìn tình trạng thi thể, nhiều khả năng Phượng Trung Long bị giết bởi một cao thủ sông nước vận chừng sáu bảy phần Tán hồn âm chưởng. Nếu vận hết nấc, thì tình trạng của hắn còn thê thảm hơn...”
Lão Khâu đang nói dở thì ngưng bặt. Vân Lăng không chú ý nghe, mà lục túi gấm đeo lưng lấy ra một chiếc khăn trắng quấn quanh vết rạch ở bụng Phượng Trung Long.
“Ngươi... làm gì thế?”
“Phiền ông vác hộ tôi!” Vân Lăng ra lệnh.
“Vác... cái gì?”
“Vác cái xác Phượng Trung Long lên rồi ra khỏi đây! Hay là ông vẫn lưu luyến địa huyệt Đông Xưởng?”
Lão Khâu vẫn chưa hiểu, “Vác đi để làm gì? Ta được các ngươi mời đến khám nghiệm chứ không phải làm phu phen. Ngươi muốn thì tự vác lấy!”
Vân Lăng cười nhạt, dứ dứ Kim Ngân Hoa. Lão Khâu núng thế, đành ẵm cái xác trơn tuột mềm nhũn lên. Vân Lăng chìa ra cái bao bố đựng lão lúc trước, “Nhét vào đây, chắc sẽ dễ vác hơn.”
Đến hết cầu thang, Vân Lăng nghiêng đầu lắng nghe. Bên ngoài đã im ắng nhiều, chỉ thỉnh thoảng có tiếng binh khí va đập lách cách và tiếng gắt gỏng. Vân Lăng nhẹ nhàng mở cửa sắt. Lão Khâu vác bao bố loạng choạng bước ra, kêu “ối” một tiếng rồi ngồi thụp xuống.
Một đám người đang đứng thành hàng trước cửa, tay cầm binh khí, mình vận trang phục Đông Xưởng. Người tai to mặt lớn đường bệ đứng giữa, chính là Nam công công! Ông ta ôn tồn hỏi, “Hai vị định đi đâu?”
Vân Lăng nhìn quanh không thấy Sở Ca, cũng không biết y sinh tử ra sao, đành mỉm cười đáp, “Đã lâu không gặp, Nam công công.”
Nam công công cười nhạt, “Thì ra các ngươi vào địa lao Đông Xưởng lấy trộm xác. Để ta đoán xem là xác ai?” Ông ta nhìn lão béo vác bao bố, trông quen quen, nghĩ ngợi một chút thì nhớ ra chính là ngỗ tác Khâu Tam Giáp ở phủ Giang Kinh. Đông Xưởng đã mời người này mấy lần, chính ông ta mới đây còn nghĩ đến chuyện mời lão lên khám nghiệm tử thi Phượng Trung Long. Nào ngờ lão ta lại bị hai tên thủy tặc nhanh chân mượn trước, đúng là “tư tưởng lớn gặp nhau”. Có nên tự hào không nhỉ?
Vân Lăng cũng cười nhạt, “Xác Phượng Trung Long đâu phải tài sản của Đông Xưởng, sao ông lại nói là lấy trộm?”
“Quả nhiên là xác Phượng Trung Long!” Mắt Nam công công sáng lên, “Vậy thì Vân lão đệ phải biết ít nhiều về linh kỳ đại hãn, và chắc là đồng bọn với Phượng Trung Long rồi.” Ông ta hất tay, “Bắt lấy hắn!”
Ba gã sai dịch nhảy ào lên, hai gã tấn công Vân Lăng, một gã chạy đến bắt ngỗ tác.
Vân Lăng lập tức lạng người lại gần lão Khâu, hô, “Muốn sống giữ chặt cái bao!” Kim Ngân Hoa khua lên đánh lui hai gã sai dịch, đồng thời phóng ra hai viên huyền thiết châu. Ám khí đen nhánh bay vụt qua hai sai dịch, mất hút trong đám khói mù mịt.
Nam công công và đám sai dịch thảy đều kinh ngạc. Chỉ một chớp mắt, Vân Lăng và lão Khâu đã biến mất.
Từ xa vọng lại tiếng kêu hãi hùng, “Cháy rồi! Địa lao Đông Xưởng cũng bốc cháy!” Đám cháy lớn kèm theo tiếng nổ inh tai, khiến địa lao vốn chưa yên lại thêm phần hỗn loạn. Điều khó hiểu là, quanh lửa mịt mù sương đục, khói bốc lên rất bất thường, giống như khói của vũ khí tự chế, đặc sệt, ngạt thở và đáng sợ.
Nam công công quát to, “Nín thở!” Nhưng đã muộn, nhiều sai dịch đứng quanh ông ta ho rũ rượi. Bất chấp khói độc, Nam công công lại thét, “Lão vác xác không biết võ công, phải bắt lão ngay! Phải giữ lấy cái xác!”
Sau khi viện binh đến mở cửa Trung nghĩa hội thẩm đường, Nam công công lập tức chỉ huy dẹp loạn. Bấy giờ ba đại ma đầu Bạch Liên Giáo đã giết gần hết lính canh rồi ung dung rời đi, Nam công công đành sai quân cố sức truy bắt các tù nhân khác. Cũng may ông ta đã sớm nghi ngờ, nhìn thấy khóa địa huyệt vỡ nát dưới đất liền đoán có kẻ định trộm xác Phượng Trung Long. Hành động của bọn phản tặc chứng tỏ suy đoán lúc trước của Đông Xưởng là đúng, tung tích của linh kỳ nằm ở xác Phượng Trung Long. Vì thế, phải giữ bằng được cái xác! Nhưng các sai dịch lùng sục khắp chốn vẫn không thấy bóng lão béo vác xác đâu!
Nam công công và vài gã sai dịch tinh ranh nhảy ra ngoài đám khói đục, nhưng đang tung mình lên cao thì bị đánh úp. Đám đánh úp này cứ như từ trên trời rơi xuống đất, diện mạo đều bị mũ nón và sương đục che khuất, không nhìn rõ mặt. Kẻ nào kẻ nấy cầm binh khí thông thường như đao, xích sắt, roi sắt... thân pháp chưa linh hoạt nhưng hành động rất dữ dằn bền bỉ. Nam công công xuất tuyệt chiêu mà cũng không thể kết liễu được chúng, tay còn bỏng rát như đánh vào tường đồng vách sắt. Đối phương bị đẩy lui, không cần thở lấy hơi đã lập tức vung binh khí đáp trả, không dùng chiêu thức nào màu mè, chỉ thẳng thừng đâm, chém, sức lực cực kỳ hùng hậu.
Nam công công đoán chừng đây đều là đệ tử mới ch