← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 42

Anne ngồi lặng lẽ trên chiếc thảm ở phòng khách tối thui của ông McCallum, xung quanh cô là những cuốn Niên giám của trường Cleverland. Cô không rõ là mình đang tìm kiếm điều gì. Nhưng Archie nghi ngờ Reston và cô đang tìm kiếm một manh mối nào đó để anh có thể củng cố nghi ngờ của mình. Những cuốn sách được xếp theo trật tự thời gian và Anne bắt đầu từ những cuốn được xuất bản gần đây nhất, lật qua các trang và hy vọng sẽ có thứ gì đó thu hút sự chú ý của cô. Trang nọ nối tiếp trang kia, toàn những tệp ảnh ngốc nghếch của các câu lạc bộ, các sự kiện thể thao, các vở kịch của nhà trường, ảnh của các lớp học, giáo viên và những thông điệp của ban giám hiệu; và rồi khi xem đến nửa cuốn niên giám năm 1994, cô đã tìm thấy chính xác thứ mình đang tìm. Cô lấy cuốn niên giám 1995 ra khỏi giá sách và điên cuồng tìm qua các trang cho đến khi tìm thấy tấm hình tiếp theo mà cô nghĩ là cô cần có để khẳng định suy luận của mình. Đúng vậy.

Cô ngồi dậy, ôm hai quyển sách trên ngực và phóng qua nhà để tìm Archie.

Anh đang ở trong bếp, đứng xem đội khám nghiệm đặt thi thể của ông McCallum vào túi khóa kéo màu đen, chuẩn bị đưa ra khỏi nhà. Anne kéo anh ra bậc thềm phía sau và dúi vào tay anh cuốn niên giám thứ nhất, mở chỗ tấm ảnh của câu lạc bộ kịch trường Trung học Cleverland. Trong tấm hình, ở giữa là Susan Ward và kế bên cô là Paul Reston. Susan, trước khi có mái tóc hồng. Cô bé vẫn chưa đến cái độ đẹp nhất đang chờ mình phía trước. Cô bé vẫn còn trong bộ dạng xấu xí, gầy còm, tóc nhuộm nâu.

“Chúa ơi”, Archie nói, sắc mặt anh tái nhợt. “Cô bé trông giống như những bạn khác.”

“Sao anh lại nghi ngờ Reston?” Anne hỏi.

Cô có thể thấy Archie do dự một lát. Anh chạm tay vào bức ảnh của Susan hồi còn bé, như thể những ngón tay của anh bằng cách nào đó có thể quay ngược thời gian để bảo vệ cô. “Hôm qua, Susan nói với tôi rằng cô ấy có quan hệ với anh ta khi anh ta là giáo viên. Hôm nay, cô ấy đã chối bỏ chuyện đó.”

Anne không mảy may có chút nghi ngờ về chuyện Susan đã quan hệ với Reston khi ở độ tuổi trung học. “Chính là hắn ta”, cô nói.

“Hắn ta có bằng chứng ngoại phạm”, Archie nói, dựa lưng vào tường. “Chúng ta không thể tóm cổ hắn ta chỉ dựa trên một bức ảnh cũ và một hành vi phạm tội mà thời hạn hiệu lực đã qua từ lâu.”

Anne đặt cuốn niên giám thứ hai lên trên cuốn kia trên tay Archie và mở nó tới tấm ảnh Susan ở năm đại học thứ hai. Cô là một người khác hẳn so với hình dạng trong bức ảnh thứ nhất. Cô mặc áo sơ mi đen và đánh son môi đen. Đôi mắt cô trông bất lực, buồn bã và khó nhọc. Cô đã tẩy tóc. Nhưng cô không dùng Clairol. Cô không đến tiệm làm tóc. Cô đã dùng thứ mà cô tìm thấy dưới bồn rửa trong bếp. Cô đã dùng Clorox.

“Đó là tất cả về cô ấy”, Anne nói. Cô liệt kê những bức ảnh nạn nhân trong nhà xác. Những khuôn mặt có vân cẩm thạch của các cô gái, những giác mạc bị xuất huyết, những mái tóc màu vàng thô thiển vốn từng có màu nâu trước kia. “Hắn ta tẩy những mái tóc đó vì nó hoàn tất quá trình chuyển đổi.”

Mắt Archie không rời khỏi các tấm ảnh. Cô thấy rõ là anh đang xử lý chúng. “Hẳn là cô đang đùa tôi”, anh nói như tự nhủ với chính mình. Rồi anh ngước lên nhìn Anne, mặt ửng đỏ vì sự vội vã. “Henry và Claire đang ở đâu?”

“Tôi đây”, Claire nói, vừa bước lên từ bậc thềm sau nhà, điện thoại vẫn trên tay cô. “Jeff vừa gọi”, cô nói, mặt căng thẳng. “Reston không có ở nhà. Anh ta rời khỏi trường như bình thường nhưng vẫn chưa về nhà. Họ không có cách nào để lần ra anh ta cho tới khi anh ta về nhà. Tôi có nên bảo họ tiếp tục đợi không?”

Cánh cửa sau bật mở và Anne nhìn thấy phần lưng của một chiếc áo khoác trên đó ghi Dịch vụ vận chuyển y tế, và rồi một thanh niên ở tuổi học đại học đi lùi lại, kéo cái cáng kim loại mang bọc đựng xác ông McCallum. Anne giữ cánh cửa ngoài mở ra để cậu ta đi ra cùng với một thanh niên khác chuyển cái xác xuống bậc thềm.

“Tìm hắn ta”, Archie nói với Claire, tay anh đưa những quyển sách cho Anne để anh có thể rút điện thoại ra. “Bắt hắn ta. Chính là hắn. Lấy lệnh khám nhà của hắn. Và cử một đội cảnh sát chuyên trách tới nhà Susan Ward. Ngay bây giờ.”

Đội vận chuyển đã dọn thông lối đi cầu thang và bắt đầu lăn xe xuống lối đi bằng xi măng mỏng tới đường lớn. Những bánh xe nghiến xuống mặt xi măng tạo ra những âm thanh ghê rợn.

Anne liếc xuống cuốn niên giám nằm phía trên. Ở bên lề một bức ảnh của một thanh niên là những dòng chữ nguệch ngoạc của một trong số những học sinh của ông McCallum. “Chào, thầy Mc ơi, em đi khỏi chỗ này đây. Mong thầy sống bình an.”