← Quay lại trang sách

Chương 21 Khởi sắc

Sở Ca và Vân Lăng không địch nổi Tào Hóa Thuần, chẳng mấy chốc lại bị điểm huyệt, trở về kiếp tù nhân.

Một hoạn quan trẻ bước lại, cầm phất trần phủi những hạt bụi nhỏ li ti trên vai và tay áo Tào Hóa Thuần. Ông ta khẽ nói, “Nơi này không nên nán lại lâu, mau đưa chúng về! Phiền Diêu công công tìm hiểu lai lịch chủ nhân ngôi nhà, tốt nhất là cũng đưa về Đông Xưởng để thẩm tra.”

Diêu công công đáp “Vâng”. Mấy tay sai dịch bước đến nhấc hai thủy tặc lên ngựa. Nam công công rảo chân lại gần, nắm cánh tay Vân Lăng, “Để ta! Các ngươi khiêng Sở Ca.” Rồi ông cố ý cúi người, áp sát mặt vào khuôn mặt non mịn của Vân Lăng! Cả ngày mệt nhọc, về địa lao rồi phải nghỉ ngơi tiêu khiển mới được. Nhưng liên tưởng thú vị của ông lại bị Tào công công làm gián đoạn, “Nam công công, thử nhìn xem, hai con chim ưng này có phải của Đông Xưởng không?”

Nam công công ngẩng nhìn. Hai con chim to lớn vẫn đậu trên đầu tường.

Lúc trước, Đông Xưởng tìm đến được ngôi nhà là nhờ chim ưng lần theo dấu mùi thuốc chống phân hủy phết trên xác Phượng Trung Long. Đó là chim ưng được chọn lọc và huấn luyện bài bản, nhưng không to bằng hai con này. Lạ thật!

Thình lình, một con dang cánh lao xuống. Sau một tiếng “Ối”, một sai dịch bị nó mổ trúng. Con kia vỗ cánh lao theo, mục tiêu là Nam công công. Viên hoạn quan một tay vẫn nắm vai Vân Lăng, tay kia thần tốc rút kim câu. Nhưng, “choang” một tiếng, kim câu rơi xuống đất. Chim ưng cũng tới nơi, cắm luôn móng vuốt vào mặt Nam công công. Viên hoạn quan chưa kịp ứng phó, đã thấy vài huyệt đạo ở mạng sườn và vai tê bại. Thì ra Vân Lăng đã giải huyệt được tự bao giờ, trước bắn hai viên huyền thiết châu đánh rơi binh khí của Nam công công, sau lại ra tay điểm huyệt. Chắc phải vài canh giờ nữa thì cao thủ nhất nhì Đông Xưởng này mới tiếp tục ra oai được. Vân Lăng lập tức nhặt Kim Ngân Hoa rồi phóng mình lên một con ngựa.

Ngoảnh lại nhìn, nàng thấy Sở Ca cũng đã cầm nhuyễn kiếm trong tay, hai sai dịch Đông Xưởng bị thương nằm dưới đất, Sở Ca đang giao đấu với Diêu công công. Còn kẻ khó nhằn nhất là Tào Hóa Thuần thì biến mất.

Ông ta đương nhiên không rời đi, mà đang giao tranh dữ dội với một nhân vật mới chạy đến đánh úp. Trận đấu rất thần tốc, đứng ở ngoài nhìn vào còn không thấy rõ hình dáng, chỉ thấy hai cơn lốc đang xoắn vào nhau trong ngõ hẹp. Từ trong xoáy lốc vọng ra giọng nói vang rền, “Ta chỉ ứng phó đến ba mươi bảy chiêu của lão hoạn quan này thôi. Các ngươi định chuồn thì chớ dềnh dang!”

Sở Ca thầm kinh hãi trước luồng hơi dày và nội lực tràn đầy ấy, lại tự nhủ, chẳng nhiều người chịu nổi mười chiêu của Tào Hóa Thuần? Vậy đây có phải...? Ban nãy, sau khi bị Tào Hóa Thuần điểm huyệt, Sở Ca bỗng cảm thấy một số huyệt đạo ngứa giần giật như thể trúng phải ám khí loại nhỏ kiểu muỗi châm, nhưng những mũi châm đó vừa hay lại giúp y giải huyệt, Sở Ca lập tức cựa quậy được. Đến khi Vân Lăng phản kích thì Sở Ca hiểu rằng có người đang ngầm trợ giúp cả hai. Lúc này nghe nhắc nhở, y liền vung tay ném ra mấy mũi Phá Lãng Thoa. Nhằm lúc Diêu công công lắc mình tránh, Sở Ca ôm choàng lấy cái bao bố đựng xác, nhảy lên một con ngựa khác rồi cùng Vân Lăng phóng đi mất hút.

Cả hai quất ngựa phi một hồi, Sở Ca lỏng cương chạy chậm lại. Vân Lăng cũng dừng ngựa, hỏi, “Sao thế?”

“Cần xử lý một chút trên cái xác này đã! Phải tìm cách khử mùi.”

Vân Lăng nói, “Người lúc nãy đã ra tay thì mấy con chim ưng Đông Xưởng thả ra hẳn đều gãy cánh rớt xuống rồi. Khỏi phải lo!”

“Người lúc nãy là ai?”

“Huynh không muốn tự mình xác thực sao?” Vân Lăng cười tinh quái, rồi quất ngựa đi tiếp. Ra đến ngoại thành, vòng vèo khá lâu, Vân Lăng dừng lại trước cổng một trang viên. Gia đinh lập tức chạy ra đón, “Công tử đã về!” Dắt ngựa xong lại vác cái bao đựng xác lên vai, cử động nhẹ như không.

Vân Lăng dặn dò, “Đặt ngay vào hầm băng.”

Sở Ca cau mày, “Cảnh này đã nhìn thấy ở đâu rồi thì phải?”

“Ở đâu cũng thế. Thỏ khôn phải có ba hang.” Vân Lăng đẩy cửa bước vào nhà, “Chỉ lo lại phải nhổ trại ngay thôi.”

Sở Ca hỏi, “Người lúc nãy, liệu có trốn thoát trước mũi đốc chủ Đông Xưởng được không?”

Vân Lăng nói, “Chúng ta sẽ đợi khoảng nửa canh giờ, nếu người ấy không về thì lại lên đường.”

“Nửa canh giờ là quá muộn đấy!” Giọng sấm rền bỗng vang lên ngoài cổng, “Đốc chủ Đông Xưởng mà đích thân điều động thì chỉ một khắc là ít nhất mười cao thủ hàng đầu Đông Xưởng sẽ kéo đến đây!”

“Làm gì có chuyện!” Vân Lăng tươi cười chạy ra đón, “Trừ phi huynh bị bắt rồi khuất phục, bằng không, bọn họ không đời nào tìm ra cái chốn ma quỷ này!”

Lúc này Sở Ca mới thấy rõ mặt người đàn ông, biết là mình đã đoán đúng, bèn bước lên chắp tay, “Xích Nhiêm huynh! Tạ ơn huynh ứng cứu!”

Xích Nhiêm Công [*] là hiệp đạo thủy lục [*] nổi danh giang hồ, đã gây ra vô số vụ án kinh thiên động địa nhưng đều là cướp của nhà giàu để giúp dân nghèo. Người này cao lừng lững, vai rộng bụng dày, thật khó tưởng tượng cử động lại nhanh đến nỗi hình dáng mờ cả đi khi giao đấu. Dưới cằm là bộ râu dài hung hung, sắc mặt đỏ như quả táo, đôi mắt sáng rực tinh nhanh. Xích Nhiêm Công bước lại đỡ Sở Ca đứng thẳng dậy, “Hân hạnh! Sở lão đệ luôn coi đại nghĩa là trên hết, năm xưa...” Rồi nhìn sang Vân Lăng, “Nói thật, ta có biết ít nhiều về mối giao tình giữa lão đệ và Viên đốc sư, lòng vẫn nể trọng lắm. Hôm nay đệ gặp nguy ở ngay nhà ta, chủ nhà đương nhiên phải đứng ra dọn dẹp, có gì đâu mà gọi là ứng cứu. Huống chi, Sở lão đệ túc trí đa mưu, dẫu tạm bị bắt thì vẫn có kế hay để thoát thân.”

(ct): * Ngài râu đỏ.

(ct): * Đạo tặc kiêm hiệp khách cả hai đường thủy bộ.

Sở Ca mỉm cười, “Quả là tại hạ đã sắp sẵn một hai kế sách, chỉ cần...” Y liếc Vân Lăng, xem xem nên xưng hô thế nào, y chưa đoán ra mối quan hệ giữa hai hiệp đạo một già một trẻ này.

Vân Lăng mỉm cười, “Xích Nhiêm huynh đương nhiên là... nghĩa huynh của đệ.” Rồi nàng tinh nghịch cười khúc khích.

Sở Ca mỉm cười, “Thế thì chúng ta là ba huynh đệ kết nghĩa!”

Xích Nhiêm Công vỗ vai Sở Ca thật mạnh, “Từ lâu đã là thế rồi. Ta và Vân đệ hợp tác làm ăn, vì thế trở thành huynh đệ, từ nay chúng ta sẽ cùng phát tài.” Rồi ông ta ngoảnh sang Vân Lăng, “Không nên chậm trễ kẻo phiền hà, chúng ta khẩn trương khám nghiệm tỉ mỉ thi thể Phượng Trung Long!”

Hầm băng ở trang viên này rộng hơn hẳn hầm băng ở ngôi nhà trong thành, quanh bệ đặt xác thừa đủ chỗ cho cả ba người. Châm vài ngọn đèn, ánh sáng ngập tràn căn hầm. Họ mở bao bố, mùi thối khé mũi bốc lên ngập ngụa. Xích Nhiêm Công hừ mũi, “Thông thường, đã xoa thuốc chống phân hủy rồi thì xác sẽ không nặng mùi nữa. Chẳng rõ Đông Xưởng xoa thứ của nợ gì vào xác Phượng Trung Long, chắc để dùng cho mấy con chim thôi.”

Vân Lăng hỏi, “Thế mấy con chim ấy đâu? Có bám theo huynh đến đây không?”

Xích Nhiêm Công lại hừ mũi, “Biết rồi còn hỏi!” Ông ta cúi nhìn cái xác, gật đầu, “Đúng là xác Phượng Trung Long.” Rồi ngẩng nhìn Vân Lăng.

Vân Lăng cụp mắt xuống, không rõ tâm tư ra sao.

Xích Nhiêm Công lại cúi xem kỹ từ đầu đến chân cái xác, rồi lật sấp, sờ nắn khắp lượt, đồng thời nghe Vân Lăng kể lại sự việc quái nhân dùng bàn tay rạch bụng Phượng Trung Long.

“Ngỗ tác phủ Giang Kinh nói sao?” Xích Nhiêm Công hỏi.

“Chắc đại ca đã nghe nói về Tán hồn âm chưởng?”

Xích Nhiêm Công ngạc nhiên, rồi lập tức cười vang, lắc đâu, “Có nghe nói, nhưng đâu thể như vậy? Tán hồn âm chưởng thất truyền lâu lắm rồi. Người có đủ công lực để luyện được thời nay chỉ đếm trên đầu ngón tay. Và Thiên sư mà chúng ta vừa may mắn được gặp, đứng hàng đầu trong số đó.”

Vân Lăng và Sở Ca nghĩ đến thân ảnh tỳ bà biến hóa như ma quỷ của Tào Hóa Thuần ban nãy, giờ vẫn còn thấy sợ.

“Tỳ bà đại pháp của Tào công công chủ về võ công âm tà, là nền tảng để luyện được Tán hồn âm chưởng. Tuy nhiên, không có sư phụ chỉ bảo tận nơi, cũng không có bí kíp được ghi chép tỉ mỉ thì không thể luyện thành.” Xích Nhiêm Công lắc đầu, tay nắn mấy khớp xương của cái xác, “Khâu Tam Giáp hiếm khi mắc sai sót, lão dám nói là bị hại bởi Tán hồn âm chưởng dù đã thất truyền nhiều năm, chứng tỏ lão ta chắc chắn. Gân và cơ của cái xác gần như nát vụn, đúng như uy lực của Tán hồn âm chưởng trong truyền thuyết.”

“Thế thì liệu là ai?” Vân Lăng hỏi, rồi nhấc bàn tay phải của Phượng Trung Long lên, “Ngón tay bị xén mất, là tại sao? Khâu Tam Giáp nói hai chục năm trước ở Giang Kinh xảy ra một số vụ án chặt ngón tay, chỉ trong vài năm đã có hơn chục phụ nữ bị hại và đều bị chặt mất ngón trỏ, hung thủ được đặt tên là Đoạn Chỉ Ma, đến nay vẫn không ai biết về con người y. Liệu có phải là tên ma đầu ấy lại tái xuất không? Mấy cái xác bên hồ Chiêu Dương cũng bị xén ngón tay, có lẽ là do cùng một hung thủ gây án.”

Xích Nhiêm Công im lặng, tất nhiên là chẳng thể trả lời, chỉ tiếp tục xem xét cái xác. Một lúc sau, chắc là không phát hiện thêm điều gì, ông thở dài.

Có tiếng bước chân ở cầu thang gỗ, một gia đinh xuất hiện, tay xách cái lồng thon dài đưa cho Xích Nhiêm Công. Ông mở cửa lồng, lấy ra một con chồn nhỏ đặt bên cạnh cổ tay cái xác. Con chồn nhìn quanh, rồi cúi đầu há mõm cắn.

Vân Lăng tức giận kêu lên, “Gì thế này?” Rồi lập tức thò tay định nhấc con chồn ra.

“Để thử chất độc.” Xích Nhiêm Công nói, nhẹ nhàng chặn tay Vân Lăng lại. Con chồn ngoạm chặt cổ tay Phượng Trung Long, hút máu. Một lát sau, Xích Nhiêm Công kéo con chồn ra nhét vào lồng, đặt lồng sang bên, “Nó hút máu nhưng không chết, chứng tỏ Phượng Trung Long không bị đầu độc.”

Vân Lăng tò mò hỏi, “Đệ lần đầu trông thấy chú nhóc này, nhìn màu lông, chắc nó là thú cưng ngoài vùng biên ải, dùng nó để thử nghiệm, chẳng may chết thì huynh không xót ruột à?”

Sở Ca nói, “Chắc đây là một con Thiên xâm thú do Hổ Thanh Thượng Nhân ở núi Trường Bạch nuôi dạy. Chúng được luyện ăn đều đặn nhiều loại chất độc từ nhỏ, nếu gặp chất kịch độc thì cũng chỉ ốm nặng chứ không chết.”

Xích Nhiêm Công tán thưởng, “Sở đệ nhiều năm hoạt động ở vùng biên ải, nên có hiểu biết hơn Vân đệ về các sự vật bên ngoài.” Ông lại cúi nhìn cái xác, trầm ngâm, “Rốt cuộc, kho báu Bá Nhan và linh kỳ đại hãn ở đâu?”

Sở Ca cảm thấy những điều mình đoán mấy hôm nay là đúng. Vân Lăng mạo hiểm vào địa lao Đông Xưởng không chỉ nhằm khám nghiệm tử thi, xem vết thương để tìm hung thủ, tìm tung tích kho báu Bá Nhan, mà còn muốn trực tiếp tìm ra manh mối từ cái xác. Sở Ca chậm rãi nói, “Hai vị đã coi tôi là huynh đệ thân thiết thì cứ nói thẳng, cái xác này có chi tiết nào kỳ lạ khác thường? Tại sao Phượng Trung Long có được bản đồ kho báu? Tại sao hai vị cho rằng cái xác này là then chốt để tìm ra kho báu?”

Xích Nhiêm Công hơi ngạc nhiên, ông nhìn Vân Lăng rồi cười ha hả, “Vân đệ luôn kín đáo, nhưng chắc không cần phải giữ kín cả chân thân của mình chứ?”

Vân Lăng hơi đỏ mặt, “Chưa cần đệ tự khai thì mắt cú vọ của người ta đã sớm nhìn ra rồi!”

Xích Nhiêm Công gật đầu, “Ta đã nói mà, nữ cải trang nam, đi lại trong đêm tối còn được, chứ ban ngày ở cự ly gần thì khó mà qua nổi cặp mắt giang hồ lão luyện.” Rồi ông ngoảnh sang Sở Ca, “Sở đệ đừng trách gì, chuyện làm ăn, Vân muội của ta miệng kín như bưng, là do ta luôn dặn dò chứ không phải chủ ý của muội ấy. Khi chưa từng hợp tác làm ăn lần nào thì không thể nói ra một số tình tiết hệ trọng.”

Sở Ca gật đầu, “Vâng! Vì thế, đệ cũng không hỏi.”

Xích Nhiêm Công nói, “Mấy hôm nay Sở đệ vào sinh ra tử tương trợ rất nhiều, nếu không, Vân muội khó mà cướp lại được xác Phượng Trung Long. Nếu bây giờ Sở đệ hỏi thì Vân muội sẽ nói bằng hết.”

Vân Lăng tiếp, “Thứ nhất, Phượng Trung Long là anh ruột của muội.” Đôi mắt nàng bỗng đỏ hoe, lệ rơi lã chã.

Sở Ca hơi lùi lại, rồi chắp tay, “Muội mất người thân, xin có lời chia buồn.”

Vân Lăng lại nói, “Thứ hai, vụ đi tìm linh kỳ vốn là của muội. Nửa năm trước, muội đã liên lạc với bảy cao thủ bơi lặn giang hồ gồm Ngô Việt Thế Gia, Điểm Thương, Tấn Bắc Thần Nông Giáo, mỗi phái một người, hai nữ đệ tử tục gia phái Nga Mi, một viên tướng trong quân ngũ, một gián điệp của Lý Sấm, cộng với ca ca muội, tất cả chuẩn bị ra biển Hoa Đông đánh chiếm một con thuyền của người Oa, cướp lấy tấm bản đồ vẽ nơi giấu kho báu Bá Nhan mà họ đang giữ. Vụ cướp thành công, giết hết đám người Oa và lấy được bản đồ. Đáng lẽ cướp xong thì phải lập tức cùng chiến hữu đến Giang Kinh tìm kho báu, nhưng ca ca muội vốn có tật háo sắc, lại bảo mọi người cứ đi trước, còn mình vòng qua Bắc Kinh nẫng cô con gái nhà đại học sĩ đem đi...”

Vân Lăng nhìn Xích Nhiêm Công, rồi tiếp, “Tai mắt của Râu huynh ở Bắc Kinh dò la được, có đợt Tiết tiểu thư bị ốm, thầy lang đến bắt mạch, nhận ra tiểu thư đã có thai ba tháng. Cho nên, có lẽ ca ca dự định đưa tiểu thư đến Giang Kinh, lấy được kho báu và chia chác với cả bọn xong thì sẽ rửa tay gác kiếm. Ngoài ra, không đợi người họp mặt đầy đủ, ca ca đã tự ý xuống hồ Chiêu Dương trước...”

Vân Lăng thở dài, trào nước mắt, “Muội đoán rằng ca ca không muốn muội gặp trắc trở trong vụ này nên mới lặn xuống trước để thám thính thực hư. Nếu không, muội mới là người phải bỏ mạng và nằm ở đây hôm nay.”

Sở Ca hỏi, “Chắc trên thi thể Phượng Trung Long có manh mối kho báu Bá Nhan?”

“Vừa lấy được bản đồ là ca ca đã cất giữ trên người, dặn lỡ có mệnh hệ gì thì cứ tìm xác ca ca, sẽ thấy bản đồ. Chỉ hiềm, muội nghĩ mãi vẫn chưa hiểu cất giữ như thế nào. Ca ca bảo sẽ tùy cơ ứng biến, kiểu gì bản đồ cũng nằm trên người...” Vân Lăng trỏ cái xác trần trụi, “Nhưng không thể xăm bản đồ trên da thịt nhỉ, vì làm thế thì Đông Xưởng sẽ chiếm được ngay.”

Sở Ca đã xem các hình xăm long phượng trên người Phượng Trung Long, đương nhiên không giống bản đồ. Ngoài ra, một số nét xăm trổ rải rác khác lại càng không phải. Sở Ca nhìn vết mổ bụng đã được khâu lại, chợt giật mình hỏi, “Còn gã quái nhân vượt ngục ở Đông Xưởng dùng tay rạch bụng cái xác, cũng để tìm bản đồ hả? Gã là ai? Làm sao biết Phượng Trung Long có tấm bản đồ? Khi cướp thuyền người Oa, đã giết sạch tất cả rồi mà?”

Xích Nhiêm Công nói, “Người Oa bị giết, nhưng những người cướp thuyền thì vẫn sống.”

Vân Lăng liếc nhìn Xích Nhiêm Công, “Mấy cao thủ bơi lặn đều do muội tuyển chọn kỹ, đã đánh giá năng lực võ công, điều quan trọng nhất là hết lòng trung thành, lòng tham cũng chỉ có mức độ.”

Xích Nhiêm Công nói, “Đáng sợ nhất là, muội hứa sẽ chia cho họ một phần mười số của cải lấy được, nhưng Đông Xưởng hứa chia cho họ ba, bốn phần. Thế thì, họ dù trung thành nhưng liệu có dao động không?”

“Mặt khác, Đông Xưởng cần linh kỳ chứ không thiết gì vàng bạc châu báu, dù hứa chia cho mấy tay ấy tám, chín phần thì họ cũng không xót ruột.” Sở Ca trầm ngâm nói.

Vân Lăng mỉm cười, “Hai huynh cùng bắt bẻ muội, biết cãi thế nào! Có điều, muội thực sự không biết tại sao Đông Xưởng lại nắm được tin tức. Gã dị nhân xuất hiện ở địa lao rồi ra tay kỳ quái, không giống bất cứ môn phái nào ở Trung nguyên, mồm chỉ xì xồ gì đó, liệu gã có phải người Oa không?”

Sở Ca vỗ tay thật mạnh, “À! Nếu thế thì sẽ giải đáp được mọi bí ẩn.”

Vân Lăng và Xích Nhiêm Công đều nhìn Sở Ca.

Sở Ca nói tiếp, “Thật ra tôi nói hơi quá, vẫn còn những bí ẩn chưa rõ. Tuy nhiên, tôi đoán rằng khi cướp thuyền, Phượng Trung Long chưa giết hết bọn giặc Oa, còn sót gã quái nhân rơi vào tay Đông Xưởng. Bị tra tấn, gã phải khai ra mục đích chuyến đi của con thuyền, thậm chí khai ra nhóm Phượng Trung Long đã cướp tấm bản đồ kho báu. Về phần Phượng Trung Long, có được bản đồ đáng lẽ nên hành động ngay, tự nhiên lại vòng về kinh đưa Tiết tiểu thư đi. Tôi đoán rằng hắn đã bị Đông Xưởng theo dõi từ kinh đô. Đông Xưởng dự định sẽ giăng lưới bắt cả bọn khi họ tề tựu ở Giang Kinh tìm kho báu, nhưng họ không ngờ Phượng Trung Long lặn xuống hồ rồi bị hại, đành đem xác hắn về, hòng khám nghiệm thi thể để tìm ra hung thủ. Nếu hung thủ đã cướp mất bản đồ từ tay Phượng Trung Long, họ tìm ra hắn thì sẽ tìm ra bản đồ. Ở đây, tôi chỉ thấy khó hiểu một điều, tám người cướp thuyền, ai cũng sẽ có phần, tại sao bảy người kia chấp nhận để một mình hắn giữ bản đồ?”

Xích Nhiêm Công nói, “Quy tắc giang hồ là mọi người đều có phần, huống chi, mấy người đó đều vào sinh ra tử, đương nhiên họ không để Phượng Trung Long độc chiếm kho báu, có nhiều khả năng là sẽ cắt bản đồ thành tám phần, khi gặp nhau sẽ ghép lại. Thế thì trên người Phượng Trung Long chỉ có một phần tám tấm bản đồ thôi.”

Vân Lăng thở dài thườn thượt, im lặng một lúc rồi nói, “Râu huynh biết rõ ca ca của muội, cả đời thủy tặc có sơ suất thất bại bao giờ. Võ công, bơi lặn đều xuất sắc, ngoài ra còn có bản lĩnh cao cường.”

Xích Nhiêm Công bừng tỉnh, tay nắm chặt bộ râu dài, từ ngoài nhìn vào tưởng sắp giật trụi cả râu mất, “Ta già rồi, già thật rồi đâm ra lú lẫn. Phượng Trung Long có trí nhớ đặc biệt. Trước khi làm một phi vụ, bọn ta phải đi điều tra địa hình, trở về thì vẽ lại sơ đồ, khó tránh khỏi sai sót. Riêng Phượng Trung Long thì không cần vẽ lại, vì tất cả đều in sâu trong trí óc. Thế thì, nếu có được bản đồ, hẳn chỉ cần nhìn một lượt là nhớ bằng hết, cho nên, bản đồ bị cắt làm nhiều mảnh cũng không ảnh hưởng gì.” Xích Nhiêm Công nói.

Sở Ca lại nhìn cái xác, “Phượng Trung Long đi từ biển Hoa Đông về kinh thành rồi xuống Giang Kinh, liệu có phải đã không...”

“Xưa nay chưa bao giờ ca ca thất hứa với muội.” Vân Lăng lạnh lùng ngắt lời.

Sở Ca thầm nghĩ, Phượng Trung Long đem Tiết tiểu thư đi trốn có lẽ không phải ý định ban đầu, nhưng không muốn Vân Lăng buồn bã nên chỉ nói, “Đã thế thì muội hãy xem kỹ trên người hắn... xem có điểm gì khác thường không.” Đồng thời lại nghĩ, nếu mình giấu bản đồ trong người để chỉ mình Ngải Ngải nhận ra, thì nên giấu ra sao?

Vân Lăng lại nhìn kỹ cái xác, rồi lắc đầu, “Chịu không nhận ra. Không kể vết rạch bụng của gã quái nhân, thì mặt mũi và cơ thể không có gì khác thường. Ca ca thích xăm trổ, chưa tròn mười bảy tuổi mà người đã kín đặc họa tiết màu chàm, mỗi lần xăm thêm hình gì, ca ca đều khoe với muội... Đương nhiên sẽ không xăm bản đồ lên người, vì nếu làm thế thì Đông Xưởng đã có được bản đồ rồi.”

Sở Ca nghĩ bụng, ồ phải! Vân Lăng đã nhìn thấy mọi hình xăm của Phượng Trung Long, nếu mình là Phượng Trung Long, mình sẽ lợi dụng các hình xăm này, bèn hỏi, “Muội đã xem kỹ tất cả các hình xăm chưa?”

Vân Lăng đáp, “Lúc nhận xác, muội mới chỉ nhìn sơ sơ, thấy các hình xăm vẫn còn đủ cả, lại không có thêm hoa văn nào mới nào.”

“Muội nhìn thật kỹ lần nữa, xem có gì thay đổi so với trước đây không?”

Vân Lăng khẽ gật đầu, rồi chăm chú nhìn cái xác, từ cổ đến ngực, bụng, rồi nhìn hai chân, thời gian tương đương uống một chén trà. “Sở huynh giúp muội một tay,” Vân Lăng nói.

Sở Ca cùng Vân Lăng lật sấp cái xác. Vân Lăng lại quan sát thật kỹ các hình xăm, cuối cùng chú ý đến hình xăm ở bắp chân trái của Phượng Trung Long, là hình một cái cây, mấy nhánh rễ bắt đầu từ mắt cá chân, tán lá chĩa vào khoeo chân.

Vân Lăng nhẹ vuốt cành cây, ngón tay run run. Một lúc lâu sau, nàng ngẩng đầu nói, “Khi muội lên sáu tuổi, chưa từng luyện khinh công nhưng thích trèo lên ngọn cây trơ trụi tít trên cao, thích thì thích, nhưng hễ trèo là ngã, ngã sái tay rồi gãy chân. Ca ca là tay gan góc khác thường, không những không can ngăn mà còn động viên, nếu muội trèo lên được ngọn cây thì ca ca sẽ xăm hình cây vào chân để sau này ghi nhớ thành tích của muội. Đến một hôm muội trèo lên được thật, ca ca bèn xăm hình cây vào chân. Năm đó ca ca mười một tuổi, là lần đầu tiên xăm mình, về sau, khi muội lên tuổi mười ba, muội cũng xăm hình cây y hệt.”

Nhìn Vân Lăng đang rơm rớm nước mắt, Sở Ca bỗng xúc động theo, nhưng lại nghĩ nàng kể chuyện xưa hẳn không chỉ để hồi tưởng, y bèn nhẹ nhàng giục, “Muội cứ nói rõ đi.”

Vân Lăng nói, “Vì xăm một hình cây giống hệt, nên muội biết rõ từng chi tiết. Nhưng hình cây này lại dôi ra một cành.” Nàng trỏ một cành bên dưới tán lá, nhờ Xích Nhiêm Công lấy hộ giấy bút.

Sở Ca hiểu ý, cầm bút vẽ lại cành cây đó lên tờ giấy.

Xích Nhiêm Công hỏi, “Có thể còn vài chỗ xăm thêm cũng nên.”

Vân Lăng đáp, “Đúng thế! Râu huynh nhìn xem, trên lưng con rồng này vốn có hai sợi râu cong cong dài bằng đốt ngón tay, nay có thêm hai sợi dài uốn lượn đến nửa lưng sau.” Sở Ca tiếp tục vẽ hai sợi râu.

Vân Lăng lại nói, vốn có hai mươi tám cái vảy rồng, nay có thêm bảy cái nữa. Cứ thế, nàng tiếp tục tìm các chỗ khác lạ ở lưng Phượng Trung Long, sau đó cả hai lật ngửa cái xác lên, vẽ lại tất thảy các chỗ mới tìm thấy.

Lúc này trên giấy là hơn mười hình vẽ lẻ tẻ rời rạc, Sở Ca xé tờ giấy thành các mảnh riêng biệt. Cả ba cùng ghép chúng lại với nhau. Lát sau, họ đã có một tấm bản đồ hoàn chỉnh.

Xích Nhiêm Công khen, “Tài quá, cách này mà cũng nghĩ ra được!”

Vân Lăng nhìn Sở Ca, “Huynh thấy chưa, Long ca của muội chưa bao giờ thất hứa với muội cả!”

Sở Ca và Xích Nhiêm Công đã dán mắt vào tấm bản đồ, Vân Lăng chăm chú nhìn rồi bỗng “Á” một tiếng. Sở Ca và Xích Nhiêm Công cũng mau chóng nhận ra, thảy đều kinh ngạc. Kho báu được cất giấu không chỉ ở một, mà đến hai cái hồ! Một là hồ Chiêu Dương. Bên ngoài khuôn hình hồ này còn một số khuyên tròn khác. Ba người lập tức nhận ra những đường nét của một góc hồ Động Đình! Xích Nhiêm Công thở mạnh, “Bản đồ giấu ở hai cái hồ, thực không ngờ!”

“Có lẽ cả hai nơi đều có kho báu Bá Nhan, hoặc có hai lá linh kỳ.” Vân Lăng phán đoán, vẫn đăm đăm nhìn các nét vẽ dày đặc và các chữ nhỏ li ti.

Sở Ca trầm tư trỏ đám chữ đó, “Đều là chú thích về địa thế xung quanh đảo Hồ Tâm ở hồ Chiêu Dương, chứ không nhắc đến hồ Động Đình. Tại sao nhỉ?”

Vân Lăng hỏi, “Chồng hai bản đồ lên nhau, muội đoán rằng vị trí các nét tròn này cũng thể hiện nơi giấu ở hồ Động Đình. Huynh là thổ công ở hồ Động Đình, thử nói xem chúng ở đâu? Có đánh dấu giống như đảo Hồ Tâm không?”

Sở Ca lắc đầu, “Mặt hồ Động Đình xưa nay luôn ngập nước mênh mông, vốn dĩ không có đá ghềnh.”

Xích Nhiêm Công mỉm cười, “Sở đệ trông coi hồ Động Đình nhiều năm mà không nghĩ rằng ở hồ có báu vật đáng kể à?”

Sở Ca ngẫm nghĩ, rồi đề xuất, “Chúng ta hãy chia hai ngả. Tôi khá thông thuộc hồ Động Đình, mình tôi đi đến đó là được. Hai vị đi Giang Kinh, nơi này đang bị để mắt đến, chắc sẽ xảy ra nhiều diễn biến, có hai người vẫn hơn...”

Xích Nhiêm Công lại bàn, “Suốt thời gian vừa rồi hai người hành động cực kỳ ăn ý... Thế này thì hơn, mình ta đi Giang Kinh thăm dò tình hình, hai người cứ đi hồ Động Đình. Tái ngộ ở hồ Chiêu Dương. Được chứ?”

Thỏa thuận và chôn cất cho Phượng Trung Long xong, cả ba nhất trí đêm nay nghỉ ngơi, sáng mai dậy sớm lên đường.

Sau bữa ăn, Vân Lăng bước ra ngoài sảnh, thấy Sở Ca có vẻ băn khoăn nghĩ ngợi, bèn hỏi, “Sắp về Nhạc Dương, gặp lại Ngải Ngải, sao lại bồn chồn không yên thế?”

Sở Ca gật đầu, “Kho báu từ hồ Chiêu Dương đã lan sang hồ Động Đình, không hiểu sao ta có linh tính không tốt. Ta vốn lo cô bé trốn đi Giang Kinh, giờ lại càng lo nếu nó vẫn loanh quanh ở Nhạc Châu.”

Vân Lăng nhỏ nhẹ nói, “Đến hồ Động Đình, nếu đúng là Ngải Ngải đã đi rồi thì chúng ta lập tức chạy đến Giang Kinh. Giờ huynh cứ đi nghỉ để giữ sức đã.”

Sở Ca nghĩ sao cũng không thấy yên lòng, nhưng chẳng còn cách nào hơn, đành chắp tay về phòng.

Nhìn bóng Sở Ca khuất dần, Vân Lăng thấy lòng nao nao. Những ngày qua làm việc bên nhau, nàng biết Sở Ca bề ngoài lãnh đạm nhưng thật ra rất nặng tình. Tình cảm không hề che giấu y dành cho Ngải Ngải, thực chất là gì? Tình yêu nam nữ hay đơn thuần là sự quan tâm yêu mến của người cha, người anh? Còn cả nữ chủ nhân Họa Mi Cư nữa, ánh mắt Sở Ca và cô ta như luôn ăn ý, cười nói tự nhiên, chắc hẳn ngày trước từng có nhiều câu chuyện. Nhưng tại sao nàng lại phải để ý chứ? Vân Lăng thầm tự nhắc nhở, anh trai mất vừa an táng xong, đang lúc buồn thương khó tránh khỏi nghĩ ngợi lan man. Miễn là đừng để chút tơ tình này vươn dài ra là được.

Vân Lăng định thần, đi đến gian nhà nhỏ ở sân sau, nơi nàng vẫn cư trú mỗi lần về kinh đô, đứng ngây trước cửa. Nàng nhớ lần trước tạm biệt Phượng Trung Long cũng ở chỗ này. Hắn nói, muội cứ yên tâm dưỡng thương, ta sẽ trở về nhanh thôi, rồi nhẹ nhàng nhảy qua đầu tường, lên đường. Nào ngờ đó là lần cuối cùng anh em gặp nhau. Vân Lăng thở dài, đẩy cửa bước vào.

“Sao thế?” Một giọng nói vang lên từ bóng tối, Vân Lăng giật mình tuốt kiếm. Rồi mau chóng nhận ra giọng Xích Nhiêm Công, nàng yên tâm đẩy kiếm vào vỏ.

“Đêm hôm nấp nom trong phòng nữ nhi, không sợ người ta nghĩ huynh có ý đồ xấu à?”

Đèn thắp lên, Xích Nhiêm Công đang ngồi trên sập, ợ một cái, rồi vỗ bụng nói, “Ai thích nghĩ sao thì tùy. Ta chỉ muốn tìm một chỗ để chờ tiêu cơm, tìm một người để tán gẫu thôi.”

Vân Lăng biết không đơn giản như vậy, “Rốt cuộc là tán gẫu cái gì, bối lặc gia?”

“Câu nệ thế! Muốn ta gọi muội là Nguyệt cách cách sao!” Xích Nhiêm Công châm tẩu thuốc, lát sau căn phòng bỗng mù mịt khói. Vân Lăng nhíu mày, lặng lẽ đứng nguyên chờ đợi.

Xích Nhiêm Công nhả mấy lần khói thuốc, có vẻ hơi lơ mơ, “Chắc muội đã đoán ra ta định nói gì, đúng không?”

Vân Lăng đáp, “Muội chưa được học cách đoán ý nghĩ.”

Xích Nhiêm Công ho khan mấy tiếng như sặc khói, “Vừa rồi muội vào Đông Xưởng cướp xác và giành lại được bản đồ kho báu, lập được công lớn. Ta đã dùng thiết ưng đưa thư cho Duệ thân vương, chắc chắn mai kia hoàng thượng sẽ ban thưởng...”

Duệ thân vương chính là đô thống Đa Nhĩ Cổn chủ soái quân Thanh tấn công nhà Minh. Xích Nhiêm Công này là Hòa Thạc Trịnh thân vương, anh họ của Hoàng Thái Cực. Vân Lăng tên thật là Nạp Lan Nguyệt Minh, giống như Xích Nhiêm Công, nàng cũng là một gián điệp Mãn Thanh. Xích Nhiêm Công thường ở Bắc Kinh kết giao với các hào kiệt võ lâm, các khanh tướng cao cấp nhà Minh và thu thập tin tức, chờ thời cơ xúi giục làm phản. Vân Lăng và Phượng Trung Long chuyên đi sâu vào giới lục lâm giang hồ, nổi danh đình đám miền sông nước Giang Nam, và nghiễm nhiên trở thành người đứng đầu các hạng thủy khấu.

Lúc này thấy nàng vẫn im lặng, Xích Nhiêm Công bèn nói thẳng, “Để đạt được thành công này, không thể bỏ qua sự hiệp trợ của Sở Ca! Nếu không có y trợ giúp, tính mưu bày kế, tự nộp mình vào địa lao Đông Xưởng, kết hợp với vụ cướp xưởng thuốc nổ của Lý Sấm, thì khó mà đưa được xác anh muội ra.”

“Nhưng sao?” Vân Lăng mỉm cười.

“Nhưng ta vẫn thấy hơi lo, muội là thân gái, y đang tuổi hăm hở nồng nhiệt, cả hai sớm chiều bên nhau hành tẩu giang hồ, khó tránh khỏi... Sở Ca tài năng xuất chúng, muội có ưng bụng, ta cũng không lấy làm lạ. Nhưng chúng ta hành tẩu Trung nguyên là vì đại nghiệp của Đại Thanh. Gửi hai anh em muội đi bao nhiêu nơi học đủ các môn võ nghệ suốt từ bé tới lớn, nhằm mục đích gì?”

“Chấn hưng đất nước, rạng rỡ tổ tông, thống nhất thiên hạ cho nhà Đại Thanh chúng ta!” Giọng Vân Lăng lạnh đi.

Giọng Xích Nhiêm Công sượng lại, như vướng trong họng, “Hai anh em muội không ngại gian nan vào sinh ra tử, ta biết, đều là đang gắng chứng minh giá trị của mình, chứng tỏ mình là nhân vật nổi bật trong đám con em Bát kỳ. Nếu muội vẫn nhớ những trải nghiệm ngày trước, vẫn nhớ Phượng Trung Long hi sinh vì điều gì, thì ta không cần phải nói thêm nữa. Còn về hôn nhân của muội, với thân thế của mình, đừng bỏ qua cái lý môn đăng hộ đối...”

“Đại ca lo thừa rồi!” Vân Lăng lại ngắt lời, giọng nửa đùa nửa thật, “Muội đã quá cái tuổi lấy chồng, huống chi ngày trước, ân sư Thiên Sơn Huyết Mẫu dạy muội Minh xà công, Kim Ngân Hoa và huyền thiết châu, đã buộc muội phải thề độc rằng suốt đời không gần gũi đàn ông. Huynh không thể không biết chuyện này.”

Xích Nhiêm Công lại rít một hơi thuốc, hồi lâu sau mới nói, “Chuyện đó ta biết. Ta cũng biết, đệ tử phái Huyết Luyện đó phải giữ mình trong sạch, nếu vi phạm thì sẽ bị phế hết võ công. Nhưng mọi việc trên đời đều có ngoại lệ, đúng không?”

Vân Lăng đỏ mặt.

“Ta thật đáng cười, vâng theo thánh ý của tiên hoàng làm gián điệp, tất nhiên cái gì ta cũng biết chút ít. Ngoại lệ này nói rằng, nếu nữ đệ tử phái Huyết Luyện giao hòa máu tươi với nam giới thì buộc phải thuộc về người đó. Nghe có vẻ quái dị, đến giờ ta vẫn chưa hiểu rõ.” Xích Nhiêm Công chăm chú nhìn Vân Lăng, chờ nghe giải thích.

Vân Lăng không trả lời, chỉ nói, “Quy tắc mà sư phụ Thiên Sơn Huyết Mẫu đưa ra, mấy ai đã hiểu?”

“Nếu thế thì đành hi vọng Sở Ca chớ có ảo tưởng, còn muội thì nên cảnh giác giữ mình. Muội thấy không, y chẳng tốn mấy sức lực đã nhận ra muội là nữ...” Xích Nhiêm Công lại ho mấy tiếng, không biết nên nhắc nhở thế nào nữa.

Vân Lăng bình thản nói, “Muội làm thủy tặc, danh nổi như cồn hơn năm năm qua, đã gây ra vô số vụ, cũng chạm trán vô số tay giang hồ lão luyện, sao không ai nhận ra muội là nữ nhi? Phái Huyết Luyện đào tạo thích khách và gián điệp, bài học đầu tiên là nữ cải trang nam, dịch dung, thay đổi diện mạo. Huynh cũng biết khả năng cải trang của muội rồi. Nếu lúc đầu muội không muốn Sở Ca nhận ra thì cho đến giờ Sở Ca vẫn chưa phát hiện nổi.”

“Ừ thì, tại sao muội lại để lộ dấu vết cho y nhận ra?”

Một nét cười thoáng qua khuôn mặt Vân Lăng, “Huynh thử nghĩ xem, một người lạ hoắc tự dưng tìm đến xúi giục huynh cùng làm một vụ hiểm nguy. Giữa lúc huynh do dự chưa rõ ra sao, thì một người già hay một thiếu nữ sẽ khuyên nổi huynh?”

“Một thiếu nữ! Nhưng...”

“Muội quyết không gặp họ với tư cách nữ nhi.” Vân Lăng nửa đùa nửa thật nhìn Xích Nhiêm Công.

“Để người ta khỏi nghi là có ý cám dỗ bằng nhan sắc.” Xích Nhiêm Công hít sâu một hơi, cúi người, chắp tay, “Rõ rồi! Ta đã đánh giá thấp muội, xin lỗi.”

Vân Lăng nhún một chân, ngẩng đầu cười, “Bối lặc gia đừng đa lễ, tiểu nữ không dám! Ngoài ra, Minh xà công của muội, giang hồ không ai biết. Khi bị giam ở địa lao Đông Xưởng, muội cũng kiềm chế không thi triển. Ngay khi bị đưa vào Trung nghĩa hội thẩm đường, bị Nam công công trói gô lại, muội cũng không cố đào tẩu... Đương nhiên, nếu Sở Ca đến muộn một chút thì muội đành vận công để thoát thân...”

Xích Nhiêm Công đỡ Vân Lăng đứng thẳng dậy, vân vê chòm râu, nói, “Tốt! Muội hiểu đại cục... Muội đừng trách ta lắm lời. Huynh trưởng này... không nên nói xấu người đã chết, nhưng đúng là Long ca của muội đứng trước nữ sắc đã không tự kiểm soát được, cho nên mới sinh chuyện rắc rối, thậm chí mất mạng oan.”

Vân Lăng hỏi, “Nghe nói vẫn chưa biết tung tích của Tiết tiểu thư. Huynh ở kinh thành, có nghe ngóng được gì không?”

Xích Nhiêm Công nói, “Khi nãy có mặt Sở Ca nên chưa tiện nói. Đông Xưởng và Cẩm Y Vệ đều phái cao thủ đến Giang Kinh rồi, thậm chí Kỳ công công cũng đích thân xông pha, đem theo cả hình vẽ Tiết tiểu thư. Xem ra cô gái đó là nhân vật quan trọng. Nếu Phượng Trung Long không để lại tấm bản đồ kho báu thì chính ta cũng sẽ đi tìm! Cô ta là người thân cận nhất của Phượng Trung Long vào thời điểm đó, chắc sẽ biết chút ít bí mật.”

Ông bỗng ngừng lời, cả hai cùng nhìn nhau. Bên ngoài có tiếng bước chân vội vã. Giọng gia nhân nhỏ nhưng gấp gáp, “Bẩm lão gia, tiểu thư, gay rồi! Có chuyện!”

Xích Nhiêm Công và Vân Lăng đẩy cửa bước ra.

“Gì thế?”

“Bẩm lão gia, con chồn...” Gia nhân giơ cái lồng sắt lên.

Xích Nhiêm Công nhìn cái lông, khẽ kêu lên kinh ngạc. Thiên xâm thú nằm bẹp, thoi thóp thở. Xích Nhiêm Công chọc khẽ, nó rên lên, bốn chân mập ngắn run run.

Vân Lăng kinh ngạc, con chồn này đã cắn cổ tay Phượng Trung Long để thử chất độc, lúc đó không sao, sau vài canh giờ thì bị trúng độc! Vân Lăng nhìn Xích Nhiêm Công, sắc mặt ông nặng nề, giọng ngàn ngạt, “Dở! Dở!”

Vân Lăng hỏi, “Thế là sao?”

“Con chồn thử cắn xong, lúc đầu không sao, chứng tỏ Phượng Trung Long không chết vì chất kịch độc, nhưng lúc này con chồn lại lăn quay ra, cho thấy Phượng Trung Long trúng một chất độc chậm phát tác. Mới uống vào thì không thấy gì lạ, lâu dài sẽ hoành hành, dẫn đến tử vong.”

“Cũng tức là một kiểu đầu độc cao tay.”

“Đúng thế! Ta kiểm tra thử muội nhé, muội nghĩ liệu ai chế ra thứ độc dược này?”

Vân Lăng nói ngay, “Đường Môn Tứ Xuyên!” Rồi nàng cau mày, “Ngay đứa trẻ con cũng nói ra Đường Môn Tứ Xuyên, thì đâu đáng để huynh phải ra câu đố? Để muội nghĩ thêm... là Vô Tâm sư thái phái Nga Mi!”

Xích Nhiêm Công gật đầu, “Đường Môn, Nga Mi, Bạch Liên Giáo, thậm chí Tấn Bắc Thần Nông Giáo, đều thạo bào chế và sử dụng chất độc. Nhưng ta đoán, thứ độc dược bí hiểm dùng cho tay giang hồ lão luyện như Phượng Trung Long, nhiều khả năng xuất phát từ một cao thủ độc dược ít người biết đến, như Thanh Thảo nương nương ẩn cư trong núi Tương Nam...”

Vân Lăng lại cau mày, “Thanh Thảo nương nương? Cái tên quái lạ chưa nghe bao giờ...”

“Cho nên mới gọi là ít người biết.” Xích Nhiêm Công nghiêng đầu nghĩ ngợi, bấm đốt ngón tay, “Chỉ hiềm, nếu bà ấy còn sống thì nay cũng phải ngoài tám mươi tuổi rồi. Năm mươi năm qua bà ấy không ra khỏi miền Tương Nam thì chắc không phải là bà ấy.”

Vân Lăng nói, “Thế thì nhờ người dò hỏi xem?”

Xích Nhiêm Công sửng sốt, “Nhờ ai bây giờ?”