CHƯƠNG 31
“Gretchen”, Archie nói. “Đây là Susan Ward. Susan. Đây là Gretchen Lowell.”
Bất chợt, Susan cảm thấy như trong phòng không có đủ oxy. Cô đứng ngây người ra một lát, tư lự xem mình có nên bắt tay Gretchen hay không, rồi cô nhớ ra là tay ả đang đeo còng nên tốt hơn là thôi. Cứ bình tĩnh, Susan tự nhủ tới mười lần như vậy chỉ trong khoảng ba mươi giây. Cô kéo một cái ghế ra ngồi đối diện với Gretchen. Cái ghế vướng vào tường khiến Susan cảm thấy vụng về và ngớ ngẩn. Tim cô đập loạn xạ. Cô tránh không nhìn vào mắt Gretchen trong lúc ngồi xuống, trong tâm tưởng cô vẫn lảng vảng về cái quần jean kiểu rách toạc ngu ngốc của mình, cô thầm ước rằng mình đã nán lại hội trường vài phút để chải lại tóc trước khi vào đây. Archie ngồi xuống cạnh Susan. Susan cố ép mình nhìn sang phía bên kia bàn. Gretchen mỉm cười với cô. Khi ở gần, ả thậm chí còn đẹp hơn.
“Chà, cô dễ thương đấy chứ”, giọng Gretchen đầy thảo mai. “Giống như một nhân vật hoạt hình bé bỏng vậy.” Susan chưa bao giờ lại ý thức đầy đủ hơn về mái tóc hồng ngây thơ của mình đến vậy. Và cả bộ quần áo con nít, bầu ngực lép kẹp của cô nữa. “Tôi rất thích những bài báo của cô”, Gretchen tiếp tục, giọng ả có nhịp điệu vừa đủ để Susan không thể biết chắc rằng ả đang nói thật hay mỉa mai.
Susan đặt máy ghi âm kỹ thuật số lên bàn và nén cho tim đập chậm lại. “Chị có phiền không nếu tôi ghi âm lại?” Susan hỏi, cố tỏ ra thật chuyên nghiệp. Căn phòng có mùi thuốc sát trùng, giống như chất tẩy rửa công nghiệp. Chất độc.
Gretchen hất đầu về phía cửa sổ, đó là chỗ những người ở căn phòng bên kia nhìn sang. “Tất cả đều được ghi âm lại hết”, ả nói.
Ánh mắt Susan bắt gặp ngay cái nhìn chằm chằm của Gretchen. “Thật là hài hước cho tôi.”
Gretchen nhướng mày một cách tinh nghịch.
Susan bấm nút ghi âm. Cô có thể cảm nhận được Gretchen đang choán lấy cô. Cô có cảm giác như một nhân tình bất chợt bắt gặp người vợ lộng lẫy của người tình nhân kia. Đó là một vai diễn rất phù hợp với Susan, một sự mỉa mai mà cô không thể nào thoát khỏi. Cô liếc nhìn Archie, chờ đợi dấu hiệu cho hành động tiếp theo là gì, nên hành xử như thế nào. Archie đã ngồi xuống ghế và tựa lưng về sau, hai tay để trên đùi, mắt anh không rời khỏi Gretchen một giây nào. Dường như, có sự thoải mái nào đó giữa họ. Dường như họ đã biết nhau từ kiếp trước vậy. Debbie đã đúng: điều đó thật đáng sợ.
“Cô nàng thích anh”, Gretchen trêu trọc Archie.
Archie lấy trong túi ra một lọ thuốc láng bạc rồi đặt lên bàn trước mặt anh. “Cô ấy là phóng viên đấy”, anh nói, trong lúc tay xoay xoay lọ thuốc theo chiều kim đồng hồ. “Cô ấy luôn thân thiện với những nhân vật của mình, vì thế mà họ luôn cung cấp cho cô ấy những thông tin cần thiết. Đó là công việc của cô ấy.”
“Anh kể cho cô ấy nghe rồi chứ?”
“Đúng vậy”, anh nhìn vào lọ thuốc.
“Nhưng không phải tất cả mọi thứ.”
Anh ngước lên nhìn Gretchen đầy ẩn ý, “Tất nhiên là không phải tất cả.”
Gretchen có vẻ thỏa mãn với những điều ấy, ả nén sự chú ý đối với Susan xuống. “Cô muốn hỏi gì nào?”
Susan bối rối, “Tôi á?”
Gretchen chỉ tay về phía máy ghi âm. Ả đeo cùm trên tay mà như thể đeo những chiếc vòng tay đáng yêu, đắt tiền, đáng ngưỡng mộ và đáng ghen tị nữa. “Đó chẳng phải là lý do cô tới đây sao? Với món đồ nhỏ đó của cô và hàng lông mi tỉa tót sao? Không phải để phỏng vấn tôi à? Cô không thể nào viết chuyện về Archie Sheridan mà không nói chuyện với tôi được. Chính tôi đã nhào nặn anh ấy thành Archie ngày hôm nay. Không có tôi, thì không có sự nghiệp nào cho anh ấy cả.”
“Tôi thì vẫn nghĩ rằng tôi sẽ gặp phải một vài kẻ giết người tâm thần khác nữa đấy”, Archie thở dài nói.
Gretchen phớt lờ anh. “Nào, tiến hành thôi.” Ả nói với Susan. “Hãy đặt câu hỏi đi.”
Tâm trí Susan trở nên trống rỗng. Cô đã nghĩ đến những điều này rất nhiều lần rồi, sẽ hỏi Gretchen điều gì nếu có cơ hội gặp ả. Nhưng cô chưa bao giờ tin rằng cô sẽ thật sự có được cơ hội đó. Hãy nắm lấy cơ hội, cô tự nhủ. Hãy nghĩ ra câu hỏi nào đó. Bất cứ thứ gì. Đặt ra câu hỏi nào xuất hiện đầu tiên trong đầu. “Tại sao cô bắt Archie Sheridan?” Cô nói.
Làn da Gretchen sáng rạng lên. Susan tự hỏi liệu họ có cho phép làm các biện pháp tẩy da chết trong nhà tù không. Hay là ả tận dụng dầu tẩy từ căng tin để làm mặt nạ đắp lên da. Gretchen cúi người về phía trước, qua chiếc bàn nhỏ. “Tôi muốn giết anh ta”, giọng ả đầy vui sướng. “Tôi muốn hành hạ anh ta theo cách thú vị nhất, đau đớn nhất mà cô có thể tưởng tượng được cho đến khi anh ta phải cầu xin tôi cắt cổ mình.”
Susan phải cố nén nuốt nước bọt vào họng trước khi hỏi tiếp, “Anh ấy có làm vậy không?”
Gretchen trìu mến ngước nhìn Archie, “Anh có muốn trả lời câu hỏi đó không, anh yêu?”
“Tôi có”, Archie đáp mà không hề lỡ nhịp câu chuyện. Anh đặt lọ thuốc đang cầm trên tay lên bàn và nhìn vào nó.
“Nhưng cô đã không giết anh ấy”, Susan hỏi.
Gretchen nhún vai và mở to mắt. “Kế hoạch thay đổi.”
“Tại sao lại là anh ấy?”
“Tôi quá chán ngán. Còn anh ấy có mối quan tâm đặc biệt đối với những việc tôi làm. Tôi nghĩ sẽ rất thú vị nếu cho anh ấy chứng kiến tận mắt những gì tôi làm. Giờ thì tôi sẽ hỏi cô một câu nhé?”
“Cô đã gặp Debbie chứ? Cô ấy thế nào?” Giọng ả mềm xuống, như thể đang quan tâm hỏi han một người bạn cũ vậy.
Ồ! Debbie à! Cô ấy rất khỏe! Mới chuyển tới Des Moines. Đã kết hôn, có hai đứa nhóc. Mang đến cho cô ấy nhiều yêu thương.
Susan liếc sang Archie. Anh không còn nhìn xuống lọ thuốc nữa; anh đang nhìn Gretchen. Nhưng ngoài đôi mắt ra, anh bất động, không nhúc nhích một sợi lông. Chiếc lọ thuốc bạc lấp lánh trong tay anh. Sự căng thẳng bất chợt giữa họ khiến Susan cảm thấy bụng mình trở nên cứng ngắc.
“Tôi không nghĩ là tôi nên trả lời câu hỏi này”, cô nói. Giọng cô thoát ra yếu ớt hơn so với dự định. Cô cảm thấy mình như một đứa trẻ. Giống như cô mới mười bốn tuổi. Cảm giác đó khiến người cô bỗng nhiên nóng lên một cách khó chịu.
“Có một cái nghĩa địa”, Gretchen tuyên bố. “Bên cạnh đường cao tốc bang Nebraska. Chúng tôi đã chôn Gloria ở phần trên một nấm mộ. Muốn biết nó ở đâu chứ?”
Không ai nhúc nhích trong khoảng một phút. Và cuối cùng Archie nhìn sang Susan. Mắt anh trong vắt. Giờ thì tôi biết tại sao anh phê, Susan nghĩ.
“Không sao đâu”, Archie nói. “Cô ta thích được say sưa trong mớ hỗn độn có chủ ý mà cô ta đã tạo ra trong cuộc sống của tôi. Chúng tôi luôn nói về điều đó mà. Cô nên nghĩ rằng cô ta sẽ thấy chán với chuyện đó, sau một lúc nữa thôi.” Anh đặt lọ thuốc xuống dưới bàn, nhẹ nhàng như sợ nó bị hư. “Nhưng sẽ không bao giờ ngưng lại việc chiều lòng cô ta.”
Susan không chắc là họ đang chơi cái trò chết tiệt gì, nhưng cô thầm mong rằng Archie chiếm được phần kiểm soát nhiều hơn những gì cô đang thấy. Susan nhún vai đồng ý. Đó là tiếng gọi của anh. Và cô sẽ chơi cùng. “Debbie ghét cô”, Susan nói với Gretchen. “Chị ấy căm thù cô vì cô muốn giết chết người đàn ông mà chị ấy gọi là chồng.” Cô liếc nhìn Archie. Không có phản ứng gì. “Chị ấy nghĩ rằng Archie đã chết. Và Archie bây giờ là một con người khác.”
Gretchen trông có vẻ thỏa mãn, mắt ả sáng rực lên, hai gò má như hấp háy. “Nhưng cô ta vẫn yêu anh ấy chứ?”
Susan cắn môi, “Đúng vậy.”
“Và anh ấy vẫn yêu cô ta. Nhưng anh ấy không thể ở cùng cô ta được nữa. Và anh ấy cũng không thể sống cùng hai đứa trẻ đáng yêu của mình nữa. Biết tại sao không?”
“Tại vì cô”, Susan đoán.
“Vì tôi. Và đó là lý do tại sao cô không bao giờ đến được với anh ấy, chim non ạ. Vì tôi đã hủy hoại anh ấy, không cho những người phụ nữ khác đến với anh ấy.”
“Cô đã hủy hoại tôi đối với tất cả những người khác, Gretchen ạ.” Archie nói một cách mệt mỏi. Anh trượt lọ thuốc khỏi mặt bàn và cất vào túi, rồi đẩy cái ghế lùi lại khỏi bàn, đứng dậy.
“Anh đi đâu đấy”, Gretchen hỏi, giọng ả như thể muốn giấu đi nỗi lo lắng bất chợt. Susan dõi theo toàn bộ những thay đổi trên cử chỉ của ả. Mặt ả trở nên cứng ngắc. Liệu đó có phải là những cái chân quạ không? Gretchen cúi về phía trước như muốn thu hẹp khoảng cách giữa ả với Archie.
“Tôi nghỉ giải lao một chút”, Archie trả lời, những đầu ngón tay anh vẫn để trên mặt bàn. “Tôi không chắc rằng ngày hôm nay chúng ta có làm việc với nhau một cách hiệu quả không?” Anh nhìn sang Susan. “Đi nào”, anh nói. Anh bước lùi lại một bước và Gretchen với tới, tay vẫn bị cùm, nắm lấy tay anh.
“Cái tên trên ngôi mộ đó là Emma Watson”, ả nói vội vàng. “Nghĩa địa đó ở bên đoạn cao lộ Một Trăm, một thị trấn nhỏ tên là Hamilton, mười tám dặm về phía bắc của Lincoln.”
Archie đứng yên. Anh đứng đó, mắt nhìn vào tay mình chỗ ả đang nắm. Cũng không kéo ra. Giống như một người cầm phải đường dây điện trần. Susan không biết phải làm gì. Cô cuống cuồng nhìn về phía tấm kính quan sát, như muốn ra hiệu, Henry Sobol nhảy xổ vào trong phòng. Anh tới chỗ cái bàn chỉ trong ba bước chân, đưa bàn tay to lớn của mình nắm lấy cổ tay Gretchen, siết chặt nó khiến ả nhăn mặt đau đớn phải buông tay Archie ra.
“Như thế là phạm luật”, Henry nghiến giọng. Mặt anh đỏ lên, những mạch máu phập phồng dưới lớp da cổ dày. “Cô lại đụng vào người anh ấy và tôi thề là cô sẽ không để yên… Chấm dứt chuyện khốn kiếp này ngay lập tức. Có cái xác nào hay không, không quan trọng nữa? Cô hiểu rồi chứ?” Gretchen lùi lại, không nói lời nào, chỉ nhìn anh trừng trừng, đôi môi ướt sũng nước bọt, lỗ mũi phập phồng, hai mắt mở to như muốn thách thức xem anh có dám tát ả một cái không. Bất chợt, ả không còn vẻ gì là xinh đẹp nữa.
“Không sao đâu”, Archie nói. Giọng anh bình thản, nhịp thở hoàn toàn đều đặn, nhưng Susan nhận thấy tay anh đang run rẩy. “Tôi ổn.”
Henry quay sang nhìn Archie, ngưng lại một lát, rồi quay cái đầu hói mới cạo về phía Gretchen. Bàn tay chắc nịch vẫn còn nắm cổ tay Gretchen và trong thoáng chốc Susan chợt nghĩ anh có thể giật cái cổ tay đó gãy làm đôi. Chẳng thèm mảy may để ý đến cái siết tay của mình, Henry quay sang Archie. “Chúng tôi đã yêu cầu cảnh sát Nebraska đến nghĩa địa đó rồi. Chúng ta sẽ có được thông tin gì đó trong vòng một giờ tới.” Rồi, anh buông tay, thả cổ tay của Gretchen ra, cũng chẳng thèm nhìn lại ả, anh bước ra khỏi cửa.
Gretchen đưa bàn tay bị còng lên vuốt mái tóc vàng.
“Em không nghĩ là anh bạn của anh thích em đâu”, ả nói với Archie.
Archie ngồi xuống ghế. “Chính cô làm cho anh ấy nổi cáu.”
“Và anh ta sẽ không dễ dàng cho qua chuyện đó.” Ả quay lại phía Susan, tất cả vẫn điềm tĩnh và tỉnh táo, như thể chuyện xung đột vừa rồi chưa xảy ra vậy. “Cô đang nói gì đúng không nhỉ?”
Susan vẫn còn quay cuồng. Liệu có phải là dấu hiệu của sự yếu đuối không nếu cô nôn ra bây giờ? “Gì cơ?”
“Cô đang đặt câu hỏi cho tôi, chim non ạ. Để viết truyện.”
Đến thời điểm đó, Susan mới biết mình nên hỏi tiếp cái gì. “Cô thích xem phim gì?” Cô hỏi. Đấy, lấy đi. Cứ cố mà nghĩ ra câu trả lời ranh mãnh cho câu hỏi đó đi. Cố mà tìm lấy một câu trả lời loanh quanh đi. Susan tự trấn an bản thân mình.
Gretchen có câu trả lời ngay tức thì. “Band of Outsiders, của Godard.”
Chà. Đó không phải là câu trả lời mà cô muốn. Susan liếc nhìn Archie dò xét, thậm chỉ là không phải để ngụy trang cho sự bối rối đang hiện rõ trên khuôn mặt cô. “Đó là bộ phim ưa thích của Thanh tra Sheridan”, cô nói.
“Cô có thể gọi anh ấy là Archie”, Gretchen nhẹ nhàng nói. “Tôi đã từng nhìn thấy anh ấy trần truồng rồi.”
“Hai người tùng nói về Godard chưa?” Susan hỏi Archie.
“Chưa”, anh nói. Rồi lọ thuốc lại xuất hiện.
Gretchen cười, một nụ cười ngây thơ. “Đó chẳng phải là sự trùng hợp buồn cười sao? Cô không còn câu hỏi nào khác à?”
Susan dò xét Gretchen. Cô đã nghe được chuyện ả đã xuống tay hạ sát bao nhiêu người. Cô chưa bao giờ tin vào chuyện đó. Cho đến tận bây giờ. “Kẻ giết người sau giờ học. Cô có ý tưởng gì về kẻ mà chúng tôi đang tìm kiếm không?”
Gretchen cười phá lên. Đó là một điệu cười khàn khàn, giống như Bette Davies, giống như người bị ung thư phổi hay kẻ nghiện tình dục vậy. Có lẽ ả đã dành hàng năm trời để luyện tập nó. Nó xúng đáng cho những nỗ lực rèn luyện kiểu như vậy. “Muốn tôi đi sâu vào trong đầu anh ta hả? Xin lỗi, Clarie. Không giúp được rồi.”
“Cả hai người đều là những kẻ sát nhân”, Susan khẽ khàng thốt ra.
Gretchen lắc đầu. “Khác nhau đấy.”
“Khác ư?”
“Hãy nói cho cô nàng nghe đi, Archie.”
Giọng Archie nghe chậm rãi một cách không hề tự nhiên chút nào. “Hắn ta không thích phần giết chóc. Còn Gretchen thì có.”
Gretchen cười. “Cô thấy không? Táo và cam.”
“Cô đã không giết Thanh tra Sheridan”, Susan chỉ ra.
“Có, tôi có.” Gretchen cười to hơn, cái miệng mở rộng để lộ hai hàm răng đều tăm tắp. Đó là nụ cười lạnh lùng nhất Susan từng thấy. Cô đột nhiên cảm thấy một sự cảm mến vô hạn đối với Archie và ngay cả khi làm vậy, cô rất hối hận vì biết rằng Gretchen có thể nhìn thấy nó trong mắt cô.
“Anh ấy đã khước từ cô bao giờ chưa, chim bồ câu?” Gretchen hỏi, giọng pha chút mâu thuẫn. “Điều đó sẽ thật khó khăn cho cô. Cô hiếm khi bị khước từ nhỉ? Cô không quen với chuyện đó. Cô luôn nghĩ rằng tình dục là sức mạnh của mình. Nhưng không phải vậy.”
“Gretchen”, Archie nhắc nhở.
“Cô có biết cái gì còn thân mật hơn tình dục không?” Gretchen hỏi. Ả ném một nụ cười nham hiểm về phía Archie. “Bạo lực.”
Susan cảm thấy tất cả nước bọt trong họng mình bỗng nhiên biến mất. “Cô chẳng biết cái quái gì về tôi cả.”
“Cô có thể hấp dẫn những người đàn ông lớn tuổi. Những gã đàn ông có nhiều quyền lực hơn cô. Đã có vợ. Tại sao vậy nhỉ, bồ câu, hừm?” Gretchen nghiêng đầu, Susan chợt thấy một thoáng suy nghĩ vụt qua đôi mắt của mình và sau đó chìm xuống. Gretchen mỉm cười. “Cô bao nhiêu tuổi khi cha cô mất?”
Susan cảm thấy như mọi hơi thở đều tan biến khỏi thân xác mình. Hình như cô vừa rùng mình. Cô siết chặt các ngón tay dưới gầm bàn hết sức có thể cho đến khi cơn đau đó làm khô cạn hết những giọt nước mắt mà cô sợ có thể rơi xuống bất cứ lúc nào. Khi phút giây đó vụt qua, cô đứng dậy và vươn người về phía trước mặt bàn, các đốt tay cô ấn chặt xuống mặt bàn bằng nhôm lạnh lẽo. “Đồ sát nhân”, cô chửi thẳng vào Gretchen. “Đồ sát nhân tâm thần.”
Gretchen chỉ mỉm cười. “Tất cả cơn thịnh nộ của đứa con gái qua tuổi mới lớn đó sao. Rồi cô sẽ quyến rũ người nào cuối cùng? Thầy giáo tiếng Anh à?” Ả nhướng lông mày lên. “Hay giáo viên dạy kịch?”
Susan như không thở ra được nữa. Cô cảm thấy dòng nước mắt đang chảy xuống một bên má và cảm thấy giận dữ với chính mình về điều đó. “Làm sao…” Cô bắt đầu. Cô đưa một tay lên che miệng để ngăn mình không nói nữa nhưng đã quá trễ.
Archie quay sang chậm rãi và ngước lên Susan, hai mắt mở to, trán anh nhăn lại. “Giáo viên dạy kịch ở Cleverland phải không? Reston à?”
“Không”, Susan lắp bắp.
Gretchen nhìn Archie lắc đầu. “Học sinh hư.”
“Susan”, giọng Archie nghiêm lại như ra lệnh. “Nếu cô có quan hệ với Paul Reston lúc tuổi dậy thì thật, cô cần phải nói cho tôi biết ngay bây giờ.”
Cặp mắt màu xanh của Gretchen khẽ khép lại đầy đắc thắng. Trò chơi. Hiệp đấu. Trận đấu.
Susan cười lớn, một tiếng cười quẫn trí kinh khủng, và rồi cơn phát nộ bùng ra. Nước mắt nóng hổi lăn trên má, nhục nhã, cô lùi lại, khom lưng, cố hít lấy không khí để thở. Cô dò dẫm tìm chuông cửa và khi cánh cửa bật mở, cô chạy ùa ra hành lang.