← Quay lại trang sách

Chương 25 Hung thủ

Nghe nói Giang Kinh lại xảy ra án mạng?” Tiết tiểu thư tươi cười nhìn A Kiệt, rót thêm trà vào bát cho gã, thích thú đợi nghe.

A Kiệt gật đầu, không hiểu tại sao Tiết tiểu thư chỉ ngồi xó nhà mà lại biết về mấy vụ án mạng gần đây, “Đúng thế, đều là các cao thủ võ lâm... và đều có danh tiếng hơn lần trước nữa kia!” Giờ nghĩ lại, đám đệ tử Tấn Bắc Thần Nông Giáo và Ngô Việt Thế Gia đúng là bọn vô danh.

“Đã tra ra hung thủ chưa?”

“Kể cũng lạ, hung thủ đợt trước vẫn là một dấu hỏi, nhưng lần này thì lại rõ ràng. Trước hết là Hoài Nam Hổ Trần Cố Lũy bị giết, hung thủ là Hoàng Sơn Song Hiệp của chính đạo. Sau đó là Lý Thành Ngũ, đệ tử tục gia phái Thiếu Lâm, hung thủ được cho là trưởng lão Phó Lượng đức cao vọng trọng của Cái Bang. Hoàng Sơn Song Hiệp giết người cướp của chưa đầy một ngày thì lại bị Thục Đông Tứ Tuyệt đánh chặn trên đảo Hồ Tâm.” A Kiệt nhìn Tiết tiểu thư.

Kể từ lúc Tiết tiểu thư “lỡ tay” giết Đào Đại, A Kiệt chôn cất xong là cũng ra sức lấp liếm vụ việc, thậm chí còn giả vờ sốt sắng đi tìm người để che mắt bên ngoài. Nhưng khi đối diện với giai nhân thì A Kiệt không dám ngẩng nhìn nàng, Tiết tiểu thư có thể đâm gã một nhát kiếm bất cứ lúc nào.

Thiếu nữ không giơ hung khí ra, chỉ đắm đuối nhìn A Kiệt uống trà, đây là lúc nàng vui vẻ nhất trong ngày. “Ngươi có biết tại sao họ giết nhau mãi không?”

A Kiệt nói, “Lý do rất thú vị. Trần Cố Lũy trước khi chết nói Hoàng Sơn Song Hiệp cướp bản đồ kho báu Bá Nhan của hắn. Mấy người qua đường chứng kiến cũng nói Phó Lượng lấy trong người Lý Thành Ngũ một tấm da dê.”

“Bản đồ da dê! Là bản đồ linh kỳ chăng?” Tiết tiểu thư cười khẽ. “Bao nhiêu là án mạng, chắc nha môn sẽ náo loạn cũng nên? May mà Đông Xưởng và Cẩm Y Vệ đều đã cử quan to đến, hẳn sẽ kín đáo bố trí truy bắt hung thủ.”

A Kiệt nói, “Đây cũng là điều kỳ lạ. Họ không mấy bận tâm đến các vụ hung án đó, chắc là biết võ công làng nhàng của đám bổ khoái chẳng ăn nhằm gì, dù bố trí chu đáo đến mấy cũng không giúp được là bao.” Gã thầm nghĩ, họ đến Giang Kinh là nhằm vào tiểu thư, nàng thừa biết rồi lại còn vờ hỏi.

Như đọc được ý nghĩ của gã, Tiết tiểu thư mỉm cười, “Đương nhiên ta biết họ đi tìm ta, nhưng ngươi nghĩ mà xem, nói cho cùng, vẫn là vì linh kỳ. Tìm ra ta thì chỉ thấy một manh mối về linh kỳ, nhưng hiện nay bản đồ về linh kỳ đã nằm trong tay giới võ lâm, tại sao họ không truy tìm những kẻ ấy?”

A Kiệt vẫn thường thán phục óc suy luận của Tiết tiểu thư, lần này cũng vậy, “Đông Xưởng và Cẩm Y Vệ là do hoàng đế nuôi, được sai làm việc gì thì ngoan ngoãn đi làm, chứ chưa chắc đã biết linh hoạt tùy cơ ứng biến. Còn đám bổ khoái thì chắc là sợ vướng chân nên họ không muốn dẫn theo.”

“Nghe cũng có lý.” Tiết tiểu thư tươi cười tán dương, như gia sư khen ngợi học trò viết được bài văn hay, “Nhưng ngươi thừa biết bản thân đâu phải gã bổ khoái làm vướng chân người khác. Kiếm pháp và võ công của ngươi đủ sức làm thống lĩnh Cẩm Y Vệ hoặc dịch trưởng Đông Xưởng.” Nàng đặt bàn tay nõn nà mềm mại lên vai A Kiệt. Trước mắt A Kiệt lóe lên hình ảnh thê thảm của Đào Đại với máu ồng ộc ở ngực, nhưng người gã thì mềm nhũn dưới bàn tay thơm của thiếu nữ. Gã choàng tay ôm tấm lưng thon của giai nhân, nàng lim dim mắt, đôi môi son khép hờ. Tiểu bổ khoái cúi xuống định hôn thì ngực đụng phải một mũi nhọn! Đau nhói! A Kiệt kêu lên, lập tức vùng ra khỏi Tiêt tiểu thư rồi giật lùi cực nhanh, nhưng khựng lại vì bức tường sau lưng.

“Tiểu thư...” A Kiệt hết sức kinh ngạc đối diện với khuôn mặt cũng kinh ngạc của Tiết tiểu thư.

“A Kiệt, sao thế?”

A Kiệt cúi nhìn, áo vẫn lành lặn, ngực không hề có vết thương, Tiết tiểu thư vẫn tay không, có mũi nhọn nào đâu? Bị dao đâm vào ngực, là ảo giác của gã ư? A Kiệt rùng mình liền mấy lần, rồi ngẩng nhìn ra cửa sổ, mặt trời đã ngả về Tây. “Không còn sớm nữa, tôi phải đi đây.”

“Đi đâu?” Tiết tiểu thư thong thả bước lại, “Đã nói là tối nay sẽ đi chơi kia mà?”

Các phu kiệu dừng kiệu bên hồ Chiêu Dương, Tiết tiểu thư bước xuống. Phu kiệu đi được một lúc thì có tiếng vó ngựa.

Là A Kiệt. Xuống ngựa rồi, gã rùng mình. Không chỉ vì trời mỗi lúc một lạnh, mặt trời đã bị mây đen che kín, gió rét mặc sức tràn qua mặt hồ, có vẻ như sắp có tuyết rơi, mà còn bởi đây là nơi hồi nọ phát hiện ra thi thể các đệ tử Điểm Thương, Thần Nông Giáo và Ngô Việt Thế Gia.

“Ở đây à?” Tiết tiểu thư hỏi.

Đêm nay lại đi chơi, là ý của Tiết tiểu thư, nàng còn cố thuyết phục A Kiệt, nếu đêm nay có thu hoạch thì sẽ được gấp đôi, tra ra manh mối hung thủ, thậm chí cả tung tích linh kỳ nữa.

A Kiệt gật đầu, nhớ lại diệu kế của Tiết tiểu thư. Khâu Tam Giáp về căn bản đã đoán ra trình tự gây án của hung thủ, thì tại sao hai người họ không giả thiết mình là hung thủ để men theo trình tự đó mà truy tìm mục tiêu, dựa vào tình hình hiện trường mà suy ra hướng đi của hung thủ? Và, tại sao các bổ khoái của nha môn đều không nghĩ đến? Bổ đầu đang như kẻ mất hồn, Tà ma Đoạn Chỉ bỗng tái xuất, nha môn phủ Giang Kinh đã sớm trở nên rối loạn. Hung thủ có còn ở Giang Kinh không? Tiết tiểu thư nghe người tình kể về vụ tám người đi cướp bản đồ kho báu rồi chia làm tám mảnh, sáu gã đã bị giết và giả sử đều bị cướp bản đồ thì mới mất sáu mảnh, vẫn còn hai mảnh nữa do Phượng Trung Long và một kẻ chưa xác định danh tính nắm giữ. Nếu hung thủ giết Phượng Trung Long là tên thứ tám bí hiểm ấy, thì lúc này linh kỳ đã nằm trong tay hắn. Còn nếu hung thủ là một kẻ nằm ngoài tám người bọn Phượng Trung Long, thì có lẽ hắn vẫn đang nán lại Giang Kinh để tìm hai mảnh bản đồ do Phượng Trung Long và người thứ tám giữ. Phượng Trung Long có giữ mảnh bản đồ không? Tiết tiểu thư cho biết mình chưa từng nhìn thấy. Tấm bản đồ hồ Chiêu Dương mà Phượng Trung Long thường nghiên cứu là bản đồ của nha môn mà hắn đánh cắp được, chứ không phải bản đồ chỉ dẫn kho báu. Lẽ ra hắn phải chờ gặp cả bọn để khớp bản đồ rồi cùng xuống nước tìm kho báu, tại sao lại tự ý hành động một mình để rồi bỏ mạng? Chỉ có Diêm vương mới trả lời được.

Tiết tiểu thư chỉ bãi cát ven hồ, “Một đệ tử Điểm Thương, một đệ tử Tấn Bắc Thần Nông Giáo, một đệ tử Ngô Việt Thế Gia, nằm ở đây.”

A Kiệt nói, “Hai đêm đó thời tiết xấu, có gió có mưa. Chắc họ không ra đây ngắm cảnh.”

“Họ chờ đồng bọn.”

A Kiệt gật đầu, rồi bước đến bãi cát, lưng quay về phía hồ Chiêu Dương, là phương hướng mà ba người ấy bị hạ gục.

Tiết tiểu thư nhấc váy, bước đến phía sau, nói, “Ngỗ tác nói là họ mất mạng vì dính độc chưởng của phái Nga Mi, đúng không?”

“Đúng, là độc chưởng mà các đệ tử tục gia Nga Mi lén học từ bên ngoài.” A Kiệt sửa lại cho chính xác, rồi ngẫm nghĩ gì đó. Bỗng bị một chưởng bất ngờ tạt vào lưng, gã liền nhảy bật ra xa hơn một trượng. Rồi A Kiệt nhận ra mình hơi thái quá, Tiết tiểu thư chỉ mô phỏng hung thủ vỗ vào lưng mình, rất nhẹ, chứ không vận sức.

Tiết tiểu thư cười, “Sao lại thần hồn nát thần tính thế? Chi bằng về nhà núp dưới bóng cha già, đừng đi cùng ta sức trói gà không chặt, rồi phải hoang mang nơm nớp.”

A Kiệt ngượng nghịu mỉm cười, trở lại bên Tiết tiểu thư rồi giả vờ ngã gục. Hừ, nàng mà trói gà không chặt? Cứ hỏi Đào Đại thì biết.

Tiết tiểu thư giơ hai tay lên giống như nâng cây đao, đứng yên một lát, rồi hỏi, “Họ đang chờ hai nữ đệ tử tục gia Nga Mi đến, không ngờ khi hai người này xuất hiện lại đánh lén sau lưng, cả ba chết ngay lập tức. Sau đó, ba cái xác bị chặt ra mấy phần, để làm gì? Hung thủ là hai cô gái, gọi là Nga Mi Song Sát đi, dùng độc chưởng sát hại ba đồng bọn rồi lục soát tìm các mảnh bản đồ, xong xuôi sẽ đắc ý bỏ đi, sao còn phải chặt xác? Có thù hận sâu nặng hay sao?”

A Kiệt nghĩ bụng, nếu mình là Nga Mi Song Sát, tại sao mình phải chặt xác? “À, để tạo ra hiện trường giả! Muốn chặt xác thì phải dùng đại đao hoặc rìu lớn, nhưng hai đệ tử tục gia này chỉ có kiếm Ngọc Nữ của phái Nga Mi, làm thế thì họ sẽ không bị ai nghi ngờ vì hành vi tàn bạo đó.”

Tiết tiểu thư nói, “Đúng!” Nàng hài lòng với cách giải thích của A Kiệt, “Lấy được ba mảnh bản đồ rồi, Nga Mi Song Sát nhanh chóng bỏ đi. Họ đi đâu?”

A Kiệt chỉ về phía rừng cây du cách đây không xa, “Chạy vào rừng.” A Kiệt đỡ Tiết tiểu thư lên ngựa, rồi dắt ngựa vào rừng. Lúc này màn đêm đã buông, trong rừng tối đen, A Kiệt châm đèn, rồi đi vào sâu hơn.

“Đây, hai cây du này... Hai nữ đệ tử ấy bị treo lên, cứ như tự tử, kiếm Ngọc Nữ vẫn đeo ở thắt lưng. Khâu Tam Giáp nói cả hai không có thương tích gì, họ chết vì bị thừng giật mạnh treo lên cây.”

Tiết tiểu thư xuống ngựa, bước đến trước cái cây, dưới ánh đèn nhìn thấy trên cây vẫn còn hai mảnh vải đỏ mà các bổ khoái buộc lên để đánh dấu. Nàng nói, “Nga Mi Song Sát từng được Long lang mời đi cướp bản đồ, chứng tỏ họ có võ công và kiếm pháp cao cường, còn biết dùng độc chưởng giết người không chớp mắt, thế mà lại bị treo lên cây chết, ngay kiếm Ngọc Nữ cũng không kịp rút ra. Là dân luyện võ, ngươi thử nói xem phải làm gì mới kết liễu họ nhanh gọn như thế?”

A Kiệt ngẩng nhìn cây đại thụ, “Điều này, bổ khoái nha môn đã từng bàn đến, đa số cho rằng hung thủ ấn nấp sau cây cối, theo dõi hai cô gái đến bên cây này thì đồng thời thả hai sợi thừng xuống giật mạnh, thế là hương hồn bay đi. Nhưng không chặt chẽ lắm. Muốn thả thòng lọng, phải có thủ pháp cao siêu, và phải đồng thời thắt cổ cả hai cô gái. Gần như không thể thực hiện.”

“Vậy ngươi nghĩ thêm xem còn dùng cách nào được?”

A Kiệt nghĩ ngợi, nếu là hung thủ, ta sẽ làm gì? Gã bỗng bừng tỉnh, “Điểm huyệt! Hung thủ bất ngờ điểm huyệt khống chế, khiến hai cô gái bất lực, rồi choàng thòng lọng vào treo lên... Hoặc hạ độc... hun hương chẳng hạn, khiến họ mê đi, rồi treo cổ.

Tiết tiểu thư đáp, “Tạm nghe được. Giết hai nữ đệ tử Nga Mi xong, sau đó làm gì?”

A Kiệt buột miệng nói luôn, “Về đi ngủ.”

Tiết tiểu thư phì cười, “Sao ngươi biết?”

“Vì đêm hôm đó không ai bị giết nữa, hai ngày sau mới đến Tôn Bá Hùng.” A Kiệt trỏ về hướng Tây Nam, “Ở bên kia hồ, cũng trên bãi cát.”

Tiết tiểu thư tì tay vào vai A Kiệt nhảy lên ngựa, mỉm cười, “Chúng ta ‘giết người’ thì không cần chờ đợi gì hết, bây giờ hãy đi xem.”

Dù biết là nói đùa, A Kiệt vẫn thấy lạnh gáy.

Sau hơn nửa canh giờ, hai người đi đến bờ hồ nơi Tôn Bá Hùng bị giết. A Kiệt kể lại tình hình khi đó, trên bãi cát sỏi lổn nhổn có nhiều vết chân lộn xộn, đoản thương của Tôn Bá Hùng đặt ngay cạnh xác, bụng lòi ra hai viên thiết châu. A Kiệt vừa kể lại tình trạng thê thảm vừa rùng mình và hình dung ra nỗi thống khổ của viên tướng họ Tôn.

Tiết tiểu thư trầm ngâm, “Nếu vẫn là một hung thủ thì tại sao tình trạng thi thể khác nhau?”

“Chưa chắc đã là một hung thủ. Mấy vụ giết chóc chặt ngón tay xảy ra vài hôm sau đó lại càng khác.”

Tiết tiểu thư nói, “Giả sử vẫn là một hung thủ, chúng ta thử đoán xem tại sao thủ pháp lại khác nhau?”

A Kiệt vò đầu gãi tai, “Năm người bị giết ở phía bên kia hồ và Phượng Trung Long bị chết đuối, đều có người chứng kiến. Tôn Bá Hùng biết tin đồng bọn bị hại thì nhất định sẽ cảnh giác. Dù hung thủ có phải kẻ thứ tám hay không, giờ muốn tấn công cũng không hề dễ. Huống chi, Tôn Bá Hùng giỏi võ hơn hẳn mấy người đã chết, dù hung thủ định đánh lén, đoản thương uy dũng của ông ta cũng thừa sức giao chiến vài chục hiệp.”

“Còn về thiết châu, là sao?”

A Kiệt đi đi lại lại hồi lâu, rồi lẩm bẩm tự hỏi, “Ừ nhỉ, hai viên thiết châu là thế nào?” Gã bỗng dừng lại, “Liệu có phải là, Tôn Bá Hùng gặp phải kình địch, vận hết sức giao đấu dữ dội, cuối cùng đối thủ hạ được Tôn Bá Hùng rồi dùng thiết châu để hành hạ ông ta?”

Lần này đến lượt Tiết tiểu thư rùng mình, nàng khẽ nói, “Cũng có thể là, hắn khám người Tôn Bá Hùng không thấy mảnh bản đồ thì điên tiết lên, nhồi thiết châu vào họng để buộc ông ta khai ra mảnh bản đồ.”

A Kiệt tư lự nói, “Có vẻ hợp lý. Ngỗ tác nói, người có nội lực cao cường mà bị ép nuốt một viên thiết châu thì có thể ép nó bật ra, nhưng bị nhồi hai viên thì chết là cái chắc!”

“Thế thì, như suy đoán của ngươi, Nga Mi Song Sát giết ba đồng bọn, hung thủ giết Song Sát và Tôn Bá Hùng chỉ là một, hung thủ đó là kẻ thế nào? Ra tay cực nhanh, điểm huyệt chuẩn xác, không rõ có binh khí hay không nhưng có thiết châu. Trong giới võ lâm, ai là cao thủ dùng thiết châu?”

A Kiệt nói, “Rất ít, chỉ đếm trên đầu ngón tay. Tuy nhiên, bổ đầu nói rằng ít khả năng là họ. Thử nghĩ mà xem, ai dại gì đem vũ khí đặc trưng của mình nhét vào bụng người khác, để rồi bị khui ra mình là hung thủ?”

Tiết tiểu thư đáp, “Cũng đúng! Hung thủ đánh cắp thiết châu, hành động không theo lẽ thường, hơi điên cuồng, võ nghệ cao cường, tâm tính tàn độc!”

A Kiệt ngạc nhiên, “Nói thế, nghe quen quá... là Đoạn Chỉ Ma?”

“Chưa chắc là Đoạn Chỉ Ma chỉ giết đàn bà,” Tiết tiểu thư cười nhạt. “Dù là bổ đầu bổ khoái hay sai dịch Đông Xưởng thì cũng quá là chủ quan khi nhận định rằng một hung thủ luôn hành động theo lối mòn. Kẻ tà ác thực sự, giết người làm càn tùy hứng chứ không theo một quy tắc nào cả.”

“Thế thì... là Đoạn Chỉ Ma thật ư?” A Kiệt càng lấy làm lạ, “Đoạn Chỉ Ma là kẻ thứ tám hợp tác với Phượng Trung Long cướp bản đồ, có thể không?”

Tiết tiểu thư cười nhạt, “Ngươi nên nhớ, những gì chúng ta đang nói dựa trên giả thiết hung thủ là kẻ thứ tám định một mình nuốt trọn kho báu. Thật ra, chưa chắc đã là thế.”

“Nhưng số nạn nhân thiệt mạng đợt đầu, bao gồm Phượng Trung Long, chỉ có bảy người. Dù nhìn nhận thế nào, thì sát thủ vẫn là kẻ thứ tám tham lam muốn xơi cả kho báu.”

“Chỉ có bảy người thật không?” Tiết tiểu thư lại cười nhạt.

A Kiệt nói, “Sao?” Gã tập trung suy nghĩ, rồi toát mồ hôi.

Vô Kê đạo trưởng! Lẽ nào Vô Kê là kẻ thứ tám trong nhóm cướp bản đồ? Một con người bí hiểm, mật thám của Lý Sấm, hồi nọ Tô Vong Niên đến tìm lão để làm gì? Tất nhiên là vì linh kỳ! “Nếu người thứ tám cướp bản đồ là Vô Kê đạo trưởng thì kẻ giết lão là ai?”

Tiết tiểu thư hỏi, “Hiện trường sát nhân có gì đặc biệt? Lão béo khám xác nói sao?”

A Kiệt nói, “Khâu ngỗ tác không kịp đến xem thi thể Vô Kê đạo trưởng, rồi chính Khâu ngỗ tác cũng mất tích luôn. Khi tôi và Mạc bổ đầu phát hiện ra xác Vô Kê thì cũng đã xem xét, không thấy dấu vết giao tranh, cổ lão bị kiếm cứa đứt, người đang ở tư thế tọa thiền. Tôi...” A Kiệt nhìn Tiết tiểu thư, “Chẳng giấu gì tiểu thư, tôi thấy trong mũ lão có một cáo thị kèm hình vẽ, nên mới biết cô đang lưu lạc ở Giang Kinh.”

“Lại gọi ta là tiểu thư?” Tiết tiểu thư trách.

“À, Oanh Oanh. Tôi chỉ tiếc vì biết đến tấm hình muộn quá, nên không đi tìm cô được sớm hơn.”

“Dẻo mỏ!” Tiết tiểu thư cười, “Thôi nào, chúng ta còn đứng đây làm gì nữa?”

A Kiệt cảm thấy lâng lâng, nhớ lại cái đêm trên đảo Hồ Tâm. Đêm nay lại ôn lại hay sao? “Đi đâu?”

“Miếu Quỷ.”

Đương nhiên, Tiết tiểu thư không định đến miếu Quỷ để lả lơi với A Kiệt. Và dù nàng có ý đó thì A Kiệt cũng không hề hứng thú.

Miếu Quỷ không chỉ khiến gã nhớ lại thi thể Vô Kê, mà còn nhớ lại cảnh mình và Mạc bổ đầu bị trói gô trong điện thờ, bị lũ chó hoang táp cắn.

Buộc ngựa ngoài miếu rồi, hai người dắt tay nhau bước vào. Mùa đông đã đến, trong này càng thêm lạnh lẽo. A Kiệt giơ đèn bước đi trước, Tiết tiểu thư nắm vạt áo bước theo sau. Một tay A Kiệt cầm kiếm, cảnh giác không thừa, vì gã đã từng gặp bất trắc đáng sợ. Họ dò dẫm bước vào hậu điện, rồi đi đến chỗ Vô Kê đạo trưởng bị giết.

A Kiệt nói, “Chính là chỗ này. Lão ta vẫn còn ngồi thẳng, lúc đó mới chết chưa lâu, quần áo xộc xệch, có một cái tay nải bị lục soát tơi tả...” Bỗng nghĩ ra, gã kêu khẽ, “Chắc chắn rồi! Quần áo xộc xệch, hành lý bị lục soát, hung thủ muốn tìm mảnh bản đồ. Vô Kê đạo trưởng chính là người thứ tám cùng Phượng Trung Long đi cướp bản đồ!”

Tiết tiểu thư nói, “Thảo nào lão rồ ấy chặn xe ngựa của ta rồi nói mấy câu linh tinh với Long lang, nào là người mặc áo tơi câu tính mạng, nào là họa đổ máu... Thì ra họ đã quen nhau từ trước, lão bóng gió chỉ trích Long lang trễ nải đại sự, rẽ qua kinh thành đưa ta đi.”

A Kiệt thầm nghĩ, Phượng Trung Long không khẩn trương tìm kiếm linh kỳ, vòng qua kinh thành đem Tiết tiểu thư bỏ trốn thì đúng là trễ nải đại sự, nhưng liếc nhìn Tiết tiểu thư đẹp như hoa dưới ánh đèn, A Kiệt lại nghĩ, giai nhân vô song này mới thực là “đại sự”. Phượng Trung Long không sai đâu!

Gã nói, “Nhưng kỳ lạ là, Mạc bổ đầu bảo rằng Vô Kê đạo trưởng có nội công tinh thâm, sao bị đánh lén mà không chống trả? Nếu lão là kẻ thứ tám cùng cướp bản đồ, thấy bảy đồng bọn mất mạng, chắc chắn lão hiểu tầm quan trọng của bản thân và mảnh bản đồ thứ tám nên sẽ cảnh giác thận trọng, cớ sao lại chết thảm như thế?”

“Liêu bổ khoái suy xét ngày càng thấu đáo đấy!” Tiết tiểu thư tán dương.

A Kiệt dừng bước, suy tư. Lúc trước cùng Tiết tiểu thư bàn luận, hai nữ đệ tử Nga Mi bị chết treo, người không hề có thương tích, là bị điểm huyệt hoặc bị trúng độc mê hương. Có thể dùng cả hai cách đó với Vô Kê đạo trưởng, nhưng nội công của lão ta cao siêu, không dễ gì bị điểm huyệt, nên nhiều khả năng là dùng mê hương, đặc biệt tiện ở một nơi kín gió mưa như hậu điện này.

A Kiệt giơ đèn xem xét, bên trái bức tường gạch nơi Vô Kê đạo trưởng ngồi không có gì lạ. À, phải, công khai dùng hương độc thì làm sao thoát khỏi cảm nhận tinh tường của một lão giang hồ như Vô Kê?

Gã tiếp tục quan sát bốn bề, rồi bỗng “À” một tiếng. Miếu Quỷ bỏ hoang không ai tu sửa, tường lở lói vô số chỗ. Một mẩu que thò ra từ một khe nứt cách mặt đất hơn một trượng, nếu không để ý thì sẽ không nhận ra. A Kiệt tung mình, hai chân đạp tường nhảy lên, vung tay lấy xuống, chính là một nửa nén hương. “Thủ phạm đây rồi!” Gã khoái chí kêu rồi tiếp đất, tay giơ nửa nén hương cứ như cầm một nhành hoa vừa hái để tặng Tiết tiểu thư.

Cô thiếu nữ không để ý A Kiệt khám nghiệm ra sao mà chỉ đứng ngẫm nghĩ, cho đến khi A Kiệt nhắc lại lần nữa “Đúng là có nén hương thật” thì nàng mới bừng tỉnh, “Mấy người chết trước đó, lúc phát hiện ra, áo quần họ có bình thường không?”

A Kiệt nhớ lại, rồi đáp, “Vẫn ổn cả.”

“Thế thì hơi lạ, họ chết thê thảm mà trang phục vẫn nghiêm chỉnh, tại sao chỉ riêng lão đạo sĩ nhếch nhác này áo quần xộc xệch thôi?”

A Kiệt gật đầu, “Đúng là có phần kỳ lạ, chắc là vì... mấy người chết trước đó cất mảnh bản đồ trong tay nải hoặc thắt lưng, hung thủ lấy được coi như đã xong. Riêng lão này... chắc hung thủ lục soát hành lý không thấy mảnh bản đồ bèn khám người.”

Tiết tiểu thư bỗng như ngộ ra chân lý, nắm chặt tay A Kiệt, “Liệu có phải Vô Kê là kẻ thứ tám trong bọn cướp bản đồ, lão giết đồng bọn rồi lấy hết các mảnh, thế là đầy đủ. Sau đó bọ ngựa Vô Kê lại bị chim sẻ rình rập, hạ độc, bắt lão giao nộp bản đồ. Nhưng chúng ta chưa rõ tên ác nhân đó có tìm thấy bản đồ không.”

A Kiệt vỡ lẽ, “Thảo nào mà các thủ đoạn giết người của hung thủ lại khác biệt, vì không phải chỉ có một hung thủ. Nga Mi Song Sát dùng độc chưởng giết ba đồng bọn cướp bản đồ. Vô Kê đạo trưởng dùng sở trường nội công điểm huyệt đánh lén Song Sát, cướp được năm mảnh bản đồ. Sau đó lão lại ám sát Tôn Bá Hùng, võ công của lão thừa sức giao đấu với mãnh tướng đoản thương họ Tôn hàng trăm hiệp mà vẫn chiếm được thế thượng phong. Và, cũng chỉ có Vô Kê với nội công thâm hậu mới nhồi được thiết châu vào họng Tôn Bá Hùng! Nếu lão cũng lấy được mảnh bản đồ trong tay Tôn Bá Hùng, thì ít ra đã gom được bảy mảnh, chỉ còn thiếu một mảnh trong tay Phượng Trung Long. Vậy thì, ai là chim sẻ ở đây?”

Tiết tiểu thư đáp, “Ai cũng không quan trọng.”

“Ý cô là gì?”

“Chưa chắc chim sẻ đã tìm thấy bảy mảnh bản đồ.”

“Nhưng hạ độc mê hương xong hẳn là sẽ từ từ hành hạ lão già, cho đến khi lão chịu khai ra.”

Tiết tiểu thư cười, “Có thể lắm, và đang chuẩn bị hành hạ lão già thì có người đến. Đoán xem là ai nào?”

“Đương nhiên là tôi và Mạc bổ đầu!” A Kiệt bỗng bừng tỉnh. Đêm hôm đó, khi hai người phát hiện ra thi thể Vô Kê đạo trưởng thì rõ ràng là lão mới bị giết, một lát sau Tô Vong Niên và các thuộc hạ của Lý Sấm cũng chạy đến. Hung thủ chỉ giết được Vô Kê rồi vội vã bỏ chạy. Nếu bản đồ giấu trong người Vô Kê thì hắn lấy được ngay, nhưng chưa chắc hắn đã lấy được những mảnh bản đồ mà mình muốn.

Tiết tiểu thư lại nói, “Nếu những gì chúng ta đoán là đúng, thì bản đồ đã được cất giấu rất kỹ.”

“Lão rồ này hẳn sẽ có cách giấu khó lường,” A Kiệt lại giơ đèn quan sát bốn xung quanh.

“Nhắm mắt vào!” Tiết tiểu thư nói, rồi áp bàn tay bịt mắt A Kiệt.

“Này... Cô định làm gì thế?” Tim A Kiệt lại bắt đầu đập dồn dập.

Tiết tiểu thư cười, “Ngươi ngốc thật! Vừa nói Vô Kê đạo trưởng cất giấu khó lường, lại vừa soi đèn để tìm trên tường! Đã biết hung thủ cắm hương độc ở kẽ tường, cũng biết bức tường này được việc, bây giờ ngươi muốn tìm xem có viên gạch cũ nào bị lỏng không chứ gì? Vô Kê đạo trưởng đã vất vả giết ngươi để cướp được bản đồ, đương nhiên lão ta không giấu nó một cách thô sơ như vậy.” Tiết tiểu thư vẫn áp tay bịt mắt A Kiệt, làn hương tỏa ra từ ống tay áo phả vào mũi gã, chưa hết, giọng nói thỏ thẻ kèm theo mùi thơm ngan ngát như hương lan, khiến A Kiệt mê mẩn.

“Bây giờ hãy nhắm mắt vào như tọa thiền, gạt bỏ mọi tạp niệm, chỉ nghĩ một điều, giả sử ngươi là Vô Kê đạo trưởng thì ngươi sẽ giấu các mảnh bản đồ ở đâu?”

A Kiệt định nói mùi hương của cô đang phả vào tôi mà bảo tôi phải gạt bỏ mọi tạp niệm thì làm khó nhau quá. Rồi gã nhận ra rằng, ít hôm nay tuy vẫn sống đời bị sai khiến, nhưng người sai khiến gã đã từ cha già lập dị chuyển sang cô tiểu thư này... Để xem, sau khi giết mấy người rồi, mặc xác con lừa chậm chạp, mình chạy luôn vào rừng, đến miếu Quỷ. Mấy mảnh da dê quý giá này, nên giấu ở đâu? Không biết nữa...

Đám bổ khoái phủ Giang Kinh tuy là đồ bỏ đi, nhưng Mạc bổ đầu không phải kẻ vô dũng vô mưu, ông ta đã sớm dặn dò Liêu Nhất Kiệt lưu ý hành tung của mình. Nếu gã tiểu bổ khoái không vụng về để mình phát hiện ra, thì e rằng mình không thể trừ bỏ Tôn Bá Hùng thuận lợi như vậy. Tuy mình đã tự nguyện hỗ trợ Mạc bổ đầu phá án, nhưng sớm muộn gì ông ta cũng coi mình là nghi phạm. Vì ở thành Giang Kinh này chỉ có dăm ba cao thủ, nên mình đã sớm bị lộ rồi. Vì vậy, muốn giấu bản đồ để không dễ bị tìm ra thì phải tổn hao tâm trí. Giấu ngay ở chốn ngủ tạm là miếu Quỷ tất nhiên thuận tiện nhưng cũng tiện bị người ta phát hiện. Không thể giấu ở đây! Phải ra khỏi miếu.

Nhưng cũng không thể giấu ở chỗ quá xa nơi này, vì mình cần thường xuyên đến kiểm tra, kẻo bị ai lấy mất lúc nào cũng không biết.

Bên ngoài miếu Quỷ là rừng thông tối đen. Toàn là cổ thụ trăm năm thậm chí nghìn năm tuổi. Cây thông bị sâu đục thì sẽ rỗng thân, khu rừng này phải có vài cây thông như thế, dù một lúc nào đó cây chết khô đổ gục, nhưng vẫn là chỗ tốt để giấu báu vật...

“Cây thông!” A Kiệt mở mắt kêu lên, “Một cây thông nào đó cách miếu Quỷ không xa, người lạ khó tìm nhưng mình thì lại dễ.”

Tiết tiểu thư ngạc nhiên, “Đúng là chỗ tuyệt vời để giấu bản đồ!” Rồi nàng lại cau mày, “Nhưng, là cây thông nào?”

A Kiệt nói, “Phải đi xem mới biết được.”

Cả hai ra khỏi miếu. A Kiệt xem quanh mấy cây thông gần nhất, đều vững chãi, thân thẳng tắp. Hơn chục cây khác ở xa hơn, tuy có mấy cái hốc nhưng không có dấu hiệu cất giấu bản đồ. Thật khó mà tìm thấy một cây thân rỗng thực sự.

“Chắc chỗ giấu không ở xa mấy...” A Kiệt nghĩ ngợi, “Bên dưới không thấy thì lên trên kia xem sao...” Tay xách đèn, A Kiệt tung mình nhảy lên cây, rồi len lỏi giữa các cành lá ở tít trên cao. Tiết tiểu thư ngẩng nhìn, chỉ thấy ánh đèn lồng dịch chuyển bất định, chẳng khác nào con mắt của dã thú trong đêm tối. Phía xa vọng lại những tiếng chó sủa. Nàng đã nghe A Kiệt kể lại cái đêm đáng sợ suýt bị chó hoang xé xác, lúc này không khỏi cảm thấy đêm càng thêm giá lạnh, toàn thân run rẩy. Ánh đèn trên kia bỗng đứng im. Lát sau, tiếng A Kiệt vang lên, xa vẳng, run run, vì gió đưa thì phải? “Thấy rồi! Ở đây!” Rồi gã nhảy xuống đất, tay vẫn xách đèn.

Tiết tiểu thư hỏi luôn, “Sao rồi?”

A Kiệt đưa tay ôm lưng nàng rồi lại tung mình lên, sau vài lần đi qua các cành, cả hai dừng ở một chạc cây cách mặt đất vài trượng. “Bám chắc vào tôi!”

Không cần A Kiệt dặn dò, Tiết tiểu thư đã nắm chặt dải thắt lưng của gã. A Kiệt thò tay vào hốc cây bên cạnh chạc cây rồi nhấc ra một cái túi vải nho nhỏ.

“Chưa kịp xem.” A Kiệt nói, rồi cả hai cùng nhảy xuống đất, “Nhưng đã giấu ở đây thì không thể là thứ khác được.”

Dưới ánh đèn, Tiết tiểu thư run run mở cái túi ra. Một xấp các mảnh da dê bóng mượt. Cả thảy sáu mảnh.

“Đúng là nó rồi!” A Kiệt trầm trồ, “Nhưng Vô Kê đạo trưởng giết sáu người, lão ta sở hữu một mảnh, tất cả phải có bảy mảnh chứ?”

Tiết tiểu thư trầm ngâm, “Hay là, mảnh của lão được giấu chỗ khác?”

A Kiệt ngơ ngác, “Chỗ nào? Chắc chắn không có ở những cây trước cửa miếu Quỷ.”

Tiết tiểu thư nhìn bốn bề, bỗng nói, “Ngươi còn nhớ lão nuôi con lừa chứ?

“Nhớ... nhưng con lừa đó đã mất hút, chắc đã bị lũ chó rừng ở Thôn Cáo Hoang xơi rồi.”

Tiết tiểu thư cười, “Chưa chắc đâu! Con lừa có vẻ đần độn nhưng luôn được phúc tinh che chở.” Nàng gí ngón tay vào trán A Kiệt, “Giống như chàng bổ khoái này!”

A Kiệt cảm thấy người râm ran tê tê, gã cầm bàn tay nhỏ nhắn của Tiết tiểu thư lên hôn chụt một cái. Tiết tiểu thư cười khúc khích, rồi chu môi huýt sáo. Có tiếng chân động vật, lục cục lục cục... con lừa bước ra từ cổng miếu Quỷ.

Liêu bổ khoái kinh ngạc, “Con lừa của đạo trưởng!”

“Ta đoán thế này, sau khi lão bị giết thì nó chạy biến. Khi ngươi và Mạc bổ đầu được cứu, nó lại chạy về tìm chủ nhân.” Tiết tiểu thư bước lên định tiếp cận nó, nhưng lại thôi, nàng mỉm cười nhìn A Kiệt.

A Kiệt quan sát con lừa, chẳng thấy chỗ nào cất giấu bản đồ da dê, lúng túng gãi đâu, “Có đúng là giấu vào con lừa không? Nó chẳng có yên cương. Không thể!” Không yên cương nhưng có tấm vải vá chằng vá đụp phủ qua lưng, lại có dây buộc vòng bên dưới bụng. A Kiệt sờ tấm vải, rồi bỗng kêu lên, “Có!” A Kiệt xé một miếng vá, bên trong là một mảnh da dê. Gã khoái chí nhảy dựng lên, “Bảy mảnh! Chỉ còn thiếu một.”

“Không thiếu mảnh nào.” Giọng Tiết tiểu thư bắt đầu run rẩy.

Sao lại run rẩy? A Kiệt không hiểu. Gã kinh ngạc nhìn Tiết tiểu thư lần trong người lấy một mảnh da dê tương tự. Tay nàng cũng run run.

Cả hai đều không nhận ra ở đằng xa, một cành cây đang rung rinh.