← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 25

Susan đã thay đổi trang phục ba lần trước khi đi tới căn hộ của Sheridan. Giờ thì cô đang đứng đối mặt với anh ở ngưỡng cửa, cô ước rằng mình đã ăn mặc kiểu khác. Nhưng giờ thì anh đã thấy cô, và đã quá trễ để có thể trở lại xe. “Chào anh”, cô nói. “Cảm ơn vì đã để tôi tới đây.” Mới chỉ hơn 8 giờ tối. Archie vẫn đang ăn mặc theo cách mà Susan cho rằng đó là trang phục đi làm - giày da nâu cứng, quần vải bố có kẻ sọc xanh đen, áo phông màu xanh với cổ có cúc chạy xuống, không cài cúc trên cổ. Susan liếc xuống nhìn bộ cánh của mình với một chiếc áo phông cũ kiểu Aerosmith mặc bên ngoài chiếc áo bó dài tay và đôi ủng cưỡi xe; mái tóc hồng túm lên kiểu đuôi lợn. Bộ cánh này đã có tác dụng tốt khi cô phỏng vấn hậu trường với Metallica tại Coliseum, nhưng trong tình huống này, tất cả đều lệch pha. Cô nên xuất hiện với một vẻ ngoài có gì đó giàu trí tuệ hơn. Một chiếc áo len, có lẽ thế.

Archie mở toang cánh cửa và bước sang một bên để cô có thể vào trong căn hộ. Đó là đúng, những gì cô đã nói với anh qua điện thoại: Cô cần một buổi phỏng vấn. Cô sẽ phải nộp bài vào ngày hôm sau và cô có rất nhiều câu hỏi cho Archie Sheridan. Nhưng cô cũng muốn xem anh sống ở đâu. Anh là ai? Cô cố gắng không để khuôn mặt mình thất thần khi nhìn thấy khung cảnh trống trải trong căn hộ anh đang sống. Không có sách. Không có gì trên tường. Không có hình ảnh gia đình hoặc đồ lưu niệm thu lượm được từ những kỳ nghỉ hay đĩa CD hoặc tạp chí cũ đang chờ được tái chế. Nếu để ý đến chiếc ghế dài màu nâu trông buồn tẻ và chiếc ghế bằng tựa nhung, thì ít ra chỗ này có vẻ như cũng được trang bị một chút đồ đạc. Không có cái gì thể hiện tính cách riêng. Tất cả mọi thứ đều như vậy. Một người cha đã ly hôn sao lại không để ảnh những đứa con của mình chứ?

“Anh sống ở đây bao lâu rồi?” Cô hỏi đầy hy vọng.

“Gần hai năm”, anh nói. “Xin lỗi. Không có nhiều đồ đạc cho lắm, tôi biết.”

“Anh có ti vi chứ.”

Anh cười. “Nó ở trong phòng ngủ.”

Mình cá là anh ấy không có truyền hình cáp, Susan nghĩ. Cô nhìn quanh các đồ đạc trong phòng như dượt một lượt. “Anh để các đồ đạc của mình ở đâu? Anh phải có vài thứ đồ bỏ đi chứ? Ai mà chẳng có mấy thứ đồ bỏ đi phải không?”

“Hầu hết những thứ tôi không dùng nữa đang ở nhà Debbie.” Anh lịch sự chỉ tay vào chiếc đi văng. “Xin mời ngồi. Cô có được phép uống một chút trong lúc phỏng vấn không?”

“Ồ! Tôi được phép uống mà”, Susan trấn an anh. Cô nhìn lên bàn cà phê, và để ý thấy, nó được chất đầy bởi các hồ sơ điều tra. Tất cả được xếp lại gọn gàng thành hai chồng trên bàn. Susan thắc mắc liệu Archie có phải là tuýp người có sẵn bản tính gọn gàng, hay chẳng qua chỉ là sự ngăn nắp thái quá. Cô ngồi xuống đi văng và với tay thò vào trong túi xách lấy ra cuốn tiểu thuyết Nạn nhân cuối cùng vốn đã có nhiều trang gấp mép. Cô đặt nó lên bàn, ngay cạnh tập hồ sơ tội phạm.

“Tôi chỉ có bia thôi”, Archie nói vẳng lên từ nhà bếp.

Cô đã không hề mua cuốn Nạn nhân cuối cùng khi nó được phát hành, nhưng cô có xem qua. Cuốn tiểu thuyết rẻ mạt về vụ án có thật. Archie Sheridan bị bắt cóc đã xuất hiện trên các kệ sách rẻ tiền ở hầu hết các siêu thị kể từ khi đó. Gretchen Lowell có hình ở trên trang bìa. Nếu như sắc đẹp có thể giúp bán sách, thì kẻ sát nhân hàng loạt xinh đẹp kia hẳn đã biến cuốn tiểu thuyết này vào hàng bán chạy nhất.

Anh đưa cho cô một chai bia thủ công cỡ vừa và ngồi xuống chiếc ghế tựa. Cô dõi theo anh khi thấy mắt anh lướt xuống nhìn cuốn sách. Và nhìn đi chỗ khác. “Chúa ơi”, Susan trêu chọc. “Một sự lựa chọn đầy tính thẩm mỹ. Cẩn thận. Người ta có thể vô tình khiến người khác có một cái nhìn sâu sắc về tính cách của bản thân.”

“Xin lỗi nhé. Tôi thường thích rượu vang. Và rượu. Nhưng hôm nay thì chỉ có bia. Và không, tôi không có thương hiệu ưa thích nào cả. Tôi lấy đại loại nào có trên kệ mà không có nhiều ấy mà.”

“Anh biết không, Portland có nhiều cơ sở làm bia thủ công và các quán bán bia thủ công đó nhiều hơn bất cứ bang nào trên cả nước.”

“Tôi không hề biết chuyện đó”, anh nói.

Susan đặt tay lên miệng. “Xin lỗi”, cô nói. “Tôi là người thích dùng số liệu. Nguy cơ nghề nghiệp có thể trở thành một kẻ chuyên viết miêu tả.” Cô giơ chai bia lên để làm một cử chỉ như kiểu cụng ly. Cô để ý thấy, Archie không hề uống. “Ở Portland này. Được thành lập năm 1851. Dân số năm trăm bốn mươi lăm nghìn, một trăm bốn mươi.” Cô nháy mắt. “Hai triệu nếu tính cả phần Portland mở rộng.”

Archie cười nhạt. “Tôi thấy ấn tượng đấy.”

Susan lấy chiếc máy ghi âm ra khỏi túi xách rồi đặt lên bàn cạnh cuốn sách, ở giữa hai người. “Anh có phiền không nếu em ghi âm lại.”

“Hãng State Bird hả?”

“Blue Heron.”

“Cứ việc ghi âm.”

Cô đợi anh nói gì đó về cuốn sách. Anh đợi xem cô có hỏi ngay câu hỏi nào chưa. Cuốn sách vẫn nằm im trên bàn. Gretchen Lowell đang nhìn chằm chằm một cách táo bạo từ dưới tiêu đề dập nổi bằng vàng của cuốn sách. Susan thoáng nghĩ đến việc xin lỗi anh để có thể chạy về lại căn hộ của mình và thay bộ đồ khác.

Thật là dở hơi. Cô nhấn nút Ghi và mở cuốn sổ tay ra. Cô đã hy vọng rằng cuốn sách sẽ đánh bật Archie khỏi sự tự chủ của anh. Kích động cái gì đó, bất cứ thứ gì. Đến lúc phải chuyển sang kế hoạch B. “Tôi đã nói chuyện với vợ anh vào ngày hôm qua.”

“Vợ cũ.”

Susan nghĩ - Chà, anh ấy đã không dính vào cái mồi đó. Cô phải thử cái gì đó thẳng thắn hơn xem sao. Cô ngước lên. “Chị ấy vẫn yêu anh.”

Sắc mặt Archie không chút thay đổi. “Và tôi cũng yêu cô ấy”, anh nói, không lỡ nhịp nào.

“Này, tôi có một ý tưởng”, Susan hào hứng nói. “Sao hai người không cưới lại.”

Archie thở dài. “Quan hệ giữa chúng tôi rất phức tạp bởi một sự thật rằng tôi phản ứng rất chậm chạp về mặt cảm xúc.”

“Chị ấy có nói với anh về buổi phỏng vấn với tôi không?”

“Có.”

“Chị ấy nói sao ạ?”

“Cô ấy lo lắng rằng cô ấy đã nói thật quá về…”, anh tìm một từ phù hợp, “… mối quan hệ của tôi với Gretchen.”

“Mối quan hệ”, Susan nhắc lại chậm rãi. “Từ đó thật buồn cười.”

Anh lắc đầu. “Không hẳn. Tội phạm/cớm. Kẻ bắt cóc/con tin. Sát nhân/nạn nhân. Tất cả đều là những mối quan hệ”. Miệng anh nhăn nhó. “Tôi không định nói là chúng tôi hẹn hò.”

Archie ngồi ngả người vào ghế. Chân không bắt tréo nữa, hai đầu gối buông lỏng sang hai bên. Bàn chân anh để lên thảm. Mỗi khuỷu tay để lên một tay vịn. Nhưng trong lúc anh cố tỏ ra bình thường, thì thật sự anh lại không được thoải mái cho lắm. Susan cố gắng quan sát anh mà không cần phải dán mắt vào anh, chú ý đến góc độ cái đầu của anh, sự vừa vặn của chiếc áo sơ mi, sức nặng của hai mi mắt. Mái tóc nâu dày của anh chúm lại thành từng búi và xoăn lên.

Sự thật là Archie Sheridan khiến cô cảm thấy hụt hẫng. Đó là thứ mà Susan đã từng không quen. Quyền lực trong các cuộc phỏng vấn thường thuộc về cô, nhưng càng ngày, khi cô dành thời gian với Archie Sheridan, cô thấy mình khao khát một điếu thuốc. Hoặc một cái gì đó.

Anh đang nhìn cô. Đó chính là thứ thường có trong những cuộc phỏng vấn. Mỗi người đều luôn đợi cho người kia nói điều gì đó. Nó giống như buổi hẹn hò đầu tiên dài đằng đẵng. Vậy, anh từ đâu đến? Anh học chuyên ngành gì? Gia đình anh có gene bệnh Huntington [3] không? Hoặc, trong trường hợp này. “Tại sao Gretchen Lowell lại bắt cóc anh, theo anh nghĩ?”

“Cô ta là kẻ sát nhân hàng loạt. Cô ta muốn giết tôi.” Giọng Archie bình bình. Như thể họ đang nói về chuyện mưa gió vậy.

“Nhưng cô ta đã không làm vậy”, Susan chỉ ra.

Anh nhún vai. “Cô ta đã đổi ý.”

“Vì sao?”

Archie cười hờ hững. “Đặc quyền của nữ giới.”

“Tôi đang nghiêm túc.”

Sắc mặt của anh trở lại bình thường và anh nhặt một cái gì đó nhỏ xíu từ ống quần lên. “Tôi không biết câu trả lời cho câu hỏi đó.”

“Anh chưa bao giờ hỏi cô ta sao?” Susan hỏi đầy ngờ vực. “Kể cả trong những buổi gặp ngày Chủ nhật?”

“Chưa bao giờ có ý tưởng đó.”

“Anh nói về chuyện gì?”

Mắt anh nhìn vào mắt cô. “Giết người.”

“Chuyện đó có vẻ không đúng cho lắm?”

“Cô đang không hỏi đúng những câu hỏi.”

Susan có thể nghe thấy một đứa trẻ đang chạy trên tầng nhà có màu bỏng ngô phía trên đầu họ. Archie có vẻ không thèm để ý đến điều đó. “Được rồi”, cô nói chậm rãi. “Tôi đoán là tôi quan tâm đến những điều khác biệt về anh. Ý tôi là, cách tra tấn khác, phải không? Cô ta giết những người khác chỉ sau vài ngày, đúng không? Còn anh, cô ta để anh sống. Vậy anh là khác biệt. Ngay từ đầu. Đối với cô ta.”

“Tôi là người phụ trách điều tra vụ án của cô ta. Tất cả những người khác là ngẫu nhiên. Với tất cả những gì chúng tôi biết, ngoại trừ những kẻ tòng phạm mà cô ta giết, cô ta không quen biết với bất cứ nạn nhân nào chết dưới lưỡi hái của mình. Cô ta và tôi biết nhau. Chúng tôi có quan hệ quen biết.”

Susan gạch chân cụm từ “mối quan hệ” trong cuốn sổ tay. “Nhưng cô ta đã thâm nhập vào vụ án để tiếp cận anh. Ý tôi là, đó là lý do tại sao cô ta mò tới Portland, gõ cửa đội đặc nhiệm, phải không? Cô ta đi theo anh.”

Archie nhấc tay khỏi tay vịn và gập lại rồi mở tay ra trên đùi. Anh đang nhìn vào cuốn Nạn nhân cuối cùng. Nhìn vào Gretchen Lowell. Mắt nặng trĩu, không chớp. Susan liếc từ Archie đến cuốn sách và quay lại với Archie. Giống như thể một khi anh nhìn, thì anh không thể nhìn đi chỗ khác. “Không có gì lạ khi những kẻ biến thái nhân cách tiếp cận đến gần các cuộc điều tra”, anh nói, ánh mắt vẫn cố định trên bìa sách dày. “Họ thích xem những tình huống phơi bày trong phim. Chúng làm cho họ cảm thấy thượng đẳng hơn.”

Susan cúi người về phía trước, đặt cẳng tay lên hai chấn bắt tréo và nhích tay tới gần Archie một chút. Cô dường như luôn hành động trước trong những buổi hẹn đầu. “Nhưng cô ta đã mạo hiểm rất nhiều thứ”, cô nói khe khẽ. “Để tới gần anh. Và sau đó, cô ta đã không giết anh.” Anh vẫn đang nhìn vào cuốn sách. Susan bất chợt cảm thấy một động lực thôi thúc cô vươn tay ra và quăng nó khỏi bàn. Chỉ để xem anh sẽ phản ứng thế nào. “Tôi bị khúc mắc điều đó. Có vẻ như không hợp lẽ tự nhiên.”

“Xin lỗi”, Archie nói. Anh vội đứng đậy và đi vào bếp. Susan lúng túng xoay người trên ghế để có thể nhìn theo anh. Cô không thể đọc ra được điều gì trên khuôn mặt anh. Anh đứng quay lưng về phía cô, tay chống trên hông, mặt quay về phía dãy tủ Formica màu trắng trông rất tẻ nhạt. Rồi anh thở dài và nói. “Cô có thể giúp tôi một việc, cất quyển sách đó đi được không?”

Cuốn sách. Liệu đó có phải là tấm hình Gretchen Lowell trông như một cô gái Breck trên trang bìa làm cho anh phiền lòng, hay là do những gì viết bên trong? “Xin lỗi”, Susan nói, tay đẩy cuốn sách vào túi xách. Cô khom vai một chút, cảm giác như bị giật. “Chỉ là một điểm tựa cho cuộc phỏng vấn thôi ạ.”

Anh không nói gì. Một bàn tay từ dưới hông lần tìm lên phía sau cổ. Cô ước gì anh quay mặt lại để cô có thể thấy rõ khuôn mặt anh, nhìn xem anh đang nghĩ gì. Cô muốn làm một cái gì đó khác hơn là nhìn chằm chằm vào phía sau mái tóc xoăn của anh, vì vậy cô bắt đầu viết vào cuốn sổ tay của mình. “Điều gì mà anh ấy không nói cho mình biết về Gretchen Lowell?” Cô khoanh tròn câu hỏi nhiều lần cho đến khi ngòi bút hằn thành một vết trên trang giấy. Câu hỏi nằm trên trang giấy, xung quanh chỉ toàn giấy trắng.

Anh nói gì đó. Cô ngước lên, đăm chiêu. Anh đang đứng ở tủ lạnh, nhìn cô, một chai bia trong tay. Anh chắc chắn đã nói điều gì đó.

“Xin lỗi”, cô nói, tay lật nhanh trang giấy có câu hỏi mà cô vừa viết vào đến nỗi khiến nó bị rách một chút ở chỗ mép bám.

“Tôi nói, cô nghĩ rằng cô ta muốn cho tôi thấy lòng thương hại của cô ta.”

Susan xoay người lại để cố nhìn thấy gương mặt của anh lần nữa, cô nhấc chân để thân người đang ngồi trên ghế nâng hẳn lên, đôi ủng đi xe của cô hằn một vết sâu xuống tấm đệm xốp. “Cuối cùng thì”, Susan nói, “cô ta giết tất cả những người khác mà cô ta tóm được. Cô ta giết cả anh. Nhưng rồi cô ta lại mang anh trở lại. Cô ta thậm chí còn cứu mạng anh.”

Archie đứng một mình trong bếp và nhấp một ngụm bia. Cô không chắc rằng liệu anh có nghe thấy cô nói hay không. Sau đó, anh bước trở lại phòng khách và ngồi xuống, cẩn thận đặt chai bia trên bàn cà phê trước mặt. Anh làm mọi thứ cẩn thận. Như thể có ai đó muốn làm hỏng những thứ mà anh giữ gìn. Anh nhìn đôi bàn tay mình, dày, hằn lên những mạch máu, vẫn gập ở trên đùi. Sau đó, anh nhìn lại Susan. “Nếu Gretchen cảm thấy mình có từ tâm, cô ta đã để tôi chết”, anh nói một cách dửng dưng. “Tôi đã muốn chết. Tôi đã sẵn sàng để chết. Nếu cô ta đặt một con dao mổ vào tay tôi, tôi sẽ tự đâm vào cổ mình và vui vẻ để cho máu chảy đến chết ngay dưới tầng hầm của cô ta. Cô ta chẳng ban ơn huệ gì cho tôi bằng cách không giết tôi. Gretchen thích sự đau đớn của những người khác. Cô ta chỉ tìm cách kéo dài nỗi đau của tôi và niềm vui của cô ta mà thôi. Tin tôi đi, đó là điều tàn nhẫn nhất mà cô ta đã làm với tôi. Nếu cô ta có thể nghĩ ra thứ gì đó tàn độc hơn, hẳn là cô ta đã làm rồi. Gretchen không cho người khác thấy lòng thương xót của cô ta.”

Hơi nóng ập vào. Có tiếng ầm ầm, sau đó là luồng khí nóng thổi chậm từ lỗ thông hơi mà Susan không thể nhìn thấy được. Miệng cô cảm thấy khô khốc. Đứa trẻ trên tầng vẫn chạy. Nếu Susan sống ở đây, hẳn cô đã cho đứa trẻ đó một trận rồi. “Nhưng rồi cô ta đã phải kết thúc bằng việc ngồi tù. Đó không thể là một phần kế hoạch của cô ta được.”

“Mỗi người đều cần một chiến lược giải nghệ.”

“Nhưng cô ta có thể sẽ phải đối mặt với án tử hình”, Susan nói.

“Cô ta có quá nhiều lá bài hời.”

“Ý anh là những thi thể?” Susan hỏi.

Anh nhấp thêm một ngụm bia nữa. “Đúng vậy.”

“Anh nghĩ tại sao cô ta chỉ đồng ý nói chuyện với anh?”

“Vì cô ta biết rằng tôi sẽ chấp nhận điều đó”, Archie nói.

“Và vì sao anh đồng ý? Khi vợ anh bắt anh phải lựa chọn? Vì sao anh chọn Gretchen?”

“Cô ấy là vợ cũ của tôi. Và tôi làm điều đó vì những gia đình nạn nhân. Vì họ xứng đáng nhận được một kết quả. Và đó là công việc của tôi.”

“Và?” Susan hỏi.

Archie cầm chai bia lạnh gí sát lên mặt rồi nhắm nghiền mắt lại. “Mọi chuyện rất phức tạp.”

Susan liếc nhìn túi xách. Gáy của cuốn sách có trang bìa mềm vẫn có thể nhìn thấy rõ khi Susan cất nó vào ngăn chính, cùng với một số băng vệ sinh mỏng, chiếc ví hiệu Paul Frank, một hộp nhựa đựng thuốc tránh thai và khoảng ba mươi cây bút. “Vậy anh đã đọc cuốn Nạn nhân cuối cùng rồi chứ?”

“Chúa ơi, chưa”, Archie rền rĩ.

Susan đỏ mặt. “Nó cũng không tệ lắm. Anh biết đấy, đối với một cuốn tiểu thuyết tội phạm hiện thực. Không có nhiều phong cách báo chí hiện thực. Tôi có gọi cho tác giả. Cô ấy nói rằng anh từ chối nói chuyện với cô ấy. Vợ cũ của anh cũng từ chối nói chuyện với cô ấy. Phòng điều tra cũng từ chối tiếp chuyện cô ấy. Cô ấy xây dựng mọi thứ chủ yếu dựa vào những bài viết trên báo, hồ sơ công khai và trí tưởng tượng phong phú của mình. Có một cảnh ở cuối câu chuyện, rằng anh đã khuyên Gretchen Lowell tự thú. Anh thuyết phục rằng cô ta có thể trở thành một người tốt hơn và cô ta đã bị chinh phục bởi sự thân tình và thiện tâm của anh.”

Archie cười phá lên.

“Không phải như vậy, đúng không?”

“Không.”

“Anh nhớ được điều gì?” Susan hỏi.

“Cơn đau đầu”, Archie giải thích. Anh thò tay vào túi quần và lấy ra lọ thuốc bằng đồng, đổ ra ba viên hình ô van màu trắng và nuốt trôi chúng bằng một ngụm bia.

“Đó là gì vậy?” Susan hỏi.

“Thuốc đau đầu.”

Susan ném cho anh một cái nhìn đầy hoài nghi. “Có thực sự là anh không nhớ gì về mười ngày đó không?”

Archie chớp mắt chậm rãi và để ánh nhìn của mình ở chỗ Susan. Anh nhìn cô một hồi lâu. Rồi mắt anh từ từ quay sang một chiếc đồng hồ điện tử để trên kệ sách. Thời gian ghi trên chiếc đồng hồ đó không đúng, nhưng Archie cũng chẳng màng quan tâm. “Tôi nhớ những ngày đó còn tốt hơn những ngày mà bọn trẻ nhà tôi được sinh ra.”

Hơi nóng đã tan đi và căn phòng rơi vào tĩnh lặng. “Hãy nói cho tôi nghe xem anh nhớ những gì”, Susan nói. Giọng của cô gãy vụn như giọng một cậu bé. Cô có thể cảm thấy Archie đang xét đoán cô. Cô tự cho mình một nụ cười đẹp nhất, một nụ cười mà cô đã biết cách tạo ra từ cách đây rất lâu, một nụ cười có thể khiến cho tất cả những người đàn ông hiểu rằng dù vấn đề của họ là gì đi chăng nữa, cô cũng có thể giúp họ cảm thấy tốt hơn. Archie thì chẳng quan tâm đến điều đó.

“Chưa đến lúc”, cuối cùng Archie nói. “Cô còn ba câu chuyện nữa, phải không? Cô sẽ không muốn làm hỏng sự hồi hộp của mình đâu.”

Susan vẫn chưa sẵn sàng cho qua chuyện đó. “Thế còn câu chuyện về ‘người đàn ông thứ hai’ thì sao? Một vài bài báo tường thuật rằng anh nói có một người đàn ông thứ hai ở đó. Một người không bao giờ được biết đến. Anh có nhớ điều đó không?”

Archie nhắm mắt lại. “Gretchen luôn phủ nhận điều đó. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy anh ta. Nó hơn hẳn một thứ ấn tượng mà tôi có về chuyện đó. Nhưng tôi cũng không ở trong trạng thái tinh thần ổn định nhất.” Anh đưa tay xoa phía sau cổ và nhìn Susan. “Tôi mệt rồi. Chúng ta sẽ tiếp tục vào một lần khác nhé.”

Susan gục mặt xuống lòng bàn tay với sự tuyệt vọng giả tạo.

“Chúng ta sẽ đi tới cùng chuyện đó”, Archie nói. “Tôi hứa.”

Cô bấm nút tắt máy ghi âm. “Tôi có thể vào nhà vệ sinh được không?”

“Đi hết lối đi.”

Cô đứng dậy và xuống lối đi vào nhà vệ sinh. Nó cũng tẻ nhạt như phần còn lại của căn hộ. Một bồn tắm bằng thủy tinh và vòi hoa sen kết hợp với cửa kính mờ. Một bồn rửa rẻ tiền với bộ khóa nước có núm và vòi nhựa được lắp vào tủ bếp âm. Hai chiếc khăn màu xám bằng vải sợi tầm thường vắt lơ lửng trên giá treo bằng gỗ sồi. Hai tấm khăn mới được giặt sạch và gấp lại để ở phía sau nhà vệ sinh. Phòng tắm không quá sạch sẽ, không tỉ mỉ. Cô đứng trước bồn rửa, nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu của mình. Chết tiệt. Chết tiệt. Chết tiệt. Cô đã đến gần với câu chuyện lớn nhất trong sự nghiệp. Vậy tại sao cô lại cảm thấy rất nhảm nhí? Và cô đã nghĩ gì với cái bím tóc phía sau? Cô kéo chúng ra, dùng ngón tay chải tóc và buộc túm lại ở cổ. Ánh sáng trong phòng tắm khiến da cô trông như da một con gà. Cô tự hỏi làm thế nào Archie Sheridan đối mặt với chính mình trong gương mỗi sáng, tái nhợt, từng nếp nhăn đều hằn rõ trên khuôn mặt. Không có gì ngạc nhiên khi anh làm ở đội trọng án. Cô thò tay vào túi, lấy một ít son bóng và thoa nó lên một cách phóng túng. Có phải anh ấy muốn bị buộc phải nghỉ ốm? Đó có phải là tất cả những thứ liên quan của chuyện này?

Cô xả nước bồn cầu và lợi dụng tiếng nước chảy ồn ào để mở cánh cửa tủ thuốc. Kem cạo râu. Dao cạo râu. Kem đánh răng và bàn chải đánh răng. Khử mùi. Và hai kệ lọ thuốc bằng nhựa hổ phách. Cô xoay chúng xung quanh bằng nắp đậy màu trắng để đọc thông tin đơn thuốc. Vicodin. Colace. Percocet. Zantac. Ambien. Xanax. Prozac. Lọ lớn. Lọ nhỏ. Không thứ gì có thể cản trở năng lực làm việc của cậu ấy, bác sĩ Fergus đã nói vậy. Đúng vậy. Có đủ thuốc trong tủ để điều trị cho một con voi. Tất cả được dành cho Archie Sheridan. Nếu anh ấy cần tất cả những thứ này để duy trì khả năng hoạt động, anh ấy chắc còn tệ hơn những gì cô thấy. Và anh ấy cũng là một diễn viên khá giỏi đấy.

Cô ghi nhớ những tên thuốc, cẩn thận xoay chúng trở lại vị trí ban đầu, đóng tủ thuốc lại và đi ra phòng khách.

Archie thậm chí không ngước lên nhìn cô. “Nếu tôi không muốn cô thấy những lọ thuốc, tôi đã có thể giấu chúng đi rồi.”

Susan cố tìm từ ngữ để thốt ra lời. Thuốc gì? Nhưng, vì lý do nào đó, cô không thích việc nói dối. “Anh đang phải uống rất nhiều thuốc.”

Mắt anh nhìn theo cô bước vào phòng, nhưng người anh bất động như một cái xác. “Tôi đang không khỏe.”

Susan bất chợt có cảm giác thất thần rằng mọi thứ mà cô tìm ra đến lúc này về Archie Sheridan là chính xác những gì anh ấy muốn cô biết. Mỗi cuộc phỏng vấn. Mỗi manh mối. Để đi tới điều gì? Có thể chỉ là anh ấy quá mệt mỏi với việc phải dối trá. Có thể là anh ấy muốn tất cả mọi người biết được những bí mật của mình, như vậy, anh ấy sẽ không phải lao tâm khổ tứ để giữ cho chúng nằm trong vòng bí mật. Mưu chước chỉ làm cho con người ta kiệt sức.

Cô nhét máy ghi âm kỹ thuật số và cuốn sổ tay vào túi xách rồi rút ra một bao thuốc. “Tôi đã lên giường với ông chủ có vợ của tôi rồi”, cô nói với Archie.

Archie ngập ngừng, miệng há hốc, “Tôi không chắc là bản thân mình có cần biết điều đó không.”

Susan châm một điếu thuốc và rít một hơi. “Vâng, miễn là chúng ta chia sẻ với nhau.”

“Nhất trí.”