CHƯƠNG 34
Susan đã nghiến răng suốt đêm. Cô có thể nhận ra điều đó khi tỉnh giấc, vì cô hầu như không thể cử động được hàm của mình, không thể há nổi miệng và răng cô có cảm giác như thể đã nhai sỏi suốt đêm qua. Cô úp một miếng đệm sưởi ấm lên trên mặt cho đến khi cảm thấy các cơ dần bớt đau và những chỗ đau nhức trên mặt cũng nhẹ bớt đi. Nhưng sức nóng của miếng đệm khiến khuôn mặt cô trông thô ráp và cháy nắng.
Ngoài trời, những tia nắng bắt đầu lấp ló và trên mặt báo thì dự báo thời tiết hôm nay bằng một hàng những hình vẽ mặt trời màu vàng đang cười trên những ô vuông của bầu trời xanh. Chắc chắn, một cái nhìn thoáng qua bức tường kính gác xép cho thấy những mảnh màu xanh trong vắt đằng sau đường chân trời bằng gạch, thủy tinh, đá và thép của quận Pearl. Susan không có ấn tượng gì. Người ta thường không biết quý trọng những giọt mưa cho đến khi chúng rời đi.
Cô ngồi trên giường, nhìn dòng người bên dưới đang vội vã bước đi với cốc cà phê giấy trên tay. Lẽ ra giờ này cô cũng đang làm việc. Câu chuyện tiếp theo sẽ phải có trước ngày mai. Nhưng chiếc máy ghi âm kỹ thuật số mà Archie sửa cho cô vẫn còn để trên bàn cạnh giường ngủ, cô vẫn chưa nghe lại đoạn ghi âm về cuộc gặp gỡ với Gretchen Lowell. Ý nghĩ về nó khiến cô có cảm giác hơi đau dưới bụng.
Claire bấm chuông vào đúng 8 giờ sáng. Bên cạnh cô là Anne Boyd.
Bất chấp dự báo thời tiết ấm áp một cách bất hợp lý, Susan vẫn mặc những gì mà cô nghĩ là đồng phục lên sóng của mình: quần đen, áo sơ mi cài nút đen sắc sảo và áo khoác lông màu nâu đúng mốt. Cô không quan tâm nếu nhiệt độ sẽ là sáu mươi lăm độ; cô vẫn đang mặc chiếc áo khoác đó. Claire cũng mặc như thể vừa mới xuống núi, còn Anne mặc áo cánh ngựa vằn, quần đen và đi bốt da báo, cô có khoảng một chục chiếc vòng vàng đeo trên mỗi cổ tay. “Tôi thích đôi bốt của chị”, Susan nói.
“Tôi biết”, Anne hói. “Chúng đẹp quá đi mà.”
“Vâng”, Claire vừa chêm vào, vừa thở dài. “Hai chị em có vẻ khá hợp với nhau đấy.” Cô giới thiệu Anne và Susan với nhau rồi ba người cùng đi xuống cầu thang tới chỗ đậu chiếc xe công vụ hiệu Chevy Caprice của Claire.
Kế hoạch là kiểm tra tình hình tại mười trường trung học công lập của thành phố. Nhiều cha mẹ đã giữ con gái của họ ở nhà; tất cả học sinh được khuyến khích không đi bộ đến trường hoặc từ trường trở về, hoặc nếu có thì cần đi cùng một người bạn. Cả thành phố đều đang cảnh giác. Sự mong đợi của người dân rõ ràng đến nỗi Susan cảm thấy như thể mọi người đều sẵn sàng cho việc cô bé tiếp theo sẽ bị bắt đi và họ sẽ đón nhận tin đó trên truyền thông. Tin về một vụ bắt cóc và giết người giống như là một điều thú vị để giải trí trên truyền hình.
Họ phóng xe đến Trường Trung học Roosevelt trước. Claire có một tách cà phê giấy từ quán cà phê bên cạnh tòa nhà Susan ở, và mùi thơm hấp dẫn tràn ngập trong xe, khiến miệng Susan ngập nước bọt. Cô lấy quyển sổ ra và đặt lên đùi.
Cô ghét ngồi ở ghế sau. Nó khiến cô nhớ ra mình chỉ là một cô bé. Cô mở khóa dây an toàn để có thể nghiêng về phía trước giữa các ghế, càng dễ hơn cho việc đặt câu hỏi.
“Ừ, ừ, ừ”, Claire càu nhàu. “Dây an toàn kìa.”
Susan ngồi trở lại với tiếng thở dài nặng nề và thắt lại đai an toàn. Ghế trước là vải màu xanh nhạt, nhưng ghế sau là nhựa pha da màu xanh đậm. Dễ dàng dọn dẹp hơn nếu ai đó ngồi trên xe mà nôn mửa. “Vậy cái gã này”, cô nói với Anne. “Chị nghĩ rằng gã ta là một kẻ điên khùng, hay gì?”
“Ý kiến chuyên môn của tôi ấy hả?” Anne nói, nhìn ra ngoài cửa sổ. “Tôi nghĩ hắn ta có một hay hai vụ gì đó.”
“Liệu hắn ta có giết thêm một cô bé nữa không?” Susan hỏi.
Anne dựa lưng, xoay lại nhìn Susan, vẻ mặt hoài nghi. “Tại sao hắn ta phải dừng lại?”
Roosevelt là một ngôi trường gạch lớn với những cây cột trắng, khoảng nửa mẫu cỏ xanh và một gác chuông. Nó trông hơi giống Monticello. Ba chiếc xe tuần tra đã đậu ở phía trước.
“Lẽ ra họ nên đặt tên ngôi trường này là Jefferson”, Susan đùa.
Claire đảo mắt. “Tôi sẽ lượn một vòng để kiểm tra”, cô tuyên bố. “Hai cô muốn đợi ở đây không?”
Susan nhìn thấy cơ hội một-đối-một với Anne, liền vồ lấy. “Chắc chắn rồi”, cô nói. Cô tháo dây an toàn và nghiêng về phía trước giữa các ghế trước để mình cách Anne chỉ vài inch.
Claire đi ra khỏi xe và tiến về phía một trong những chiếc xe tuần tra.
“Vậy chị có nghĩ là hắn ta làm việc ở một trường nào đó không?” Susan hỏi Anne.
Anne lấy ra một lon coca ăn kiêng từ cái túi lớn của mình và mở nắp. Một tia nhỏ chất lỏng màu nâu dính bắn ra trong đường kính khoảng hai inch. “Tôi không biết”, cô nhìn sang Susan. “Và đừng bắt đầu câu chuyện bằng lon coke ăn kiêng này nhé. Tôi biết. Tôi chỉ dùng một lon mỗi ngày. Để khởi động buổi sáng ấy mà.”
“Em nghĩ một lon coca ăn kiêng ấm thì tốt chứ ạ”, Susan nói dối. Cô lấn tới. “Vậy chị có thích việc lập hồ sơ không?”
“Có”, Anne cười và nhấp một ngụm coca. “Tôi luôn có sở trường về khoản đó từ xưa tới nay. Và mỗi ngày làm việc thì đều khác nhau.”
“Chị dính vào vụ này như thế nào?”
“Tôi thi vào trường y. Tôi muốn làm một bác sĩ nhi khoa. Tôi nghĩ công việc này thực sự rất tuyệt. Những bác sĩ nhi khoa là những bác sĩ tuyệt vời nhất ở bệnh viện. Không có tai tiếng. Họ bước vào nghề này không phải vì tiền.”
“Vậy chị muốn làm bác sĩ nhi là để có thể giao lưu với những bác sĩ nhi khác à?” Susan hỏi.
Anne phá lên cười và những chiếc vòng tay của cô lắc lư. “Cơ bản là vậy.” Cô dựa đầu vào ghế và nhìn Susan chăm chú. “Ngày đầu tiên của vòng trực nhi khoa, tôi đã chẩn đoán một đứa trẻ bị ung thư hạch. Giai đoạn bốn. Đứa bé đó mới bảy tuổi. Đáng yêu vô cùng. Một trong những đứa trẻ có tâm hồn chín chắn, cô biết không? Tôi đã bị tan nát, và nói tan nát có nghĩa là tôi đã khóc trong phòng tắm một cách tan nát.” Anne im lặng trong một phút, lạc lối trong suy tưởng. Susan có thể nghe thấy khí gas trong lon đồ uống của cô ấy xì hơi. Rồi cô nhún vai. “Vì vậy, tôi quyết định đi theo ngành tâm thần học. Gia đình chồng tôi là người ở Virginia. Anh ấy có một công việc ở đó, tôi cần một công việc và Quantico đang tìm cách đào tạo một số phụ nữ về thứ nghệ thuật vô hình đó. Hóa ra tôi cũng không quá tệ khi làm công việc đó.”
“Lập hồ sơ có vẻ là một lĩnh vực kỳ lạ để chấm dứt nếu như ai đó muốn trốn tránh khỏi cái chết.”
“Không phải cái chết”, cô nói. Cô liếm ngón tay cái và quệt nó theo một vệt soda nhỏ xíu vương lên chiếc quần đen. “Sự hối tiếc.” Cô liếc nhìn ra cửa sổ xe. Một chú nhóc lướt vù qua trên chiếc ván trượt của mình. Cô quay lại phía Susan. “Những nạn nhân mà chúng tôi xử lý đều đã chết. Chúng tôi làm những gì có thể để ngăn chặn những cái chết khác. Chúng tôi tóm cổ hung thủ. Và không có chút khoan nhượng nào dành cho bọn chúng.”
Susan thoáng nghĩ tới Gretchen Lowell. “Điều gì khiến một con người làm những việc này chứ?”
“Từng có một cuộc nghiên cứu được tiến hành trên các tù nhân phục vụ cho B và E. Người ta hỏi tất cả bọn họ cùng một câu hỏi: ‘Anh sẽ lao vào một con chó, hay một người có súng trên tay?’ Cô biết đa phần bọn họ nói gì không?” Cô xoay lon coke chầm chậm trên bàn tay. “Người có súng. Con chó sẽ không chần chừ đâu. Bộ hàm của nó sẽ ngoạm toác cuống họng ta ra. Tất cả mọi lần. Tám phần mười, ta có thể vật lộn với khẩu súng ra khỏi tay người kia hoặc chỉ cần bỏ đi. Biết tại sao không?”
“Vì rất khó để bắn trúng một người.”
Đôi mắt Anne sáng lên như điện xẹt. “Chính xác. Nhưng điều đó không đúng với gã này. Tôi không nghĩ rằng hắn làm việc cho trường học. Tôi hy vọng hắn ta có. Vì nếu hắn làm việc ở trường, chúng tôi sẽ tóm được hắn. Nếu không, thì tôi chịu.”
“Nhưng làm sao điều đó lại không đúng với hắn?”
Cô ấy làm động tác uống nước chậm rãi với cái lon. “Bản năng. Sự nuôi dưỡng. Một sự kết hợp. Cô chọn thử đi.”
Susan móc hai bàn tay siết chặt trên đầu gối và dựa vào gần hơn nữa. “Nhưng ai đó có thể tạo ra đột phá cho chị, phải không? Giống như Gretchen Lowell đã làm. Làm thế nào cô ta làm được điều đó? Làm thế nào cô ta sai khiến người khác giết người cho mình chứ?”
“Cô ta là một kẻ chế tác bậc thầy. Kẻ biến thái nhân cách có rất nhiều. Cô ta chọn những người đàn ông đặc biệt dễ bị tổn thương.”
“Và cô ta tra tấn họ?”
“Không”, cô nói. “Một công cụ mềm mỏng hơn nhiều. Quan hệ nòi giống.”
Claire bất ngờ xuất hiện ở cửa xe. Má cô ấy đỏ ửng lên. “Thằng khốn đó lại vừa bắt một cô bé vào tối qua.”