← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 9

Có một lý do khác khiến Susan muốn Ian đến muộn.

Ngay khi cô và Ian lên tầng năm, cô xin phép vào phòng tắm, đi xuống dưới hai tầng, lên xe và lái xe băng qua con sông đến trường trung học Jefferson. Không đời nào cô để một đêm trôi qua mà không gặp được Archie Sheridan.

Portland được chia thành các góc phần tư: Tây Bắc, Đông Nam, Tây Nam và Đông Bắc. Một người đến từ góc nào của thành phố sẽ nói lên rất nhiều về việc đó là người như thế nào. Nếu đến từ khu Tây Nam, bạn là người sống trên các quả đồi và có tiền. Nếu đến từ khu Đông Nam, bạn là người tự do và có thể là người ăn chay. Nếu đến từ Tây Bắc, thì bạn hẳn còn trẻ và chi tiêu rất nhiều cho quần áo. Nếu đến từ Đông Bắc, bạn có một ít tiền cùng một con chó và lái một chiếc xe Subaru. Và Portland cũng có cái gọi là góc phần tư thứ năm: Bắc Portland. Bắc Portland được tạo thành giữa khu Đông Bắc và sông Willamette. Chỉ có hai phần trăm dân số của bang Oregon là người da đen. Nhưng bạn sẽ không tin vào con số đó nếu bạn đi bộ xuống các khu phố ở Bắc Portland.

Trường Trung học Jefferson nằm trong góc phần tư thứ năm này, hoặc, có một cái tên mới được đặt cho khu này gần đây, “NoPo”. Khu vực này vẫn đang hồi phục sau các hoạt động của các băng đảng lớn vào những năm 1990. Thanh thiếu niên thỉnh thoảng vẫn bị bắn chết trên phố, nhưng những bãi đất trống trải đầy cỏ chết bị rào lại và bây giờ đang được chuyển mình thành các dự án phát triển đa dụng. Người ta đổ lỗi sự chỉnh trang đô thị này cho tất cả những đứa trẻ da trắng hipster mua hoặc thuê nhà vì những ngôi nhà này rẻ và gần trung tâm. Những ngôi nhà thường bị uốn cong và mục nát, nhưng bạn không phải lo lắng về việc hàng xóm sẽ gọi cảnh sát nếu ban nhạc của bạn chơi quá to trong tầng hầm. Những lợi ích của sự phục hưng này - một loạt các nhà hàng, cửa hàng thời thượng, và sửa chữa một khu phố cũ của Portland - đã không ảnh hưởng nhiều đến hệ thống trường học địa phương, nơi có điểm thi thấp nhất trong tiểu bang. Hầu hết những đứa trẻ học trường Jefferson đều nghèo, là người da đen, và nhiều người không còn xa lạ với bạo lực.

Susan nhận thấy các xe tuần tra của cảnh sát đậu trước cửa ngôi trường bằng gạch to như một viện nghiên cứu. Cô dễ dàng tìm thấy một chỗ đậu xe trên con đường bên cạnh và đi bộ về phía khuôn viên trường, với cuốn sổ trong tay. Có một số kênh tin tức địa phương hoạt động tại đây. Charlene Wood, thuộc Kênh 8, đang đứng ở một góc, phỏng vấn nhóm các cô gái tuổi teen mặc quần jean bó sát và áo khoác phồng. Cách khoảng nửa tòa phía sau cô, một người đàn ông mặc áo gió màu cam tươi đang cầm micro rên rỉ. Vài thiếu niên, có lẽ mới ra về từ các hoạt động ngoại khóa, la cà sau giờ học, với sự bàng quan như thường lệ. Một sĩ quan cảnh sát mặc đồng phục và hai nhân viên bảo vệ khác đang đứng chung với bọn trẻ để chờ cha mẹ, bạn bè, xe buýt hoặc điều gì đó an toàn. Ở phía bên kia của dòng sông, bầu trời bao phủ những ngọn đồi phía tây rực cháy với màu hồng và cam đậm, nhưng ở phía đông, bầu trời có vẻ xám xịt.

Susan lần theo dòng xe phía trước hướng tới trạm kiểm soát của cảnh sát, được thiết lập tại ngã tư đầu tiên đi qua trường. Cô có thể thấy một sĩ quan mặc đồng phục nói chuyện với người lái xe ở đầu hàng. Sau đó, cảnh sát vẫy tay ra hiệu cho xe qua và chiếc xe tiếp theo lăn về phía trước. Một tấm áp phích lớn được đặt trên giá vẽ kim loại gần trạm kiểm soát. Trên đó, Susan chỉ nhìn ra một bức ảnh của cô bé Kristy Mathers và dòng chữ: Bạn có nhìn thấy cô bé này không?

“Cảm ơn vì câu hỏi.”

Susan xoay vòng quanh. Archie Sheridan đang đứng sau cô vài bước. Anh đeo phù hiệu trên túi áo ngực của chiếc áo cộc tay và mang một cuốn sổ tay hình xoắn ốc màu đỏ, cùng tách cà phê giấy. Anh đang đi về phía trạm kiểm soát.

“Tôi nghĩ anh đã phát biểu rất thuyết phục”, cô nói. “Với bài phát biểu. Anh rất đáng gờm.”

Archie dừng lại và nhấp ngụm cà phê. “Một lời nói dối nho nhỏ cũng chẳng làm tổn thương ai.”

“Anh có nghĩ hắn sẽ xem những tin tức đó không?”

Anh khẽ nhún vai. “Có lẽ. Đó là một thói quen buồn cười của những kẻ giết người hàng loạt. Chúng thường thích sự chú ý từ cánh báo chí như cô.” Bộ ba cậu bé tuổi teen cao lớn đi ngang qua, Archie và Susan bước sang một bên cho chúng đi qua. Các cậu trai này tràn ngập mùi khói cần sa.

Susan theo dõi phản ứng của Archie. Không một động tĩnh nào. “Không biết loại cần sa tôi hút thời cấp ba có tốt như vậy không”, cô nói.

“Chắc chắn là không.”

“Anh sẽ bắt lũ nhóc này chứ?”

“Vì tội có mùi giống một loại chất kích thích của cocaine ư? Không.”

Susan tinh nghịch dò xét anh. “Bộ phim yêu thích của anh là gì?”

Anh chưa từng nghĩ về điều này. “Band Of Outsiders. Đạo diễn Godard.”

“Không thể nào! Bộ phim đó nói tiếng Pháp. Bộ phim yêu thích của anh nói tiếng Pháp?”

“Trả lời như vậy có quá ngạo mạn không nhỉ?”

“Một chút đấy”, Susan nói.

“Tôi sẽ có tin tốt hơn vào ngày mai.”

“Cô bé đã bị giết rồi, đúng không?”

Nếu câu hỏi này được cho là để kiểm tra phản ứng của anh, thì Susan phải thừa nhận mình đã thất bại. Nhưng đã có một vết nứt. Archie liếc nhìn đôi giày của mình nhanh đến nỗi cô sẽ bỏ lỡ nếu như không chăm chú nhìn vào mắt anh. Anh trở lại bình thường và nở nụ cười yếu ớt. “Chúng tôi vẫn luôn hy vọng cô bé vẫn còn sống”, anh nói, không chút niềm tin.

Susan nghiêng đầu về phía hỗn loạn ở ngã tư. “Có chuyện gì ở trạm kiểm soát vậy?”

“6 giờ 15 phút chiều. Bạn bè của Kristy nói rằng cô bé đã rời buổi tập vào giờ này, ngày hôm qua. Chúng tôi đã chặn tất cả những người đi qua tuyến đường này từ 5 giờ đến 7 giờ chiều ngày hôm nay. Nếu họ lái xe qua đây tại thời điểm này ngày hôm nay, thì khả năng cao họ cũng lái xe qua đây vào thời điểm này ngày hôm qua. Và họ có thể đã thấy một cái gì đó. À nhân tiện, tôi nhận được một cuộc gọi từ người bạn thân. Xin lỗi cô, tôi đã bỏ lỡ phần giới thiệu chính thức của chúng ta.”

“Bạn thân? Anh và ngài Thị trưởng, là bạn thân sao?”

“Chúng tôi đã từng làm việc cùng nhau”, anh nói. “Nhưng cô biết điều đó mà.”

“Đây có phải là lý do anh đồng ý làm việc với cánh nhà báo chúng tôi? Ý tôi là, tôi biết tại sao bạn thân của anh - ngài Thị trưởng đồng ý. Ông ấy muốn trở thành phó tổng thống vào một ngày nào đó. Nhưng đối với anh, chắc hẳn tất cả các nhà báo trong nước đều liên hệ với anh và ngỏ ý muốn viết về câu chuyện của anh. Vị cảnh sát anh hùng được cứu khỏi lưỡi hái của Thần Chết.”

Archie nhấp một ngụm cà phê. “Cô đã có tiêu đề rồi à? Tôi thích nó.”

“Tại sao anh lại đồng ý với việc có một bài tiểu sử, thưa ngài thám tử?”

“Cô sẽ giúp tôi thực hiện công việc của mình.”

“Anh nghĩ vậy sao?”

“Đúng vậy. Nhưng chúng ta có thể nói về điều đó trong cuộc họp lúc 9 giờ mà tôi được khuyên là không nên bỏ lõ.” Anh giơ cuốn sổ tay màu đỏ lên. “Tôi đã trở lại làm việc”, anh nói. Anh bước vài bước. “Susan, đúng không?”

Cô gật đầu.

“Cô có thể gọi tôi là Archie trừ trường hợp cô thấy dùng từ ‘Thám tử’ có thể phù hợp hơn. Cô có hay thức dậy sớm không?”

“Không.”

“Tốt.” Anh quay lại và đi về phía trạm kiểm soát, ném cốc cà phê rỗng vào thùng rác công cộng. “Gặp cô vào ngày mai”, anh nói vọng lại.