← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 14

Fred Doud hút thuốc trên bãi biển. Anh ngồi chồm hổm cạnh một khúc gỗ lớn đã dạt vào bờ vào mùa đông trước. Anh tự do làm theo ý mình, không vấn đề gì. Anh không nhìn thấy bất cứ ai dọc theo bãi biển trải dài hàng dặm mà mình vừa đi bộ. Anh thường ra ngoài vào buổi chiều, nhưng anh có một phiên tòa vào cuối ngày hôm đó. Anh hút thêm một hơi thật dài từ ống thủy tinh nhỏ, sau đó đặt nó trở lại vào chiếc cặp da. Anh đóng chiếc cặp lại và đeo vòng quanh cổ, những ngón tay dài và xương xẩu lóng ngóng một chút trong cái lạnh. Anh kiểm tra da vùng cánh tay, đùi, bụng, đầu gối của mình. Trời có màu hồng sáng, nhưng anh không còn cảm thấy lạnh nữa. Anh thích mùa đông trên bãi biển. Bãi biển thường có rất nhiều người trong thời gian còn lại trong năm, nhưng suốt mùa đông, anh thường là người duy nhất. Anh sống với một số bạn bè thời đại học, cách đây một vài dặm trên đảo, vì vậy rất dễ dàng để lái xe đến đây. Theo quy định của bãi biển, anh mặc một chiếc áo choàng từ khu vực đỗ xe, xuống con đường dẫn qua những bụi dâu đen. Sau đó, một khi đã ở trên bãi biển, anh sẽ để chiếc áo choàng rời khỏi đôi vai xương xẩu của mình và để nó lại trên mặt đất, khỏa thân hoàn toàn. Anh chưa từng bao giờ cảm thấy tự do hơn lúc này.

Sự thật là anh thường đến chỗ khúc gỗ đó, nhưng đôi khi, thỉnh thoảng, anh quyết định đi xa hơn, đến nơi bãi biển quanh khúc và nơi anh có thể nhìn thấy ngọn hải đăng phía trước. Hôm nay, khi anh đứng dậy, say sưa trong cơ thể trần trụi, vô tri của mình, Fred biết rằng hôm nay là một trong những ngày đó.

Anh thường đi bộ mé trong bãi biển bằng đôi chân trần, nơi cát mịn hơn và dễ chịu hơn, nhưng khi đi xa hơn, anh thường lại gần mặt nước của những vũng nước cạn, nơi anh đã từng tìm thấy đầu một mũi tên và hy vọng có thể tìm thấy nó lần nữa. Tầm nhìn không tốt. Sương mù dày đặc khi anh bắt đầu, tất cả những gì còn lại giờ chỉ là một dải màu trắng dày đặc lơ lửng trên biển. Những vũng nước cạn lạnh, trơn trượt và bãi biển có nhiều rong cỏ dại. Thỉnh thoảng có vài con cá chết mục rữa được nước biển rửa sạch. Rong biển bị vón cục và thối rữa, bị nhiễm bọ. Những con chim rỉa xác cua, để lại những vỏ hôi thối.

Fred đang đi bộ dọc theo những vũng nước trũng, cau mày trong sự tập trung tuyệt đối, đôi mắt đỏ hoe dò quét mặt đất, cố tình bỏ qua mùi hôi thối, và phát hiện ra cô bé Kristy Mathers. Anh nhìn thấy chân cô bé trước tiên, nửa chìm trong đất bùn, và nhìn theo từ bàn chân đến chân và thân cô bé. Anh sẽ tin điều mình vừa nhìn thấy sớm hơn nếu như anh chưa từng hoang tưởng nhiều lần về việc rồi sẽ có ngày mình bắt gặp một thi thể trên bãi biển. Nó dường như là điều sẽ luôn có thể xảy ra với anh, bằng cách nào đó. Bây giờ, nhìn vào thi thể nhợt nhạt, gần như không thể nhận ra dưới chân mình, một cảm giác kinh khủng chưa từng có bao trùm lấy anh: vô hồn. Fred Doud chưa bao giờ cảm thấy mình trần trụi đến vậy.

Tim đập thình thịch và đột nhiên ớn lạnh, anh quay lại, nhìn xuống bãi biển nơi anh đến, sau đó hướng lên ngọn hải đăng. Sự cô tịch mà anh có được vài phút trước vốn là sự tận hưởng thì giờ đây đã phủ xuống tâm trí anh như cơn hoảng hồn. Anh phải nhờ sự giúp đỡ. Anh phải quay lại xe của mình. Anh bắt đầu chạy.