CHƯƠNG 26
Anne Boyd ăn hết số sô-cô-la trong chiếc tủ lạnh mini của khách sạn. Đầu tiên là thanh M&M suông, rồi đến thanh Toblerone và cuối cùng là thanh M&M có đậu phộng. Sau khi ăn hết, cô vuốt những cái giấy gói thật phẳng phiu rồi đặt bên cạnh bức ảnh cô gái nạn nhân để ở trong phòng khách sạn. Kẹo giúp cô tư duy tốt hơn. Rồi sẽ có lúc con người cũng phải ngừng việc chém giết lẫn nhau để thưởng thức chút dư vị của cuộc sống.
Cô vẫn nhớ khuôn mặt cô gái bị nạn, cả lúc trước lẫn sau khi lập biên bản kiểm tra hiện trường, nhưng khi đặt những bức ảnh cạnh nhau để xem xét, cô luôn phát hiện ra điều gì đó hữu ích. Những bức ảnh ở trường học. Và những bức ảnh ở hiện trường vụ án. Những tấm hình chụp chung với gia đình. Cô đã vạch ra một hồ sơ chi tiết về nạn nhân để báo cáo cho Archie. Tên sát thủ có vẻ tuân theo một mô tip: các cô bé da trắng tóc sậm màu đang ở giai đoạn chín của tuổi dậy thì. Mỗi cô bé học ở một trường học khác nhau, sở thích quái dị của mày là gì? Cô ngẫm nghĩ. Hắn kết liễu cô bé. Rồi hắn cưỡng bức. Vậy là hắn đang muốn giết hại ai đây? Một cô bạn gái tuổi teen? Mẹ của hắn? Một cô gái đã làm trái tim hắn tan vỡ mà không hay biết? Dù là bất kỳ ai đi chăng nữa, thì đó cũng là người khiến hắn không thể kiểm soát được hành động của mình. Anne cảm thấy càng ngày càng chắc chắn hơn rằng yếu tố đó sẽ là chìa khóa để tìm ra thủ phạm mà họ đang truy lùng.
Cô cuộn người lăn khỏi giường, mở cái tủ lạnh mini và thấy một lon coca trong chế độ ăn kiêng của mình. Đó là lon cuối cùng. Bọn trẻ đã thắc mắc khi nào cô mới trở về. Cái mà chúng thực sự mong đợi là những món đồ từ cửa hàng Nike mà cô đã hứa với chúng. Cô cũng chẳng biết khi nào cô mới có thời gian ghé qua đó.
Sự thật là yêu cầu công việc không đòi hỏi cô phải di chuyển nhiều. Nhưng chính cô đã tự yêu cầu được tham gia vào nhiệm vụ này. Và cô đã tính đến việc xin nghỉ sau vụ Mỹ nhân đoạt mạng. Hồ sơ mà cô tạo lập trong vụ này đã bị sai khiến suýt nữa Archie phải trả giá bằng tính mạng của anh. Trước đó, cô rất tự tin rằng sát thủ trong vụ đó là đàn ông và hắn hành động độc lập. Các dấu hiệu đã được xác lập và ghi chép vào sổ sách. Vì Grenchen Lowel đã đọc được các ghi chép đó, cho nên trong vụ này, Anne đã bị đánh lừa một cách ngoạn mục và việc đó đều được mọi người biết đến, nên Anne đã tự đổ trách nhiệm cho chính mình. Cô là một trong những chuyên gia lập hồ sơ siêu hạng của FBI, nơi có những chuyên gia lập hồ sơ hàng đầu thế giới. Nhưng sự tự tin của cô đã bị Grenchen làm lung lay dữ dội. Sự tự tin là phẩm chất cần thiết với những người tạo lập hồ sơ. Bạn cần phải tự tin vào kỹ năng của chính mình để tạo ra những quyết định tinh thần đột phá.
Vì thế cô phải tự tìm ra những đột phá. Hắn ta đang hành động theo một dạng quái cảm cụ thể nào đó, một thứ đã hình thành từ nhiều năm trước. Vậy, động cơ của những hành động đó là gì? Nó có thể xuất phát từ nhiều thứ: tiền bạc, quan hệ xã hội, cha mẹ cãi vã, rắc rối công việc, một cái chết nào đó, một đứa trẻ mới được sinh ra hoặc đơn giản là một lần bị làm nhục. Rồi hắn nảy sinh mối liên hệ với nạn nhân. Hắn chọn họ. Những vụ phạm tội được tổ chức chặt chẽ. Hắn chấp nhận chịu đau để xóa dấu vết. Nhưng hắn vẫn trả lại các thi thể. Vì sao hắn trả lại? Lần này, cô sẽ không thể để mình làm sai nữa. Cô vẫn không thể nào xóa được ký ức về những gì đã xảy ra với Archie Sheridan. Nhưng lần này, cô có thể giúp anh. Và lần này, anh thực sự cần được hỗ trợ. Cô khá chắc chắn về điều đó.
Cô đã làm công việc này đủ lâu để hiểu rằng cách duy nhất để sinh tồn là phải dập tắt được bạo lực. Nhưng bạn cũng cần có cái gì đó để kéo mình ra khỏi sự bám riết tâm trí vào công việc, một vài đam mê khác. Nếu không có, nếu bạn chỉ có một mình, sẽ càng khó khăn hơn khi muốn thay đổi một chút tư duy công việc. Cô nhận ra rằng Archie đã tự tách mình ra khỏi sợi dây liên kết với những người có thể hỗ trợ anh; cô chỉ không chắc là mình nên làm điều gì để thay đổi thực tế đó.
Cô ngồi dậy, bước xuống khỏi giường, đi tới cửa sổ, cuốn rèm lên và nhìn xuống con đường lớn. Giao thông vào đêm thứ sáu thật dày đặc và dòng người đi bộ trong những bộ quần áo sặc sỡ đang tỏa ra từ nhà hát gần đó. Nếu có một người quen nào lẫn vào dòng người đó, chắc Anne cũng không nhận ra nổi.
Cô thả cái rèm cuốn rơi xuống vị trí cũ, cô bước lùi lại rồi ngồi xuống giường, nhìn thật lâu xuống tấm hình của những cô bé bị hại, rồi lật úp chúng xuống, từng cái, từng cái một. Thi thể khoảng một tuần của Lee Robinson, một đống màu vàng đen lẫn lộn; Dana Stamp úp mặt xuống bờ cỏ; Kristy Mathers bị phủ dưới lớp cát ướt, cơ thể không thể nhúc nhích được chút nào. Những tấm ảnh thẻ học sinh và những bức ảnh chụp cùng gia đình. Khi đã lật úp các tấm hình xuống, cô rút trong ví ra một tấm hình khác. Đó là một anh chàng da màu điển trai với cánh tay dang rộng ôm lấy hai cậu bé tuổi teen cũng rất điên trai khác. Cô khẽ cười với những khuôn mặt đang nhoẻn miệng kia. Rồi cô lấy điện thoại, bấm số gọi về nhà.
“Mẹ”, cậu nhóc cả Anthony, trả lời. “Mẹ không cần phải gọi về mỗi ngày đâu ạ.”
“Ừ, cục cưng”, Anne nói. Công việc luôn vất vả nhất vào buổi tối. Khi cô chỉ có một mình. “Mẹ có mà.”
“Mẹ mua giày Nikes cho chúng con chứ?”
Anne cười. “Việc đó được mẹ lên lịch rồi.”
“Số mấy thế ạ”, cậu bé hỏi.
Anne liếc nhìn lại đống ảnh trên giường rồi nhổm dậy đi về phía cửa sổ nhìn xuống phố xá nhộn nhịp. Tên sát nhân đang nhởn nhơ ngoài đó. “Số hai con ạ.”
Sau khi Susan rời đi, Archie nhấp nốt ngụm bia rồi trở lại làm việc. Đầu tiên, anh trải các tập hồ sơ về các nạn nhân ra chiếc bàn cà phê. Lúc trước, khi cô đến, anh đã phải vội vã nhét chúng trong hai chiếc khăn. Không phải vì anh bừa bộn, anh chỉ nghĩ rằng không nhất thiết phải để cho cô thấy tấm hình của các nạn nhân tuổi vị thành niên kia. Anh lấy thêm ba viên Vicodin và ngồi xuống tấm thảm màu be cạnh chiếc bàn. Cũng chính nhờ việc nhìn chăm chú vào những tấm hình như thế này đã giúp anh khám phá ra các ký hiệu của Grenchen Lowell. Anh không chắc lần này mình đang tìm kiếm cái gì, nhưng nếu có cái gì đó thực sự hiện diện ở đó, thì chắc anh cũng chưa phát hiện ra. Đứa trẻ ở tầng trên đang hát. Anh không nghe rõ từng lời, nhưng anh thoáng nghĩ mình nhận ra những giai điệu đó từ khi những đứa con của anh mới chập chững biết đi.
Anh nhìn chiếc đồng hồ điện tử. Làm vài phép toán. Mới chỉ sau 9 giờ tối. Gretchen chắc nằm ở trong phòng giam. Điện còn chưa tắt cho tới tận 10 giờ tối. Một tiếng này là khoảng thời gian mà Gretchen đang đọc sách. Anh biết rằng ả mượn sách từ thư viện nhà tù vì lịch trình sinh hoạt của ả được chuyển tiếp tới anh mỗi tháng. Ả đọc những cuốn sách về phân tích tâm lý, từ sách của Freud, sách giáo khoa, những cuốn sách tâm lý thông thường. Ả cũng đọc những cuốn tiểu thuyết đương đại giàu sáng tạo, một thể loại sách thường giành được giải thưởng và hầu hết những người đọc chúng đều xuất phát từ một lý do chung là để có cái mà nói vào các bữa tiệc tối. Ả cũng đọc tiểu thuyết tội phạm hiện thực. Tại sao không? Archie nghĩ. Đó là những ấn bản thương mại của ả. Và tháng trước, ả cũng đã đọc cuốn Nạn nhân cuối cùng. Anh đã không nói với Henry về việc đó. Sự việc rằng ả đang đọc cuốn sách về chính Archie với những tội phạm ghê tởm, với những lời văn đơn điệu và những tấm hình khủng khiếp chụp các thi thể, chụp Archie, chụp tất cả chúng, dường như có thể là cái gì đó quá sức với khả năng xử lý của Henry. Anh ấy có thể sẽ tìm cách lấy và mang chúng ra khỏi thư viện. Anh ấy thậm chí còn đi xa tới mức đe dọa rằng sẽ ngăn cản Archie tới gặp ả. Cũng chẳng có gì ghê gớm, chỉ là sự thành thật và cởi mở giữa những người bạn. Archie hiếm khi cố thuyết phục họ rằng anh đã hoạt động bình thường trở lại. Đó là sự kiên định của anh, cùng với những tội lỗi của họ về những gì anh phải trải qua, đã giữ cho anh ở trạng thái có tâm thế tốt hơn. Nhưng anh biết rõ những bước đi của mình vẫn thật khó nhọc.
Anh nhìn hình ảnh nhợt nhạt của các nạn nhân, mồm há hốc nằm trên bàn nhà xác, cổ họ in hằn vệt tím tạo ra bởi một sợi dây. Đó là mặt phía trên, Archie quả quyết: hắn đã giết họ ngay lập tức. Và còn có những cách tồi tệ hơn là siết cổ đến chết.
Đứa trẻ tầng trên đang nhảy nhót lên xuống, một người lớn tiến lại gần cô bé và nhấc nó lên. Anh có thể nghe thấy tiếng cô bé hét lên rồi cười khúc khích.