← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 17

Theo những gì Archie đoán thì đây là ngày thứ ba, khi Gretchen đặt phễu vào cổ họng và thả những viên thuốc vào, anh đã nuốt những viên thuốc mà không hề kháng cự. Ả đặt cái phễu lệch sang bên, và nhanh chóng bịt miệng anh bằng một đoạn băng keo có sẵn. Hôm nay ả không nói một lời. Ả dùng một chiếc khăn tay trắng để lau nước bọt chảy xuống mặt anh, rồi ả bỏ đi. Anh đợi từng viên thuốc rơi vào bên trong, tất cả tế bào của anh được cảnh báo là sẽ bị thay đổi. Đây là một cách khác để đo lường thời gian. Anh không biết những viên thuốc này là gì, nhưng dựa vào tốc độ, có thể là một loại thuốc giảm đau, gây ảo giác. Cảm giác ngứa ran bắt đầu từ mũi và leo dần lên đỉnh đầu. Anh buộc phải nhượng bộ nó.

Tâm trí anh bắt đầu nghĩ lung tung. Anh nghĩ rằng mình đã nhìn thấy một người đàn ông tóc đen trong tầng hầm với anh và Gretchen. Hắn chỉ là một cái bóng. Hắn di chuyển nhanh phía sau lưng Gretchen và biến mất. Archie tự hỏi liệu xác chết có sống lại không, một cái xác thối rữa đang đi bộ. Nhưng anh tự nhủ rằng đó chỉ là ảo giác. Không có gì là thật.

Anh tưởng tượng mình đang ở hiện trường vụ án. Henry và Claire. Họ sẽ lần theo dấu vết của anh đến ngôi nhà lớn màu vàng mà Gretchen đã thuê trên khu Vista. Những dãy băng keo vàng. Cánh báo chí. Pháp y. Nhân viên đánh dấu bằng chứng. Anh tưởng tượng cảnh hiện trường, cảnh anh chỉ đạo đội đặc nhiệm như thể anh chỉ đơn giản là một nạn nhân khác của Mỹ nhân đoạt mạng. “Đã quá trễ rồi”, anh nói với Claire. “Tôi đã chết.” Trông họ đều đau đớn nghiệt ngã và tuyệt vọng. “Tươi tỉnh lên! Tất cả đều tốt! Ít nhất chúng ta cũng biết ai là kẻ giết người khốn nạn! Đúng không? Đúng không?” Họ nhìn chằm chằm vào anh. Claire khóc. “Cô phải nhìn nhận đây chỉ là một tình tiết của vụ án”, Archie nói với họ, giọng lo lắng. “Nó không phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên.”

Họ lùng sục tòa nhà để tìm thêm manh mối. “Ráp tất cả manh mối lại với nhau”, Archie cầu xin. Ở đây chắc chắn sẽ có tên Gretchen, hình ảnh chứng minh nhân dân của ả. Anh phán lại sự khám xét của mình, khai thác toàn bộ trí nhớ về những bề mặt mà anh đã chạm vào, những vật mà anh để lại, một số dấu vết mà anh đã từng để lại đó. Cà phê. Anh đã làm đổ cà phê lên tấm thảm. Archie chỉ vào vết bẩn tối màu. “Có thấy nó không?” Henry dừng lại. Ngồi xổm. Anh vẫy gọi một kỹ thuật viên. Phòng thí nghiệm sẽ tìm thấy dấu vết của thứ mà ả đã dùng để kéo anh đi. Điều này sẽ xác nhận sự nghi ngờ của họ. Có ai nhìn thấy lúc anh đi vào? Điều gì đã xảy ra với chiếc xe của anh? Archie ngồi xổm bên cạnh Henry. “Khi có kết quả, anh phải làm mọi thứ có thể để kết nối cô ta với những vụ giết người khác. Đưa hình ảnh của cô ta khắp mọi nơi. Khi tôi chết, cô ta sẽ rời khỏi căn nhà. Và khi cô ta rời khỏi căn nhà, anh có thể bắt cô ta.”

“Có thể anh đang bị ảo giác”, Gretchen nói.

Anh bị giật mạnh ra khỏi giấc mơ và trở về với tầng hầm. Ả lại ở đó, áp một miếng vải mát vào trán anh. Anh không cảm thấy nóng, nhưng anh nhận ra mình đang đổ mồ hôi.

“Anh đang lầm bầm điều gì đó.”

Archie biết ơn miếng băng keo. Biết ơn vì ả có thể đã nghe thấy những lời huyên thuyên nửa vời của anh.

“Em không biết làm cách nào anh có thể chịu được mùi hôi thối ở đây”, Gretchen nói, đưa mắt đến vị trí cái xác chết vẫn nằm trên sàn nhà.

Ả bắt đầu nói thêm điều gì khác, nhưng anh đã mệt mỏi với ả, nên anh quay về với tâm trí mình.

Và lần này anh đến gặp Debbie.

Cô đang ngồi trên chiếc ghế dài, bao quanh là chiếc chăn lông cừu, đôi mắt đỏ hoe vì khóc. “Các anh tìm thấy anh ấy chưa?” Cô hỏi nhanh khi Archie bước vào.

“Chưa”, anh nói. Archie lấy bia từ tủ lạnh và ngồi xuống bên cạnh cô. Khuôn mặt của Debbie mịn màng và trống rỗng, đôi tay cô run rẩy khi ôm tấm chăn ngay dưới cằm.

“Anh vẫn còn sống”, Debbie nói một cách cương quyết. Sự lạc quan mãnh liệt trong giọng nói của cô làm trái tim anh tan nát. “Tôi chắc chắn là như vậy.”

Archie quan tâm đến cô. Anh muốn cư xử nhẹ nhàng với cô. Nhưng có thể anh sẽ phải nói dối. “Thật ra, rất có thể là anh đã chết”, anh nói với cô. “Em phải chuẩn bị tinh thần.”

Debbie nhìn anh kinh hoàng, cơ thể cô cứng lại.

Lúng túng, anh lại cố gắng an ủi cô. “Đó là điều tốt nhất”, anh nói. “Cô ta giết anh càng sớm, anh càng cảm thấy tốt hơn. Tin anh đi.”

Đôi mắt Debbie đầy nước mắt và miệng cô thu nhỏ lại. “Em nghĩ tốt hơn là anh nên đi ngay bây giờ”, cô nói.

“Nhìn em đây.” Là Gretchen. Anh quay trở lại tầng hầm. Thực tế ập đến và vượt ra khỏi tầm kiểm soát của anh. Anh không muốn nhượng bộ ả, nhưng anh đã học được một bài học từ lần trước, vì vậy anh quay đầu lại và chú ý nhìn ả.

Không có gì trên khuôn mặt ả. Không tức giận. Không niềm vui. Không thương xót. Không có gì. “Anh có sợ không?” Ả xoa trán anh bằng một miếng vải, sau đó đến má anh, ra sau gáy, đến xương đòn của anh. Anh nghĩ anh đã nhìn thấy một tia cảm xúc ánh lên trong mắt ả. Là sự cảm thông ư?

Rồi tia cảm xúc đó biến mất. “Cho dù điều anh tưởng tượng sắp đến như thế nào”, ả thì thầm. “Thì nó chắc chắn sẽ còn tệ hơn.”