CHƯƠNG 38
Archie đang đứng ở vườn sau với Henry và Anne thì ngài Thị trưởng đến với một nửa trang giấy viết tay, sẵn sàng cho cuộc phỏng vấn. Giống như sân trước, sân sau cũng bị cắt xén khoảng một inch so với đà phát triển của cây cỏ trong vườn. Phải thực sự có một cam kết nghiêm túc của người chủ mới có thể giữ cho bãi cỏ được cắt tỉa cẩn thận trong mùa mưa. Một nhà kho bằng nhôm chứa các đồ vật nhỏ nằm ở góc sau, các bộ phận của nó đã bị cảnh sát dỡ bỏ và xếp xung quanh nó. Một hàng rào tuyết tùng có phần ngọn được cắt bằng chạy dọc theo đường ranh giới của lô đất. Archie nhìn thấy Thị trưởng phát hiện ra anh và đi tới. Ông ta mặc một bộ vest và cà vạt màu đen, mái tóc bạc được chải chuốt gọn ghẽ. Buddy luôn có thể cởi bộ vest và cái cà vạt ra. Những lời đầu tiên ông ta thốt ra khi đến chỗ Archie là, “Có phải gã này không?”
“Trông có vẻ là như vậy”, Archie nói.
Buddy lấy từ túi áo trong của chiếc áo vest một cặp kính râm hiệu Ray-Ban và đeo lên. “Cô bé đâu?”
Archie liếc nhìn Anne. “Ở dưới sông, có lẽ vậy.”
“Chết tiệt”, Thị trưởng nói như không nên lời. Ông ta hít một hơi thật sâu và gật đầu vài lần, như thể đang nghe một cuộc nói chuyện mà chỉ ông ta nghe được. “Được rồi. Vậy, giờ hãy tập trung vào câu chuyện rằng hắn ta đã lộ diện nhé.” Ông ta liếc nhìn Archie qua khoảng trống phía trên cặp kính. “Anh trông thật tồi tệ, Archie ạ. Sao anh không rửa qua cái mặt hoặc làm việc gì đó đại loại thế trước khi chúng ta bắt đầu nhỉ.”
Archie cố nở một nụ cười. “Chắc rồi.” Anh liếc mắt nhìn Anne và Henry đầy ẩn ý rồi bước vào trong nhà.
Từ phía trong bếp của McCallum, một giọng cất lên, “Anh là Sheridan?”
Archie phải dừng lại và lấy vài nhịp thở thật chậm để quen với mùi phân hủy. “Vâng”, anh nói.
Một người đàn ông trẻ da đen với những lọn tóc dài ngang vai, mặc bộ đồ Tyvek màu trắng bên ngoài bộ quần áo đường phố, đang ngồi trên quầy bếp, rung chân và viết vào bảng cầm tay. “Tôi là Lorenzo Robbins.”
“Anh là người của phòng Điều tra hiện trường?”
“Đúng rồi”, anh ta nói. “Nghe này, sếp, tôi chỉ muốn cho anh biết một điều rằng có một vài vấn đề với cái gã đã chết này.”
“Một vài vấn đề?” Archie hỏi.
Robbins nhún vai và viết cái gì đó vào bảng. “Một khẩu 38 không phải là loại súng cỡ nhỏ”, anh ta nói.
“Phải rồi”, Archie trả lời chầm chậm.
“Nó phải có phản lực. Với kiểu vết thương vào đến hệ thần kinh trung ương, ít nhất phải có một trong hai thứ. Hoặc là khẩu súng phải ở cách xa vài feet, hoặc là cơ thể của ông ta phải hứng chịu cơn co giật giãy chết, đúng không, và tay của ông ta phải ở trạng thái vẫn đang cầm khẩu súng.” Anh ta giương nắm tay đang đeo găng tay latex lên để minh họa.
Archie quay lại và nhìn vào nơi McCallum vẫn nằm úp mặt trên bàn. Súng đã biến mất, đã được đóng bao. “Một cái tay cầm chết cứng.”
Robbins thả tay xuống. “Đúng vậy. Nếu cơ thể vẫn còn tươi, anh có thể phân biệt được. Cánh tay chết cứng. Cơ thể thì không. Khi tôi tới đây, cơ thể anh ta đã hoàn toàn cứng ngắc. Có thể một cơn giãy chết đã giữ khẩu súng trong tay ông ta. Có thể lắm chứ. Vấn đề là, nắm tay chết cứng là hiếm khi xảy ra. Có lẽ anh sẽ thấy trong phim nhiều hơn.”
“Vậy điều đó có nghĩa gì?”
“Có thể là chẳng gì cả”, Robbins nói. Anh ta lại tiếp tục viết lên tấm bảng. “Ông ta có một vết lõm phía trước, nghĩa là khẩu súng hoàn toàn gí sát vào ông ta khi bóp cò.” Anh ta ngoáy bút viết thêm cái gì đó. “Rồi thì, không có một phản lực nào đối với tay ông ta. Có phản lực lên khẩu súng. Nhưng không phải lên tay ông ta.”
Archie với tay ra và rút cây bút khỏi tay Robbins. “Có phải ý anh muốn nói đây không phải là vụ tự sát? Có ai đó đã bắn nạn nhân và nhét khẩu súng vào tay ông ta?”
“Không”, Robbins nói. Anh ta nhìn vào cái bút mà Archie vừa lấy và đang giơ lên, rồi nhìn vào Archie. “Tôi nói rằng nắm tay chết cứng là rất hiếm và ông ta không có phản lực vào tay cầm của mình. Đó có thể là tự sát. Chúng tôi sẽ phải giải phẫu ông ta để khám nghiệm thêm. Tôi chỉ đưa ra cho anh một phỏng đoán. Để mọi thứ thú vị hơn mà thôi.”
“Chết tiệt”, Archie lầm bầm, hất ngược đầu lên trong cơn thất vọng. Trần nhà màu trắng. Một bộ đèn trần treo lủng lẳng giữa phòng. Đèn đã được tắt. “Anh đã tắt cái đèn này à?” Archie hỏi.
Robbins ngước lên nhìn bộ đèn. “Trông tôi có vẻ giống một gã vào nghề không? Tất nhiên là không rồi.”
Archie quay lại và thò đầu ra khỏi cửa sau. “Có ai tắt đèn ở đây không?” Anh hỏi to. Cảnh sát ở sân sau nhìn nhau. Không ai nhận.
Archie đóng cửa rồi quay lại với Robbins. “Vậy nếu chúng ta thừa nhận một giả định rằng không có ai ngứa tay và tắt cái công tắc điện đó…”
Robbins lấy lại cây bút trong tay Archie và từ từ giắt nó vào cái kẹp trên bảng viêt. “Ông ta có thể đã không tự bắn vào đầu mình trong bóng tối. Mặt trời lên cao vào khoảng tầm 6 giờ, 6 giờ 30. Cho thấy ông ta làm việc này từ trước đó.” Anh ta nhìn xuống thi thể. “Nhưng không nhiều lắm.” Anh ta mỉm cười. Làn da đen của anh ta khiến cho hàm răng trông càng trắng hơn. “Hoặc có thể ai đó trong đám cảnh sát tới chỗ này đã tắt nó đi.”
Archie có thể cảm thấy vị chua của axit dạ dày trào lên đầu lưỡi. Addy Jackson đã đi ngủ trước 10 giờ tối.
“Anh ổn không đấy?” Robbins hỏi.
“Tôi cảm thấy rất ổn”, Archie nói. “Chưa bao giờ ổn hơn.” Anh tìm một viên thuốc kháng axit trong túi rồi cho nó vào miệng. Hương vị phấn ngọt ngào của nó bị lấn át bởi mùi hiện trường.