CHƯƠNG 40
Ian tấp xe vào một chỗ đậu trên bãi xe trước tòa nhà nơi Susan ở. Susan nhặt một sợi lông thú nuôi ra khỏi chiếc quần đen, cảm nhận nó giữa các ngón tay trong giây lát trước khi cô để nó rơi bồng bềnh lên tấm thảm bên dưới. Chiếc Subaru của Ian có mùi giống như chiếc Armor All và chiếc Wei Welsh Corgi của vợ anh ta. Những cô nàng tuổi hai mươi sang chảnh trong ánh mặt trời buổi chiều bên ngoài quán cà phê ở góc phố, hút thuốc lá và lướt ngón tay cái lướt qua các chiếc thẻ tuần. Họ làm bồi bàn hoặc tại các phòng trưng bày, hoặc chẳng có việc làm và dường như luôn có rất nhiều thời gian rảnh rỗi. Susan ghen tị với họ. Họ giống như một bang phái học sinh trung học tuyệt vời mà tai tiếng của Susan đã ngăn cô không thể tham gia. Cô nhìn lên nhà máy nấu bia cũ với những ô cửa sổ lớn như những cái miệng đang ngáp. Mặt tiền bằng gạch của nó có vẻ như xấu hổ bởi tất cả những tấm cửa kính và thép bao quanh.
“Anh có muốn vào không?” Cô hỏi Ian.
Ian ra vẻ hối tiếc. “Anh có vài bản sao cần phải xem.”
“Để sau?” Susan hỏi, cố gắng che đi sự bất cẩn trong giọng nói.
“Sharon đã mời mọi người đến dùng bữa tối”, Ian giải thích. “Anh phải về nhà ngay sau khi xong việc. Có vẻ như cô ấy đang chuẩn bị một bữa ăn với nhiều món rau cải. Anh đã nói là anh sẽ tạt ngang trên đường để mua một ít bơ mang tới.”
“Rau cải luộc với bơ ấy ạ? Hẳn là rất quan trọng rồi.”
“Ngày mai nhé?” Ian nói.
“Quên chuyện đó đi.”
“Không”, Ian lúng túng. “Ý anh là ngày mai em phải xong bài viết cho anh, đúng chứ? Phần tiếp theo.”
Susan nhặt một sợi lông thú nữa ra khỏi quần rồi búng nó lên tấm thảm. “Ồ, phải rồi, chắc chắn vậy.”
“Trước giờ trưa nhé, được chứ? Nghiêm túc đấy.”
“Không thành vấn đề”, Susan nói, rồi bước ra khỏi xe và đi về phía tòa nhà.
Archie đi ra vườn sau. Không nhìn thấy ông Thị trưởng ở đâu cả, chắc là đang ngồi im ở góc nào đó để chuẩn bị cho cuộc phỏng vấn của phóng viên. Đám Hardy Boys đang đứng chống trên hông ở trước cửa gara, và Anne đang đứng cùng với Claire ở gần nhà kho chứa đồ. Archie nhìn thấy Henry nhô ra khỏi đám người với con mèo lông xám của ông McCallum trên tay và anh vẫy anh ta tới.
“Họ lấy dấu vân tay trên xe đạp chưa?” Archie hỏi.
Con mèo rúc vào dưới cằm Henry và rên rỉ. “Rồi. Nó hoàn toàn sạch.”
“Toàn bộ chứ?” Archie hỏi.
“Vâng”, Henry nói. Con mèo nhìn Archie với vẻ ngờ vực. “Quét sạch cả cái xe. Không có dấu vân tay nào cả.”
Archie đứng, cắn vào môi dưới và chống tay vào hông nhìn về phía căn nhà. Việc đó thật vô nghĩa. Tại sao lại phải tính toán vấn đề lau sạch cả một cái xe và rồi tiếp tục, sau đó giữ nó lại? Nếu mình lo nghĩ về bằng chứng, sao lại đi tìm vết khói đọng lại trên khẩu súng sau khi nó nã đạn chứ? “Tại sao ông ta làm vậy, theo ý anh?” Archie trầm ngâm.
Henry nhún vai. “Điên loạn.”
“Họ lấy dấu khẩu súng chứ?”
“Chưa lấy.” Henry gãi gãi nhẹ nhàng lên đầu con mèo. “Họ sẽ làm việc đó sau khi về phòng thí nghiệm, sau khi khám nghiệm não.”
“Ý hay đấy”, Archie nói.
Con mèo bắt đầu liếm láp cái cổ của Henry một cách sạch sẽ. “Anh thấy đội Kiểm soát động vật đến chưa?” Anh hỏi đầy hy vọng.
“Chưa.”
Archie nhảy xuống khỏi bậu thềm sau và đi về phía Anne và Claire đang đứng cạnh nhà chứa đồ ở góc vườn. Hai đứa trẻ mới tập đi, chẳng thèm mảy may để ý gì đến hoạt động của đội cảnh sát, chiếc trực thăng và xe tải truyền hình, chơi trò đuổi bắt quanh chỗ hàng rào. Người mẹ của chúng đứng khoanh tay ngay giữa vườn và theo dõi buổi đưa tin. Liệu có điên không khi nghĩ rằng McCallum không phải gã sát thủ đó? Anne và Claire đang mải nói chuyện với nhau, nhưng Archie không có thời gian cho phép lịch sự. Anh cần kỹ năng suy luận của Anne. Và anh biết cô cũng muốn rằng anh vẫn cần có cô.
“Ông McCallum có khớp hồ sơ không?” Anh hỏi.
Claire và Anne ngừng nói chuyện, ngạc nhiên vì sự chen ngang của anh. Mắt Claire mở to. Anne khẽ mím môi; rồi nghiêng đầu nói, “Có.” Cô dừng lại. Những đường nét quanh mắt cô sâu thẳm và cô nói thêm, “Ngoại trừ việc ông ta có chỗ không hợp lý cho lắm.”
“Không hợp lý là sao?” Archie nhắc lại.
Điệu bộ của cô như thể bất lực. “Nếu anh là một cô bé mười lăm tuổi và một người như ông McCallum đây muốn cho anh đi nhờ xe, anh có đi với ông ta không? Ông ta trông như một con cóc vậy. Ông ta cũng không có vẻ gì là dễ mến. Và làm sao ông ta có thể quen học sinh trường khác được?”
Archie nghĩ đến anh chàng bảo vệ điển trai, Evan Kent.
“Chúa ơi”, Claire nói. “Anh cho rằng vụ này không phải là tự tử.”
Tất cả bọn họ, người nọ nhìn người kia, chờ đợi.
Archie chợt nhìn thấy con mèo xám đi ngang qua sân sau ngay trong tầm nhìn của anh.
Anh nhướng mày lên một cách tội nghiệp. “Tôi không biết”, anh nói. “Tôi không biết.” Anh nhìn thấy Mike Flannigan và anh gọi anh ta tới. Anh đã huy động hết đội Hardy Boys khỏi chỗ Reston khi họ phát hiện ra ông McCallum đã chết. Giờ thì Archie cảm thấy mình thật ngu ngốc vì làm vậy. “Còn bất kỳ ai không có mặt tại trường Cleverland ngày hôm nay không?” Anh hỏi Flannigan.
Flannigan đang nhai một miếng kẹo cao su tươi khiến anh ta có mùi như đã xơi cả một tuýp kem đánh răng bạc hà vậy. Đó là điều mà người ta đã dạy cho cảnh sát ở Học viện: nhai kẹo cao su để át đi mùi xác chết. “Không”, Flannigan nói. “Tuy nhiên, anh chàng gác cổng đó, gã mà anh kêu Josh theo đuôi ấy, đã nhảy một chuyến tàu đến Seattle với một chiếc ba lô và hộp đựng đàn guitar trên vai. Và một điều nữa, cũng khá là kỳ lạ.” Anh hướng ngón tay cái vào trong nhà. “Chúng tôi đã tìm kiếm ngôi nhà, và cho một giáo viên không nổi tiếng như ông ta…”
“Ý anh là sao?” Archie hỏi.
Flannigan mở một chiếc kẹo cao su nữa và cho vào miệng. “Trên giá sách ở phòng trước, ông ta có đủ hết các cuốn biên niên trong suốt hai mươi năm qua”, anh ta nói. Anh ta khịt mũi và nhai kẹo. “Đó hẳn là một cách ghi nhớ đối với một người không thích nghề dạy học như ông ta.”
Archie lại nhướng cặp lông mày tỏ ý thắc mắc với Anne. Cô trầm ngâm một lúc rồi quay sang nói với Flannigan. “Cho tôi xem”, cô nói.
Archie đưa tay lên xoa miệng. “Sau đó”, anh nói. “Tôi muốn anh và Jeff quay lại theo dõi Paul Reston.”
Lông mày Flannigan dựng đứng lên. “Thế còn Kent thì sao?” Anh ta hỏi.
“Không phải là Kent”, Archie nói.
“Tại sao?” Flannigan hỏi.
“Vì tôi nói vậy.”
Flannigan lấy lưỡi đảo qua đảo lại kẹo cao su. “Chúng tôi theo anh ta từ 6 giờ tối hôm qua đến tận 9 giờ rưỡi sáng nay”, anh ta khăng khăng. “Tôi nói cho anh biết, Reston đã không rời khỏi nhà tối qua. Anh ta không thể sát hại cô bé được.”
Archie thở dài. “Làm cho tôi vui đi.”
“Chúng tôi luôn vậy mà”, Flannigan lầm bầm khi cùng Anne đi vào trong nhà.
“Tôi nghe được đấy nhé”, Archie nói với theo.
Archie tìm tới chỗ Thị trưởng đang ở trong một khu vực kín cùng với viên phụ tá.
“Tôi nghĩ ông nên hủy buổi trả lời phỏng vấn báo chí”, Archie nói xen ngang vào.
Thị trưởng tái mặt đi thấy rõ. “Gì cơ? Sao lại không?”
“Chuyện này nghe có vẻ điên rồ”, Archie nói một cách điềm tĩnh. “Vậy tôi sẽ phải yêu cầu ông tin rằng tôi đang cực kỳ tỉnh táo lúc này. Nhưng tôi có căn cứ nghi ngờ liệu rằng ông McCallum có đúng là kẻ chúng ta đang truy lùng hay không?”
“Đừng bảo tôi là anh đang đùa đấy chứ”, Thị trưởng nói, củng cố thêm sự nghiêm túc trong lời nói bằng động tác giật phăng cái kính khỏi mắt.
“Tôi nghĩ rằng có rất nhiều bằng chứng đáng kể cho thấy đây là một màn dàn dựng.”
Viên phụ tá của Thị trưởng liếc mắt nhìn xung quanh một cách bất lực. Bộ vest của anh ta rẻ tiền và sáng bóng dưới ánh mặt trời.
Ông thị trưởng cúi người xuống gần Archie và nói bằng một giọng thì thầm vội vã. “Tôi không thể hủy buổi họp báo được. Chuyện đã lan ra ngoài. Một thầy giáo đã chết. Còn chiếc xe đạp của cô bé học sinh đã chết kia thì ở trong gara của ông ta. Họ đang đưa tin trực tiếp ngay lúc này đấy. Trên tivi ấy.” Ông ta nhấn mạnh từ “tivi”.
“Thế thì hãy giấu nhẹm đi phán đoán của chúng ta”, Archie nói.
Những mạch máu trên cổ ông Thị trưởng nổi gân và phồng to lên. “Giấu chuyện này đi hả?”
Archie đưa tay ra và vỗ nhẹ vào mui chiếc Ford Escort màu bạc đang đậu, đỗ ngay trước cửa nhà để xe. “Chiếc xe hơi không đủ lớn”, anh nói với Thị trưởng. “Làm sao mà ông ta có thể xếp một chiếc xe đạp với một cô bé vào trong cốp được?”
Thị trưởng bắt đầu xoa xoa một vật tưởng tượng gì đó giữa các ngón tay. “Vậy tôi nên nói gì đây?”
“Ông là chính trị gia, ngài Thị trưởng thân mến ạ. Ngài luôn là một chính trị gia. Tìm cách nào đó nói cho họ biết rằng chúng ta chẳng biết chuyện quái quỷ gì đang diễn ra cả, dù cái cách mà nó xảy ra như thể chúng ta biết rõ chuyện quái quỷ đó vậy.” Archie đưa một cái siết tay theo kiểu tôi-biết-ông-sẽ-làm-được cho Thị trưởng rồi quay lưng bước đi.