CHƯƠNG 11
Maria Viello và Jennifer Washington là bạn bè. Maria, Jen và Kristy là những người bạn nối khố dường như không thể tách rời kể từ thời học cấp hai, và đến khi học trung học phổ thông, tình bạn đó vẫn tiếp tục. Nhà của cô bé Maria chỉ cách trường Jefferson vài dãy nhà, vì vậy các thám tử đến đó trước. Maria sống trong một ngôi nhà thuê bằng gỗ được xây từ những năm 1920, ngôi nhà được bao quanh bởi dãy hàng rào có dây thép. Là một ngôi nhà cần được sơn lại, nhưng sân của ngôi nhà được giữ gọn gàng và vỉa hè phía trước nhà sạch sẽ với vài mảnh rác vụn vặt bị thổi dồn lại từ khu vực xung quanh. Cha cô bé, ông Armando Viello, ra mở cửa. Ông ta thấp hơn Archie, thân hình vuông vắn và đôi tay thô ráp do công việc lao động chân tay. Khuôn mặt ông ta bị tàn phá nặng nề bởi những vết sẹo từ đám mụn trứng cá. Ông ta nói tiếng Anh trôi chảy, mặc dù chất giọng hơi nặng. Vợ ông, theo như Archie biết, không nói tiếng Anh dù chỉ một từ. Có lẽ họ nhập cư bất hợp pháp, nhưng thực tế là họ đã không bị truy vấn, không một cảnh sát nào gọi đến nhà họ trong 24 giờ qua đưa thông tin này vào bất kỳ báo cáo nào của cảnh sát.
Ông Armando Viello nhìn chằm chằm vào Archie và những thám tử khác qua cánh cửa nhôm cũ kĩ. Ánh sáng ngoài hiên lập lòe rồi biến mất.
“Anh đã đến đây vào sáng nay”, ông Viello nói.
“Chúng tôi có thêm vài câu hỏi mới”, Archie giải thích.
Ông Armando mở cửa và các thám tử bước vào. Thật dũng cảm, Archie nghĩ, dù biết rằng họ có thể bị trục xuất nhưng họ vẫn để cảnh sát vào nhà, miễn là họ có thể giúp người khác tìm đứa con đang bị lạc.
“Con bé Maria đang ở trong phòng ngủ”, ông Armando nói, khi đang đi về phía cuối một hành lang ngắn với đôi chân mang tất. Bữa tối đang được nấu trong bếp, có gì đó cay cay. “Các vị muốn nói chuyện với con bé Jennifer luôn không?”
“Jennifer cũng đang ở đây sao?”
Bọn trẻ đang học bài cùng nhau. Hôm nay chúng không đến trường. Ông Armando gõ cửa phòng ngủ của Maria và nói gì đó bằng tiếng Tây Ban Nha. Trong phút chốc, cánh cửa mở ra. Mái tóc đen, thẳng dài đến khuỷu tay của cô bé được buộc thành kiểu đuôi ngựa, cô bé vẫn đang mặc quần thể thao màu tím và áo phông màu vàng, đây là bộ đồ cô bé đã mặc khi Archie phỏng vấn vào buổi sáng hôm đó ngay sau khi cuộc họp nhân viên không truyền nhiều cảm hứng của anh.
“Chú đã tìm thấy cậu ấy chưa ạ?”
“Chưa”, Archie nói một cách tử tế. Trẻ em thường bị bỏ qua trong các cuộc điều tra của cảnh sát. Người ta nghĩ rằng chúng sẽ không phải là những nhân chứng có ích, nhưng Archie nhận thấy rằng trẻ em sẽ nhận ra được những điều mà người lớn không thể. Miễn là phỏng vấn chúng một cách phù hợp, đảm bảo rằng chúng không nhất thiết phải biết tất cả câu trả lời, như thế bọn trẻ sẽ không bịa ra những câu trả lời mà chúng nghĩ người phỏng vấn muốn nghe, những đứa trẻ từ sáu tuổi có thể đưa ra những quan sát có giá trị. Nhưng Maria đã mười lăm tuổi. Một cô bé tuổi teen thường rất khó lường. Archie chưa bao giờ giao tiếp tốt với những đứa trẻ ở độ tuổi này. Anh đã dành hầu hết những năm tháng tuổi teen của mình để cố gắng bắt chuyện với các cô gái và đều thất bại thảm hại. Anh vẫn không mấy khá hơn trong khoản này. “Cô chú có thể nói chuyện nhiều hơn với cháu được không?”
Cô bé nhìn anh với đôi mắt đẫm lệ. Chà, cháu vẫn còn khả năng giúp cô chú, Archie nghĩ.
Rồi Maria sụt sịt và gật đầu. Archie nhìn Claire và Henry, rồi cả ba đi theo Maria vào phòng ngủ.
Đó là một căn phòng màu vàng, hình vuông, với cửa sổ một cánh mà khi nhìn ra ngoài sẽ thấy cửa sổ của ngôi nhà gỗ bên cạnh. Một tấm vải có họa tiết hình cánh hoa thay thế cho màn cửa.
Cô bé Jen Washington ngồi trên giường, dưới cửa sổ, cầm một con cá sấu nhồi bông cũ yêu thích trên đùi, một món đồ của thời thơ ấu. Mái tóc cô bé được tạo kiểu theo kiểu Afro xoăn, ngắn và cô bé mặc áo sơ mi, quần jean kiểu Ấn Độ có gấu đính hạt cườm. Đó là một cô bé xinh đẹp, nhưng không có nét thông minh, điều này làm giảm bớt sự xinh đẹp của cô bé.
Bọn trẻ đã ở trong nhà biểu diễn của trường cùng nhau. Jen đang vẽ phong cảnh cho vở kịch. Maria phụ trách đạo cụ. Chúng đang có buổi thử giọng. Kristy là người duy nhất được chọn. Vì vậy, cô bé ấy đã ra về sớm. Người mà bây giờ có lẽ đã chết. Nhưng Archie không muốn nghĩ về điều đó. Không muốn bọn trẻ nhìn thấy ý nghĩ đó trên khuôn mặt của anh.
Maria bước tới giường và quăng mình xuống tấm chăn Mexico bên cạnh Jen, người đang đặt một cánh tay gầy gò ngang bắp chân Maria. Archie đi về phía chiếc bàn gỗ cạnh giường, lật một chiếc ghế và ngồi xuống. Henry dựa lưng vào cửa, khoanh tay trước ngực. Claire ngồi lên tấm chăn Mexico ở góc giường.
Archie mở cuốn sổ đỏ của mình ra. “Kristy có bạn trai không?”
“Chú đã hỏi bọn cháu câu này rồi”, Jen nói, vặn vẹo chú cá sấu. Cô bé trừng mắt nhìn Archie. Archie không đổ lỗi cho cô bé. Mười lăm tuổi là quá non nớt để hiểu được thế giới này tồi tệ như thế nào.
“Hãy trả lời giúp chú một lần nữa.”
Jen trừng mắt. Chú cá sấu trông có vẻ chán nản. Maria tự điều chỉnh mình trong tư thế bắt tréo chân, kéo tóc đuôi ngựa dài qua vai và lơ đãng quấn nó quanh ngón tay. “Không”, cuối cùng cô bé nói. “Không có ai.” Không giống như cha mình, cô bé không có ngữ điệu giọng Mexico.
Claire mỉm cười ẩn ý với các cô bé. “Không một ai? Thậm chí không có một cậu bạn nào mà cha mẹ cô bé không chấp nhận? Một cậu bạn bí mật chẳng hạn.”
Jen tròn mắt. “Không một ai nghĩa là không có ai.”
“Và các cháu chắc chắn rằng Kristy đã rời buổi tập lúc 6 giờ 15 phút?” Archie hỏi.
Maria ngừng bồn chồn với mái tóc của mình và nhìn Archie, sự chắc chắn lóe lên trong đôi mắt đen. “Đúng thế”, cô bé nói. “Tại sao chú lại hỏi như vậy ạ?”
“Có người đã nhìn thấy Kristy cách trường học vài dãy nhà sau mốc thời gian đó bốn mươi phút.” Archie giải thích. “Các cháu có đoán được bạn ấy đã làm gì trong khoảng thời gian đó không?”
Jen nhấc tay khỏi bắp chân Maria, ngồi dậy và lắc đầu. “Thật vô lý.”
“Nhưng các cháu đã không thấy cô bé đạp xe ra khỏi trường, phải không? Các cháu chỉ thấy cô bé rời khỏi nhà biểu diễn.”
“Vâng, đúng vậy”, Maria nói. “Họ đã hoàn thành tất cả các cảnh có mặt bạn ấy. Cô Sanders đã để cho bạn ấy ra về.”
“Có ai rời đi cùng với cô bé không?” Archie hỏi.
Maria lắc đầu. “Giống như chúng cháu đã nói. Tất cả các diễn viên chỉ được về khi hoàn thành xong cảnh của mình. Kristy đã về trước. Hầu hết chúng cháu phải ở lại đến 7 giờ rưỡi. Nhưng cô chú đã nói chuyện với tất cả những bạn học khác rồi chứ?”
“Không ai nhìn thấy cô bé”, Archie nói.
“Vậy bạn ấy đã làm gì trong khoảng thời gian đó?” Jen hỏi, cô bé nhìn chằm chằm vào bức tường màu vàng. “Điều này thật vô lý.”
“Bạn ấy có hút thuốc không?”
“Không”, Maria nói. “Bạn ấy ghét nó.”
Jen kiểm tra đôi mắt nhựa của chú cá sấu nhồi bông, cào cào vào một chỗ khuyết của con ngươi nhựa màu đen cứng. “Có lẽ bạn ấy gặp rắc rối với chiếc xe đạp.” Cô bé nhún vai, không nhìn lên.
Archie nghiêng về phía trước. “Tại sao cháu lại nói vậy, Jen?”
Jen vuốt bộ lông màu xanh lá cây đã phai màu của chú cá sấu. “Bạn ấy rất hay gặp gặp rắc rối vì dây xích của chiếc xe thường bị tuột ra. Đó là một chiếc xe đạp tồi. Trước đây bạn ấy đã phải tha nó về nhà một vài lần.” Giọt nước mắt duy nhất lăn xuống gò má nâu. Cô bé lau hàng nước mắt bằng tay áo và lắc đầu. “Cháu không biết. Đây có lẽ là một câu trả lời ngu ngốc.”
Archie đưa tay ra và nhẹ nhàng đặt tay lên Jen. Cô bé ngước lên. Và anh thấy, trong ánh mắt cứng rắn của cô bé, có một vết nứt, và đằng sau nó là một chút hy vọng. “Chú nghĩ đó là một suy đoán rất thông minh.” Anh siết chặt tay cô bé. “Cảm ơn cháu.”
“Vậy thì chiếc xe đạp của cô bé bị hỏng”, Claire nói khi họ quay lại xe. Trời tối và cửa sổ sạch bóng vì trời mưa. “Cô bé đã cố gắng sửa chiếc xe một lúc, sau đó bỏ cuộc và quyết định dắt nó về nhà. Chàng trai của chúng ta đã dừng lại, mời cô bé lên xe, hoặc giúp sửa xe đạp, và hắn đã tóm cô bé”.
“Tuy nhiên, đó là kiểu phạm tội thời cơ”, Henry nói từ ghế tài xế của chiếc Crown Vics không có huy hiệu cảnh sát. Henry ghét dòng xe Crown Vics. Vậy mà không hiểu sao anh lại gặp nó. “Cô bé phù hợp với đối tượng của hắn. Cô có nghĩ rằng hắn chỉ lái xe đi tìm những nữ sinh trung học dễ bị tóm? Rằng như kiểu hắn vừa gặp may?”
“Hắn đã phá chiếc xe đạp”, Archie nói khẽ từ hàng ghế sau. Anh rút hộp thuốc ra khỏi túi và lơ đãng xoay nó giữa ngón cái và ngón trỏ.
“Hắn đã phá chiếc xe đạp”, Henry gật đầu đồng ý một cách dứt khoát. “Có nghĩa là hắn đã chọn cô bé. Biết cô bé có xe đạp. Biết chiếc xe đạp nào là của cô bé. Thậm chí có thể biết nó là một chiếc xe cà tàng. Rằng cô bé ấy kéo lê chiếc xe về nhà như thường lệ. Hắn theo dõi tất cả những việc đó.”
“Chúng ta vẫn còn một khoảng thời gian cô bé vắng mặt.” Claire nói. “Đứa trẻ tiếp theo rời buổi tập lúc 6 giờ 30 phút. Không thấy Kristy. Chỗ để xe đạp ở ngay bên cạnh cửa.”
Đầu Archie nhức nhối. “Ngày mai, chúng ta sẽ lập trạm chặn xe để hỏi một lần nữa. Có thể ai đó đã nhìn thấy cô bé.” Anh rút ba viên thuốc từ hộp thuốc và đặt từng viên vào miệng.
“Anh ổn chứ, sếp?” Henry hỏi, và liếc nhìn Archie trong gương chiếu hậu.
“Chỉ là mấy viên Zantac”, Archie nói dối. “Cho cái dạ dày của tôi.” Anh ngả đầu ra ghế và nhắm mắt lại. Nếu kẻ giết người đã rình rập Kristy, thì có lẽ hắn sẽ bắt đầu tìm kiếm một cô bé khác sớm thôi. “Mọi người có chắc rằng các trường trung học khác đều an toàn không?” Archie hỏi, mắt vẫn nhắm nghiền.
“An toàn như kho vàng Fort Knox”, Claire xác nhận.
“Thiết lập trạm giám sát tại bốn trường vào ngày mai”, Archie ra lệnh. “Kiểm tra biển số của từng chiếc xe đi ngang qua trường trung học Jefferson từ 5 giờ đến 7 giờ.” Anh mở mắt ra, xoa mặt mình bằng một bàn tay xòe rộng và ngả người về trước giữa hai chiếc ghế trước mặt. “Tôi muốn xem qua các báo cáo khám nghiệm tử thi lần nữa. Và hãy ghé từng nhà vào tối nay thêm một lần. Có lẽ ai đó sẽ nhớ ra điều gì khác.”
Henry liếc nhìn anh. “Tất cả chúng ta nên ngủ một chút. Chúng ta đã có những đội làm việc tối nay. Những người thông minh. Những người tỉnh táo. Tôi sẽ gọi cho cậu nếu có bất cứ điều gì được tìm thấy.”
Archie đã quá mệt mỏi để tranh luận. Anh có thể trở lại làm việc tại căn hộ. “Tôi sẽ về nhà”, anh nói. “Nếu anh đưa tôi đến văn phòng để tôi có thể lấy các báo cáo.”
“Cô bé vẫn còn sống, đúng không?” Claire nói. “Không lẽ nào tất cả những chuyện này không đổi lấy được gì? Một cơ hội. Tôi nói đúng chứ?”
Có một khoảng im lặng dài và sau đó Henry nói, “Đúng vậy.”
Điện thoại reo khi Archie trở về căn hộ. Tay anh ôm đầy các tập báo cáo của cảnh sát và những lời khai của người dân mà anh dự định sẽ đọc vào tối hôm đó. Anh xếp chồng chúng một cách bất cẩn trên bàn ở lối đi, nhấc chiếc điện thoại không dây lên và đặt chìa khóa lên bàn bên cạnh chân gác máy của điện thoại.
“Xin chào?”
“Em đây.”
“Chào em, Debbie”, Archie nói với vợ cũ, cảm thấy biết ơn vì sự sao nhãng nhất thời này. Anh đi qua nhà bếp, lấy bia từ tủ lạnh và mở nắp.
“Ngày đầu tiên của anh thế nào?”
“Không hiệu quả”, Archie nói. Anh rút khẩu súng ra khỏi thắt lưng, đặt nó lên bàn cà phê và ngồi xuống chiếc ghế dài ngay trước bàn.
“Em đã thấy anh trên tivi. Anh trông rất đáng sợ.”
“Anh đã mang chiếc cà vạt mà em mua cho anh.”
“Em nhận ra nó. Anh có đến vì chuyện của Ben vào Chủ nhật này không?”
Anh nuốt nước bọt. “Em biết là anh không thể mà.”
Anh có thể nghe thấy tiếng thở dài trong giọng nói của cô. “Vì anh sẽ ở bên cô ta.”
Họ đã trải qua điều này trước đây. Không còn gì để nói. Anh để điện thoại trượt xuống mặt, cổ, cho đến khi chân máy tựa vào xương ức. Anh ấn mạnh vào xương cho đến khi nhói đau. Anh vẫn có thể nghe thấy cô, âm thanh bị bóp nghẹt và xa cách, giống như ai đó đang nói chuyện dưới nước.
“Em biết là anh chán chuyện này lắm rồi, đúng chứ?”
Sự rung động trong giọng nói của cô lặng sâu vào ngực anh khiến anh cảm thấy tốt hơn, giống như có điều gì còn tồn tại trong đó.
“Anh và cô ta nói chuyện gì?”
Cô đã hỏi câu này trước đây. Anh chưa bao giờ trả lời, và sẽ không bao giờ trả lời với cô. Anh nhấc điện thoại lên tai. Anh có thể nghe thấy tiếng cô thở. Cô nói, “Em chỉ không biết làm thế nào anh có thể trở nên tốt hơn nếu như anh vẫn chưa loại bỏ cô ta ra khỏi cuộc sống của mình.”
Anh sẽ không trở nên tốt hơn, anh nghĩ. “Chỉ là hiện tại anh chưa thể.”
“Em yêu anh, Archie. Ben yêu anh. Sara yêu anh.”
Anh cố nói gì đó. Anh biết. Nhưng anh muốn nói gì đó nhiều hơn thế và anh không thể nói, vậy là anh không nói gì cả.
“Anh có định ra ngoài gặp em và các con không?”
“Ngay khi anh có thể.” Cả hai đều biết ý anh là gì. Anh cảm thấy những mảnh vụn của một cơn đau đầu khác bắt đầu. “Có một phóng viên”, anh tiếp tục. “Susan Ward. Cô ấy đang viết bài về anh cho tờ Người đưa tin. Cô ấy có thể sẽ gọi cho em.”
“Em nên nói gì với cô ấy?”
“Hãy nói rằng em sẽ không nói chuyện với cô ấy. Và sau khi cô ấy cố gắng gọi lại cho em, hãy nói bất cứ điều gì cô ấy muốn biết.”
“Anh muốn em nói sự thật?”
Anh lướt những ngón tay trên lớp vải nỉ của chiếc ghế dài đượm buồn và tưởng tượng Debbie cũng đang ngồi trên chiếc ghế dài, trong ngôi nhà của họ, trong cuộc sống cũ của anh. “Ừm, anh muốn.”
“Anh muốn những điều đó được xuất bản trên tờ Người đưa tin?”
“Ừ.”
“Anh đang dự tính điều gì vậy, Archie?”
Anh uống một ngụm bia. “Một sự kết thúc”, anh nói với một tiếng cười trống rỗng.