← Quay lại trang sách

Chương 30 Phục thù

Bổ đầu phủ Giang Kinh càng ngày càng khó ẩn thân. Trước đó ông đưa ra diệu kế, nhưng vẫn bất lực không thể khám phá vụ án chặt ngón tay, ông bảo phải đi kinh thành gọi cứu viện, thật ra là ẩn náu ở Giang Kinh để điều tra nghi phạm. Nào ngờ lâu nay có vô số nhân sĩ võ lâm tràn về Giang Kinh nhằm tìm kiếm vận may, mong được chia chác kho báu Bá Nhan và đặc biệt là linh kỳ đại hãn. Bọn họ có đến trăm ngàn người, thì tìm hung thủ thế nào đây? Luôn luôn có kẻ bị giết vì tranh giành bản đồ kho báu, các công sai của nha môn lúng túng bế tắc, họ ngấm ngầm hoặc công khai chửi rủa bổ đầu “đào ngũ” thoát thân. Đáng ngán nhất là lũ người võ lâm đều biết cách ẩn náu, họ nấp trong rừng, trên mái nhà, các gò đất, các xó xỉnh... khiến Mạc bổ đầu buộc phải thường xuyên di chuyển sào huyệt, thế mới biết thử làm kẻ gian một phen cũng khó. Giờ Hợi ba khắc đêm qua, ông và đồng liêu giả chết Lã Diệp Hàn đã hẹn gặp nhau. Năm xưa Lã bổ đầu tẩu hỏa nhập ma vì đi sâu khám phá Đoạn Chỉ án, rồi nhận ra nếu cứ hành động theo cách thông thường để đối phó với Đoạn Chỉ Ma thì e rằng chưa khám phá ra vụ án thì mình đã chết khô rồi, ông bèn bày kế giả chết để Mạc Tông Trạch kế nhiệm, trước đó Mạc bổ đầu đã mất vợ và đang bi thương. Kể từ đó hai người đồng tâm hiệp lực, thỉnh thoảng hẹn gặp nhau ở nơi hiếm người qua lại là Ngọc Thanh Quán phía Bắc thành. Lã Diệp Hàn sau khi giả chết đã không ham rượu say sưa bét nhè như trước, và đến nơi đúng giờ hẹn để gặp Mạc Tông Trạch. Không gặp không về.

Mười tám năm qua Đoạn Chỉ Ma im hơi lặng tiếng, hai bổ khoái cũng đã mấy năm không gặp mặt, Mạc Tông Trạch tưởng Lã Diệp Hàn đã rời Giang Kinh, thậm chí đã qua đời rồi. Cho đến lần trước gặp nguy hiểm ở miếu Quỷ, Lã Diệp Hàn cứu Mạc Tông Trạch và A Kiệt, hai người mới bắt đầu hẹn lại.

Lần này, Mạc Tông Trạch có một tin động trời muốn nói cho Lã Diệp Hàn biết, ông đã đoán chính xác, đúng là A Kiệt đã kết giao nhầm với kẻ xấu, dập dìu với thủy tặc Thủy Tiên Tử, cả hai còn tìm thấy bản đồ kho báu linh kỳ mà hung thủ cất giấu. Chỉ hiềm hôm qua Lã Diệp Hàn đến muộn, Mạc Tông Trạch chờ qua giờ Sửu không thấy, bèn ẩn thân vào Ngọc Thanh Quán nghỉ ngơi. Ngủ đến tảng sáng, Lã Diệp Hàn vẫn không đến, Mạc Tông Trạch cảm thấy bất an. Hay là ông ấy lại bắt đầu rượu chè rồi? Không thể. Thành Giang Kinh đang đầy biến động, ông ấy không thể lại trầm luân như trước. Nhưng ông ấy đi đâu? Hay là đã gặp bất trắc? Cũng như giới võ lâm người này đã mạnh lại có người khác mạnh hơn, vì thế mà bỏ mạng...

Ở sảnh ngoài bỗng lịch kịch một hồi, Mạc Tông Trạch cầm kiếm lên, hỏi, “Ai đấy?” Không thấy trả lời, nhưng một con chó xuất hiện. Lòng ông liền nặng trĩu.

Một canh giờ sau, ông rảo bước về phía nhà họ Liêu, định tìm Liêu Kiếm Phàm hỏi xem ông ta có nhìn thấy ông bạn cũ “đã chết từ lâu” không, ông có biết con trai mình đã gây ra rắc rối lớn chứ không chỉ là đi suốt đêm không về nhà không?

Lúc này Mạc Tông Trạch đang đi trên phố, không sợ bị ai nhận ra. Đường phố Giang Kinh đang sẵn nhân sĩ võ lâm mang theo vũ khí, riêng ông còn cải trang, mặc áo dài xanh xám, mặt mũi đen sạm, nhuộm râu tóc bạc phơ, cái lưng vốn thẳng thì nay gù hẳn xuống. Sắp đến nhà họ Liêu, ông bỗng do dự, đứng ở đầu ngõ quan sát đã. Lúc nãy từ xa nhìn thấy một bóng người ngoặt vào đầu ngõ, kinh nghiệm nghề nghiệp cho thấy ông nên cảnh giác. Lúc này, trong ngõ có hai người đứng nói chuyện cách nhà họ Liêu vài trượng, gồm một phụ nữ tuổi ngoài năm mươi, trông quen quen, chắc là người cư trú ở đây, người kia là một nam trung niên cao cao, khuôn mặt sáng sủa, là bóng người lúc nãy. Nhìn nghiêng, thấy ông ta gầy gò với ba chòm râu dài, đang chỉ vào nhà họ Liêu hỏi thăm gì đó, người phụ nữ gật đầu, rồi bắt đầu nói liến thoắng. Mạc Tông Trạch nghe thấy mấy chữ “bổ khoái” và “con trai”.

Nhà họ Liêu luôn là đề tài để dân chúng Giang Kinh bàn tán, cả nhà làm bổ khoái, lại có một nữ bổ khoái đầu tiên trong lịch sử, một người sống sót dưới lưỡi kiếm của Đoạn Chỉ Ma, lão Liêu cụt chân, nữ bổ khoái đầu tiên tự sát, con nối nghiệp cha... Cho nên, có người hỏi thăm nhà họ Liêu thì không lạ, riêng nhìn thấy lão Liêu quái dị đi trên phố, đã đủ để thiên hạ phải dừng chân.

Riêng người này trông hơi quen. Bộ râu dài rung rung thì khó nhớ ra, vóc dáng không giống như người đã luống tuổi, các động tác lại càng có nét hùng dũng, rõ ràng là con nhà võ. Nghe xong những câu trả lời của người phụ nữ, dù dài dòng, ông ta vẫn lịch sự cảm ơn, rồi vội vã bước ra đầu ngõ.

Mạc Tông Trạch rời khỏi chỗ khuất, thấy ông ta đi về hướng Đông Nam. Đang băn khoăn xem có nên đi theo không thì nghe tiếng lộc cộc trong ngõ, Mạc Tông Trạch biết ngay là Liêu Kiếm Phàm đã ra khỏi nhà. Đi đến đầu ngõ, lão Liêu ngẩng đầu ngóng nhìn. Một cỗ xe ngựa đi đến, Mạc Tông Trạch nhận ra người đánh xe là cha của Đào Đại, tên là Đào Húc, chủ hiệu thuốc. Liêu Kiếm Phàm “đi” đến rồi tự đu lên xe ngựa, sau đó nhấc cái ghế gỗ theo một cách thành thạo. Xe ngựa xuất phát, Mạc Tông Trạch lập tức bám theo.

Từ một chỗ khuất, người đàn ông trung niên ban nãy bước ra, nhìn theo xe ngựa.

Ẩn dưới lớp vỏ hóa trang đứng tuổi này chính là Lâm Hưởng. Đêm qua gã phát hiện ra Giang Nam đệ nhất hiệp Trác Dật Hồng đột nhập một ngôi nhà thì lấy làm lạ. Hôm nay Lâm Hưởng bảo Y Lạc giúp cải trang, để gã đi thăm dò lai lịch chủ nhân ngôi nhà ấy. Nghe bà hàng xóm kể rất tường tận, nhưng lọc ra không thấy tin tức gì đáng để Trác Dật Hồng nửa đêm chạy đến viếng thăm.

Lúc này nhìn thấy ông cụt chân đã lên xe ngựa đi rồi, chính là thời điểm để đột nhập điều tra căn nhà. Theo sau là một bóng người quen quen, là người đàn ông già nua thoáng thấy ban nãy, râu dài, áo quần nhếch nhác, bước đi hơi tập tễnh. Có điều, gã không thể nhớ ra đã nhìn hay đã gặp người này ở đâu. Kỳ lạ thật! Lâm Hưởng do dự, nhưng rồi vẫn đi về phía nhà họ Liêu.

Cỗ xe ngựa ra khỏi cổng thành, đi tiếp đến một quả đồi dưới chân núi Huệ Sơn thì dừng lại. Liêu Kiếm Phàm xuống xe, ngồi lên ghế gỗ “đi” vào rừng thông.

Mạc Tông Trạch nhận ra, đây là bãi tha ma của thường dân Giang Kinh. Đào Húc lấy tẩu thuốc ra châm hút. Mạc Tông Trạch né khỏi tầm mắt ông ta, kín đáo bám theo Liêu Kiếm Phàm lên dốc.

Nghe nói Liêu Kiếm Phàm dù mất chân nhưng vẫn dày công luyện tập, Mạc Tông Trạch đoán ông ta vẫn tinh mắt thính tai, nên tự dặn bản thân cẩn thận, bước đi nhẹ chân, hoặc nhảy trên các cành cây mà không gây ra tiếng động đáng kể. Quả nhiên, Liêu Kiếm Phàm rất cảnh giác, vừa đi vừa ngoảnh nhìn nghe ngóng, không muốn chạm trán ai. Càng vào sâu trong rừng, cái ghế gỗ càng khập khiễng khó dịch chuyển. Cuối cùng Liêu Kiếm Phàm dừng lại trước một ngôi mộ, rời cái ghế, phủ phục xuống tấm bia khóc nức nở.

Mạc Tông Trạch nấp sau một thân cây. Lão Liêu than khóc một hồi, rồi nghẹn ngào nói, “Mình bảo, đến nước này rồi, tôi nên làm gì đây?”

Người nằm dưới nấm mồ đương nhiên chỉ im lặng. Liêu Kiêm Phàm đã có dự định, ông ta chống hai tay xuống đất rồi tung người lên, sau vài lần nhảy đã đến bên một gốc cây thông to người ôm không xuể, bộ rễ chằng chịt đan nhau trên mặt đất. Liêu Kiếm Phàm thò tay vào hốc cây gần đó khua khoắng lần mò, rồi lôi ra một cái túi vải nho nhỏ. Ông ta nhìn cái túi một lúc, lại quay đầu ngó nghiêng khắp lượt. Không thấy gì đáng nghi mới tiếp tục thò tay vào lấy ra một cái túi vải nữa, đờ đẫn nhìn chằm chằm cả hai cái túi, thở dài thườn thượt. Rồi ông lục trong người lấy bộ đá đánh lửa và bùi nhùi. Sau một hồi do dự, ông đánh lửa, châm vào túi vải chống thấm, nhưng lửa tắt ngấm.

Là ý trời hay sao, trời không muốn ta đốt bức di thư của Tiểu Hạm? Ông lại đánh lửa châm, nhưng một làn gió lạnh thổi đến, lửa phụt tắt. Liêu Kiếm Phàm ngẩng phắt lên, rút đoản kiếm ra, vừa vặn chặn lại một mũi trường kiếm lia đến trước mặt. Trường kiếm bỗng biến chiêu, lưỡi thép lại phạt mạnh xuống, tạo ra luồng gió xoáy, hai cái túi vải đã nằm trong tay đối phương. Nhưng hai mũi cốt tiêu của Liêu Kiếm Phàm lập tức đáp trả. Đối phương thoăn thoắt vận kiếm, gạt phăng hai mũi cốt tiêu, làm chúng cắm phập phập vào hai thân cây bên cạnh.

“Cốt tiêu của ngươi ngày càng lợi hại đấy!” Mạc Tông Trạch nhận xét, “Có nhận ra thanh kiếm trong tay ta không?”

Lãnh tuyền kiếm của Lã Diệp Hàn. Kiếm này đã chôn theo Lã Diệp Hàn xuống suối vàng rồi kia mà? Liêu Kiếm Phàm kinh hãi, miệng há hốc.

“Ngươi giết Lã bổ đầu rồi vùi xác ở một cái huyệt cũ, cho rằng tuyệt đối bí mật. Nhưng không biết rằng con linh khuyển của ông ấy rất khôn ngoan và trung thành, nó đã kiên trì đòi dẫn ta đến tìm thi thể Lã bổ đầu. Ngươi đã giấu biến hung khí nhưng vết thương do cốt tiêu gây ra vẫn rõ, ít ra là không thể qua nổi mắt ta!”

Trường kiếm của Mạc Tông Trạch ghè vào cổ Liêu Kiếm Phàm, chắc ông không ngờ cách đây hai ngày, chính thanh kiếm này cũng đã từng kề cổ lão Liêu.

Liêu Kiếm Phàm nhắm mắt, thở than, “Muốn giết thì giết đi, Liêu mỗ suốt đời làm bổ khoái chưa từng xử tệ với nha môn cũng không hổ thẹn với trăm họ Giang Kinh, chết không có gì phải tiếc nuối.”

“Mạc Tông Trạch ta không giết người vô tội!”

“Nếu nhìn khắp thiên hạ thì ai là người vô tội?” Ánh mắt, vẻ mặt Liêu Kiếm Phàm đều trầm tĩnh.

“Tức là ngươi đã nhận tội rồi? Đúng là ngươi đã giết Lã bổ đầu?” Lãnh tuyền kiếm trong tay Mạc Tông Trạch rung rung.

“Tôi vốn không định giết... nhưng ông ấy dồn ép tôi quá đáng. Ông ấy không như tôi mười tám năm trước, mất hai chân, rồi mất đi người vợ còn quan trọng hơn cả tính mạng mình. Khi đó tôi đã hiểu ra, có những việc trên đời này không nên quá cầu toàn.” Giọng Liêu Kiếm Phàm có phần khó hiểu nhưng tác động mạnh đến tâm tư Mạc Tông Trạch, ông cũng mất đi người vợ thân yêu còn quan trọng hơn cả mạng sống, hai chục năm trước ông vẫn quyết một lòng sẵn sàng đâm trường kiếm vào ngực Đoạn Chỉ Ma. “Lã bổ đầu quá gàn dở u mê, thà giả chết để truy bắt hung thủ chứ không có tầm nhìn bao quát. Bây giờ thì sao? Vẫn cứ là trở về với đất! Hai mươi năm trời ấy coi như công cốc. Còn hung thủ thì vẫn ở ngay trước mũi ông ta!”

Mạc Tông Trạch bỗng hiểu ra, “À, ngươi... ngươi chính là Đoạn Chỉ Ma?”

Liêu Kiếm Phàm ngẩng đầu, mở to đôi mắt đỏ ngầu nhìn Mạc Tông Trạch một lúc, rồi bật cười ha hả cứ như vừa nghe một câu nói khôi hài nhất trần đời, “Tại sao đến giờ ông vẫn còn hỏi cái câu ấu trĩ đến thế? Tại sao chỉ có một người duy nhất sống sót dưới bàn tay của Đoạn Chỉ Ma? Y là ai? Tại sao sau khi tôi cụt hai chân thì Đoạn Chỉ Ma lại im hơi lặng tiếng? Tại sao ông và Lã Diệp Hàn nhiều phen thiết kế cạm bẫy rất khéo, nhưng đều bị Đoạn Chỉ Ma biết rồi vô hiệu hóa? Tại sao...” Cổ họng Liêu Kiếm Phàm giần giật, môi rung rung như đang cố dồn hết sức, rồi mới nói, “Tại sao vợ ông thừa biết Đoạn Chỉ Ma điên cuồng mà vẫn mất cảnh giác, để rồi làm mồi cho hổ?”

Mạc Tông Trạch cảm thấy như bị đạn súng thần công bắn trúng ngực, lèn chặt tim và sắp nổ bung. Nằm chặt Lãnh tuyền kiếm, tay ông run bần bật như sắp chém cả trăm nhát vào người Liêu Kiếm Phàm. Nhưng, đòn giáng trả nào mới có sức mạnh nhất đây?

“Nói khoác thì cũng có mức độ thôi. Đoạn Chỉ Ma là kẻ luôn luôn chiến thắng, không coi ai ra gì, cực kỳ ngông cuồng tà ác, tại sao ngươi phải tự làm cho mình tàn phế để không thể tiếp tục làm càn?”

Đôi mắt Liêu Kiếm Phàm nhắm nghiền, nước mắt đầm đìa, “Đều là vì đứa con. Nó ngày một lớn, rồi nó sẽ hỏi tôi, đêm hôm cha chạy đi đâu, làm cái trò gì? Tại sao tay cha dính đầy máu tươi? Chúng ta không thể yên ổn làm bổ khoái hay sao? Nhưng tôi là người cha cuồng dại, sớm muộn gì cũng lộ bộ mặt tà ác trước mặt nó. Vì thế tôi nhất định phải... đoạn tuyệt với Đoạn Chỉ Ma, Đoạn Chỉ Ma chính là tâm ma, phải dứt hẳn.”

Mạc Tông Trạch từ nãy phẫn nộ, lúc này tròn mắt há miệng, “Lẽ nào... vợ ngươi... cũng do ngươi...”

“Tiểu Hạm chết bởi lưỡi kiếm của chính nàng...” Liêu Kiếm Phàm trào nước mắt, “Nhưng kiếm nằm trong tay tôi. Tà ma Đoạn Chỉ đã mất hai chân nhưng vẫn gây án. Giết ngay người thân của mình là vụ án cuối cùng y gây ra.”

Mạc Tông Trạch hít thở mạnh mấy lần, nhưng vẫn không thể kiềm chế phẫn nộ cuộn dâng trong lòng. Mục tiêu mà ông tìm suốt hai chục năm, hai mươi năm trôi qua trong rượu mạnh và bi thương, lúc này đột nhiên đến quá dễ dàng, phải thế không? Không cần dày công lập mưu kế, cũng không có giao đấu kinh thiên động địa, lẽ nào cơn ác mộng lại kết thúc thế này?

“Ngươi còn bao nhiêu mũi cốt tiêu nữa? Ngươi dùng vũ khí gì? Và cả độc chưởng nữa, giở ra luôn đi?”

Liêu Kiếm Phàm lại bật cười ha hả, “Mười tám năm trước, khi tôi vẫn còn hai chân, dù tôi nói thẳng với ông rằng tôi là Đoạn Chỉ Ma thì ông cũng chỉ trụ nổi năm mươi chiêu dưới lưỡi kiếm của tôi, nay võ công của ông đã tinh tiến hơn xưa, còn tôi là lão già tàn phế, ai hơn ai thì quá rõ rồi, khỏi cần nói nhiều.” Liêu Kiếm Phàm bỗng tì hai tay xuống đất nhảy vọt lên và phóng xuống bảy mũi cốt tiêu, không giữ lại mũi nào.

Những gì ông ta vừa nói là đúng, bao năm qua Mạc Tông Trạch đã luyện võ công lên đến đỉnh cao, nội lực sung mãn, riêng kiếm khí ghê rợn kèm theo mỗi chiêu kiếm đã cực kỳ mạnh rồi.

Khi Liêu Kiếm Phàm tung người lên thì Lãnh tuyền kiếm trong tay Mạc Tông Trạch vẩy nhanh như mưa, phạt bảy mũi ám khí kêu leng keng rồi rơi cả xuống đất. Cuối cùng, Lãnh tuyền kiếm đâm thẳng vào ngực ông ta. Mạc Tông Trạch từ lâu đã mong cái ngày hôm nay sẽ đến, nhưng lúc nhìn lão già ngã gục dưới đất, co giật, ông bỗng cảm thấy bất an, mình đã sai, đã lỡ tay giết nhầm người.

“Ngươi là Đoạn Chỉ Ma thật ư?” Lãnh tuyền kiếm cắm trên ngực lão Liêu, giọng Mạc Tông Trạch run run, tay nắm chuôi kiếm buông lỏng.

Liêu Kiếm Phàm giãy giụa, kiệt sức, nói chật vật, “Thế là... tôi sẽ được gặp... phu nhân của ông... để xin bà ấy tha tội...”

Mạc Tông Trạch nắm chặt chuôi kiếm, định rút ra để lão Liêu lên đường cho nhanh thì lão lại nói, “Xin... Mạc bổ đầu... hãy đối xử tốt... với A Kiệt.”

Mạc Tông Trạch gật đầu, tuốt kiếm ra. Ông đã báo thù cho Lã bổ đầu. Nhưng ông vẫn chưa rõ, cuộc vật lộn gian khổ suốt hai mươi năm của mình và Đoạn Chỉ Ma đã thực sự kết thúc chưa? Lúc này ông mới nhớ đến cái túi chưa kịp tiêu hủy của Liêu Kiếm Phàm vẫn nằm dưới đất, bèn ngồi xuống mở ra xem. Trong cái túi thứ nhất có hai cuốn sách nhỏ, là Cửu Hoa Kiếm kinh, cuốn mỏng hơn là Vân Lăng Dương thổ nạp thuật. Ông còn nhớ vợ Liêu Kiếm Phàm là đệ tử phái Cửu Hoa, sau khi vợ chết, lão Liêu đem hai cuốn sách này giấu ở gần đây, hơi kỳ quặc, nhưng cũng phải, để khi đến viếng mộ thì ngắm nhìn di vật của vợ cho đỡ nhớ. Túi thứ hai có ba cuốn sách dày mỏng khác nhau, U linh thần kiếm phổ, Âm La đại pháp, Hận lôi độc chưởng. Muôn vàn nghi vấn bỗng trỗi dậy trong ông, nhưng lão Liêu đã không thể mở miệng trả lời được nữa.