← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 32

Susan loạng choạng vài bước xuống đại sảnh, ôm lấy hai cánh tay, trước khi xương của cô dường như lộ ra và cô ngã vào tường. Archie ở đằng sau cô trong giây lát, tay anh đặt lên vai cô. Đó là một sự động chạm an ủi, không có gì liên quan đến giới tính. Susan không quen với điều đó. Cô quay mặt đi, áp trán mình vào bức tường xi măng khối để anh không thể nhìn thấy khuôn mặt lấm lem của cô, những giọt nước mắt, vết son lem nhem của cô. Archie đi vòng ra trước mặt cô, tay vẫn không rời khỏi vai cô, rồi dựa vào tường, đút tay vào túi quần và chờ đợi. Tiếng cửa, rồi tiếng bước chân và Henry cũng đang ở hành lang, một người bảo vệ, viên luật sư. Chúa ơi, họ đã nhìn thấy tất cả mọi thứ. Susan muốn chết quách đi.

“Cho chúng tôi ít phút được không?” Archie nói với những người kia và tất cả đều lùi trở lại vào phòng quan sát, ngoại trừ người bảo vệ, anh ta liếc nhìn xung quanh một cách khó hiểu, rồi đi nhanh vào phòng thẩm vấn, Gretchen Lowell vẫn ngồi ở đó. Khi chỉ còn lại hai người họ trên hành lang, Archie hỏi. “Chuyện đó bắt đầu khi nào?”

Bức tường xi măng khối được sơn màu xám bóng. Nó khiến Susan nhớ đến một bầu trời mùa đông u ám, khi những đám mây phủ dày, một mảng trời u tối phủ trùm tất cả. “Khi tôi còn là học sinh trung học. Cô cố lấy hết tự tôn, vươn mình đứng thẳng lên hết cỡ, cằm ngước lên. “Tôi dậy thì sớm. Đó là sự đồng thuận.”

“Về lý thì không, không phải”, anh nói. Cô có thể nhìn thấy sắc mặt anh thay đổi khi anh cố nén sự giận dữ, nắm đấm siết chặt trong túi quần. “Đáng lẽ cô phải nói điều gì đó. Chẳng lẽ cô không biết rằng những nạn nhân đều là những cô bé ở độ tuổi trung học sao?”

Susan co rúm lại. “Tôi không bị anh ta cưỡng bức”, cô nói. Cô cảm thấy như mình đang cố phòng thủ, thật lố bịch. “Tôi đã định nói với anh. Nhưng việc đó có vẻ không hợp lý. Anh sẽ công kích anh ta. Anh ta sẽ bị mất việc. Ngoài ra, anh cũng nói rằng anh ta có chứng cứ ngoại phạm nữa.”

“Hiếp dâm theo quy định là phạm tội. Nếu chưa có quy định mới về điều khoản đó, tôi sẽ đi tóm cổ hắn ngay lập tức. Có ai biết chuyện đó không? Bố mẹ cô có biết không?”

Susan cười buồn bã. “Bliss ấy hả? Bà ấy chẳng biết gì hết.” Cô bĩu môi. “Bà ấy mà biết thì có lẽ cũng chưa biết thế nào. Bà ấy luôn ghét mấy thứ quy tắc.”

Archie quay sang nhìn cô bằng ánh mắt đầy hồ nghi.

Và rồi bất chợt, với một chút ngạc nhiên bất thần, Susan biết rằng mình đã sai. “Không”, cô thừa nhận. “Bà ấy có lẽ sẽ không thích chuyện đó. Chắc bà ấy sẽ muốn anh ta phải vào tù.” Cô quay đi. “Nhưng bà ấy không hề biết. Vì tôi không nói với bà ấy.” Cô ấn những đốt tay vào bức tường cho đến khi cảm thấy lớp bê tông gồ ghề đã làm thủng lớp da của cô. “Chắc tôi điên lên mất vì tôi chẳng biết phải cư xử với bà ấy như thế nào.”

“Còn có những cô bé khác không?”

Susan không dám nhìn vào anh. “Không có, như những gì tôi biết.”

“Susan, tôi không thể bỏ qua những thông tin mà chúng ta vừa nói. Tôi phải báo việc này lên trên. Tôi sẽ làm tất cả những gì có thể để buộc hắn phải nghỉ việc.”

“Chuyện đó đã xảy ra mười năm rồi mà.” Susan nài nỉ. “Tôi đã quyến rũ anh ta. Lúc đó cha tôi vừa qua đời và tôi cần sự an ủi. Paul là giáo viên mà tôi ngưõng mộ. Đó không phải là lỗi của anh ta.” Cô nhìn đi chỗ khác. “Tôi không phải là một trinh nữ.”

“Anh ta là người lớn.” Archie giải thích. “Lẽ ra anh ta phải biết rõ những chuyện này.”

Susan bắt đầu chỉnh trang lại bản thân, cô lau nước mắt trên khuôn mặt, vén những sợi tóc hồng ra sau tai. “Nếu anh báo cáo, tôi sẽ phủ nhận chuyện đó. Và Paul cũng sẽ làm vậy.” Cô cắn môi thật mạnh đến nỗi cảm giác như nó có thể tách ra. “Tôi chỉ muốn giải thích.”

“Giải thích cái gì?”

Susan quay mặt đi, những ngón tay khựng lại khi cô cố gắng tìm ra từ ngữ thích hợp. Các đốt ngón tay chuyển sang màu hồng ở những chỗ cô đã ấn chúng vào tường. “Tại sao tôi lại như thế này. Tất cả những điều Gretchen Lowell đã nói trong đó. Chúng đều đúng.”

Archie thu hình cô trong đôi mắt ẩn dưới cặp lông mày nặng nề của anh. “Gretchen tuôn ra rất nhiều lời lẽ vì cô ta hy vọng rằng một hoặc vài điều nào đó có thể đúng và sẽ khiến cho cô cảm thấy đau đớn. Tin tôi đi, tôi hiểu rõ điều đó. Đừng ban cho cô ta cái quyền lực đó. Và cũng đừng cho Reston cái quyền lực đó nốt. Anh ta là tội phạm. Đàn ông trưởng thành không được phép ngủ với trẻ vị thành niên. Rõ ràng như thế. Những kẻ đã làm những điều tương tự như vậy đều phải lĩnh án cả rồi.” Anh cúi gần xuống cô, gần đến nỗi trong thoáng chốc Susan cảm thấy như muốn tựa trán mình vào ngực anh. “Và những hệ quả đó là của họ chứ không phải của cô.”

“Chuyện đó thành dĩ vãng rồi”, cô nói.

Archie nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cô, từng tay một, rồi nâng bàn tay cô lên để lộ ra khuôn mặt còn nguyên nước mắt. “Tôi sẽ phải vào trong đó một lát. Cô đợi ngoài này nhé.”

Sắc mặt Susan buồn bã. “Tôi đợi ở phòng quan sát được không?”

Archie đưa một tay lên, lau đi những giọt nước mắt vẫn còn đọng trên má cô. “Khi tôi quay vào đó, Gretchen sẽ có những lời thú tội”, anh nói. “Tất cả mọi chi tiết, cô ta đã hành hạ và giết hại Gloria Juares ra sao.” Mặt anh tối sầm lại. “Chắc cô không muốn nghe mấy chuyện đó đâu, vì không ai ép cô cả.”

Anh chạm tay lên bờ vai cô vỗ về thêm một lần nữa rồi rảo bước trở lại căn phòng nơi Gretchen đang đợi. Susan nhìn theo anh, một tay anh với ra, những ngón tay nhảy nhót dọc theo bức tường bê tông gồ ghề.

Cô thắc mắc liệu rằng anh có luôn “phê” như thế hay chỉ vào mỗi Chủ nhật. Cô chỉ chắc chắn rằng lúc này không phải là lúc để hỏi chuyện đó.

Ngay khi Archie bước vào phòng, người bảo vệ rời đi. Gretchen ngồi như lúc ả nghỉ ngơi, hai bàn tay bị còng gập lại trên một đầu gối, tâm trạng dường như chẳng hề xáo trộn và cũng chẳng có ấn tượng gì bởi sự bột phát của Susan. Chiếc máy ghi âm kỹ thuật số màu bạc kiểu dáng đẹp của Susan vẫn ở giữa bàn, nơi vẫn đang ghi âm. Archie kéo chiếc ghế kim loại ra lần nữa và ngồi đối mặt với Gretchen. Sau đó, để tránh nhìn trực diện vào Gretchen, anh đưa tay ra, tắt máy ghi âm và nhét nó vào túi bên trong áo khoác. Anh vẫn có thể cảm thấy nước mắt của Susan đọng trên tay mình.

“Cô có muốn kể tôi nghe xem cô biết chuyện về Reston như thế nào chứ?” Anh hỏi, ngước lên nhìn.

Mắt Gretchen mở to một cách ngây thơ. “Đoán thử xem nào?”

“Trực giác của cô”, Archie nói. “Chẳng có tí tâm thần nào ở đây cả.”

Gretchen đảo mắt và ném về phía Archie một nụ cười hơi hé, thoáng vẻ buồn. “Cô ta có nhắc đến chuyện bố mình mất cách đây mười năm trong một câu chuyện trên tờ Người đưa tin. Em có ngó qua ảnh của cô ta. Mái tóc màu hồng đó. Những bộ quần áo đó. Rõ ràng là cô ta đã rơi vào tầm ngắm. Nó khơi gợi những ham muốn tình dục mà.” Ả cúi về phía trước. “Cái cách mà cô ta nhìn anh, đầy khao khát của một đứa trẻ tìm kiếm một người cha dang rộng cánh tay để che chở cho mình. Điều đó bộc lộ quá rõ. Em chỉ cần phải đoán xem tay giáo viên nào nữa mà thôi.” Ả cười, vui sướng và đầy thỏa mãn. “Và, cưng ạ, kẻ đó luôn luôn là một trong hai người, giáo viên dạy tiếng Anh hoặc giáo viên dạy kịch mà thôi.”

Những mạch máu trong đầu Archie đập căng. Anh dùng ngón tay cái và ngón trỏ dụi mắt mình. “Đó chỉ là một sự trùng hợp mà thôi. Và có thể nó vô tình liên quan tới vụ án mà tôi đang làm.”

“Anh đã quá mệt mỏi.”

Ả phán xét một cách khôn ngoan.

“Cô biết thế quái nào được.”

“Có lẽ anh nên dùng thêm mấy viên thuốc chống suy nhược.”

“Tôi sẽ chờ Fergus để được tư vấn dùng thuốc. Cảm ơn cô.”

Ả đặt hai khuỷu tay lên bàn và tựa cằm lên đôi bàn tay bị còng. Rồi ả liếc nhìn về phía tấm kính cửa quan sát trước khi dồn sự chú ý trở về Archie. “Em đã xử lý con bé đó”. Ả không bao giờ nhìn ra chỗ khác trong lúc thú tội. Ả luôn giữ cái nhìn trực diện với Archie. Ả không bao giờ thèm liếc sang chỗ khác để hồi lại dù chỉ một chút ký ức; không bao giờ rời ánh mắt qua nơi khác với nỗi ám ảnh kinh hoàng về những gì mà ả đã làm; ả không bao giờ cho phép anh ngơi nghỉ dù chỉ một thoáng. Ả ngồi về phía trước, một niềm vui sướng ửng lên trên má. “Em muốn rút ruột con bé đó. Khi con bé cầu xin em dừng lại, em bắt đầu nghĩ đến chuyện thiêu nó.”

Anh cố gắng giữ tỉnh táo để nghe ả thú tội. Để không phải thốt ra lời nào. Phớt lờ những hình ảnh tưởng tượng mà ả cố vẽ ra trong đầu của anh. Anh chỉ quan sát ả. Ả thực sự rất đẹp. Và nếu như anh có thể tự kiểm soát bản thân mình khỏi phải lắng nghe ả nói. Có lẽ, anh sẽ rất thích thú được chiêm ngưỡng vẻ đẹp đó. Anh có thể sẽ chấp nhận những lời thú tội và sẽ ngồi xuống chỉ để ngắm nhìn một người con gái thật đẹp. Nhưng anh phải thận trọng với mỗi hành động của mình. Anh phải giữ cho mắt mình không trượt khỏi khuôn mặt đó, ánh mắt của anh không được trượt xuống cái cổ của ả, cái xương đòn phía dưới nữa.

Ả biết điều đó. Ả biết. Ả biết tất cả.

“Anh đang nghe đấy chứ?” Ả hỏi, một nụ cười thỏa mãn nhảy nhót trên miệng ả.

“Có”, anh nói. Anh lấy lọ thuốc trong túi ra rồi đặt nó trở lại mặt bàn. “Tôi vẫn đang nghe đây.”