Chương 27 Chân tướng
Trong rừng thông bên ngoài miếu Quỷ, A Kiệt và Tiết tiểu thư chăm chú nhìn các mảnh bản đồ chắp lại với nhau trên mặt đất, không dám tin kho báu và linh kỳ đang hiển hiện ở đây.
“Sao cô... lại có được một mảnh da dê?”
Tiết tiểu thư cười, “Chung chăn chung gối với Phượng Trung Long, ta đương nhiên cũng được thơm lây.”
“Nhưng...” A Kiệt vặn vẹo hai tay một hồi, “Cô vẫn nói chưa từng nhìn thấy mảnh bản đồ của hắn ta kia mà?”
Tiết tiểu thư đứng dậy, mặt áp sát A Kiệt, thỏ thẻ, “Chàng ngốc của ta! Chiến trường là thế, ta không muốn nói dối ngươi nhưng mới quen, chưa biết nhiều về ngươi thì ta chưa thể tin, sợ ngươi lỡ miệng lộ ra, Cẩm Y Vệ và Đông Xưởng biết rồi chạy bổ đến thì ta chết chẳng có chỗ chôn. Nay đã hiểu rõ tâm ý của ngươi rồi thì ta không giấu giếm nữa.”
A Kiệt đứng đờ ra một lúc, ngẩn ngơ, “Nhưng, tại sao cô không cho tôi biết cô không phải là Tiết tiểu thư?”
“Sao ngươi biết?” Tiết tiểu thư tủm tỉm, rồi xáp lại gần hơn nữa.
“Khuê nữ ở kinh thành... không thể như cô nương... không biết hát... cô không giống...”
“Da thịt không hồng hào thơm tho mơn mởn đào tơ như ta, đúng không? Đám tiếu thư kinh thành dù mặc lụa là gấm vóc, son phấn diêm dúa thì vẫn chỉ là những khúc gỗ, những bông hoa thêu không sức sống, đàn ông có khí phách không thiết, và dù có nếm trải thì cũng như miếng thịt ninh còn sót ở đáy nồi, vô vị lắm!”
“Thế thì... cô nương là...”
“Có lẽ bổ khoái các ngươi đều đã nghe danh đám thủy tặc hàng đầu rồi chứ?” Tiết tiểu thư búng một cái vào má A Kiệt, như muốn thử xem có phải gã vẫn tỉnh táo không, “Một nữ nhi giang hồ có danh tiếng không đến nỗi nào, Thủy Tiên Tử! Liêu hảo hán đã nghe chưa?”
A Kiệt không những vẫn tỉnh, mà còn định nhảy lên cây thông lúc nãy tìm thấy bản đồ da dê, “Là Thủy Tiên Tử, Thủy Tiên Tử! Cô... cô là... người của gã loạn phỉ Trương Hiến Trung...”
A Kiệt tất nhiên có nghe nói đến mỹ danh Thủy Tiên Tử vang xa khắp chốn. Dân giang hồ đã hoặc chưa nhìn thấy dung nhan Thủy Tiên Tử đều khẳng định đó là đệ nhất mỹ nhân giới võ lâm. Cô ta đã nhiều phen gây án, sánh ngang với Sở Ca, Vân Lăng, Phượng Trung Long, thậm chí nghe nói gần đây còn về với nghĩa quân của Trương Hiến Trung, trở thành ái thiếp của ông ta. Không ngờ Tiết tiểu thư giả mạo lại chính là cô ta!
“Đàn bà đến với Trương Hiến Trung nhiều như cây rừng, ta chỉ là một khách vãng lai, thấy ông ta khó làm nên chuyện nên ta phải tìm con đường khác.” Thủy Tiên Tử nghiêng người, xếp các mảnh da dê nhét vào trong áo, coi gã tiểu bổ khoái có như không, hoặc là quên béng luôn cái quy tắc “ai nhìn thấy đều được chia phần”.
“Nhưng tại sao cô... Tiết tiểu thư...” Lúc này A Kiệt cũng chẳng thiết đòi phần của mình vì gã vẫn chưa hết kinh ngạc.
Thủy Tiên Tử chép miệng, “Đây là một chuyện buồn thảm bất đắc dĩ. Ta đã hành tẩu giang hồ tám năm chưa từng thất bại, thế mà năm ngoái lại sa cơ lỡ bước thành tù nhân của Đông Xưởng. Ngươi nên nhớ, dù gây tội lớn đến mấy, tuyệt đối không được để bị rơi vào tay Đông Xưởng, và nếu lỡ rơi vào tay họ thì xin tổ tiên tha thứ rồi khai ra đồng bọn cho gọn, chứ đừng để bị tống xuống địa lao!”
“Vào địa lao thì sống còn khổ hơn chết à?”
“Khốn nạn hơn thế ngàn lần! Thủy Tiên Tử này đã nằm địa lao Đông Xưởng, đã mười lần bị tra tấn ở Trung nghĩa hội thẩm đường. Khi đang tự do, ta luôn có chút nghĩa khí, vẫn biết cướp của nhà giàu chia cho dân nghèo, vẫn biết thế nào là thành thực tín nghĩa... Nhưng sau khi ra khỏi địa lao Đông Xưởng, thì tuy vẫn da thịt mỹ miều nhưng chỉ còn là cái xác không hồn, trong ngàn vạn chúng sinh xung quanh, ta chỉ biết đến mình mà thôi! Hồi đó, Đông Xưởng đang hành hạ ta đủ bề thì bỗng nghĩ đến một tuyệt chiêu, giết bỏ, sao bằng dùng vào việc lớn? Thế là họ bảo rằng, nếu ta chịu làm cho họ vài việc thì sẽ thoát chết. Gọi là làm việc, thật ra là dùng nữ sắc để nhử bắt mấy tay đại thủy tặc chưa từng thất bại như ta trước kia. Phượng Trung Long xảo quyệt thành tinh đương nhiên là đối tượng đầu tiên. Phượng Trung Long hiếu sắc thật nhưng không phải hạng hoang dâm vô độ, Đông Xưởng cũng đã điều tra cụ thể, hắn thích theo đuổi các mỹ nhân nổi tiếng xa gần. Ví như năm xưa hắn từng đến Tiêu Tương để làm quen với ta nhưng ta đã đi Hồ Quảng, gia nhập đội ngũ của Trương Hiến Trung. Cho nên Đông Xưởng đã thuyết phục được Tiết Quốc Quan đang phất trên đường hoạn lộ, ‘tạo dựng’ danh hiệu mỹ nhân đệ nhất kinh thành cho Tiết tiểu thư. Tiết tiểu thư đích thực, tất nhiên đã được bí mật đưa đi ẩn cư ở Kim Lăng, còn nữ thủy tặc làm lại cuộc đời là ta đây sắm vai nàng sống ở khu nhà phía sau phủ Tiết. Đúng như dự kiến, Phượng Trung Long đã mò đến, hai bên gặp nhau ở hội hoa đăng, đầu mày cuối mắt đong đưa, sau đó là... mây mưa các kiểu trên giường.”
A Kiệt nghe mê mẩn, đỏ mặt, tim đập nhanh, cho đến khi Thủy Tiên Tử tạm ngừng, A Kiệt mới can, “Thôi... các loại gì đó... tiên tử khỏi cần nói tỉ mỉ.”
Thủy Tiên Tử cười, “Vài tháng sau, Phượng Trung Long đã mất hồn mất vía, Đông Xưởng muốn bắt hắn chẳng khó, nhưng vì một là ta hưởng thụ cuộc sống nhung lụa của Tiết tiểu thư chưa đã đời, hai là... Phượng Trung Long là người đàn ông đáng để say mê nên ta cũng không nỡ nào. Giữa lúc lưỡng lự, ta bỗng phát hiện ra Phượng Trung Long có lẽ đang chuẩn bị cho một vụ làm ăn lớn, mình hắn không kham nổi nên ráo riết liên lạc với người ở các nơi. Phượng Trung Long đương nhiên không hé lộ chi tiết với ta, nhưng vẫn đủ để ta thuyết phục Đông Xưởng tạm thời án binh bất động và theo dõi xem sao.”
“Hắn ta và đồng bọn đi cướp bản đồ kho báu!”
Thủy Tiên Tử gật đầu, “Đúng! Phượng Trung Long liên lạc với vài cao thủ sông nước đi cướp thuyền ma!”
“Thuyền ma?” A Kiệt lại kinh ngạc, bất giác nhìn về phía miếu Quỷ không xa.
Thủy Tiên Tử cười, “Thuyền ma, đương nhiên là cái tên thiên hạ đặt. Nhiều năm qua ngư dân ven biển Hoa Đông lén đi biển vẫn gặp một con thuyền to có buồm, không mái chèo, lừ lừ trôi đi, không nhìn thấy người lái. Có kẻ hiếu sự nhảy lên thuyền xem sao, nhưng lên rồi thì rơi xuống biển bỏ mạng. Khi xác được vớt lên, thấy thất khiếu vỡ nát, mắt không còn tròng, cực kỳ đáng sợ. Chuyện đó lan truyền, dân đi biển nếu nhìn thấy thuyền ma đều tránh cho xa. Cách đây một tháng, thuyền ma lại xuất hiện ngoài biển Hoa Đông nhưng không lướt nhanh như trước, mà chỉ lững lờ trôi dạt, cứ như thuyền vô chủ. Các mật thám Đông Xưởng ở phía Đông Chiết Giang biết chuyện, liền chạy ra xem xét, thấy trên thuyền có mười tám xác chết, phần lớn chết ngoài khoang. Hoặc đầu lìa khỏi cổ, hoặc bị đâm trúng tim, máu chảy lênh láng, thực sự là một cuộc tắm máu. Các mật thám Đông Xưởng lại lục soát kỹ các khoang. Một mật thám xuống gian bếp ở khoang đáy, thì một nam nhân từ cái thùng gỗ nhảy vọt ra, tay trái cầm rìu tay phải cầm dao thái thịt chặt chém vù vù, xác mật thám đó nát nhừ. Nhưng mật thám Đông Xưởng đâu chỉ có một, và không thiếu cao thủ, nghe động rào rào chạy xuống. Gã kia quá sợ, lại đang đói bụng vì mấy ngày qua không có gì ăn, chỉ sau vài hiệp giao đấu thì kiệt sức ngã lăn ra bất tỉnh, về sau, bị Đông Xưởng tra tấn, gã bèn cung khai bằng hết. Thì ra, ‘thuyền ma’ là của người Oa, được một cường hào cử tới nước ta, mang theo bản đồ kho báu.”
“Kho báu Bá Nhan!” A Kiệt kêu lên.
“Hành trình của các võ sĩ người Oa đã bị bọn Phượng Trung Long đánh hơi thấy, nên mới có vụ cướp thuyền đó. Phượng Trung Long và đồng đội đều là cao thủ sông nước, họ âm thầm lặn vài dặm rồi mới nhảy lên thuyền bất ngờ tập kích, lấy ít thắng nhiều, giết sạch mười tám tên võ sĩ người Oa... thật ra vẫn còn một tên ở dưới bếp thoát chết.” Thủy Tiên Tử cười nhạt, “Chẳng rõ hắn có thực sự thoát chết không... vì bị đưa xuống địa lao Đông Xưởng...”
“Thì thà chết ngàn lần còn hơn là sống!” A Kiệt bắt chước cách nói của Thủy Tiên Tử.
“Gã đầu bếp ấy miêu tả hình dáng kẻ cướp thuyền, hóa ra, chính là Phượng Trung Long mà Đông Xưởng vẫn truy nã bao năm. Đông Xưởng bảo ta tạm cho Phượng Trung Long sống thêm ít hôm để tra rõ tấm bản đồ ấy đang ở đâu. Phượng Trung Long hành tẩu giang hồ nên không dễ gì viết thư tình gửi cho ta, hắn dặn nếu ta có điều gì cần nhắn thì viết thư đưa cho một chủ hiệu tơ lụa ở kinh thành, người ấy sẽ có cách chuyển cho hắn thật nhanh. Ta bèn viết thư cho Phượng Trung Long, bảo hắn đem ta theo, mãi mãi rời bỏ kinh thành. Thật ra ta chỉ nhắn hú họa, nào ngờ ngay đêm đó hắn đến và cướp ta đi thật.” Thủy Tiên Tử hơi nghẹn ngào.
A Kiệt cũng cảm thấy Phượng Trung Long thật có lòng với giai nhân. Mà cũng chẳng trách, Thủy Tiên Tử mê hồn đến như thế kia mà! “Hai người ra khỏi kinh thành thì Đông Xưởng luôn có người bám theo à?” Gã bỗng nghĩ đến một điều khó hiểu, “Cô và Phượng Trung Long đều thật lòng với nhau, thì sao còn phải nghe Đông Xưởng sai bảo nữa? Thoát ra rồi thì cao chạy xa bay... ”
“Ngươi quá coi thường Đông Xưởng rồi.” Giọng Thủy Tiên Tử lành lạnh, “Trước khi thả ta ra làm mồi câu Phượng Trung Long, họ đã ép ta uống một thứ thuốc độc đặc chế, mỗi tháng phải uống một lần thuốc giải, nếu không sẽ rụng tóc, mình mẩy co giật, xương cốt như vỡ vụn và đau thấu tim. Ta ngoan ngoãn nghe lời thì hằng tháng họ cấp thuốc giải độc cho. Kiếp hồng nhan bạc mệnh, thật ra ta vẫn nằm trong tay Đông Xưởng.”
“Nhưng lần này cô ẩn náu ở Giang Kinh, thì tức là không nghe lời họ?”
“Lần này ta không sợ.” Thủy Tiên Tử cười tươi. A Kiệt bỗng muốn thề độc sẽ dùng cuộc đời sống không bằng chết ngàn lần của mình để đổi lấy nụ cười này. “Vì ta đã gặp được ngươi!”
A Kiệt vừa kinh ngạc vừa mừng, “Tôi thì làm được gì? Có thể đi bốc thuốc gì cho cô... Mà, cha của Đào Đại mở hiệu thuốc đấy...” Nói đến đây, lòng A Kiệt bỗng trĩu nặng. Cô giết con trai ông ta, mà ông ta lại bốc thuốc cho cô ư?
“Đợt này Kỳ công công của Đông Xưởng đến đây tìm ta, chắc chắn có mang thuốc giải theo. Nếu hai ta hợp sức, có thể đánh bại ông ta trong vòng năm mươi hiệp.”
A Kiệt lại kinh ngạc, “Gì cơ? Bảo tại hạ đấu với cao thủ Đông Xưởng?”
Thủy Tiên Tử cười khúc khích, “Ngươi đã giết hai thống lĩnh Cẩm Y Vệ, giờ đánh bại thêm một lão hoạn quan cũng có gì là lạ? Chẳng lẽ ngươi vẫn còn ôm mộng kiếm được chức quan ở Đông Xưởng hoặc Cẩm Y Vệ hay sao?”
A Kiệt bỗng có cảm giác mình bị kéo lên thuyền giặc, nhưng thuyền lại hoa lệ sang trọng đủ bề, lên rồi thì không muốn xuống nữa. Gã hỏi, “Giả sử đánh bại được Kỳ công công, rồi sao nữa? Giết ông ta chắc?”
“Có giết hay không, thì còn phải xem ông ta có chịu nghe lời không, có sẵn sàng đưa thuốc giải độc ra hay không. Có được thuốc giải độc rồi, thì ít ra cũng khống chế độc tính được một tháng, sau đó ta sẽ tìm cách chế ra nó. Hồi trước ta buộc phải uống trước mặt họ, không lấy được chút nào giấu đi.”
A Kiệt ngạc nhiên, “Thuốc giải độc, không có đơn thuốc thì chế sao được?”
Thủy Tiên Tử cười ranh mãnh, “Ngươi và ta thì không thể, nhưng ta biết một người nhất định chế ra được.”
A Kiệt định hỏi là ai, nhưng gã biết có hỏi cũng bằng thừa, nếu Thủy Tiên Tử muốn nói thì cô ta tự khắc sẽ nói ra. “Bao giờ chúng ta đi tìm Kỳ công công?” Gã hỏi.
“Tối mai. Ban ngày, ngươi đi nghe ngóng xem ông ta nghỉ ngơi ở đâu, đến tối, chúng ta sẽ xông vào. Nói rằng bọn tôi đã có bản đồ kho báu trong tay, yêu cầu ông đưa thuốc giải độc ra đánh đổi. Chấp nhận thì hai bên giao dịch, cầm được thuốc xong thì ngươi tìm cơ hội đánh lén, chúng ta sẽ chắc thắng chín phần. Nếu ông ta cứng đầu không chịu đưa thuốc giải độc thì ngươi cứ ra tay luôn, hai ta sẽ đánh bại ông ta.”
A Kiệt bỗng nảy ra một ý, “Chúng ta đã có bản đồ, sao không đi tìm kho báu ngay đêm nay? Mai lấy được thuốc giải độc rồi sẽ cùng cao chạy xa bay. Tôi muốn rời cái chốn Giang Kinh buồn thương này từ lâu rồi.”
Tiên tử bước đến gần hơn, ánh mắt đong đưa khiến gã bổ khoái bủn rủn hai chân, nàng dịu dàng nói, “Ngươi định cao chạy xa bay với ta, và cũng không kỳ thị một nữ tặc giang hồ đầy tai tiếng như ta, thật chứ?”
“Cô... cô không chê một tiểu bổ khoái ngô nghê như tôi, thì tôi xin tạ ơn trời đất rồi... tôi không hào hoa phong độ, uy danh như Phượng Trung Long...”
Thủy Tiên Tử hạ thấp giọng, “Phượng Trung Long đã xuống hoàng tuyền, nói gì nữa cũng vô ích, so sánh với người đã chết cũng chẳng để làm gì. Không bằng hai người còn sống chúng ta cùng đi ngao du làm mọi việc theo ý mình thì hơn.” Nàng thở dài, “Tuy nhiên, nếu ngươi cứ ngô nghê thế này thì đúng là đáng buồn. Ngươi nói đêm nay đi tìm kho báu, ngươi đã nghĩ chưa, mình có thạo sông nước không?”
A Kiệt ngạc nhiên, “À thì... Giang Kinh bao nhiêu sông hồ, chúng tôi từ bé đã nghịch nước...”
“Ai bảo nghịch nước. Phải lặn một hơi xuống đáy hồ sâu vài trượng, ngươi làm được không?”
A Kiệt lắc đầu.
“Trước hết, chúng ta phải tìm một nơi vắng vẻ, sáng sủa, để nghiên cứu tấm bản đồ đã. Phượng Trung Long trước khi chết cũng từng lặn xuống chỗ nước sâu vài lần, ta nghĩ chẳng đơn thuần là để cho vui đâu. Nếu phải lặn sâu, thì từ tối mai hai chúng ta cùng luyện tập.”
“Thế thì tốt, xin làm phiền Thủy Tiên Tử, nếu học được cách lặn thì quá may mắn cho tôi.”
Thủy Tiên Tử mỉm cười, đưa tay vuốt má A Kiệt, “Ta thích ngươi cứ luôn luôn vui vẻ như bây giờ!”
Câu nói này đụng đến nỗi lòng của A Kiệt. Trong tâm trí gã, Đào Đại mới là người luôn luôn vui vẻ, nhưng A Kiệt sẽ không bao giờ được nghe tiếng cười hồn nhiên của gã nữa. Thủy Tiên Tử, tôi biết mình hay ủ rũ, tôi cười vui là vì cô mà thôi!
Vẻ ủ rũ của gã thoáng cái biến mất, vì khuôn mặt Thủy Tiên Tử áp sát đang tỏa làn hương ngào ngạt, A Kiệt ngỡ giai nhân lại hôn mình lần nữa, nhưng nàng chỉ nói nhỏ nhẹ, “Trên ngọn cây thứ tư bên trái sau lưng ngươi có hai người, trên ngọn cây thứ sáu bên phải có một người. Họ đến từ lúc nào không biết, khinh công khá đấy nhưng vẫn chưa gọi là cao cường.”
A Kiệt hỏi, “Vậy chúng ta nên thế nào?”
“Chắc họ đã nghe thấy cả rồi. Chúng ta đã lấy được bản đồ, tin này lan rộng ra thì chúng ta sẽ biến thành mục tiêu của nhiều người. Ngươi cho rằng ta nên làm gì?”
Hai khuôn mặt áp sát, tóc mai chạm vào nhau. A Kiệt bỗng vung tay về phía sau. Một tiếng “Ối” thảm thiết vang lên, kẻ trên cây đã trúng Thấu cốt đinh chân truyền của Liêu gia, lập tức rơi xuống đất. Kẻ thứ hai tuốt trường kiếm, nhưng A Kiệt đã tung mình nhảy qua hơn một trượng đến ngay trước mặt, tay cũng cầm trường kiếm.
Hai trường kiếm giao đấu liên tiếp năm hiệp, kẻ trên cây buộc phải nhảy xuống đất, kêu lên, “Ngươi là ai, sao cũng dùng kiếm pháp Hoa Sơn?”
Thủy Tiên Tử thét, “Không phí lời với gã!”
A Kiệt cũng nhận ra kẻ bịt mặt này dùng kiếm pháp Hoa Sơn nên chưa ra tay kết liễu, gã chĩa mũi kiếm ra, “Ngươi là ai? Trên đời này chỉ mình ngươi biết kiếm pháp Hoa Sơn hay sao?”
“Bọn ta là đệ tử đời thứ mười hai phái Hoa Sơn, giang hồ gọi là Tân Trung Tam Ưng. Ngươi là đời thứ mấy, theo học sư phụ nào...” Đang nói thì bỗng hoa mắt, trời đất xoay tròn.
A Kiệt sửng sốt. Thì ra Thủy Tiên Tử đã khéo léo quăng dải lụa quấn vào cổ tên đệ tử Hoa Sơn rồi giật mạnh làm gã đổ gục xuống đất. “Cẩn thận!” A Kiệt hô lên, vì có một tên khác lặng lẽ xông đến, phóng trường kiếm vào lưng Thủy Tiên Tử. A Kiệt liền ném ra hai mũi Thấu cốt đinh rồi cầm kiếm bay lại.
Nhưng kẻ thứ ba này võ công không tầm thường, phải đến chiêu thứ tư A Kiệt mới kết liễu được đối thủ, cũng là lúc nhận ra mình lại giết người mất rồi.
Thủy Tiên Tử khẽ thốt, “Tân Trung Tam Ưng không phải hạng tầm thường đâu, đều là nhân tài trong đám vãn bối Hoa Sơn ngày nay đấy. Không ngờ kiếm pháp của sư phụ ngươi tinh túy đến thế, lại còn dạy được đồ đệ ngốc như ngươi trở thành...”
“Ai mà biết kiếm pháp của tôi lại vượt lên ông ấy kia chứ!” A Kiệt cũng không biết mình đang nói linh tinh những gì, mắt đờ đẫn nhìn ba cái xác nằm trên mặt đất, sao mấy hôm nay mình toàn gặp người chết thế này?
Thủy Tiên Tử cuộn dải lụa, thật ra là thép sợi tinh luyện bọc vải màu, giắt vào thắt lưng, mỉm cười khoác tay A Kiệt, “Rút đinh ra khỏi xác họ rồi cất đi, cũng khuya rồi, chúng ta lên thuyền đến đảo Hồ Tâm, vào một ngôi nhà sang trọng ngủ qua đêm nay, được chứ?”
A Kiệt đương nhiên tán thành. Cả hai bỏ lại ba cái xác đệ tử Hoa Sơn, rồi lên đường. Tiếng bước chân và tiếng vó ngựa xa dần, khu rừng thông tối om trở lại yên tĩnh.
Một hồi lâu sau, có người nhảy xuống từ cây thông trăm tuổi, vẫn chưa hết kinh hãi về tình hình vừa rồi. Ông gỡ mảnh vải đen che mặt, hít sâu một hơi rồi thở mạnh, bù cho vừa nãy ngồi thu lu nín thở quá lâu. Lại thêm ba mạng người nữa. Giang Kinh giờ đã trở thành pháp trường của giới võ lâm. Mọi người vừa là đồ tể vừa là bò dê dưới lưỡi dao. Tại sao kiếm pháp của A Kiệt lại tiến bộ đến thế? Đường kiếm quá nhanh, kèm theo quỷ khí. Nếu trực diện giao tranh, mình địch nổi nó không?
Ông có lý do để kinh ngạc, ông đã chứng kiến A Kiệt trưởng thành và cho rằng mình hiểu gã bổ khoái này. Nhưng hóa ra là nhầm, nhầm to.
Mạc Tông Trạch ngao ngán ngồi thụp xuống, hai tay ôm đầu, cứ như kiệt sức sau một đêm uống say.