← Quay lại trang sách

Chương 18 Chạm trán

Vân Lăng và Sở Ca gặp lại nhau trong ngõ, ba con ngựa do Dư Hâm Đồng chuẩn bị đã đứng chờ sẵn sàng.

Vân Lăng đặt bao bố đựng xác lên yên ngựa của mình, rồi thúc ngựa đi đầu dẫn đường, không quay lại quán trọ nữa. Nhân lúc cổng thành chưa đóng, cả bọn trà trộn vào đám đông dân chúng hoang mang chạy loạn trốn vụ cháy nổ. Họ dừng lại trước một ngôi nhà ở phía Đông Nam thành.

“Đến nơi rồi!” Vân Lăng xuống ngựa. Một người ăn mặc như gia nhân từ trong nhà bước ra, mỉm cười, “Công tử đã về!” Và hăng hái đỡ bao bố xuống.

“Đưa vào hầm lạnh, cẩn thận nhé! Không được mở bao ra!” Vân Lăng dặn dò, rồi lại hỏi, “Lão gia về chưa?”

Gia nhân đáp, “Chưa ạ! Trong thành náo nhiệt như thế, tiểu nhân đoán lão gia chưa vội về ngay đâu!”

Trong lúc Sở Ca đang thầm tò mò về “lão gia” và lão Khâu đang chép miệng “Nhà rộng thế này mà không ở, rúc vào quán trọ cho ngột ngạt!”, thì Vân Lăng lại tiếp tục đi, dẫn họ qua sân sau.

Sở Ca và lão Khâu được bố trí ở gian chái phía Đông. Sau một tuần trà, Vân Lăng quay trở vào, đã thay áo quần tinh tươm, khôi phục dáng vẻ một công tử tay chơi.

Sở Ca mỉm cười, “Mấy hôm nay làm khách ở bãi tha ma và quán trọ, khổ thân đệ quá!”

Lão Khâu không đợi Vân Lăng trả lời, hỏi ngay, “Ngươi ăn mặc sáng sủa thế này, chắc không phải để khám nghiệm tử thi chứ? Khuân xác về làm gì? Chưa tin ở đôi mắt của lão Khâu này à?”

Vân Lăng cười nhạt, “Đúng thế đấy!”

Ruột gan lão Khâu cứ như thuốc nổ bị châm ngòi nổ chậm, lão sôi sục kêu, “Nói thế là sao?”

Sở Ca cười, “Khâu tiên sinh đã quên chuyện nhìn nhầm Hận lôi độc chưởng à?”

Lão Khâu nói, “Hận lôi cái gì chứ? Ta hận hai tên trẻ tuổi kẻ tung người hứng, coi thường ta!”

Vân Lăng nói, “Ông nhận ra Phượng Trung Long chết bởi Tán hồn âm chưởng, nhưng tôi vẫn muốn nhờ người luyện võ tinh thông các câu chuyện cũ của giới võ lâm xem hộ cho chắc.”

“Ai có khả năng ấy?” Lão Khâu gân cái cổ béo tròn hỏi.

“Rồi sẽ biết ngay. Ông cứ nghỉ ngơi đi đã.” Vân Lăng tủm tỉm, rồi ngoảnh sang Sở Ca, “Mời Sở huynh đi theo muội.”

Hầm lạnh nằm ở một góc sân sau, trong căn lều chứa các dụng cụ làm vườn. Vân Lăng nhấc cái nắp vuông rộng bằng sải tay lên, cả hai lần lượt bước xuống cầu thang gỗ. Hai ngọn đèn chiếu sáng căn hầm chẳng rộng rãi gì. Một máng đá đổ đầy những khối băng lớn, trên vách treo các mảng thịt bò, cừu và vài giỏ rau quả. Bao bố đựng xác đang đặt trên mặt bàn đá, vẫn buộc kín như cũ.

Vân Lăng xắn tay áo gọn ghẽ rồi cởi dây, mở miệng bao. Sở Ca bước lại, cả hai cùng đặt xác Phượng Trung Long nằm ngay ngắn. Mùi thối nồng nặc cả căn hầm. Sở Ca nhìn vết thương ở bụng cái xác, ngạc nhiên hỏi, “Lão Khâu mổ bụng khám nghiệm rồi à?”

Vân Lăng kể lại việc gặp một gã quái dị trong địa huyệt, “Xem ra cũng như chúng ta và Đông Xưởng, gã đang tìm thứ gì đó ở thi thể Phượng Trung Long.”

“Nhưng gã bị nhốt trong địa lao, làm sao biết thi thể Phượng Trung Long ở địa huyệt bên cạnh? Trừ phi gã có liên quan đến Phượng Trung Long và tung tích của kho báu Bá Nhan.” Sở Ca khẽ thở dài, nhìn vẻ mặt Vân Lăng như đang nghĩ ngợi. “Tung tóe thế này rồi, muội còn đem xác ra, hẳn không phải để khám nghiệm lại, mà để tìm tung tích của linh kỳ... đúng không?”

Vân Lăng đáp, “Mới đúng một nửa.”

“Nghĩa là sao?”

“Từ đâu muội vẫn chủ định mang xác ra. Đưa Khâu ngỗ tác đi chỉ để phòng hờ. Nhỡ không mang nổi thì cái xác vẫn được lão khám nghiệm tận nơi.”

Sở Ca cau mày, “Dù thế nào thì cũng không còn thì giờ xem kỹ nữa đâu. Mau thu xếp để đi khỏi đây thôi!”

Vân Lăng ngạc nhiên, “Tại sao phải thế?”

“Chắc chắn lâu nay Đông Xưởng luôn bám sát Phượng Trung Long. Hắn mới chết họ đã biết tin đến chuyển xác về kinh, là ý gì? Cũng như muội, họ biết thân thể này chứa manh mối về linh kỳ. Bây giờ chưa tìm ra thì sau này, tóm lại là không để ai dễ dàng lấy đi được.”

“Nên vẫn bám theo cái xác ư?” Vân Lăng lắc đầu, “Trên đường đi chúng ta đã cảnh giác quan sát nhưng không thấy bóng ai cả.”

Sở Ca nói, “Thiếu gì cách. Thận trọng không thừa, lập tức đi khỏi đây thôi.”

Cả hai lại cho xác Phượng Trung Long vào bao bố, Sở Ca vác xác đi trước. Vừa ra khỏi hầm lạnh, Vân Lăng đã thốt, “Gay rồi!” Có hai con chim ưng thu mình đậu trên ngọn cây táo, ngó nhìn bốn phía. Lại có hai con chim ưng khác đang từ xa bay lại. Vân Lăng hậm hực nói, “Sai dịch đang ở gần đây.” Sở Ca đi vào gian chái phía Đông kéo lão Khâu chạy ra ngoài. Lão vội kêu lên, “Làm gì thế? Ngồi chưa ấm chỗ...”

Có tiếng thét thảm thiết. Cửa chính ngôi nhà mở toang, gia nhân ban nãy loạng choạng bước vào rồi đổ gục xuống đất. Một mũi tiêu dài cắm ngập sau lưng.

Sở Ca hạ bao bố xuống, cầm nhuyễn kiếm nhảy phắt lên nóc nhà. Hai mũi phi tiêu dài, mấy hạt bồ đề và hơn chục mũi kim thép lập tức bắn đến. Sở Ca vung nhuyễn kiếm đánh bật loạt ám khí, nhưng không thấy bóng đối phương đâu. Y lại nhảy xuống đất hô, “Bọn sai dịch đã bao vây khu nhà, nhìn thủ pháp của ám khí cho thấy kẻ địch ở phía Tây Nam yếu nhất, chúng ta phải thử xem sao...” Sở Ca ngoảnh nhìn, thấy lão Khâu trốn vào gian chái phía Đông, thầm nghĩ, nếu muốn phá vây nhanh chóng thì chỉ còn cách bỏ lão già lại. Vân Lăng cũng hiểu ý.

Sở Ca vác bao lên, cả hai tung mình lao thẳng ra chỗ bức tường phía Đông Nam khu nhà. Quả nhiên không thấy ai đánh chặn. Sở Ca đã khéo dương Đông kích Tây, hô lên đánh lạc hướng, khiến các sai dịch phía Đông Nam chạy đi chi viện cho phía Tây Nam. Khi Sở Ca liếc mắt nhìn phía Đông Nam, Vân Lăng đã lập tức hiểu ý.

Bên ngoài tường bao có ba con ngựa. Hai người cắt dây thừng, rồi nhảy lên hai con ngựa phóng đi, bỏ lại phía sau tiếng gào thét tức tối của mấy gã sai dịch. Đi được vài trượng thì thấy đầu ngõ có một bóng người chạy lại, di chuyển cực nhanh. Cả hai kêu lên kinh ngạc rồi tung mình lên không, vung nhuyễn kiếm và Kim Ngân Hoa.

Đối phương chưa vội tấn công, chỉ đứng sững lại phóng song chưởng vào hai con ngựa, động tác nhẹ nhàng như vỗ về, thế mà lại hất hai con ngựa văng lên không trung, tường hai bên ngõ lở lói bay ra như những mảnh giấy.

Sở Ca và Vân Lăng cùng xuất chiêu tấn công. Đối phương đứng nguyên tại chỗ, tay không binh khí, nói liền một thôi, “Ái chà chà! Hôm nay xảy ra nhiều chuyện thật! Bốn bề cứu hỏa, phiền hà quá! Lúc này hai vị hạ vũ khí thì vẫn chưa muộn đâu!” Người ấy chĩa ngón tay khẽ chạm vào binh khí của Sở Ca và Vân Lăng, gạt chúng sang bên một cách nhẹ nhàng, cũng không tấn công, có vẻ như chờ hai người ra đòn rồi mới tiếp tục. Người ấy không có ý hạ sát họ. Không muốn giết, không có nghĩa là muốn tha. Hai con tuấn mã mạnh mẽ, giờ đang nằm vật ra thoi thóp kia. Người ấy nói năng nhỏ nhẹ nhưng võ công thâm hậu khó lường, đây là cao thủ, không thể cố đánh. Phía sau, mấy gã sai dịch Đông Xưởng cũng đã chạy đến nơi, nhìn thấy nhân vật này bèn đứng cả lại chờ xem tình hình ra sao.

Vân Lăng ngập ngừng, “Là... Thiên sư... đốc chủ Đông Xưởng... Tào công công?”

Sở Ca thấy người ấy tuổi gần năm chục, khuôn mặt trắng trẻo không râu ria nhưng cặp lông mày thì dài rủ, cứ như hai cái rèm che mắt. Ông ta mặc trang phục hoạn quan nên Sở Ca vốn đã hơi đoán ra, đến câu nói của Vân Lăng thì lòng y thực sự trĩu nặng.

Tào Hóa Thuần tươi cười đáp, “Phiền thế! Ta chỉ biết phục vụ lão đại nhân. Gọi ta là gì, không quan trọng. Hai vị hạ vũ khí được rồi chứ?”

Tào Hóa Thuần là hoạn quan cai quản Đông Xưởng. Thời còn là gia tướng họ Viên ở Liêu Đông, Sở Ca từng nghe các hoạn quan do triều đình cử ra làm giám quân kể, Tào Hóa Thuần vào cung từ nhỏ, thông minh khác thường, được đại hoạn quan hồi đó là Vương An ưng ý, truyền cho tuyệt kỹ Tỳ bà đại pháp. Tào Hóa Thuần không phụ công thầy, lớn lên võ nghệ không thua gì Ngụy Trung Hiền, đốc chủ Đông Xưởng thời bấy giờ. Ngụy Trung Hiền vì tranh giành quyền lực đã giết Vương An. Tào Hóa Thuần nhẫn nhịn nhiều năm, phò tá Sùng Trinh lên ngôi không lâu thì diệt sạch Ngụy đảng, bức tử Ngụy Trung Hiền.

Sở Ca nói, “Vân hiền đệ! Cuộc kỳ ngộ trong địa lao Đông Xưởng lúc trước đã thuộc loại hiếm thấy, bây giờ được giao đấu với Thiên sư nữa, thì coi như công đức viên mãn rồi!”

Tào Hóa Thuần chép miệng, “Hai vị ăn gì mà lì lợm, định chống lại triều đình đến cùng thế? Trẻ tuổi đáng mến mà cứ thích đâm đầu vào chỗ chết, âu cũng là một chuyện phiền hà.”

Vân Lăng nhìn trời, chỉ thấy những làn khói nhạt bay từ phía xưởng súng ống đến, mỉm cười đáp, “Không chống lại đến cùng thì chống lại nửa vời hay sao?”

“Ta có mồm mép thế nào, cũng chưa chắc đã dẫn hai vị thoát ra khỏi con ngõ này được.” Giọng Tào công công vẫn mềm mỏng. Tay ông khoát về phía sau, hơn chục sai dịch và dịch trưởng cùng Nam công công đều sẵn sàng xông lên. Ông mỉm cười, “Xem đi, quân ta chỉ muốn không cần chiến đấu mà vẫn thắng. Hai vị đều là người thông minh, hãy nhìn tình thế hôm nay, tội gì mua khổ vào thân?”

Sở Ca liếc nhìn Vân Lăng, muốn ra hiệu cho nàng cùng xuất chiêu. Vân Lăng coi như không nhìn thấy, vẫn bận rộn lý sự, “Các vị đông người, riêng ông và Nam công công, hai chúng tôi đã phải chào thua rồi. Nhưng căn bệnh chung của đạo tặc là có cơ hội thì phải chuồn chứ quyết không để cho công sai tóm cổ. Hôm nay các vị không nỡ giết chúng tôi bởi vì, một là, chúng tôi lấy được xác Phượng Trung Long rồi thì sẽ tìm ra tung tích linh kỳ, hai là, chúng tôi đại náo địa lao Đông Xưởng, rành rành là do Lý Sấm đã bày mưu từ trước, các vị chắc chắn rất muốn biết lúc này đám ấy đang trốn ở đâu, có phải Đới Thương đã ra khỏi kinh thành rồi không...”

“Đủ rồi!” Có vẻ như Tào công công đã điên tiết, nhưng vẫn tỏ vẻ ung dung.

Vân Lăng nói, “Tại hạ chỉ muốn nói rõ để lát nữa giao đấu, các vị sẽ nương tay, như thế chúng tôi sẽ có cơ hội cao chạy xa bay...”

“Hai vị đánh giá bản thân quá cao...” Tào Hóa Thuần ngắt lời, “Và đánh giá quá thấp thủ đoạn bắt người của Đông xưởng.”

Vân Lăng mỉm cười, “Không dám! Chính vì thế, chúng tôi muốn thương lượng với công công, nếu chúng tôi ngoan ngoãn bẩm báo mọi tin tức đã biết, thì Đông Xưởng sẽ khai ân thả chúng tôi về sông hồ. Được không?”

Tào Hóa Thuần cũng mỉm cười, nhưng không hở răng, “Điều đó không khó, các ngươi là tội phạm, nếu chịu khai ra tin tức có giá trị thì được chuộc tội, khoan hồng... Ta chỉ là người phục vụ lão đại nhân, không dám vỗ ngực nói chắc điều gì, nhưng ít ra cũng bảo đảm các ngươi không bị tra tấn khổ sở.”

Vân Lăng lại ngẩng nhìn trời, một con chim đang bay lượn vòng. Nó bay lại gần, Sở Ca nhận ra là chim ưng. Vân Lăng liếc mắt nhìn y, cười nói, “Công công xem, Sở đại ca của tôi mặt nhăn nhó như có thù sâu, chắc là vẫn chưa thông suốt. Ông cho phép hai chúng tôi bàn riêng với nhau được chứ?”

Tào Hóa Thuần đáp, “Ta khá nhẫn nại. Nhưng việc công là trên hết, không thể chờ lâu, bàn bạc cho khẩn trương, đừng thách thức chúng ta, kẻo lát nữa các huynh đệ Đông Xưởng xông vào thì ta không ngăn nổi đâu!”

Vân Lăng nói, “Được!” Rồi ghé tai Sở Ca thì thầm. Sở Ca cau mày đáp mấy câu. Cả hai cứ thế lầm rầm một lúc. Vân Lăng lại ngẩng đầu nhìn lên trời chỉ trỏ. Khi đám người kia hiếu kỳ ngẩng nhìn theo thì hai thủy tặc bỗng tung mình nhảy vọt qua đầu Tào Hóa Thuần rồi lao ra đầu ngõ.

Động thái này là hết sức bất ngờ với cả đám Đông Xưởng, trừ Tào Hóa Thuần. Khi cả hai bắt đầu thì thầm, ông ta đã nheo mắt quan sát, đề phòng họ bất thình lình giở quẻ. Khi hai thủy tặc chỉ tay lên trời, ông ta cũng nhìn thoáng qua, thấy hai con chim ưng bay lượn nhưng không phải chim ưng của Đông Xưởng. Ông ta lập tức hiểu ra lũ này đang lần lữa câu giờ rồi sẽ bất ngờ bỏ chạy tháo thân. Có lẽ hai con chim muốn đưa tin gì đó cho chúng. Cho nên, khi cả hai nhảy lên thì ông cũng tung mình theo.

Mấy năm nay Đông Xưởng đặc biệt chú ý đến đám thủy tặc khét tiếng giang hồ, Tào công công đương nhiên cũng đọc nhiều báo cáo liên quan, nhưng mọi tư liệu đều không cho thấy Sở Ca Vân Lăng đã luyện được các chiêu thức hợp kích. Lúc này trên không, Vân Lăng chĩa thứ binh khí dị dạng kia ra làm bàn đạp cho Sở Ca cõng xác Phượng Trung Long lấy đà lướt đi, rồi đáp xuống đằng sau đám sai dịch Đông Xưởng. Lộ trình ra ngõ đã thông thoáng. Tào Hóa Thuần ráo riết đuổi theo.

Trong lúc đó Vân Lăng điểm nhẹ mũi chân lên đầu một sai dịch võ công hơi đuối và phản ứng hơi chậm chạp, rồi cũng bắn mình ra sau cả bọn. Chỉ có Nam công công kịp thời xoay người bám theo.

Sở Ca cõng cái xác, cảm thấy mình khó mà chạy thoát được, đành phản kích. Miệng hô ám hiệu liên thủ, chân chạm đất rồi xuống tấn, vẩy nhuyễn kiếm ra chặn đà đáp xuống của Tào công công. Vân Lăng đang ở phía sau ông ta, nghe ám hiệu bèn lia luôn Kim Ngân Hoa vào gáy viên đốc chủ. Tào Hóa Thuần đã bốn mươi năm tu luyện võ công thượng thặng, từng giao đấu với vô số kỳ tài võ lâm, tuy không khinh địch nhưng biết hai tên thủy tặc này còn xa mới xứng là đối thủ của mình. Điều ông không ngờ là hai tên này chưa từng hợp tác gây án mà phối hợp lại ăn ý quá, cứ như đã cùng luyện tập nhiều năm trời.

Đốc chủ Đông Xưởng huýt sáo, thân hình như con rắn nước luồn qua giữa binh khí của Sở Ca và Vân Lăng, búng mình lên không, thi triển Tỳ bà đại pháp mà ngay cả nhân thủ Đông Xưởng cũng hiếm khi được chứng kiến.

Về sau, một sai dịch không biết miêu tả ra sao với các đồng liêu về cảnh tượng đốc chủ ra tay, nghĩ mãi, rồi nói rằng, “Tào công công... đã biến thành cây đàn tỳ bà!”

Tào Hóa Thuần vóc người tầm thước, không vai hùm lưng gấu cũng không gầy như que củi, nhưng ông ta lướt qua lướt lại như phiến lá giữa bóng đao ánh kiếm của hai thủy tặc, mười ngón tay tung ra các chiêu thức như búng, gảy, móc, vê... biến hóa vô cùng vô tận, cứ như đàn tỳ bà diễn tấu khúc nhạc trời. Hai cánh tay khua càng lúc càng nhanh, dệt nên những đường tơ ngang dọc. Sở Ca và Vân Lăng dù đã luyện tập phối hợp nhuần nhuyễn, cũng phải luống cuống trước Tỳ bà đại pháp thần diệu này. Sở Ca càng giao đấu càng lo lắng. Chợt nghe Vân Lăng kêu lên “Đừng nhìn chiêu pháp của ông ta!”, y giật mình tỉnh táo lại.

Thân pháp của Tào Hóa Thuần ẩn hiện như ma quỷ, hai tay múa tít mù, Sở Ca căng mắt quan sát để tìm ra chỗ sơ hở mà vẫn thấy mờ mờ ảo ảo. Y dựng thẳng nhuyễn kiếm lên, đâm lút vào ảo ảnh tỳ bà của Tào Hóa Thuần. Vân Lăng cũng hiểu ý, từ trên cao nhào xuống, quất Kim Ngân Hoa vào “cần đàn” tỳ bà.

Nghe thấy tiếng hô vừa rồi của Vân Lăng, Tào Hóa Thuần không khỏi ngạc nhiên. Đúng là một trong những bí quyết chiến thắng của Tỳ bà đại pháp là sự di chuyển thần tốc cùng động tác hoa mỹ khiến đối phương phân tâm. Vân Lăng nhanh chóng nhận ra yếu lĩnh, nếu không phải là nhờ bề dày võ công, thì chắc là do đã được sư phụ cao minh chỉ bảo và từng nghiên cứu về Tỳ bà đại pháp.

Cách hiệp đồng tác chiến của Sở Ca Vân Lăng cũng khiến Tào công công thầm tán thưởng. Những chiêu thức có vẻ bình thường mà qua phối hợp chuẩn xác của họ đều tăng hiệu quả gấp nhiều lần. Để chống trả, ông ta phải biến hóa khôn lường, thoắt tiến thoắt lùi thoắt nhanh thoắt chậm.

Nhận thấy đối thủ tuy phối hợp ăn ý nhưng công phu cơ bản vẫn còn non, Sở Ca lại phải cõng xác Phượng Trung Long nên cử động thiếu linh hoạt, Tào công công bèn hô, “Nam công công, ta biết tay ông đã ngứa ngáy từ lâu, mau trợ giúp ta bắt chúng đi!”

Nam công công quả là đã phải kìm nén. Một vì thấy thân pháp của Tào Hóa Thuần quá nhanh, khó mà xen vào. Hai vì Tào Hóa Thuần đang chiếm ưu thế, can thiệp vào sẽ hạ thấp vị thế của thượng cấp. Giờ được lời như cởi tấm lòng, Nam công công liền siết chặt kim câu, gia nhập vòng chiến.

Sở Ca nao núng, thầm tính kế chạy. Nhưng đối diện với hai cao thủ tuyệt đỉnh và hơn chục gã sai dịch lăm le vào cuộc, biết chạy về hướng nào?

Sau vài nỗ lực phản kích vô hiệu, họ bị Nam công công dồn vào góc tường, Tào công công cũng nhanh chóng xáp đến như con quay xoay trước mặt hai người. Nam công công hiểu ý bèn né sang bên, chiêu cuối cùng nên nhường cho thượng cấp. Từ trong cây đàn tỳ bà huyền ảo, đốc chủ Đông Xưởng bỗng chìa ra hai cánh tay lả lướt trên dây đàn, đầu ngón tay nhanh như cắt điểm vào hai huyệt u môn và ngoại quan của Sở Ca, Vân Lăng cũng bị điểm trúng hai huyệt hoa cái và khúc trì.

Thuật điểm huyệt trong Tỳ bà đại pháp là chiêu sắc bén cuối cùng để khống chế kẻ địch. Điểm vào một huyệt nào đó, nếu vận đủ nội lực thì sẽ lấy mạng kẻ địch. Còn nếu lực đạo nhẹ thì không đáng ngại. Tào công công chủ tâm bắt sống hai kẻ này nên chỉ vận bốn phần sức mạnh.

Nam công công thở phào, “Đa tạ Tào công công chiếu cố. Hai vị về thăm Trung nghĩa hội thẩm đường được rồi!” Ông nhìn đôi mắt đầy thất vọng trên khuôn mặt đẹp đẽ của Vân Lăng, lòng không khỏi dấy lên tà niệm.