← Quay lại trang sách

Chương 32 Kho báu

Lại thêm hai người đi tìm cái chết. Thoạt đầu nhìn thấy hai người này, A Kiệt không bận tâm. Những ngày qua, đám giang hồ háo hức kéo đến càng đông, già trẻ, béo gầy, đủ cả. Chắc hai người này có biệt hiệu kiểu như “song hiệp, song anh, song kiếm” gì đó, để rồi, ít ngày sau thành song mệnh thăng thiên!

Vừa nãy A Kiệt cùng Đàm Kính Đức và hai đồng liêu nữa đã vớt ba xác chết. Sau khi nghe nói có người đang đào sâu xuống dưới đảo Hồ Tâm, những kẻ lăm le thám sát kho báu càng cuống lên, người chết cũng tăng theo. Vài kẻ không hề biết lặn cũng nhào xuống uống no nước rồi chết đuối hoặc chết vì áp lực nước dưới đáy hồ. Thực không đáng. Nhưng chuyện sinh tử chính là như vậy, ai dám nói chắc là đáng hay không? Cái chết của Đào Đại có đáng không? Một thiên hộ, một bách hộ võ công hàng đầu của Cẩm Y Vệ mất mạng, có lẽ được coi là hi sinh khi làm nhiệm vụ, có đáng không? Cha gã tấn công Đoạn Chỉ Ma rồi mất hai chân, di chuyển như đi cà kheo kêu lộc cộc, sống như quái vật, có đáng không? Nghĩ đến cha già, A Kiệt lại ngờ ngợ. Hai hôm nay không thấy mặt ông, đêm cũng không có nhà, ông ấy đi đâu? Có bình an như thường không? Mấy hôm trước, cha Đào Đại là Đào Húc đến gặp A Kiệt, nói rằng ông đánh xe chở lão Liêu đi tảo mộ mẹ gã, rồi chờ mãi vẫn không thấy quay lại. Đào Húc bèn lên đồi tìm. Thấy quanh ngôi mộ được quét dọn tinh tươm, nhưng không thấy bóng lão Liêu, Đào Húc đành một mình trở về. Thoạt đầu A Kiệt không để ý, rồi an ủi Đào Húc rằng, “Cha cháu tính tình kỳ quái, quen thói thích gì làm nấy, chắc không sao đâu.” Nhưng hai ngày đã trôi qua, gã thấp thỏm không yên, dự định sẽ đến chỗ ngôi mộ xem xem cha già có để lại manh mối gì không. Sáng nay trên đường đến nha môn lại gặp Đào Húc, ông sốt ruột nói rằng chắc chắn đã có chuyện bất thường, trước đó Đào Đại con trai ông mất tích, nay đến lượt Liêu Kiếm Phàm, di chuyển khó khăn thì đi đâu được? A Kiệt lại an ủi rằng, “Cha cháu mất hai chân nhưng vẫn nhanh nhẹn hơn khối người trong thiên hạ, ông ấy đi khắp Giang Kinh bằng chiếc ghế gỗ đó, không vấn đề gì.”

Nghĩ về cha già một hồi, lúc này A Kiệt nhận ra hai người đứng bên bờ hồ chính là Sở Ca và Vân Lăng.

Chuyển các thi thể về đến nha môn rồi, xác định không bị ai bám theo, A Kiệt vội quay lại ngôi nhà thuê cho Thủy Tiên Tử. Nhìn bốn bề không thấy ai khả nghi, gã trèo tường nhảy vào.

Trong căn phòng nhỏ, Thủy Tiên Tử đang lặng lẽ ngồi trên giường cúi đầu xem thứ gì đó. A Kiệt thấy ấm lòng, đứng một lúc cảm nhận vẻ đẹp của người con gái trong không gian tĩnh lặng. Gã nhón chân bước đến sau lưng nàng, muốn ôm choàng tấm lưng thon thả và tặng nàng một nụ hôn. Nào ngờ Thủy Tiên Tử đã lên tiếng trước, “Không phải! Dù sao cũng không đúng!”

A Kiệt sửng sốt, bước đến ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn nhưng không dám hôn, hỏi, “Cái gì không đúng? Hai chúng ta đã tốn bao công sức mới thu thập được đủ các mảnh da dê...”

“Đủ thì đủ rồi, nhưng ngươi nhìn xem, góc này vẫn khuyết một miếng, cả đây nữa, đây nữa...” Thủy Tiên Tử chỉ tấm bản đồ được ráp lại đặt trên giường, rìa có ba chỗ khuyết. “Giữa mỗi chỗ khuyết còn có những vạch nối nhỏ là ngoại vi hồ Chiêu Dương, và còn có một hình khoanh tròn. Vì có ba chỗ khuyết này nên ta không thể nhận ra hình dạng viền ngoài. Tức thật!” Dù đang bực mình nhưng nàng vẫn đứng dậy bưng chén trà cho A Kiệt.

A Kiệt cả một ngày mệt nhọc vớt thi thể, lúc này nhấp trà ngon chẳng khác gì được uống thuốc tiên. “Vị trí kho báu ở hồ Chiêu Dương được đánh dấu rõ ràng, đá Long Tu, Dạ Xoa, Phượng Nghi đều là dấu hiệu dưới đáy hồ, thì lo gì nhầm lẫn? Còn về viền ngoài... có lẽ là thể hiện địa giới Giang Kinh.”

Thủy Tiên Tử nguýt A Kiệt, “Nói thế mà nghe được à? Ngươi là dân Giang Kinh chính cống, Giang Kinh có hình dáng như thế này không? Dù tính cả tám huyện xung quanh, cũng không giống.”

A Kiệt không cãi được, bèn đứng dậy, “Tôi đi thay bộ đồ lặn đã.”

Thủy Tiên Tử mỉm cười, “Ngươi thật chăm chỉ cần mẫn, mấy hôm nay kỹ thuật lặn tiến bộ hơn nhiều, đáng chúc mừng. Nên tiếp tục khổ luyện để đôi ba ngày nữa chúng ta bắt tay vào cuộc.”

A Kiệt nói, “Đợi vài hôm nữa cơ à? Thử đoán xem hôm nay tôi đã nhìn thấy ai?”

A Kiệt bèn kể cho Thủy Tiên Tử nghe chuyện Sở Ca, Vân Lăng bắt cóc ngỗ tác Khâu Tam Giáp, và chuyện phát hiện ra một viên thiết châu trong hành lý của Vô Kê đạo trưởng. Thủy Tiên Tử chỉ im lặng.

A Kiệt lại nói, “Có thể Vân Lăng đã giết Vô Kê. Nghe nói, hắn ta giết người xong sẽ đặt một viên huyền thiết châu vào lòng bàn tay nạn nhân.”

“Nhưng viên ám khí ấy có nằm trong bàn tay lão già không?” Thủy Tiên Tử cười nhạt.

A Kiệt ngớ ra, “Không. Nhưng ngoài Vân Lăng ra thì còn ai khác?”

“Dù là ai, thì hung thủ vẫn chưa lấy mảnh bản đồ trong tay lão già Vô Kê. Ngươi đã nghĩ chưa, khi trước tại sao Vân Lăng và Sở Ca bắt cóc ngỗ tác Khâu Tam Giáp?”

A Kiệt đã nghĩ đến nhiều Tân, “Lão Khâu béo ục ịch, điểm sáng nhất của lão là kỹ thuật khám nghiệm tử thi. Chắc hai tên kia kéo lão đi khám nghiệm một cái xác nào đó, ai mà biết được?”

Thủy Tiên Tử nói, “Ngoài hai cái tên Vân Lăng, Sở Ca, ngươi còn nghĩ đến những cái tên nào nữa?”

A Kiệt đưa tay vuốt má Thủy Tiên Tử, “Thủy tặc lừng danh, đương nhiên còn có Thủy Tiên Tử...”

“Nghĩ nữa đi?” Thủy Tiên Tử cười, nhấc bàn tay A Kiệt ra, “Ta có hứng gặp lão Khâu à?”

“Còn cả Tân Hoài, Xích Nhiêm Công. Chỉ e, người có hứng gặp Khâu Tam Giáp là Phượng Trung Long!” A Kiệt bất thần kêu lên, “Hai thủy tặc dẫn Khâu Tam Giáp đến khám nghiệm tử thi Phượng Trung Long!”

Thủy Tiên Tử nói, “Đông Xưởng vội vã cướp xác Phượng Trung Long đem đi, cũng nhằm kịp thời khám nghiệm xem ai đã giết hắn ta và quan trọng nhất là muốn tìm tấm bản đồ linh kỳ.”

A Kiệt vẫn mơ hồ, gãi đầu, không hiểu họ tìm bản đồ ra sao từ cái xác đó. Thủy Tiên Tử chép miệng, “Điều này ta chưa từng nói với ngươi, Phượng Trung Long có trí nhớ cực tốt. Khi lên thuyền của bọn giặc Oa lấy được bản đồ kho báu, hắn đã xem kỹ một lượt, và nhớ rõ vị trí giấu kho báu. Cho nên, việc cắt bản đồ thành tám mảnh chỉ nhằm che mắt đồng bọn mà thôi. Sau đó Phượng Trung Long cho ta biết hắn đã mang toàn bộ bản đồ trên người. Ta báo tin này cho Đông Xưởng, vì thế mới có chuyện cướp xác đem về.”

A Kiệt gật gù thầm nghĩ, lại thêm một chuyện hệ trọng cô không cho tôi biết. Gã hỏi, “Vậy thì... có lẽ Vân Lăng và Sở Ca cũng biết tin này?”

Thủy Tiên Tử trầm ngâm, “Thế thì kỳ lạ thật. Phượng Trung Long hé lộ cho ta biết, vì chúng ta gắn bó tình cảm, chứ đời nào lại nói cho hai tên kia?”

A Kiệt nói, “Tôi đoán được vài phần đấy. Cô không biết, vụ cướp thuyền người Oa vốn dĩ do Vân Lăng sắp đặt, cô và Phượng Trung Long tạm trú ở ngôi nhà tranh ven hồ cũng là do Vân Lăng thuê sẵn. Thấy không, đám bổ khoái Giang Kinh lớ ngớ chúng tôi cũng có chút thu hoạch đấy chứ!”

“Sao ngươi không sớm cho ta biết?”

A Kiệt nghĩ bụng, cô giấu tôi còn nhiều hơn tôi giấu cô, nhưng gã chỉ cười hề hề, “Tôi đâu ngờ điều này lại bức thiết đến thế!”

Thủy Tiên Tử cười nhạt, “Đúng là không bức thiết. Bây giờ biết thì cũng đã muộn. Phiền ngươi tận tâm dốc sức theo sát hai tên thủy tặc kia. Lò dò đến vào lúc này, tức là họ đã có kết quả khám nghiệm tử thi và đã có bản đồ trong tay rồi.”

Tối hôm đó, Sở Ca và Vân Lăng đã bắt đầu hành động. Như đã hẹn với Xích Nhiêm Công, Vân Lăng tìm thấy bức thư ông ta để lại ở đuôi con sư tử đá ngoài cổng Tam Kinh Hội Quán, rồi đến gặp Râu huynh tại một ngôi nhà xa hoa ở Giang Kinh.

Xích Nhiêm Công nhìn nửa lá linh kỳ tìm được ở đáy hồ Động Đình, tấm tắc ngợi ca tiền nhân đã thận trọng cân nhắc đủ bề, lại hỏi, “Hai vị đã nhìn thấy các lá linh kỳ đang có mặt khắp nơi chưa?”

Vân Lăng và Sở Ca cũng đã kiếm được một lá, bèn mở ra trước mặt Xích Nhiêm Công. Vân Lăng nói, “Lá cờ mà muội và Sở huynh có trong người thì khác hẳn. Chẳng những không vẽ viền ngoài hồ Động Đình, mà ngay phương vị xung quanh đảo Hồ Tâm cũng khác xa.”

Sở Ca nói, “Không biết kẻ chế ra tấm bản đồ giả này đang nuôi ý đồ gì? Nghe nói gần đây những người xuống nước tìm kho báu đều bỏ mạng cả, kẻ nào đang ngầm ra tay? Tình trạng của họ có na ná Phượng Trung Long không?”

Xích Nhiêm Công đáp, “Ta nghe ngóng thì biết được, tình hình các tử thi không có gì chung cả. Có thể là do các bang hội săn tìm kho báu tàn sát lẫn nhau, cũng có thể là do bị kẻ khác tập kích. Lại có người đoán rằng, các võ sĩ Mông Cổ canh giữ báu vật vẫn tồn tại đời này tiếp nối đời khác, họ tiêu diệt bất cứ ai thăm dò báu vật, nhằm giữ bí mật về lăng mộ đại hãn. Càng nghe càng thấy bí hiểm.”

Không cần Xích Nhiêm Công nói thêm, thủy tặc có hạng như Sở Ca và Vân Lăng đều biết, cái gọi là võ sĩ Mông Cổ luôn canh giữ báu vật, chỉ là lời đồn thổi hão huyền. Đòi hỏi họ giỏi bơi lặn, có võ công cao cường đã đành, mà còn phải thường trực dưới nước để “nghênh đón” những kẻ săn tìm kho báu, nói thì được chứ làm đâu có dễ?

Ba người tiếp tục bàn kế hoạch đêm nay.

Lúc sập tối, Sở Ca đến Ánh Xuân Uyển. Triệu ma ma nói rằng mấy hôm trước Ngải Ngải đến đây, có một nam một nữ trẻ tuổi đi cùng cô bé. Sở Ca đoán rằng Giang Kinh đang náo nhiệt, Ngải Ngải sẽ chưa chịu quay về. Sở Ca đâm lo, dự định sau khi thám sát kho báu, dù tìm thấy linh kỳ hay không cũng sẽ đi khắp Giang Kinh để tìm bằng được Ngải Ngải.

Trời đã tối hẳn, hồ Chiêu Dương vẫn sôi động chẳng khác gì ban ngày. Trên mặt hồ có đến vài chục con thuyền, phần lớn là qua lại từ bờ hồ đến đảo Hồ Tâm và ngược lại, đưa đón những người ra vào địa đạo ở đảo. Một vài thuyền chỉ lững thững trôi, chắc muốn chờ bắt gặp tên thủy tặc nào đen đủi vớ được của thì nhảy xuống nước cướp báu vật.

Ba người đứng bên bờ hồ chờ đến giữa giờ Hợi, kiểm tra lại vũ khí, dụng cụ, rồi lặng lẽ xuống nước. Họ đã bàn bạc, nếu đi thuyền ra giữa hồ rồi nhảy xuống thì sẽ gây chú ý, nên sẽ bắt đầu lặn từ bờ hồ, tốn thêm chút sức lực không vấn đề gì.

Lúc này thuyền trên mặt hồ thưa thớt, họ bơi đến đảo Hồ Tâm. Dưới ánh trăng, hòn đảo trông hơi gớm ghiếc. Phía Đông Bắc đảo, đèn đuốc sáng trưng soi lên bóng người lố nhố, chỗ đó là cửa đi xuống địa đạo.

Xích Nhiêm Công vẫy tay chào hai người rồi chèo thuyền đến bên bờ đảo Hồ Tâm. Ông sẽ nán lại canh chừng cho Vân Lăng và Sở Ca. Cả ba nhất trí dù tìm thấy kho báu linh kỳ hay không, vẫn tập hợp lại bên bờ đảo trước khi trời sáng.

Sở Ca nhìn trời, xác định phương hướng rồi kéo tay Vân Lăng, cả hai vòng một đoạn bên đảo như đi chơi, rồi nhào xuống nước bơi một quãng quanh co. Sở Ca bỗng giật mạnh tay Vân Lăng, Vân Lăng hiểu ý, liền cầm Kim Ngân Hoa thọc mạnh vào vùng tối trước mặt. Sở Ca cũng cầm nhuyễn kiếm, đồng thời ném ra hai mũi Phá Lãng Thoa, hai người bơi nhanh vào bóng tối. Họ đã diễn tập nhiều lần, lúc này sẽ bơi song song cách nhau bốn thước, cả hai đều đã nghe quen mọi động tĩnh dưới nước của nhau, rất dễ phân biệt nếu có âm thanh khác lạ. Sóng nước phía trước hơi ồn ào, tức là đã có người bị đánh trúng. Vân Lăng cũng đã có động tác giao tranh. Sở Ca không bận tâm tới kẻ bị thương đó, y bơi nhanh lên phía trước tấn công đối thủ của Vân Lăng. Đối phương lúng túng, đánh hờ mấy chiêu khiến sóng nước dập dồn, rồi tạt chéo sang bên bỏ chạy. Vân Lăng định truy kích nhưng Sở Ca đã kéo lại, rồi lặn sâu xuống đáy. Vân Lăng không hiểu Sở Ca định làm gì, cũng lặn xuống bơi theo một quãng, lát sau phải nhô lên để hít thở. Sở Ca cũng ngoi lên, nhìn xung quanh thấy không có ai nhòm ngó, bèn giơ ra một tấm thẻ đồng.

“Thẻ bài của Đông Xưởng!” Nhờ ánh trăng mờ soi, Vân Lăng đã nhận ra.

“Phá Lãng Thoa của ta vừa khéo đánh trúng tấm thẻ đeo lưng của gã đó.” Sở Ca nhét tấm thẻ vào túi gấm của Vân Lăng, “Xem ra, có lẽ Đông Xưởng liên quan đến cái chết của một số người đi tìm kho báu.”

Vân Lăng cười, “Hiểu rồi, ý huynh là tạm gác bọn Đông Xưởng lại đã.”

Hai người cùng lặn sâu xuống khoảng một thước, rồi bơi men theo rìa đảo. Lát sau Vân Lăng bỗng dừng lại, Sở Ca bơi vượt lên, cả hai cùng ghé nhìn, Vân Lăng đang sờ vào một mỏm đá thon dài nhô lên. Là hòn Long Tu. Nhiều tay thợ lặn sừng sỏ ở Giang Kinh biết đến hòn đá này nhưng không biết bên dưới nó một trượng rưỡi chếch tám về phía Nam là kho báu Bá Nhan. Cả hai lặn sâu xuống một trượng năm thước rồi rẽ về hướng Nam tám thước, áp sát thân đảo Hồ Tâm. Vân Lăng lấy dạ minh châu ra soi bốn phía, thấy một mỏm đá lớn hình thù kỳ dị chìa ngang ra. Chính là hòn Dạ Xoa! Phía Tây Bắc đá Dạ Xoa là thân đảo. Vân Lăng nhanh nhẹn chui xuống bên dưới xem xét, thì ra mạn Tây Bắc đảo là một khoảng trống lõm vào. Hai người bơi hơn ba trượng nữa thì thấy dưới nền có một tảng đá to nhô lên. Dưới ánh sáng yếu ớt, tảng đá có màu sáng hoe vàng, hình thù hơi giống con gà trống.

Chắc chắn đây là tảng đá Phượng Nghi.

Đã tìm thấy “đầu chim phượng” hoặc “đầu gà”, nếu lặn chếch xuống hai trượng chín thước nữa thì chạm đáy hồ. Ở đây có một khối đá to gắn liền với thân đảo. Vân Lăng giơ tay ra hiệu cho Sở Ca, rồi cả hai cùng từ từ nổi lên mặt nước để lấy hơi.

Khi thở đều trở lại, Vân Lăng khẽ hỏi, “Liệu có phải tảng đá to đó là nơi giấu kho báu? Huynh có nhận ra dấu hiệu gì không?”

Sở Ca lắc đầu, “Chưa kịp nhìn kỹ.”

Cả hai lại nhào xuống nước, lặn thẳng đến bên tảng đá to, bơi quanh nó mấy vòng vẫn không phát hiện ra cửa vào. Họ vừa bơi vừa thận trọng né tránh các mỏm đá nhỏ nhô ra và một mảng cỏ nước mọc tua tủa.

Sở Ca bắt đầu lần sờ từng tấc một trên khắp tảng đá, vân Lăng thì bơi vòng quanh tiếp tục quan sát tìm tòi. Vân Lăng tập trung xem xét mảng cỏ nước, bới tìm, không thấy gì lạ. Rồi chợt nhận ra, dưới đám cỏ này là chỗ tảng đá tiếp giáp với thân đảo. Vân Lăng bơi trở lại chỗ Sở Ca và ra hiệu, Sở Ca hơi sửng sốt rồi lập tức hiểu ý, các thợ lặn đều tránh xa loài cỏ dài này để đề phòng bất trắc, nhưng mình thì phải làm ngược lại!

Cả hai bơi lại chỗ đó bới tìm, phát hiện ra một cái khe ở tảng đá tiếp giáp với thân đảo! Khe rộng đủ cho một người lách vào. Sở Ca lo rằng nếu trong đó là hang đá cất giấu linh kỳ thì có then máy, ám khí gì đó, bèn lách vào trước. Vào rồi, y nhận ra vách đá hai bên rất hẹp, như muốn ép chặt thân mình, và có nhiều thủy tảo lòa xòa quét vào mặt. Dấn sâu vài trượng thì thấy khoảng trống, Sở Ca tiếp tục bơi trước Vân Lăng, cảm thấy hang động cao dần, đây là một lối đi hẹp hướng lên phía trên. Đến khi bị cộc đầu, cũng tức là hết đường lên, Sở Ca bèn đưa tay sờ, thấy trên đỉnh đầu là đá phẳng phiu, chứng tỏ nó được mài nhẵn nhân tạo chứ không phải đá tự nhiên. Sở Ca áp hai tay đẩy lên, thì ra nó là một phiến đá. Một cửa hang tròn tròn hiện ra! Nhưng Sở Ca lập tức đóng sập xuống.

Nhìn thấy cửa hang, Vân Lăng liền mừng rỡ nhào đến vì nghĩ rằng cả hai sẽ chui lên, nào ngờ Sở Ca lại đóng trở lại, làm họ va vào nhau. Vân Lăng đang cố nín thở, sắp cạn hơi. Sở Ca đặt mạnh hai tay lên vai Vân Lăng, đẩy nàng vào vách đá và áp luồn người mình vào nàng. Vân Lăng sửng sốt, chưa kịp đẩy ra thì bên trên “rầm” một tiếng, tảng đá ở cửa hang rơi xuống xẹt qua hai người. Tiếp đó là một vật gì to lớn bật tung, suýt nữa va vào lưng Sở Ca. Phiến đá và vật thể đó cùng rơi hút xuống vùng nước tối đen bên dưới.

Sở Ca xoay người, kéo Vân Lăng, nương theo dòng chảy lần lượt chui vào hang động, nước ở đây ngập đến đầu gối. Đúng lúc phổi Vân Lăng đã cạn hơi, nàng ngồi thụp xuống thở hồng hộc.

“C... cạm bẫy gì thế?” Vân Lăng hỏi.

“Ta không nhìn rõ. Có thể là lồng sắt.” Sở Ca cũng thở dồn dập, “Ta đã đoán ở cửa hang này sẽ có chốt bẫy, lúc hé nó ra, ta đã phóng vào hai mũi Phá Lãng Thoa. Quả nhiên, nó kích hoạt cái lồng sắt. Nếu không lường trước thì sẽ bị nó chụp xuống, xô ra ngoài cửa hang rồi phải chết chìm dưới hồ.”

Vân Lăng nghe mà sợ thót tim, hiểu rằng nếu lúc nãy hấp tấp thì mình đã bỏ mạng rồi. Nàng giơ viên dạ minh châu lên soi, kêu khẽ, “Trên này đúng là có hang động thật!” Hang rộng khoảng hai trượng, cao ba trượng, nước ngập bắp chân, nền hang lổn nhổn đá vụn, là đá còn sót sau khi người ta đục thành hang.

Sở Ca vẩy cho nhuyễn kiếm dài ra hơn một trượng, thọc kiếm xuống nước kiểm tra, không thấy có cạm bẫy gì. Cả hai cùng tiến bước. Đi một quãng, nhận ra nền dốc dần lên, rồi cạn nước, hiển nhiên hai người đã ở trên mặt hồ. Sở Ca ra hiệu dừng bước, y mở túi vải lấy ra hai quả cầu gỗ ném mạnh xuống nền dưới chân. Rồi lấy ra hai quả cầu nữa ném sang hai bên vách đá trái, phải. Vân Lăng thảng thốt kêu lên khi nhìn thấy hai bên vách đá cách chỗ đang đứng hơn một trượng có vài chục mũi mâu bật ra! Người nào đi qua đó chắc chắn sẽ bị cả chục mũi mâu đâm thủng. Cả loạt mũi mâu đâm ngang trên lối đi, trông như một dàn giáo mác chờ xem ai có gan thì bước qua. Vân Lăng cười khẽ, “Xem ra chỉ còn cách lách qua thôi!” Nàng lia Kim Ngân Hoa tiến bước, Sở Ca vội kéo lại, hỏi, “Muội định làm gì?”

“Phạt gãy những mũi mâu kia, để mở đường.”

Sở Ca nói, “Khoan đã!” Rồi y lại ném một quả cầu gỗ xuống nền. Những tiếng lộc cộc vang lên. Dạ minh châu soi theo, cả hai nhìn thấy các mũi mâu nhọn đang phun ra một thứ sương trắng đục.

Sở Ca nhắc, “Bịt mũi bịt miệng!” Rồi kéo Vân Lăng cùng lùi lại chỗ ngập nước. Lát sau, đám sương mù tan hết, Sở Ca tung một quả cầu nữa. Lần này không thấy xảy ra hiện tượng gì, Sở Ca nói, “Đi được rồi.”

Vân Lăng vung Kim Ngân Hoa, phạt các mũi mâu gãy răng rắc.

Cả hai bắt đầu di chuyển. Dọc đường Sở Ca dùng quả cầu để thăm dò, không thấy có trở ngại gì. Họ đi đến tận cùng cái hang rồi nhìn bốn bề. Báu vật hẳn là được giấu trong hang này.

Vân Lăng giơ dạ minh châu soi một lượt. Vách đá lồi lõm tự nhiên không có dấu vết gì khác thường. Sở Ca gõ vào vách đá nghe ngóng, y thầm nghĩ, không có chuyện công khai đàng hoàng đặt kho báu Bá Nhan ở ngay đây chờ người ta đến cuỗm đi, chắc chắn phải có một huyệt ngầm, nhưng huyệt ngầm ở đâu?

Vân Lăng bỗng nói, “Huynh nhìn mỏm đá lồi này xem, có kỳ lạ không?” Đó là một mỏm đá to chừng một ngón tay nhưng dài ngang một cánh tay, nhô ra trên cao chừng một trượng, giống như một lưỡi kiếm cắm vào đá. “Huynh nhìn đá này nữa, giống thứ gì?” Mỏm đá bên kia cũng nhô ngang ra từ trên vách, cao một trượng, trông là lạ. Sở Ca nheo mắt nhìn, “Giống con gà!”

“Hoặc chim phượng. Đây là đá Phượng Nghi!” Vân Lăng nói, rồi lại chỉ một mỏm đá nhỏ dài khác, “Long Tu!”

Cái đầu chim phượng nghiêng chúc xuống, Sở Ca nhìn theo hướng đó, rồi lại nhìn hướng đá Long Tu, hình dung có sợi dây vô hình kết nối rồi gặp nhau ở một điểm ở chính giữa mé trái vách đá cao ngang tầm. “Muội tinh mắt thật!” Sở Ca khen ngợi, giơ dạ minh châu lên soi vách đá. Chỗ này nhẵn và không có vân, hơi khác đá tự nhiên ở xung quanh. Sở Ca đặt tay lên vị trí đó, hơi do dự. Rồi y mở túi vải lấy ra đôi găng tay sắt, dài rộng, che được cả cổ tay.

“Tránh ra!”

Sở Ca bám cả hai tay vào vách đá, vừa bám vừa xoay, và mau chóng đứng dẹp sang bên khi cánh cửa đá vừa mở. Kèm theo một tiếng uỳnh và mấy tiếng vù vù, từ bên trong có vài lưỡi kiếm sắc phạt xuống, đúng vị trí đôi găng bằng sắt vừa bám cửa của Sở Ca. Đồng thời, vài chục mũi phi tiêu sắc nhọn phóng về mọi phương hướng. May mà Sở Ca đã nhắc Vân Lăng tránh sang bên, y giải thích, “Chỉ là các thủ đoạn thông thường, nhưng cũng khá phong phú đấy!” Rồi y tung mình nhảy vào xem bên trong. Đó là một mật thất, trên nền đặt ba cái hòm to sơn đen, các mặt bên của hòm đều có hoa văn vàng óng, nắp hòm bị khóa và dán niêm phong bằng thứ giấy gì chưa rõ, trông vẫn mới, bên trên viết dòng chữ “Thái sư Bá Nhan, bộ tộc Miệt Nhi Khất”.

“Không rõ linh kỳ ở hòm nào nhỉ?” Vân Lăng cũng biết các hòm này chắc phải có then bẫy, nên chỉ đứng xa nhìn chứ không dám đụng vào.

“Chỉ còn cách lần lượt kiểm tra.” Nói rồi, Sở Ca xé một mảnh vải làm khăn bịt mặt, mở tay nải lấy ra chiếc kìm thô ngắn, rồi bước lại vặn khóa cái hòm thứ nhất bên trái. “Xoạch” một tiếng, Sở Ca lập tức giật lui, va phải vách mật thất, ngã chổng vó. Mảnh khăn bịt mặt hơi ươn ướt.

Vân Lăng đứng nhìn, kinh ngạc kêu lên, “Sao thế? Huynh chảy nước mắt nước mũi hay sao?”

Sở Ca gỡ hẳn mảnh khăn bịt mặt ra, giơ lên cười nhạt, “Đâu ra nước mắt chứ?”

Vân Lăng nhìn kỹ, thì ra chỗ ẩm ướt đó còn có mấy lỗ thủng. Sở Ca giải thích, “Khóa hòm có chất độc phun ra cùng lúc với mấy viên đạn sắt. Thiết kế thật tài tình!”

Y lại nhắc Vân Lăng đứng xa ra một chút, rồi vẩy nhuyễn kiếm dài ra đến hai thước, khéo léo lùa mũi kiếm vào khe nắp hòm, từ từ rạch ngang.

Vân Lăng nghe thấy những tiếng “xẹt, xẹt”, mũi kiếm thỉnh thoảng bị kẹt, phải xê dịch sang hai bên trái phải cứ như đang giằng co với con quái vật bên trong. Một lúc sau Sở Ca đã rạch hết một vòng, y nạy nắp ra, một làn khói trắng bốc lên cùng vài chục mũi ám khí. Sở Ca hét vang, múa nhuyễn kiếm quay tít đồng thời lùi ra sau, xô Vân Lăng ngã xuống đất.

Sở Ca mau chóng lục túi lấy hai mảnh vải đen, “Bịt mặt lại! Lùi ngay ra.” Cả hai cùng bịt mũi miệng rồi nhảy lùi lại mấy lần. Sở Ca lại nói, “Chờ ở đây.”

Vân Lăng hỏi, “Chờ đến lúc nào?”

“Chờ khói độc loãng đi là được... Bây giờ chúng ta dồn hai túi làm một.” Y dốc các thứ trong túi vải của mình ra, nhét vào túi gấm của Vân Lăng, sau đó cầm túi không bước trở ra, múc nước đem vào hắt xuống, khói trắng lẳng đi đáng kể. Sở Ca mỉm cười, “Chỉ đoán mò mà trúng phóc, thứ khói độc này hòa tan trong nước.” Y tiếp tục múc nước vấy nước thêm bốn lần nữa. “Bây giờ chúng ta xem báu vật.”

Đúng như dự đoán, trong hòm có vô số kỳ trân dị bảo, đồ vàng đồ ngọc, ngà voi, mã não... Sở Ca và Vân Lăng làm thủy tặc bao năm trời với vô số phi vụ lớn, Vân Lăng lại là con nhà quý tộc Hậu Kim, cả hai đều từng trải nhiều, nhưng chưa bao giờ trông thấy báu vật phong phú như thế này, vừa kinh ngạc vừa chép miệng cảm thán, năm xưa Bá Nhan có tiếng phú gia địch quốc, quả không sai.

Vân Lăng nói, “Có lẽ linh kỳ cất dưới đáy hòm, hai chúng ta nhấc đám châu báu ra xem sao.”

Sở Ca ngẫm nghĩ, cũng chỉ còn cách ấy, y lại nhìn kỹ nắp hòm và thân hòm xem có bẫy rập gì đáng ngờ không, “Chúng ta nhấc hết các thứ ra, rồi quan sát đáy hòm.”

Sau một khắc, số châu báu đã chất thành đống bên cạnh. Sở Ca rạch thủng đáy hòm, không thấy gì lạ, cũng không có đáy kép.

“Ta mở một hòm nữa xem thái sư còn có những thứ gì.” Vân Lăng nói.

Sở Ca suy nghĩ một lúc mới nói, “Mở một cái hòm tốn bao nhiêu sức lực, mở càng ít càng hay. Muội nói xem nên mở cái nào nữa?”

Vân Lăng nghĩ ngợi tôi nói, “Thông thường, sau khi mở cái hòm thứ nhất bên trái không thấy linh kỳ, thì sẽ mở cái ở giữa. Nhưng Bá Nhan không muốn người ta tìm thấy linh kỳ dễ dàng nên muội cho rằng, ta nên mở cái hòm thứ ba, vì ông ta muốn kẻ tìm báu vật mở cái hòm thứ hai thì sẽ chết vì trúng khí độc phun ra, không kịp mở cái hòm thứ ba nữa.”

Sở Ca gật đầu nói, “Được! Sẽ mở cái hòm thứ ba. Nếu vẫn không thấy thì chỉ trách muội.”

Vân Lăng cười, bịt khăn che miệng mũi rồi lùi ra rõ xa.

Lại một tiếng “xạch”, rồi một tiếng nổ “oành” cùng những tia lửa chớp lên. Vân Lăng đã cầm sẵn một túi nước, lập tức té vào làn khói độc. Cả hai thao tác như lần trước, sau khi khói độc tan hết, họ dốc ngược cái hòm, vô số châu báu chất thành đống, nhưng vẫn không thấy linh kỳ đâu.

Hai người đứng nghệt ra. Vân Lăng ngán ngẩm đụng vào đám châu ngọc, “Xem ra, huynh và muội chỉ giàu có chứ không thể làm anh hùng.” Nàng bỗng khựng lại, nhặt lấy một báu vật, lẩm bẩm, “Nhưng, nếu dựa vào những thứ đồ chơi này cũng chẳng thể phát tài nổi... à, hoặc sẽ phát tài khủng khiếp.” Tay Vân Lăng cầm một vòng sắt có tua rua xám trắng.

Cả hai cùng kêu, “Linh kỳ!”

Chính xác là một phần nhỏ của linh kỳ. Đây có lẽ chính là một thủ đoạn của Bá Nhan nhằm giấu kín tung tích lăng mộ đại hãn.

Nửa canh giờ sau, hai người đã tìm đủ các tua rua, mũi mâu, vòng sắt, rồi ghép lại thành nửa lá linh kỳ. Sở Ca cất chúng vào tay nải. Vân Lăng vui mừng tột độ, cười toe toét, “Có nhiều báu vật thế này, sao ta không lấy một món làm kỷ niệm?”

Sở Ca bình thản nói, “Kỷ niệm gì chứ? Của nả là phù phiếm, mang theo người chỉ khiến thiên hạ nảy lòng tham.”

Vân Lăng lấy làm lạ. Sở Ca đúng là con người khác thường. Không dục vọng, lại cứng cỏi kiên định. Đại Thanh cần những hào kiệt như thế này. Nhưng nàng cũng biết Sở Ca không phải là không có ham muốn, sau khi lấy được linh kỳ, y sẽ làm gì? Vẫn một lòng tôn sùng di nguyện của Viên Sùng Hoán, “hồn thiêng trấn thủ Liêu Đông”, hay sẽ mở một con đường khác, về với những thế lực như Lý Sấm? Dù làm gì, thì y vẫn đối kháng với Đại Thanh. Vân Lăng còn đang nghĩ ngợi miên man, dạ minh châu trong tay bỗng tắt ngấm.

“Cạch” một tiếng.

Ánh sáng của dạ minh châu là ánh sáng thiên nhiên, không thể nào tự tắt. Lúc này nó rơi xuống đất, vỡ vụn. Hang động tối om.

Sở Ca liền hô ám hiệu liên thủ chống đánh lén. Kẻ đánh lén tấn công cực nhanh, cả hai đều không kịp nhận ra phương hướng. Nghe tiếng ám khí, Vân Lăng lập tức buông dạ minh châu xuống, tung ra một nắm ngân châu để ngăn chặn kẻ địch. Đồng thời, nhuyễn kiếm của Sở Ca cũng vẩy thẳng vào binh khí đối phương. Nhưng lần này ngân châu và nhuyễn kiếm đều đánh hụt, rõ ràng là có kẻ tập kích mà cả hai đều không xác định đúng hướng. Đứng trong bóng tối, họ có cảm giác mình như cá nằm trên thớt.

Sở Ca bèn hô ám hiệu phối hợp phòng ngự. Cả hai tựa lưng vào nhau, Kim Ngân Hoa múa tít như gió, bao bọc toàn thân, che kín hai phía Đông và Bắc. Nhuyễn kiếm của Sở Ca thu ngắn lại hai thước bao bọc thân thể, chặn kẻ địch tấn công từ hai phía Tây và Nam. Tư thế đã sẵn sàng, nhưng kẻ địch ở đâu? Hay là tại vì kiếm pháp của gã quá nhanh, lại đang trong bóng tối nên hai người không nhận ra? Dù sao thì họ cũng chưa gặp loại võ công này bao giờ. Bản lĩnh càng cao cường thì càng phải tự trọng, chứ sao lại đánh lén như thế?

Sở Ca và Vân Lăng tiếp tục hợp kích phòng ngự. Dần dần cũng ổn định được cục diện.

Trong bóng tối, đối phương lại đâm chớp nhoáng mấy mũi kiếm nữa, hai thủy tặc vẫn không nhận ra gã dùng kiếm pháp gì. Lúc này mắt họ đã quen với bóng tối, những mảnh dạ minh châu trên mặt đất phát ra ánh sáng mờ mờ, đã thấy bóng đối phương lướt qua lướt lại như ma quỷ. Sở Ca biết nếu tiếp tục phòng thủ thì sớm muộn gì đối phương cũng nhận ra chỗ sơ hở của họ, y bỗng nảy ra một ý, bóng tối chính là cơ hội để Vân Lăng vận dụng tuyệt kỹ Minh xà công. Vân Lăng từng nói, tinh túy của Minh xà công là lợi dụng sức mạnh của môi trường xung quanh, thế thì lúc này nên lợi dụng bóng tối ra sao? Sở Ca khẽ hô, “Tiểu súc sinh!” Rồi thảy dài nhuyễn kiếm quất tới. Vân Lăng nghe khẩu lệnh hiểu ý, liền nằm rạp xuống đất trườn như linh xà, Kim Ngân Hoa quét ngang rồi hất lên. Vì Sở Ca ngờ rằng khả năng nhìn đêm của đối thủ không khá khẩm gì hơn mình, gã cũng đang đoán mò chiêu thức của hai người, cho nên nếu Vân Lăng nằm xuống thì gã khó mà đoán được tình hình ra sao. Quả nhiên, khi Vân Lăng múa Kim Ngân Hoa lên thì gã không nhìn rõ, đành tung mình bộp chộp nhảy tránh, Sở Ca xuất chiêu trúng đích. Đối thủ kêu “Ôi” khi bị nhuyễn kiếm rạch trúng một đường, nhưng xung quanh quá tối nên Sở Ca không nhận ra gã bị thương ở đâu. Gã gầm lên rồi ném mấy mũi ám khí xuống đất. Vân Lăng trườn thoăn thoắt, nghe tiếng gió để né tránh an toàn.

Sở Ca hô, “Khoan đã!”

Kẻ địch thấy mình tập kích vô ích, người nằm dưới đất cũng khó đối phó, đành tạm thoái lui, nhảy giật lui mấy trượng.

Sở Ca lại nói, “Xin hỏi, cao nhân là ai? Nếu đang đi tìm kho báu Bá Nhan thì cứ việc nhận hai đống châu báu chất dưới đất và cả cái hòm chưa mở. Không cần giao đấu để hai bên cùng tổn thất.”

Đối phương im lặng một lúc mới nói, “Tại hạ... muốn tìm kho báu, đặc biệt là linh kỳ. Nếu hai vị đã lấy rồi thì mau nộp ra đi!” Giọng của một người trẻ tuổi, nghe khá quen.

Sở Ca nói, “Thế thì... làm khó nhau quá! Người anh em còn trẻ, đem vài túi châu báu này về thì cả nhà mấy thế hệ sống phú quý vinh hoa, sao phải bận tâm linh kỳ làm gì chứ?”

“Ngươi tưởng ta ngu hay sao? Từ linh kỳ sẽ tìm ra lăng mộ Thành Cát Tư Hãn, rồi lấy được binh thư bách chiến bách thắng và có được thiên hạ. Đó mới là báu vật hàng đầu!” Giọng gã nghe càng quen hơn.

Sở Ca chép miệng, “Người anh em tin những lời vớ vẩn đó thật ư? Thành Cát Tư Hãn chiếm được giang sơn là chuyện từ bốn, năm trăm năm trước, chiến trường ngày nay khác xưa một trời một vực, sớm muộn gì súng đạn hỏa pháo cũng sẽ thay thế đao kiếm cung tên. Giả sử binh thư đại hãn vận dụng ở thời nay, thì ngươi định giao nó cho ai? Đưa cho triều đình, thì Đông Xưởng sẽ ghét bỏ ngươi, đưa cho Mãn Thanh, thì ngươi bị coi là đồ phản quốc để lại tiếng xấu ngàn năm, đưa cho bọn Lý Sấm tức là gia nhập thổ phỉ, cũng bị người đời khinh bỉ. Và, suy cho cùng ngươi đem nó đổi lấy thứ gì? Chẳng qua vẫn là vàng bạc châu báu, thế thì chi bằng lấy luôn đám báu vật vô giá này đem về.”

Đối phương nhẩn nha nói, “Nếu là thế thì tại sao ngươi phải quan tâm đến lăng mộ Thành Cát Tư Hãn?”

Sở Ca nói, “Hỏi được đấy! Ngươi còn chưa biết bọn ta là thủy tặc, hứng thú với mọi thử thách, các vụ càng khó làm thì càng thích thú, không bận tâm kiếm được bao nhiêu, bọn ta chỉ mê thám hiểm núi sông.”

Đối phương cười hì hì, “Thế thì vừa khéo, ta đây cũng thế. Việc càng khó làm càng thích, cho nên ta mới nhằm vào kho báu Bá Nhan và linh kỳ đại hãn. Các ngươi đúng là ngốc, vì chỉ thích linh kỳ không cần của cải. Còn ta thì thích cả hai thứ. Nếu đã lấy được linh kỳ rồi thì ngoan ngoãn đưa đây ngay!”

Vân Lăng xen vào, “Ta chẳng rõ ngươi không hiểu thật hay chỉ giả vờ không hiểu...”

Sở Ca vội ngắt lời, “Thôi, cho qua... không vẽ rắn thêm chân. Ngươi lấy linh kỳ cũng được nhưng phải chấp nhận một điều kiện, cầm linh kỳ rồi thì đứng im sát vách đá, để bọn ta đi khỏi đây. Nếu không, ngươi chỉ còn cách đọ sinh tử với bọn ta!”

Người trẻ tuổi kia đáp luôn, gần như không nghĩ ngợi, “Nhất trí!”

Sở Ca vẫn nhìn thẳng vào cái bóng mờ mờ ấy, y bước lên, lục tìm trong túi gấm của Vân Lăng một lúc, lấy ra một cuộn linh kỳ giả đã chuẩn bị từ trước, rồi diễn lại ngón cũ, “Linh kỳ bọc trong vải dầu. Ta sẽ ném xuống chân ngươi. Ngươi kiểm tra xong, bọn ta sẽ đi. Từ đây hai bên ai đi đường nấy, không can thiệp vào chuyện của nhau nữa.”

“Ta chờ.” Kẻ kia nói.

Sở Ca kéo tay Vân Lăng viết lên lòng bàn tay nàng vài chữ. Xong xuôi, y khẽ ném linh kỳ giả vào chỗ bóng đen đang đứng. Bóng đen cúi xuống nhặt lên.

Sở Ca thầm nghĩ, non nớt quá, cúi xuống mà bị cao thủ tập kích thì toi đời, hay võ công tuyệt đỉnh rồi nên không sợ đây.

“Không muốn xem à?” Sở Ca kéo Vân Lăng, hai người cùng đứng áp tường, từ từ nhích ra cửa hang. Gã kia vẫn bất động, không đứng sát tường như Sở Ca yêu cầu, cũng không có ý nhường đường.

“Kìa, phải giữ lời chứ?” Sở Ca nắm chặt chuôi nhuyễn kiếm.

“Không giữ lời chỗ nào? Ngươi vừa nói là đọ sinh tử, ta bảo nhất trí. Vì dù lấy được linh kỳ hay không, vẫn quyết đấu.”

Vân Lăng thầm nghĩ, tên này chỉ đơn thuần bắt bẻ từ ngữ, thế thì đúng sở trường của cô nương ta đây rồi. Sở Ca lại nói, “Khoan đã, người anh em, à cao nhân, dễ thôi mà, giang hồ có quy tắc là trước khi giao đấu phải tự xưng môn phái xuất thân. Giọng ngươi nghe quen quen mà ta chưa biết quý tính đại danh, ta muốn được nghe, dù phải bỏ mạng ta cũng thỏa mãn.”

Kẻ kia do dự, “Quy tắc lập ra được thì cũng phá đi được. Đánh nhau, thua là thua, chết là chết, biết thêm một cái tên thì có sống lại được không?”

Sở Ca cười ha hả, “Ngươi còn hơi non trẻ thì phải. Không ít các cao thủ đại bại dưới tay hai chúng ta, ngươi sợ xưng danh thì xấu hổ chứ gì?”

Kẻ kia phản đối, “Làm gì có chuyện đó!” Đang định cãi tiếp thì nghe thấy tiếng ám khí rít trong bóng tối. Chính là Vân Lăng sau khi nghe tín hiệu của Sở Ca, lập tức phóng ra ba viên huyền thiết châu. Đối thủ kêu “Ối”, hẳn là đã bị thương.

Sở Ca cũng đâm liền ba nhát, ý đồ tốc chiến tốc thắng.

Đối phương dù bị thương vẫn tỏ ra vững vàng, khoát kiếm cực nhanh, thậm chí còn dữ dằn hơn. Sở Ca và Vân Lăng không sao chiếm được ưu thế, hiểu rằng khó mà kết thúc gọn gàng trong vài ba chiêu, bắt đầu chuyển sang đánh vu hồi, tấn công và phòng ngự có bài bản nhằm lần lữa câu giờ, chờ đối thủ bị thương nặng hoặc mất nhiều máu, rồi kiệt sức thua trận.

Liên thủ tác chiến lần này, chỉ sau lần trước ở hồ Động Đình mấy ngày, nhưng vận dụng thêm Minh xà công nên hiệu quả mạnh hơn hẳn. Sau mười mấy chiêu, kiếm pháp của tên kia chậm dần, chắc là do bị thương. Dù trong bóng tối, Sở Ca và Vân Lăng vẫn nhận ra tình hình.

Sở Ca lớn tiếng, “Thì ra là đệ tử Hoa Sơn!”

Vân Lăng cũng nói, “Lai tạp thêm chút kiếm pháp Nhạn Đãng. Kỳ cục làm sao!”

Biết Vân Lăng cố ý nói lan man để nhiễu loạn tâm trí đối thủ, Sở Ca vừa đánh vừa nói, “Thảm án phái Nhạn Đãng bị diệt môn ba chục năm trước, đến nay vẫn là điều bí hiểm trong giang hồ. Nghe nói hơn một trăm sáu mươi đệ tử Nhạn Đãng chỉ có một nam một nữ sống sót, trở thành truyền nhân hiếm hoi của môn phái. Họ đã hoằng dương võ công Nhạn Đãng, tạo nên danh tiếng vang dội và trở thành một cặp hiệp lữ đẹp đôi. Chắc ngươi đã nghe nói đến?”

Gã trẻ tuổi đang một chọi hai, đương nhiên không thể ung dung như Sở Ca và Vân Lăng, chỉ biết dốc hết bản lĩnh mà đánh thôi.

Vân Lăng nói, “Ngươi xấu hổ không dám hé răng chứ gì? Hoa Sơn, Nhạn Đãng vốn hiệp nghĩa, kiếm pháp lại hàng đầu, nay nảy nòi ra một gã đớn hèn thế này đúng là ê mặt sư môn.”

Sở Ca hỏi, “Hiền đệ đã nghe nói chuyện vợ chồng Giang Nam đệ nhất hiệp thu phục đệ tử ra sao chưa?”

Vân Lăng đáp, “Chưa. Nhà họ kén chọn lắm, đời nào lại thu nhận một gã vớ vẩn của phái Hoa Sơn?”

“Im đi!” Đối phương tức tối gầm lên.

Khi Sở Ca nhận ra vị trí hiện tại của đối thủ thì đồng thời một làn hương cũng tạt vào mặt. Y vội nín thở nhưng đã muộn, chỉ cảm thấy đầu nhức mắt hoa, lùi được mấy bước thì ngã vật. Một bàn tay xáp đến điểm liền mấy huyệt. Sở Ca muốn hô lên, nhắc nhở Vân Lăng hãy mau tháo chạy nhưng đã cứng họng, huyệt câm cũng bị điểm trúng.

Giữa lúc Vân Lăng hoang mang vì động tĩnh phía sau, một sợi thừng bỗng quấn lấy hai chân nàng, giật nàng ngã xuống, thêm một chưởng giáng vào ngực đau thấu tim, Vân Lăng lập tức hộc máu ngất xỉu.

Sở Ca nghe thấy tiếng “hự” nặng nề, biết Vân Lăng đã bị thương thì càng hoảng loạn. Thế là hết, cả hai sẽ bỏ mạng ở đây. Huyệt câm đã bị điểm, dù muốn lung lạc phỉnh phờ đối phương cũng không thể.

Có tiếng chọi đá đánh lửa. Một ngọn đuốc được thắp lên, soi sáng hang đá nãy giờ chìm trong bóng tối.

Sở Ca nhìn thấy hai người đang đứng trong mật thất cất giấu báu vật, là một nam một nữ. Họ mừng rỡ nhìn đám châu báu trên sàn. Hồi lâu sau, nữ nhân nói, “Tiếc rằng Phượng Trung Long không còn sống để nhìn đám của cải kia. Đúng là làm xong phi vụ này thì vĩnh viễn rửa tay gác kiếm được.”

Gã trẻ tuổi nói, “Ít ra, hai tên thủy tặc này không thể rửa tay gác kiếm.”

Nữ nhân cất tiếng cười khúc khích.

Tiếng cười khiến Sở Ca sởn tóc gáy. Y dần nhìn rõ, đôi nam nữ này cũng mặc đồ lặn, binh khí nữ nhân đang cầm na ná một cái roi sắt. Là... cô ta hay sao?

Cùng là thủy tặc bị Đông Xưởng truy nã, nhưng Sở Ca và Thủy Tiên Tử chưa từng trực diện giao đấu, cũng chưa từng hợp tác làm ăn. Tên tuổi Thủy Tiên Tử vang xa khắp chốn cùng binh khí roi sắt nổi tiếng, còn thạo chế độc dược và hạ độc. Xem ra cô ta cũng đã sớm để mắt đến kho báu Bá Nhan, nhưng cớ sao lại nhắc đến Phượng Trung Long? Liệu có phải Phượng Trung Long đã bị hai người này giết? Với võ công và kỹ năng sông nước thành thạo, họ giết Phượng Trung Long chẳng khó gì. Khâu Tam Giáp từng nói Phượng Trung Long chết vì trúng Tán hồn âm chưởng. Phải chăng thủ phạm chính là gã trai trẻ này?

Sở Ca còn nhớ, gã ta là Liêu Nhất Kiệt, bổ khoái phủ Giang Kinh. Hai bên từng chạm trán hôm họ bắt cóc Khâu Tam Giáp. Hôm ấy Vân Lăng dễ dàng đẩy lui gã, nào ngờ chỉ tại gã kín đáo giấu giếm bản lĩnh, vẫn không ngừng theo dõi kho báu và linh kỳ.

A Kiệt thấy đống vàng bạc châu báu thì vui mừng khôn xiết. Tay còn bận cầm bó đuốc, gã nhìn quanh, rồi vơ một sợi dây chuyền bạch kim, một sợi dây chuyền khảm đá quý Ba Tư bảy màu, tung mình lên, cài bó đuốc vào một mỏm đá. Thân pháp nhanh nhẹn chứng tỏ gã chỉ bị thương nhẹ.

A Kiệt hạ xuống đất bên Thủy Tiên Tử, “Cô thích thứ nào, tôi sẽ đeo cho?”

Thủy Tiên Tử cười, “Sao ngốc thế? Ta đang mặc đồ lặn, đội mũ lặn, thì đeo cái gì được?”

A Kiệt ôm choàng lấy cô ta, nài nỉ, “Hôm nay đã thành công rực rỡ, chúng ta âu yếm một chút đi?”

Thủy Tiên Tử cười khúc khích, khẽ đẩy A Kiệt ra rồi trỏ Sở Ca, “Không ngại đang có khách à? Và, thành công rực rỡ ra sao? Linh kỳ đâu?”

A Kiệt đập tay lên trán, “Suýt nữa quên. Y đã đưa tôi rồi.” A Kiệt đưa cái túi vải dầu cho Thủy Tiên Tử.

Thủy Tiên Tử mỉm cười nhìn Sở Ca, tôi nhìn nhuyễn kiếm trên mặt đất, “Ra là Sở Ca tuấn tú danh tiếng lẫy lừng!” Cô ta lại nhìn Vân Lăng nằm đó, tặc lưỡi, “Hôm nay mới biết Vân Lăng là một mỹ nhân. Thảo nào cặp kè với Sở Ca như hình với bóng để cùng làm ăn, thật là xứng đôi!” Nói rồi cô ta thở dài.

A Kiệt sửng sốt, lại nghe thấy Thủy Tiên Tử thở dài, gã cúi đầu im lặng một lát rồi lầm bầm, “Chắc cô đang nghĩ, lúc đầu mình cặp kè với Phượng Trung Long cũng xứng đôi?”

“Ôi, nhìn ngươi uất ức kìa!” Thủy Tiên Tử hôn vào má A Kiệt, “Sao ngươi không nghĩ xem ai tìm thấy kho báu Bá Nhan?”

Sở Ca cười cay đắng. Phải lắm, ai tìm thấy kho báu Bá Nhan? Hai ngươi chỉ là chim sẻ đứng rình phía sau rồi nẫng tay trên. Rồi y ngờ ngợ, tại sao Thủy Tiên Tử không sớm hiện thân, mà lại để một mình bổ khoái này giao chiến? Hay là, hai người bằng mặt nhưng không bằng lòng?

Sau nụ hôn thơm ngát, A Kiệt cảm thấy nhẹ nhõm, cười nói, “Vậy là cô nhất định cùng tôi đi đến chân trời góc biển, tôi cũng sẽ tử tế với cô suốt đời.”

Thủy Tiên Tử cũng cười, “Hay lắm! Lâu nay đi với ta, ngươi đã lớn khôn lên nhiều, biết nói năng tình tứ khêu gợi rồi.” Cô ta lại trỏ Sở Ca, “Cho mỗi người một nhát kiếm kết liễu! Rồi hai ta chuyển kho báu đi.”

“Tuân lệnh!” A Kiệt cười hề hề bước đến đá Sở Ca một cái, không thấy có phản ứng gì tức là huyệt đạo vẫn bị phong bế, rồi quay sang đá Vân Lăng, Vân Lăng cứng đơ như xác không hồn.

Lúc này Sở Ca mới nhìn rõ vai A Kiệt đỏ lòm do nhát kiếm của mình. A Kiệt gí mũi kiếm vào ngực Sở Ca, bất chợt dừng lại nghĩ ngợi gì đó, rồi nói, “Cô cứ chọn đồ trang sức mà cô ưng đi, tôi sẽ xử lý hai tên này.” Nhận ra nét sợ hãi trong ánh mắt Sở Ca, gã cười ré lên.