← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 13

Susan đưa xe đỗ vào một trong những bãi xe được chỉ định dành cho khách tại văn phòng đội đặc nhiệm. Cô đến sớm nửa tiếng. Susan không bao giờ đến sớm. Cô thậm chí không thích những người đến sớm. Nhưng cô đã thức dậy lúc mặt trời mọc với sự nôn nao trong lòng vì cô chuẩn bị viết một câu chuyện thực sự hay. Ian đã rời đi sau đó. Vì nếu anh ta đánh thức Susan dậy để nói lời tạm biệt thì cô chắc chắn đã không nhớ việc anh ta rời đi.

Sương mù đã lắng xuống thành phố suốt đêm qua, không khí đặc quánh và ẩm ướt. Độ ẩm lạnh lẽo ngấm vào mọi thứ khiến ngay cả bên trong chiếc xe, cô cũng cảm thấy như có thể bị nấm mốc khi ngồi trong đó.

Để tiết kiệm thời gian, cô mở điện thoại, bấm số và để lại một tin nhắn trong hộp thư thoại mà cô biết. “Chào, Ethan. Susan Ward đây. Từ ngõ hẻm. Từ trong đường hẻm.” Từ trong đường hẻm, ôi Chúa tôi. “Ý tôi là tôi đến từ tòa soạn Người đưa tin. Tôi tự hỏi không biết anh có cơ hội nói chuyện với Molly về tôi chưa. Tôi thực sự nghĩ rằng câu chuyện của cô ấy xứng đáng được lắng nghe. Dù sao, hãy gọi cho tôi. Được chứ?” Ian đã nói không nên tiếp tục theo đuổi vụ này. Sẽ lãng phí thời gian. Nhưng cô vẫn còn thời gian, vậy tại sao không thu thập thêm vài thông tin nền? Thông tin nền cũng không hẳn có nghĩa là cô còn thực sự theo đuổi vụ này. Thực sự.

Cô đợi trong xe thêm vài phút, hút một điếu thuốc và nhìn mọi người ra vào tòa nhà. Susan thường hút thuốc khi cần. Cô hút thuốc khi đi ra ngoài. Khi cô uống. Và đôi khi cô hồi hộp. Cô ghét phải lo lắng. Cô ném điếu thuốc ra khỏi cửa xe và quan sát những đốm lửa nhỏ khi điếu thuốc rơi xuống mặt đường. Sau đó, cô kiểm tra lại vẻ ngoài của mình trong gương chiếu hậu. Cô mặc một bộ đồ đen, với mái tóc hồng được buộc lại thành kiểu đuôi ngựa thấp. Chúa ơi, cô nghĩ, mình trông giống như một ninja rùa vậy. Không có gì phải chỉnh sửa. Cô cắn răng nhẫn nhịn và đi vào trong.

Họ đã làm việc cả đêm để biến ngân hàng thành phòng làm việc. Một nửa số thùng và hộp ngày hôm qua đã được xếp phẳng, để cạnh cửa, chờ được kéo đi. Các bàn được xếp thành cặp, đối diện nhau, mỗi người được trang bị một máy tính và màn hình phẳng màu đen. Không có gì ngạc nhiên khi ngân sách giáo dục công cộng rất ít. Hình ảnh các cô bé mang đồng phục được phóng to, cũng như hàng tá ảnh chụp nhanh, được ghim vào bảng thông báo to như bức tường. Một số bản đồ thành phố treo cạnh đó, rải rác những chiếc đinh ghim đầy màu sắc trên đó. Một máy photocopy đang nhả giấy một cách ồn ào. Ly cà phê và chai nước được đặt trên bàn. Susan có thể ngửi thấy mùi cà phê đang pha. Cô đếm được bảy thám tử, tất cả đều đang nghe điện thoại. Một nữ sĩ quan mặc đồng phục ngồi ở một cái bàn dài ngay bên trong cánh cửa nhìn lên Susan.

“Tôi đến đây để gặp anh Archie Sheridan.” Susan nói. “Susan Ward. Tôi có hẹn trước.” Cô rút thẻ báo chí ra khỏi ví và để nó treo lủng lẳng cách mặt bàn vài xen-ti-mét.

Viên cảnh sát liếc qua tấm thẻ, nhấc điện thoại lên, bấm số và thông báo Susan đến. “Cô có thể vào”, nữ cảnh sát vừa nói, mặt vừa quay lại với màn hình máy tính.

Susan đi đến cuối ngân hàng và tiến vào phòng của Archie. Lần này, tấm rèm Venetian trắng đang mở, cô có thể thấy anh đang ngồi ở bàn và đọc một số giấy tờ. Cánh cửa hé ra, cô gõ nhẹ vào cửa, cảm thấy hơi nôn nao trong bụng.

“Chào buổi sáng”, anh nói và đứng dậy.

Cô đi vào và nắm lấy tay anh, phía tay mà anh đang đưa ra để đề nghị một cái bắt tay. “Chào buổi sáng. Xin lỗi, tôi đến sớm.”

Lông mày anh nhếch lên. “Sớm ư?”

“Tầm ba mươi phút.”

Anh khẽ nhún vai và chỉ đứng đó. Susan đếm thấy bốn tách cà phê rỗng trên bàn.

Ôi Chúa ơi! Anh đang đợi cô ngồi xuống trước. Đúng. Cô ngồi vào một trong những chiếc ghế bành nhựa màu đỏ tía đối diện với bàn của anh.

Anh ngồi xuống. Là một văn phòng nhỏ, chỉ đủ lớn cho một bàn gỗ anh đào lớn với một kệ sách kết hợp phía sau và hai chiếc ghế bành phía trước. Một cửa sổ nhỏ nhìn ra ngoài đường, nơi những chiếc ô tô lướt nhanh như thường lệ. Anh mặc chiếc áo khoác nhung của ngày hôm trước, nhưng hôm nay áo sơ mi cài nút của anh có màu xanh. Cô cảm thấy mình nên bắt đầu trước. “Vậy thì, bây giờ chúng ta tiến hành việc này như thế nào đây?”

Archie đặt hai tay lên bàn, lần sờ. “Cô nói cho tôi nghe xem.” Biểu cảm của anh toát lên sự thân thiện và chào đón.

“Vậy thì”, Susan chậm rãi nói. “Em cần quyền tiếp cận. Đến anh.”

Anh gật đầu. “Miễn là cô không làm gì cản trở công việc của tôi, thì chắc chắn là được.”

“Anh không có vấn đề gì với điều này chứ? Việc tôi sẽ đi theo anh trong khi anh đang cố gắng làm việc?”

“Không.”

“Và tôi muốn nói chuyện với những người xung quanh anh.” Cô dò xét biểu cảm trên khuôn mặt anh. Anh vẫn thư thái, không quan tâm. “Ví dụ như vợ cũ của anh.”

Anh vẫn không nao núng. “Được. Tôi không biết cô ấy có nói chuyện với cô không, nhưng cô cứ thoải mái hỏi cô ấy.”

“Và cô Gretchen Lowell.”

Khuôn mặt anh co lại một chút. Anh mở miệng. Ngậm miệng lại. Mở miệng lần nữa. “Cô Gretchen không nói chuyện với phóng viên.”

“Tôi có thể thuyết phục được cô ấy.”

Anh vẽ một vòng tròn tưởng tượng lên bàn bằng lòng bàn tay. “Cô ta đang ở trong nhà tù liên bang. Bảo mật tối đa. Cô ta chỉ có thể gặp luật sư, cảnh sát và gia đình. Mà cô ta không có gia đình. Và cô thì không phải cảnh sát.”

“Chúng tôi có thể trao đổi thư từ. Giống như ngày xưa.”

Anh chầm chậm ngồi xuống ghế và đáp. “Không được.”

“Không được?” Susan nói.

“Cô có thể đi theo tôi. Cô có thể nói chuyện với Debbie và những người làm việc cùng tôi. Tôi sẽ cung cấp cho cô thông tin về vụ án mà họ gọi là Kẻ bóp cổ sau giờ học. Tôi sẽ nói chuyện với cô về vụ Mỹ nhân đoạt mạng. Cô có thể phỏng vấn bác sĩ của tôi nếu muốn. Nhưng Gretchen Lowell thì không được. Cô ta vẫn thuộc đối tượng của một cuộc điều tra hình sự và việc đặt câu hỏi với cô ta sẽ là lạc hướng. Việc đó sẽ phá hỏng thỏa thuận giữa chúng ta.”

“Nhưng xin lỗi, thưa thám tử. Điều gì khiến anh nghĩ như vậy, nếu tôi trao đổi thư với cô ta, biết đâu có thể giúp anh tìm ra cái gì đó?”

Anh mỉm cười kiên nhẫn. “Tin tôi đi. Tôi sẽ tìm ra.”

Cô nhìn anh chằm chằm. Không phải là việc anh không muốn cô nói chuyện với Gretchen Lowell làm cô phiền lòng. Anh đã trải qua một số chuyện không khác gì địa ngục. Tất nhiên anh không muốn người đã tra tấn mình bị phỏng vấn cho vài dăm ba câu chuyện ngu ngốc trên báo. Điều khiến Susan bận tâm là một sự chắc chắn ngày càng lớn hơn, rằng loạt bài viết về hồ sơ cá nhân này là ý tưởng tồi đối với một đối tượng như Archie Sheridan. Rằng anh có những điều cần che giấu, và rằng cô sẽ tìm ra chúng. Anh không nên đồng ý với bất kỳ điều gì mới phải. Và nếu cô tìm ra được điều gì đó, thì cô cũng chắc chắn rằng Archie Sheridan thông minh kia cũng sẽ nhận ra điều đó. Vậy tại sao anh lại để cô làm tất cả những việc này?

“Còn điều gì sẽ phá hỏng thỏa thuận của chúng ta nữa không?” Cô hỏi.

“Chỉ một điều đó thôi.”

Vậy là ổn rồi. “Chúng ta bắt đầu thôi.”

“Chủ nhật nghỉ.”

“Có phải đó là vì anh có con?”

Archie liếc qua vai cô, nhìn ra ngoài cửa sổ. “Không phải.”

“Đi nhà thờ?”

Không phản hồi.

“Đánh golf?” Susan đoán. “Câu lạc bộ Taxidermy?”

“Một ngày riêng tư”, anh nói chắc nịch, tập trung vào cô, hai tay anh nắm chặt. “Cô có sáu ngày còn lại.”

Cô gật đầu vài lần. Cô có thể viết loạt bài này, và có thể viết tốt. Cô đang đùa với ai vậy? Cô có thể viết nó một cách xuất sắc. Câu chuyện là của cô. Việc viết như thế nào sau này tự khắc sẽ biết. “Được rồi”, cô đồng ý. “Chúng ta bắt đầu từ đâu?”

“Bắt đầu từ”, anh đáp, “trường trung học Cleveland. Nạn nhân Lee Robinson.” Anh nhấc điện thoại lên và bấm số. “Cô đã sẵn sàng chưa?” Anh cúp máy và nhìn Susan.

“Thám tử Sobol sẽ tham gia cùng chúng ta.”

Susan cố che giấu sự mất tinh thần của mình. Cô đã hy vọng cô có Archie Sheridan cho riêng mình, hơn hết là có được trí tuệ của anh. “Anh ấy là đồng nghiệp của anh đúng không? Trong vụ giết người đầu tiên của Mỹ nhân đoạt mạng?”

Trước khi Archie có thể trả lời, Henry đã xuất hiện ở cửa văn phòng, kéo chiếc áo khoác da trên đôi vai rộng. Anh giơ tay về phía Susan. “Henry Sobol”, anh nói. Đúng là một con gấu bông khổ lớn.

Cô bắt tay anh ta, cố gắng để bắt nhịp với cái nắm tay ấy. “Susan Ward. Tờ Người đưa tin. Tôi đang viết một câu chuyện về…”

“Cô đến sớm thế”, Henry nói.