CHƯƠNG 29
Archie biết rằng Debbie sẽ gọi cho anh khi cô thấy cuốn truyện thứ hai của Susan. Sẽ chẳng có gì phải nghi ngờ rằng nó sẽ xuất hiện trước 7 giờ sáng Chủ nhật. Một tên sát nhân vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, thời gian vẫn cứ trôi qua và cho dù thực tế chẳng thể có thứ gì mà anh có thể làm ngoài việc chờ đợi xem điều gì xảy ra tiếp theo, thì việc đắm mình vào giấc ngủ có lẽ là một sự thừa nhận thất bại. Mọi thứ quả là như vậy. Anh ngồi trên chiếc ghế bành đọc các bản in thư điện tử từ Lee Robinson, và ghi chú lại. Chẳng có điều gì giống như việc đặt mình vào dòng suy nghĩ của một cậu nhóc mới lớn để có được thứ khoái cảm nhìn trộm một người khác khỏa thân. Anh đã ngồi đủ lâu để uống tới hai ly cà phê và ăn hai quả trứng rán lòng đào, nhưng anh dùng món ăn đó vì còn muốn uống thêm vài viên Vicodin. Anh luôn tự cho phép mình dùng thêm vài viên Vicodin vào ngày Chủ nhật.
“Anh nhìn thấy nó chưa?” Debbie hỏi.
Archie ngả lưng ra sau, nhắm mắt lại. “Chưa. Kể anh nghe xem nào.”
“Cô ấy viết về Gretchen, về những điều cô ta đã làm với anh.”
Họ chẳng biết cái quái gì về những thứ mà cô ta đã làm với mình, anh nghĩ. “Tốt. Có hình ảnh không?”
“Một của anh và một của Gretchen.”
Anh mở mắt ra. Còn vài viên Vicodin trên bàn. Anh gạt chúng thành một hàng giống như hàm răng. “Cái nào của Gretchen?”
“Tấm hình có cái ly.”
Archie biết cái đó. Đó là lần đầu tiên Gretchen tham gia vào hệ thống. Ả được chọn để tham gia vào một tình huống kiểm tra phản ứng xấu ở thành phố Salt Lake năm 1992. Khi đó ả mười chín tuổi, tóc chấm ngang vai và bị chọc ghẹo, phản ứng của ả thể hiện sự giận dỗi còn khuôn mặt thì cau có. Archie nhếch mép cười. “Tốt. Cô ta ghét tấm hình đó. Cô ta sẽ phát cáu. Còn gì nữa không?” Anh nhặt một viên thuốc lên mân mê giữa các ngón tay.
“Susan đưa ra những gợi ý về các chi tiết bẩn thỉu trong tình huống bị giam cầm của anh, từ sự tưởng tượng mà ra.”
“Tốt.” Anh cho viên Vicodin vào miệng, để miếng thuốc bị cắn vỡ có vị như phấn ở trên lưỡi một lát trước khi nuốt trôi nó bằng ngụm cà phê ấm.
“Anh đang lợi dụng cô ấy”, giọng Debbie trầm xuống và Archie có thể cảm thấy hơi ấm tỏa ra từ giọng cô. “Như thế là không công bằng.”
“Anh đang sử dụng chính mình. Cô ấy chỉ là phương tiện thôi.”
“Thế còn những đứa trẻ?”
Tác dụng của những viên thuốc khiến cho hộp sọ của anh có cảm giác mềm ra như của một đứa trẻ. Anh vươn tay sờ lên phía sau gáy, cảm nhận làn tóc dưới những ngón tay. Ben đã bị ngã khỏi cái bàn thay đồ khi nó được mười tháng tuổi và xương sọ bị nứt. Họ đã ở trong phòng cấp cứu cả đêm hôm ấy. Không, Archie nhớ lại, tự sửa suy nghĩ của mình, Debbie đã dành cả đêm hôm đó. Còn anh thì rời khỏi bệnh viện lúc rạng sáng. Có một cuộc gọi đến. Người ta đã phát hiện ra một thi thể khác do Mỹ nhân đoạt mạng gây ra. Đó chỉ là một trong số hàng chục lần anh để Debbie lại vì Gretchen. Anh có thể nhớ hết hiện trường mỗi vụ án. Mỗi chi tiết cụ thể. Nhưng anh không thể nhớ nổi rằng Ben đã ở trong bệnh viện bao lâu. Hoặc vết nứt trên hộp sọ của Ben là ở đâu.
“Anh còn ở đó chứ?” Anh nghe thấy giọng thất thần của Debbie hỏi qua điện thoại. “Nói gì đi, Archie.”
“Hãy đọc nó cho họ nghe. Nó sẽ giúp họ hiểu ra vấn đề.”
“Nó sẽ đẩy lùi những nỗi sợ hãi ra khỏi đầu họ.” Cô ngừng lại. “Nghe giọng anh như đang ‘phê’ đấy.”
Anh cảm thấy đầu mình như một bọng nước ấm, bọc trong lớp vải cotton, và máu. Anh nhặt một viên Vicodin nữa, xoa xoa nó trong những ngón tay.
“Hôm nay là Chủ nhật. Chắc anh không muốn tâm trạng mình lơ đễnh khi gặp cô ta.”
Anh nhìn viên thuốc trong tay, cười. “Cô ta rất thích khi nhìn thấy anh như thế này.”
Sự thật. Anh hối hận ngay khi vừa buột miệng nói ra những lời ấy.
Cuộc điện thoại trở nên nặng nề với một khoảng im lặng kéo dài, và Archie cảm thấy chỉ thêm một thoáng nữa là Debbie sẽ để anh yên. “Em chuẩn bị cúp máy đây”, cô nói.
“Anh xin lỗi”, anh nói. Nhưng cô đã cúp máy từ trước rồi.
Một lúc sau, điện thoại lại đổ chuông, Archie nghĩ có thể Debbie gọi lại, và anh bắt máy ngay từ hồi chuông đầu tiên. Nhưng đó không phải là Debbie.
“Ken đây. Tôi đang ở dưới Salem. Tôi có một lời nhắn gửi cho anh. Từ Gretchen.”
Hài kịch! Archie nghĩ.