← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 35

Gia đình Addy Jackson, sống trong một ngôi nhà hai tầng trên một ngọn đồi bậc thang ở góc của một con phố sầm uất ở Đông nam Portland. Ngôi nhà được sơn màu hồng, có mái ngói đỏ và trông như bị bao vây bởi những người hàng xóm Craftman, cũng như bây giờ nó được bao quanh bởi những chiếc xe cảnh sát. Susan nhận thấy một chiếc trực thăng màu đen sáng bóng với logo tin tức Kênh 12 ở bên sườn đang lượn vòng trên đầu.

Claire bước lên những bậc thang bằng xi măng trên sườn đồi đến ngôi nhà, hai bậc một lần, theo sau là Anne và cuối cùng là Susan. Trời quá ấm đối với chiếc áo khoác, nhưng Susan vẫn giữ nó để có thể đặt cuốn sổ tay vào một trong những chiếc túi sâu của nó. Cô cảm thấy bụng thắt lại khi nghĩ đến việc bước vào một gia đình vừa rơi vào bi kịch và cô không muốn làm cho mình cảm thấy tồi tệ hơn bằng cách đi vòng quanh, nắm chặt cuốn sổ tay phóng viên, rồi hét lên: Xin chào, tôi là người bên truyền thông, tôi ở đây để khai thác thông tin. Tôi là một nhà báo nghiêm túc, cô tự nhủ để cố làm dịu đi sự khó chịu ngày càng tăng. Hạng A. Nghiêm túc. Nhà báo.

Ngôi nhà đầy cảnh sát. Susan thấy Archie đang ở trong phòng khách, quỳ một gối trước một cặp vợ chồng hoảng loạn đang ngồi nắm tay nhau trên chiếc sofa nhỏ. Họ nhìn anh như thể anh là người duy nhất trên thế giới, như thể anh có thể cứu họ. Susan nhớ đã thấy mẹ mình nhìn vào bác sĩ của cha cô với biểu hiện giống như thế. Nhưng vụ đó rồi cũng phải kết thúc.

Cô quay mặt đi. Căn phòng rất đẹp, đầy đủ đồ nội thất theo phong cách phối nhóm, rồi những món đồ có gắn kính và những thứ bằng nhung Deco có đính trang sức. Ai đó đã tỉ mỉ lột và hoàn thiện khuôn đúc gỗ, uốn cong quanh các ngóc ngách tích hợp và trên các cửa vòm. Khi cô nhìn lại Archie, anh nói điều gì đó với hai phụ huynh kia, chạm nhẹ vào cánh tay người mẹ, rồi đứng dậy và đi về phía lối vào.

“Cô bé biến mất sáng nay”, anh nói, giọng không khác gì lời thì thầm. “Lần cuối họ nhìn thấy cô bé là khoảng 10 giờ tối. Cửa sổ phòng ngủ bị phá. Hai vợ chồng đã không nghe thấy tiếng động nào. Phòng ngủ của họ ở tầng trên. Không mất thứ gì, ngoại trừ cô bé. Đội điều tra hiện trường đang ở trong đó.”

Susan để ý, trông anh khá hơn nhiều so với ngày hôm qua, trông tỉnh táo hơn. Đó là một dấu hiệu tốt. Rồi cô nhớ ra điều mà Debbie từng nói về việc rằng anh luôn ngủ rất tốt, cứ mỗi lần về nhà sau cuộc gặp với Gretchen.

“Làm sao mà hắn ta biết căn phòng nào là của cô bé nhỉ?” Claire hỏi.

Một cảnh sát mặc đồng phục mang phù hiệu đội điều tra hiện trường bước tới và Archie lách sang một bên để anh ta đi vào. “Những tấm rèm để mở. Cô bé đã ở trong đó và làm bài tập về nhà tối qua, đèn để sáng. Có lẽ hắn ta đã theo dõi. Hoặc có thể hắn ta biết rõ cô bé.”

“Chắc chắn đó là kẻ mà chúng ta đang truy tìm chứ?”

Anne hỏi, mặt cô cứng ngắc. “Điều này không khớp.”

Archie ra hiệu cho họ đi theo anh vào phòng bếp, ở đó anh gỡ một tấm hình có khung trên tường xuống và quay trở lại, đưa nó cho Anne. Đó là tấm hình một cô bé tuổi dậy thì với mái tóc màu vàng và đôi mắt to tròn.

“Chúa ơi”, Claire gần như không nói nên lời.

“Tại sao hắn lại thay đổi mô tip của mình?” Anne thắc mắc.

“Tôi hy vọng cô sẽ nói cho tôi biết điều đó”, Archie nói.

“Có quá nhiều yếu tố an ninh ở các trường học”, Anne phỏng đoán. “Hắn lo rằng mình sẽ không thể tiếp cận được con mồi của mình. Có lẽ hắn đã đi theo cô bé về nhà. Nhưng cách này thực sự rất mạo hiểm. Hắn đang lo sợ. Trong bức tranh tổng thể, điều đó là tốt. Điều đó nghĩa là hắn đang ngày càng bớt cẩn trọng. Chúng ta ngày càng gần hắn hơn.”

Susan đứng thẳng trên hai gót và nhìn qua lối đi, vào phòng khách, ở đó, cặp vợ chồng vẫn đang ngồi, bất động trên sofa. Một thám tử khác ngồi đối diện với họ trên chiếc ghế dài, trên tay là sổ ghi chép.

“Cô bé đi học ở trường nào?” Claire hỏi.

Archie hất đầu về phía Susan. “Trường dòng của cô bé.”

“Cleverland?” Susan nói, bụng thấp thỏm. Rồi ngay khi đó cô biết, trong một cảm giác cuộn trào đầy chắc chắn, rằng Archie đã giáp mặt Paul. Tất nhiên anh ấy đã làm vậy. “Anh không nghĩ…”

“Đó không phải là Reston”, Archie nói. “Anh ta đã được theo dõi từ lúc 6 giờ. Không rời khỏi nhà.”

Hàm Susan lại đau trở lại. Archie đã cho người theo dõi Paul, biến anh ta thành nghi phạm, dựa trên màn diễn tồi tệ của cô ở nhà tù. Trong tâm tưởng mình, cô tự đá vào mông mình vì đã mở cái miệng ngoác của mình ra. Lẽ ra cô không nên để Gretchen xỏ mũi mình như thế. Lẽ ra cô không nên bao giờ viết về câu chuyện này. Giờ thì không có điểm dừng nào cho những gì mà cô đã khơi ra. “Anh đang theo dõi Paul? Dựa vào những gì tôi nói ngày hôm qua hả?”

“Anh ta khớp với hồ sơ hơn bất kì ai tại thời điểm này. Ngoại trừ khả năng rõ ràng của anh ta là có chứng cứ ngoại phạm tại thời điểm xảy ra vụ án. Archie quay sang Claire. “Hãy kiểm tra những chi tiết mới nhất đối với Evan Kent. Sau đó gọi cho Cleveland. Tìm xem hôm nay có ai xuất hiện mà trên mặt dính máu và đeo mặt nạ trượt tuyết không.” Anh cười gượng gạo. “Hay, cô biết đấy, bất cứ điều gì khác thường.”

Claire gật đầu, rút điện thoại và ra ngoài để gọi điện thoại.

Susan ném một cái nhìn nữa về phía Archie. “Anh đã tới gặp anh ta”, cô nói.

Archie búng tay đóng nắp bút rồi bỏ nó vào túi áo. “Tất nhiên”, anh nói. “Vậy cô nghĩ tôi sẽ làm gì?”

“Anh ta nói gì?”

“Anh ta phủ nhận.”

Susan cảm thấy mặt mình ửng lên. “Càng tốt”, cô nói. Giọng cô trầm xuống một chút. “Anh ta bảo vệ bản thân mình. Như vậy càng tốt.” Và cô nói tiếp, “Tôi đã bảo là anh ta sẽ chối bỏ còn gì.”

“Đó là những gì cô nói với tôi”, Archie nói.

Claire xuất hiện trở lại. “Kent ở nhà. Nhưng Dan McCallum không đến trường Cleverland ngày hôm nay.” Cô nhìn từ người này sang người khác. “Gì thế?”

Archie nhìn xuống đồng hồ của mình. “Ông ta tới trễ bao lâu?” Anh hỏi.

“Thầy McCallum á?” Susan nói. “Không đời nào.”

Claire phớt lờ cô. “Lớp đầu tiên của ông ta bắt đầu cách đây mười phút. Ông ta không báo ốm, chỉ không đến. Nhà trường đã gọi tới nhà ông ta nhưng không ai trả lời.”

“Điều đó thật đáng khả nghi”, Archie nói.