← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 39

“Cảm giác thế nào?” Archie hỏi. Chất codeine làm cho mọi thứ tốt hơn. Hầu như, chỉ bây giờ anh mới có ý thức. Những vết thương trên bụng anh đỏ lên và có chất lỏng đông cứng lại. Anh có thể cảm thấy sự đau buốt từ những vết nhiễm trùng, nhưng anh không quan tâm đến nó. Anh thậm chí chẳng đếm xỉa đến mùi phân hủy làm nghẹt thở mọi thứ. Mồ hôi bám trên làn da ẩm ướt và tay chân anh vô cảm, nhưng với anh, cơ thể anh cảm thấy dãn ra và ấm áp, máu anh sền sệt. Archie nằm đó. Và Gretchen cũng ở đó. Căn phòng tầng hầm. Giống như họ đang ở trong một phòng chờ chết. Vì thế nên anh bắt chuyện.

Gretchen ngồi trên ghế, cạnh giường anh, tay ả để trên tay anh. “Khi những đứa con chào đời, anh có mặt ở đó không?”

“Có.”

Ánh mắt ả nhìn về nơi xa hơn khi ả cố gắng nói ra suy nghĩ của mình. “Em nghĩ mọi thứ phải nên như thế. Mạnh mẽ, đẹp đẽ và khốn khổ.” Ả cúi sát xuống anh cho đến khi anh cảm thấy rõ hơi thở của ả phả lên trên má, rồi ả cúi miệng sát tai anh. “Anh nghĩ những thứ đó là ngẫu nhiên. Nhưng không phải vậy. Luôn luôn có những phản ứng theo quy tắc hóa học. Em sẽ cảm thấy nó ngay bây giờ.” Hơi thở của ả phập phù bên tai anh; tay ả nắm chặt tay anh. “Một sự liên kết sinh lý. Một sự bùng nổ đến chết.” Ả quay ra và nhìn vào chỗ mình đang nắm lấy tay anh, cổ tay anh vẫn bị trói. “Giống như họ thích việc đó. Em sẽ lôi họ ra khỏi quy luật vũ trụ. Giữ sinh mạng họ trong tay em. Điều em ngạc nhiên là tại sao người ta chỉ biết thức dậy, đi làm rồi lại trở về nhà và chưa bao giờ ra tay giết một ai. Em cảm thấy tiếc cho họ vì họ đâu phải đang sống. Họ không bao giờ biết được ý nghĩa sống cuộc đời một con người là như thế nào.”

“Tại sao cô sử dụng đàn ông?”

Ả nhìn anh chằm chằm đầy gợi cảm. “Sẽ tốt hơn khi người tình của em làm việc đó. Em thích nhìn thấy họ giết chóc vì em.”

“Vì như thế quyền năng của cô kiểm soát được hai người chứ không phải một.”

“Chuẩn.”

Ánh mắt Archie rơi xuống thi thể trên sàn nhà. Anh không thể nhìn thấy cái đầu từ vị trí thuận lợi nhất, chỉ có một cánh tay. “Ai nằm trên sàn vậy?” Archie hỏi.

Ả liếc nhìn cái xác một cách vô cảm. “Daniel. Em gặp anh ta trên mạng.”

“Tại sao cô giết anh ta?”

“Em không cần anh ta nữa”, ả nói, ngón tay ả lướt trên cánh tay anh như trìu mến. “Em đã có anh. Anh thật đặc biệt, cưng ạ. Anh không hiểu điều đó sao?”

Anh bắt đầu có ý nghĩ rằng anh hiểu ả. Như thể càng rời xa cuộc sống của mình bao nhiêu, ả càng lộ rõ trong suy nghĩ của anh bấy nhiêu. Ả được sinh ra? Hay ả được nhào nặn ra? “Ai từng bắt cô phải uống nước xả bồn cầu hả? Gretchen?”

Ả cười phá lên, nhưng cái cảm giác vui sướng trong tiếng cười đó thật giả tạo. “Bố em chăng? Đấy có phải là câu trả lời không?”

“Tôi có khiến cô nhớ đến ông ấy không?” Archie hỏi.

Anh nghĩ anh thoáng thấy sự bối rối của ả, “Có.”

“Dừng chuyện này đi”, anh nói một cách vô vọng. “Hãy tìm vài sự giúp đỡ.”

Gretchen huơ tay trong không khí một lát. “Em như thế này không phải vì ông ta. Em không phải là người bạo lực.”

“Tôi biết”, Archie nói. “Cô cần sự giúp đỡ.”

Ả nhặt con dao mổ. Anh nhìn ả, cặp lông mày nhỏ nheo lại đầy tập trung, vẽ nguệch ngoạc trên da anh. “Đó”, cuối cùng ả nói. “Đó là một trái tim.”

“Nó dành cho ai?” Anh hỏi. “Tôi nghĩ chúng ta sẽ chôn cái xác. Để cho họ đoán.”

“Nó dành cho anh”, giọng Gretchen phấn chấn. “Nó là dành cho anh, cưng ạ. Đó là trái tim em.” Ả buồn bã nhìn xuống cái bụng của Archie. “Tất nhiên là bị nhiễm trùng rồi. Đó là Daniel. Cái xác của anh ta đã làm hỏng mọi thứ. Em không có được thuốc kháng sinh chống tụ khuẩn cầu. Thuốc kháng sinh mà em cho anh uống sẽ làm chậm việc đó lại. Nhưng em không có loại thuốc nào đủ mạnh để tiêu diệt loại khuẩn cầu đó.”

Archie cười. “Cô lo lắng cho tôi ư?”

Ả gật đầu. “Anh phải chiến đấu chống lại chúng. Anh phải sống.”

“Cô điên rồi.”

“Em không điên”, ả khăng khăng, giọng ả hơi khàn khàn vẻ tuyệt vọng. “Em rất tỉnh táo. Nếu anh chết trước khi em cho phép, em sẽ giết những đứa con của anh, cưng ạ. Ben và Sara.” Ả khua khắng con dao mổ, như thể đó là một ngón tay kéo dài của ả vậy. “Ben được gửi ở lớp mẫu giáo trường Clark Elementary. Anh sẽ làm những gì em nói. Anh sẽ phải sống đến khi em cho phép. Anh hiểu chứ?”

Anh gật đầu.

“Nói đi.”

“Vâng.”

“Không phải em hẹp hòi”, ả nói, khuôn mặt dãn ra. “Đó chỉ là vì em lo lắng.”

“Được rồi”, anh nói.

“Hãy hỏi em bất cứ điều gì. Em sẽ nói cho anh biết bất kỳ điều gì về những tay sát thủ.”

Cổ họng và bụng anh nhói lên. Động tác nuốt giờ đây đã trở thành một phản ứng dữ dội. “Tôi không còn quan tâm nữa, Gretchen ạ.”

Miệng ả ấp úng. Trông có vẻ như bị đau. “Anh là chỉ huy đội đặc nhiệm này. Chẳng lẽ anh không muốn nghe lời thú tội của em sao?”

Anh phớt lờ ả, nhìn trừng trừng lên trần nhà: các đường ống, ống dẫn, các tấm đèn huỳnh quang. “Tôi đang cố gắng để chống lại nhiễm trùng.”

“Anh có muốn xem tin tức không? Em có thể mang một cái tivi tới đây.”

“Không.” Ý nghĩ phải nhìn người vợ góa của mình trên bản tin lấp đầy tâm trí anh những nỗi kinh sợ.

“Thôi nào. Hôm nay có một buổi cầu nguyện dành cho anh. Việc đó sẽ làm anh phấn chấn hơn.”

“Không.” Đầu óc anh cố tìm kiếm cái gì đó để đánh lạc hướng ả. “Hãy cho tôi uống nước xả bồn cầu tiếp.” Anh nhìn ả một cách khẩn khoản. Đó không phải là giả tạo. “Thôi nào.” Anh đã quá mệt. “Tôi muốn uống.”

“Anh muốn uống?” Ả cười với sự thỏa mãn.

Giọng anh dứt khoát. “Đổ nó vào miệng tôi đi.”

Gretchen đứng dậy, khẽ ngân nga qua hơi thở mình. Trong lớp khói mù của chất codeine, không có cái gì động chạm đến anh. Nó giống như xem mọi thứ xảy ra qua gương chiếu hậu. Khi ả trở lại, họ lặp lại chuỗi hành động giống ngày hôm trước. Lần này, cơn đau dữ dội hơn và Archie nôn ra giường.

“Đó là máu”, ả nhận xét vẻ hài lòng. “Chất độc đang lan đến thực quản của anh.”

Tốt. Archie nghĩ. Tốt.

Anh đang chết dần. Gretchen phải tiêm cho anh một liều moóc-phin vì anh không thể nuốt được viên thuốc xuống. Anh ho ra máu. Anh không thể nhớ nổi lần cuối cùng ả rời khỏi chỗ anh. Ả cứ ngồi đó, cầm một cái khăn để hứng máu anh ho ra và những thứ nước bọt mà anh không thể nuốt trôi. Anh có thể ngửi thấy mùi xác thối, anh có thể nghe thấy giọng của ả, nhưng đó là tất cả. Không có thứ cảm giác nào khác. Không đau đớn. Không mùi vị. Tầm nhìn của anh đã thu hẹp lại thành một khoảng tròn chừng vài feet quanh đầu anh. Anh cảm nhận được khi ả chạm vào anh, mái tóc vàng, tay, cánh tay trần của ả. Không còn mùi hoa tử đinh hương.

Gretchen cúi sát xuống mặt anh, rồi nhẹ nhàng quay đầu anh sang phía mình để anh có thể nhìn thấy ả, khuôn mặt ả lấp lánh và gãy khúc dưới ánh điện. “Lại đến lúc rồi”, ả nói.

Anh chớp mắt một cách chậm chạp. Lần này, anh không thể nuốt nổi thứ chất độc ấy. Ả đổ nước xuống cổ họng anh theo sau thứ chất độc kia, nhưng anh bị nghẹn và nôn ra đống chất lỏng bầy nhầy. Cả cơ thể anh co thắt một hồi làm dấy lên một cơn đau dưới sống lưng, từ dưới háng chạy lên tận vai. Anh vật vã để hít lấy oxy và trong cơn choàng tỉnh, ý thức của anh bị ép sống ngược trở lại vào thân thể và tất cả mọi giác quan của anh sống lại một cách kinh hoàng. Anh hét lên.

Gretchen ghì đầu anh xuống giường, trán ả ép mạnh xuống má anh. Anh chồm lên chống lại sức ép của ả, hét to lên hết mức có thể, để tất cả cơn đau và nỗi sợ hãi thoát ra khỏi cơ thể anh qua lá phổi. Nỗ lực đó đứt quãng khi tới cổ họng và cơn la hét trở thành cơn nghẹn thở rồi nghẹn khô. Khi nhịp thở của anh trở lại bình thường, Gretchen nhìn lên và từ từ lau mồ hôi, máu và nước mắt trên mặt anh.

“Tôi xin lỗi”, anh hổn hển một cách ngu ngốc.

Gretchen ngồi đó, chú tâm vào anh một hồi, rồi ả đứng dậy và đi ra ngoài. Khi quay lại, tay ả cầm một kim tiêm. “Em nghĩ bây giờ anh đã sẵn sàng”, ả nói. Gretchen giơ cái kim lên cho anh xem. “Đó là chất độc từ cây mã đề. Nó sẽ khiến tim anh ngừng đập. Và anh sẽ chết.” Ả sờ vào mặt anh một cách mềm mại bằng mặt sau bàn tay. “Đừng lo lắng. Em sẽ ở đây với anh cho đến khi mọi thứ qua đi.”

Anh thở phào nhẹ nhõm. Anh quan sát khi ả tiêm vào ống IV trên tay anh, sau đó ngồi xuống ghế bên cạnh chiếc giường tử thần, một tay đặt nhẹ lên các đốt ngón tay nhợt nhạt của anh, tay kia sờ lên trên trán anh.

Anh không nghĩ về Debbie, Ben, Sara, Thanh tra Archie Sheridan hay lực lượng đặc nhiệm truy bắt Mỹ nhân đoạt mạng. Anh chỉ tập trung vào ả. Gretchen là tất cả những gì ngự trị ở đó. Đó là thứ duy nhất khiến anh chú ý. Nếu anh có thể tập trung, anh nghĩ, anh sẽ không thấy sợ. Nhịp tim của anh tăng lên, càng ngày càng nhanh hơn, cho đến khi anh không còn thấy được nhịp đập của nó nữa, thật xa lạ và sai lầm đến nỗi cảm giác như đó không phải là trái tim của anh nữa. Nó chỉ như một thứ âm thanh của ai đó đang gõ cửa, hoảng loạn, tuyệt vọng, trên một cánh cửa xa xôi nào đó vọng lại. Khuôn mặt Gretchen là thứ cuối cùng anh nhìn thấy khi cơn đau bất chợt thắt lấy ngực và cổ anh. Sức ép tăng lên. Sau đó là một vết bỏng trắng, man rợ và cuối cùng tĩnh lặng.