CHƯƠNG 19
Archie tỉnh dậy sau một giấc ngủ nặng nề không đủ giấc, và anh thấy Henry đang đứng bên cạnh. Đèn văn phòng bật sáng, Archie vẫn ngồi trên ghế.
“Cậu đã ở đây cả đêm”, Henry nói.
Archie chớp mắt, mất phương hướng. “Mấy giờ rồi?”
“5 giờ.” Henry đặt tách cà phê giấy mà anh lấy từ phòng nghỉ lên bàn của Archie.
Xương sườn Archie nhói đau. Đầu anh nhói lên; ngay cả răng, anh cũng cảm thấy đau đớn. Anh xoay cổ sang một bên cho đến khi nghe nó kêu rắc rắc. Henry mặc quần tây đen và áo phông đen, trông bảnh bao. Anh có mùi như vừa mới cạo râu. Archie nhấc ly cà phê lên, nhấp một ngụm. Cà phê rất đậm và anh nhăn mặt theo phản xạ khi nó chảy xuống cổ họng. “Anh đã đến sớm”, Archie nói.
“Tôi nhận được cuộc gọi từ Martin”, Henry đang ngồi trên ghế đối diện bàn làm việc của Archie. “Anh ta đang xem lại hồ sơ của những người bảo vệ. Những người này làm việc cho một công ty tên là Amcorp, công ty này có hợp đồng với phía quận. Hội đồng các trường đã sa thải tất cả những người bảo vệ vào năm ngoái trong cuộc khủng hoảng ngân sách. Sau đó họ thuê nhân viên của công ty Amcorp này vì tiền công rẻ hơn. Những người này chắc chắn là đã được kiểm tra lý lịch hình sự và được lưu lại trong hồ sơ.”
“Nhưng?”
“Hội đồng các trường đã nhận một số người làm bảo vệ, một số người khác cho công việc kiểm tra xe”, Henry nói. “Họ có mặt khắp nơi trong các trường học. Vật vờ. Martin đang xem toàn bộ danh sách. Có một kẻ xấu quay trở lại. Xuất hiện nhiều ở những nơi công cộng.”
“Anh ta làm việc ở trường nào?” Archie hỏi.
Henry nhướng mày. “Trường Jefferson vào buổi sáng, Cleveland vào buổi chiều. Anh ta cũng làm việc tại Lincoln.”
Có rất nhiều cơ hội tiếp cận. Nhưng cũng có rất nhiều người có quyền tiếp cận nhiều như thế. “Có ai nói chuyện với anh ta chưa?” Archie hỏi.
“Claire. Sau khi cô bé đầu tiên được xác nhận đã chết. Anh ta nói lúc đó mình đang làm việc. Một vài đứa trẻ khai báo đã nhìn thấy anh ta sau giờ học. Người cung cấp thực phẩm cho ngôi trường nói rằng anh ta trong sạch.”
Archie đã đọc các báo cáo. Đội điều tra đã phỏng vấn 973 người kể từ khi cô bé đầu tiên biến mất. Claire đã tự mình phỏng vấn 314 người. Có lẽ cô đã bỏ qua những người bảo vệ quá nhanh. “Anh ta đã ở trường Cleveland khi Lee biến mất?”
“Đúng vậy”, Henry nói.
Archie đặt tay lên bàn và đứng dậy. “Vậy thì chúng ta còn làm gì ở đây?”
“Xe đậu ở phía trước.” Henry nhìn xuống chiếc áo nhăn nheo của Archie. “Cậu có cần về nhà và thay đồ không?”
Archie lắc đầu. “Không có thời gian.” Anh lấy cà phê, áo khoác và để Henry đi ra khỏi văn phòng trước, cũng là để anh có thể nhét ba viên thuốc vào miệng. Anh không thích uống Vicodin khi bụng đói, nhưng anh không nghĩ mình sẽ chuẩn bị ăn sáng.
Martin, Josh và Claire đã có mặt ở bàn làm việc của họ trong văn phòng đội điều tra. Có những mánh để theo dõi, tuần tra nhằm xác định vị trí, kiểm tra lại các chứng cứ vắng mặt. Buổi học sẽ chuẩn bị bắt đầu trong một vài giờ tới, và kẻ sát nhân vẫn ở ngoài đó. Một chiếc đồng hồ treo tường, còn sót lại từ ngân hàng cũ. Một khẩu hiệu được in trên mặt của đồng hồ: Đã đến lúc đến ngân hàng với những người bạn. Bên cạnh chiếc đồng hồ có người đã đăng một tấm biển được viết nguệch ngoạc trên một mảnh giấy in. Hãy nhớ rằng: Thời gian là kẻ thù của chúng ta.
“Làm thế nào anh biết tôi sẽ ở đây?” Archie hỏi Henry khi họ rời ngân hàng và đi vào bãi đậu xe. Bình minh vừa mới chớm và không khí lạnh lẽo, xám xịt.
“Tôi đã đến chỗ cậu”, Henry nói. “Cậu còn có thể ở chỗ nào khác nữa chứ?” Henry ngồi vào ghế lái, Archie đi vòng quanh xe và ngồi vào ghế hành khách. Henry vẫn chưa khởi động xe. Anh chỉ ngồi đó.
“Cậu đang dùng bao nhiêu viên?” Tay anh đặt trên vô lăng và mắt anh nhìn vào kính chắn gió.
“Không nhiều như tôi muốn.”
“Tôi đã nghĩ cậu đang cắt giảm liều lượng”, Henry nói nhẹ nhàng.
Archie cười, nhớ lại những ngày tồi tệ nhất của mình, một đám khói dày đặc, anh nghĩ rằng mình có thể chết đuối trong đó. “Tôi có làm như vậy.”
Henry siết chặt nắm tay trên vô lăng xe cho đến khi bàn tay chuyển sang màu trắng. Archie có thể thấy cổ Henry đang đỏ dần. Henry di chuyển hàm một lúc, đôi mắt xanh của anh đanh lại. “Đừng nghĩ rằng tình bạn của chúng ta sẽ ngăn tôi mang cậu trở lại kỳ nghỉ ốm nếu tôi bắt đầu thấy cậu quá ‘phê’ để làm việc.” Lần đầu tiên, Henry quay lại và nhìn Archie. “Tôi làm được rất nhiều thứ hơn chỉ làm cậu thấy thoải mái.”
Archie gật đầu với bạn mình. “Tôi biết, tôi biết.”
Henry nhướng mày.
“Tôi biết”, Archie nói lần nữa.
“Chuyện với Gretchen”, Henry nói với hai hàm răng nghiến chặn. “Những cuộc gặp hàng tuần này. Thật buồn cười, bạn của tôi. Tôi không cần biết có bao nhiêu xác chết mà cô ta tìm ra cho chúng ta. Đến một lúc nào đó…” Henry nhìn thẳng vào mắt Archie, “Cậu phải quên đi chuyện này.”
Archie đóng băng, sợ rằng mình sẽ bộc lộ bất kỳ phản ứng nào; sợ rằng Henry có thể thấy anh quan tâm đến mức nào. Henry đã lo lắng quá đủ về Archie. Archie không thể để Henry biết những cuộc gặp hàng tuần đó quan trọng với anh như thế nào. Archie cần Gretchen. Ít nhất cho đến khi anh tìm ra những gì ả muốn từ anh. “Tôi cần thêm thời gian”, anh nói cẩn thận. “Tôi đã kiểm soát được nó.”
Henry rút kính râm ra khỏi túi áo khoác da, đeo kính vào và khởi động xe. Anh thở dài và lắc đầu. “Tốt hơn là cậu hãy giảm mấy viên thuốc chết tiệt đó đi.”
Người bảo vệ có tên là Evan Kent. Archie và Henry tìm thấy anh ta đang vẽ tranh graffiti trên bức tường phía bắc tòa nhà chính của trường Jefferson. Các màu sơn không hợp nhau và một hình chữ nhật màu đỏ của xe cứu hỏa nổi bật trên những viên gạch mờ. Bức tường đã được sơn nhiều lần trong nhiều năm và được bao phủ bởi hàng chục khối màu không đồng đều với nhiều sắc thái khác nhau, tạo thành một loại tranh trừu tượng đặc biệt. Kent trông như đang ở tuổi ba mươi, và trông rất khỏe mạnh, với mái tóc sẫm màu cùng một bộ râu được cắt tỉa cẩn thận. Quần yếm màu xanh của anh ta nhìn sạch sẽ, tinh tươm.
Vẫn còn một tiếng trước khi các lớp học bắt đầu, và khuôn viên trường lúc này thật yên tĩnh. Một khu vực tưởng niệm được lập ra tại hàng rào lưới phía trước. Những bó hoa được nhét trên hàng rào, ruy băng treo ủ rũ, thú nhồi bông nằm lạnh lẽo. Ảnh của Kristy được dán lên các tấm bìa cứng, được trang trí bằng những miếng hình dán lấp lánh và sơn màu. Chúng tôi yêu bạn. Bạn luôn ở cùng những thiên thần. Chúa phù hộ cho bạn. Đường chân trời ở phía đông ánh lên màu hồng của kẹo gum và những con chim đầu tiên của mùa xuân đang đậu trên các đường dây điện thoại đen và to, tiếng ríu rít của chúng vang xa trong không trung. Một chiếc xe tuần tra đậu ở bên cạnh trường, và nhân viên bảo vệ đứng ở mỗi lối vào. Đèn trên những chiếc xe tuần tra được bật lên, để tăng sự hiện diện, để làm cho ngôi trường trông giống như một hiện trường vụ án. Chỉ là một ngày khác của giáo dục cộng đồng.
“Tôi đã tức giận”, Kent nói khi Archie và Henry đến gần.
Kent nhún vai. “Tôi về nhà. Hoặc đi tập luyện với ban nhạc. Hoặc đến quán rượu.”
“Anh uống bia à?” Henry nói. “Tôi nhớ là anh vừa nói rằng mình mắc bệnh tiểu đường.”
“Tôi bị tiểu đường. Và tôi có uống bia”, Kent nói. “Đó là lý do tại sao tôi cần insulin. Hãy nghe này, cái ngày đứa trẻ trường Jefferson biến mất, chiếc xe Dart của tôi bị hỏng. Tôi phải gọi cho bạn cùng phòng, anh ấy đã đến và bơm xe giúp tôi. Hãy hỏi anh ấy.” Anh ta đưa cho Archie tên và số di động của người đó, Archie đã ghi thông tin vào sổ ghi chép của mình. “Và tại sao các anh không làm gì đó với tất cả giới truyền thông đang xâm nhập các sân trường? Họ đang chửi mắng bọn trẻ thậm tệ. Và các nhà báo cũng không nói đúng sự thật.”
Archie và Henry liếc nhìn nhau. Làm thế nào gã Kent này biết sự thật nào là đúng?
Mặt của Kent đỏ ửng và anh ta dụi một ngón chân vào cỏ. Sau đó hỏi, “Anh sẽ nói với công ty Amcorp về hồ sơ của tôi à?”
“Đó là điều cảnh sát cần làm”, Henry nói.
Kent nhếch mép. “Vậy cảnh sát ở đâu khi những cô bé đó bị một kẻ tâm thần bắt đi?”
Henry quay sang Archie và nói đủ to để Kent có thể nghe thấy, “Anh thích anh ta vì điều đó?”
Archie bắt đầu dò xét Kent trong khi người bảo vệ này đang đứng và cảm thấy không mấy thoải mái dưới sức nặng của cái nhìn chằm chằm từ Archie. “Anh ta đẹp trai”, Archie thừa nhận. “Tôi có thể nhìn thấy các cô gái sẽ đi cùng anh ta. Tuổi của anh ta nằm trong phạm vi tình nghi.”
“Xin lỗi?” Henry nói.
Kent tiếp tục vẽ. Cọ vẽ nét lớn tạo ra âm thanh khi đập vào lớp tường gạch. Archie nhận thấy một hình xăm Đức Mẹ Đồng Trinh Maria trên cẳng tay của Kent. Đó là hình xăm mới, nó có màu sắc rực rỡ. “Đoạn ráp đó nghe thật khiếm nhã đúng không? Tôi đã tức giận sau một chương trình, và rời khỏi trung tâm thành phố”, Kent giải thích. “Có lẽ đó không phải là thời điểm phù hợp. Nhưng tôi phải đi tiểu. Thế là tôi đã đóng tiền phạt.”
“Anh đã không để thông tin đó vào đơn xin việc”, Archie nói.
“Tôi cần công việc”, Kent nói. Anh ta lùi lại và kiểm tra bức tranh vừa vẽ. Không có dấu vết nào cùng bức tranh cũ được vẽ trước đó, chỉ có mùi sơn mới và một hình chữ nhật đẫm máu lấp lánh. “Tôi đã có bằng triết học, vì vậy cơ hội việc làm không thực sự nhiều. Và tôi mắc bệnh tiểu đường. Không có bảo hiểm, tôi phải chi tám mươi đô la mỗi tuần cho insulin và kim tiêm.”
“Ồ!” Henry nói.
Tư thế của Kent cứng lại và anh ta nhìn Henry. “Này, anh bạn, bảo hiểm y tế là một vấn đề thực sự cần thiết ở đất nước này.”
Archie bước nhẹ về phía trước. “Anh đã ở đâu trong khoảng thời gian từ 5 giờ và 7 giờ ngày 2 tháng 2 đến ngày 7 tháng 3?” Anh hỏi Kent.
Kent quay sang Archie, vai rũ xuống. “Làm việc. Tôi làm buổi chiều ở trường Cleveland. Tôi thường làm đến 6 giờ.”
“Rồi sao nữa?” Archie hỏi.
Má của Kent đỏ tía.
Henry mở to mắt hoài nghi. “Cậu có nghĩ rằng anh ta đẹp trai?”
“Không đẹp trai bằng anh”, Archie trấn an Henry.
“Tôi có việc phải làm”, Kent nói, anh ta nhặt thùng sơn và cây cọ của mình.
“Một câu hỏi nữa”, Archie nói.
“Tôi nghe đây?” Kent nói.
“Graffiti. Bức tranh này có ý nghĩa gì?”
Kent nhìn mỗi người một phút. “Chúng ta, tất cả chúng ta sẽ chết.” Anh ta nhìn chằm chằm xuống mặt đất, lắc đầu. Và rồi Kent cười lớn, nhìn lên, ánh mắt đen ngóm lóe lên. “Với một gương mặt đang mỉm cười, chết tiệt.”