← Quay lại trang sách

Chương 22 Vượt sóng

Trên hồ Động Đình.

Hai mẹ con sau khi trùng phùng, tâm trạng đau khổ vui buồn quyện với hương nến thơm vẫn vấn vít hồi lâu trong khoang thuyền Bạch Liên Giáo.

Lâm Hưởng chưa ra khỏi tâm trạng bối rối. Mấy chữ “Không phải mẹ tôi” mà Ngải Ngải viết lên lưng gã chẳng khác gì kim châm, rần rật nhức nhối từng hồi. Chẳng lẽ... Viên phu nhân chính cống này... lại là đồ giả? Nhưng Lâm Hưởng tin ở Ngải Ngải. Tuy mới chỉ quen biết vài canh giờ, nhưng Lâm Hưởng nhận ra cô bé rất mực thận trọng và tinh tế. Chắc hẳn cô đã phát hiện ra chỗ sơ hở của giáo chủ nương nương qua mấy câu nói của bà ta. Nhưng tại sao Bạch Liên Giáo phải tìm một giáo chủ nương nương sắm vai Viên phu nhân? Có lẽ mấu chốt là ở mấy câu hỏi vừa rồi, “Cha ôm con và nói thầm mấy câu, còn nhớ không?”

“Hảo hán! A Liên đang nói gì thế?” Thấy Lâm Hưởng im lặng hồi lâu, Viên phu nhân đâm ra sốt ruột.

Lâm Hưởng lấm tấm mồ hôi trán, nên nói gì đây? Tùy cơ ứng biên. Ngải Ngải nói không phải Viên phu nhân, là có ý gì? Là không thể nán lại đây!

“Phu nhân có nhớ tại hạ không?” Lâm Hưởng vừa nghĩ vừa hỏi.

“Hỗn xược!” Hoa trưởng lão đứng phía sau gắt lên. Lâm Hưởng cúi đầu nghĩ kế thoát thân, miệng thì nói, “Phu nhân không nhớ tại hạ thật ư?” Gã cố ý đưa ra câu hỏi khó hiểu, thu hút sự chú ý của mọi người trong khoang, biết đâu Ngải Ngải có cơ hội chạy thoát. Nhưng, chặn phía sau là bốn giáo đồ võ nghệ cao cường, phía trước là giáo chủ nương nương võ công thâm hậu, muốn mở đường máu thật khó hơn tìm đường lên trời!

Giáo chủ nương nương nói, “Ngươi ngẩng đầu lên để ta nhìn nào! Đã bao năm trôi qua, ta đâu nhớ được hết các thuộc hạ của phu quân?” Bà ta bỗng nhớ ra, vỗ tay, “À... ngươi là Tiểu Lâm chứ gì?”

Lâm Hưởng vào làm Đông Xưởng chưa bao lâu đã có tiếng là giỏi bình tĩnh xử sự, vì thế mới bị một số đồng liêu võ công tầm thường mà đầy tham vọng như Hứa Thuận coi là kình địch. Thế mà nghe đến tên mình, gã vẫn phải giật nảy người kinh hãi, thân phận Đông Xưởng của gã đã bại lộ rồi chăng? Bạch Liên Giáo có tai mắt khắp nơi, chẳng lẽ đã thâm nhập cả Đông Xưởng? Gã cũng cảm nhận được Ngải Ngải ở phía sau đang đờ ra vì kinh ngạc. “Phu nhân có trí nhớ tốt thật.” Còn biết nói thế nào nữa, đành tùy cơ ứng biến vậy.

“Vì là ngươi, nên ta mới nhớ, chứ người khác thì ta chịu. Ngươi là tiểu tướng hồi đó đốc sư tâm đắc nhất! Trong Thiết huyết thập bát phiêu ngươi trẻ tuổi nhất nhưng thường đưa ra ý kiến xác đáng nhất. Ngươi là Dương Khiếu Lâm! Năm xưa cướp thuyền tù nhân trên sông Trường Giang, ngươi đứng đầu!”

Lâm Hưởng lập tức nhớ ra. Cái tên này có trong tài liệu của Đông Xưởng, là một phó tướng, tâm phúc của Viên Sùng Hoán. Khi Viên Sùng Hoán bị giết, gia đình bị đày đi miền Nam, Dương Khiếu Lâm đã cùng mấy cao thủ của Thập bát phiêu tổ chức cướp tù, nhưng kế hoạch bị Đông Xưởng phát hiện. Sau một trận ác đấu trên sông Trường Giang, Thập bát phiêu chỉ cứu thoát được Viên tiểu thư, còn Viên phu nhân thì mất tích. Hồ sơ không nêu rõ ai đã tiết lộ tin tức cho Đông Xưởng, Lâm Hưởng chỉ đoán được kẻ đó nằm trong Thập bát phiêu. Kể từ vụ cướp tù ấy, Dương Khiếu Lâm mai danh ẩn tích, truy nã thế nào cũng không bắt được. Phải chăng, người mà Ngải Ngải nhớ mãi không quên chính là Dương Khiếu Lâm? Lâm Hưởng bỗng dưng chua xót, biết được người ấy là ai rồi, tự nhiên thấy giữa mình và Ngải Ngải lại thêm một tầng xa cách. Tùy cơ ứng biến. Gã bèn vái một cái, “Sau bao năm trời phu nhân vẫn nhớ ra, mạt tướng cảm động.” Ngải Ngải lại viết lên lưng Lâm Hưởng.

“A Liên viết gì thế, Tiểu Lâm?” Giáo chủ nương nương cau mày, nốt ruồi son trên trán chìm hẳn giữa các nếp nhăn.

Lâm Hưởng chầm chậm ngoái lại gật đầu với Ngải Ngải, rồi đưa tay ra đẩy cô gái lên phía trước, “Mời phu nhân nhìn tay tiểu thư.”

Giáo chủ nương nương hơi cúi người tới, Lâm Hưởng bất thần kéo mạnh Ngải Ngải, cả hai nhảy vọt lên, húc vào nóc khoang thuyền!

Từ nãy Lâm Hưởng đã quan sát kết cấu của khoang thuyền, bốn vách và mui đều làm bằng gỗ, hai bên trổ cửa sổ rộng, nóc khoang có ô lấy sáng, dán bằng giấy dầu màu trắng. Chắc hẳn giáo chủ nương nương thích sáng sủa. Chữ cuối cùng Ngải Ngải viết lên lưng Lâm Hưởng là “Chạy”, quá đủ để Lâm Hưởng quyết tâm hành động. Gã biết không thể chạy ra cửa phía sau lưng, kế cả lao qua cửa sổ hai bên thì cũng rơi vào tầm nhìn của đám đệ tử Bạch Liên Giáo. Nhảy lên ô cửa sổ trên nóc thuyền thì đều cách xa quân địch, phần thắng sẽ lớn hơn. Có điều, hồ nước mênh mông, bản thân gã lại sợ nước, đây là thử thách lớn nhất mà Lâm Hưởng phải vượt qua.

Lâm Hưởng ôm chặt Ngải Ngải, đầu húc tung ô cửa trên nóc, các mảnh gỗ của khuôn cửa bắn tung, lả tả rơi xuống mui. Nhìn bốn bề sóng nước vô tận, chỉ thấy hai con thuyền nhỏ hơn đậu phía xa, Lâm Hưởng nói với Ngải Ngải, “Chúng ta làm khỉ một phen!” Cả hai, kẻ trước người sau nhanh chóng leo lên cột buồm cao vút.

Bốn trưởng lão cũng đã lao ra khỏi khoang thuyền để truy đuổi, họ đứng trên mui. Ngô trưởng lão hô to, “Bắn tên!”

Lạc vội nói, “Khoan đã! Chớ làm tiểu thư bị thương... Gã ta đang làm gì thế kia?”

Lâm Hưởng bỗng tụt xuống cột buồm, giơ trường kiếm chém lia lịa, cắt đứt các sợi dây thừng buộc cột buồm.

“Bắn tên, bắn tên đi!” Ngô trưởng lão hô lên, rồi tung mình bay về phía Lâm Hưởng, tay giơ đoản kích. Tên bắn lên như mưa. Lâm Hưởng lia kiếm rạch toang một mảnh buồm to rồi căng ngang che chắn, các mũi tên rơi xuống lả tả. Khi Ngô trưởng lão chạy đến chân cột buồm thì Lâm Hưởng đã trèo lên ngọn cột, tiếp tục giương tấm vải buồm chặn đứng vô số mũi tên. Ngô trưởng lão đang lăm le trèo lên thì nghe tiếng Hoa trưởng lão ở phía sau gắt to, “Tránh ra!” Họ Ngô liền nhảy sang bên, nghe gió rít bên tai bèn ngoảnh lại nhìn thì thấy một cái thùng to đang bay đến cột buồm. Ngô trưởng lão biết, nội lực và độ dẻo dai của Hoa trưởng lão là hàng đầu trong giáo phái, cái thùng gỗ đánh thẳng vào giữa cột buồm. Rắc rắc, lục khục, nửa trên của cột buồm sắp gãy đến nơi. Ngô trưởng lão lại tung mình nhảy lên giơ cao đoản kích, sẵn sàng tấn công Lâm Hưởng sắp sửa rớt xuống. Nào ngờ Lâm Hưởng và Viên tiểu thư không ngã, trái lại, nhân lúc nửa cây cột đang đổ nghiêng, họ tung mình bám theo đến ngọn cột buồm, rồi nhảy vọt ra khỏi con thuyên.

Ngô trưởng lão cười khẩy, “Xuống nước, trốn xa bao nhiêu?”

Lạc hô lớn, “Chuẩn bị vớt lên!”

Vài đệ tử bắt đầu gỡ tấm lưới to trên thuyền. Nhưng mọi người đều kinh ngạc há hốc miệng, trên mặt hồ là tấm vải buồm căng phẳng phiu, hai kẻ chạy trốn đang điểm chân lên mặt buồm, hụp nhảy mấy lần là tới con thuyền nhỏ cách đó không xa!

Ngô trưởng lão thầm nghĩ, “Hỏng rồi!” Thuyền bên kia có hơn chục đệ tử nhưng võ công đều tầm thường, không đủ sức bắt giữ hai người. Thuyền chính này có bốn trưởng lão nhưng ở cách xa hơn mười trượng, không ai nhảy sang mà tiếp viện được.

Hoa trưởng lão cũng lẩm bẩm, “Gay rồi.” Ý đồ của Lâm Hưởng rõ ràng là muốn cướp thuyền phụ! “Tiến lên, áp sát! Áp sát!” Hoa trưởng lão hô lớn.

Lâm Hưởng nhảy lên thuyền xong liền phóng ngân châm, lập tức hạ gục vài tín đồ Bạch Liên Giáo. Mấy tên khác có võ công tương đối khá vội giơ binh khí xông đến, trường kiếm của Lâm Hưởng liên tục chém, lia, phạt gần chục chiêu, vô hiệu hóa cả bọn. Có tên bị thương, có tên bị điểm huyệt, nằm lăn ra bất động. Những người còn lại đều đứng im không chống cự, họ không mặc áo bào đỏ hoặc trắng như các tín đồ Bạch Liên Giáo, Lâm Hưởng đoán rằng họ là thủy thủ. Một trong số đó vóc dáng cao to, có khí thế, chắc là chỉ huy. Lâm Hưởng gí mũi kiếm vào ngực người này, “Phiền ngươi quay thuyền về hướng thành Nhạc Dương!” Đây đúng là chỉ huy nhóm thủy thủ, chứng kiến Lâm Hưởng dễ dàng hạ gục cả bọn đệ tử Bạch Liên Giáo, hiểu rằng mình không thể không nghe lời, bèn lập tức làm theo. Lâm Hưởng nhìn con thuyền chính còn cách không xa, thấy bóng người nhốn nháo và hò hét ầm ĩ, liền ra lệnh, “Nhanh tay lên, nếu thuyền kia đuổi kịp thì sẽ có thêm giao chiến máu chảy thành sông, đao kiếm không có mắt, các ngươi cũng sẽ bỏ mạng oan!”

Câu nói cứng rắn đầy sức mạnh. Đám thủy thủ được Bạch Liên Giáo thuê chèo thuyền, vốn chỉ mong kiếm chút bạc, tất nhiên không muốn bị vạ lây, nên đều ra sức chèo để tránh xa con thuyền chính kia.

“Ng... ng...” Ngải Ngải bồng gọi. Lâm Hưởng ngoảnh lại nhìn, phát hoảng. Một con thuyền nhỏ xuất hiện giữa hai thuyền bọn họ từ lúc nào không biết. Trên thuyền chỉ có độc một người chít khăn đỏ, tóc búi cao, mặc áo bào gấm, vóc dáng thanh nhã, cây phất trần trong tay đã được thay bằng mái chèo lớn. Chính là Y Lạc, nữ trưởng lão trẻ tuổi của Bạch Liên Giáo. Chắc cô ta đã nhanh chóng tìm ra con thuyền nhỏ cứu sinh vẫn buộc bên mạn thuyền lớn, rồi lướt đến đây.

“Y Lạc, đi đâu đây?” Ngô trưởng lão nhảy xuống theo. Thuyền vẫn thăng bằng sau cú giậm nhảy, đủ thấy nội công rất thâm hậu. Lâm Hưởng không khỏi hoang mang, đối phó với một người đã khó huống chi là cả hai. Gã từng theo học toàn sư phụ danh tiếng, nhưng lại chưa được bôn tẩu nhiều trên giang hồ, ít va chạm với các cao thủ đích thực, cho đến nay chính bản thân gã cũng không chắc tài nghệ của mình cao thấp đến đâu. Một chọi một, mình hạ được nữ trưởng lão kia không?

Lâm Hưởng lại nhìn về phía họ, lần này thì sửng sốt. Hai người đã tung quyền cước giao đấu trên con thuyền nhỏ, toàn đánh vào chỗ hiểm ở mặt, cổ, ngực.

Ngô trưởng lão vừa xuất chiêu vừa nói, “Nhà ngươi bị ma ám hay sao, dám phản lại bản giáo?”

Y Lạc vừa ứng phó vừa đáp, “Ta không phản lại. Mà là giáo phái đã lừa gạt ta. Cái chết của cựu giáo chủ là chuyện bịa đặt! Tân giáo chủ lại càng là chuyện viển vông! Hai ta quen nhau từ nhỏ, huynh biết ta hận nhất là những chuyện dối trá! Đêm nay ta đi là việc của ta, đừng ngăn nữa!” Y Lạc bỗng dừng tay đứng im, lặng lẽ nhìn Ngô trưởng lão, “Thanh huynh! Võ công của huynh, ta không thắng nổi! Thôi thì đưa ta về thuyền đi, họ sẽ xử lý ta ra sao, chắc huynh cũng biết rồi.”

Ngô trưởng lão sửng sốt, cũng dừng tay. Thủ đoạn tàn độc của Bạch Liên Giáo, gã không lạ lẫm gì. Trong lúc Ngô trưởng lão còn đờ người thì Y Lạc bỗng bất ngờ xô mạnh gã xuống nước, rồi lại vớ lấy mái chèo dài khua thoăn thoắt, tung mình nhảy sang thuyền phụ, thân pháp và khinh công chẳng kém gì Lâm Hưởng.

Lâm Hưởng đứng chắn trước mặt Ngải Ngải, nhìn Y Lạc không chớp mắt, trường kiếm chĩa ra trỏ vào cô ta, “Ngươi nên đưa Ngô trưởng lão cùng lên mới phải. Chứ có một mình, ngươi sẽ phải nuốt hận dưới lưỡi kiếm của ta!”

Đầu không ngoảnh lại, Y Lạc quài tay ra sau lưng tóm lấy mấy mũi tên bắn đuổi từ thuyền chính sang, rồi vứt xuống lòng thuyền, “Dương hảo hán! Ta đến đây, tay không vũ khí, không có ý truy bắt hai người.” Giọng nói êm ái mang âm sắc Giang Nam, thực mượt mà dễ nghe.

“Cô định từ bỏ giáo phái mà đi thật à?” Lâm Hưởng đã nghe cuộc đối thoại ban nãy, nhưng vẫn chưa thể tin.

Lạc gật đầu, rồi bỗng lớn tiếng gọi, “Vương Tam, mau chèo thuyền này đến Nhạc Dương, chớ để thuyền kia đuổi kịp!” Trưởng thuyền đáp “Vâng”.

Nữ trưởng lão lại nhẹ nhàng nói, “Ta dứt khoát, tuyệt đối, không chấp nhận bị lừa dối. Đêm nay nghe ngươi nói ra cái trò lừa đó, ta đã hiểu rõ cả, ta rất thất vọng về Bạch Liên Giáo. Ta không thể không giã từ bọn họ.”

Lạc khẽ đưa tay lên gỡ tấm khăn đỏ chít trên đầu ném luôn xuống nước, rồi lại tóm mấy mũi tên bắn đến. Mái tóc dài đen nhánh xõa xuống, che khuất một phần khuôn mặt xinh xắn.

Lâm Hưởng bỗng thấy tim nảy lên một cái. “Định từ bỏ giáo phái thì cứ chọn ngày nào phù hợp mà ra đi, không ai ngăn cản cô. Cớ sao phải lên thuyền này?” Tay gã vẫn giơ kiếm, thế thủ không hề lơi lỏng.

Lạc tủm tỉm cười, “Ngươi vẫn chưa nhận ra ư? Ta muốn giúp đỡ hai người! Ta trưởng thành từ Bạch Liên Giáo, toàn nghe tên Di Lặc Phật Tổ, Vô Sinh Lão Mẫu và các vị thần tiên cùng các chiêu bài cứu nhân độ thế... chỉ nhằm mê hoặc dân chúng để bòn rút tiền bạc, ruộng đất của người ta. Các nhân vật cao cấp trong giáo phái đều tranh quyền đoạt lợi lừa đảo lẫn nhau, người thực sự có tâm thì hiếm lắm. Đêm nay thấy Dương hảo hán can trường xả thân bảo vệ Viên tiểu thư, tinh thần nghĩa hiệp và tình cảm thể hiện rõ cả ở nơi hồ nước này, ta hết sức kính trọng và ngưỡng mộ. Ta đã có ý từ bỏ giáo phái, tiện thể làm việc nghĩa để giúp hai người chạy thoát thôi.”

Lâm Hưởng lại hỏi, “Cô sẽ giúp thế nào?”

Lạc ngoảnh nhìn con thuyền đang lừ lừ tiến đến, “Đêm nay hai người có trốn thoát thì Bạch Liên Giáo cũng không chịu bỏ qua, dù chạy đến chân trời góc biển, họ cũng sẽ truy cho ra. Ta ở Bạch Liên Giáo đã lâu, giữa ngàn vạn chúng sinh ai là tín đồ nhìn cái biết ngay, chỉ quan sát một hành động nhỏ cũng đọc ra họ có âm mưu gì. Hai người đi với ta thì sẽ an toàn hơn.”

“Tại sao... các người lại cần tìm Viên tiểu thư?”

Lạc hơi ngạc nhiên, nhìn chằm chằm vào Lâm Hưởng, “Ngươi không biết thật à?”

“Nếu biết thì đời nào ta để các người tìm thấy tiểu thư?”

“Gần đây giang hồ xôn xao bàn tán về chuyện gì nhất?” Y Lạc hỏi lại.

Lâm Hưởng bắt đầu thấy tò mò về cô gái này, “Đương nhiên là chuyện về linh kỳ và binh thư của Thành Cát Tư Hãn.”

Lạc nhìn Ngải Ngải, dịu dàng nói, “Không rõ tại sao Bạch Liên Giáo, chủ yếu là Hoa trưởng lão nghe được tin này. Lão ấy nói rằng thời nay, người đầu tiên biết được tung tích binh thư của đại hãn là đốc sư Viên Sùng Hoán.”

Lâm Hưởng giữ vẻ thản nhiên nhưng trong lòng choáng váng, hơi ngoảnh sang nhìn Ngải Ngải. Trong đêm tối, sắc mặt cô bé nhợt nhạt, còn ánh mắt thì... sợ hãi hay hồ nghi? Bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt ống tay áo Lâm Hưởng, có phải đang run?

Lạc nói tiếp, “Nghe nói năm xưa Viên đốc sư xếp bút nghiên theo nghiệp đao cung, được kinh lược Vương Tại Tấn, và đốc sư Tôn Thừa Tông trao quyền trấn thủ Sơn Hải Quan. Ở biên ải, Viên đại nhân được một phù thủy người Mông Cổ cho biết vị trí lăng mộ Thành Cát Tư Hãn, ông bèn đem theo bảy gia tướng phi ngựa tìm đến thăm dò. Hơn chục ngày sau, chỉ thấy một mình ông phờ phạc trở về, nói là bảy gia tướng đồng hành đã bỏ mạng trong lúc giao đấu với thổ phỉ. Sự thật là thế nào thì ai mà biêt? Và chỉ là tình cờ, Viên đại nhân trở về rồi bỗng nghĩ ra kế sách giữ ải, bẩm lên Tôn Thừa Tông để điều động đội thiết kỵ Quan Ninh đủ sức đọ với quân tóc đuôi sam Hậu Kim, đại nhân đã cầm quân làm nên đại thắng Ninh Viễn. Có người từng nhìn thấy Viên đại nhân ngày đêm nghiền ngẫm binh thư kế sách bày trận, trong đó có hai trang ‘giấy’ bằng da dê viết đặc những chữ kỳ quái.”

Lâm Hưởng lẩm bẩm như hỏi chính mình, “Là Thiên thư của đại hãn?”

“Có thể lắm, ít ra là hai trang đó. Đủ thấy Viên đại nhân đi dò mộ không phải là tay trắng trở về.”

“Nhưng tại sao chỉ có hai trang?” Lâm Hưởng thầm than thở, Viên Sùng Hoán chỉ làm theo hai trang đó đã lập nên nghiệp lớn, trận Ninh Viễn đánh bại Hậu Kim, khiến Nỗ Nhĩ Cáp Xích thiện chiến phải chết đứng, nêu ông ấy lấy được cả cuốn Thiên thư thì sẽ thế nào?

Lạc ngoảnh nhìn thấy thuyền chính đã đến gần hơn nữa, bèn gọi, “Vương Tam! Nếu bị bọn mặt rỗ kia đuổi kịp thì ngươi còn dám nhìn ai nữa không?”

Vương Tam lại hô vang nhắc nhở. Lúc này mặt hồ lặng gió, phải ra sức mà chèo cho nhanh.

Lạc lại nói, “Rõ ràng là phù thủy ngày trước mới chỉ nói ra chút ít tin tức về Thiên thư.”

“Nghĩa là sao?”

“Viên đại nhân đoán rằng ai lấy được Thiên thư của Thành Cát Tư Hãn thì sẽ có được thiên hạ. Quan trọng là thế, chưa biết chừng nó được chia thành vài phần rồi giấu ở các nơi. Cho nên chuyến đi khám phá lăng mộ chỉ tìm thấy hai trang, số còn lại nằm ở đâu, chỉ còn cách tiếp tục dò la nghe ngóng. Sau đó không lâu, Viên đại nhân bị yêm đảng gièm pha bài xích, ông lui về quê ở ẩn, việc này phải gác lại. Đương kim hoàng đế lên ngôi, lại trọng dụng Viên đại nhân. Ông nhậm chức thượng thư và đốc sư bộ Binh, được ban Thượng Phương bảo kiếm, rồi quay trở lại trấn thủ Liêu Đông, tiếp tục nghe ngóng về Thiên thư và lại bắt giữ phù thủy kia, bí mật giấu trong một vùng núi, ngày đêm tra khảo...”

“Ng... ng...” Ngải Ngải kêu lên, tỏ vẻ khó chịu trước những lời Y Lạc nói về Viên Sùng Hoán.

Lâm Hưởng nói, “Cô nói cứ như chính mình chứng kiến vậy? Nếu đã giấu vào núi thì ai nhìn thấy cảnh tra khảo?”

Y Lạc lại ngoảnh nhìn, thấy con thuyền của đối phương đã bị bỏ xa một quãng, bèn thở phào, dịu dàng nói, “Xin lỗi Viên tiểu thư! Những chuyện này không do phải do ta tưởng tượng ra, mà có người thân tín của Viên đốc sư chứng kiến...”

“Sao Bạch Liên Giáo biết được?”

“Thì phải kể về phù thủy đã. Sau khi Thành Cát Tư Hãn chết, các phù thủy đã vắt óc suy nghĩ để thiết kế ra nhiều khu lăng mộ. Cho nên, lăng mộ của Thành Cát Tư Hãn không chỉ có một. Nghe nói các phù thủy này thực sự có pháp thuật thần kỳ, đi qua tam giới, hô phong hoán vũ, dự báo tương lai. Nhũng người làm phù thủy đều là cha truyền con nối nhiều thế hệ, vì thế mà nhiều bí mật của Mông Cổ đều được lưu truyền trong dòng tộc của phù thủy. Vị phù thủy bị bắt này vốn không biết nhiều về lăng mộ Thành Cát Tư Hãn, nhưng nghe nói ông ta đã dùng pháp thuật mở các bí mật giấu kín trong não bộ tổ tiên mình. Bị Viên đốc sư o ép hết mức, ông ta đành làm phép để thăng lên cảnh giới của các linh hồn, nghe ngóng thêm tung tích về Thiên thư rồi bẩm với Viên đốc sư. Tiếc rằng Viên đốc sư chưa kịp thu xếp chuyến đi khám phá lăng mộ lần nữa thì gặp phải biến cố Kỷ Tỵ. Đại quân của Hoàng Thái Cực đi đường vòng qua Mông Cổ tiến vào ải, rồi áp sát kinh thành. Viên đại nhân dẫn quân cần vương về cứu giá, phù thủy kia vẫn bị nhốt trong núi. Sau khi Viên đốc sư gặp nạn, một gia tướng của ông quay lại Liêu Đông, thấy thương hại phù thủy bèn thả ra. Gia tướng đó sau này chán chường nhụt chí, trút bỏ quân phục rồi trở về quê. Nhưng quê hương đâu phải chốn đào nguyên, vài năm sau, vị gia tướng thấm thía cảnh thời loạn gian nan, dân chúng lầm than, bèn gia nhập Bạch Liên Giáo, rồi hé lộ bí mật về lăng mộ với Hoa trưởng lão.”

Lâm Hưởng hỏi. “Chuyện này có liên quan gì đến Viên tiểu thư?”

Y Lạc nói, “Viên đốc sư chỉ huy trận huyết chiến cuối cùng giải vây cho kinh thành, nhưng lại bị bọn nịnh thần vu cáo, rồi bị hôn quân ghét bỏ, bắt giam vào ngục Cẩm Y Vệ, bí mật về Thiên thư không ai đề cập đến nữa. Sau khi bị Đông Xưởng và bộ Hình thẩm vấn mấy lần, Viên đốc sư có linh cảm mình khó mà giữ được tính mạng, bèn nhân một lần người nhà vào thăm, ông khẽ nói cho Viên tiểu thư biết, lúc tiểu thư vẫn còn nhỏ.”

Lâm Hưởng liếc nhìn Ngải Ngải, sắc mặt cô bé càng buồn thương, hẳn là lại chìm trong những ký ức chua xót. Khi ánh mắt hai người gặp nhau, cô bé mới chầm chậm lắc đầu, tức giận nhìn Y Lạc.

“Kỳ lạ nhỉ? Người nhà vào thăm tù nhân, có nói bí mật với nhau hay không, các vị làm sao mà biết?”

“Đương nhiên vẫn là do vị gia tướng kia! Có một số tướng tài của Viên đốc sư đi cùng người nhà vào thăm. Mấy vị đó nằm trong số Thiết huyết thập bát phiêu, thiện chiến kiêu dũng, có người đích thân ra trận, có người là hộ vệ kề cận Viên đốc sư. Một trong số đó chính là vị gia tướng về sau gia nhập Bạch Liên Giáo. Viên đốc sư không còn nữa, người nhà bị đày đi xa hai ngàn dặm về phía Nam, vị gia tướng ấy vẫn cùng vài cao thủ Thập bát phiêu tổ chức cướp xe tù ở Trường Giang, cứu được Viên tiểu thư.”

Lâm Hưởng gật đầu, “Cho nên Hoa trưởng lão mới tìm người cải trang Viên phu nhân, rồi tín vật như cái lược ngà, tất cả đều được vị gia tướng kia mách nước cho, hòng moi ra lời dặn dò của Viên đốc sư nói với cô con gái! Bạch Liên Giáo các vị là tổ bịa chuyện lòe dân gian mà cũng tin vào truyền thuyết Thiên thư ư?”

Y Lạc cười, “Nhưng, đã đặt chân lên thuyền này rồi, ta đâu còn là Bạch Liên Giáo nữa?”

Lâm Hưởng hờ hững nói, “Chỉ mong cô sẽ không hối hận.”

Y Lạc lặng nhìn Lâm Hưởng, “Nghĩa cử bảo vệ Viên tiểu thư của ngươi đêm nay thật anh hùng, không ai trong Bạch Liên Giáo sánh nổi. Ta giúp chút sức lực, sao lại hối hận chứ?” Y Lạc bước lên mấy bước, hương thơm tỏa ra ngào ngạt lại khiến Lâm Hưởng rung động. Lúc này khoảng cách đã rất gần, khuôn mặt xinh tươi với hai lúm đồng tiền sâu thẳm trên đôi má, thực không khỏi làm người ta say mê.

“Đa tạ thiện ý của cô nương.” Lâm Hưởng khẽ gật đầu, rồi bỗng đánh tay, từ ống tay áo bay ra một vật ngoằn ngoèo, như đai da quấn chặt vào cổ tay trái Y Lạc. Y Lạc kinh hãi, lập tức đưa tay phải ra gỡ, một cái đai khác lại phóng đến. Lần này trói chặt cả hai tay.

Đây là bảo bối mới của Đông Xưởng, vừa làm ám khí vừa dùng làm còng, được làm bằng nam châm dẻo bọc da rắn. Khi quấn chặt cổ tay cổ chân đối phương thì mấy lớp nam châm sẽ hút nhau và tự động thít chặt. Nam công công mới lấy về là giao ngay cho Lâm Hưởng dùng vào chuyến đi này, cũng tức là lần đầu nó xuất hiện trên giang hồ.

Y Lạc cố cựa quậy nhưng chỉ thấy đai siết chặt hơn, đành cam chịu lắc đầu quay đi, hai vai rung rung khóc không thành tiếng.

Lâm Hưởng bước lại gần, vẫn thấy ngát hương thơm, gã do dự rồi dừng lại, giữ một khoảng cách, nhẹ nhàng nói, “Cô nương đừng ngạc nhiên. Cô nói có tình, nhưng ta phải thận trọng khi làm việc. Địch biến thành bạn, nhất thời chưa thể tin tưởng. Chúng ta không muốn gặp thêm phiền phức, nhất là đang lênh đênh giữa dòng, lỡ gặp bất trắc thì sẽ khó ứng phó. Cô ráng chịu đựng vậy. Lúc nào đến ngoại thành Nhạc Dương, ta sẽ cởi trói cho.”

Lạc quay người lại, trên mặt có ngấn lệ, miệng khẽ nói, “Có lý, Dương hảo hán mà không thận trọng thế này thì đâu dễ gì giấu được Viên tiểu thư suốt bao năm trời.”

Lâm Hưởng đã mấy lần định trần tình ta đâu phải anh hùng hảo hán, cũng không phải nghĩa sĩ trung thành bảo vệ cô gái này, nhưng nên nói mình là ai đây? Nói là sai dịch của Đông Xưởng thì rõ là không được rồi, ân oán với Viên Sùng Hoán cũng nặng nề không kém gì với Bạch Liên Giáo.

Vương Tam và đám thủy thủ ra công chèo, đã thấy bờ trước mắt. Thuyền lớn của Bạch Liên Giáo đang bị bỏ lại khá xa.

Lạc nói, “Chúng ta sắp an toàn rồi!”

“Lên bờ ta sẽ cởi trói cho cô, ta không nuốt lời đâu.” Lâm Hưởng thấy hơi cắn rứt, cảm giác như mình đang lấy oán trả ơn. Bấy giờ Ngải Ngải bước đến phía sau, viết lên lưng Lâm Hưởng mấy chữ: Không đi cùng người này.

Lâm Hưởng ngẫm nghĩ, rồi quay lại hỏi, “Lên bờ rồi, tiểu thư muốn đi đâu? Đã có chỗ ẩn náu chưa?”

Ngải Ngải lại viết: Giang Kinh.

Lâm Hưởng do dự, định hỏi tại sao lại đến Giang Kinh thì sực nhớ ra, vì liên quan đến linh kỳ chứ còn gì khác? Xem ra, thông tin của Bạch Liên Giáo không hẳn là vô căn cứ, câu chuyện ly kỳ về Viên Sùng Hoán cũng không hẳn là vu vơ bịa đặt. Lâm Hưởng đã định, đến thành Nhạc Dương rồi sẽ thông báo cho bổ đầu phủ Nhạc Châu là Lâu Toàn Bưu đóng cũi hai cô gái, tống lên xe tù chở về kinh thành. Nhưng lúc này, biết Ngải Ngải muốn đi Giang Kinh, gã lại nhớ đến lời dặn tùy cơ ứng biến của Nam công công. Nếu đi cùng Ngải Ngải đến Giang Kinh tìm ra tung tích linh kỳ, thì gã sẽ lập công lớn. Đến lúc đó, bản thân được vẻ vang, cha nuôi lại càng mát mặt, cuộc so tài cao thấp ngấm ngầm giữa ông và Kỳ công công sẽ được phân định và đi đến hồi kết. Lâm Hưởng đang do dự thì Ngải Ngải lại viết lên lưng gã: Nếu thấy khó xử thì tôi sẽ đi một mình.

“Không! Ta sẽ cùng đi với tiểu thư.” Lâm Hưởng mỉm cười, “Nên nhớ, ta là hộ vệ hết lòng trung thành của cô.” Ngải Ngải đứng đằng sau, Lâm Hưởng không nhìn thấy vẻ mặt hớn hở của cô gái, nhưng gã vẫn cảm nhận được những ngón tay thon thả mềm mại nắm chặt tay mình. Lòng tự nhiên vui vẻ.

“Hai người đối thoại theo cách này à?” Y Lạc bỗng hỏi, đầy vẻ tò mò, “Nếu biết ngôn ngữ tay thì tốt. Ở bên nhau bao nhiêu năm đúng ra nên học rồi mới phải...”

Lâm Hưởng thầm nghĩ, sơ hở là ở chỗ này. Bèn nói thẳng, “Thật ra, các vị đã nhận nhầm người. Ta không phải là anh hùng Dương Khiếu Lâm tám năm trước giải cứu Viên tiểu thư. Ta là Lâm Hưởng. Trước đêm nay, tại hạ và Viên tiểu thư chưa từng quen nhau.” Lâm Hưởng biết, mình mới bước ra giang hồ, chưa có danh gì, cái tên này không đủ để người ta vừa nghe đã biết là sai dịch Đông Xưởng.

Y Lạc ngạc nhiên, “Hay quá, ngươi trợ giúp một cô gái chưa từng quen biết, thật là một hành động nghĩa hiệp.”

Lâm Hưởng cười, “Cô có vẻ là người tốt bụng, lại giỏi võ công, nếu thấy cả đám người hà hiếp một cô gái nhỏ, chắc cô cũng sẽ ra tay giúp đỡ thôi.”

Y Lạc cũng cười, “Ngươi thật khéo nói.” Rồi hỏi Ngải Ngải, “Tại sao tiểu thư nhận ra Viên phu nhân giả mạo?”

Đây cũng là vấn đề Lâm Hưởng muốn biết, gã quay sang, “Nói ra có tiện không?” Ngải Ngải lắc đầu, nét mặt sa sầm, ngoảnh nhìn con thuyền lớn đang ở phía xa.

Thuyền của ba người nhanh chóng cập bờ, họ xuống thuyền rồi đi về phía lầu Nhạc Dương. Y Lạc đưa cho Vương Tam một đĩnh vàng nhỏ, tên trưởng thuyền vui vẻ chèo đi.

Lâm Hưởng xem xét xung quanh, đám Điểm Thương, Nga Mi và Ngô Việt Thế Gia khi trước truy lùng họ đã mất hút từ đời nào. Gã hỏi Y Lạc, “Tại sao bọn Điểm Thương, Nga Mi và Ngô Việt Thế Gia lại biến thành tay sai của Bạch Liên Giáo?”

Y Lạc thở dài, “Tạo nghiệp.”

“Tức là thế nào?”

Y Lạc chép miệng, “Mấy môn phái đó đều có đệ tử tự ý rời sư môn. Ít hôm nay, những đệ tử đó đã phơi xác bên bờ Chiêu Dương. Bọn họ bèn bám theo thủy tặc Vân Lăng đến Nhạc Dương thì bị Hoa trưởng lão bắt gặp. Bạch Liên Giáo đang thiếu nhân lực, Hoa trưởng lão bèn vờ đến thăm mấy môn phái đó, rồi thi triển tà pháp khống chế các chưởng môn. Thế là bọn họ phải ngoan ngoãn phục vụ Bạch Liên Giáo.”

Lâm Hưởng giật mình, tự nhủ may quá, ban nãy ở trên thuyền lớn, Hoa trưởng lão mà có cơ hội ra tay thì chắc gã và Ngải Ngải đã biến thành kẻ mất trí rồi.

Cả ba đi lên triền dốc, mùi hương lại thoảng đến, Lâm Hưởng biết Y Lạc đang tới gần, mới nhớ ra lời hứa trên thuyền. Thật ra gã chỉ cảnh giác đề phòng chứ không lo đánh không nổi Y Lạc. Huống chi, sau khi quan sát, gã đã tin nữ trưởng lão Bạch Liên Giáo này chân thành giúp đỡ họ. Lâm Hưởng bèn cởi đai nam châm, giải phóng cho Y Lạc.

Y Lạc mỉm cười, “Ở đâu ra bảo bối này thế? Nếu cảm thấy áy náy với ta, thì mai kia tặng ta một sợi được không?”

Lâm Hưởng không đáp, coi như câu nói đùa qua tai, gã khẽ hỏi, “Cô thường ưa dùng phấn hương à? Đứng xa vẫn ngửi thấy.”

“Có thơm không?” Y Lạc áp mặt lại gần.

Lâm Hưởng căng thẳng cả người. Gã biết, ở cự ly này mà cô ta ra tay thì cả hai sẽ cùng sứt đầu mẻ trán. “Thơm lắm, thơm đến đê mê.” Lâm Hưởng thú thật, chẳng rõ tại sao.

Y Lạc cười khúc khích, “Cứ tưởng ngươi là tay giang hồ già đời, thì ra còn chất phác quá. Nói thật nhé, ta chưa bao giờ dùng son phấn, nước hoa. Mà là, người ta luôn tỏa hương thơm. Bạch Liên Giáo có một môn công phu gọi là ‘hương công’. Khi luyện đến đỉnh cao thì toàn thân cứ thơm ngát cả ra... Ngươi có biết tại sao ta được thăng lên vị trí trưởng lão không?”

“Cô bảo cô là cao thủ hương công nhỉ?”

“Ta không hề nói vậy. Bọn họ cũng không coi ta là cao thủ hương công, mà chỉ nghĩ ta bẩm sinh đã thơm, quá là thần kỳ, hẳn là do Di Lặc Phật Tổ ban cho, hẳn là truyền nhân của Vô Sinh Lão Mẫu.” Y Lạc cười nhạt.

Lâm Hưởng vỡ lẽ, “Thế thì sẽ có ngày cô được kế vị làm giáo chủ nương nương thôi!”

Y Lạc cười, “Nhưng ta lại muốn tránh xa Bạch Liên Giáo, xông pha giang hồ, đi theo ngươi và tiểu thư đây! Hai người sẽ thu nhận ta chứ?”

Cả ba nhanh chóng tới lầu Nhạc Dương, rồi đi vòng ra phía sau lầu. Bỗng nghe thấy tiếng hô, “Đến rồi! Đến rồi!”

Phía trước hiện ra một toán người, đèn đuốc sáng lòa, người đi đầu cười vang, “Bắt lấy chúng!”