CHƯƠNG 43
Susan tỉnh dậy và bắt đầu ngửi thấy mùi khí gas. Mùi khí gas mạnh đến nỗi nó kéo xuyên xuống tận dưới đại dương mà cô đang chìm vào, đọng vào chỗ mái tóc và kéo cô trồi lên bề mặt tâm trí thức tỉnh của mình. Cô bắt đầu nhận thức được nhưng phải mất vài giây mới nhận ra rằng mắt mình đang mở. Tay và chân cô đều bị trói. Cô ngồi dậy và đụng phải cái gì đó ngay phía trên. Cú va chạm mạnh đến nỗi dấy lên một cơn đau chạy khắp hộp sọ của mình và cô nằm trở lại vị trí khi nãy.
“Paul”, cô nói, giọng thút thít.
Căn phòng chao đảo. Susan bị mất thăng bằng và cuộn lăn vào bức tường. Căn phòng đang chao đảo này không lớn lắm, cô biết vậy nhờ tiếng động gây ra khi cơ thể cô va vào cái tường như kính. Một chiếc thuyền. Cô đang ở trên một chiếc thuyền.
Rồi, cô bắt đầu hoảng sợ.
Cô bắt đầu la hét. Cô dùng tay và chân bị trói đập mạnh vào chỗ tường như sợi thủy tinh. Cô thấy sức mạnh mà cô không hề biết là mình có. “Tôi ở dưới này”, cô hét lên. “Cứu tôi với. Có ai không?”
“Susan.”
Cô lạnh ngắt và mỗi sợi lông trên người đều dựng đứng cả lên. Hắn cũng ở đây. Với cô. Trong bóng tối.
“Susan.” Giọng của hắn đầy khinh bỉ, căng ra và máu lạnh. “Em phải yên lặng.”
“Thả em ra, Paul”, giọng cô cầu khẩn trong bóng tối.
Cô cảm thấy hắn đang sờ soạng và cô ép mình không được co rúm lại khi tay của hắn sờ đến chân cô. Hắn ở ngay cạnh cô. Hơi thở của hắn bỏng rát vào mặt cô.
“Anh nghĩ chúng ta sẽ dành một chút thời gian bên nhau”, giọng hắn gằn lại. “Như em nói, anh hầu như chưa biết gì về em.”