CHƯƠNG 24
Lúc đó là 3 giờ 30 phút và Susan lại tìm đến trường Trung học Cleverland. Cô đã không đi học thường xuyên khi còn là học sinh. Kế hoạch của cô là phục kích Justin tại xe của cậu ta, nhưng giờ thì khi cô đang đứng trong bãi đậu xe, chiếc Beemer màu cam không thấy đâu nữa. Rồi. Cô chắc như đinh đóng cột rằng mình không thể giả vờ làm mẹ của cậu ta được. Thêm vào đó, cô đã không muốn vào trong đó. Cô không muốn gặp lại bất kỳ giáo viên cũ nào của mình. Và cô chắc chắn không muốn bị lên lớp thêm một lần nữa bởi cái người gác cổng đó.
Vậy cô phải làm gì bây giờ? Cô có rất nhiều điều muốn hỏi Justin, kiểu như chính xác là cậu ta đã làm gì mà bị ghi hồ sơ tội phạm và tại sao cô phải quan tâm đến việc đó, điều quan trọng nhất, tại sao ai đó lại nghĩ rằng cô sẽ quan tâm và kẻ quái quỷ nào lại nảy ra suy nghĩ như thế.
Và bây giờ thì cô không thể tìm thấy cậu ta.
Tất cả lũ trẻ đều ăn mặc như thể đang là mùa hè vậy - áo phông, quần đùi, váy ngắn, dép quai hậu. Mặt trời đã sáng và ngay cả những vũng nước lớn nhất cũng đã khô, nhưng nhiệt độ chỉ tầm năm mươi độ F [2] . Hầu hết cây cối đều trụi lá. Bọn trẻ chạy quanh Susan đi đến xe của chúng, nắm chặt những túi xách và ba lô lỉnh kỉnh.
Rồi cô nhìn thấy một đứa trông giống Justin. Cùng kiểu tóc tỉa, quần áo, trạc tuổi nhau. Cậu bé đang đi tới một chiếc Ford Bronco, tay nhắn tin trên điện thoại. Cô nhớ lại kiểu tâm lý bộ lạc ở trường học, cô cá rằng những đứa trông giống nhau thường là bạn bè.
“Em có biết phải tìm Justin Johnson ở đâu không?” Cô hỏi, cố tỏ ra không có vẻ lạ lẫm hoặc nguy hiểm.
Cậu bé cau mày. “J. J. đi rồi.”
“Đi rồi?”
“Họ kêu cậu ấy đi từ tiết thứ sáu. Ông cậu ấy mất hay việc gì đó đại loại thế. Cậu ấy đi thẳng ra sân bay để bay đến Palm Springs.”
“Khi nào cậu ấy trở lại?” Susan hỏi.
Cậu bé nhún vai. “Em cá là em phải lo vụ bài tập cho cậu ấy cả tuần. Thầy McCallum rất tức giận. Thầy bảo là cậu ấy đã nói dối. Rằng ông cậu ấy đã chết từ hồi năm đầu. Thầy dọa sẽ cấm túc cậu ấy.” Cậu ta dò xét Susan và dường như đã đi đến một kết luận chắc nịch. “Chị đang tìm hàng à?”
“Chuẩn”, Susan nói. “Và chị đã mất số của J. J. rồi. Em cho chị xin số được không?”
Archie ngồi đối diện bàn với Dan McCallum. Anh có một bản báo cáo hỏa hoạn của đội giám sát trước mặt. McCallum là một người đàn ông nhỏ bé với mái tóc nâu dày và bộ ria mép giống như hải mã đã từng là mốt từ trước khi chính McCallum ra đời. Tay và chân của ông ta dường như quá ngắn so với tấm thân dày, bàn tay thì nhỏ và vuông. Ông ta mặc áo sơ mi cài nút nhét vào quần nâu, được giữ bằng một chiếc thắt lưng da rộng. Khóa thắt lưng là một chiếc hình đầu báo bằng đồng thau. Họ đang ngồi trong phòng phỏng vấn, trước đây vốn là kho chứa tiền, tại văn phòng của đội đặc nhiệm trong tòa nhà ngân hàng cũ. Claire Masland dựa vào cánh cửa dày, khoanh tay. McCallum đang lật giở các loại giấy tờ. Những ngón tay của ông ta đã viết nhiều đến nỗi để lại những vết chai sần. Người ta hầu như không bao giờ thấy điều đó nữa, Archie nghĩ.
“Liệu tôi có thể ngắt quãng một chút được không?” Archie hỏi.
McCallum không nhìn lên. Lông mày của ông ta trông giống như cái ria mép thứ hai và thứ ba. “Tôi có một trăm lẻ ba bài kiểm tra Vật lý cần chấm xong trước ngày mai. Tôi là một giáo viên được mười lăm năm rồi. Tôi được trả bốn mươi hai nghìn đô cho một năm công tác, chưa kể các khoản phúc lợi khác. Ít hơn năm ngàn so với năm ngoái. Muốn biết tại sao không?”
“Sao vậy, Dan?”
“Vì chính quyền bang cắt giảm ngân sách giáo dục mười lăm phần trăm mà họ thì không thể tìm ra đủ nhân viên bảo vệ với lao công để cho nghỉ việc.” McCallum cẩn thận để chiếc bút xuống tập bài kiểm tra rồi ngước nhìn Archie. Đôi lông mày của ông ta nhướng lên. “Anh có con không, thanh tra?”
Archie nhăn mặt. “Hai đứa.”
“Hãy cho chúng đi học ở trường tư.”
“Chuyện gì xảy ra với cái thuyền của anh vậy, Dan?”
McCallum lấy cái bút lên và viết một chữ “B” vào một trong những bài kiểm tra rồi khoanh tròn nó. “Có một vụ hỏa hoạn ở bến đỗ. Ba chiếc thuyền bị cháy, gồm cả chiếc của tôi. Nhưng tôi cho rằng anh biết chuyện đó.”
“Thực ra thì, ngọn lửa hình như bắt đầu từ thuyền của anh.” Điều này đã thu hút sự chú ý của McCallum. “Dạng thức lan truyền đám cháy cho thấy thuyền của anh là nơi bắt đầu. Và đám cháy được gây ra bằng một chất gây cháy. Chính xác là gas.”
“Ai đó đốt thuyền của tôi sao?”
“Ai đó đã đốt thuyền của anh, Dan ạ.”
Cặp lông mày khổng lồ bắt đầu co giật. McCallum siết chặt cây bút trong bàn tay đầy lông lá. “Nghe này”, ông ta nói, giọng cao vút lên. “Tôi đã nói với bên điều tra các anh nơi tôi ở khi những học sinh biến mất. Tôi chẳng liên quan gì tới chuyện đó cả. Tôi sẽ cho các anh lấy mẫu DNA nếu muốn. Tôi không dạy sinh học vì tôi không thích mổ xẻ mấy con ếch. Dù anh đang tìm kiếm bất kỳ ai đi chăng nữa, thì đó không phải là tôi. Tôi không hiểu tại sao có người lại thiêu rụi chiếc thuyền của tôi. Nhưng nó chẳng liên quan gì đến mấy cô bé này cả.”
Archie đứng dậy và nhoài người về phía trước, chống hai nắm tay lên mặt bàn, như thế anh đứng cao trội hơn hẳn vị giáo viên kia. “Vấn đề là”, Archie nói, “ngọn lửa bắt đầu từ khoang thuyền, Dan ạ. Điều đó cho chúng tôi biết rằng ai đó phải có chìa khóa. Vì sao phải chui trộm vào trong khoang để phóng hỏa chứ? Vì sao không đổ một ít xăng lên boong thuyền và châm lửa?”
Khuôn mặt McCallum phủ sầm một bóng tối và ông ta nhìn từ Archie sang Claire với nỗi tuyệt vọng dâng đầy. “Tôi không biết. Nếu ngọn lửa bắt đầu từ trong khoang, thì phải có kẻ nào đó đột nhập vào bên trong. Tôi không biết tại sao. Nhưng chúng đã làm vậy.”
“Lần cuối cùng anh ở trên thuyền là khi nào?” Archie hỏi.
“Một tuần trước, thứ hai. Tôi đánh thuyền ra khơi lần đầu tiên trong mùa này. Chỉ ra sông Willimatte một vài dặm.”
“Anh có gây phiền cho ai không?”
“Không”, McCallum nói. “Tôi đã bỏ chiếc thuyền ở đó suốt. Đó là những gì tôi biết.”
“Ai biết anh có thuyền?” Archie hỏi.
“Chà, tôi có thuyền được chín năm rồi. Nhân khoảng thời gian đó với một trăm học sinh mỗi năm. Là chín trăm học sinh tốt nghiệp ra trường từ Cleverland. Nghe này. Tôi không phải là giáo viên nổi tiếng nhất ở đây. Tôi là người khó tính.” Ông ta cầm một tập bài kiểm tra trong tay giơ lên như để minh họa. “Tôi đã không cho bất kỳ học sinh nào điểm A trong các bài kiểm tra Vật lý nâng cao kỳ trước. Có lẽ một học sinh nào đó thấy nóng gan với chuyện đó, muốn trừng phạt tôi. Tôi rất quý chiếc thuyền đó. Tất cả học sinh đều biết. Nếu ai đó muốn làm tôi tổn thương, họ sẽ nghĩ đến chuyện đó.”
Archie dò xét kỹ lưỡng McCallum, ông ta càng ngày càng toát mồ hôi nhiều hơn sau mỗi phút trôi qua. Archie không thích ông ta. Nhưng từ lâu anh đã hiểu ra rằng không phải cứ không thích ai đó thì nghĩa là người ta đang nói dối. “Được rồi, Dan. Anh có thể đi. Chúng tôi sẽ lấy mẫu DNA. Claire sẽ nói cho anh biết phải đi tới đâu để làm mẫu.”
McCallum đứng dậy và gom tất cả các bài kiểm tra của học sinh rồi cất vào trong chiếc cặp da mềm đã trầy xước. Claire mở cửa. “Đợi tôi ít phút ở hành lang được không, Dan?” Claire hỏi. Ông ta gật đầu rồi bước ra.
Claire quay sang Archie. “Chúng ta đâu có mẫu DNA để so sánh với của anh ta”, cô nói.
“Anh ta không biết chuyện đó đâu”, Archie nói. “Cứ rung cây dọa khỉ đã và bảo đảm rằng chúng ta có một chiếc xe theo dõi từ lúc anh ta rời trường học cho đến khi về nhà và cuối ngày lên giường đi ngủ.”
“Đó là một vụ cháy thuyền thôi mà, Archie.”
“Đó cũng là tất cả những gì chúng ta có.”
Susan ngồi trong xe trên bãi đậu xe và bấm số di động của Justin Johnson.
“Yo”, cậu ta trả lời.
Ngay lập tức, cô sổ ra một tràng giải thích đã tập dượt nhiều lần. “Này, J. J. Chị là Susan Ward. Chị em mình đã gặp nhau ở bãi đỗ xe trường Cleverland. Xe của chị bị khóa càng, nhớ không?”
Một đoạn ngắt quãng kéo dài. “Em không được nói chuyện với chị.” Và cậu ta cúp máy.
Susan ngồi thần người nhìn chiếc điện thoại trên tay.
Chuyện quái gì đang xảy ra thế nhỉ?