← Quay lại trang sách

Chương 6 Thoát ra

Quách Thần San đứng trước chiếc gương toàn thân trong phòng tắm, quan sát cơ thể trần truồng của mình.

Chăm chỉ dưỡng nhan rốt cuộc vẫn không chống nổi sự lão hóa tự nhiên, đây là cảm tưởng duy nhất của Quách Thần San sau khi quan sát bản thân. Bất kể có tìm người mát xa, đẽo gọt vóc dáng như thế nào thì ngực chị vẫn chảy xệ, bụng dưới có ngấn, còn những vết rạn da và sần vỏ cam do sinh hai con, dù chị đã thực hiện liệu trình thẩm mỹ nhưng hiệu quả vẫn còn hạn chế. Đặc biệt là nếp nhăn ở cổ, trải qua vô số lần căng da, đến nay trông vẫn giống cổ gà tây, xấu muốn chết.

So ra thì cô ả đại lục nói giọng miền Nam đó ít nhất đã làm tốt hơn chị về mặt dưỡng nhan.

Quách Thần San quay người, bắt đầu kiểm tra mặt bên của cơ thể.

Ủa?

Chị bắt tréo tay trái, kéo phần da thắt lưng bên phải về phía trước một chút. Ở đó xuất hiện một vết bầm tím.

Bị va lúc nào nhỉ?

Quách Thần San rất quý trong cơ thể mình, tuyệt đối không hành động lỗ mãng, nếu có bất kỳ dấu vết va đập hoặc bị thương nào, chắc chắn chị sẽ biết ngay, không thể có chuyện đến lúc soi gương kiểm tra mới phát hiện ra.

“Làm sao thế nhỉ...”

Chị tặc lưỡi một tiếng, đặt chân vào bồn tắm, trầm mình vào trong làn nước ấm.

Dù thế nào đi nữa, cuối cùng anh ấy cũng quay về rồi...

Phải nói rằng, pháp lực của đạo cô đó thực sự cao cường. Vừa mới đặt lá bùa vào com lê của chồng, hôm sau chồng chị đã đáp máy bay về nhà, còn bảo đã xin nghỉ phép dài ngày, khoảng thời gian này đều do phó tổng giám đốc thay mặt; mấy chục năm nay chưa từng xảy ra chuyện tương tự, hẳn là toàn thể nhân viên kỳ cựu trong công ty đều kinh ngạc nhỉ? Quách Thần San vừa ngâm bồn vừa nghĩ.

Nhưng... nên làm gì với cô ả đó?

Nghĩ đến đây, Quách Thần San không khỏi rùng mình một cái.

Thật là một trải nghiệm khiến người ta khó chịu... Chiều hôm qua, Quách Thần San lấy cớ tụ tập với bạn để trốn chồng, lén lút lái xe đến đường Diên Bình Bắc gặp đạo cô. Vừa mở cửa xe, chị đã ngửi thấy một mùi hôi khó tả. Không, bảo là mùi hôi cũng không chính xác, vì ngửi lâu thì nó lại biến thành mùi xạ hương. Tóm lại, có lẽ vì tâm trạng hơi căng thẳng nên Quách Thần San chỉ muốn kết thúc việc này thật nhanh, rồi đường ai nấy đi với đạo cô đó.

Chị và đạo cô lại gần một tòa nhà thương mại hai tầng. Nhìn bề ngoài thì chắc dãy nhà này là công trình đậm tính lịch sử, thậm chí một số nhà tương đối cao còn sử dụng thức cột Ionic và phù điêu huân chương đất sét.

Nhìn tòa nhà thương mại cũ nát trước mắt, lan can điểm cao nhất được ốp gạch Nhật Bản có kích thước 15 xen ti mét vuông nên chắc đây là kiến trúc cổ từ thời Nhật trị để lại. Những hình vẽ tam đa (phật thủ, đào, lựu) trên gạch ốp Nhật Bản đã bị bụi thời gian rửa trôi, khó mà nhận ra.

Đạo cô lén lút lách qua cửa sắt của công trình, trên cửa sắt có ghi ngày tháng và đơn vị thi công.

Quách Thần San nhìn vào bên trong thấy tối om, còn có một bầu không khí u ám kỳ lạ.

“Này! Tại sao chúng ta phải đến đây?”

“Chị vào đi đã rồi tôi nói cho chị sau.”

“Không được, chỗ này quá âm, tôi không muốn vào.”

“Chính vì nó âm nên mới phải đến. Rốt cuộc chị có muốn làm không? Tôi sẽ không trả lại tiền đâu đấy.”

“…”

Quách Thần San cau mày, trầm ngâm một hồi, cuối cùng mới bước qua bậc cửa sắt, tiến vào bên trong.

Đạo cô lập tức kéo chốt cửa, ánh nắng bên ngoài bị chặn lại ngay tức khắc, toàn thân họ bị bóng tối vây quanh, chỉ có thể bám vào tường mà đi. Càng vào sâu, mùi mốc meo càng nồng nặc.

“Có cầu thang, cẩn thận.”

Chị đi theo đạo cô lên tầng hai. Sau khi mắt thích nghi với bóng tối, Quách Thần San phát hiện tầng hai và tầng một không khác nhau là mấy, bỏ trống toang hoang, chỉ có vài chai PaolytaB thủy tinh mà công nhân uống hết bỏ lại. Nhưng rồi Quách Thần San lập tức chú ý tới căn phòng nhỏ hẹp ở phía cuối hành lang, chị cảm thấy chỗ ấy có thứ gì đó đang cảnh cáo chị không được lại gần.

Đạo cô lấy đèn pin từ trong túi vải ra, chiếu sáng hành lang.

“Đi theo tôi.”

“Cô có đèn pin sao giờ mới lấy ra?”

“Chỗ này không thể không dùng đèn pin.”

Không thể không dùng? Là ý gì?

Quách Thần San linh cảm có truy hỏi cũng bằng thừa, bèn lặng lẽ đi theo bước chân của đạo cô.

Vừa bước vào căn phòng nhỏ, dường như nhiệt độ ngay lập tức giảm xuống năm độ, ánh sáng của đèn pin cũng mờ đi. Khối xi măng trên trần nhà đã nứt vỡ, lộ ra đường ống trơ trụi, trên nền gạch bẩn thỉu kinh khủng không biết vương vãi thứ chất lỏng gì.

“Chị Quách, bắt đầu từ bây giờ, chị chỉ được hành động theo chỉ thị của tôi, bất kỳ động tác dư thừa nào đều có thể dẫn đến nguy hiểm. Sau đó, cũng đừng hỏi tôi bất cứ vấn đề gì nữa. Có chuyện gì thì sau khi kết thúc hẵng nói.”

Quách Thần San căng thẳng gật đầu.

Chỉ thấy đạo cô dựng đèn pin ở góc Đông Nam, lại lấy hết pháp khí này đến pháp khí khác từ trong túi vải ra, bày trên mặt đất, sau đó thắp nến và hương, mùi xạ hương lan tỏa trong không trung.

“Trời xanh xanh đất linh linh...”

Đạo Cô vừa đốt lá bùa và múa loạn xạ trong không trung, vừa lầm rầm niệm chú trong miệng, những tiếng tụng niệm đơn điệu như tiếng ong vo ve vang dội giữa căn phòng bé xíu. Quách Thần San cảm thấy không khí trong phòng bắt đầu trở nên ẩm thấp và nhớp nháp.

“Đệ tử!”

Mỗi khi đạo cô niệm đến hai chữ “đệ tử”, sẽ ra lệnh cho Quách Thần San quỳ xuống dập đầu, sau đó ngẩng dậy, quỳ thẳng người đợi lần vái lạy tiếp theo.

Làm phép được một lúc, đạo cô dừng tụng niệm, lại vớ lấy túi vải, lấy một túi bảo quản thực phẩm từ bên trong ra. Vốn dĩ Quách Thần San muốn đứng ngoài cuộc, lặng lẽ đợi đạo Cô làm phép xong, nhưng sau khi nhìn thấy thứ bên trong túi bảo quản thực phẩm, chị không kìm được mà kêu lên kinh hãi, thậm chí còn suýt nôn mửa.

Lúc này, “cạch” một tiếng, chiếc đèn pin đổ xuống.

Đạo cô thấy tình trạng bất thường, lập tức trừng mắt với Quách Thần San, rồi nhanh nhẹn đốt một lá bùa khác, đồng thời vội vàng niệm chú. Thấy vẻ mặt của đạo cô tương đối căng thẳng, Quách Thần San liền nghĩ nhất định mình đã làm sai điều gì đó.

“Ngài ơn sâu lạy không xuể, đệ tử bất tài...”

Trong lòng biết rõ đạo cô đang thay mình xin lỗi linh hồn trẻ sơ sinh, nhưng Quách Thần San không thể nén nổi cảm giác ghê tởm, chị không muốn tiếp tục ở lại đây dù chỉ một giây nào nữa!

“Quỳ cẩn thận!”

Mắt thấy Quách Thần San sắp không trụ vững, đạo cô lập tức quát. Phải chịu đựng như vậy gần nửa tiếng, lúc bước ra khỏi tòa nhà, Quách Thần San gần như ngất xỉu, tầm mắt mơ hồ, ngay cả nói cũng không nên lời.

“Cái đó, cái đó...”

“Cô đừng quan tâm. Sau khi về, cô phải cho ăn máu tươi, ba lần một ngày, cứ duy trì như vậy cho đến mùng tám tháng Một năm sau, vừa đủ bảy bảy bốn chín ngày. Chú ý, nhất định phải đợi đến lúc đó mới được mở quan tài, bằng không ngay cả tôi cũng không giúp nổi cô đâu.”

“Sau khi mở quan tài thì sao?”

“Sau khi mở quan tài, cô có thể bảo ma con làm những chuyện mà cô muốn làm, cũng ba lần một ngày, cúng dường bánh kẹo... Cô từng làm mẹ chưa? Dâng những thứ mà trẻ con thích là được rồi.”

“Vừa nãy... Liệu có phải...”

“Vừa nãy suýt nữa thì bị cô hại chết. Chẳng có một chút kiến thức thông thường nào cả. Bạn cô không nói với cô à? Đúng thật là. Tôi đi đây, có chuyện thì hẵng đến tìm tôi.”

Đạo Cô giận đùng đùng phất tay áo bỏ đi, nhưng Quách Thần San lại không có cách gì xóa bỏ hình ảnh đẫm máu đó ra khỏi tâm trí.

Túi bảo quản thực phẩm đó...

Rốt cuộc cô ta lấy cái đó... ở đâu?

Chị từng nghe ở Tây Môn Đinh Có một số bác sĩ nạo thai chui cho nữ sinh cấp hai với giá siêu rẻ. Cuối cùng những xác thai nhi ấy được xử lý thế nào, những người mẹ không chồng mà chửa đó đã không truy cứu thì tất nhiên cũng chẳng ai buồn quan tâm, vì vậy nó thật sự đáng ngờ.

Nếu đạo cô đó lấy xác thai nhi từ chỗ phòng nạo phá thai, há chẳng phải là chuyện vô nhân đạo sao?

Càng nghĩ, Quách Thần San càng cảm thấy mình đã gây ra sai lầm lớn. Chị rời khỏi hiện trường với tốc độ 70 ki lô mét trên giờ, nhìn tòa nhà thương mại khuất xa dần qua gương chiếu hậu, chị thấy có thứ gi đó cũng đang nhìn lại chị.

Chỉ có điều, sai lầm đã gây ra rồi, chẳng có đường để quay đầu. Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, tro tàn đã tắt nếu không dùng nước dập đến cùng thì vẫn có khả năng cháy lại. Cuối cùng chị vẫn thỏa hiệp được với chính mình - Giết ả ta xong sẽ yêu cầu đạo cô đó thu hồi con ma con.

Quách Thần San đứng dậy khỏi bồn tắm, dùng khăn tắm lau khô từng tấc da tấc tóc trên cơ thể. Chị cẩn thận sấy khô tóc bằng máy sấy tóc, nhưng sấy được nửa chừng, chị kinh hãi đến mức suýt nữa quăng máy sấy lên chiếc gương trước bồn rửa mặt.

Chuyện gì thế này!

Chị phải dùng hết sức bình sinh mới bình tĩnh lại được.

Tóc... tóc của mình...

Giữa kẽ ngón tay của Quách Thần San, toàn là tóc mà chị đã hết lòng chăm chút.

Rõ ràng là từng lọn, từng lọn đã được sấy khô nhẹ nhàng...

Chị soi gương kiểm tra, tóc trên đỉnh đầu thiếu mất một mảng, ở sau tai cũng bị hói thành hai đám.

Mình... mình đâu có uống thuốc hay hóa trị gì... Tại sao tóc lại...?

Rất nhanh, Quách Thần San phát hiện ra mình không chỉ gặp vấn đề về vết bầm và tóc rụng, ngay cả da dẻ toàn thân cũng nhăn nheo một cách nhanh chóng.

Do ngâm quá lâu sao?

Không, không thể nào!

Để tránh da bị khô quắt do ngâm lâu trong nước, xưa nay Quách Thần San luôn giới hạn bản thân chỉ được ngâm mình trong nước ấm hai mươi phút, hà cớ gì bình thường không sao, còn hôm nay lại...

Đột nhiên, Quách Thần San trợn to hai mắt.

Chị nhìn thấy vú mình đang co lại nhanh chóng.

Là ảo giác, ảo giác!

Tay Quách Thần San nâng vú, rõ ràng cảm thấy thứ bên dưới lớp da đang dần biến mất. Da vú càng lúc càng nhăn, cuối cùng trở nên giống một quả quýt khô, núm vú cũng cứng như cuống quả.

"A... Ớ...”

Không thể nói được!

Cổ họng như thể bị người ta bóp chặt...!

hị há miệng, soi gương thì mới phát hiện ra, không chỉ lưỡi bị teo tóp, ngay cả răng cũng thành ra lởm chởm nhọn hoắt, nướu co rút lại nhìn thấy cả xương hàm!

Không thể nào, không thể nào!

Là con ma con đó!

Tranh thủ lúc bản thân vẫn còn suy nghĩ được, Quách Thần San vòng qua phòng khách rộng 70 mét vuông, chạy thẳng vào nhà bếp.

Đã sắp đến nhà bếp, nhưng khi giẫm chân trái chị lại cảm thấy giống như đạp lên không khí, chị ngã nhào về phía trước, đụng phải tủ lạnh, phát ra một âm thanh trầm đục.

Quan tài nhỏ giấu dưới bệ bếp đã bị mở ra...

Một xác thai nhi mọc lông đen, toàn thân lộ màu xanh tử thi đã sống lại, đang nằm bò trên sàn, rỉa mặt của chồng chị.

Lông tóc nó dựng đứng vì hưng phấn, phần da ở thái dương nứt nẻ, lồi ra gân máu màu xanh, trông giống thai nhi chết lưu có bộ gen bất thường đột nhiên sống lại. Quách Thần San nhìn cổ họng nó phồng lên, nuốt từng đợt, từng đợt, nhưng không thể làm gì được. Khuôn mặt khôi ngô tuấn tú của chồng chị, nay chỉ còn lại mắt phải là chưa bị ăn thịt.

Một giây trước khi ý thức hoàn toàn biến mất, trong lòng chị ngoài hối hận ra, vẫn chỉ là hối hận.

Cuộc sống của tôi... cứ như vậy...

Cứ như vậy... bị thứ đó...

Nuốt, nuốt...

Đại não của Quách Thần San cuối cùng biến thành một vũng nước bùn, từ từ chảy ra theo đường mũi mà nay chỉ còn lại hai lỗ hình quả lê.

Gần đến giờ ăn trưa, phòng Điều dưỡng đã bắt đầu thay phiên nhau dùng bữa, chỉ còn hai, ba nhân viên điều dưỡng ở lại trông. A Phần là một trong số đó. Cô nhận được chuông gọi, liền vội vã ra khỏi phòng, vừa khéo gặp Hồ Duệ Diệc đang đi ngoài hành lang. Hồ Duệ Diệc vừa đi ra từ phòng bệnh của Tư Tư với vẻ mặt nghi ngờ.

“Cháu chào cô, cô về sớm thế ạ?”

“Phải, tôi vốn định chơi thêm một ngày, ai ngờ giờ còn phải đi trả phép, phiền quá đi mất.”

“Sao Cô tự dưng lại về sớm ạ? Cháu thì ngày nào cũng đợi nghỉ phép!”

“Nói ra thì dài lắm! Đúng rồi, hình như Tư Tư khá hơn nhiều đấy, mới đổi loại thuốc khác sao?”

A Phần tỏ vẻ ngại ngùng, gật đầu.

“Đã đổi sang một loại thuốc khác, không việc gì nữa rồi.”

“Thế à... Vậy thì tốt.”

Tuy mồm nói như vậy nhưng trong lòng Hồ Duệ Diệc lại chất đầy những câu hỏi chưa có lời giải.

Vậy không phải do Minako sao?

Hóa ra chỉ vì Tư Tư tận mắt chứng kiến cái chết của bạn cùng phòng, cho nên bệnh tình mới chuyển biến xấu sao?

Ban đầu Hồ Duệ Diệc định chiều nay lấy nước suối nóng ở Lạc Lạc Cốc tắm cho Tư Tư, xem tình hình có được cải thiện rõ ràng không. Nào ngờ thứ “thuốc giải” phải trải qua trăm đắng nghìn cay mới lấy về được này lại thành thừa.

Không thành vấn đề, dù sao cô ấy không việc gì là tốt rồi.

“Có điều...”

“Có điều cái gì?”

“Có điều hình như trước khi đổi thuốc đã không sao rồi.”

“Trước khi đổi thuốc? Ý cháu là, Tư Tư khá hơn thực ra không phải nhờ công của thuốc sao?”

“Cháu cũng không biết nữa, y học quá phức tạp, có lúc hoàn toàn không thể làm rõ nguyên nhân. Cô, có bệnh nhân đang đợi cháu, cháu đi làm trước đây.”

“Ừ, tốt, cố lên nhé!”

Hồ Duệ Diệc đưa mắt nhìn theo A Phần đi vào phòng bệnh ở cuối dãy, ngay lập tức có tiếng cười sảng khoái từ bên trong truyền ra. Chị không khỏi mỉm cười đồng cảm, thầm nghĩ có một nhân viên y tế nhiệt tình như A Phần thực sự là tin mừng cho bệnh nhân.

Lúc này, điện thoại di động của chị reo lên. Là một số lạ.

“A lô! Xin chào!”

“A lô! Xin hỏi có phải cô Hồ - Duệ - Diệc không?”

Giọng nói nghe có vẻ giống một người đàn ông lớn tuổi.

“Vâng, tôi đây. Xin hỏi ai đấy ạ?”

“À, bác là Ngô Chấn Giám, bố của Ngô Sĩ Thịnh, nó nói cháu đã cứu nó.”

“Ồ! Hóa ra là bác Ngô!” Hồ Duệ Diệc thấy hơi căng thẳng: “... Không đến mức ấy đâu ạ, chỉ là một cuộc điện thoại thôi mà. Sao ạ? Anh Ngô vẫn khỏe chứ bác?”

“Vẫn khỏe, vốn dĩ chẳng có vấn đề gì cả, đúng là lãng phí nguồn lực của xã hội... Là thế này, cháu đã cứu con trai bác, nhất định bác phải gặp mặt cảm ơn cháu mới được!”

“Nhưng... giờ cháu đang đi làm ạ.”

“Tất nhiên là đợi khi nào cháu rảnh rồi! Nhất định phải gặp mặt cảm ơn cháu, nếu không bác thấy cắn rứt lương tâm lắm.”

Cắn rứt lương tâm?

Tuy Hồ Duệ Diệc cảm thấy nói như vậy thật sự quá cường điệu, nhưng quả cũng nên đi thăm Ngô Sĩ Thịnh một chuyến, không thì người ta sẽ cho là chị thờ ơ.

“Hai người đang ở bệnh viện nào ạ?”

“Ban đầu ở bệnh viện chi nhánh Gia Nghĩa, nhưng không có vấn đề gì nghiêm trọng, nên bác đã làm xong thủ tục xuất viện cho nó rồi, đang chuẩn bị về Đài Bắc.”

“Thế ạ. Không sao là tốt rồi.”

“Thực ra, bác cũng không vòng vo Tam Quốc nữa, sở dĩ bác phải cất công tìm gặp cháu, vì có chuyện muốn đích thân xác nhận với cháu, bởi vậy xin cháu nhất định phải hạ cố đến thăm.”

Nghe thấy lối nói cổ lỗ như “hạ cố”, Hồ Duệ Diệc suýt nữa cười phì thành tiếng.

“Không thành vấn đề ạ. Cháu có thể hỏi đó là chuyện gì không?”

“Là chuyện liên quan đến Minako.”

Hồ Duệ Diệc không ngờ ông cụ lại bật ra một câu trả lời nằm ngoài dự liệu như vậy. Vốn dĩ tưởng là những câu hỏi liên quan đến y học như “tại sao bỗng dưng con trai bác lại chạy vào trong núi như vậy” hoặc “tại sao nó lại sinh ra ảo giác”. Nhưng con trai vừa nhặt lại được một mạng mà ông bố chỉ muốn hỏi chị chuyện về “Minako”? Hơn nữa, sao ông cụ biết chị đang điều tra về Minako?

“À, cháu biết rồi.”

Tuy chị rất muốn trực tiếp hỏi rõ qua điện thoại, nhưng cuối cùng vẫn chỉ nghĩ ra được một câu trả lời đơn giản.

“Vậy thì, một lần nữa xin cháu nhất định phải hạ cố đến thăm đấy.”

Ông cụ nói xong, Hồ Duệ Diệc nghe thấy một âm thanh trong trẻo vang lên trong loa thoại, sau đó là một cuộc đối thoại gấp gáp. Dường như ông cụ và người nào đó bên cạnh bắt đầu nói chuyện phiếm.

Ông ấy quên ngắt cuộc gọi sao?

Nghe giọng nói trong điện thoại di động trở nên xa xăm, Hồ Duệ Diệc cảm thấy dở khóc dở cười, vì mẹ chị cũng thường làm như vậy, cho rằng cứ đặt điện thoại di động xuống là nó sẽ tự động ngắt cuộc gọi giống như điện thoại truyền thống.

Quả nhiên là tật riêng của người già!

Đúng lúc Hồ Duệ Diệc ngắt cuộc gọi, một ý nghĩ kỳ quặc đột nhiên chui vào não chị.

Một giọng nói nghe rất xa xăm... Chị chợt nhớ đến những lời chồng mình từng nói.

“... Nghe nói trước khi chết những người này đều bảo họ nghe thấy giọng nói kỳ lạ, dường như có người đang nói chuyện với họ từ một nơi rất xa...”

Nếu giọng nói không phải được truyền trực tiếp đến tai, mà là thông qua... một bộ chuyển tiếp khác giống điện thoại di động, có thể bắt được tín hiệu tại người không nghe được thì sao?

Cũng tức là, xung quanh những người có thể nghe thấy giọng nói kỳ lạ nhất định phải có thứ gì đó có thể chuyển tiếp tín hiệu!

Thứ đó là gì nhỉ?

Hồ Duệ Diệc có một niềm tin khó tả là, chỉ cần giải đáp được câu hỏi này thì có thể cứu những nạn nhân bị giọng nói đó khống chế, bước vào cái bẫy chết người.

Nói cách khác, chỉ cần biết trong khoảng thời gian này Tư Tư đã có những thay đổi gì thì mọi thứ sẽ được tiết lộ.

Chị đi vào phòng họp, ngồi trước máy tính, mở ghi chép điều dưỡng của Tư Tư trong hệ thống y tế.

“Chịu không nhìn ra nổi...”

Những chuyện xảy ra từ sáng đến tối mỗi ngày, không có gì khác ngoài các vấn đề như lên cơn, cấp thuốc và thảo luận lâm sàng, thứ duy nhất khá có ý nghĩa là ghi chép từ 11 giờ trưa đến 5 giờ chiều ngày hôm qua.

Rất rõ ràng, sau 11 giờ 35 phút, Tư Tư không xuất hiện các triệu chứng nóng nảy, ảo tưởng, ảo giác như mấy hôm trước nữa. Tuy khó có thể nói việc thay thuốc không giúp được gì cả, nhưng nhân tố mang tính quyết định hơn e rằng xảy ra trước khi thay thuốc.

Hồ Duệ Diệc nghĩ đi nghĩ lại vẫn chưa có lời giải, bèn tạm thời gác chuyện này lại một bên, đi xử lý vấn đề duy trì điều trị của hai bệnh nhân khác đã. Người nhà của họ không chấp nhận để bệnh nhân về nhà, vì vậy chị còn phải đánh giá chức năng xã hội của bệnh nhân mới có thể giới thiệu và chuyển đến đơn vị liên quan. Căn cứ theo nhu cầu của bệnh nhân và người nhà, xem tiếp theo muốn đến nhà phục hồi, trung tâm phục hồi cộng đồng, phòng bệnh ban ngày, hay là trại điều dưỡng tâm thần. Vì vậy, trước khi tan làm, chị còn phải gọi vài cuộc điện thoại nữa mới xong.

Đúng lúc chị sắp kết thúc công việc thì chồng chị gọi tới.

“A lô, có chuyện gì thế ạ? Muốn hẹn em đi đâu đó ăn sao?”

“Có một vị họ Ngô gọi cho em phải không?”

“Sao anh...?” Hồ Duệ Diệc bỗng nhiên vỡ lẽ. “Á à! Hóa ra là anh... Đúng rồi, ông ấy chính là cụ già mà anh đã gặp khi đi biểu tình phải không?”

“Ha ha, đúng rồi, em thật thông minh.”

“Anh đã nói gì với ông ấy?”

“Những chuyện em đã nói với anh thôi, anh nghĩ ông ấy có thể cho em một số kiến giải.”

“Hả?”

“Tóm lại, giờ anh đến đón em. Chờ một bữa tối thịnh soạn đi.”

Hồ Duệ Diệc bật cười bất lực, ngắt cuộc gọi rồi bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Lúc đi qua đại sảnh của bệnh viện, chị để ý thấy chiếc xe SNG đỗ ở gần đường xe chạy cuối cùng đã bốc hơi.

Thật sự nó cũng đóng quân ở đấy quá lâu rồi.

Nghe nói không chỉ riêng sự việc của Quách Tương Oánh, ngay cả khoa Tim mạch cũng có một số cơn khủng hoảng truyền thông, hơn nữa còn là bê bối tình ái giữa bác sĩ và điều dưỡng mà cánh phóng viên thích nhất. Tin tức liên tiếp nổ ra khiến toàn thể phòng Sự vụ cộng đồng của bệnh viện phải chạy đôn chạy đáo, nhất là tổ quan hệ công chúng, để đối phó với cánh phóng viên lũ lượt kéo tới còn phải tạm dừng rất nhiều hoạt động công khai.

Chị kéo áo khoác, đi về phía chiếc xe của chồng đang đỗ bên đường.

W*e lo*ve e*book.

“Vào hồi 11 giờ 40 phút đêm hôm qua, tổng đội Nhiệm vụ hàng không của cơ quan Phòng cháy quốc gia nhận được tin báo, một người đàn ông năm mươi mốt tuổi ngụ tại thành phố Đài Bắc tên là Ngô Sĩ Thịnh, đã một mình xông vào đoạn đường quản chế thuộc đường cổ vượt đèo Bát Thông Quan trong vườn quốc gia Ngọc Sơn mà chưa có giấy phép. Tổng đội đã phái trực thăng bay vào núi, cuối cùng vào lúc 4 giờ 10 phút sáng nay đã treo móc lên trực thăng thành công, còn tìm thấy một thi thể đàn ông trên đoạn đường quanh co đã bị sạt lở gần sơn ốc Ba Nại Y Khắc. Theo các nguồn tin, người chết tên là Từ Hán Cường, năm nay bốn mươi bảy tuổi, sống tại thành phố Đài Bắc, ngón cái tay phải đã bị cắt cụt do tai nạn lao động, thi thể đã thối rữa tương đối nghiêm trọng, dự kiến sẽ phong tỏa đoạn đường này một thời gian. Cảnh sát đã thông báo cho người nhà, các nhân viên có liên quan đang bắt tay vào khám nghiệm hiện trường, nguyên nhân và thời điểm tử vong sẽ được làm rõ thêm sau khi giải phẫu, kênh của chúng tôi sẽ...”

Ngô Thịnh Phàm cầm điện thoại di động, phát đi phát lại đoạn tin tức trên mạng này, sau đó cười sằng sặc.

“Ha ha ha! Anh cách quá! Lên cả ti vi này!”

“Đệch! Tắt ngay đi!”

Ngô Sĩ Thịnh nằm bò trên bàn, hình ảnh khủng khiếp đêm qua như vẫn còn hiển hiện trước mắt gã.

Vậy mà bảo là mình bị ảo giác...?

Nghĩ thế nào cũng không thể...

Sử dụng nền tảng mở thông tin chính phủ của công ty Điện lực Đài Loan, tổng đội Nhiệm vụ hàng không nhanh chóng khóa vị trí của Ngô Sĩ Thịnh dựa vào tọa độ và số hiệu của cột điện. Đợi cơn mưa ngớt, họ liền phái trực thăng đến cứu viện. Ngô Sĩ Thịnh cũng không biết rốt cuộc mình đã đợi bao lâu, chỉ biết rằng cuối cùng gã ngủ thiếp đi vì mệt.

Lúc bị tiếng cánh quạt của trực thăng đánh thức, trời vẫn chưa sáng. Ngô Sĩ Thịnh phát hiện mình đã rời khỏi bốt điện thoại, đang nằm trên đống lá rụng của rừng cây, dùng lá vụn cành khô để giữ ấm.

Chiếc trực thăng màu đỏ cam, vô cùng tươi sáng. Ngô Sĩ Thịnh thấy chiếc trực thăng cứ bay loanh quanh, mãi không thể hạ cánh. Cuối cùng, viên phi công quyết định chọn cách bay định vị trên không, lơ lửng qua lại trên sườn dốc của đỉnh núi.

Mấy phút sau, gã nhìn thấy hai nhân viên đội tìm kiếm cứu nạn mặc áo khoác đỏ, đội mũ bảo hiểm đỏ hạ cánh bằng dây thừng.

Sau khi xác nhận tình trạng thương tích của gã, họ dùng tay ra hiệu cho trực thăng đang ở trên không.

Không lâu sau, trực thăng thả xuống đai đeo và một cáng cứu thương có khung ống bằng kim loại.

Nhân viên đội tìm kiếm cứu nạn cố định gã trong lồng lưới sắt của chiếc cáng kim loại, sau khi hai chân được xếp gọn vào rãnh, gã liền nghe thấy tiếng chuyển động của máy tời điện. Gã được dây sắt kéo lên giữa không trung...

Ký ức của Ngô Sĩ Thịnh chỉ dừng ở đây, khi tỉnh lại thì gã đã nằm trong phòng cấp cứu của bệnh viện. Những vết thương nhỏ trên khắp cơ thể đều được bằng bó ổn thỏa. Ngoại trừ môi nứt nẻ nghiêm trọng, mất cân bằng điện giải nhẹ và hạ đường huyết thì không còn vấn đề gì khác.

Gã cử động ngón chân trong giày, ngón chân vẫn có cảm giác tê tê.

Bác sĩ nói, vì mới bỏng lạnh giai đoạn hai nên không bị hoại tử, coi như vô cùng may mắn. Phần sưng tấy cũng sẽ biến mất trong vòng ba đến năm ngày. Lúc nghe được những điều này, Ngô Sĩ Thịnh không kìm được nước mắt, gã cũng nghe theo lời nhắc nhở của bác sĩ, luôn đi tất để giữ ấm cho chân.

Ông bố ngồi chếch đối diện gã qua chiếc bàn tròn với vẻ mặt nghiêm túc, hai hàng lông mày trắng gần như chạm vào nhau. Có điều, dù trông rất tức giận, nhưng lần này bố lại không trách mắng Ngô Sĩ Thịnh như thường lệ.

“Anh, đang không anh lại chạy đi leo núi làm gì vậy? Còn tự mình lái xe đi nữa? Anh chưa từng leo núi, bỗng nhiên khiêu chiến Bách Nhạc, nói gì thì nói cũng phải đi theo đoàn chứ!”

“Không phải việc của chú.”

“Không phải mày làm vậy là vì cái chết của A Oánh đấy chứ?”

Từ khi vào nhà hàng, bố gã luôn im lặng, giờ đột nhiên bật ra câu này, làm Ngô Sĩ Thịnh và Ngô Thịnh Phàm sợ giật nẩy mình. Nhất là Ngô Sĩ Thịnh, mắt trợn to, mồm há hốc không khép lại được. Vì câu nói của bố gã chứng tỏ, rất có thể ông biết chuyện về Minako.

“Ý bố là gì? Chị dâu?”

“Lần trước bố đi biểu tình, có gặp một giáo viên mỹ thuật nghỉ hưu. Sau đó, thông qua nhiều người, cậu ấy tìm được số điện thoại của nhà chúng ta, gọi điện cho bố, bảo rằng gần đây vợ cậu ấy liên tục điều tra về một giọng nói kỳ lạ, nói là có liên quan đến Ma thần tử mà bố đã đề cập.

“Khoan, khoan đã... Sao lại lòi ra cả Ma thần tử nữa?”

Ngô Thịnh Phàm hoang mang, đặt ngang tay trước mặt bố, như muốn ngăn bố tiếp tục nói.

“Vợ của cậu ấy chính là cô Hồ Duệ Diệc.”

“Chà!”

Ngô Thịnh Phàm không kiềm chế nổi, kinh ngạc kêu lên, những thực khách khác trong nhà hàng đổ dồn mắt lại nhìn.

“Đợi cô ấy đến, bố muốn hỏi cô ấy chuyện này. Còn cái thằng ranh này, chẳng nói với người nhà, cũng chẳng chuẩn bị gì cả, tự mình chạy vào trong núi, gây phiền phức cho quần chúng xã hội. Mày biết để cứu mày, đất nước phải tốn bao nhiêu tiền không?”

“…”

Ngô Sĩ Thịnh định ngoảnh mặt đi, nhưng lại cảm thấy cổ bên phải hễ cử động sẽ kéo theo cơn đau nào đó, thế là lại thôi.

“Năm trăm nghìn. Chi phí cứu nạn những trăm nghìn. Mày phải kiếm bao lâu mới có năm trăm nghìn hả?”

Ông bố trừng mắt nhìn Ngô Sĩ Thịnh, ánh mắt đầy những cảm xúc phức tạp như chán ghét và thương hại.

“Bố sắp tám mươi sáu tuổi rồi, chẳng sống được mấy năm nữa, lúc nào mày mới chịu trưởng thành hả?”

"Con..."

“Bố, bố đừng nói thế, anh ấy cũng đâu có cố ý...”

“Nó không cố ý? Nó lúc nào chả nghĩ như thế, nên mới muốn gì làm nấy, vô trách nhiệm!”

“Có một đạo cô. Cô ta cũng nghe thấy giọng nói đó.”

Ngô Sĩ Thịnh do dự hồi lâu, cuối cùng mới mở miệng trả lời.

“Đạo cô nào?”

“Tóm lại cô ta có thể thông linh. Con lái taxi chở cô ta, vì cô ta quá kỳ quái nên con định tống cổ xuống xe, kết quả là cô ta nói... nói cái chết của A Oánh là do một ma nữ Nhật Bản tên là Minako gây ra.”

“Sau đó cô ta bảo mày leo núi Ngọc Sơn?”

“Không, không chỉ có vậy. Cái người đã chết đó...” Ngô Sĩ Thịnh chỉ vào điện thoại của Ngô Thịnh Phàm. “Cái người đã chết tên là Từ Hán Cường, anh ta cũng nghe thấy giọng nói đó, nên mới bị chết ở trong núi.”

“Anh ta đã chết rồi, sao mày biết anh ta nghe thấy giọng nói đó?”

“Có máy ghi âm! Còn có bản đồ! Mặt sau bản đồ có viết rất nhiều chữ.”

Bố gã tỏ vẻ ngờ vực.

“Anh ta viết gì?”

“Viết về những thứ liên quan đến giọng nói đó. Chính là giọng nói... ma nữ Nhật Bản tên là Minako đó đã lừa anh ta vào trong núi rồi giết chết! Giống như con vậy!”

Ngô Thịnh Phàm nghe Ngô Sĩ Thịnh nói vậy, không kìm được mà làm một biểu cảm rất khoa trương, cảm thấy Ngô Sĩ Thịnh rõ ràng là đang nói nhảm. Nhưng khi nhìn thấy mặt bố bình tĩnh lạ thường, hơn nữa có vẻ còn hiểu những gì Ngô Sĩ Thịnh đang nói, anh ta liền nín nhịn làm thinh.

“Minako. Cô ấy tên là Matsuda Minako.”

Hả?

Ngô Sĩ Thịnh và Ngô Thịnh Phàm đồng thời “a” lên một tiếng.

“Bố... biết cô ta?”

“Trước đây khi sống ở Tân Kinh, hai gia đình thường xuyên qua lại.”

“Tân Kinh? Chuyện xảy ra từ khi nào ạ?”

“Giờ nó được gọi là Trường Xuân. Năm bốn tuổi, bố theo ông nội các con đến Tân Kinh. Ông nội các con và bố của Minako cùng đến Tân Kinh để phát triển. Bọn ta đều gọi ông ấy là Matsuda Senmu (giám đốc Matsuda), vì ông ấy là quản lý của một xưởng phim ở Hoa Bắc. Tóm lại, Minako cũng được bố mình đưa đi Tân Kinh, lúc đó bọn ta sống ở phố Thông Hóa, là một khu phố của người Mãn Châu, rất gần nơi Minako ở, vì vậy bố biết rất nhiều chuyện về Minako.”

Cho nên... Minako là một người... thực sự tồn tại?!

Sao có thể như vậy được!

Ngô Sĩ Thịnh suýt nữa đã kêu lên thành tiếng. Gã nhớ lại tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc ở bốt điện thoại tối qua. Con quái vật đó... lại là bạn thuở nhỏ của bố gã ư?

Người bạn Minako mà bố quen... lại là một ác quỷ khủng khiếp trông giống côn trùng ư?

Sao có thể như vậy được!

“Không thể nào... Không thể nào...”

“Cái gì không thể?”

Ngô Thịnh Phàm phát hiện sắc mặt của Ngô Sĩ Thịnh tái nhợt đi.

“Không thể nào! Hôm qua con rõ ràng... rõ ràng...”

“Thứ con nhìn thấy là ảo giác.” Ông bố thẳng thừng ngắt lời Ngô Sĩ Thịnh.

“Ảo giác? Không, không thể là ảo giác!” Nét mặt của Ngô Sĩ Thịnh rất kiên định. “... Rõ ràng cô ta có tồn tại! Con đã nhìn thấy, cô ta còn lấy thân mình đâm vào bốt điện thoại!”

“Vốn dĩ không có bốt điện thoại.”

“Gì?”

Ngô Sĩ Thịnh nhìn vẻ mặt nghiêm túc của bố, xác nhận rằng không phải ông đang nói đùa.

“Người của đội cứu hỏa nhận được tin báo của cô Hồ, lúc đến hiện trường, phát hiện trong phạm vi trăm dặm hoàn toàn không có bất kỳ bốt điện thoại công cộng nào, họ cũng cảm thấy rất khó hiểu, vậy thì làm sao cô Hồ lại biết con đang ở đâu? Số hiệu của cột điện không thể nói bừa vô căn cứ, mà số hiệu cột điện tại hiện trường cũng thực sự chính xác, không thì họ đã chẳng thể tìm thấy con.”

“Thế thì sao? Không phải vừa nãy bố còn bảo chúng đều là ảo giác sao? Còn bảo...” Ngô Sĩ Thịnh khựng lại, suy nghĩ xong mới hỏi: “Bố biết là tại sao phải không?”

“Bố không biết. Nhưng, trước đây cũng từng xảy ra chuyện tương tự.”

“Trước đây?”

Ngô Sĩ Thịnh ưỡn thẳng lưng một cách vô thức. “Lúc đó bố đã mười ba tuổi, cả Mãn Châu Quốc và Đài Loan vẫn còn thuộc chính phủ Nhật Bản. Bố theo ông các con trở về Đài Loan để dự đám cưới con cả của Tạ Giới Thạch, tối hôm đó, bọn ta ở lại nhà bạn. Sáng hôm sau tỉnh dậy, phát hiện tra mỗ nhàn của nhà họ đã mất tích. Sau đó khi về đến Đại Liên, bố mới gián tiếp biết rằng cô tra mỗ nhàn đó chết trong bếp lò.”

“Tại sao lại biến thành Đại Liên rồi?” Ngô Thịnh Phàm thắc mắc.

“Đó không phải là trọng điểm, bố nói tiếp đi!”

“Vì ông các con đã đưa cả nhà đến khu người Nhật ở Đại Liên để làm ăn, chính là xưởng nhuộm vải Hạc Thọ mà các con từng nghe nói đến khi còn bé ấy. Trong khoảng thời gian đó, bố còn đổi họ thành Anzou.”

“Còn ông nội thì tên là Anzou Kakuju.”

“Chú đừng có nói leo suốt thế! Tra mỗ nhàn chết trong bếp lò thì có liên quan gì đến điện thoại công cộng?”

“Vì thấy bảo người phát hiện ra tra mỗ nhàn đó, vào đêm hôm trước có nghe thấy tiếng kêu cứu của tra mỗ nhàn, nhưng người xung quanh đều nói là không nghe thấy, nên cô ta không để ý đến nữa. Sáng hôm sau, lúc nhóm củi nấu cơm, Cô ta mới chợt nhớ ra chuyện này, thế là tiện thể cúi đầu dòm một cái. Vốn dĩ cô ta muốn xác nhận rằng mình chỉ bị ù tai, ai ngờ lại thấy xác chết thật, sau đó thì phát điên.”

“Thần giao cách cảm à?” Ngô Thịnh Phàm lại chỗ miệng hỏi.

“Bố cũng không biết... À! Cô Hồ đến rồi.”

Từ đằng xa, ông bố nhìn thấy Hồ Duệ Diệc và chồng từ cửa tự động đi vào, lập tức đứng dậy vẫy tay với họ.

“Hây!”

“Chấn Giám đại ca! Hây, chào mọi người! Cậu Ngô vẫn khỏe chứ?”

Ngô Sĩ Thịnh nhận thấy, chồng của Hồ Duệ Diệc là một người đàn ông lịch sự nho nhã, chào hỏi lần lượt từng người một, còn đặc biệt quan tâm đến thương tích của mình.

“Vẫn khỏe, vẫn khỏe. Chuyện đó... cảm ơn...”

“Nó chẳng sao đâu!” Ngô Chấn Giám vỗ mạnh vào vai Ngô Sĩ Thịnh. “Con trai tôi chỉ biết gây phiền phức cho người khác, may mà được cô cậu cứu!”

“Không có gì, chỉ là một việc nhỏ thôi mà!”

Ngô Sĩ Thịnh ngượng ngập nhìn Hồ Duệ Diệc cởi áo khoác, ngồi bên cạnh chồng.

“À, nhà hàng Nhật Bản này khá lắm đấy, nhất là cá cam đảo Nhật Bản và sashimi tôm ngọt của họ tuy rẻ nhưng hương vị không thua gì những nhà hàng và bếp ăn cao cấp, nhất định phải mời cô cậu ăn một bữa. Thực đơn ở đây, hai người cứ gọi thoải mái, ăn thoải mái, được không? Đừng khách sáo!”

Bình thường Hồ Duệ Diệc toàn đi ăn hai người với chồng, lúc này ăn cơm chung bàn với một đám đàn ông, chị hơi không quen, chỉ biết gật đầu liên tục, mỉm cười thay lời đối đáp.

“Hai người đến đây bằng gì?”

Ngô Chấn Giám vừa giở thực đơn xem, vừa tiếp chuyện vợ chồng Hồ Duệ Diệc.

“Lái xe, đỗ xe ở đây rất tiện. Chúng ta gọi năm combo này, thêm mấy món nữa ăn chung nhé?”

May mà có ông chồng giỏi đối đáp, Hồ Duệ Diệc thở phào nhẹ nhõm.

Không lâu sau, món ăn đã lên đủ cả. Dường như chỉ đợi có thế, chồng chị vào đề trước:

“Chà, lần này chúng tôi đến Đông Phố, cô ấy...” Người chồng chỉ vào Hồ Duệ Diệc, tiếp tục nói, “nghe được một số chuyện, vừa hay bác Ngô có nhắc đến với tôi trong cuộc biểu tình lần trước... Duệ Diệc à?”

Hồ Duệ Diệc thần người một lúc, cuối cùng mới nói ra nỗi nghi hoặc lớn nhất của chị với Ngô Chấn Giám.

“Ừm, bác Ngô, bác quen Minako đúng không?”

“Đúng.” Thấy vẻ mặt Hồ Duệ Diệc hơi bối rối, ông Ngô Chấn Giám thoải mái nói: “Không sao, cứ hỏi đi!”

“Cháu muốn hỏi, cuối cùng Minako... không chết ở trong núi Ngọc Sơn phải không?”

“Không, chị ấy vẫn sống khỏe. Sau đó chị ấy chuyển đến Đông Bắc, là hàng xóm của nhà bác.”

“Bác cũng là người ngoại tỉnh sao?”

“À, không phải, chỉ là trước đây từng sống ở Đông Bắc thôi. Cháu là người ngoại tỉnh à?”

“Bố mẹ cháu là người Thiểm Tây, cháu sinh ra ở Đài Loan.”

“Phải, phải, mọi người đều là người Đài Loan, không chia ra ngoại tỉnh bản xứ gì cả. Hồi nhỏ bác cảm thấy mình là người Nhật Bản, sau này quay về Đài Loan, lại trở thành người Đài Loan rồi.”

“Bác bảo Minako chuyển đến Đông Bắc, là vì sự kiện ma giấu đó sao?”

“Bác không biết.”

“Cháu đã đọc bài báo Minako bị ma giấu ở trong tờ báo năm Chiêu Hòa thứ 8. Vì vậy cháu mới đi Đông Phố một chuyến.”

“Cháu còn đi lục lọi cả báo cơ à. Là Nhật nhật tân báo phải không?”

“Vâng.” Hồ Duệ Diệc gật đầu, sau một hồi do dự, chị mới nói tiếp: “Nhưng mà cháu đã gặp một bà cụ người bản địa, bà ấy nói Minako là ma quỷ.”

“Ma quỷ?!” Ngô Chấn Giám tỏ vẻ không thể tin nổi. “Ừm, bác nghĩ là, trong chuyện này chắc có sự hiểu lầm nào đó rồi!”

“Bà ấy thực sự đã dùng từ hanitu .”

“Xin lỗi, bác không hiểu tiếng bản xứ mấy, nhưng Minako không phải là ma quỷ, bác có thể khẳng định điều này. Chị ấy là một người chị hàng xóm rất tốt bụng.”

“Vậy bác... Xin lỗi, cháu sẽ nói thẳng hơn... Tại sao Minako lại nghe thấy giọng nói kỳ lạ? Bài báo về việc Minako bị ma giấu năm Chiêu Hòa thứ 8 đó có viết như vậy. Hơn nữa Minako bị ma giấu ba ngày ly kỳ như vậy, lại hoàn toàn vô sự? Cô ta... Cô ta mới mười ba tuổi, cháu có nghĩ thế nào cũng cảm thấy không hợp lý...”

“Ma giấu ly kỳ à? Bản thân Minako không hề nhắc đến những chuyện ma giấu hay mất tích gì đó với bác, chị ấy chỉ nói rằng, sở dĩ cả nhà chuyển đến Đông Bắc là vì cái chết của một người bạn.”

Bạn? Chết người?

Tuy Hồ Duệ Diệc ngạc nhiên trước manh mối mới xuất hiện này, nhưng những tưởng tượng mà vụ chết người gợi mở ra sau đó lại khiến chị không kìm được mà khẽ kêu thành tiếng.

“Bạn ấy ạ... chết người à? Người bạn nào thế ạ?”

“Chị ấy cứ canh cánh mãi trong lòng chuyện này, thậm chí có dạo mọi người còn cho rằng chị ấy bị điên. Cả ngày không bước chân ra khỏi cửa, người nhà cũng rất sợ chị ấy. Về sau bố chị ấy đưa chị ấy đến Đông Bắc thì mới đỡ dần. Nhờ vậy bác mới biết được chuyện về Lưu Xảo Xá.”

Một cơn run rẩy khiến cố Hồ Duệ Diệc ngứa ran.

Lưu Xảo Xá?!

Bài báo về vụ mất tích vào ngày hai mươi mốt tháng Sáu năm Chiêu Hòa thứ 7!

“Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với Lưu Xảo Xá?”

“Thực ra... Nghe kể thì có vẻ không phải là lỗi của Minako. Tối hôm đó, Minako và Lưu Xảo Xá hẹn nhau ở trước một nhà nghỉ khu suối nước nóng Bắc Đầu. Nhưng vì bố Minako bận công chuyện quá giờ, nên khi đến đó, chị ấy cho là Lưu Xảo Xá đã đi rồi. Nhưng kể từ hôm đó, Lưu Xảo Xá cũng không xuất hiện nữa, mãi đến khi một cơn bão tên là Mã Liệt Lạp ập tới, người ta mới phát hiện ra thi thể... nằm sõng soài trong Địa Nhiệt Cốc, có thể nói là chết thảm.”

“Cô ấy chết như thế nào?”

“Chỉ nghe nói là bị bỏng nước suối nóng. Vì quá bi thảm nên tin tức bị các vị đại nhân phong tỏa, Minako cũng phải thông qua nhiều người mới được biết. Sau khi biết chuyện, cả ngày chị ấy rửa mặt bằng nước mắt, nói đó là lỗi của mình.”

“Đại nhân?”

“Chính là cảnh sát đấy.” Chồng chị vội vàng bổ sung.

Ngô Sĩ Thịnh càng nghe càng mơ hồ, cuối cùng không kìm nổi mà mở miệng hỏi:

“Khoan đã! Nhưng con không hiểu... Minako đã không chết, thì tại sao con lại sinh ra... sinh ra ảo giác về Minako?”

“Lẽ nào, lẽ nào là...”

Ngô Sĩ Thịnh thấy Ngô Thịnh Phàm bắt chước bộ dạng hoảng hốt của gã, tức mình thúc cùi chỏ vào em trai, chửi ầm lên:

“Mẹ mày, biết gì thì nói mau, bớt ở đó làm bộ làm tịch đi!”

“Những thứ anh nhìn thấy chính là ảo giác không tồn tại! Không phải anh từng nghe băng ghi âm của... Từ gì đó Cường sao? Vì vậy anh cũng bị giọng nói đó tẩy não!”

Vi đã nghe băng ghi âm nên xảy ra hiệu ứng giống như ảo giác thính giác, bởi vậy nhìn thấy ảo giác về Minako sao?

Tuy chỉ là lý do Ngô Thịnh Phàm tiện mồm nói ra, nhưng không hiểu sao Ngô Sĩ Thịnh lại tin.

“Dù chú nói vậy, nhưng... anh nhớ A Oánh cũng từng nhắc đến cái tên Minako mà! Cô ấy không thể nghe được cuộn băng ghi âm này! Anh khẳng định chắc chắn luôn!”

“Chính xác. Cô Quách thực sự đã nói như vậy.”

Nghe Hồ Duệ Diệc xác nhận, Ngô Sĩ Thịnh và Ngô Thịnh Phàm đồng thời nhìn Hồ Duệ Diệc, sau đó lại thuận theo ánh mắt của Hồ Duệ Diệc, quay sang nhìn Ngô Chấn Giám.

“Bà cụ người bản địa đó bảo linh hồn của Minako bị bố cô ta đem đi, có ý nghĩa gì đặc biệt không ạ?”

“Cái này... bác cũng không rõ. Song bác nghĩ có lẽ là do ông Matsuda Senmu không muốn để con gái mình tham gia tang lễ của người Đài Loan thôi. Thấy Minako bảo là, chị ấy hoàn toàn tuyệt vọng vào thời điểm đó. Vì chị ấy cảm thấy bố mình quá tàn nhẫn.”

“Tại sao không thể tham gia?”

“Vì thời đó vẫn còn e ngại cách biệt thân phận.”

“Cách biệt thân phận?”

“Thực ra thì Minako cũng cảm thấy bố mẹ chị ấy có phần không bằng lòng về việc chị ấy làm bạn với Lưu Xảo Xá. Lúc đó Lưu Xảo Xá học ở trường công lập Lão Tùng, ngay cạnh trường tiểu học Thọ mà Minako theo học. Vì sau khi tan học Lưu Xảo Xá phải đi đến nhà máy thuốc lá gần trạm xe, Minako cũng sẽ hẹn mẹ ở cửa hàng bách hóa Cúc Nguyên trấn Vinh để cùng dạo phố, cho nên hai người thường đi chung một con đường, rồi quen biết nhau. Minako nói rằng, Lưu Xảo Xá là người bạn hợp cạ nhất mà chị ấy từng gặp trong đời.”

Mọi người nghe Ngô Chấn Giám nói vậy, bất giác đều dừng đũa.

“Vì vậy... Giọng nói đó...”

“Bác không biết rốt cuộc mọi người đã nhìn thấy gì, nhưng, nghe có vẻ... theo mô tả của mọi người, còn cả vụ án kỳ lạ về Ma thần tử đã xảy ra trước đó, bác đoán, đó chắc là giọng nói của Lưu Xảo Xá.”

“Ý bác là...” Hồ Duệ Diệc bỗng sững lại vài giây, cuối cùng mới nói nốt câu: “... Lưu Xảo Xá muốn người ta có thể nghe thấy giọng nói của cô ấy, giúp cô ấy đi tìm Minako sao?”

“Hoặc cũng có thể nói là, đến nay Lưu Xảo Xá vẫn đang đợi Minako đi tìm mình.”

Hồ Duệ Diệc nghĩ, nếu theo logic này, việc Lâm Hoàng Sâm Mai bị Lưu Vận Nam tông chết năm đó liệu có thể giải thích thành, cô ấy là một công cụ bị Lưu Xảo Xá khống chế bằng giọng nói, mục đích là để thay Lưu Xảo Xá tìm bố; hoặc nói theo cách của Ngô Chấn Giám thì đó là cách duy nhất để giúp Lưu Vân Nam tìm thấy con gái mình không?

Ngô Sĩ Thịnh vẫn mù mờ trước kết luận mang tính nhảy vọt này, bèn chập hai tay lại trước mũi.

“Ý của mấy người... tức là bảo giọng nói của Lưu Xảo Xá khiến tôi sinh ra ảo giác sao?”

Ngô Sĩ Thịnh nhớ lại mô tả của Từ Hán Cường.

“... Cô bé đó khoảng mười hai, mười ba tuổi, mặt bị bỏng nghiêm trọng, đã không thể nhìn rõ ngũ quan, ngay cả mí mắt cũng tan chảy ra. Cô bé đó dẫn anh ta đến các địa điểm ảo giác, sau Minako bắt đầu xuất hiện trong ảo giác...

“Không sai. Bố, bố nói không sai, chính là cô bé đó...”

“Cô bé nào?”

“Không phải con đã nói rồi sao? Ở mặt sau tấm bản đồ của Từ Hán Cường viết rất nhiều chữ! Anh ta mô tả mình nhìn thấy một cô bé bị bỏng mặt rất nghiêm trọng, sau đó là Minako... Cô bé đó liên tục nói rằng Minako sẽ giết cô bé và những người nghe thấy giọng nói...”

“Nói vậy thì có vẻ Lưu Xảo Xá rất hận Minako?”

Câu nói bâng quơ của Ngô Thịnh Phàm lại làm Ngô Sĩ Thịnh bỗng nhiên vỡ lẽ.

Một con ma sinh ra từ lòng hận thù méo mó...

Minako mà Quách Tương Oánh và Từ Hán Cường trông thấy...

Còn cả hai Minako, một lương thiện, một tà ác mà mình đã gặp ở trong núi nữa...

“Minako mà cả Từ Hán Cường, tôi và Tương Oánh nhìn thấy là một ác ma được sinh ra từ nỗi hận vì chết oan của Lưu Xảo Xá! Cô ta chỉ là hiện thân của sự hận thù, không phải là Minako thật! Tôi hiểu rồi... có hai Minako trong tâm trí của Lưu Xảo Xá! Tối qua, tôi đã cùng lúc nhìn thấy cả hai Minako! Một nấu canh cho tôi ăn, một đợi để giết tôi!”

“U linh vì hận mà sinh à... Cậu Ngô, cậu nói vậy thì tôi hiểu rồi.” Chồng của Hồ Duệ Diệc im lặng đã lâu, đến giờ mới tham gia câu chuyện. Anh ta quay sang Hồ Duệ Diệc, tiếp tục nói: “Còn nhớ Izanami ở cõi Hoàng Tuyền mà anh từng nhắc đến với em không? Trong Thần đạo, bà ấy quả thực được coi là tử thần thống trị ma quỷ và vong linh. Lưu Xảo Xá bị bỏng nước suối nóng mà chết, ở góc độ nào đó cũng rất giống hình tượng Izanami.”

Vì quá trừu tượng khó hiểu nên Ngô Chấn Giám và Ngô Thịnh Phàm đều nhíu mày, tỏ vẻ khó tin. Có điều, sau khi nghe kiến giải “hai Minako” của Ngô Sĩ Thịnh, Hồ Duệ Diệc lập tức hiểu ra hàm ý của hanitu mà bà cụ nói.

Hai hanitu !

Mashia hanitu bên vai phải là thiện linh, Makwan hanitu bên vai trái là ác linh...

Nhân quỷ cũng chia tốt xấu, những người bất ngờ chết thảm sẽ biến thành ác linh, ôm nỗi hận trong lòng, vất vưởng ở nhân gian...

Chúng sẽ dụ dỗ người vô tội vào trong núi hoặc đến bên vách đá để lấy mạng họ...

Giọng nói của bà cụ dường như vang vọng bên tai Hồ Duệ Diệc.

“Anh Ngô nói đúng. Vốn dĩ Lưu Xảo Xá cho rằng Minako mà cô ấy quen là người tốt...” Hồ Duệ Diệc hơi khựng lại. “Nhưng qua cái chết của mình... Cô ấy đã thấy rõ mặt xấu của Minako.”

“Chính xác.” Ngô Chấn Giảm chậm rãi gật đầu.

“Nhưng mà.” Ngô Sĩ Thịnh không hiểu hỏi lại. “Vốn dĩ Minako muốn tham dự lễ tang, nhưng bị bố mình ngăn cấm nên mới không thể đi dự, không phải sao? Vậy cũng đâu có gì sai?”

“Có lẽ vì sau khi đến trễ, Minako cũng chẳng quan tâm đến sống chết của Lưu Xảo Xá chút nào cả!” Ngô Thịnh Phàm lập tức phản bác ý kiến của Ngô Sĩ Thịnh. “Rõ ràng đã hẹn rõ thời gian địa điểm để gặp nhau, nhưng chỉ vì không trông thấy ai mà đã tự ý về nhà. Nếu lúc đó cô ta quan tâm đến Lưu Xảo Xá một chút, có lẽ Lưu Xảo Xá sẽ không chết! Hơn nữa, nếu Minako thật sự cảm thấy mình không làm gì sai thì sao lại phát điên? Sao lại sám hối với bố, nói rằng mình đã làm sai?”

“Con nói đúng. Quả thật Minako đã nói như vậy.”

Khuôn mặt Ngô Chấn Giám lộ rõ vẻ bất lực.

“Vậy hiện giờ Minako còn sống không?”

“Việc này bác cũng không rõ. Thực ra thì trong hai tháng bác được cử đến đoàn khai thác Giai Mộc Tư, nhà Minako đã nghe phong thanh tin Nhật Bản sắp thua trận nên quay về Nhật rồi. Còn bác, vì quân Liên Xô đánh vào, nên mới ngồi xe suốt đêm vội vã trở về An Đông. Sau đó thì sản nghiệp của gia đình sụp đổ, bác liền trốn một mạch từ Phụng Thiên, Dinh Khẩu, Thượng Hải về Đài Loan.”

“Sau này không còn liên lạc nữa ạ?”

“Bức thư cuối cùng được gửi từ Osaka vào mười năm trước.”

“Bác còn giữ địa chỉ không ạ?”

Ngô Chấn Giám nhìn Hồ Duệ Diệc bằng ánh mắt kỳ lạ, chậm rãi gật đầu: “Có.”

“Vậy thì phiền bác nói cho cháu biết địa chỉ của Minako với ạ.”

Một tràng tiếng mở khóa thô lỗ vang lên.

Cửa chính bị đẩy mạnh ra, một chàng trai khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, đi giày Nike đứng ở cửa. Cậu ta vứt vali Rimowa ở lối vào, bất chấp nền gạch cao cấp trắng tinh sẽ bị lấm bẩn, cứ thế xông thẳng vào trong nhà không buồn bỏ giày.

" Mom?... Mom! ... Mę!”

Không ai trả lời.

“Cái quái gì vậy! Nóng chết đi được!”

Cậu ta đi vào bếp, mở tủ lạnh, lấy một chai nước ép trái cây nhập khẩu, dốc thẳng vào cổ họng.

Một giọt nước ép màu vàng rơi xuống nền gạch trắng tinh không tì vết, bắn tóe.

Vì quá nóng nên cậu ta cứ mở toang tủ lạnh để khí lạnh bên trong phả ra ngoài.

“Một bà già làm cái gì mà lại không liên lạc được... F*ck! ”

Lúc này, di động của cậu ta đổ chuông. Cuộc gọi đến hiển thị là C.Cal.

“ Hey... What's up? ... Lại muốn đi quẩy sao? Ha ha ha, f*ck ya... ”

“ Nope... No ... Hừm, I can't find my mom , hết tiền tiêu rồi!”

“Không phải chứ... You bet ... Sao có thể, tao mới là người không buồn care xem mẹ đã đi đâu... Điện thoại cũng không mang... Thật là một bà già phiền phức! Shit !”

“Đâu Có! F*ck ... Ha! Tốt nhất là thế!”

“ Uh... Maybe tomorrow... Got ya! ”

Đúng lúc cúp máy, cậu ta phát hiện ra phía bên kia của đảo bếp có một tờ đơn.

Hử?

Cậu ta ghé lại gần nhìn, sau khi nhận ra ý nghĩa của tờ đơn, ánh mắt cậu lộ vẻ hoảng loạn.

ĐƠN THUẬN TÌNH LY HÔN -----o0o-----

Người lập đơn thuận tình ly hôn

Bên nam: Hoàng Bình Khoan (sau đây gọi tắt là bên A)

Bên nữ: Quách Thần San (bên B)

Do hai bên bất đồng quan điểm, khó có thể bên nhau trọn đời, nên đồng ý ly hôn, cả hai đã đồng ý ký vào đơn thuận tình ly hôn (sau đây gọi tắt là đơn ly hôn), điều kiện như sau:

“…”

Cậu ta để ý thấy Dad đã ký tên, còn ô chắc là Mom phải ký thì vẫn để trống.

“ What the f*ck ... Chuyện này là sao... Mom? ”

Cậu ta chạy vào các phòng, bếp, phòng ăn, đều không thấy bóng dáng Quách Thần San đâu cả. Trong nhà không một bóng người.

Cuối cùng, cậu tìm thấy điện thoại của Quách Thần San trên giường phòng ngủ chính.

Không mở được, rõ ràng là hết pin.

“Cái quái gì vậy! Quên cả mang điện thoại à!... Hả?”

Chợt ngửi thấy một mùi thối rữa kỳ lạ bay ra từ phòng tắm đối diện, tim cậu ta bỗng đập thình thịch.

"Mom...”

Cậu ta thu hết can đảm đẩy cửa ra, ngay lập tức bị cảnh tượng trước mắt dọa chết khiếp, hai chân mềm nhũn, ngã xuống thảm chùi chân ở cửa phòng tắm, tóm chặt lấy cổ áo mình, hít sâu thở gấp, như thể sắp chết ngạt.

Một thi thể đàn ông đã xanh lè vì thối rữa nằm trong bồn tắm, hốc mắt cắm một con dao gọt hoa quả, miệng hơi há ra, trên má có một vài vết hoen tử thi. Trên lưng thi thể găm một con dao làm bếp, ngực và bụng có nhiều vết chém, nhất thời không thể đoán định được đâu mới là vết thương trí mạng. Chỗ thịt rữa ở vết thương đã sinh ra những con giòi màu trắng bò lúc nhúc.

Không biết qua bao lâu, cuối cùng cậu ta cũng ý thức được phải gọi điện báo cảnh sát. Chỉ có điều, lúc điện thoại được kết nối, cậu ta lại không thốt ra nổi tiếng nào.

“Hóa ra là vậy à...”

Ông chồng cúi sát người đọc xong bức thư dài đến mười trang, dụi cặp mắt đang đau nhức rồi đeo lại kính.

Chiều hôm nay, Hồ Duệ Diệc nhận được một gói hàng lớn cao khoảng 30 xen ti mét từ chỗ tổ văn thư của phòng Tổng hợp, chị khó kìm nổi niềm hưng phấn, lập tức mượn kéo của nhân viên xử lý bưu kiện để bóc bao bì.

Cuối cùng cũng đến rồi!

Đã gần một tháng kể từ khi gửi thư, vốn dĩ chị đã định bỏ cuộc, nào ngờ lại nhận được thông báo đến nhận bưu kiện. Tuy khi nhận được thông báo, Hồ Duệ Diệc đã linh cảm rằng nhiều khả năng sẽ là thư hồi âm của Minako, nhưng tận mắt nhìn thấy tiếng Nhật cùng dòng địa chỉ “Sakai - Osaka” trên gói hàng, tim chị vẫn hụt một nhịp.

“Bên trên viết gì vậy? Dịch cho em nghe mau lên.”

Chồng chị chỉ vào từng nét chữ tiếng Nhật được viết nắn nót trên bức thư, bắt đầu đọc:

“Chào C?