CHƯƠNG 36
Archie gõ cửa căn nhà gỗ một tầng từ những năm 1950 của McCallum mạnh đến nỗi anh tưởng như các đốt ngón tay của mình có thể bị toác ra. Đó là ngôi nhà gạch một tầng nhỏ xíu nằm giữa một cái sân rộng rãi và có vẻ trông rất ám ảnh. Một hàng bụi hồng, vừa mọc trở lại sau khi bị cắt xén vào mùa đông, xếp dọc lối đi lát đá đến cái khum xi măng rộng phía trước ngôi nhà. Cánh cửa, với thiết kế đơn điệu, được sơn màu đỏ bóng. Một chiếc chuông cửa trông như đã không hoạt động chỉ một thời gian ngắn sau khi ngôi nhà được xây dựng, đã được dán lại bằng một miếng băng keo điện. Một tờ báo Người đưa tin thứ hai, chưa bị đụng đến trong lớp màng bọc bằng nhựa, vẫn nằm trước cửa. “Dan?” Archie gọi. Anh lại gõ cửa. Cánh cửa có một cửa kính lớn, nhưng nó được che kín và Archie không thể nhìn thấy nhiều hơn một mảnh nhỏ bên trong ngôi nhà. Anh ra hiệu bằng hai ngón tay để đội Hardy Boys đi vòng ra cửa sau. Henry đứng trên bậc thềm. Claire đứng bên cạnh Archie. Susan, mặc bộ vest màu vàng với dòng chữ Ride along được tô điểm viền màu đen ở phía sau, nép mình bên cạnh Claire. Archie ra hiệu cho Susan đứng lại, và cô làm theo. Sau đó, anh rút súng ra và gõ lại. “Dan, cảnh sát đây. Mở cửa ra.” Không có động tĩnh gì.
Anh thử đẩy cửa. Nó đã bị khóa. Một con mèo tabby màu xám xuất hiện trên hiên nhà và lượn quanh giữa hai chân Archie. “Xin chào, người đẹp”, anh nói. Sau đó, anh nhận thấy dấu vết mờ nhạt của những dấu chân con mèo để lại. Anh quỳ xuống, nhìn vào các dấu chân màu đỏ nhạt trên lớp sơn màu xanh bùn bóng loáng của bậc thềm.
“Đó là máu”, anh nói với Claire. “Cô muốn tìm nó không?”
Anh đứng dậy và lùi lại khi Claire che mặt mình bằng khuỷu tay và giáng một đòn mạnh vào cửa kính bằng báng súng. Cửa sổ vỡ vụn, trượt ra khỏi khung và rơi xuống sàn nhà gây ra tiếng nổ của kính vỡ. Khoảnh khắc kính vỡ, mùi hôi thối của xác chết phả vào họ. Họ đều nhận thấy nó. Archie thò tay vào bên trong và mở khóa. Anh mở cửa và giơ súng lên.
Anh mang khẩu Smith & Wesson.38 Special. Anh thích khẩu súng lục ổ quay hơn là một khẩu tự động. Nó đáng tin cậy hơn và không đòi hỏi nhiều sự bảo trì. Archie không thích súng. Anh không bao giờ phải bắn đạn ra khỏi nòng súng của mình. Và anh cũng không muốn dành nửa giờ tỉnh táo ở bàn bếp để bảo trì vũ khí của mình. Nhưng một chiếc 38 không mạnh bằng khẩu 9 mi-li-mét và Archie bất ngờ thấy lòng tin của mình đột nhiên dao động.
“Dan”, anh gọi to. “Cảnh sát đây. Anh có trong đó không? Chúng tôi vào đây.” Không có gì.
Cánh cửa trước mở ra dẫn vào phòng khách, nối tới nhà bếp. Archie có thể nhìn thấy những dấu chân mèo đi lạc theo đường chéo trên tấm vải. Anh quay sang Susan. “Ở lại đây”, anh nói bằng giọng đầy sức mạnh chỉ huy. Rồi anh gật đầu với Claire và Henry, “sẵn sàng chưa?” Cả hai đều gật đầu đáp lại.
Họ đi vào trong.
Archie thích phần này. Mặc dù tất cả những viên thuốc anh đã uống không đủ để chống lại cơn trỗi dậy từ bên trong của andrenaline và endorphins. Cơ thể anh vẫn cảm thấy tràn đầy năng lượng. Nhịp tim và nhịp thở của anh tăng nhanh; các cơ bắp thắt lại. Anh chưa từng cảm thấy tỉnh táo hơn. Anh di chuyển qua căn nhà, để ý đến từng chi tiết. Các kệ sách lấp đầy khoảng trống đến tận phía bên kia phòng khách. Những cái kệ này được lấp đầy sách và những đồ vật khác. Những cốc cà phê, giấy tờ cũ và những thứ trông giống như thư từ được giấu trong bất kỳ nhà chứa nào. Bốn chiếc ghế rời trong các trạng thái khác nhau của màu xanh lá cây và tuổi thọ xếp quanh một bàn cà phê vuông, được chất đống bởi các lớp báo cũ. Các bản vẽ đường khung của những con tàu cao được treo trên một bức tường, cái nọ trên nóc cái kia. Archie di chuyển qua hành lang, dựa lưng vào tường, Claire theo sát phía sau đến nỗi anh có thể nghe thấy tiếng cô thở. Henry theo sau Claire. Archie gọi to một lần nữa, “Dan? Cảnh sát đây.” Không có gì.
Anh rẽ theo góc, giương súng lên, và ngay lập tức nhìn thấy nguồn gốc của những dấu chân mèo đầy máu.
Dan McCallum đã chết. Ông ta nằm úp má trên chiếc bàn gỗ sồi, đầu gục vào một vũng máu. Một tay với sang bên kia bàn; tay còn lại gập ở chỗ khuỷu tay, khẩu súng vẫn trong tay. Ông ta đang ở tư thế nhìn Archie, mắt mở trừng trừng, không có gì nghi ngờ rằng ông ta mới chết trong đêm.
“Chết tiệt!” Archie thở dài. Anh thu súng lại, luồn những ngón tay ra sau cổ và đi loanh quanh thành một vòng tròn nhỏ, sẵn sàng buông bỏ mọi thất vọng. Nếu McCallum là tên sát thủ mà anh đang truy lùng, mọi chuyện coi như xong. Nhưng xác cô bé đâu? Anh như tỉnh lại với hiện tại. “Gọi nó vào”, anh nói với Claire.
Anh có thể nghe thấy Claire trên sóng bộ đàm phía sau mình khi anh đến gần thi thể. Anh cẩn thận để không giẫm vào vũng máu chảy khắp trên sàn nhà, anh thu người ngồi xổm bên cạnh thi thể. Archie nhận ra khẩu súng trong tay McCallum. Đó là một khẩu 38. Tim có thể đã tiếp tục đập và bơm máu khoảng hai phút với chấn thương não như thế, điều này giải thích cho việc máu chảy lan rộng khắp nơi.
Archie đã từng tìm thấy xác của một người đàn ông, người này đâm vào cửa kính sau cuộc cãi vã với vợ. Anh ta đã tự cắt đứt động mạch trong tay và chảy máu đến chết vì cô vợ kia đã vọt ra khỏi nhà và anh ta quá tự kiêu đến mức không gọi xe cứu thương. Máu đã phun thành một vòng cung trong nhà bếp khi động mạch bị đứt, sau đó tiếp tục tuôn ra khỏi cơ thể, mặc dù có một vài chiếc khăn lau bát mà anh ta đã cố gắng sử dụng để cầm máu. Vợ anh trở lại vào sáng hôm sau và gọi 911. Khi Archie đến đó, anh thấy người đàn ông đã chết, ngã đập vào tủ bếp. Máu vương vãi trên rèm cửa nhà bếp màu vàng và những bức tường trắng rồi lan khắp sàn bếp. Archie chưa từng biết rằng một cơ thể người lại có thể tạo ra nhiều máu đến vậy. Nó giống như cảnh một vụ giết người bằng cưa máy vậy.
Một nhà bếp khác. Archie cúi sát xuống để kiểm tra vết lõm của vết thương nối tiếp gần miệng và một vết thương ở phía sau đầu. Một viên đạn của khẩu 38 sẽ đi xuyên qua hộp sọ, trong khi một viên 22 sẽ phá ra xung quanh một chút. Đôi mắt màu lục nhạt của McCallum nhìn chằm chằm vô hồn, con ngươi dãn ra, mí mắt kéo lại đầy khắt khe. Hàm của ông ta cũng vậy, đã mím chặt, đưa ra một cái nhăn mặt không tán thành. Làn da trên khuôn mặt của ông ta bị bầm tím với những cái xác sống, giống như ông ta đã cúi đầu xuống để nghỉ ngơi sau một cuộc chiến tồi tệ. Ông ta mặc quần thể thao màu đỏ và có vẻ như là một chiếc áo len đồng phục của đội Cleveland Warriors. Bàn chân ông ta được bọc trong đôi tất trắng đẫm mồ hôi, ngón chân ướt thẫm máu. Không có cốc cà phê nào trên bàn.
Ánh mắt Archie quay trở lại với thi thể. Những dấu chân cho thấy nơi con mèo đi qua trên bàn, để lại vết máu nhạt, dính đầy lông mèo màu xám. Nhúm tóc nâu phía trên thái dương bên trái của McCallum đã bị xẹp xuống và ướt, dường như đó là chỗ mà con mèo đã liếm. Tội nghiệp. Archie lần theo các dấu chân mèo từ cái bàn đến một cánh cửa ra vào dành cho vật nuôi ở cửa sau.
Anh đứng dậy. Chuyện không còn dễ dàng như trước. Henry đã mở cửa sau và các nhân viên trong đội Hardy Boys đang đứng đợi, cùng với Susan Ward. Họ đợi anh nói gì đó. “Xới tung chỗ này lên”, Archie nói. “Có lẽ chúng ta sẽ gặp may mắn nếu cô bé vẫn còn ở đây.” Nhưng anh không tin điều đó. “Và gọi cho đội Kiểm soát động vật nữa”, anh nói thêm. “Ai đó sẽ phải chăm sóc con mèo.”