CHƯƠNG 28
Susan đã dành cả ngày thứ bảy để viết, bây giờ thì câu chuyện thứ hai đã được định hình nên cô tự cho mình một khoảng thời gian thư giãn trong bồn tắm sục. Đại văn hào thường có một chiếc radio trong phòng tắm để nghe, nhưng cô không thích làm như vậy, nhất là lúc đang ngâm mình trong bồn tắm. Đây là khoảng thời gian để suy nghĩ. Âm nhạc đơn thuần chỉ là một thứ gây xao nhãng. Cô đã ngâm mình gần nửa tiếng đồng hồ, nước trong bồn cũng đã lạnh rồi. Giờ thì cô xoay van nước nóng bằng những ngón chân cho nó chảy xuống bồn cho tới khi nước đủ ấm. Làn da cô ửng đỏ dưới làn nước và cô có cảm giác da mặt cũng đang nóng bừng lên. Đó là thứ cảm giác khiến cô thích thú, chỉ có duy nhất hơi ấm nóng từ bồn nước bao trùm lấy cơ thể.
Cô nhảy vội ra ngoài khi nghe thấy điện thoại đổ chuông. Chẳng bao giờ cô đi tắm mà không mang theo chiếc điện thoại di động hoặc chiếc điện thoại bàn được để trong tầm với, nhưng khi đó cô đang thực sự trong tâm trạng thư thái, cho nên tiếng điện thoại reo đã khiến cô giật mình. Vì thế, trong lúc vội vàng với lấy cái điện thoại di động ở mép bồn tắm, cô đã va vào ly rượu vang Pinot còn chừng một nửa trên bồn. Nó rơi xuống vỡ toang làm cho rượu đỏ tung tóe khắp nơi.
“Chết tiệt”, cô văng tục trong lúc nhấc điện thoại. Cô đã đánh vỡ năm cái ly trong bộ sưu tập tám chiếc của Đại văn hào. Giờ là cái thứ sáu. Có cái gì đó không ổn trong cách cô di chuyển khiến những thứ dễ vỡ thường không được quan tâm đúng mực. Cô dò dẫm chiếc điện thoại, suýt đánh rơi nó vào bồn tắm đầy bọt xà bông khi cô ngâm mình trở lại bồn tắm.
“Ian hả?”
“Không, con yêu, là mẹ đây.”
“Ồ”, cô cố gắng tỏ ra không buồn bực. “Chào. Bliss.”
“Mẹ đã đọc bài báo của con.”
Susan ngồi nhổm dậy trong bồn tắm, hai đầu gối tì vào bầu ngực. “Bà đọc thật sao?”
“Đúng vậy đấy, cưng à, gửi cho mẹ một bản sao nhé.”
Cơ thể cô run lên sung sướng. Từ trước tới nay, cô chưa bao giờ thích thu hút sự chú ý của mẹ vào công việc của cô. Và cô cũng không thích phải thừa nhận rằng điều đó thực sự là có ý nghĩa.
“Nghe này con gái”, Bliss nói. “Mẹ hiểu là con biết cách làm công việc của mình như thế nào”, bà ngập ngừng, “nhưng con có nghĩ rằng có thể con đang khai thác những cô gái đó không?”
Cảm giác sung sương tan biến. Susan có thể cảm nhận thấy hai hàm răng đang va lập cập vào nhau, những chiếc răng hàm nghiến vào nhau như thể một lớp men răng đang rụng ra. Một điều trớ trêu là mẹ cô luôn biết chính xác những điều sai trái để bóc mẽ cô. “Tôi đi ra ngoài đây, tôi đang trong bồn tắm.”
“Ngay bây giờ à?”
“Vâng.” Cô đập tay xuống nước. “Đấy.”
“Được rồi, chúng ta sẽ nói chuyện sau.”
“Vâng ạ.” Cô cúp máy và đặt điện thoại lên rồi ngả người xuống thành bồn tắm, để nước từ từ ngập lên tai trong lúc cô nén đợi tim đập chậm lại. Cô và Bliss vốn luôn gần gũi cho tới cái năm mà cha cô qua đời, khi Bliss đã trở nên không còn thay đổi được nữa. Hoặc có lẽ là Susan không thể thay đổi được nữa. Thật khó để biết chính xác. Họ đã từng tranh giành bồn tắm với nhau. Khi đó, Susan thích tắm đôi ba lần mỗi ngày. Đó là nơi duy nhất mà Susan không cảm thấy lạnh lẽo.
Susan mỉm cười với chính mình. Archie Sheridan. Cô phải thừa nhận rằng cô đã âm thầm mong đợi cú điện thoại của anh. Sau cùng, anh đúng là mẫu người cô thích. Chưa kết hôn, chắc chắn rồi. Nhưng cũng không phải luôn một mình. Tào lao. Cô bị lạc vào chính chuỗi suy tư của mình. Ít nhất, cô cũng cảm nhận được rằng mình là một kẻ lạc lối đa đoan. Cô đã rơi vào trạng thái đó từ thời điểm khoảng mười bốn tuổi. Sự tự tôn với chính mình cũng phải có chút giá trị gì đó chứ? Rồi khoảng mười phút sau, cô ra khỏi bồn tắm và nhặt nhạnh những mảnh vỡ của chiếc ly thủy tinh vương vãi trên sàn nhà, cô vẫn trong trạng thái suy tưởng mơ hồ đến nỗi để cho mảnh thủy tinh vỡ đâm vào tay mà không biết. Cô với một tấm khăn trắng của Đại văn hào rồi quấn quanh vết thương bé xíu. Trong lúc đợi máu ngừng rỉ ra, cô gọi điện cho Archie để kiểm tra chi tiết về vụ án. Anh không hề nhờ cô giúp. Đến lúc cô ngừng điện thoại thì máu đã thấm đỏ tấm khăn trắng; lại thêm một thứ nữa bị cô làm hư hại.
Cây mận trước căn nhà cũ của Gretchen đã nở hoa. Nó đã diễn ra theo đúng cách đó. Một ngày, cây mận trông như một cái xác khô, chỉ còn trơ xương, giống như một thứ gì đó được quẳng ra vườn sau đám cháy; rồi điều tiếp theo là những cánh hoa màu hông nhạt nặng trĩu trên cành, như dương dương tự đắc với vẻ đẹp của riêng nó.
“Anh muốn ngồi lại đây à?” Tài xế taxi hỏi.
Archie bỏ chiếc điện thoại vào túi và quay sang nhìn tài xế. “Chỉ một lát thôi.” Mặt trời chiếu những tia nắng xuyên qua cửa kính thật ấm áp và Archie dựa thái dương vào cánh cửa kính, tận hưởng hơi ấm của những tia nắng trên da mình. Ngôi nhà hơi có nét của vùng Georgia, một căn nhà có kiểu dáng đồn điền màu vàng nhạt với quy mô bằng khoảng hai phần ba. Các cửa sổ được che chắn bởi cửa chớp trắng cao. Một lối đi bằng gạch dẫn từ vỉa hè đến cầu thang bằng gạch và lên một sườn đồi dốc vào nhà. Đó là một ngôi nhà đẹp. Archie đã luôn nghĩ như vậy.
Tất nhiên, nó chưa bao giờ là của Gretchen. Ả đã nói sự thật khi bảo với Archie rằng ả đã thuê nó trong mùa thu từ một gia đình đang tận hưởng mùa thu của nước Ý. Ả đã thuê nó trên mạng bằng tên giả, giống như cách mà ả đã thuê căn nhà ở Gresham.
“Anh là người đi theo dõi à?” Tài xế taxi hỏi, mắt liếc nhìn Archie qua gương chiếu hậu.
“Cớm.” Archie trả lời.
Người tài xế khịt mũi như thể anh ta không phân biệt được hai người đó khác nhau thể nào.
Archie đã dành cả buổi sáng với Henry, xem xét một núi giấy tờ bao gồm các thông tin về công dân. Có hàng ngàn thứ: thư từ, bảng điểm từ đường dây nóng thông tin công dân, thậm chí cả bưu thiếp. Đó là công việc tẻ nhạt và Archie có thể đã giao nó cho người khác. Nhưng nó mang lại cho anh một cái gì đó để làm. Và có một cơ hội, cơ hội mong manh, rằng đâu đó trong tất cả các giấy tờ đó, có thông tin mà họ đang cần.
Sau 6 giờ, họ gần như đã xem tất cả giấy tờ. Và cũng chẳng có manh mối gì dẫn tới cơ hội tìm ra Kẻ bóp cổ sau giờ học.
“Hôm này là thứ bảy”, Henry nói, “hãy về nhà nghỉ ngơi một chút đi.” Và Archie đồng ý. Anh đã không nói với Henry rằng, rồi ngày Chủ nhật cũng sẽ đến sớm và anh đang thực sự gặp khó khăn để tập trung vào bất cứ thứ gì ngoại trừ Gretchen.
Nhưng khi người tài xế hỏi anh địa chỉ đến, anh cũng không chủ định đưa ra địa chỉ này.
Vì vậy, Archie nhìn chăm chú vào căn nhà, như thể có cái gì ở đó có thể giúp anh lần ra manh mối cho tất cả những chuyện đã xảy ra kể từ lần cuối cùng anh bước qua cánh cửa vào căn nhà đó.
Một chiếc xe Audi màu đen sáng bóng tấp vào lề đường trước lối vào căn nhà và đậu trước nhà để xe, một người phụ nữ tóc đen bước ra với hai cậu bé tóc đen. Chị ta đi vòng ra phía sau xe, mở nắp thùng xe và đưa cho cậu nhóc lớn hơn một túi giấy đựng đồ tạp hóa rồi cậu bé đi vào trong với cậu em lẽo đẽo theo sau. Sau đó, chị lấy một túi đồ tạp hóa khác từ phía sau xe, quay lại và đi về phía chiếc taxi.
“Chị ta là người anh đang theo dõi phải không?” Người tài xế taxi hỏi.
“Tôi không theo dõi ai cả”, Archie trả lời. Người phụ nữ rõ ràng là nhắm thẳng tới chỗ chiếc taxi đang đậu, chắc sẽ có đôi lời. Kiểu như “các anh lảng vảng trước nhà tôi để làm cái quái gì thế?”, có lẽ vậy. Anh thoáng nghĩ đến chuyện bảo người tài xế đánh xe đi, nhưng người phụ nữ đang tiến lại gần và anh không muốn làm cho chị ta thêm hồ nghi bằng việc rồ ga phóng xe vụt đi mất. Xem nào, anh đang đậu xe taxi trước cửa nhà chị ta. Con phố này nằm trong khu dân cư. Có hàng tỉ lý do cho việc đậu xe kiểu như thế. Anh chỉ cần lấy một lý do là xong. Anh cố tỏ ra thật lịch sự rồi cuốn cửa kính xuống khi người phụ nữ chỉ còn đôi ba bước nữa là tới chiếc xe. Đơn giản chỉ là nói chuyện thôi mà.
“Anh là Archie Sheridan”, người phụ nữ nói.
Chị ta đã nhận ra anh từ trước. Vậy thì chẳng còn chỗ nào né tránh cả.
Người phụ nữ nhìn anh với một nụ cười thoáng vẻ lo âu. Chị ta mặc quần tất đen và áo len đen rộng có tay xắn lên đến khuỷu tay. Chiếc áo có biểu tượng tiếng Phạn trên đó. Quần áo tập yoga. Mái tóc đen xoăn được uốn theo kiểu đuôi ngựa. Chị ta tầm tuổi bốn mươi và mặc chiếc áo rất vừa vặn; những nếp nhăn quanh miệng và mắt chị có lẽ chỉ có thể thoáng nhận ra dưới ánh sáng tự nhiên.
Anh gật đầu. Archie Sheridan. Vô vọng. Trống trải. Tùy cơ ứng biến.
Chị ta chìa một tay về phía anh. Cánh tay săn chắc và khỏe khoắn. “Tôi là Sarah Rosenberg. Liệu anh có thể giúp tôi mang đống rau quả vào nhà không?”
Anh theo chị ta vào trong bếp, trên tay đầy ắp các gói rau quả từ cửa hiệu Whole Foods. Anh không nhớ nổi lần cuối cùng trên tay anh có cả đống rau quả như thế là khi nào nữa; nó gợi nhắc anh nhớ tới gia đình, niềm hạnh phúc của một cuộc sống bình thường. Rồi thì căn nhà. Nó trông không khác tí nào. Lối vào cửa trước, hành lang, nhà bếp. Archie cảm giác như mình đang bước vào một giấc mơ. Cậu con trai lớn, chừng tuổi dậy thì, đã mở hết các gói đồ ra xem và các thứ đồ bên trong được bày ra thành một đống lớn giữa bếp - nào hoa tulip tươi, tỏi tây, táo, phô mai hạng sang.
“Đây là Thanh tra Sheridan”, Sarah nói.
Cậu bé đỡ lấy những thứ đồ trên tay Archie.
“Con trai tôi, Noah”, chị nói tiếp.
Cậu bé gật đầu chào Archie. “Mấy đứa bạn của em trai cháu sẽ chẳng bao giờ sang đây chơi nữa”, cậu bé nói. “Tụi nó sợ mụ ta hay cái gì đó đại loại thế. Như kiểu mụ ta vẫn còn ở đó.”
“Chú xin lỗi”, Archie nói.
Anh cảm thấy Gretchen ở khắp mọi nơi xung quanh mình, như thể ả đứng ngay cạnh anh, hơi thở của ả còn nghe rõ bên tai. Căn phòng trước đây ả thuê để làm văn phòng phải đi qua bếp, ở phía bên kia căn nhà so với lối vào. Archie nhận ra rằng anh đang bóp hộp thuốc ở trong túi, rồi anh phải tự cố gắng để chống lại cảm giác bàn tay anh đang cương lên thành nắm đấm.
“Trông nó vẫn như cũ”, Sarah vừa nói vừa chất đống thực phẩm vào chiếc tủ lạnh lớn vỏ thép. “Cảnh sát nói chuyện đó xảy ra trong phòng làm việc của tôi, phải không? Cô ta đã di chuyển vài thứ ra chỗ khác, nhưng nó cơ bản vẫn giống như lần trước anh ghé qua đây.” Chị nhìn Archie với ánh mắt đầy suy tư. “Cứ tự nhiên nhé, nếu anh muốn xem qua một lượt.”
Vâng”, Archie buột miệng trước khi kịp nhận ra câu trả lời của mình. “Tôi cũng muốn xem qua.”
Chị ngoắc đầu ra hiệu rằng Archie có thể đi xem một mình. Archie thấy rất cảm kích vì điều đó. Anh để Sarah và cậu bé ở lại trong bếp rồi đi tới căn phòng nơi Gretchen Lowell đã tiêm thuốc vào người anh.
Những tấm rèm nhung nặng nề màu xanh lá đã được kéo lại, nhưng ánh mặt trời chiếu như một con dao xuyên qua một khoảng trống ở chỗ hai tấm rèm không khớp nhau. Archie bật đèn chùm, cho hai viên thuốc vào miệng rồi nuốt chúng.
Tấm thảm thì khác. Họ đã thay tấm thảm. Có lẽ người của phòng xét nghiệm điều tra tội phạm đã cắt bỏ chỗ có vết cà phê; có thể quá nhiều cảnh sát đã đi vào và mang theo quá nhiều bụi bẩn; cũng có thể họ vừa mới trang trí lại. Chiếc bàn gỗ lớn đặt ở phía bên kia phòng, dựa vào tường, thay vì để trước cửa sổ, nơi Gretchen đã đặt nó. Ngoài những thứ đó, mọi thứ vẫn như cũ: giá sách kiểu thư viện có hai chồng sách xếp dày lên nhau, chiếc đồng hồ quả lắc với hai chiếc kim bất động vẫn chỉ vào lúc 3 giờ 30 phút, những chiếc ghế kẻ sọc nhồi đầy đệm. Anh ngồi xuống chiếc ghế mà mình đã ngồi với Gretchen ngày hôm đó. Giờ thì anh có thể nhớ ra mọi thứ. Chiếc váy dài tay màu đen mà ả mặc khi đó, chiếc áo len cashmere màu bơ. Anh đã rất thích đôi chân của ả khi nhìn ả ngồi xuống. Một cái nhìn vô hại và khách quan. Rốt cuộc anh cũng là đàn ông, còn ả thì đẹp thấy rõ; anh có thể được tha thứ vì đã nhận ra điều đó.
“Tôi có nhìn thấy anh ở ngoài đó vài ba lần”, Sarah đứng ở ngưỡng cửa nói.
“Tôi xin lỗi”, Archie nói. “Chỉ vì đó là nơi này, là căn nhà của chị, là nơi cuối cùng mà tôi còn nhớ được những cảm xúc của mình.”
“Anh đã phải trải qua những chuyện khủng khiếp”, Sarah nói. “Anh có nhìn thấy ai ngoài đó không?”
Archie nhắm mắt lại và tựa đầu vào thành ghế. “Ôi Chúa ơi”, anh cười. “Chị là nhà tâm thần học.”
“Chuyên gia tâm lý, thực ra là vậy”, Sarah vừa nói vừa nhún vai. “Tôi cũng dạy học tại Lewis & Clark. Qua kênh đó mà Gretchen biết đến chúng tôi. Tôi đã đăng thông báo cho thuê nhà trên mục quảng cáo của Khoa. Nhưng tôi cũng tham gia vào công việc tư vấn.” Sarah ngừng một lát. “Nếu anh muốn, tôi rất mong được trao đổi với anh như với một bệnh nhân.”
Vậy có lẽ đó là lý do mà Sarah mời anh vào nhà. Một bệnh nhân đã trải qua những gì mà anh phải chịu đựng, sẽ chẳng có lý do gì để từ chối lời đề nghị hỗ trợ của một chuyên gia tâm lý. “Tôi đã thấy ai đó.” Archie nói. Anh nhìn chằm chằm xuống chỗ tấm thảm nơi anh đã gục xuống, không thể cử động, mọi thứ đều bất ngờ, và rõ ràng một cách khủng khiếp. “Mỗi Chủ nhật hàng tuần.”
“Điều đó có ích gì không?”
Anh đắn đo suy nghĩ. “Phương pháp của cô ta không theo kiểu thông thường”, anh nói chậm rãi. “Nhưng tôi nghĩ cô ta sẽ nói với chị rằng nó có hiệu quả.”
“Tôi mừng là vậy”, Sarah nói.
Archie nhìn khắp phòng một lượt nữa rồi nhìn đồng hồ đeo tay. “Có lẽ tôi phải đi bây giờ. Cảm ơn chị đã mời tôi vào. Chị thật là tử tế.”
“Tôi luôn thích căn phòng này”, Sarah nói, mắt nhìn về phía cửa sổ lớn. “Khi mở những tấm rèm ra, anh có thể thấy rõ những cây mận.”
“Vâng”, Archie nói, và như thể họ cùng có chung một người bạn lâu năm, anh thêm vào, “Gretchen cũng thích điều này.”