← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 37

Dường như đối với Susan, mọi cảnh sát trong thành phố đã đổ xuống ngôi nhà nhỏ của Dan McCallum. Dây băng cách ly màu vàng hoàng yến ngoằn ngoèo quanh sân để giữ cho những người dân hiếu kỳ kéo đến xem ngày càng đông. Ở đằng xa, các phóng viên truyền hình đã tự vào vị trí hành động để tiến hành các bản tin trực tiếp từ xa của họ. Susan đang ngồi trên một chiếc ghế sắt trên thềm trước nhà McCallum, hút một điếu thuốc. Điện thoại di động áp sát vào tai cô để giải thích toàn bộ tình huống cho Ian, khi họ tìm thấy chiếc xe đạp của Kristy Mathers.

Một cảnh sát tuần tra tìm kiếm trong nhà xe và phát hiện ra nó đang dựa vào tường, ẩn dưới một tấm bạt màu xanh. Một chiếc xe đạp màu vàng của con gái, với chiếc ghế hình quả chuối và dây xích. Các cảnh sát tập trung xung quanh nó, gãi đầu và nhìn ngầm hiểu ý nhau, trong khi các phóng viên chụp các tấm hình kỹ thuật số, còn những người hàng xóm lấy điện thoại ra chụp.

Susan cảm thấy xôn xao khi nghĩ về Addy Jackson và nơi cô bé đang nằm. Cô bé chắc chắn đã chết, bị chôn dưới một đống bùn. Charlene Wood từ Kênh 8 đứng ngay trước nhà, quay lưng lại với Susan, tường thuật trực tiếp. Susan không thể nghe thấy những gì cô ấy nói nhưng cô có thể tưởng tượng ra bức tranh đầy thảm kịch và sự cuồng loạn của tin tức địa phương. Tình trạng của người dân - đối với Susan trong thời gian gần đây - thật là bi đát.

Sau một thoáng, Archie rời khỏi đám cảnh sát đang đứng vòng tròn và đi tới chỗ Susan.

“Cô không đảm nhiệm việc đưa tin vụ này sao?” Anh hỏi và ngồi xuống bậc thềm cạnh cô.

Cô lắc đầu. “Đó là tin tức, họ muốn một phóng viên. Họ đang cử Parker tới.” Cô co chân lên, áp sát đầu gối vào bầu ngực, hai tay ôm đầu gối, rồi rít một hơi thuốc dài. “Cái áo khoác có dòng chữ Ride along nằm bên cạnh cô bé. Chẳng lẽ ông ta tự sát?”

“Trông có vẻ như vậy.”

“Tôi không thấy những mẩu tin nhắn.”

“Hầu hết những người tự tử đều không để lại tin nhắn”, Archie nói. “Cô sẽ ngạc nhiên đấy.”

“Thật vậy sao?”

Archie lấy một tay xoa sau gáy và nhìn ra phía vườn trước. “Tôi nghĩ thật khó để biết phải nói điều gì.”

“Tôi đã nhìn thấy ông ấy vào mấy ngày trước”, Susan buồn bã nói. “Ở Cleverland.”

Archie nhướng mày. “Ông ta có nói gì không?”

“Chỉ là nói chuyện qua loa”, Susan nói, gạt tàn thuốc xuống bậc thềm.

“Cô đang gạt tàn thuốc xuống hiện trường vụ án của tôi đấy”, Archie nói.

“Ôi, chết tiệt”, Susan nói. “Tôi xin lỗi.” Cô dụi điếu thuốc vào một mẩu giấy viết tay, gói nó lại cẩn thận và cho vào trong túi. Cô biết rằng Archie đang nhìn mình, nhưng cô không thể khiến mình quay lại nhìn anh, thay vào đó, cô nhìn xuống tay mình. Chỗ da xung quanh vết thương trên ngón tay do mảnh vỡ ly rượu hôm trước đã chuyển sang đỏ, trông như bị nhiễm trùng. “Anh không hỏi tôi sao?”

“Gì cơ?” Anh hỏi.

Cô đưa tay lên miệng, ngậm nó một lát, một nhúm da mặn chát và một ít máu khô. “Nếu chuyện đó thực sự xảy ra.”

Anh lắc đầu khe khẽ, gần như không nhìn thấy rõ. “Không.”

Theo lẽ thường, đáng lẽ anh phải thấy hào phóng với chuyện đó. Susan ước gì mình đã không dập tắt điếu thuốc. Cô cần có cái gì đó cho đôi tay đang rảnh rỗi. Chiếc áo khoác của cô khẽ động đậy. “Thầy McCallum huấn luyện đội Knowledge Bowl của chúng tôi. Tôi đã bỏ đội trước ngày Lễ Độc lập. Tôi là đứa duy nhất chẳng hiểu cái quái gì về địa lý.”

Archie ngập ngừng. “Vấn đề với Reston. Tôi sẽ báo việc đó lên nhà trường. Anh ta không nên tiếp tục dạy học nữa, ít nhất là như thế.”

Susan tự thú tội. “Tôi đã nói dối. Tôi đã dựng lên mọi chuyện.”

Archie nhắm mắt lại, buồn bã. “Susan, đừng làm việc này.”

“Làm ơn, xin hãy bỏ qua chuyện đó”, Susan cầu khẩn. “Tôi cảm thấy mình như một con ngốc. Tôi chỉ là một đứa hư hỏng khi dính dáng đến đàn ông.” Susan nhìn thẳng vào mắt anh. “Tự tôi đã thích anh ta. Và tôi đã bắt đầu mọi chuyện. Tôi muốn chuyện đó xảy ra. Nhưng nó đã không như tôi muốn.” Anh nhìn Susan không rời, những biểu lộ của cô rất khẩn khoản. “Vậy bỏ qua chuyện đó được chứ? Nghiêm túc. Tôi là con điếm chết tiệt. Anh không cần nói thêm gì nữa.”

Anh lắc đầu. “Susan…”

“Tôi đã dựng chuyện”, cô nói lại lần nữa.

Archie không biểu lộ cảm xúc gì.

“Archie”, giọng cô khẩn khoản. “Xin hãy tin tôi. Đó là tất cả câu chuyện. Tôi là một kẻ nói dối.” Cô nhấn mạnh từng từ, từng chữ, mong anh hiểu ra. “Xưa nay, tôi vẫn là một đứa dối trá.”

Anh gật đầu chậm rãi. “Được rồi.”

Cô đã làm mọi thứ rối tung lên. Thành thật. Như mọi khi. “Đừng bi quan quá. Là do anh đã mất phương hướng.” Susan cố mỉm cười với Archie, nhưng cảm thấy nước mắt đang tràn qua khóe mắt. Cô lau chúng rồi cười. “Mẹ tôi nghĩ rằng tôi chỉ cần tìm một anh chàng tốt, có xe xịn.”

Archie có vẻ như đang suy ngẫm điều này. “Hồ sơ chạy xe lành mạnh là một phẩm chất quan trọng của một người bạn đời tương lai.” Anh cười ranh mãnh với Susan rồi nhìn trở lại về phía sân vườn, ở đó, Charlene Wood vừa kết thúc phần phát tin trực tiếp. “Tôi phải quay lại làm việc, nhưng cần có ai đó đưa cô về nhà.”

“Đừng lo. Tôi sẽ gọi Ian.”

Archie đứng dậy rồi quay lại nhìn Susan. “Cô chắc là mình ổn chứ?”

Susan ngước mắt nhìn lên trời. “Anh có nghĩ rằng mặt trời sẽ có lúc ngừng chiếu sáng không?”

“Trời sẽ có lúc mưa”, Archie nói. “Luôn như vậy mà.”