← Quay lại trang sách

Chương 26 Oanh Oanh

Bóng đêm nhạt dần, bình minh đến.

Bên ngoài thành Bắc Kinh, Vân Lăng đã biến thành người khác, đội mũ vuông, mặc áo dài, cổ hơi vươn về trước, đuôi mắt và khóe miệng chi chít nếp nhăn, râu ria lún phún, trông giống một vị sư gia chưa tìm được nhà chủ tốt bụng. Sở Ca cảm thấy thích thú, nếu hồi trước Vân Lăng đến gặp y với bộ dạng này, liệu y có nhận ra đây là một cô gái?

Tuyết trắng phủ khắp nơi, kinh thành khôi phục vẻ bề thế sang trọng như cũ, không khí ẩm còn thoảng mùi diêm tiêu ngai ngái, phía xưởng thuốc nổ đằng xa, những làn khói vẫn thoảng lên tầng mây hồng buổi sớm mai, nhưng cũng không mù mịt che kín bầu trời như hôm qua.

Hai người dễ dàng tìm thấy phủ họ Tiết. Tiết Quốc Quan đứng đầu nội các, mới được gia phong là thái bảo và đại học sĩ Văn Uyên Các, quyền thế cao ngất như mặt trời giữa trưa. Nhưng ai cũng biết, thời nay dù mặt trời cao đến mấy cũng dễ bị Hậu Nghệ là hoàng đế Sùng Trinh bắn rơi bất cứ lúc nào [*] .

(ct): * Theo thần thoại, thời cổ có mười mặt trời thiêu đốt dân gian khốn khổ, thiện xạ Hậu Nghệ bắn rơi chín, chỉ để lại một mặt trời.

Tiết Quốc Quan ít ra cũng biết cách vơ vào, Tiết phủ vừa kết thúc một đợt tu sửa trang hoàng cách đây không lâu, mới thôn tính được hai khu nhà hàng xóm, có thêm ba tòa lầu sơn son chói mắt, ngói xanh mát rượi, tất cả thể hiện rõ khí thế của nhân vật trụ cột nước nhà.

Con ngõ bên ngoài tường sân sau vắng tanh, hai thủy tặc tung mình nhảy lên một tòa lầu. Bên trong có tiếng động nhẹ, hai người lấy làm lạ, đưa mắt nhìn nhau. Gác này là khuê phòng của Tiết tiểu thư, tiểu thư đã mất tích thì ai đang ở trong đó? Cả hai treo người trên xà hành lang ngoài cửa sổ chờ một lúc.

Họ nghe thấy trong phòng có tiếng thở dài. Tiếp đó là giọng một cô gái trẻ, “Tiểu thư... tiểu thư vẫn...”

“Làm một cái khăn choàng giản đơn cũng chẳng ra sao, nhìn mũi kim mà xem, còn xấu hơn của dân nữ khâu. Nếu họ vẫn dềnh dàng thế này thì e lỡ cả ngày hôn lễ của ta.” Tiểu thư hậm hực nói.

Sở Ca nhìn Vân Lăng, có phải Tiết đại nhân có hai cô con gái? Hoặc là, Tiết tiểu thư đã được đón về, chuyện mất tích chỉ là nói cho bên ngoài nghe?

Một cô gái trẻ khác nói, “Tiểu thư đừng lo, lần sau sẽ bảo họ làm kỹ hơn để tiểu thư ưng ý. Không thể lỡ ngày thành thân đâu... Thực ra, tiểu thư và Đường công tử cũng đã lén hôn nhau rồi mà...” Tiếng cười khúc khích.

“Nha đầu chết tiệt... coi chừng ta cắt lưỡi đấy!” Tiểu thư cũng cười theo. Bên trong có bóng người giơ tay, chắc là tiểu thư giả vờ đánh a hoàn.

Sở Ca không sao hiểu nổi, thiên hạ vẫn đồn rằng Tiết Oanh Oanh và Phượng Trung Long say mê nhau, thậm chí chuẩn bị có con. Còn tiểu thư trong lầu này thì đính hôn với Đường công tử và còn bí mật gần gũi rồi nữa. Có phải họ vào nhầm nhà không?

Vân Lăng giơ tay ra hiệu, ý chừng là, không nhầm nhà, cần chờ thêm, xem tiểu thư là ai.

Chờ đến khi đám a hoàn chớt nhả đi ra, cả hai đạp cửa sổ xông vào. Tiết tiểu thư không kịp kêu vì bị Vân Lăng bịt miệng.

Sở Ca cười, “Im mồm, nếu không muốn lỡ ngày thành thân. Người này hỏi gì thì trả lời. Được chứ?”

Tiểu thư gật đầu, khuôn mặt xinh xắn có nét hốt hoảng. Vân Lăng hạ bàn tay xuống, bắt đầu hỏi, “Cô tên là gì?”

Cô gái hơi yên tâm vì thấy hai gã đạo tặc bịt mặt nói năng khá ôn hòa, bèn đáp, “Hai ngươi thực to gan, dám xông vào phủ này làm càn. Ta là Tiết Oanh Oanh con gái Tiết Quốc Quan đại thần hàng đầu triều đình. Nếu hai ngươi có ý đồ mạo phạm...”

“Tiểu thư đang mang trong mình giọt máu của ai?” Vân Lăng cắt ngang.

Tiết tiểu thư sửng sốt đỏ mặt, “Bọn thô lỗ các ngươi ăn nói hàm hồ! Ta là khuê nữ chưa chồng...”

Sở Ca tủm tỉm, “Thế thì dân gian đồn đại là sai, tiểu thư chưa có thai với Phượng Trung Long?”

Tiết Oanh Oanh lại sửng sốt, nhưng chỉ im lặng.

Vân Lăng lạnh lùng hỏi, “Tại hạ không sao hiểu nổi, Phượng Trung Long tình lang của tiểu thư bị hại cách đây không lâu, mà ngươi vui vẻ đi lấy chồng, tại sao? Tình cũ chẳng đáng một xu à?”

Tiết Oanh Oanh định hét lên kêu cứu thì bị Vân Lăng kịp thời bịt miệng. Sở Ca rút dao găm ra khua khua trước mặt nàng, “Ngươi mà không giữ lời, ta sẽ giúp ngươi hủy bỏ hôn lễ.”

Vân Lăng nói, “Không phí lời với cô ta nữa.” Rồi giơ ngón tay điểm mấy chỗ trên người Tiết Oanh Oanh, cô gái lập tức cứng đơ bất động.

Sở Ca khó hiểu, “Định làm gì?”

Vân Lăng khẽ xua tay, rồi đặt Tiết Oanh Oanh nằm thẳng trên giường.

Sở Ca nói, “Thì ra... hiền đệ muốn chiêm ngưỡng ngọc thể... có cần ta đứng canh chừng cho không?”

Vân Lăng cười, “Nếu ngượng không dám nhìn thì cứ ngoảnh mặt đi là được.” Rồi kéo rèm che giường lại.

Sở Ca thấy trên bàn có vài món đồ nữ công do Tiết Oanh Oanh làm, y ngẫm nghĩ, tại sao Tiết Oanh Oanh này lại trở về? Cô ta không có vẻ là người tình của Phượng Trung Long...

Loáng một cái Vân Lăng đã xuống giường bước ra, mặt hơi đỏ. “Cô ta vẫn là gái trinh.” Trong phòng đang đốt lò sưởi mà nàng lại rùng mình, “Người Phượng Trung Long say mê không phải Tiết tiểu thư, chỉ e là đồ rắn rết.”