← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 27

Hôm nay, khi Gretchen tới và mang theo những viên thuốc, Archie cố gắng nói ra câu gì đó trong lúc ả bóc vỏ thuốc ra. “Tôi sẽ nuốt chúng”, anh nói với ả.

Ả đặt phễu lên khay và Archie mở rộng miệng, giống như một bệnh nhân biết nghe lời bác sĩ. Ả đặt một viên thuốc lên lưỡi anh và cầm một cốc nước nhỏ đưa lên đôi môi khô khốc để anh có thể uống. Đó là giọt nước đầu tiên anh có được kể từ khi đến đây, nó làm dịu da miệng và cổ họng của anh. Ả kiểm tra xung quanh lưỡi để đảm bảo rằng anh đã nuốt thuốc. Họ lặp lại hành động đó bốn lần.

Sau khi kiểm tra xong xuôi, Archie hỏi, “Tôi đã ở đây bao lâu?”

“Chuyện đó chẳng quan trọng”, ả nói.

Anh nghe thấy những tiếng ù ù. Đầu tiên, anh nghĩ những tiếng động đó phát ra từ trong đầu mình, nhưng rồi anh nhận ra những âm thanh đó từ đâu đến: ruồi. Cái xác đang phân hủy trên sàn. Nó gợi cho anh nhớ đến người đàn ông kia và trong một khoảnh khắc nhắc anh nhớ lại rằng anh là cảnh sát. “Người đàn ông cùng cô nhấc tôi lên xe”, anh hỏi. “Anh ta đâu rồi? Cô cũng giết luôn rồi hả?”

Gretchen nhướng mày một cách buông thả, “Cưng à, anh nói nghe như một kẻ mất trí thế.”

“Anh ta ở đây”, Archie nói, tâm trí rối loạn. “Hồi trước.”

“Chỉ có chúng ta thôi”, giọng ả như không còn chút nhẫn nại nào nữa.

Nhưng anh muốn lôi kéo ả tiếp tục nói chuyện, anh cần có càng nhiều thông tin càng tốt. Anh liếc nhìn khắp căn phòng không có lấy một cái cửa sổ. Những viên đá lát phòng giống ở nhà ga tàu điện ngầm. Mấy món đồ dụng cụ y tế. “Chúng ta đang ở đâu đây?”

Ả chẳng thèm đoái hoài gì tới câu hỏi của anh. “Cưng đã nghĩ về mấy thứ em hỏi chưa?” Ả nói.

Archie không hề có chút ý niệm gì về những thứ ả nói. “Gì cơ?”

“Cái mà cưng muốn gửi cho họ ấy.” Ả phát ra câu nói đó như thể đang cố phủ lên một sự khó chịu ngụy tạo không rõ nét. “Họ đang lo lắng cho anh đấy, cưng ạ.” Ả lần bàn tay nhẹ nhàng dọc theo cánh tay anh tới chỗ cổ tay có cái dây da buộc chặt vào cáng. “Cưng thuận tay phải, nhỉ?” Archie cố gắng suy luận bằng những cảm giác có được từ bàn chân trong lúc vẫn còn tỉnh táo, trước khi thuốc bắt đầu ngấm. “Tại sao, Gretchen? Cô không bao giờ gửi đi bất cứ thông điệp nào từ những cái xác khác.” Rồi thuốc phát tác. Những nạn nhân của ả. Tất cả họ đều bị kết liễu chỉ trong vòng ba ngày sau khi bị bắt. “Đã bốn ngày rồi”, anh nói. “Họ sẽ bắt đầu nghĩ rằng tôi đã chết. Cô muốn họ biết tôi vẫn còn sống.”

“Em sẽ để anh chọn. Và chúng ta phải làm việc đó ngay bây giờ.”

Nỗi sợ hãi bắt đầu khơi lên trong cơ thể, nhưng anh biết mình sẽ không buông xuôi như những gì ả nói. Và ngay khi anh quyết tâm, anh tự biến mình thành cộng sự cho suy nghĩ của mình. “Không.”

“Em đã lấy ra vài phần lá lách của anh rồi”, ả thì thầm. “Anh nghĩ là anh vẫn cầm cự được chứ?”

Anh bắt đầu co người lại, “Gretchen, đừng làm vậy.”

“Về lý là thế thôi, tất nhiên.” Ả cầm một ống tiêm từ cái khay. “Đây là chất succinylcholine [4] . Nó là một chất gây tê, sử dụng khi làm phẫu thuật. Anh sẽ không cử động được tí nào đâu. Nhưng anh vẫn sẽ tỉnh táo. Và sẽ cảm nhận được mọi thứ.” Ả ném về phía anh một ánh nhìn đầy ẩn ý.

Anh không thể ngăn cản được việc này. Anh biết rõ rằng ả không có bất cứ lý do gì để trì hoãn cả. Điều anh có thể làm là cố gắng bảo vệ những người mà anh sẽ rời bỏ sau khi anh bị kết liễu. “Cô sẽ gửi nó cho ai?” Anh hỏi ả.

“Em đang nghĩ đến Debbie, cưng ạ.”

Tâm trí Archie xáo trộn, khuôn mặt Debbie hiện ra trong tâm trí anh. “Hãy gửi nó cho Henry”, anh khẩn khoản. “Làm ơn, Gretchen. Hãy gửi nó tới cho Henry Sobol.”

Gretchen tạm ngừng thao tác một giây rồi quay sang mỉm cười với anh. “Nếu muốn em làm vậy, cưng phải ngoan ngoãn nghe lời nhé.”

“Tôi sẽ làm theo ý cô muốn”, Archie nói. “Tôi sẽ thuần phục.”

“Vấn đề với succinylcholine là nó sẽ làm tê liệt cơ hoành của cưng.” Ả cầm một ống nhựa nối với một cái máy. “Vì vậy, trước tiên em sẽ phải đặt nội khí quản cho cưng.”

Anh nhắm mắt lại, cố gắng ép mình để nén phản xạ kháng cự tự nhiên của cơ thể khi cái ống tọng vào, theo nhịp tuồn của ả vào trong cổ họng.

Rồi việc đó cũng xong. Không khí tràn đầy vào phổi anh. Nó làm mọi thứ dịu bớt lại, thực tế là vậy. Nó ép cho nhịp thở của anh điều hòa trở lại, nhịp tim đập chậm lại. Anh mở mắt ra, nhìn ả điều chỉnh nhịp chảy nhỏ giọt của dòng dung dịch vào tay anh.

Bất chợt, anh cảm thấy bình tĩnh lạ thường. Đó là sự cam chịu đầy thoái thác mà anh từng thấy trên khuôn mặt các tử tù. Ta không có quyền kiểm soát, vì vậy, sẽ chẳng ích gì khi ta cố chống lại nó. Cảm giác đó thoát ra khỏi cơ thể anh cho đến khi nó chỉ còn là một thứ trọng lượng vô cảm. Anh cố gắng nhúc nhích các ngón tay, đầu, vai, nhưng không có bất cứ thứ gì đáp lại. Thật ra, đó lại là một sự cứu vớt. Trong sự nghiệp nhỏ nhoi của mình, anh đã dùng mọi sức lực để chống lại cái ác, chống lại bạo lực và ngăn chặn mọi tội phạm. Giờ đây, anh không thể làm gì khác là chống mắt nhìn nó xảy đến.

Ả nhìn anh mỉm cười và anh biết nụ cười của ả là dấu hiệu cho biết rằng anh đã bị ả biến thành vật tế. Anh đã cầu khấn và nhận được ơn huệ từ chính kẻ sát hại mình. Và hơn thế nữa, anh phải cảm thấy biết ơn vì ả đã gây tê, giúp anh thoát khỏi mọi cảm giác đau đớn.

“Cưng đã mơ thấy gì vậy?” Ả hỏi anh.

Những hình ảnh màu sắc lóe qua tâm trí anh. “Tôi ở trong một chiếc xe, giữa thành phố, đi tìm ngôi nhà của mình”, anh nói. Giọng anh khàn khàn, như những tiếng thì thầm bị nứt nẻ. “Tôi đã không tìm thấy nó đâu. Tôi đã quên mất địa chỉ. Vì thế tôi cứ chạy vòng vòng mãi.” Anh cười nhếch mép nhạt thếch, cảm thấy rõ đôi môi khô cứng của mình nứt toác ra theo thớ thịt. Một cơn đau nhói lên ở chỗ ngực anh. “Tôi tự hỏi không biết điều đó là nghĩa gì.”

Gretchen không động đậy, “Anh sẽ không bao giờ thấy lại chúng nữa đâu, anh biết chứ.”

“Tôi biết.” Anh liếc nhìn xuống miếng băng gạc trên bụng. Một nỗi đau nhợt nhạt so với cơn đau xương sườn của anh. Toàn bộ thân mình tan nát của anh bị bầm tím, làn da màu như thối rữa. Cơ thể anh có cảm giác như một đống cát ướt. Đó là một điều kỳ lạ ở trạng thái còn sống. Anh cảm thấy như càng ngày tâm trí mình càng ít gắn với ý niệm đó nữa. “Họ đã nhận được chưa?”

“Em đã gửi nó cho Henry”, ả nói. “Họ chưa thông báo việc đó trên truyền thông.”

“Không, họ sẽ không làm vậy đâu.”

“Tại sao?”

“Họ sẽ muốn xác nhận xem có đúng là của tôi không”, anh giải thích.

Ả bối rối. “Em sẽ gửi cái ví của anh đến.”

“Họ sẽ phải kiểm tra AND”, anh trấn an ả. “Sẽ phải mất vài ngày.”

Ả cúi thấp gương mặt xinh đẹp xuống gần anh lần nữa.

“Họ sẽ biết rằng em đã lấy nó ra khỏi cơ thể anh lúc anh còn sống. Và họ sẽ lần theo manh mối loại thuốc mà em tiêm vào người anh.”

“Điều đó quan trọng với cô vậy sao?” Anh gặng hỏi ả. “Rằng họ phải biết thứ mà cô đang làm với tôi ấy hả?”

“Đúng vậy.”

“Tại sao?”

“Em muốn họ biết rõ rằng em đang hành hạ thân xác anh. Em muốn họ biết điều đó mà lại không thể tìm ra anh. Và rồi, điều kế tiếp là em muốn thủ tiêu anh.” Cô đặt tay lên trán anh như thể một người mẹ đang kiểm tra xem con trai mình có bị sốt hay không. “Nhưng em không nghĩ là em sẽ trả anh lại đâu, cưng ạ. Em nghĩ là em sẽ để cho họ phải dằn vặt. Em muốn để họ phải dằn vặt. Cuộc đời đâu đơn giản chỉ là làm và ăn.”

Anh đã từng ngồi xổm dưới cơn mưa bên cạnh rất nhiều thi thể, từng chứng kiến rất nhiều cái chết. Anh đã luôn tự hỏi ả đã và sẽ giết bao nhiêu người nữa. Những kẻ giết người hàng loạt thường hành động trong nhiều năm, trước khi cảnh sát tìm ra một dạng thức nào đó. Anh muốn biết. Anh đã dành suốt mười năm để tìm câu trả lời cho hai câu hỏi: “Mỹ nhân đoạt mạng là ai?” và “Bao nhiêu nạn nhân đã bị giết hại?” Bây giờ anh đã có câu trả lời cho câu hỏi thứ nhất. Một phần tâm thức như muốn nói rằng nếu anh biết đáp án cho câu thứ hai, thì nghĩa là cánh cửa cho con người mà anh đã sống tới giờ có lẽ sẽ đóng lại. Dường như, ả càng bộc lộ ra với anh bao nhiêu, thì anh càng thuộc về ả bấy nhiêu.

Gretchen tỏ ra kiên nhẫn. “Hãy hỏi xem là em đã giết bao nhiêu người đi. Em sẽ nói cho anh biết.”

Anh thở dài. Việc đó làm cho xương sườn của anh tê buốt, anh nhăn mặt. Ả vẫn chờ đợi, sự mong đợi của ả có thể nhìn thấy rõ. Ả giống như một đứa trẻ ương bướng phải được nuông chiều. Đó là cách duy nhất để khiến cho ả rời đi. “Cô đã giết bao nhiêu người rồi, Gretchen?”

Ả nói ra một con số.

Anh khó nhọc nuốt vào. Chúa ơi, anh nghĩ. Chúa chết đi cho rồi. “Thế là quá nhiều người đấy”, anh nói.

“Thi thoảng em có bạn trai xuống tay hộ mình. Nhưng em luôn là người lựa chọn đối tượng. Luôn luôn phải theo lựa chọn của em. Thế nên em nghĩ là em cũng phải nhớ chứ nhỉ, phải không cưng?”

“Tôi nghĩ cô có thể tính ra.”

“Anh đau đấy chứ?” Khuôn mặt ả sáng lên.

Anh gật đầu.

“Nói hẳn hoi xem nào”, ả nói.

Anh trả lời ả. Anh trả lời ả vì anh biết điều đó vẫn làm cho ả hài lòng và nếu ả hài lòng, thì ả sẽ để anh yên ổn trong chốc lát. Có thể ả sẽ cho anh nghỉ ngơi. Và nếu ả để cho anh nghỉ ngơi, anh sẽ được tiêm thuốc. “Tôi không thể thở được. Tôi không thể hít vào nổi với cơn đau quằn quại dưới xương sườn.”

“Nó đau thế nào?” Mắt ả sáng rực lên.

Anh cố tìm ra đúng từ để diễn đạt. “Nó giống như dây thép gai vậy. Giống như ai đó cuốn những dây nhọn quanh phổi, và khi tôi hít thở, nó cứa vào lá phổi.”

“Thế còn vết rạch thì sao?”

“Nó bắt đầu tấy buốt. Nếu không cử động thì không sao. Đầu tôi cũng đau quá. Nhất là sau mắt. Vết thương như thể đang nhiễm trùng. Da tôi ngứa ran. Tất cả đều đau. Tôi nghĩ tay tôi liệt rồi. Tôi không cảm nhận thấy chúng.”

“Anh muốn dùng thuốc chứ?”

Anh cười, tưởng tượng ra lớp hơi nước mù cùng với viên thuốc, miệng anh chảy dãi khi nghĩ đến. “Đúng.”

“Tất cả ư?”

“Không”, anh nói với ả. “Tôi không muốn bị ảo giác. Tôi vừa nhìn thấy thực tại. Tôi thấy họ đang đi tìm tôi. Tôi thấy Debbie.”

“Chỉ là viên amphetamine và codeine thôi à?”

“Đúng vậy.”

“Có thêm một viên codeine nữa không?”

“Có”, anh nói, giọng như bị ứ nghẹn.

“Hãy cầu xin điều đó đi.”

“Cô cho tôi thêm vài viên codeine được không?”

Ả cười. “Được.”

Ả đổ hết mấy viên thuốc trong chiếc lọ trên cái quầy đặt sát tường rồi quay lại với nước uống trên tay. Ả nhét mấy viên thuốc vào miệng anh và cho anh uống nước. Ả cũng chẳng cần kiểm tra xem anh có nuốt hết mấy viên thuốc không, vì ả không cần làm vậy.

Để thuốc ngấm, ít nhất cần phải đợi khoảng mười lăm phút, vì thế anh cố gắng đánh lạc hướng tâm trí mình khỏi cái cảm giác cơ thể đang chết dần chết mòn. Ả ngồi trên chiếc ghế ngay cạnh anh, tay đặt trên đùi, mắt nhìn anh không rời một phút nào.

“Tại sao cô lại quyết định trở thành một nhà tâm thần học?” Anh cất giọng hỏi sau một khoảng im lặng kéo dài.

“Em không hề”, ả nói. “Em chỉ đọc vài cuốn sách thôi.”

“Nhưng cô có được tập huấn y học hẳn hoi còn gì?”

“Em chỉ làm phần việc của một y tá cấp cứu mà thôi. Em có học trường y, nhưng rồi bỏ dở.” Ả cười. “Anh có nghĩ rằng lẽ ra em đã có thể trở thành một bác sĩ tốt không?”

“Có lẽ, tôi chưa phải là người có thể trả lời câu hỏi đó.”

Họ lại im lặng thêm một lúc nữa, nhưng ả có vẻ bồn chồn, đứng ngồi không yên.

“Anh có thực sự muốn biết tất cả câu chuyện về tuổi thơ tồi tệ của em không?” Ả hỏi.

Anh lắc đầu. “Không”, giọng anh khó nhọc. “Có lẽ là sau này.”

Anh cảm thấy cơn râm ran đầu tiên nổi lên ở giữa mặt, rồi dần dần nó lan tỏa khắp cơ thể. Chỉ cần ở lại trong căn phòng, anh tự nhủ. Đừng nghĩ về Debbie. Đừng nghĩ về lũ trẻ. Đừng nghĩ gì cả. Chỉ cần ở lại trong căn phòng.

Gretchen nhìn anh một cách đầy tự mãn. Ả đưa tay khẽ chạm vào mặt anh. Đó là một cử chỉ trìu mến mà anh biết trước rằng nó là dấu hiệu cho thấy ả sắp sửa làm một điều gì đó rất khủng khiếp.

“Em muốn giết anh, Archie ạ”, ả thốt ra, giọng nhẹ nhàng, ngọt ngào và không chút tư lự. “Em luôn nghĩ tới điều đó. Em đã mong mỏi, khao khát việc đó suốt bao nhiêu năm qua.”

Ả di chuyển đầu ngón tay trên mặt Archie, tới mép dái tai của anh. Giờ thì anh cảm thấy đỡ hơn. Anh thở dễ dàng hơn nhờ những viên codeine đã phát tác và làm dịu vết đau trên những vết thương. “Thế thì hãy làm đi.”

“Em muốn dùng nước thông cống”, ả nói với anh như thể đang thảo luận về một loại rượu mà họ có thể sử dụng trong bữa tiệc tối. “Cái chết sẽ đến rất bất ngờ.” Mặt ả bỗng trở nên sống động. “Nhưng với anh, em muốn làm điều đó thật chậm rãi. Một muỗng mỗi ngày. Em muốn xem sẽ mất bao lâu. Xem nó làm được gì cho anh.”

Anh bất chợt bắt gặp cái nhìn chăm chú của ả. Kỳ lạ thật, anh nghĩ, một thứ tâm hồn ghê tởm lại có thể tồn tại trong thể xác xinh đẹp và từ tốn kia.

“Cô đang đợi sự cầu xin của tôi”, anh nói.

“Anh đã nói là sẽ ngoan ngoãn rồi mà. Em đã gửi gói đồ đó tới cho Henry. Như anh yêu cầu.”

“Vậy đó là một phần của cuộc vui sao? Tôi phải sẵn lòng uống thứ chất độc đó sao?”

Ả gật đầu, răng đang cắn vào bờ môi. “Em sẽ giết chết anh, Archie”, giọng ả không hề có chút nghi ngại nào.

Anh tính toán những khả năng lựa chọn của mình. Anh biết rõ rằng ả đưa cho anh những lựa chọn không thể khác, ả hoàn toàn biết rõ rằng anh chỉ có thể đi đến một lựa chọn mà thôi. Ả muốn áp đặt lên anh một thứ quyền lực tuyệt đối. Vũ khí duy nhất của anh là tự tước bỏ mọi ảo tưởng cho chính mình. “Được rồi”, anh đồng ý. “Với một điều kiện.”

“Gì nào?”

“Thêm bốn ngày nữa. Đó là tất cả những gì tôi có thể làm. Nếu trong bốn ngày mà tôi không thể chết vì cái thứ chất độc đó. Cô phải tìm cách khác giết tôi.”

“Bốn ngày”, ả lặp lại, đôi mắt màu xanh sáng rực lên đầy phấn khích. “Chúng ta bắt đầu luôn nhé.”