CHƯƠNG 10
Đã gần 7 giờ tối và xương sườn của Archie lại nhói đau. Là vì hôm nay anh đã đứng quá nhiều. Hay vì độ ẩm. Hoặc có thể chỉ là sự nhàm chán trong tâm trí. Kristy Mathers đã mất tích hơn 24 giờ. Và sau một ngày dài với những lần phỏng vấn, lùng sục và ngõ cụt, đến lúc này có thể nói: con đường điều tra tốt nhất của họ là đứng đó và chờ đợi điều gì đó xảy ra. Cảm giác bất lực đã vượt quá mức có thể chịu đựng.
Archie sử dụng ngón cái và ngón trỏ mở lọ thuốc, nó vẫn nằm trong túi và anh lấy ra một viên Vicodin. Anh phân biệt những viên thuốc khác bằng cách chạm vào chúng: kích thước, hình dạng, vết lằn. Anh nhét viên thuốc vào miệng. Nếu bất cứ ai nhìn thấy, họ sẽ nghĩ đó là một viên kẹo ngậm bạc hà. Hoặc một viên aspirin. Hoặc cặn bẩn từ trong túi. Anh không quan tâm. Vị đắng của ly cà phê đã nguội riết chặt lưỡi anh. Anh ước mình có một cốc khác, khi Chuck Whatley, một cảnh sát tuần tra tân binh với khuôn mặt đầy tàn nhang và mái tóc màu cam nổi bật, vẫy Archie bằng đèn pin. Trời đã tối hẳn, và có một hơi lạnh trong không khí mặc dù có mây che phủ. Archie bước nhanh từ nơi anh đang đứng, rìa của sự huyên náo. Anh cảm thấy ẩm ướt, mặc dù trời chỉ toàn sương mù. Trời ở Tây Bắc là như thế: trời mưa vừa đủ để bạn bị ướt, nhưng bằng cách nào đó, nó không bao giờ đủ để bạn bận tâm làm một điều gì đó để không bị ngâm nước mưa hoặc mang theo một chiếc ô. Sĩ quan Whatley đang đứng cạnh một chiếc xe hiệu Honda. Nó đã gỉ sét xung quanh vành lốp và trông lốm đốm nơi lớp sáp đã mòn. Anh ta đứng như những cảnh sát tuần tra khác, một ngón tay cái móc vào thắt lưng, cúi xuống nói chuyện với hành khách, ngước lên đều đều đầy phấn khích khi Archie đến gần.
Dưới ánh đèn đường, chiếc xe Honda màu hạt dẻ trông như được trang trí bởi những hạt mưa. Cảnh sát Whatley, đôi mắt sáng ngời. “Cô ấy nghĩ rằng mình đã nhìn thấy một cái gì đó”, viên cảnh sát nói.
Archie giữ tông giọng của mình. “Yêu cầu cô ấy đánh xe vào lề đường để những người phía sau có thể đi qua”, anh nói với viên cảnh sát. Whatley gật đầu và nghiêng người về phía cô gái, chiếc Honda từ từ rời khỏi hàng và đậu bên cạnh một chiếc xe tuần tra của cảnh sát. Cánh cửa phía tài xế mở ra và một phụ nữ trẻ người Mỹ gốc Phi bước ra. Cô mặc bộ đồ bệnh viện thùng thình, thân hình gầy gò và tóc tết sát da đầu thành nhiều lọn nhỏ được buộc gọn gàng thành chùm thấp sau đầu.
“Tất cả những chuyện này là thế nào?” Cô hỏi Archie một cách chậm rãi.
“Một cô bé đã biến mất đêm qua”, anh nói. “Cô biết chuyện này chứ?”
Da mặt của người phụ nữ dường như bị kéo căng quá mức, những đường nét của hộp sọ lộ rõ bên dưới lớp da. Cô kéo ngón tay mình cho đến khi chúng bật ra. “Tôi là y tá tại bệnh viện Emanuel. Tôi làm việc ca đêm. Ngày ngủ. Tôi không xem nhiều tin tức. Chuyện này có liên quan đến vụ những cô gái khác không?”
Cảnh sát Whatley chen vào, anh ta không thể kiềm chế bản thân. “Đêm qua, cô ấy đã nhìn thấy Kristy Mathers.”
“Cảm ơn anh”, Archie nói với một cái nhìn nghiêm khắc. “Cô đang trên đường đi làm à?” Anh hỏi người phụ nữ, mở cuốn sổ ra.
“Đúng vậy”, cô vẫn nhìn họ một cách khó chịu.
“Hôm qua cô cũng làm ca này?”
Cô đổi chân. Đôi guốc trắng bị trầy xước chống lên vỉa hè ẩm ướt. “Vâng.”
Một vài cảnh sát mặc đồng phục khác đã tập trung lại, tò mò và quan tâm đến một nhân chứng tiềm năng. Họ nhón chân, dựa vào nhau, chờ đợi. Archie có thể cảm nhận được người phụ nữ đang co người lại. Anh khẽ đặt một tay lên xương bả vai của cô, vỗ về và dẫn cô bước một vài bước nhỏ. Anh nghiêng đầu cạnh cô, giọng nhẹ nhàng. “Cô có ở đây vào thời điểm này ngày hôm qua? Cô đang vội vì muộn giờ làm hay là đi sớm?”
“Không. Tôi không bao giờ phải vội vã vì trễ giờ hay sớm giờ. Tôi là người đúng giờ.”
“Chúng tôi sẽ không giữ cô lâu”, Archie trấn an cô gái. “Và cô nghĩ rằng cô đã trông thấy Kristy Mathers?”
“Cô bé trong ảnh? Đúng vậy. Tôi đã thấy cô bé. Ở đoạn đường phía trên, tại đường Killingsworth và đường Albina. Tôi đợi cô bé băng qua đường. Lúc đó, cô bé đang đi xe đạp.”
Archie không cho phép mình phản ứng. Anh không muốn giật mình. Vì sẽ gây áp lực cho cô gái. Anh đã nói chuyện với hàng trăm nhân chứng. Và anh biết rằng nếu ai đó cảm thấy áp lực, họ sẽ cố gắng quá sức, trí tưởng tượng sẽ lấp đầy và trí nhớ của họ không thể phục hồi. Tay anh vẫn nhẹ nhàng trên lưng cô. Anh kiên định, bình tĩnh - một cảnh sát giỏi. “Cô bé đang dắt xe? Không ngồi trên xe đạp, đúng không?”
“Đúng. Đó là lý do tại sao tôi chú ý đến cô bé. Mẹ tôi thường bắt tôi và các chị em của tôi làm điều tương tự, dắt xe mỗi khi băng qua các giao lộ nhiều xe. Nó an toàn hơn. Đặc biệt là trong khu phố này. Mọi người lái xe như những kẻ ngốc.”
“Vậy thì, chiếc xe đạp không bị hư hỏng gì. Cũng không bị xẹp lốp hay bất cứ thứ gì?”
Cô lại nhấn nhấn các ngón tay. “Tôi không biết. Tôi không để ý điều đó. Có ai đã bắt cô bé ư? Kẻ nào đó đã bắt cô bé ư?”
Archie lảng tránh câu hỏi. “Cô có để ý gì nữa không? Có ai theo dõi cô bé không? Có ai nghi ngờ trên đường phố không? Có chiếc xe nào gần đó không?”
Cô buồn bã lắc đầu và buông tay sang hai bên. “Lúc đó, tôi đang trên đường đi làm.”
Archie lấy thông tin liên lạc, biển số xe của cô gái và để cô tiếp tục đi làm.
Một lúc sau, Henry Sobol và Claire Masland bước tới phía sau anh. Claire đang mang hai tách cà phê trong cốc giấy trắng có nắp đậy màu đen. Archie để ý cả Henry và Claire đều mặc áo khoác không thấm nước.
“Chuyện gì vậy?” Henry hỏi.
“Một nhân chứng đã thấy cô bé Kristy đi bộ và dắt xe đạp cách đây khoảng ba dãy phố”, anh xem đồng hồ, “tầm khoảng 6 giờ 55 phút tối. Bạn bè của cô bé nói rằng cô bé đã rời buổi tập lúc 6 giờ 15 phút. Câu hỏi đặt ra là cô bé đã ở đâu trong 40 phút còn lại?”
“Không mất quá nhiều thời gian để dắt một chiếc xe đạp qua ba dãy phố”, Henry quan sát. “Ngay cả nếu cô bé đi bộ thật chậm.”
Claire đưa cho Archie một trong hai tách cà phê. “Quay lại với lời khai của bạn bè cô bé”, cô nói.
Archie liếc xuống chiếc cốc trong tay. “Cái gì đây?”
“Cà phê anh yêu cầu tôi lấy cho anh.”
Archie nhìn một cách bất thường vào chiếc cốc. Anh không muốn uống cà phê nữa. Anh thực sự đã cảm thấy khá tốt.
“Không muốn”, Claire nói. “Tôi đã phải đi mười một dãy phố để mua cốc cà phê đó. Và anh sẽ uống nó.”
“Tôi khá chắc chắn tôi đã xin một ly latte không béo”, Archie nói.
“Anh thật phiền phức”, Claire nói.