CHƯƠNG 12
Gretchen không để cho anh ngủ đêm đầu tiên, vì vậy anh không thể theo dõi khung thời gian được nữa. Ả tiêm cho anh loại thuốc có công dụng kích thích tựa như amphetamine và ả rời đi trong nhiều giờ sau đó. Tim Archie đập rất nhanh, anh không thể làm gì khác ngoài việc nhìn chằm chằm lên trần nhà trắng và cảm thấy nhịp đập rộn ràng trong cổ, tay anh run lên. Máu trên ngực đã khô và bây giờ anh thấy ngứa. Anh đau đớn dữ dội mỗi lần hít vào, nhưng vết thương lại ngứa ngáy khiến anh muốn phát điên. Anh cố gắng theo dõi thời gian bằng cách đếm, nhưng tâm trí cứ trôi đi và anh quên luôn chuỗi những con số. Nếu đánh giá mùi hôi thối của thi thể nằm trên sàn bên cạnh mình, anh đã ở đây ít nhất 24 giờ. Nhưng có thể lâu hơn thế, anh không chắc chắn. Vậy là, Archie nhìn chằm chằm. Chớp mắt. Thở. Và chờ đợi.
Anh không nghe thấy tiếng ả bước vào, nhưng đột nhiên Gretchen đã ở đó, mỉm cười bên cạnh anh. Ả vuốt tóc anh, ướt đẫm mồ hôi. “Đến giờ uống thuốc rồi, anh yêu.” Với động tác nhanh nhẹn, ả xé băng dính ra khỏi miệng anh.
Ả dịu dàng đẩy phễu vào cổ họng anh, cái phễu đã khóa miệng anh. Anh vật lộn với cái phễu, hất đầu từ bên này sang bên kia, cố gắng tự nâng khuỷu tay lên, nhưng ả lại dùng tay nắm chặt tóc và giữ chặt đầu anh. “Nuốt ngay, nuốt ngay”, ả gắt gỏng.
Ả cầm một tay đầy thuốc và thả từng viên xuống cổ họng anh. Anh cười khẩy và cố nhổ chúng, nhưng ả rút phễu ra, ấn chặt hàm rồi dùng tay xoa cổ anh, buộc anh phải nuốt chúng một cách miễn cưỡng.
“Thuốc gì vậy?”
“Anh chưa cần phải hỏi vội”, ả nói và vuốt một miếng băng dính khác trên miệng anh. Anh gần như biết ơn vì điều đó. Có gì đâu để nói?
“Hôm nay anh muốn làm gì?” Ả hỏi.
Archie nhìn lên trần nhà, đôi mắt căng lên vì buồn ngủ.
“Hãy nhìn em đi”, ả nói với hai hàm răng nghiến chặt.
Anh làm theo.
“Hôm nay anh muốn làm gì?”
Anh nhướng mày với vẻ mặt mơ hồ.
“Hơn cả những cái đinh sao?”
Anh không thể ngăn mình khỏi nao núng.
Gretchen rạng rỡ. Anh có thể nói nỗi đau của anh là điều làm ả vui lòng. “Họ đang tìm kiếm anh”, ả nói với giọng như đang hát. “Tuy nhiên, họ sẽ không bao giờ tìm thấy anh.”
Dù họ có ở đâu, ả đang đọc báo, xem tin tức, anh nghĩ.
Ả đặt khuôn mặt mình sát bên anh để anh có thể nhìn thấy làn da trắng mịn màng, cặp đồng tử to tròn của ả. “Em muốn anh nghĩ về những gì chúng ta sẽ gửi cho họ”, ả nói một cách thực tế. Ả lướt nhẹ đầu ngón tay dọc theo vùng da cánh tay, cổ tay của anh. “Một bàn tay, bàn chân, tương tự. Một cái gì đó tốt đẹp để cho họ biết chúng ta đang nghĩ về họ. Em sẽ để anh chọn nó.”
Archie nhắm mắt lại. Anh không ở đây. Điều này không xảy ra. Anh cố gắng điên cuồng để gợi nhớ khuôn mặt của Debbie trên bức màn đen của mí mắt. Anh có thể nhìn thấy hình ảnh Debbie sáng hôm trước. Anh tự tuởng tượng lại những món đồ cô đang mặc. Chiếc áo len dày màu xanh lá cây. Váy màu xám. Chiếc áo khoác dài khiến cô trông như một người lính Nga. Anh nhớ từng vết tàn nhang trên mặt cô. Đôi bông hoa tai kim cương nhỏ bé của cô. Nốt ruồi trên cổ, ngay phía trên xương ức.
“Hãy nhìn em”, Gretchen ra lệnh.
Anh nhắm mắt chặt hơn. Nhẫn cưới của cô. Đầu gối trơn. Những đốm tàn nhang trên đùi nhợt nhạt của cô.
“Hãy nhìn em”, ả nhắc lại, giọng ả trống rỗng.
Khốn nạn, anh nghĩ.
Ả nhấn con dao ngay dưới lồng ngực trái. Anh hét lên đau đớn và mở to mắt theo bản năng.
Ả giữ chặt đầu anh bằng một nắm tay đầy tóc và cúi xuống để ngực ả cao hơn ngực anh rồi nhấn con dao sâu hơn. Anh ngửi được mùi thơm của ả - mùi tử đinh hương, mồ hôi ngọt ngào, bột Talcum - là khoảnh khắc anh được giải thoát khỏi mùi hôi thối của xác chết.
“Em không muốn bị phớt lờ”, ả nói với giọng thì thầm. “Hiểu chứ?”
Anh gật đầu, gắng sức chống tay ả.
“Tốt.” Ả rút dao ra và thả nó xuống khay dụng cụ.