CHƯƠNG 4
Câu lạc bộ ngộp thở với khói thuốc. Đôi mắt Susan cay bởi khói thuốc. Cô rút một điếu khác ra khỏi bao thuốc nằm trên quầy bar, châm lửa và rít một hơi. Tiếng nhạc vang khắp nhà. Những âm thanh đó len lỏi theo các bức tường, lên những chiếc ghế đẩu và chui qua chân Susan, làm rung chuyển bề mặt bằng đồng của quầy rượu. Susan nhìn bao thuốc màu vàng như đang nhảy múa. Tối om. Không gian luôn tối trong câu lạc bộ đó. Cô thích cái cách mà mình có thể ở đó và trốn khỏi tầm nhìn của người ở ngay bên cạnh cô. Cô uống giỏi. Nhưng cô đã uống quá nhiều. Cô đã cân nhắc điều này. Đó có lẽ là cocktail vị martini dâu đen. Hoặc có thể là vài ly bia Pabst. Tâm trí mờ đi vì những đồ uống có cồn kia, cô đặt tay lên quầy rượu cho đến khi cảm giác đó đi qua.
“Tôi ra ngoài hóng gió một chút”, cô nói với người đàn ông ngồi cạnh. Cô hét lớn để những lời nói của mình được nghe thấy giữa tiếng nhạc, nhưng về cơ bản, sự rộn ràng của câu lạc bộ đã lấn át tất cả những âm thanh khác.
Cửa trước ở phía bên kia sàn nhảy, và khi cô đi qua đám đông của màn diễn DJ tối thứ hai, nhờ những ly rượu mà những sải chân của cô trở nên rất cẩn trọng, đầu ngẩng cao, ngang tầm, hai cánh tay mở rộng vài xen-ti-mét, mắt nhìn thẳng về phía trước, đốt điếu thuốc. Không ai nhảy ở câu lạc bộ đó. Họ chỉ đứng xung quanh, vai kề vai, gật đầu theo nhịp. Susan phải chạm vào tất cả những người trong đó để tạo lối đi cho mình, một bờ vai, một cánh tay và họ sẽ để một khoảng trống để cô đi qua. Cô có thể cảm thấy đôi mắt họ đang dõi theo mình. Susan biết mình thu hút sự chú ý. Không phải vì cô xinh xắn. Vẻ ngoài của cô thuộc về những năm 1920: khuôn mặt to với vầng trán rộng và thon dần đến chiếc cằm nhỏ, chân tay gầy, môi hồng và ngực phẳng. Mái tóc dài ngang cằm và tóc mái cụt ngủn càng khiến cô trông giống một cô nàng loạn trí hơn. Cá tính chắc chắn là từ dành cho cô. Không có mái tóc hồng, cô thậm chí có thể được gọi là xinh đẹp. Nhưng mái tóc đó làm mất đi sự ngọt ngào vốn có của cô, làm cho cô trông khó gần hơn. Đại loại có thể nói là như vậy.
Cô đến được cửa chính, lách qua người bảo vệ, và cảm nhận không khí trong lành bao quanh mình. Câu lạc bộ ở Old Town, cho đến gần đây được gọi là Skid Row. Hồi đó, khi mọi người vẫn gọi là “Thị trấn rễ cây” Portland, đã từng có một doanh nghiệp Thượng Hải làm ăn rất phát đạt ở thị trấn, hàng ngàn người khai thác gỗ và thủy thủ thường ghé đến quán bar hoặc các tụ điểm mua bán mại dâm, chỉ để thức dậy trong khoang thuyền. Ngày nay, các ngành công nghiệp lớn nhất của Portland là du lịch và công nghệ cao, nhiều tòa nhà gạch thời kỳ trước của Old Town đã được tái phát triển thành những căn gác xép và tại đây người ta có thể tham quan các đường hầm Thượng Hải với giá mười hai đô la.
Mọi thứ cuối cùng cũng thay đổi.
Susan thả phần còn lại của điếu thuốc xuống nền xi măng ẩm ướt, giẫm tắt đóm thuốc bằng gót đôi bốt, dựa mình vào bức tường gạch của câu lạc bộ, và cô nhắm mắt lại.
“Em muốn hút một điếu chứ?”
Cô mở mắt ra. “Mẹ kiếp, Ethan”, cô nói. “Anh làm tôi sợ phát khiếp. Tôi đã nghĩ rằng anh không nghe thấy giọng tôi ở trong đó.”
Ethan cười toe toét. “Tôi đã ở ngay sau lưng cô.”
“Tôi đang lắng nghe tiếng mưa”, Susan nói, cô ngước mặt lên giữa màn đêm lấp lánh. Cô mỉm cười chậm rãi với Ethan. Cô chỉ mới biết anh ta khoảng hai giờ trước, và cô bắt đầu hoài nghi liệu có phải mình đã cảm nắng anh ta. Anh ta không phải mẫu người của cô. Anh ta ở độ tuổi cuối đôi mươi, theo phong cách nhạc rock rất mạnh mẽ và rõ ràng. Có lẽ anh ta mặc quần nhung và áo hoodie mỗi ngày. Anh ta sống với năm người khác trong ngôi nhà tồi tàn ở một khu phố rẻ tiền. Anh ta từng làm việc tại cửa hàng băng đĩa trong tám năm, chơi trong ba ban nhạc, thích nghe nhạc của Iggy Pop và Velvet Underground. Anh ta hút cỏ và uống bia, nhưng không phải loại rẻ tiền. “Anh có cây súng thuốc nào không?”
Anh ta vui vẻ gật đầu.
“Hãy dạo quanh khu phố”, cô nắm tay anh ta, đung đưa, dẫn anh ta ra ngoài cơn mưa tuyết đang rơi đều.
Anh ta nhét thuốc vào cây thuốc khi họ bước đi và đưa nó cho cô để hút phát đầu tiên. Cô hít một hơi, cảm thấy luồng hơi nóng bỏng khoan khoái trong phổi trước khi thở ra. Cô chuyển điếu thuốc đến miệng anh ta và dẫn anh ta đi quanh góc của tòa nhà họ đang đi qua. Không nhiều người qua lại khu vực này của thị trấn vào ban đêm. Cô gí sát mặt mình trước mặt anh ta. Anh ta cao hơn, vì vậy cô đang nhìn lên.
“Anh có muốn chơi trò người lớn không?”
Anh ta nở nụ cười ngớ ngẩn của một chàng trai không tin vào sự may mắn của mình, “Ừ, chắc chắn rồi.”
Susan mỉm cười đáp lại. Cô đã có lần đầu tiên của đời mình. Cô đã có một giáo viên giỏi. “Thật vậy sao?” Cô nghiêng đầu với vẻ ngạc nhiên thái quá. “Điều đó thật buồn cười. Vì tôi chưa từng nhận cuộc gọi nào của anh.”
“Gì chứ?”
Mũi của họ gần như chạm nhau. “Tôi đã để lại cho anh mười một tin nhắn, Ethan à. Về Molly Palmer.”
Nụ cười của anh ta biến mất và một rãnh hình đồng xu xuất hiện giữa lông mày. “Cô nói gì?”
“Cô ấy là bạn gái thời đại học của anh, phải không? Cô ấy có bao giờ nói với anh về mối quan hệ của mình với một thượng nghị sĩ không?”
Ethan cố gắng lùi lại, nhưng anh ta nhận ra phía sau là một bức tường, và thay vì lùi lại, anh ta lúng túng đổi vị trí trước khi khoanh tay lại. “Cô là ai?”
“Có những tin đồn trong nhiều năm qua về việc các thượng nghị sĩ đã ‘xơi’ những cô bảo mẫu của con mình.” Susan nói. Cô vẫn giữ mặt mình trước mặt anh ta, không từ bỏ. Cô nhìn gần đến nỗi có thể thấy nước bọt chảy ra từ cái miệng hơi hé mở của anh ta. “Có phải vậy không, Ethan? Cô ấy có bao giờ đề cập đến bất cứ điều gì như thế?”
“Tôi thề với Chúa”, Ethan nói, nhấn mạnh từng từ, và né ánh nhìn của Susan, “Tôi không biết gì về những điều cô vừa nói.”
Điện thoại reo. Susan không hề di chuyển. “Điện thoại của anh hay của tôi?” Cô hỏi.
“Tôi không có điện thoại di động”, Ethan lắp bắp.
Cô nhíu mày. “Vậy chắc chắn là của tôi”, cô nói, nhún vai. Cô thò tay vào ví, rút điện thoại ra và trả lời.
“Xin chào?”
“Tôi có việc cho cô.”
Cô quay lưng lại với Ethan, bước tiếp vài bước. “Ian? Ian phải không? Bây giờ đã quá nửa đêm.”
“Việc này rất quan trọng.” Có một khoảng dừng. “Cô có biết những cô gái mất tích đó không?”
“Vâng?”
“Lại có một người khác. Thị trưởng đã có một cuộc họp khẩn cấp tối nay. Họ đã nối lại hoạt động Đội đặc nhiệm truy bắt Mỹ nhân đoạt mạng. Clay và tôi đang ở đây. Tôi nghĩ vụ này khá lớn, Susan. Chúng tôi muốn cô viết về nó.”
Susan liếc qua Ethan. Anh ta đang nhìn chằm chằm vào điếu thuốc trong tay, trông có vẻ hơi choáng váng.
“Cảnh sát và những kẻ giết người hàng loạt?” Cô nói.
“Ngài thị trưởng sẽ cho chúng tôi cử một phóng viên hiện trường trong đội đặc nhiệm. Họ không muốn lặp lại một vụ Mỹ nhân đoạt mạng nữa. Cô có thể xuống đây vào ngày mai không - tầm 6 giờ sáng - để bàn về vụ này?”
Susan nhìn đồng hồ. “6 giờ sáng ư?”
“Đúng vậy.”
Cô lại nhìn Ethan. “Tôi đang điều tra một việc”, cô thì thầm với Ian.
“Dù là gì đi nữa, điều này vẫn quan trọng hơn. Chúng ta sẽ nói rõ hơn vào sáng mai.”
Tâm trí cô mờ đi vì rượu. Họ sẽ nói về nó vào sáng mai. “Thôi được rồi”, cô đồng ý. Cô ngắt điện thoại và cắn môi, rồi quay lại với Ethan. Cô đã mất nhiều tháng để theo dõi anh ta. Cô thậm chí không biết liệu anh ta còn giữ liên lạc với Molly hay không. Nhưng đó là tất cả những gì cô có. “Vấn đề là thế này”, cô nói với anh ta. “Các phương tiện truyền thông bỏ lơ những tin đồn đó đã đủ lâu. Và bây giờ tôi sẽ tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra. Tôi sẽ viết về nó.” Cô giao tiếp với anh ta qua ánh mắt và giữ nó, cô muốn anh ta nhìn vào khuôn mặt của cô, để nhìn mái tóc hồng, để biết cô nghiêm túc như thế nào. “Hãy nói với Molly rằng tôi sẽ giữ an toàn cho cô ấy. Và tôi rất quan tâm đến sự thật. Nói với cô ấy rằng khi cô ấy sẵn sàng chia sẻ về những gì đã xảy ra, tôi sẽ lắng nghe.” Mưa đã chuyển từ cơn mưa rào thành mưa phùn nhẹ. Cô ấn tấm danh thiếp vào tay anh ta. “Tên tôi là Susan Ward. Tôi làm ở báo Người đưa tin.”